Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới - Chương 86: Trở về bangkok (2)
Chương trước- Chương 1: Tái ngộ (1)
- Chương 2: Tái ngộ (2)
- Chương 3: Một bước đổi đời (1)
- Chương 4: Một bước đổi đời (2)
- Chương 5: Chuyện chỉ đơn giản là thế
- Chương 6: Giao dịch linh hồn (1)
- Chương 7: Giao dịch linh hồn (2)
- Chương 8: Giao dịch linh hồn (3)
- Chương 9: Lần đầu gặp mặt (1)
- Chương 10: Lần đầu gặp mặt (2)
- Chương 11: Lần đầu gặp mặt (3)
- Chương 12: Chinh phục tiểu tạ (1)
- Chương 13: Chinh phục tiểu tạ (2)
- Chương 14: Chinh phục tiểu tạ (3)
- Chương 15: Chinh phục tiểu tạ (4)
- Chương 16: Hợp đồng bao nuôi (1)
- Chương 17: Hợp đồng bao nuôi (2)
- Chương 18: Mùa hè năm ấy (1)
- Chương 19: Mùa hè năm ấy (2)
- Chương 20: Mùa hè năm ấy (3)
- Chương 21: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (1)
- Chương 22: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (2)
- Chương 23: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (3)
- Chương 24: Tô vũ ốm rồi (1)
- Chương 25: Tô vũ ốm rồi (2)
- Chương 26: Mai hựu khiêm (1)
- Chương 27: Mai hựu khiêm (2)
- Chương 28: Quay trở lại bangkok (1)
- Chương 29: Quay trở lại bangkok (2)
- Chương 30: Quay trở lại bangkok (3)
- Chương 31: Tạ khương qua, tôi phải về rồi (1)
- Chương 32: Tạ khương qua, tôi phải về rồi (2)
- Chương 33: Tạm biệt tạ khương qua (1)
- Chương 34: Tạm biệt tạ khương qua (2)
- Chương 35: Chấp nhận hôn sự
- Chương 36: Đi cùng với em (1)
- Chương 37: Đi cùng với em (2)
- Chương 38: Đi cùng với em (3)
- Chương 39: Trò chơi tìm báu vật (1)
- Chương 40: Trò chơi tìm báu vật (2)
- Chương 41: Trò chơi tìm báu vật (3)
- Chương 42: Tô vũ, anh sẽ nhớ đến em (1)
- Chương 43: Tô vũ, anh sẽ nhớ đến em (2)
- Chương 44: Tô vũ, anh sẽ nhớ đến em (3)
- Chương 45: Đừng gả cho anh ta (1)
- Chương 46: Đừng gả cho anh ta (2)
- Chương 47: Vận mệnh xoay chiều
- Chương 48: Đừng làm khó tôi nữa (1)
- Chương 49: Đừng làm khó tôi nữa (2)
- Chương 50: Đừng làm khó tôi nữa (3)
- Chương 51: Đừng làm khó tôi nữa (4)
- Chương 52: Đừng nhớ về quá khứ (1)
- Chương 53: Đừng nhớ về quá khứ (2)
- Chương 54: Trông em ngốc chết đi được (1)
- Chương 55: Trông em ngốc chết đi được (2)
- Chương 56: Trông em ngốc chết đi được (3)
- Chương 57: Thẩm họa đến rồi (1)
- Chương 58: Thẩm họa đến rồi (2)
- Chương 59: Tôi muốn quay về (1)
- Chương 60: Tôi muốn quay về (2)
- Chương 61: Chúng ta có thể bắt đầu lại? (1)
- Chương 62: Chúng ta có thể bắt đầu lại? (2)
- Chương 63: Gặp lại mai hựu khiêm
- Chương 64: Tôi sẽ không để em đi, một lần nữa!
