Tiện Nữ Hoàng Hậu - Chương 35: Nữ Nhân Gợn Sóng ( Tam )

Tiện Nữ Hoàng Hậu Chương 35: Nữ Nhân Gợn Sóng ( Tam )


Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
“Hoàng thượng, hoàng thượng, nô tì cảm thấy lúc này không thích hợp để chơi a. . . . . .” Tuyết Nguyệt bày ra vẻ mặt làm nũng như con mèo nhỏ cọ cọ ở trong lòng Dục Húc, thực sự là làm cho người ta ngứa ngày tâm can mà.
“Trẫm cảm thấy cái trò chơi này không phải không tốt a!” Dục Húc không để ý tới nàng, lời nói ra dường như không hờn giận. Nam tử này, thật là nhìn không ra trong tim của hắn, có thực sự thích qua người nào hay không.
Bên ngoài nghe đồn hắn yêu thích Thanh quý phi này đến không thể tự kềm chế được, thậm chí không tiếc vì nàng mà đối nghịch cùng Thái Hậu. Nhưng theo như nàng thấy, vị hoàng đế này, hắn không có tình cũng chẳng thực lòng yêu thích người nào cả. Tình yêu của hắn giống như là “hoa trong gương, trăng trong nước” nhìn thì đẹp đấy nhưng chỉ là giả mãi mãi không thể thành thật được.
Nhìn Tuyết Nguyệt trong lòng của hắn, làm nũng không thành, còn suýt nữa chọc giận Dục Húc, đành phải ủy khuất mà giương khóe miệng nở nụ cười gượng gạo, không dám lên tiếng nữa. Chỉ có hận ý trong mắt lại thẳng tắp bắn về phía Tuyết Như.
Tuyết Như đáng ghét, thế nhưng lại bày trò mưu mô quỷ quyệt, rõ ràng chính là nhằm vào sự thông minh của nàng, người nào mà không biết nàng nổi danh là tài nữ, thi từ ca phú cái nào mà nàng chẳng biết, nàng rõ ràng cho rằng không ai giỏi hơn nàng được nên mới bày ra trò chơi như vậy!
Nhưng mặc dù như thế, nàng cũng là đừng vội cười quá sớm. Tâm tư của vị hoàng đế này, quá khó nắm bắt! !

Có lúc, ngươi rõ ràng cảm thấy hắn thập phần sủng ái ngươi, nhưng khi ngươi làm sai ý hắn dù chỉ một chút…, hắn liền đối với ngươi lạnh lùng như băng.
“Vậy chi bằng liền bắt đầu từ hoàng thượng đi! Hôm nay mọi người là vì cúc mà gặp, hoàng thượng hãy lấy từ cúc này để mở thơ, được không?” Thanh quý phi vẫn trầm mặc lúc này mở miệng, nàng tuy là không thích Tuyết Như, nhưng lại càng đố kỵ Tuyết Nguyệt. Dung mạo của Tuyết Nguyệt này cùng nàng đều nổi trội, đã cướp đi không ít hào quang chói lọi vốn thuộc về của nàng. Bất quá vẫn may mắn là nàng biết hoàng thượng không phải thật lòng sủng ái nàng.
Xem bộ dạng kháng cự trò chơi này của Tuyết Nguyệt thì xem ra hiểu biết của nàng, thật không tốt. Như vậy kế tiếp tất có trò hay để xem rồi. Khóe miệng nàng nhếch lên cười nhạt, nhìn Dục Húc.
“ Được, vậy trẫm sẽ là người bắt đầu nha.” Hắn cúi đầu suy tư một chút, lại ngẩng đầu, vẻ mặt tự tin mà tuấn mỹ: “Cúc, lấy hoa để nói người, trẫm sẽ ngâm một câu: thái cúc đông dưới rào. Kế tiếp, phải là đến phiên hoàng hậu chứ? Hay là muốn theo thứ tự từ phía nào?.”
Nói xong nhìn về phía Hạ Nữ, hắn đã cho nàng một cái tự đơn giản nhất rồi, sẽ không phải nàng không biết chứ? Chẳng biết tại sao, nhìn bộ dạng khó xử bộ của nàng, hắn lại cảm thấy thập phần thoải mái.
Hạ Nữ cúi đầu, lông mày cũng nhíu chặt lại rồi, nàng chưa từng đọc qua thơ văn, biết một vài câu vụn vặt, còn không đều là do bình thường nàng nghe một ít thư sinh nghèo túng trên phố xá đọc ra tam câu hai chữ, nàng cảm thấy thú vị vì thế ghi nhớ . Lúc này muốn nàng tiếp một câu , quả nhiên là làm khó cho nàng rồi.
Haizz? ? Thật đúng là đòn ra oai phủ đầu mà? ? Haay ột cái hoàng đế, đúng là thật biết hại người mà.

