Lần chỉ có một mình nàng xuống núi trở lại Vân gia, ngay lúc đang giúp mợ phơi thảo dược, nàng hỏi như vô ý.
Tuyết Oánh đang lật qua lật lại thảo dược bỗng chốc dừng tay, gương mặt sáng lên, vừa mừng vừa sợ, vốn định che dấu vài câu nhưng khi thấy ánh mắt thông thấu của Diệp Thanh Dao thì bà cảm thấy không thể che giấu được nữa, hé miệng cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy sao? Thì ra ngườiđã tới rồi, ta còn định dẫn tỷ đệ các con đi bái kiến người đây này.”
“Mợ có quen vị tiền bối kia sao?” Hai mắt Diệp Thanh Dao sáng long lanh, nhìn vẻ mặt tươi cười của mợ liền biết rõ vị tiền bối Tuyết Hoài kia có quan hệ không tầm thường với bà, nói không chừng là huynh trưởng hay gì đó.
Tuyêt Oánh sờ sờ đầu cô, gật đầu đáp một tiếng, vừa cười vừa nói: “Lần này e rằng Dao Dao không thể về nhà được ba ngày rồi, lát nữa con dẫn mợ lên núi nhé?”
“Vâng!”
Mặc dù bà biết vị trí của sơn cốc kia nhưng vì đó là nơi ở của Vô Trần lão nhân, nếu là bà – người xưa đến, Vô Trần lão nhân chắc sẽ không nói gì, nhưng bà vẫn cảm thấy đường đột, nếu là do Diệp Thanh Dao dẫn tới, tình huống sẽ tự nhiên hơn.
Diệp Thanh Dao cũng đoán được chuyện đó cho nên không hề do dự đồng ý đã liền yêu cầu của mợ, nàng cũng tò mò muốn biết quan hệ giữa mợ và vị tiền bối Tuyết Hoài kia, hơn nữa, vị tiền bối Tuyết Hoài đó và mợ có vài điểm rất giống nhau.
Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên đang chơi đùa nhanh chóng bị xách về nhà, trước ánh mắt trêu chọc của Diệp Thanh Dao, tỷ đệ cả hai bị mẫu thân nhà mình xách vào trong phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới. Vân Niệm Khi đang ở cửa hàng cũng bị gọi về, sau khi nghe kể về chuyện Tuyết Hoài trong sơn cốc thì liền kinh ngạc lẫn thích thú, vui mừng, vội vàng chuẩn bị một đống đồ, quyết định lên núi cùng Tuyết Oánh.
“Cha, mẹ, chúng ta lên núi làm gì thế?”
Vân Thanh Đồng nhảy nhanh nhất về phía trước, xoay người lại tiếp tục đi bộ, thật ra từ lâu nàng đã rất muốn được nhìn thấy sơn cốc kia, chỉ là cha mẹ kiên quyết không đồng ý mà nàng lại không biết sơn cốc ở chỗ nào. Cho nên hôm nay nghe nói có thể đi cùng muội muội đã sống ở sơn cốc hai năm, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Đối với vấn đề của nàng, Tuyết Oánh thoáng mỉm cười, đưa tay xuống đỡ con trai suýt vấp phải rễ cây mà trượt té, nói: “Hôm nay đi gặp một người rất quan trọng, tỷ đệ các con nhất định phải lễ phép, không được làm càn, biết không?”
“Con biết rồi, mẹ!” Vân Thanh Hiên kéo tay mẫu thân, gật đầu đáp.
Vân Thanh Đồng cũng khẽ gật đầu, đôi đồng tử khẽ đảo qua lại, quét qua Vân Niệm Khi bên cạnh, miệng nhỏ cười toe toét nói: “Phụ thân, cha là người anh tuấn nhất mà Đồng Đồng từng gặp đó!”
Vân Niệm Khi bị câu tâng bốc này chọc nở nụ cười, xoay người bế con gái lên, nói: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Vân Thanh Đồng gật đầu liên tục, mắt chớp chớp, rõ ràng là muốn moi chút thông tin từ chỗ phụ thân.