- Chương 65: Vệ sĩ kiêm tài xế (1)
- Chương 66: Vệ sĩ kiêm tài xế (2)
- Chương 67: Vệ sĩ kiêm tài xế (3)
- Chương 68: Khi thương nhân muốn giành tình yêu
- Chương 69: Ngoại truyện: Mai hựu khiêm (1)
- Chương 70: Ngoại truyện: Mai hựu khiêm (2)
- Chương 71: Tình yêu của mai hựu khiêm
- Chương 72: Tạ khương qua đến boston (1)
- Chương 73: Tạ khương qua đến boston (2)
- Chương 74: Tạ khương qua đến boston (3)
- Chương 75: Chương 75 TÔ VŨ, LẤY ANH ĐI (1)
- Chương 76: Tô vũ, lấy anh đi (2)
- Chương 77: Sự ngọt ngào trước sóng gió (1)
- Chương 78: Sự ngọt ngào trước sóng gió (2)
- Chương 79: Đối mặt với phán xét (1)
- Chương 80: Đối mặt với phán xét (2)
- Chương 81: Đối mặt với phán xét (3)
- Chương 82: Đối mặt với phán xét (4)
- Chương 83: Tô vũ trưởng thành rồi (1)
- Chương 84: Tô vũ trưởng thành rồi (2)
- Chương 85: Trở về bangkok (1)
- Chương 86: Trở về bangkok (2)
- Chương 87: Cuộc truy tìm vòng quanh thế giới (1)
- Chương 88: Cuộc truy tìm vòng quanh thế giới (2)
- Chương 89: Tìm được và lạc mất (1)
- Chương 90: Tìm được và lạc mất (2)
- Chương 91: Chạy trốn khỏi anh (1)
- Chương 92: Chạy trốn khỏi anh (2)
- Chương 93: Ngoại truyện: Phạm ca
- Chương 94: Quay về bangkok (1)
- Chương 95: Quay về bangkok (2)
- Chương 96: Đám cưới bên dòng sông chao phraya
- Chương 97: Tình yêu của tạ khương qua
- Chương 98: Tiểu tạ, con chúng mình xinh không?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Chương 86: Trở về bangkok (2)
Ngày cuối cùng của tháng Mười Hai, Tô Vũ tự thú tại Bangkok.
Ngay sau ngày Tô Vũ tự thú, thủ tướng Thái Lan tiếp đón một vị khách rất đặc biệt. Chuyện xưa của vị khách này vẫn luôn được truyền đi khắp đường lớn ngõ nhỏ tại Thái Lan, rất nhiều người
mỗi khi nhắc đến anh đều nói thế này: Thuở nhỏ anh sống bên bờ sông Mekong, được nước sông nuôi lớn, chỉ có1sông Mekong mới có thể nuôi nấng được một người xuất sắc đến thế. Bước sang thềm năm mới, mọi người thảo luận rầm rộ về chuyện công chúa hạt đậu nhà họ Tô đã trở lại Bangkok, tự thú cho tội lỗi của mình. Bởi vì vụ án kia xảy ra tại Bangkok, người dân rất chú ý đến các tin tức liên quan đến vụ việc này. Ngoài niềm thương cảm cho cô gái8bị hại, họ cũng dần tha thứ cho người đã biết nhận lỗi sửa sai kia.
Hôm công chúa hạt đậu tự thú được ba ngày, có lời đồn rằng, thủ tướng Thái Lan từng giao một phần tài liệu bí mật cho cảnh sát Bangkok. Phía cảnh sát cũng trình bản ghi chép nội dung tự thú của Tô Vũ, cũng như lời khai của hai người bị hại trong vụ án kia cho tòa án2địa phương, trong đó có một bản là do chính người bị hại và gia đình người bị hại ký tên.
Trước khi tòa án ra phán quyết cuối cùng, chính phủ Thái Lan còn gửi đến cho tòa án một văn kiện, kể rõ những cống hiến của to lớn nhà họ Tô đối với chính phủ Thái Lan. Mười lăm ngày sau ngày, Tô Vũ cầm hành lý đơn giản, theo cảnh sát Bangkok đến4chùa Lê Minh ở phía Tây sông Chao Phraya. Trước mắt, cô sống ở đây trong ba tháng. Ở Thái Lan cũng từng án lệ đặc biệt thế này, tùy theo số phiếu bầu của thẩm phán, có thể đổi từ hình phạt tù thành đến đền chùa để làm những việc phục vụ cộng đồng tương tự như phương Tây đối với một số ít tội phạm gây ra lỗi lầm vì nhiều nguyên nhân thúc đẩy. Đây được xem như một cách để thực hiện nghĩa vụ giáo dục lao động.