Thời gian chậm rãi qua đi, nhưng đầu nàng càng ngày càng cúi thấp, chỉ kém nước rũ xuống tới đầu gối thôi, nàng thật sự là nghĩ không ra a! ! Loại trò chơi này, rõ ràng chính là vì muốn làm khó nàng thôi! !
Tất cả mọi người nhìn Hạ Nữ, không nói được một lời. Trên mặt, có khinh miệt, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì, vị hoàng đế khó lường này đối với nàng, không biết là loại tâm tư gì.
Hôm nay xem ra hắn đúng là có vài phần sủng nàng. Dù sao cũng là hoàng hậu, nếu có thể được hoàng thượng sủng ái, thì dù là thân phận hèn mọn, cũng có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng a.
Chỉ có Tuyết Nguyệt, vẻ mặt khẩn trương, chỉ mong Hạ Nữ không thể nhớ được! ! Đột nhiên, chỉ thấy Hạ Nữ nâng lên một chút khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt hưng phấn nói: “Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích! !” Nàng nhớ là đã từng nghe qua một thư sinh nghèo nói có một bài thơ như vậy.
Nàng đối với cái loại tình cảnh đồ sộ lúc đó, rất là ngưỡng mộ, vì thế nghe xong một lần, nàng đã ghi nhớ. Cái này, cuối cùng cũng phát huy công dụng .
Đột nhiên nàng cười thoái mái, làm khuôn mặt bình thường của nàng giống như được bao phủ một tầng ánh dương cuối thu, hào quang như vậy cũng không khiến người ta chói mắt, ngược lại, ấm áp cực kỳ. Dục Húc có chút say mê nhìn khuôn mắt hưng phấn mà vui vẻ kia của nàng, cũng cười theo.
“Này, không sai, kế tiếp, nên đến Thanh ái phi chứ!”

“Nô tì tiếp một câu: tấc đất đều có thể nói.” Tự cuối bài thơ này đương thời ít có người dùng nó làm thơ, nhưng không cần nhiều thời gian, Thanh quý phi liền đối được, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói ôn nhu lại mang theo phong phạm tự tin.
Xem ra, trận đấu tự thơ này, không giống như làm cho Tuyết Nguyệt khó xử, cũng không giống để cho Tuyết Như trổ tài, mà giống như là để cho Thanh quý phi dung mạo xuất chúng, khunh quốc khuynh thành này thi triển tài nghệ xuất sắc nhất.
Bây giờ, Tuyết Như hẳn là thập phần hối hận đi? Khẽ liếc trộm nàng, quả nhiên, nét mặt của nàng bất khả tư vị (không rõ là tư vị gì) . Có lẽ người khác không nhìn ra tâm tư của nàng giờ phút này, nhưng là Hạ Nữ rõ ràng từ trong nét mặt của nàng thấy được: nàng đang thập phần tức giận.
“Huệ phi, còn ngươi?” Dục húc nhìn về phía Huệ phi.
Chỉ thấy nàng nhẹ mỉm cười, nhưng thật ra lại toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà tĩnh lặng. Chỉ một nụ cười này, liền làm cho Hạ Nữ thích nữ tử này. Nàng mặc dù không phải cực đẹp, nhưng là, trên người nàng toát ra vẻ trầm tĩnh, làm cho lòng người cũng an ổn rất nhiều.
Hạ Nữ cũng chú ý tới, lúc Dục Húc nói chuyện với nàng, trong ánh mắt hắn là ôn nhu, là bình thản , không giống như đối với nữ tử khác là một loại khinh thường cùng tà vọng. Hay là hắn cũng là có chút tình cảm với Huệ phi này.
“ Bộ dạng phục tùng tiện tay tục tục bắn ra, nói tận tâm trung vô hạn sự. ” (trong lúc tận tâm phục tùng, cực khổ học hỏi lại phát hiện ra yêu thương chân thành vô hạn). Thanh âm của nàng rất nhẹ, dịu dàng mềm mại, ngữ khí tựa hồ có điểm không được bình thường. Xem ra, hình như là bị bệnh rồi. Nhìn kỹ lại, sắc mặt của nàng quả thật không tốt lắm, ngay cả đã trang điểm rất kỹ nhưng vẫn thấy được một tia tái nhợt.
Kế tiếp, đó là Tuyết Nguyệt rồi, chỉ thấy thần sắc của nàng tối tăm, cẩn trọng liếc nhìn hoàng thượng, lại nhìn một lượt chúng phi tử, cẩ nửa ngày cũng không nói gì.

