Thiên Kim Trở Về - Chương 136: Tươi mát như bách hợp
Chương trước- Chương 1: Chết
- Chương 2: Chân tướng 1
- Chương 3: Chân tướng 2
- Chương 4: Tái sinh
- Chương 5: Cha
- Chương 6: Mối tình đầu
- Chương 7: Khưu Uyển Di
- Chương 8: Kích thích
- Chương 9: Ăn tối
- Chương 10: Chú Văn
- Chương 11: Lòng người
- Chương 12: Cháu thà chẳng cần!
- Chương 13: Xin lỗi
- Chương 14: Tự tôn bao tiền một cân?
- Chương 15: Tranh cướp
- Chương 16: Quái nhân
- Chương 17: Bách hợp và hoa hồng
- Chương 18: Tôi sẽ theo dõi em
- Chương 19: Tiên hạ thủ vi cường!
- Chương 20: Dắt chó phải dắt mũi
- Chương 21: Quyết không thể buông tay!
- Chương 22: Thần tượng
- Chương 23: Tử huyệt
- Chương 24: Loại người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch
- Chương 25: Đề phòng
- Chương 26: Ghép hình
- Chương 27: Bất đắc dĩ
- Chương 28: Nhẫn nại
- Chương 29: Phóng túng
- Chương 30: Di chúc
- Chương 31: Các người xứng đáng gặp chuyện xui xẻo!
- Chương 32: Mặt dạn mày dày
- Chương 33: Mẹ kế
- Chương 34: Kế Hoạch
- Chương 35: Hôn
- Chương 36: Tranh cường háo thắng
- Chương 37: Duyên phận của bọn trẻ
- Chương 38: Tinh dầu
- Chương 39: Sầu triền miên
- Chương 40: Củi khô lửa cháy
- Chương 41: Cưỡng hôn
- Chương 42: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 43: Xoay người bỏ đi
- Chương 44: Khinh miệt
- Chương 45: Phá gia chi nữ
- Chương 46: Võ phòng thân
- Chương 47: Thảm đỏ
- Chương 48: Tức chết mày!
- Chương 49: Đấu giá
- Chương 50: Nổi trận lôi đình
- Chương 51: Đều tại nó!
- Chương 52: Tao phải xé nát miệng mày!
- Chương 53: Ra tay quá nặng
- Chương 54: Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật
- Chương 55: Dưới tình thế cấp bách
- Chương 56: Lên án
- Chương 57: Hết nghi ngờ
- Chương 58: Kỹ nữ
- Chương 59: Tự kiểm điểm, tự hiểu biết!
- Chương 60: Trợ thủ
- Chương 61: Tranh giành lẫn nhau
- Chương 62: Không biết xấu hổ
- Chương 63: Thân quen mà xa cách
- Chương 64: Thăm dò
- Chương 65: Gặp lại
- Chương 66: Bạn bè
- Chương 67: Trò chơi
- Chương 68: Cho các người nghẹn chết
- Chương 69: Vì sao anh muốn hiểu rõ em
- Chương 70: Chuyện do người làm
- Chương 71: Thuyết phục
- Chương 72: Muốn dựa cũng không được
- Chương 73: Hối hận
- Chương 74: Kề vai chiến đấu
- Chương 75: Nhìn lén
- Chương 76: Sự vui vẻ lạ lẫm
- Chương 77: Không từ thủ đoạn
- Chương 78: Là chuyện quan trọng nhất
- Chương 79: Anh chỉ là… mong em sống tốt
- Chương 80: Thu lưới về
- Chương 81: Giỏi lắm, Cố Trường Khanh!
- Chương 82: Vì sao còn phải đợi thêm một tháng nữa?
- Chương 83: Mày hết đời rồi
- Chương 84: Mày chính là con sói đội lốt cừu
- Chương 85: Chữ “nhẫn” khắc trên dao
- Chương 86: Lấy mình hiểu người
- Chương 87: Thoải mái chia tay
- Chương 88: Vận mệnh
- Chương 89: Tiếc món lợi nhỏ thì không thể thành sói được
- Chương 90: Tâm phiền ý loạn
- Chương 91: Tỏ vẻ quan tâm
- Chương 92: Nước chảy thành sông
- Chương 93: Anh sẽ không lừa em, cũng sẽ không hại em
- Chương 94: Sao trời
- Chương 95: Trở về
- Chương 96: Tâm Tư
- Chương 97: Phải cố gắng!
- Chương 98: Không gặp lại
- Chương 99: Nước ngoài
- Chương 100: Cuộc sống mới
- Chương 101: Cổ thần nước Mỹ
- Chương 102: Khó xử
- Chương 103: Một mua một bán
- Chương 104: Bạn cùng phòng
- Chương 105: Mê hoặc
- Chương 106: Vũ hội
- Chương 107: Hoàng tử và Lọ lem
- Chương 108: Không thể nhìn mặt bắt hình dong
- Chương 109: Nham hiểm
- Chương 110: Coi thường
- Chương 111: Chỉnh
- Chương 112: Cơ hội
- Chương 113: Du học
- Chương 114: Party
- Chương 115: Hàng xóm mới
- Chương 116: Duyên
- Chương 117: Khởi đầu tốt đẹp
- Chương 118: Điều kiện
- Chương 119: Đi chơi
- Chương 120: Bá đạo
- Chương 121: Đừng thích em!
- Chương 122: Anh có cách
- Chương 123: Ái muội
- Chương 124: Xoay chuyển càn khôn
- Chương 125: Anh nhất định còn thảm hơn tôi
- Chương 126: Trực diện quyết đấu
- Chương 127: Vịnh Xuân VS Hoa kiếm
- Chương 128: Ảo giác
- Chương 129: Bạn học mới
- Chương 130: Không gì sánh kịp
- Chương 131: Quyến rũ
- Chương 132: Đẹp hơn đá quý
- Chương 133: Dương oai trên sàn đấu!
- Chương 134: Nha đầu nhẫn tâm
- Chương 135: Ở bên anh, em chính là thiên sứ
- Chương 136: Tươi mát như bách hợp
- Chương 137: Mật ngọt
- Chương 138: Bảo tôi buông tha anh thế nào đây?
- Chương 139: Cuộc sống khỏe mạnh, hạnh phúc
- Chương 140: Phùng Tước chỉ thích Cố Trường Khanh
- Chương 141: Ba lần bảy lượt
- Chương 142: Do dự
- Chương 143: Ngày đẹp nhất
- Chương 144: Xuất quân
- Chương 145: Trả lại
- Chương 146: Tranh chấp
- Chương 147: Tan thành mây khói
- Chương 148: Lần này, chúng ta nói tạm biệt
- Chương 149: Trở về
- Chương 150: Khổng Ngọc Long
- Chương 151: Còn lâu tôi mới thua chị
- Chương 152: Cổ phần
- Chương 153: Phòng đầu tư
- Chương 154: Chèn ép
- Chương 155: Cổ đông Hoàng
- Chương 156: Tiệc rượu
- Chương 157: Gió nổi
- Chương 158: Câu chuyện tình yêu đẹp đẽ năm nào
- Chương 159: Phỏng vấn
- Chương 160: Đánh cược
- Chương 161: Xoay chuyển
- Chương 162: Cáo già
- Chương 163: Bom hẹn giờ
- Chương 164: Bốn người
- Chương 165: Tách ra
- Chương 166: Vô sỉ không giới hạn
- Chương 167: Có cần không?
- Chương 168: Cạnh tranh
- Chương 169: Bản kế hoạch
- Chương 170: Thắng
- Chương 171: Nghi ngờ
- Chương 172: Chó cắn nhau
- Chương 173: Quả đắng
- Chương 174: Phản công
- Chương 175: Gặp lại
- Chương 176: Gây rối
- Chương 177: Đừng lo lắng, có anh đây!
- Chương 178: Cô có thể cho anh cái gì?