Diệp Thanh Dao đi sát bên, nhìn thấy tình cảnh đó thì không khỏi cảm thấy ấm áp, nàng mỉm cười lại nghe được câu nói của biểu tỷ, liền liếc nhìn cậu một cái. Năm nay, cậu đã gần “nhi lập chi niên”(tuổi xây dựng sự nghiệp)mà vẫn tuấn lãng vô cùng, mỗi lời nói cử động đều đầy mị lực, công thêm thỉnh thoảng lại vô tình lộ ra khí chất vương giả làm tăng vài phần thần bí vô cùng hấp dẫn.
Cũng khó trách ở đại hội võ lâm năm đó, mười nữ hiệp giang hồ vì cậu mà đánh nhau ầm ĩ, cuối cùng lại trở thành con rể của Minh chủ võ lâm! Cũng bởi vì chuyện đó, sau khi thành hôn xong mợ không thèm để ý tới cậu, kiên quyết đóng chặt cửa phòng, hại cậu mỗi ngày đều phải ngủ ở thư phòng. Sau đó cậu phải nói hết lời hết ý, quấn quýt dính chặt lấy mợ, dốc hết toàn lực cuối cùng mới khiến mợ nguôi giận.
Nhớ tới chuyện năm trước, Diệp Thanh Dao vẫn không nhịn được cười, lại nghĩ tới dáng vẻ vừa bực mình vừa buồn cười của bà ngoại, lúc đó đúng là cực kỳ hứng thú với chuyện võ lâm đại hội, thậm chí còn âm thầm ước định với bọn Vân Thanh Đồng, về sau nhất định phải tìm cơ hội đến đại hội võ lâm để mở mang tầm mắt.
Vân Niệm Khi quay đầu, vừa hay nhìn thấy cháu gái cười ý vị thâm trường, còn có chút ranh mãnh nên không khỏi nghi hoặc, bước đến sờ đầu nàng, xoay người ôm nàng vào ngực, vừa hay một trái một phải là hai đứa con gái cưng của ông, ông cười hỏi: “Dao Dao, đang suy nghĩ gì mà vui vẻ vậy?”
Bị cậu ôm như một đứa trẻ con, vẻ mặt nàng có chút không tự nhiên nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cả người nàng chợt mềm nhũn ra, Vân Thanh Đồng đang đưa bàn tay nhỏ bé qua chọc lét nàng, nàng liền đáp lễ lại không chút khách khí.
Dù hai đứa bé gái tám tuổi nháo loạn trong ngực mình, Vân Niệm Khi vẫn ôm chặt chúng, vẻ mặt không chút mệt mỏi, cười dịu dàng hiền hòa, bước từng bước một hướng về phía sơn cốc.
Vân Thanh Hiên vừa nắm tay mẫu thân vừa nhìn đằng trước, thấy tỷ tỷ mình cười đùa với nhị tỷ tỷ trong ngực phụ thân thì liền thấy ghen ghét và hâm mộ.
Tuyết Oánh nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của thằng nhóc thì cũng xoay người muốn ôm lấy nó. Vân Niệm Khi đang đi ở phía trước như có thiên nhãn phía sau, đột nhiên quay đầu lại nhìn Vân Thanh Hiên nói: “Tiểu Hiên, con đường đường là đàn ông con trai, chỉ là một quãng đường núi cũng không tự đi được sao?”
Khi Vân Niệm Khi nói lời này, giọng điệu cũng không nghiêm túc lắm, vẻ mặt rất ôn hòa nhưng lại có sự uy nghiêm khiến không ai dám cãi.
Vân Thanh Hiên liếc mắt tiện thể nhìn phụ thân đầy vẻ khinh bỉ, cậu có muốn mẫu thân ẵm cậu đi đường đâu, đâu phải chỉ có mỗi phụ thân là xót mẫu thân đâu, cậu cũng thương mẫu thân lắm chứ!
Bọn họ nhanh chóng tới miệng sơn cốc, tiến vào bên trong dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh Dao, song khiến Vân Thanh Dao ngoài ý muốn là nàng lại nhìn thấy vị sư phụ ba ngày không gặp, nói là đi tìm giải dược cần thiết.
“Sư phụ? Sao người trở về nhanh vậy?”