Thời gian ngừng lại hồi lâu, Tuyết Nguyệt vẫn là chưa thấy mở miệng, chỉ đứng yên lặng tại chỗ, không nói tiếng nào, quả thật chuyện tự thơ này khiến nàng thập phần khó xử.
Lúc nhỏ tuy là nàng cũng có mời Lão sư đến nhà giảng bài, chẳng qua cho tới bây giờ nàng sợ nhất vẫn là đọc sách, hơn nữa tự nhận mình tư sắc vô song,không ai sánh kịp nên không cần phải học cái thi từ ca phú gì đó, mà Hạ thừa tướng lại sủng ái nàng, cho nên mới dung túng nàng, khiến nàng giống như bây giờ.
“Nguyệt phi không phải là đối không được chứ?” Dục Húc biết rõ còn cố hỏi, dường như hắn luôn như thế. Thích nhìn người khác rơi vào đường cùng.
Tuyết nguyệt cắn khẽ cánh môi xinh đẹp, ủy khuất gật gật đầu: ” Hoàng thượng, nô tì tài sơ học thiển, thực là đối không được.” Khi nói chuyện, viền mắt ừng ực nước, nước mắt tựa hồ muốn rơi ra. Bộ dạng lê hoa đái vũ kia, thật đúng là khiến người người thương xót a.
Đúng vậy, nàng từ nhỏ vẫn luôn cao ngạo. Lúc này, trước mặt của mọi người lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, hơn nữa còn có Dục Húc ở đây, thì sao lại có thể nhịn được chứ?
Mọi người thấy nàng như thế, chính là thản nhiên cười nhạo mà không hề giấu diếm. Từ trước đến nay Tuyết Nguyệt làm việc luôn ngạo mạn không nể mặt bất cứ ai. Chỉ sợ đã sớm thành cái gai trong mắt mọi người. Thấy nàng như ngày hôm nay, mọi người làm sao có thể không cao hứng được?
“Được rồi. Đừng khóc nữa, trẫm cảm thấy thật phiền! !” Dục Húc thấy nàng như thế, sắc mặt trở nên khó coi làm cho người ta sợ hãi, hắn cau mày quát : “Đáp không được thì đáp không được, có gì mà phải khóc ! ! Về sau học hỏi nhiều hơn đi.” Nói xong đẩy ra nàng.
Một đám phi tử hoảng sợ tới mức chỉ biết mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt cẩn trọng nhu hòa cười làm lành .Chỉ sợ lửa giận kia chuyển dời đến trên người của mình . Ai cũng biết rằng, tính tình của vị hoàng đế này xưa nay cực kỳ không tốt . Hỉ nộ vô thường (vui buồn thất thường), hơn nữa tâm tư khó lường. Tựa hồ, còn mang theo chút hơi thở tàn bạo. Làm cho người ta sợ hãi.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận