Mấy ngày sau, nghe nói Điền La phái sứ giả đến để giải thích sự tình nên Hoàng đế Lan Phũ quyết định tự mình tiếp đãi họ. Ngày yến hội, ngoại trừ Mộ Dung Phi Dật vì bị thương mà phải vắng mặt, các vị hoàng tử đều phải tham dự tiệc tẩy trần (*).
Tại yến tiệc, sứ giả Điền La đề cập một chút đến sự việc lần này còn tỏ vẻ hoàn toàn ủng hộ Lan Phũ.
Giữa chiều, Mộ Dung Nghi hỏi thăm một chút về công chúa Như Thần thế nhưng người nọ lại chỉ đáp là lúc đi vội vã quá chưa kịp gặp qua công chúa khiến Mộ Dung Nghi không khỏi tiu nghỉu trong lòng.
Lúc đang múa hát tưng bừng, tâm trạng tất cả mọi người đều có chút rộn ràng, sứ giả Điền La thừa dịp ai nấy đều đang phấn khích liền đề nghị để vũ công của họ lên múa vài điệu. Mộ Dung Nghi bĩu môi không quan tâm nhưng phụ hoàng thì lại vỗ tay hoan hô liên tục.
Trống đã vang nhịp, nhạc được tấu lên, vài cô gái Điền La nối đuôi đi vào, điệu múa nhẹ nhàng khiến tất cả mọi người đều bị những bóng hồng uyển chuyển kia thu hút, Mộ Dung Nghi thì ngược lại cảm thấy có chút kì lạ, bởi điệu múa của Điền La hình như đơn giản hơn, nhịp điệu mạnh mẽ chứ chẳng hề uyển chuyển tha thướt như thế.
Vẫn còn đang hồ nghi, bỗng một ả vũ công rút dao lao về phía hoàng đế, mọi người đều giật thót nhưng đáng tiếc Tam ca Mộ Dung Ngọc ngồi ở quá xa nên không kịp cứu giá.
Lúc ai nấy đều nín thở, bất chợt một mũi tên từ đâu phóng ngang tầm nhìn của mọi người mà cắm phập vào lưng vũ công kia, ả ngay lập tức gục bên ghế của hoàng đế vậy mà vẫn còn cố giãy giụa muốn nhào về hướng hoàng đế trước khi bị thị vệ nhanh chóng ngăn lại.
Một vị tướng khoác giáp bạc dẫn theo đội binh lính vào trong điện, tên sứ giả Điền La kia thấy không ổn liền rút con dao trong giày ra hướng ghế chủ tọa mà chém tới. Vị tướng sĩ giáp bạc kia liền rút thanh kiếm đeo bên hông ra, mọi người chỉ thấy ánh kiếm nháng lên, máu trên lưng sứ giả nọ liền tung tóe.
Hoàng đế sau khi chứng kiến một màn biến động như vậy cũng đã bình tĩnh trở lại.
Vị tướng khoác giáp bạc kia khuỵu một gối xuống, cúi đầu hành lễ, thanh âm trong vắt:
“Nhi thần cứu giá chậm trễ làm phụ hoàng hoảng sợ! Mong phụ hoàng tha tội!”
Giọng nói kia vang lên trong điện, đem ba hồn bảy vía của những người ở đó lôi hết về, Mộ Dung Nghi nghe thấy giọng nói ấy, cả người không kềm được mà run lên. Hoàng đế nhìn trân trối về bộ giáp bạc kia hồi lâu, không thốt thành lời.
“Thập đệ? Là Thập đệ sao?” Đinh Hiên ngồi dậy.
“Thì ra là Vũ Nhi! Mau mau đứng lên!” Phụ hoàng thôi không còn bàng hoàng, nhìn con mình đứng trước mặt cả người toát ra khí độ hiên ngang oai hùng thì mặt liền lộ rõ vẻ vui mừng rời ngai nâng cậu dậy, “Con cứu mạng phụ hoàng, phụ hoàng sao lại trách tội con chứ?”
Thì ra, Tây Quỳ lúc biết âm mưu thất bại, lại nghe được là hoàng đế Lan Phũ dự định đích thân đến biên ải, vì vậy liền lệnh cho năm nghìn binh lính tinh nhuệ phải một lưới mà tập kích tóm gọn cả Thục Châu mà Mộ Dung Vũ đang trấn thủ cùng biên giới Lộ Châu giữa Lan Phũ và Điền La. Nhưng mưu đồ của chúng lại bị phe của Mộ Dung Vũ phát hiện ra, toàn quân bị tiêu diệt tại cửa ải mà Mộ Dung Vũ mai phục. Mộ Dung Vũ biết được Tây Quỳ đã giết sứ thần Điền La rồi giả mạo đoàn sứ giả tiếp cận hoàng đế nhằm thực hiện âm mưu ám sát, vì thế liền không quản ngày đêm từ Thục Châu chạy về Lộ Châu.
Mộ Dung Nghi ngẩn ngơ nhìn Mộ Dung Vũ đã thay da đổi thịt khác xưa rất nhiều, không biết nên khóc hay cười. Là thật ư? Bốn năm, rốt cục cũng được thấy cậu rồi ư?
Cậu cao hơn trước rất nhiều, đường nét trên gương mặt càng thêm tinh tế, nam tính và đầy khí phách, nhưng không giống nét thâm trầm của Tam ca, Tiểu Vũ bây giờ như thanh đao sắc lẻm đã được tuốt khỏi bao.
Người có còn nhớ lời hứa năm nào không? Còn có thể hồn nhiên hỏi liệu ta có thích người nữa không?
Phụ hoàng cứ liên tục vỗ vai Tiểu Vũ nói cái gì mà “Thật sự là trưởng thành rồi!” “Phụ hoàng đưa con ra biên ải quả là một quyết định sáng suốt!” này nọ lọ chai, Tiểu Vũ vẫn cứ gật đầu: “Cảm ơn phụ hoàng đã cất nhắc!”
Một Tiểu Vũ như vậy, khiến cho Mộ Dung Nghi cảm thấy tuy gần ngay trước mắt, nhưng xa tận chân trời. Rất muốn lên ôm chầm lấy cậu, nhưng có người lại đang bị bá quan văn võ vây quanh, hỏi han, ca ngợi, mời rượu….
Mộ Dung Nghi thở dài, rời tiệc.
Nó vẫn mãi là một Cửu hoàng tử ăn không ngồi rồi, mà cậu đã một thân tướng quân mũ giáp kinh qua muôn sống chết chốn sa trường. Bốn năm không quá dài nhưng cũng chẳng hề ngắn kia, đã vụt qua tự bao giờ.
Mộ Dung Nghi nằm trên giường, thổi đèn, khép mắt lại.
Đêm đã khuya, trời trở lạnh. Mộ Dung Nghi cuộn chăn lại, không tài nào ngủ được.
Cửa “kéttttttttt” một tiếng bị mở ra, “Muộn thế này rồi….” Mộ Dung Nghi còn chưa nói hết câu, đã bị một bàn tay bịt chặt miệng.
“Ta nhớ huynh lắm, Cửu ca…” Trong đêm, chĩ thấy một đôi mắt sáng ngời.
“Tiểu Vũ?” Mộ Dung Nghi muốn ngồi dậy nhưng lại bị đối phương đè xuống. Ngón tay Tiểu Vũ nhẹ nhàng lướt trên mặt nó, chậm rãi vuốt ve cả gương mặt nó, rê tới chóp mũi nó, tại nơi đôi môi nó lưu luyến không rời.
Sau đó, Tiểu Vũ cúi xuống. Một thứ mềm mại chạm lên môi Mộ Dung Nghi, trong một khoảnh khắc, lòng Mộ Dung Nghi nóng cháy, tay ôm lấy vai Tiểu Vũ. Lưỡi Tiểu Vũ miết lấy khóe môi nó, trượt vào, tha thiết nuốt lấy nước bọt nó. Hai tay Tiểu Vũ nâng cằm Mộ Dung Nghi, rải từng nụ hôn nhỏ vụn xuống đến cổ nó, lưỡi cậu chạm đến yết hầu nó, ngậm lấy chỗ nhô lên kia, Mộ Dung Nghi không kềm được “A….” một tiếng, mặt lập tức đỏ lên, nó vội vã vươn tay bụm lại miệng mình, xấu hổ đến mức muốn lấy chăn trùm lại quách cho rồi.
(*) Phục mệnh: báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.
(*) Tiệc tẩy trần: tiệc chào mừng người tới từ phương xa.