Vô Trần lão nhân khẽ gật đầu với mấy người Vân Niệm Khi, sau đó ánh mắt mới nhìn tới Diệp Thanh Dao, nói: “Dược liệu đã tìm được, đương nhiên là phải trở về rồi.”
Nhanh như vậy sao? Diệp Thanh Dao vô cùng ngạc nhiên, không phải nói có những dược liệu rất khó tìm sao? Làm sao sư phụ chỉ trong ba ngày đã tìm về rồi?
Song sau đó nàng liền bình tâm trở lại, tuy rằng lúc này nàng không biết thân phận thật sự của sư phụ nhưng cũng cảm thấy thân phận của người nhất định không đơn giản, nói không chừng thứ xa tầm với của người thường thì đối với sư phụ lại dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt nàng dò xét chung quanh một vòng, không tìm được bóng dáng mảnh mai màu trắng kia, khóe miệng khẽ dẩu xuống, không biết vì sao lại có hơi thất vọng.
Vân Niệm Khi và Tuyết Oánh bái kiến Vô Trần lão nhân rồi bảo tỷ đệ Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên hành lễ theo.Vô Trần lão nhân mỉm cười nhìn Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên, ánh mắt ấm áp, nói: “Vân tiểu tử, cậu đối xử với con cái quả thật không tồi.”
“Tạ tiền bối khen ngợi, bọn nó bình thường trông thế thôi chứ thật ra nghịch ngợm lắm.”
“Ha ha, nghịch ngợm? Có nghịch bằng cậu hồi còn bé không?”
Trên mặt Vân Niệm Khi xuất hiện vẻ mất tự nhiên, lại bị mẹ ruột của tụi nhóc đang đứng bên cạnh ném cho một ánh mắt chế nhạo càng khiến khóe miệng ông giãn ra, vừa cười vừa nói: “So với tụi nhỏ, vãn bối tự thấy hổ thẹn.”
Vô Trần lão nhân vui vẻ, trên mặt đầy ý cười xán lạn, nhìn tỷ đệ Vân gia nói: “Cái này gọi là con hơn cha, trò giỏi hơn thầy. Trẻ con còn nhỏ nên được chơi đùa một chút mới tốt, như đệ tử lão phu quả thật còn yên tĩnh hơn lão phu nữa, e hèm!” Chạm phải ánh mắt trong vắt của Diệp Thanh Dao, khóe mắt lão khẽ run rất nhẹ, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì, thảnh thơi nói: “Đương nhiên, đệ tử của lão phu chắc chắn là thiên tài trời sinh, trên trời dưới đất có một không hai.”
Khóe miệng Diệp Thanh Dao nhếch lên, ánh mắt đảo quanh trên người sư phụ, sau đó lại quét qua toàn sơn cốc, cuối cùng dừng lại ở phía cuối phòng, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
“Sư phụ, sư huynh và Tuyết tiền bối đâu rồi?”
Thần sắc Vô Trần lão nhân nghiêm túc hẳn, quay người nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trong phòng, nói: “Tiểu tử Tuyết Hoài đang giúp Dung nhi giải độc, có lẽ sẽ mất vài ngày, trong thời gian này mấy người cứ ở lại đây đợi đi.”
Câu cuối cùng là nói với mấy người Vân Niệm Khi, họ liền lập tức cung kính đồng ý, đôi mi thanh tú của Diệp Thanh Dao tức thì thoáng nhíu chặt, mặc dù biết tiền bối Tuyết Hoài do sư phụ mời đến đây nhất định là có thể giúp sư huynh giải độc nhưng trong lòng nàng vẫn thấy bồn chồn.
Trong phòng rất yên tĩnh, như thể không có sự tồn tại của con người, đôi mày thanh tú của Diệp Thanh Dao lại càng nhíu chặt, trong tai văng vẳng tiếng tim đập “thịch thịch thịch.”
Đột nhiên trên đỉnh đầu lại truyền tới cảm giác ấm áp, ngẩng đầu lên, nàng liền thấy sư phụ đang đứng bên cạnh đang vuốt đầu nàng, nói: “Yên tâm đi, nếu thứ độc nhỏ nhoi như vậy mà nó không giải được, thì đập chiêu bài của thần y cốc được rồi!”
“Thần y cốc ư?”