Mỗi ngày Tô Vũ chịu trách nhiệm quét dọn sân sau của chùa, tiếp theo đi chép kinh văn trong bốn tiếng đồng hồ rồi ăn cơm và ngủ theo giờ quy định, hôm sau sẽ có cảnh sát đến lấy nhật ký lao động ngày hôm trước của cô.
Ngày 15 tháng 1, Tô Vũ đang ở sân sau của chùa thì có một vị khách đến chùa. Người đàn bà đó đứng xa xa nhìn cô hệt như rất lâu trước kia lúc ở công viên giải trí, Tô Vũ cầm bốn năm túi rác đi qua trước mặt bà, từ đầu đến cuối, hai người không nói với nhau bất cứ câu nào.
Tháng Hai, một người đàn ông tuấn tú ghé qua chùa. Sắc mặt anh có vẻ rất kém, nghe nói gần đây anh hay gặp ác mộng. Qua lời khuyên của vài người, anh quyết định “vào chùa cho lục căn thanh tịnh“. Thần kỳ ở chỗ, sau khi vào chùa ở, anh không còn gặp ác mộng nữa, vì vậy anh đã quyên góp rất nhiều tiền nơi này.
Vào buổi chiều đầu tiên khi vị khách này đến đây ở, trong căn phòng ở sân sau chùa văng vẳng tiếng nói của một đôi nam nữ.
Sau nhiều tiếng động ồn ào, giọng nữ bất bình vang lên. “Tạ Khương Qua, em đã bảo anh đừng giúp rồi kia mà.” “Anh đâu có giúp em, anh thề!” “Thật sự không giúp em sao? Tạ Khương Qua, em muốn anh thề trước mặt Phật Tổ” “Anh thề, nếu như anh giúp em thì chết không tử tế!” Lại một loạt tiếng động ồn ào vang lên. “Tạ Khương Qua, ai cho anh thề như vậy, ai cho anh...” “Được rồi, được rồi, Tô Vũ, không sao không sao, anh không sao cả.” Chờ khi người đàn ông đi khỏi, người phụ nữ quỳ trước mặt Phật Tổ, luôn miệng thành kính nói với ngài rằng người đàn ông vừa thề thốt kia là một tên điên, hi vọng Phật Tổ cứ mặc kệ anh, coi như không nghe thấy gì cả.
Mấy buổi tối kế tiếp, trong gian phòng của chùa đều có đoạn đối thoại lặp đi lặp lại như sau:
“Tạ Khương Qua, anh về đi, ngày mai hãy lập tức rời khỏi đây cho em.” “Được, ngày mai anh sẽ về ngay! Tô Vũ, trước khi đi cho anh ôm một cái đi, chỉ ôm thôi là được rồi.” “Tiểu Tạ, anh muốn hơi nhiều rồi đấy.”
“Nửa cái thôi cũng được!” “Tạ Khương Qua, anh điên rồi! Tay anh đang đặt đâu vậy hả, bỏ tay ra cho em.” “Đây đây, Tô Vũ, hay là...” “Tạ Khương Qua, anh mau cút cho em!” Giữa tháng Hai, người đàn ông điển trai kia vẫn chưa chịu rời khỏi chùa. Trong đêm trăng sáng, đôi tình nhân trẻ nào đó nghe được cuộc nói chuyện giữa một đôi nam nữ cách bức tường như sau:
“Khương Qua, ngày mai anh về đi. Em xin anh, hôn cũng cho anh hôn rồi, sờ anh cũng đã sờ rồi. Anh còn như vậy thì những chuyện em làm còn ý nghĩa nữa?”
“Được, anh biết, anh biết rồi.” “Ngày mai anh đi đi!”
Anh lại thở dài: “Ừm, ngày mai anh sẽ đi thật mà. Thật ra, anh cũng biết làm như thế này là không đúng, nhưng anh chỉ muốn đến thăm em một chút, muốn xem em có chịu ấm ức nào không, Đến lúc gặp em rồi, anh lại không nỡ rời xa em, sau khi ở lại thì anh lại muốn hôn em, muốn sờ em, còn muốn... Tô Vũ, anh muốn...”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Tô Vũ khuyên nhủ: “Khương Qua, nơi này không được. Anh chờ thêm một thời gian nữa đi, hai tháng sau em được rời khỏi đây, đến lúc đó...”
“Được, anh chờ em!”
“Chúng ta về đi thôi!” “Tô Vũ, chờ chút!”
“Gì hả?”