- Chương 179: Đồng tâm hiệp lực
- Chương 180: Biết rõ là sai
- Chương 181: Nghiệt duyên
- Chương 182: Ba người cùng đi
- Chương 183: Tôi thích em
- Chương 184: Nguy hiểm
- Chương 185: Vô đề
- Chương 186: Bởi vì tôi bị điên
- Chương 187: Chân tướng
- Chương 188: Phu phục hà cầu
- Chương 189: Dừng ở đây
- Chương 190: Quay về
- Chương 191: Ngoại tình
- Chương 192: Tôn kính
- Chương 193: Ủng hộ
- Chương 194: Sổ sách
- Chương 195: Màu lam quyến rũ
- Chương 196: Hạnh phúc
- Chương 197: Tiệc sinh nhật 1
- Chương 198: Tiệc sinh nhật 2
- Chương 199: Bạn trai tốt nhất
- Chương 200: Thổ lộ
- Chương 201: Tôi hận
- Chương 202: Cạm bẫy
- Chương 203: Trả nợ
- Chương 204: Cơ hội
- Chương 205: Người tự coi thường mình thì sẽ bị người khác coi thường
- Chương 206: Lung lạc
- Chương 207: Đòn sát thủ
- Chương 208: Nghĩa trang
- Chương 209: Họp gia đình
- Chương 210: Tình cảm
- Chương 211: Giao dịch
- Chương 212: Đại hội cổ đông
- Chương 213: Không khống chế được
- Chương 214: Mày cút đi cho tao!
- Chương 215: Quỷ kế
- Chương 216: Phong ba
- Chương 217: Nghe rợn cả người
- Chương 218: Giết không tha
- Chương 219: Hội đồng quản trị
- Chương 220: Không khống chế được
- Chương 221: Máu lạnh
- Chương 222: Tận thế
- Chương 223: Oan uổng
- Chương 224: Cút đi!
- Chương 225: Em chỉ còn một mình
- Chương 226: Xúi giục
- Chương 227: Cha mẹ
- Chương 228
- Chương 229: Người thần bí
- Chương 230: Sterling
- Chương 231: Hẹn gặp
- Chương 232: Lựa chọn
- Chương 233: Nước mắt
- Chương 234: Anh thì tính là cái gì?
- Chương 235: Tôi cũng muốn
- Chương 236: Người này đi người kia đến
- Chương 237: Ra sức đánh chó xuống nước
- Chương 238: Nhanh chân đến trước
- Chương 239: Anh em
- Chương 240: Bí ẩn
- Chương 241: Nhất thời
- Chương 242: Giận mắng
- Chương 243: Thay máu
- Chương 244: Cơ hội
- Chương 245: Khiêu chiến
- Chương 246: Liều mạng
- Chương 247: Con xứng đáng với những điều tốt nhất!
- Chương 248: Linh hồn của vũ điệu
- Chương 249: Cùng khiêu vũ
- Chương 250: Chừng mực
- Chương 251: Chỉ cần em vui là tốt rồi
- Chương 252: Sự cố bất ngờ
- Chương 253: Chấn động toàn trường
- Chương 254: Hà khắc
- Chương 255: Chung tình với một cành hoa
- Chương 256: Không quan trọng
- Chương 257: Nhượng bộ
- Chương 258: Bà chủ
- Chương 259: Thịnh yến
- Chương 260: Cắt tim
- Chương 261: Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông đâu!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Kim Trở Về
Chương 136: Tươi mát như bách hợp
Ăn tối xong, Phùng Tước chở Cố Trường Khanh về trường học. Hai người cùng đi lại qua đêm ở bên ngoài sẽ khiến người ta nghi ngờ.
– Anh Phùng Tước, anh đừng tới tìm em, bị Triệu Chân Chân nhìn ra manh mối gì, nói cho Khưu Uyển Di rồi bà ấy điều tra anh thì cũng không phải là chuyện hay ho gì. Hơn nữa tạm thời cũng đừng nói quan hệ của chúng ta nói cho ai biết.
Lúc lên xe, Cố Trường Khanh dặn dò Phùng Tước.
– Quan hệ của chúng ta? Chúng ta có quan hệ gì?
Phùng Tước vịn tay lái, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng trong.
Lòng Cố Trường Khanh ngọt ngào, lườm anh một cái, thấp giọng nói câu: “Đáng ghét!” Sau đó cô lại quay đầu, ngoắc tay với anh, vẻ mặt tinh quái.
Phùng Tước cười cười vươn người qua:
– Thế nào?
Cố Trường Khanh một tay ôm cổ anh, vươn người qua, hôn lên đôi môi mềm của anh, liếm liếm rồi buông ra, nhìn anh cười:
– Chính là quan hệ này, hiểu chưa?
Phùng Tước ngồi thẳng dậy, anh hơi liếm môi, môi tê tê nóng nóng mang theo hương vị ngọt ngào của cô, anh cảm thấy tim như bay bổng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, anh không nhịn được bật cười nhưng lại cảm thấy nên nghiêm túc muốn nhịn cười nhưng không thể nhịn được, khóe miệng cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Anh cúi đầu khởi động xe, muốn dùng những động tác này để che dấu sự ngây ngô của mình.
Nhưng lòng lại rất ngọt, ngốc nghếch đến ngọt ngào.
Xe đi được một đoạn rồi Phùng Tước mới bình ổn được tâm tình của mình, anh nói:
– Vốn định nhân kì nghỉ đông này giới thiệu em với gia đình anh…
Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng rất cảm động, mình như vậy mà anh cũng không muốn giấu diếm gia đình, có thể thấy anh thực sự chân thành, không hề giả dối, do dự.
– Anh Phùng Tước, đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ em có khả năng chống đối với bọn họ, giờ bất kể động tĩnh gì cũng có thể mang đến hậu quả khó lường.
Khổng Khánh Tường tuyệt đối sẽ không để cho mình và người như Phùng Tước ở bên nhau. Một khi bị bọn họ biết được còn không biết sẽ lén giở thủ đoạn gì nữa. Phùng Tước có thể hiểu mình là vì anh ấy hiểu những chuyện này, hơn nữa anh ấy thích mình nhưng còn người nhà của anh ấy? Cũng có thể hiểu cô, chấp nhận cô sao? Chỉ riêng thân phận con gái nhà thương nhân có lẽ đã đủ để bọn họ không chấp nhận cô rồi.
Bây giờ hai người còn nhỏ, hoàn toàn không cần phải đối mặt với chuyện này, để bọn họ thoải mái tự tại mấy năm đi. Chuyện tương lai, đến lúc đó rồi tính…
Tương lai…
Lòng Cố Trường Khanh khẽ run lên.
Phùng Tước yên lặng một hồi, có lẽ lòng cũng nghĩ như cô, anh cười cười nói:
– Em nói đúng!
Rất nhanh đã về đến trường học, Phùng Tước dừng xe ở cổng trường.
Cố Trường Khanh xuống xe, như chào tạm biệt bạn bè bình thường, nói hẹn gặp lại với Phùng Tước, đợi Phùng Tước lái xe đi rồi thì Cố Trường Khanh mới vào trường.
Đi vào trường được một đoạn thì Cố Trường Khanh nghe được có người đang gọi mình:
– Helen!
Cô quay đầu lại đã thấy Arce đang ngồi trên một cành cây cổ thụ, áo trong màu trắng, áo khoác màu đen, chân mặc quần bò đang thả ra, đong đưa đong đưa.
Anh ta hơi hơi quay đầu để lộ ra 2/3 gương mặt, gió đêm thổi qua khiến mấy sợi tóc bay bay phủ qua mặt anh ta. Arce khẽ cười cười, nụ cười quyến rũ và mê hoặc như có thể điên đảo chúng sinh.
– Arce, sao anh lại ở đây?
Cố Trường Khanh cố để ý, phát hiện từ góc độ đó của anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra ngoài cổng trường, nói cách khác, vừa rồi nếu cô và Phùng Tước có gì mờ ám thì không thể thoát khỏi mắt anh ta.
Đúng là vô cùng tận tâm. Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng.
Arce nhẹ nhàng nhảy xuống, tóc đen bay lên tạo nên một đường cong yêu dị trong không trung.
Anh ta đi về phía cô.
– Buổi tối anh rất thích đi tản bộ trong trường nhưng không ngờ lại gặp được em, sao thế? Vừa mới về?
Cố Trường Khanh cười nói:
– Đúng vậy, đi ăn tối với bạn.
Arce đến gần mấy bước, cách cô nửa thước thì dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô, khoảng cách gần như vậy rất mờ ám nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.
– Helen, đi cùng anh một chút được không?
Arce cố ý đè thấp giọng, vô cùng gợi cảm.
Cố Trường Khanh lùi ra sau vài bước, lắc đầu:
– Em mệt lắm, em muốn về nghỉ ngơi!
Giờ đã ở bên Phùng Tước, cô quyết định tạm thời dừng kế hoạch, cũng không có tâm tình gì để ứng phó với anh ta. Mỗi phút ở bên cạnh anh ta đều khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, bị dày vò. Mỗi lần nhìn đến gương mặt của anh ta sẽ đều khiến cô nhớ tới kiếp trước, cô đã ngu ngốc cỡ nào, thê thảm cỡ nào, nỗi đau thể xác và tinh thần ấy như mới hôm qua thôi.
Mỗi khi nhớ lại cảm giác đau đớn khó chịu khi cơn nghiện tái phát, cô thực sự rất muốn giết chết anh ta!
Cố Trường Khanh cố đè nén cảm xúc trong lòng, xoay người bước đi.
Arce giật mình, anh ta không ngờ sẽ bị từ chối, trong những cô gái anh ta gặp, rất ít người có thể từ chối anh ta. Cho dù là ở đây, nhiều cô gái thân phận cao quý nhưng vẫn rất si mê anh ta.
Cô gái này thật sự rất khó nắm bắt. Arce nhìn theo bóng Cố Trường Khanh, nhíu nhíu mày rồi đuổi theo:
– Anh đưa em về, coi như là tản bộ.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh ta một cái, miễn cưỡng cười cười.
Sắc trời dần tối, khắp trường học bao phủ trong màu xám, mang một vẻ đẹp thật u buồn.
Cố Trường Khanh dừng bước, cô nhìn bốn phía, lòng có cảm giác kì dị.
Lúc này là ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại sao?
– Sao thế?
Arce ở bên thấy sắc mặt cô kì quái thì vội hỏi.
– Không có, chỉ là cảm thấy hoàng hôn rất đẹp. Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói.
Đương nhiên là đẹp! Đây là lúc ánh sáng giãy dụa, rất nhanh thôi nó sẽ bị bóng tối nuốt chửng lấy. Nhưng không lâu sau, ánh sáng sẽ lại bao phủ lên bóng tối! Cho nên hoàng hôn và bình minh là lúc đẹp nhất, bởi vì đây là lúc hai thế lực giao tranh với nhau.
Arce cười nói.
Lòng Cố Trường Khanh có cảm giác không thoải mái nhưng rất nhanh, cô đã đẩy cảm giác đó đi.
Cô tiếp tục bước về phía trước, Arce không nhanh không chậm đi theo cô.
– Arce, anh thực sự là người của gia tộc Sterling sao?
Cố Trường Khanh đột nhiên hỏi.
Arce nhìn ra phía trước, khẽ cười một tiếng:
– Cái này quan trọng lắm sao?
Thân phận địa vị là những chuyện rất bất đắc dĩ, nếu không có những thứ đó thì anh ta không thể vào trường học, không có những thứ này, thậm chí ngay cả tư cách để theo đuổi cô cũng không có.
Sterling chẳng qua chỉ là một dòng họ nhưng lại có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện anh ta cố hết sức cũng không thể làm được.
– Không… không quan trọng… Nếu là em, em yêu một người sẽ không phải vì thân phận, dòng họ của người đó mà là vì người này có thật lòng với em hay không mà thôi.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói.
– Helen… Yêu một người là chuyện rất đơn giản, nhưng quan trọng không phải là điều đó mà là cuối cùng em sẽ ở bên ai. Có đôi khi, từ yêu này chẳng đáng một xu!
Arce cười cười, trong nụ cười có chút châm biếm.
Cố Trường Khanh nhìn về phía anh ta:
– Vì sao phải dùng tiền để đong đếm cái này?
Arce tự biết mình lỡ lời, vội cười nói:
– Không có gì, chỉ là anh nghĩ đến một chuyện trong quá khứ nên có chút cảm khái thôi! Helen, có lẽ chờ em trưởng thành rồi thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.
– Không đâu!
Cố Trường Khanh xoay người đi, nhìn ra phía trước, ngữ khí rất kiên định:
– Đơn giản đó không phải là yêu thực sự, tình cảm có thể dễ dàng thay đổi cũng không phải là tình cảm thực sự, có lẽ cuối cùng cố gắng hết sức cũng không thể ở bên nhau nhưng yêu chính là yêu, nó đã từng tồn tại, không thể vì cuối cùng không có được nó mà phủ định sự tồn tại của nó.
Arce kinh ngạc nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể nói rõ.
Bóng tối đã hoàn toàn nuốt chửng lấy ánh sáng, sắc trời đã tối đen. Gương mặt của cô mơ hồ trong bóng tối, chỉ thoáng nhìn được chút góc cạnh nhưng nó có thể khiến anh ta cảm nhận được rất rõ ràng, rõ ràng đến độ khiến người ta kinh ngạc.
Cô gái nhỏ nhìn trông như người đơn thuần, không rành thế sự thực ra trong lòng lại có suy nghĩ riêng của mình. Trong lòng cô có một khoảng trời không phải ai cũng có thể chạm vào. Nhưng một khi có thể tiến vào thế giới nội tâm của cô, hiểu biết được suy nghĩ, vui buồn của cô thì có lẽ cũng là một chuyện rất thú vị.
Giờ khắc này, Arce bỗng cảm thấy, nhiệm vụ lần này cũng không còn đơn điệu, nhàm chán như trước, ngược lại trở nên thật rực rỡ, thật thú vị.
Arce cười cười đuổi theo Cố Trường Khanh đã đi rất xa.
…
Một tháng sau đó, Cố Trường Khanh và Phùng Tước không tiện gặp mặt, cho dù là cuối tuần cũng không tiện, trước kia còn có thể dùng Catherine làm lá chắn nhưng giờ vì chuyện của Arce mà Catherine có khúc mắc với cô, con đường này đi không thông. Bên cạnh, Arce và Triệu Chân Chân, một liều chết bám riết cô, một liều chết tạo cơ hội cho bọn họ khiến người ta không thể thoát thân.
Nhưng hai người lại rất nhớ nhau, cho nên chỉ cần có thời gian, có cơ hội thì Cố Trường Khanh sẽ gọi điện thoại cho Phùng Tước. Đều là Cố Trường Khanh gọi đến.
Phùng Tước thường oán trách qua điện thoại:
– Trường Khanh, sao anh có cảm giác anh là tình nhân bí mật của em, mỗi ngày chờ điện thoại của em, chỉ nghe được giọng nói chứ không được nhìn thấy người.
– Ngoan, về sau sớm muộn gì cũng cho anh được sống quang minh chính đại, tạm thời nhẫn nại chút đi!
Phùng Tước khẽ cười:
– Tiểu nha đầu, em còn đùa!
Nói xong lại thở dài một tiếng:
– Nhưng mà thực sự rất muốn gặp em, Trường Khanh… giờ em có khỏe không?
Lòng Cố Trường Khanh tê dại:
– Em khỏe lắm, anh Phùng Tước, cuối tuần sau em sẽ về Princeton.
– Thật sao?
Giọng nói của Phùng Tước tràn ngập sự vui mừng nhưng lại vội ép giọng:
– Không phải em nói sợ bọn họ phát hiện nhà trọ này?
– Không sợ, cuối tuần sau Triệu Chân Chân có hẹn, hình như Arce cũng có việc phải đi ra ngoài hai ngày, em không cần bận tâm đến bất kỳ ai!
Đầu bên kia im lặng thật lâu, lâu đến độ Cố Trường Khanh nghĩ anh đã cúp máy thì anh mới thở dài một tiếng:
– Giờ mới là thứ ba mà em đã nói cho anh biết, chẳng phải từ hôm nay anh đã bắt đầu chờ đợi đến ngày đó? Một ngày dài như ba thu, thế này thì sống sao đây…
Cố Trường Khanh cười cười, cầm điện thoại hồi lâu không buông, bên kia anh cũng im lặng, tuy rằng hai người không nói chuyện nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau như thể đối phương đang ở ngay bên mình.
…
Mà đồng thời, Cố Trường Khanh điều tra Arce cũng đã có kết quả.
Bên Lý Giai trả lời:
– Thám tử trong nước điều tra nhưng không có tin tức gì về Arce, hẳn không phải là người Trung Quốc.
Thám tử bên Mỹ lại tra ra được chút manh mối, thám tử gọi điện đến cho cô, nói Arce Sterling quả thực là người Mỹ, ban đầu ở Texas, cha mẹ mất sớm, mẹ là người Trung Quốc, còn có một người em trai nhỏ hơn hai tuổi.
Nhưng năm năm trước, ba người bị tai nạn, mẹ chết ngay tại chỗ, Arce bị thương nhẹ, em trai bị trọng thương, sau cấp cứu kịp thời nên giữ được tính mạng nhưng rồi Arce dẫn em trai rời khỏi Texas, không biết là đi đâu, cũng không ai biết bọn họ đi đâu, không có manh mối gì để điều tra. Thám tử xin lỗi cô qua điện thoại:
– Tiểu thư, tôi đã tìm hiểu rất nhiều nhưng cũng chỉ tra ra được chút tin tức này. Nước Mỹ lớn như vậy, nếu đã có lòng muốn che giấu hành tung thì đúng là không có gì khó.
Điều tra lâu như vậy cũng chỉ thu được chút tin tức không thể lợi dụng, lòng cô có chút nóng nảy. Cô nói chuyện này cho Phùng Tước.
Phùng Tước nói:
– Em đừng vội, dượng của Lý Tư làm ở Lãnh sự quán rất nhiều năm, có chút quan hệ trong hai giới hắc bạch ở Mỹ, hẳn là sẽ tiện điều tra hơn thám tử tư nhiều. Em gửi cho anh tư liệu của Arce, anh sẽ nhờ chú ấy giúp.
Cố Trường Khanh mừng rỡ:
– Được, để em gửi cho anh.
Bên kia, huấn luyện viên tennis quyết định để Cố Trường Khanh và Arce thành đôi nam nữ, mỗi ngày hai người đều phải tự luyện tập một tiếng, như vậy càng tạo cơ hội cho Arce gần gũi với Cố Trường Khanh.
Tuy rằng Cố Trường Khanh không thích sự thu xếp này nhưng thầy giáo đã quyết định thì cô cũng không thể phản đối, trừ phi muốn ra khỏi câu lạc bộ nhưng cô vừa có được khởi đầu tốt, bảo cô vì Arce mà bỏ qua thì cô cũng không muốn.
Cố Trường Khanh đối mặt với vẻ ham mê, ái muội của Arce bằng thái độ đơn thuần, ngượng ngùng, lo lắng nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Ý của Phùng Tước là bảo cô đừng tiếp xúc với Arce, chỉ cần không để kế hoạch của anh ta thực hiện được là được. Nhưng theo bản năng, Cố Trường Khanh không nghĩ như vậy. Cô muốn tự tìm đường lui cho mình. Nếu thân thế bối cảnh của Arce không có gì để lợi dụng được thì cô phải dùng cách thức của chính mình, bất luận thế nào cũng quyết không thể buông tha cho anh ta.
Chỉ là, chuyện này tạm thời cô không đề cập với Phùng Tước.
Hôm nay, hai người cùng luyện tập về cách phối hợp với nhau, giáo viên hướng dẫn một lúc rồi yêu cầu bọn họ luyện thêm nửa tiếng. Sắp tới kì thi toàn quốc, các giáo viên càng ngày càng nghiêm khắc với những học sinh có khả năng như vậy.
Trong lúc mọi người đều dần dần rời đi, chỉ còn một số ít người ở lại thì cũng bị Triệu Chân Chân hẹn đi uống nước. Chỉ chốc lát sau, sân tennis chỉ còn lại hai người và người huấn luyện.
Cố Trường Khanh vì không thể tin tưởng Arce nên sẽ luôn cố ý để xảy ra một số tình huống, hoặc là giành bóng hoặc là hai người cùng thả bóng, hoàn toàn không hề ăn ý.
Arce thấy lạ, hỏi Cố Trường Khanh:
– Helen, em sao vậy? Theo lý, em không thể để xảy ra những sai sót này được?
Cố Trường Khanh không tìm được lý do nào khác, đành trả lời:
– Em… em không thể tập trung tinh thần được…
Nói xong cúi đầu.
Arce cười cười, nhân cơ hội đi đến bên cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô:
– Helen, em thật đáng yêu.
Cố Trường Khanh đè nén cảm giác chán ghét trong lòng, cúi đầu đi về khu nghỉ ngơi. Bên kia, người tập cùng cũng mệt, thấy bọn họ dừng lại, cũng không còn sớm nên nói một câu rồi rời đi.
Sân tennis chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sắp tới hoàng hôn, ánh trời chiều nhuộm lên cảnh vật màu vàng cam. Cách đó không xa là sân bóng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hoan hô ầm ỹ, càng lộ rõ sự yên tĩnh của sân tennis.
Arce nhìn Cố Trường Khanh ngồi uống nước ở khu nghỉ, ném quả bóng tennis trong tay ra, quả bóng màu xanh rơi xuống đất, tách một tiếng rồi nảy lên, lại rơi vào tay anh ta.
Arce mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh.
Arce để vợt và bóng ở một bên, quả bóng lặng lẽ lăn ra rồi rơi xuống đất, lăn đi rất xa.
Arce không để ý đến điều này, anh ta đang nhìn Cố Trường Khanh, cô lẳng lặng ngồi đó, vẻ mặt bình thản không có biểu hiện gì, tịch dương thản nhiên chiếu vào người cô khiến gương mặt cô trở nên thật nhu hòa. Như là cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô quay đầu lại nhìn Arce, trong ánh mắt trong veo ấy có một ánh sáng rực rỡ, làn da trắng nõn vì khi nãy luyện tập nên hơi ửng hồng, môi còn thấm chút nước, trông cô như vậy thực sự rất giống một đóa hoa mềm mại.
Bất giác, Arce thầm nuốt nước miếng.
– Helen, em thật xinh đẹp.
Arce nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng nói.
Helen, em thật đẹp.
Cố Trường Khanh cúi đầu, lòng khẽ cười lạnh, những lời này thật quen tai, kiếp trước kiếp này vẫn chỉ là dùng chiêu thức đó. Cố Trường Khanh miễn cưỡng cười cười nhưng Arce lại nghĩ đó là biểu hiện của sự thẹn thùng, anh ta cảm thấy bây giờ Cố Trường Khanh vô cùng đáng yêu. Ở trên sân cô tỏa sáng rực rỡ nhưng ở trước mặt anh lại chỉ im lặng, e lệ, sự đối lập này khiến Arce có chút mê muội. Những người con gái anh ta từng tiếp xúc đều rất thẳng thẳn phóng đãng, nhiệt tình như lửa, mục đích cuối cùng chẳng qua chỉ là muốn lên giường với anh, không có ai như Cố Trường Khanh, có năng lực, tao nhã cao quý, đơn thuần nhưng không ngu xuẩn, thoải mái nhưng không phóng túng.
Tươi mát như bách hợp.
Cô như vậy còn hấp dẫn hơn những mỹ nữ phương Tây mắt xanh tóc vàng ngực nở mông cong nhiều.
Nhìn nhìn, anh ta không kìm lòng nổi mà nghiêng người, muốn hôn cô, ngay khi sắp chạm đến môi cô thì bỗng lại nghe cô hỏi:
– Đây là cái gì?
Arce sửng sốt, không tiện tiếp tục, xấu hổ ngồi thẳng dậy, nhìn nhìn theo hướng ngón tay cô, cô chỉ vào vết sẹo trên đùi anh ta, vết sẹo này dài khoảng ba tấc, hơi sậm lên so với màu da. Mắt Arce tối lại:
– Đây là vết thương của anh, lúc trước anh từng bị tai nạn xe cộ.
– Vết sẹo lớn như vậy, lúc đó nhất định là rất đau.
Cố Trường Khanh như rất thương cảm.
Arce cúi đầu nhìn vết sẹo kia, thấp giọng nói:
– Chút đau đớn đó có là gì…
– Arce, hình như chưa từng nghe anh nhắc đến người nhà?
Cố Trường Khanh cố ý hỏi, nghĩ có thể moi từ miệng anh ta ra chút tin tức gì không.
Arce quay đầu nhìn cô cười:
– Bình thường anh không nhắc đến chuyện nhà mình với mọi người.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Xem ra anh đúng là người của gia tộc Sterling rồi, cho nên mới không nhắc đến nhà mình với người ngoài.
Arce bĩu môi không đáp.
– Anh thật hạnh phúc. Cố Trường Khanh nói.
– Hạnh phúc? Đúng vậy, hạnh phúc.
Arce hừ nhẹ.
– Arce, mọi người đều nói anh giống như mặt trời!
Cố Trường Khanh nhìn anh ta cười:
– Giống như mặt trời, rạng rỡ đến độ khiến người ta chói mắt, chỉ nhìn anh thôi cũng đủ để quên đi mọi chuyện phiền não, nơi nào có anh thì sẽ không có buồn bã, khiến người ta không nhịn được mà tín nhiệm, yêu quý anh. Anh nhất định là người tốt.