“Xe của anh đậu bên ngoài chùa, chúng ta ra đó chốc lát, nhé? Chỉ ngồi một lúc thôi, anh muốn ôm em một cái, chỉ ôm thôi. Anh thề, nếu có làm gì khác thì anh sẽ...”
Cô vội vàng cắt ngang lời anh: “Tạ Khương Qua, câm miệng!” Sau đó, đôi tình nhân nhỏ tròn mắt chứng kiến đôi nam nữ kia trèo khỏi tường, đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa. Chẳng lẽ tiếp theo là...
Chàng trai nhìn gương mặt ửng đỏ của bạn gái mình.
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội.
Thật ra thì, trước khi xe bị rung lắc, Tiểu Tạ còn hài hước kể, hồi anh còn học cấp Ba, có lần anh nghe mấy tên nam sinh nói, bọn con trai hay dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ là “Chỉ cần tiến vào chứ không động đậy gì thì không có thai được đâu.”
Anh hứa hẹn: “Tô Vũ, cho anh vào đi. Tô Vũ, anh nhớ em lắm, anh hứa chỉ cho vào thôi chứ không cử động, như vậy em sẽ không có lỗi với Phật Tổ.”
Trong vòng ba tháng ở lại chùa, Tô Vũ buộc phải tuân thủ quy định không được quan hệ tình dục với người khác.
“Khương Qua, không cử động thì không có lỗi sao?” Cô bị anh đè dưới thân, ngốc nghếch hỏi nhỏ. “Ừ, không cử động là không sao!” Anh khẳng định chắc nịch.
Thật ra đối với người học trong trường nữ sinh như công chúa hạt đậu thường rất ngây thơ. Mấy nữ sinh trường họ hầu như rất e thẹn không dám bạo dạn nói về chủ đề nhạy cảm kia với nhóm con trai. Cho nên...
Tạ Khương Qua kéo váy cô lên, cứ thế tiến quân thần tốc. Tô Vũ còn cẩn thận nhắc nhở: Khương Qua, anh đã hứa là để yên thôi đấy!”
Anh trấn an: “Anh sẽ để yên, không nhúc nhích đâu mà sợ.”
Không nhúc nhích ư? Thế mới lạ ấy, anh chỉ đang đợi thời cơ này thôi.
Một lúc sau, chân cô móc vào chân anh, Tô Vũ nổi nóng đánh lên vai Tạ Khương Qua, yếu ớt mắng: “Khương Qua, anh là đồ khốn, anh bảo không nhúc nhích mà, rõ ràng anh nói vậy mà!” Ngày hôm sau, Tạ Khương Qua cũng chịu rời khỏi chùa với mấy vết cào nơi cổ và dấu răng ở vị trí xương quai xanh, anh nói cám ơn trụ trì rồi đi khuất. Tô Vũ mặc áo len cao cổ, đứng sau lưng một nhà sư dõi mắt theo bóng anh tiễn đưa.
Hai tháng sau, Tạ Khương Qua quả thật làm như lời anh đã hứa, không đến chùa nữa.
Ngay sau ngày Tô Vũ tự thú, thủ tướng Thái Lan tiếp đón một vị khách rất đặc biệt. Chuyện xưa của vị khách này vẫn luôn được truyền đi khắp đường lớn ngõ nhỏ tại Thái Lan, rất nhiều người
mỗi khi nhắc đến anh đều nói thế này: Thuở nhỏ anh sống bên bờ sông Mekong, được nước sông nuôi lớn, chỉ có1sông Mekong mới có thể nuôi nấng được một người xuất sắc đến thế. Bước sang thềm năm mới, mọi người thảo luận rầm rộ về chuyện công chúa hạt đậu nhà họ Tô đã trở lại Bangkok, tự thú cho tội lỗi của mình. Bởi vì vụ án kia xảy ra tại Bangkok, người dân rất chú ý đến các tin tức liên quan đến vụ việc này. Ngoài niềm thương cảm cho cô gái8bị hại, họ cũng dần tha thứ cho người đã biết nhận lỗi sửa sai kia.
Hôm công chúa hạt đậu tự thú được ba ngày, có lời đồn rằng, thủ tướng Thái Lan từng giao một phần tài liệu bí mật cho cảnh sát Bangkok. Phía cảnh sát cũng trình bản ghi chép nội dung tự thú của Tô Vũ, cũng như lời khai của hai người bị hại trong vụ án kia cho tòa án2địa phương, trong đó có một bản là do chính người bị hại và gia đình người bị hại ký tên.