– Anh Phùng Tước, anh đừng tới tìm em, bị Triệu Chân Chân nhìn ra manh mối gì, nói cho Khưu Uyển Di rồi bà ấy điều tra anh thì cũng không phải là chuyện hay ho gì. Hơn nữa tạm thời cũng đừng nói quan hệ của chúng ta nói cho ai biết.
Lúc lên xe, Cố Trường Khanh dặn dò Phùng Tước.
– Quan hệ của chúng ta? Chúng ta có quan hệ gì?
Phùng Tước vịn tay lái, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng trong.
Lòng Cố Trường Khanh ngọt ngào, lườm anh một cái, thấp giọng nói câu: “Đáng ghét!” Sau đó cô lại quay đầu, ngoắc tay với anh, vẻ mặt tinh quái.
Phùng Tước cười cười vươn người qua:
– Thế nào?
Cố Trường Khanh một tay ôm cổ anh, vươn người qua, hôn lên đôi môi mềm của anh, liếm liếm rồi buông ra, nhìn anh cười:
– Chính là quan hệ này, hiểu chưa?
Phùng Tước ngồi thẳng dậy, anh hơi liếm môi, môi tê tê nóng nóng mang theo hương vị ngọt ngào của cô, anh cảm thấy tim như bay bổng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, anh không nhịn được bật cười nhưng lại cảm thấy nên nghiêm túc muốn nhịn cười nhưng không thể nhịn được, khóe miệng cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Anh cúi đầu khởi động xe, muốn dùng những động tác này để che dấu sự ngây ngô của mình.
Nhưng lòng lại rất ngọt, ngốc nghếch đến ngọt ngào.
Xe đi được một đoạn rồi Phùng Tước mới bình ổn được tâm tình của mình, anh nói:
– Vốn định nhân kì nghỉ đông này giới thiệu em với gia đình anh…
Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng rất cảm động, mình như vậy mà anh cũng không muốn giấu diếm gia đình, có thể thấy anh thực sự chân thành, không hề giả dối, do dự.
– Anh Phùng Tước, đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ em có khả năng chống đối với bọn họ, giờ bất kể động tĩnh gì cũng có thể mang đến hậu quả khó lường.
Khổng Khánh Tường tuyệt đối sẽ không để cho mình và người như Phùng Tước ở bên nhau. Một khi bị bọn họ biết được còn không biết sẽ lén giở thủ đoạn gì nữa. Phùng Tước có thể hiểu mình là vì anh ấy hiểu những chuyện này, hơn nữa anh ấy thích mình nhưng còn người nhà của anh ấy? Cũng có thể hiểu cô, chấp nhận cô sao? Chỉ riêng thân phận con gái nhà thương nhân có lẽ đã đủ để bọn họ không chấp nhận cô rồi.
Bây giờ hai người còn nhỏ, hoàn toàn không cần phải đối mặt với chuyện này, để bọn họ thoải mái tự tại mấy năm đi. Chuyện tương lai, đến lúc đó rồi tính…
Tương lai…
Lòng Cố Trường Khanh khẽ run lên.
Phùng Tước yên lặng một hồi, có lẽ lòng cũng nghĩ như cô, anh cười cười nói:
– Em nói đúng!
Rất nhanh đã về đến trường học, Phùng Tước dừng xe ở cổng trường.
Cố Trường Khanh xuống xe, như chào tạm biệt bạn bè bình thường, nói hẹn gặp lại với Phùng Tước, đợi Phùng Tước lái xe đi rồi thì Cố Trường Khanh mới vào trường.
Đi vào trường được một đoạn thì Cố Trường Khanh nghe được có người đang gọi mình:
– Helen!
Cô quay đầu lại đã thấy Arce đang ngồi trên một cành cây cổ thụ, áo trong màu trắng, áo khoác màu đen, chân mặc quần bò đang thả ra, đong đưa đong đưa.
Anh ta hơi hơi quay đầu để lộ ra 2/3 gương mặt, gió đêm thổi qua khiến mấy sợi tóc bay bay phủ qua mặt anh ta. Arce khẽ cười cười, nụ cười quyến rũ và mê hoặc như có thể điên đảo chúng sinh.
– Arce, sao anh lại ở đây?
Cố Trường Khanh cố để ý, phát hiện từ góc độ đó của anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra ngoài cổng trường, nói cách khác, vừa rồi nếu cô và Phùng Tước có gì mờ ám thì không thể thoát khỏi mắt anh ta.
Đúng là vô cùng tận tâm. Cố Trường Khanh cười lạnh trong lòng.
Arce nhẹ nhàng nhảy xuống, tóc đen bay lên tạo nên một đường cong yêu dị trong không trung.
Anh ta đi về phía cô.
– Buổi tối anh rất thích đi tản bộ trong trường nhưng không ngờ lại gặp được em, sao thế? Vừa mới về?
Cố Trường Khanh cười nói:
– Đúng vậy, đi ăn tối với bạn.
Arce đến gần mấy bước, cách cô nửa thước thì dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô, khoảng cách gần như vậy rất mờ ám nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.
– Helen, đi cùng anh một chút được không?
Arce cố ý đè thấp giọng, vô cùng gợi cảm.
Cố Trường Khanh lùi ra sau vài bước, lắc đầu:
– Em mệt lắm, em muốn về nghỉ ngơi!
Giờ đã ở bên Phùng Tước, cô quyết định tạm thời dừng kế hoạch, cũng không có tâm tình gì để ứng phó với anh ta. Mỗi phút ở bên cạnh anh ta đều khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, bị dày vò. Mỗi lần nhìn đến gương mặt của anh ta sẽ đều khiến cô nhớ tới kiếp trước, cô đã ngu ngốc cỡ nào, thê thảm cỡ nào, nỗi đau thể xác và tinh thần ấy như mới hôm qua thôi.
Mỗi khi nhớ lại cảm giác đau đớn khó chịu khi cơn nghiện tái phát, cô thực sự rất muốn giết chết anh ta!
Cố Trường Khanh cố đè nén cảm xúc trong lòng, xoay người bước đi.
Arce giật mình, anh ta không ngờ sẽ bị từ chối, trong những cô gái anh ta gặp, rất ít người có thể từ chối anh ta. Cho dù là ở đây, nhiều cô gái thân phận cao quý nhưng vẫn rất si mê anh ta.
Cô gái này thật sự rất khó nắm bắt. Arce nhìn theo bóng Cố Trường Khanh, nhíu nhíu mày rồi đuổi theo:
– Anh đưa em về, coi như là tản bộ.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh ta một cái, miễn cưỡng cười cười.
Sắc trời dần tối, khắp trường học bao phủ trong màu xám, mang một vẻ đẹp thật u buồn.
Cố Trường Khanh dừng bước, cô nhìn bốn phía, lòng có cảm giác kì dị.
Lúc này là ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại sao?
– Sao thế?
Arce ở bên thấy sắc mặt cô kì quái thì vội hỏi.
– Không có, chỉ là cảm thấy hoàng hôn rất đẹp. Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói.
Đương nhiên là đẹp! Đây là lúc ánh sáng giãy dụa, rất nhanh thôi nó sẽ bị bóng tối nuốt chửng lấy. Nhưng không lâu sau, ánh sáng sẽ lại bao phủ lên bóng tối! Cho nên hoàng hôn và bình minh là lúc đẹp nhất, bởi vì đây là lúc hai thế lực giao tranh với nhau.
Arce cười nói.
Lòng Cố Trường Khanh có cảm giác không thoải mái nhưng rất nhanh, cô đã đẩy cảm giác đó đi.
Cô tiếp tục bước về phía trước, Arce không nhanh không chậm đi theo cô.
– Arce, anh thực sự là người của gia tộc Sterling sao?
Cố Trường Khanh đột nhiên hỏi.
Arce nhìn ra phía trước, khẽ cười một tiếng:
– Cái này quan trọng lắm sao?
Thân phận địa vị là những chuyện rất bất đắc dĩ, nếu không có những thứ đó thì anh ta không thể vào trường học, không có những thứ này, thậm chí ngay cả tư cách để theo đuổi cô cũng không có.
Sterling chẳng qua chỉ là một dòng họ nhưng lại có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện anh ta cố hết sức cũng không thể làm được.
– Không… không quan trọng… Nếu là em, em yêu một người sẽ không phải vì thân phận, dòng họ của người đó mà là vì người này có thật lòng với em hay không mà thôi.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói.
– Helen… Yêu một người là chuyện rất đơn giản, nhưng quan trọng không phải là điều đó mà là cuối cùng em sẽ ở bên ai. Có đôi khi, từ yêu này chẳng đáng một xu!
Arce cười cười, trong nụ cười có chút châm biếm.
Cố Trường Khanh nhìn về phía anh ta:
– Vì sao phải dùng tiền để đong đếm cái này?
Arce tự biết mình lỡ lời, vội cười nói:
– Không có gì, chỉ là anh nghĩ đến một chuyện trong quá khứ nên có chút cảm khái thôi! Helen, có lẽ chờ em trưởng thành rồi thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.
– Không đâu!
Cố Trường Khanh xoay người đi, nhìn ra phía trước, ngữ khí rất kiên định:
– Đơn giản đó không phải là yêu thực sự, tình cảm có thể dễ dàng thay đổi cũng không phải là tình cảm thực sự, có lẽ cuối cùng cố gắng hết sức cũng không thể ở bên nhau nhưng yêu chính là yêu, nó đã từng tồn tại, không thể vì cuối cùng không có được nó mà phủ định sự tồn tại của nó.
Arce kinh ngạc nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể nói rõ.
Bóng tối đã hoàn toàn nuốt chửng lấy ánh sáng, sắc trời đã tối đen. Gương mặt của cô mơ hồ trong bóng tối, chỉ thoáng nhìn được chút góc cạnh nhưng nó có thể khiến anh ta cảm nhận được rất rõ ràng, rõ ràng đến độ khiến người ta kinh ngạc.
Cô gái nhỏ nhìn trông như người đơn thuần, không rành thế sự thực ra trong lòng lại có suy nghĩ riêng của mình. Trong lòng cô có một khoảng trời không phải ai cũng có thể chạm vào. Nhưng một khi có thể tiến vào thế giới nội tâm của cô, hiểu biết được suy nghĩ, vui buồn của cô thì có lẽ cũng là một chuyện rất thú vị.
Giờ khắc này, Arce bỗng cảm thấy, nhiệm vụ lần này cũng không còn đơn điệu, nhàm chán như trước, ngược lại trở nên thật rực rỡ, thật thú vị.
Arce cười cười đuổi theo Cố Trường Khanh đã đi rất xa.
…
Một tháng sau đó, Cố Trường Khanh và Phùng Tước không tiện gặp mặt, cho dù là cuối tuần cũng không tiện, trước kia còn có thể dùng Catherine làm lá chắn nhưng giờ vì chuyện của Arce mà Catherine có khúc mắc với cô, con đường này đi không thông. Bên cạnh, Arce và Triệu Chân Chân, một liều chết bám riết cô, một liều chết tạo cơ hội cho bọn họ khiến người ta không thể thoát thân.
Nhưng hai người lại rất nhớ nhau, cho nên chỉ cần có thời gian, có cơ hội thì Cố Trường Khanh sẽ gọi điện thoại cho Phùng Tước. Đều là Cố Trường Khanh gọi đến.
Phùng Tước thường oán trách qua điện thoại:
– Trường Khanh, sao anh có cảm giác anh là tình nhân bí mật của em, mỗi ngày chờ điện thoại của em, chỉ nghe được giọng nói chứ không được nhìn thấy người.
– Ngoan, về sau sớm muộn gì cũng cho anh được sống quang minh chính đại, tạm thời nhẫn nại chút đi!
Phùng Tước khẽ cười:
– Tiểu nha đầu, em còn đùa!
Nói xong lại thở dài một tiếng:
– Nhưng mà thực sự rất muốn gặp em, Trường Khanh… giờ em có khỏe không?
Lòng Cố Trường Khanh tê dại:
– Em khỏe lắm, anh Phùng Tước, cuối tuần sau em sẽ về Princeton.
– Thật sao?
Giọng nói của Phùng Tước tràn ngập sự vui mừng nhưng lại vội ép giọng:
– Không phải em nói sợ bọn họ phát hiện nhà trọ này?
– Không sợ, cuối tuần sau Triệu Chân Chân có hẹn, hình như Arce cũng có việc phải đi ra ngoài hai ngày, em không cần bận tâm đến bất kỳ ai!
Đầu bên kia im lặng thật lâu, lâu đến độ Cố Trường Khanh nghĩ anh đã cúp máy thì anh mới thở dài một tiếng:
– Giờ mới là thứ ba mà em đã nói cho anh biết, chẳng phải từ hôm nay anh đã bắt đầu chờ đợi đến ngày đó? Một ngày dài như ba thu, thế này thì sống sao đây…
Cố Trường Khanh cười cười, cầm điện thoại hồi lâu không buông, bên kia anh cũng im lặng, tuy rằng hai người không nói chuyện nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau như thể đối phương đang ở ngay bên mình.
…
Mà đồng thời, Cố Trường Khanh điều tra Arce cũng đã có kết quả.
Bên Lý Giai trả lời:
– Thám tử trong nước điều tra nhưng không có tin tức gì về Arce, hẳn không phải là người Trung Quốc.
Thám tử bên Mỹ lại tra ra được chút manh mối, thám tử gọi điện đến cho cô, nói Arce Sterling quả thực là người Mỹ, ban đầu ở Texas, cha mẹ mất sớm, mẹ là người Trung Quốc, còn có một người em trai nhỏ hơn hai tuổi.
Nhưng năm năm trước, ba người bị tai nạn, mẹ chết ngay tại chỗ, Arce bị thương nhẹ, em trai bị trọng thương, sau cấp cứu kịp thời nên giữ được tính mạng nhưng rồi Arce dẫn em trai rời khỏi Texas, không biết là đi đâu, cũng không ai biết bọn họ đi đâu, không có manh mối gì để điều tra. Thám tử xin lỗi cô qua điện thoại:
– Tiểu thư, tôi đã tìm hiểu rất nhiều nhưng cũng chỉ tra ra được chút tin tức này. Nước Mỹ lớn như vậy, nếu đã có lòng muốn che giấu hành tung thì đúng là không có gì khó.
Điều tra lâu như vậy cũng chỉ thu được chút tin tức không thể lợi dụng, lòng cô có chút nóng nảy. Cô nói chuyện này cho Phùng Tước.
Phùng Tước nói:
– Em đừng vội, dượng của Lý Tư làm ở Lãnh sự quán rất nhiều năm, có chút quan hệ trong hai giới hắc bạch ở Mỹ, hẳn là sẽ tiện điều tra hơn thám tử tư nhiều. Em gửi cho anh tư liệu của Arce, anh sẽ nhờ chú ấy giúp.
Cố Trường Khanh mừng rỡ:
– Được, để em gửi cho anh.
Bên kia, huấn luyện viên tennis quyết định để Cố Trường Khanh và Arce thành đôi nam nữ, mỗi ngày hai người đều phải tự luyện tập một tiếng, như vậy càng tạo cơ hội cho Arce gần gũi với Cố Trường Khanh.
Tuy rằng Cố Trường Khanh không thích sự thu xếp này nhưng thầy giáo đã quyết định thì cô cũng không thể phản đối, trừ phi muốn ra khỏi câu lạc bộ nhưng cô vừa có được khởi đầu tốt, bảo cô vì Arce mà bỏ qua thì cô cũng không muốn.
Cố Trường Khanh đối mặt với vẻ ham mê, ái muội của Arce bằng thái độ đơn thuần, ngượng ngùng, lo lắng nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Ý của Phùng Tước là bảo cô đừng tiếp xúc với Arce, chỉ cần không để kế hoạch của anh ta thực hiện được là được. Nhưng theo bản năng, Cố Trường Khanh không nghĩ như vậy. Cô muốn tự tìm đường lui cho mình. Nếu thân thế bối cảnh của Arce không có gì để lợi dụng được thì cô phải dùng cách thức của chính mình, bất luận thế nào cũng quyết không thể buông tha cho anh ta.
Chỉ là, chuyện này tạm thời cô không đề cập với Phùng Tước.
Hôm nay, hai người cùng luyện tập về cách phối hợp với nhau, giáo viên hướng dẫn một lúc rồi yêu cầu bọn họ luyện thêm nửa tiếng. Sắp tới kì thi toàn quốc, các giáo viên càng ngày càng nghiêm khắc với những học sinh có khả năng như vậy.
Trong lúc mọi người đều dần dần rời đi, chỉ còn một số ít người ở lại thì cũng bị Triệu Chân Chân hẹn đi uống nước. Chỉ chốc lát sau, sân tennis chỉ còn lại hai người và người huấn luyện.
Cố Trường Khanh vì không thể tin tưởng Arce nên sẽ luôn cố ý để xảy ra một số tình huống, hoặc là giành bóng hoặc là hai người cùng thả bóng, hoàn toàn không hề ăn ý.
Arce thấy lạ, hỏi Cố Trường Khanh:
– Helen, em sao vậy? Theo lý, em không thể để xảy ra những sai sót này được?
Cố Trường Khanh không tìm được lý do nào khác, đành trả lời:
– Em… em không thể tập trung tinh thần được…
Nói xong cúi đầu.
Arce cười cười, nhân cơ hội đi đến bên cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô:
– Helen, em thật đáng yêu.
Cố Trường Khanh đè nén cảm giác chán ghét trong lòng, cúi đầu đi về khu nghỉ ngơi. Bên kia, người tập cùng cũng mệt, thấy bọn họ dừng lại, cũng không còn sớm nên nói một câu rồi rời đi.
Sân tennis chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sắp tới hoàng hôn, ánh trời chiều nhuộm lên cảnh vật màu vàng cam. Cách đó không xa là sân bóng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hoan hô ầm ỹ, càng lộ rõ sự yên tĩnh của sân tennis.
Arce nhìn Cố Trường Khanh ngồi uống nước ở khu nghỉ, ném quả bóng tennis trong tay ra, quả bóng màu xanh rơi xuống đất, tách một tiếng rồi nảy lên, lại rơi vào tay anh ta.
Arce mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh.
Arce để vợt và bóng ở một bên, quả bóng lặng lẽ lăn ra rồi rơi xuống đất, lăn đi rất xa.
Arce không để ý đến điều này, anh ta đang nhìn Cố Trường Khanh, cô lẳng lặng ngồi đó, vẻ mặt bình thản không có biểu hiện gì, tịch dương thản nhiên chiếu vào người cô khiến gương mặt cô trở nên thật nhu hòa. Như là cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô quay đầu lại nhìn Arce, trong ánh mắt trong veo ấy có một ánh sáng rực rỡ, làn da trắng nõn vì khi nãy luyện tập nên hơi ửng hồng, môi còn thấm chút nước, trông cô như vậy thực sự rất giống một đóa hoa mềm mại.
Bất giác, Arce thầm nuốt nước miếng.
– Helen, em thật xinh đẹp.
Arce nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng nói.
Helen, em thật đẹp.
Cố Trường Khanh cúi đầu, lòng khẽ cười lạnh, những lời này thật quen tai, kiếp trước kiếp này vẫn chỉ là dùng chiêu thức đó. Cố Trường Khanh miễn cưỡng cười cười nhưng Arce lại nghĩ đó là biểu hiện của sự thẹn thùng, anh ta cảm thấy bây giờ Cố Trường Khanh vô cùng đáng yêu. Ở trên sân cô tỏa sáng rực rỡ nhưng ở trước mặt anh lại chỉ im lặng, e lệ, sự đối lập này khiến Arce có chút mê muội. Những người con gái anh ta từng tiếp xúc đều rất thẳng thẳn phóng đãng, nhiệt tình như lửa, mục đích cuối cùng chẳng qua chỉ là muốn lên giường với anh, không có ai như Cố Trường Khanh, có năng lực, tao nhã cao quý, đơn thuần nhưng không ngu xuẩn, thoải mái nhưng không phóng túng.
Tươi mát như bách hợp.
Cô như vậy còn hấp dẫn hơn những mỹ nữ phương Tây mắt xanh tóc vàng ngực nở mông cong nhiều.
Nhìn nhìn, anh ta không kìm lòng nổi mà nghiêng người, muốn hôn cô, ngay khi sắp chạm đến môi cô thì bỗng lại nghe cô hỏi:
– Đây là cái gì?
Arce sửng sốt, không tiện tiếp tục, xấu hổ ngồi thẳng dậy, nhìn nhìn theo hướng ngón tay cô, cô chỉ vào vết sẹo trên đùi anh ta, vết sẹo này dài khoảng ba tấc, hơi sậm lên so với màu da. Mắt Arce tối lại:
– Đây là vết thương của anh, lúc trước anh từng bị tai nạn xe cộ.
– Vết sẹo lớn như vậy, lúc đó nhất định là rất đau.
Cố Trường Khanh như rất thương cảm.
Arce cúi đầu nhìn vết sẹo kia, thấp giọng nói:
– Chút đau đớn đó có là gì…
– Arce, hình như chưa từng nghe anh nhắc đến người nhà?
Cố Trường Khanh cố ý hỏi, nghĩ có thể moi từ miệng anh ta ra chút tin tức gì không.
Arce quay đầu nhìn cô cười:
– Bình thường anh không nhắc đến chuyện nhà mình với mọi người.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Xem ra anh đúng là người của gia tộc Sterling rồi, cho nên mới không nhắc đến nhà mình với người ngoài.
Arce bĩu môi không đáp.
– Anh thật hạnh phúc. Cố Trường Khanh nói.
– Hạnh phúc? Đúng vậy, hạnh phúc.
Arce hừ nhẹ.
– Arce, mọi người đều nói anh giống như mặt trời!
Cố Trường Khanh nhìn anh ta cười:
– Giống như mặt trời, rạng rỡ đến độ khiến người ta chói mắt, chỉ nhìn anh thôi cũng đủ để quên đi mọi chuyện phiền não, nơi nào có anh thì sẽ không có buồn bã, khiến người ta không nhịn được mà tín nhiệm, yêu quý anh. Anh nhất định là người tốt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chết
- Chương 2: Chân tướng 1
- Chương 3: Chân tướng 2
- Chương 4: Tái sinh
- Chương 5: Cha
- Chương 6: Mối tình đầu
- Chương 7: Khưu Uyển Di
- Chương 8: Kích thích
- Chương 9: Ăn tối
- Chương 10: Chú Văn
- Chương 11: Lòng người
- Chương 12: Cháu thà chẳng cần!
- Chương 13: Xin lỗi
- Chương 14: Tự tôn bao tiền một cân?
- Chương 15: Tranh cướp
- Chương 16: Quái nhân
- Chương 17: Bách hợp và hoa hồng
- Chương 18: Tôi sẽ theo dõi em
- Chương 19: Tiên hạ thủ vi cường!
- Chương 20: Dắt chó phải dắt mũi
- Chương 21: Quyết không thể buông tay!
- Chương 22: Thần tượng
- Chương 23: Tử huyệt
- Chương 24: Loại người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch
- Chương 25: Đề phòng
- Chương 26: Ghép hình
- Chương 27: Bất đắc dĩ
- Chương 28: Nhẫn nại
- Chương 29: Phóng túng
- Chương 30: Di chúc
- Chương 31: Các người xứng đáng gặp chuyện xui xẻo!
- Chương 32: Mặt dạn mày dày
- Chương 33: Mẹ kế
- Chương 34: Kế Hoạch
- Chương 35: Hôn
- Chương 36: Tranh cường háo thắng
- Chương 37: Duyên phận của bọn trẻ
- Chương 38: Tinh dầu
- Chương 39: Sầu triền miên
- Chương 40: Củi khô lửa cháy
- Chương 41: Cưỡng hôn
- Chương 42: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 43: Xoay người bỏ đi
- Chương 44: Khinh miệt
- Chương 45: Phá gia chi nữ
- Chương 46: Võ phòng thân
- Chương 47: Thảm đỏ
- Chương 48: Tức chết mày!
- Chương 49: Đấu giá
- Chương 50: Nổi trận lôi đình
- Chương 51: Đều tại nó!
- Chương 52: Tao phải xé nát miệng mày!
- Chương 53: Ra tay quá nặng
- Chương 54: Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật
- Chương 55: Dưới tình thế cấp bách
- Chương 56: Lên án
- Chương 57: Hết nghi ngờ
- Chương 58: Kỹ nữ
- Chương 59: Tự kiểm điểm, tự hiểu biết!
- Chương 60: Trợ thủ
- Chương 61: Tranh giành lẫn nhau
- Chương 62: Không biết xấu hổ
- Chương 63: Thân quen mà xa cách
- Chương 64: Thăm dò
- Chương 65: Gặp lại
- Chương 66: Bạn bè
- Chương 67: Trò chơi
- Chương 68: Cho các người nghẹn chết
- Chương 69: Vì sao anh muốn hiểu rõ em
- Chương 70: Chuyện do người làm
- Chương 71: Thuyết phục
- Chương 72: Muốn dựa cũng không được
- Chương 73: Hối hận
- Chương 74: Kề vai chiến đấu
- Chương 75: Nhìn lén
- Chương 76: Sự vui vẻ lạ lẫm
- Chương 77: Không từ thủ đoạn
- Chương 78: Là chuyện quan trọng nhất
- Chương 79: Anh chỉ là… mong em sống tốt
- Chương 80: Thu lưới về
- Chương 81: Giỏi lắm, Cố Trường Khanh!
- Chương 82: Vì sao còn phải đợi thêm một tháng nữa?
- Chương 83: Mày hết đời rồi
- Chương 84: Mày chính là con sói đội lốt cừu
- Chương 85: Chữ “nhẫn” khắc trên dao
- Chương 86: Lấy mình hiểu người
- Chương 87: Thoải mái chia tay
- Chương 88: Vận mệnh
- Chương 89: Tiếc món lợi nhỏ thì không thể thành sói được
- Chương 90: Tâm phiền ý loạn
- Chương 91: Tỏ vẻ quan tâm
- Chương 92: Nước chảy thành sông
- Chương 93: Anh sẽ không lừa em, cũng sẽ không hại em
- Chương 94: Sao trời
- Chương 95: Trở về
- Chương 96: Tâm Tư
- Chương 97: Phải cố gắng!
- Chương 98: Không gặp lại
- Chương 99: Nước ngoài
- Chương 100: Cuộc sống mới
- Chương 101: Cổ thần nước Mỹ
- Chương 102: Khó xử
- Chương 103: Một mua một bán
- Chương 104: Bạn cùng phòng
- Chương 105: Mê hoặc
- Chương 106: Vũ hội
- Chương 107: Hoàng tử và Lọ lem
- Chương 108: Không thể nhìn mặt bắt hình dong
- Chương 109: Nham hiểm
- Chương 110: Coi thường
- Chương 111: Chỉnh
- Chương 112: Cơ hội
- Chương 113: Du học
- Chương 114: Party
- Chương 115: Hàng xóm mới
- Chương 116: Duyên
- Chương 117: Khởi đầu tốt đẹp
- Chương 118: Điều kiện
- Chương 119: Đi chơi
- Chương 120: Bá đạo
- Chương 121: Đừng thích em!
- Chương 122: Anh có cách
- Chương 123: Ái muội
- Chương 124: Xoay chuyển càn khôn
- Chương 125: Anh nhất định còn thảm hơn tôi
- Chương 126: Trực diện quyết đấu
- Chương 127: Vịnh Xuân VS Hoa kiếm
- Chương 128: Ảo giác
- Chương 129: Bạn học mới
- Chương 130: Không gì sánh kịp
- Chương 131: Quyến rũ
- Chương 132: Đẹp hơn đá quý
- Chương 133: Dương oai trên sàn đấu!
- Chương 134: Nha đầu nhẫn tâm
- Chương 135: Ở bên anh, em chính là thiên sứ
- Chương 136: Tươi mát như bách hợp
- Chương 137: Mật ngọt
- Chương 138: Bảo tôi buông tha anh thế nào đây?
- Chương 139: Cuộc sống khỏe mạnh, hạnh phúc
- Chương 140: Phùng Tước chỉ thích Cố Trường Khanh
- Chương 141: Ba lần bảy lượt
- Chương 142: Do dự
- Chương 143: Ngày đẹp nhất
- Chương 144: Xuất quân
- Chương 145: Trả lại
- Chương 146: Tranh chấp
- Chương 147: Tan thành mây khói
- Chương 148: Lần này, chúng ta nói tạm biệt
- Chương 149: Trở về
- Chương 150: Khổng Ngọc Long
- Chương 151: Còn lâu tôi mới thua chị
- Chương 152: Cổ phần
- Chương 153: Phòng đầu tư
- Chương 154: Chèn ép
- Chương 155: Cổ đông Hoàng
- Chương 156: Tiệc rượu
- Chương 157: Gió nổi
- Chương 158: Câu chuyện tình yêu đẹp đẽ năm nào
- Chương 159: Phỏng vấn
- Chương 160: Đánh cược
- Chương 161: Xoay chuyển
- Chương 162: Cáo già
- Chương 163: Bom hẹn giờ
- Chương 164: Bốn người
- Chương 165: Tách ra
- Chương 166: Vô sỉ không giới hạn
- Chương 167: Có cần không?
- Chương 168: Cạnh tranh
- Chương 169: Bản kế hoạch
- Chương 170: Thắng
- Chương 171: Nghi ngờ
- Chương 172: Chó cắn nhau
- Chương 173: Quả đắng
- Chương 174: Phản công
- Chương 175: Gặp lại
- Chương 176: Gây rối
- Chương 177: Đừng lo lắng, có anh đây!
- Chương 178: Cô có thể cho anh cái gì?
- Chương 179: Đồng tâm hiệp lực
- Chương 180: Biết rõ là sai
- Chương 181: Nghiệt duyên
- Chương 182: Ba người cùng đi
- Chương 183: Tôi thích em
- Chương 184: Nguy hiểm
- Chương 185: Vô đề
- Chương 186: Bởi vì tôi bị điên
- Chương 187: Chân tướng
- Chương 188: Phu phục hà cầu
- Chương 189: Dừng ở đây
- Chương 190: Quay về
- Chương 191: Ngoại tình
- Chương 192: Tôn kính
- Chương 193: Ủng hộ
- Chương 194: Sổ sách
- Chương 195: Màu lam quyến rũ
- Chương 196: Hạnh phúc
- Chương 197: Tiệc sinh nhật 1
- Chương 198: Tiệc sinh nhật 2
- Chương 199: Bạn trai tốt nhất
- Chương 200: Thổ lộ
- Chương 201: Tôi hận
- Chương 202: Cạm bẫy
- Chương 203: Trả nợ
- Chương 204: Cơ hội
- Chương 205: Người tự coi thường mình thì sẽ bị người khác coi thường
- Chương 206: Lung lạc
- Chương 207: Đòn sát thủ
- Chương 208: Nghĩa trang
- Chương 209: Họp gia đình
- Chương 210: Tình cảm
- Chương 211: Giao dịch
- Chương 212: Đại hội cổ đông
- Chương 213: Không khống chế được
- Chương 214: Mày cút đi cho tao!
- Chương 215: Quỷ kế
- Chương 216: Phong ba
- Chương 217: Nghe rợn cả người
- Chương 218: Giết không tha
- Chương 219: Hội đồng quản trị
- Chương 220: Không khống chế được
- Chương 221: Máu lạnh
- Chương 222: Tận thế
- Chương 223: Oan uổng
- Chương 224: Cút đi!
- Chương 225: Em chỉ còn một mình
- Chương 226: Xúi giục
- Chương 227: Cha mẹ
- Chương 228
- Chương 229: Người thần bí
- Chương 230: Sterling
- Chương 231: Hẹn gặp
- Chương 232: Lựa chọn
- Chương 233: Nước mắt
- Chương 234: Anh thì tính là cái gì?
- Chương 235: Tôi cũng muốn
- Chương 236: Người này đi người kia đến
- Chương 237: Ra sức đánh chó xuống nước
- Chương 238: Nhanh chân đến trước
- Chương 239: Anh em
- Chương 240: Bí ẩn
- Chương 241: Nhất thời
- Chương 242: Giận mắng
- Chương 243: Thay máu
- Chương 244: Cơ hội
- Chương 245: Khiêu chiến
- Chương 246: Liều mạng
- Chương 247: Con xứng đáng với những điều tốt nhất!
- Chương 248: Linh hồn của vũ điệu
- Chương 249: Cùng khiêu vũ
- Chương 250: Chừng mực
- Chương 251: Chỉ cần em vui là tốt rồi
- Chương 252: Sự cố bất ngờ
- Chương 253: Chấn động toàn trường
- Chương 254: Hà khắc
- Chương 255: Chung tình với một cành hoa
- Chương 256: Không quan trọng
- Chương 257: Nhượng bộ
- Chương 258: Bà chủ
- Chương 259: Thịnh yến
- Chương 260: Cắt tim
- Chương 261: Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông đâu!
- bình luận