Trước khi tòa án ra phán quyết cuối cùng, chính phủ Thái Lan còn gửi đến cho tòa án một văn kiện, kể rõ những cống hiến của to lớn nhà họ Tô đối với chính phủ Thái Lan. Mười lăm ngày sau ngày, Tô Vũ cầm hành lý đơn giản, theo cảnh sát Bangkok đến4chùa Lê Minh ở phía Tây sông Chao Phraya. Trước mắt, cô sống ở đây trong ba tháng. Ở Thái Lan cũng từng án lệ đặc biệt thế này, tùy theo số phiếu bầu của thẩm phán, có thể đổi từ hình phạt tù thành đến đền chùa để làm những việc phục vụ cộng đồng tương tự như phương Tây đối với một số ít tội phạm gây ra lỗi lầm vì nhiều nguyên nhân thúc đẩy. Đây được xem như một cách để thực hiện nghĩa vụ giáo dục lao động.
Mỗi ngày Tô Vũ chịu trách nhiệm quét dọn sân sau của chùa, tiếp theo đi chép kinh văn trong bốn tiếng đồng hồ rồi ăn cơm và ngủ theo giờ quy định, hôm sau sẽ có cảnh sát đến lấy nhật ký lao động ngày hôm trước của cô.
Ngày 15 tháng 1, Tô Vũ đang ở sân sau của chùa thì có một vị khách đến chùa. Người đàn bà đó đứng xa xa nhìn cô hệt như rất lâu trước kia lúc ở công viên giải trí, Tô Vũ cầm bốn năm túi rác đi qua trước mặt bà, từ đầu đến cuối, hai người không nói với nhau bất cứ câu nào.
Tháng Hai, một người đàn ông tuấn tú ghé qua chùa. Sắc mặt anh có vẻ rất kém, nghe nói gần đây anh hay gặp ác mộng. Qua lời khuyên của vài người, anh quyết định “vào chùa cho lục căn thanh tịnh“. Thần kỳ ở chỗ, sau khi vào chùa ở, anh không còn gặp ác mộng nữa, vì vậy anh đã quyên góp rất nhiều tiền nơi này.
Vào buổi chiều đầu tiên khi vị khách này đến đây ở, trong căn phòng ở sân sau chùa văng vẳng tiếng nói của một đôi nam nữ.
Sau nhiều tiếng động ồn ào, giọng nữ bất bình vang lên. “Tạ Khương Qua, em đã bảo anh đừng giúp rồi kia mà.” “Anh đâu có giúp em, anh thề!” “Thật sự không giúp em sao? Tạ Khương Qua, em muốn anh thề trước mặt Phật Tổ” “Anh thề, nếu như anh giúp em thì chết không tử tế!” Lại một loạt tiếng động ồn ào vang lên. “Tạ Khương Qua, ai cho anh thề như vậy, ai cho anh...” “Được rồi, được rồi, Tô Vũ, không sao không sao, anh không sao cả.” Chờ khi người đàn ông đi khỏi, người phụ nữ quỳ trước mặt Phật Tổ, luôn miệng thành kính nói với ngài rằng người đàn ông vừa thề thốt kia là một tên điên, hi vọng Phật Tổ cứ mặc kệ anh, coi như không nghe thấy gì cả.
Mấy buổi tối kế tiếp, trong gian phòng của chùa đều có đoạn đối thoại lặp đi lặp lại như sau:
“Tạ Khương Qua, anh về đi, ngày mai hãy lập tức rời khỏi đây cho em.” “Được, ngày mai anh sẽ về ngay! Tô Vũ, trước khi đi cho anh ôm một cái đi, chỉ ôm thôi là được rồi.” “Tiểu Tạ, anh muốn hơi nhiều rồi đấy.”
“Nửa cái thôi cũng được!” “Tạ Khương Qua, anh điên rồi! Tay anh đang đặt đâu vậy hả, bỏ tay ra cho em.” “Đây đây, Tô Vũ, hay là...” “Tạ Khương Qua, anh mau cút cho em!” Giữa tháng Hai, người đàn ông điển trai kia vẫn chưa chịu rời khỏi chùa. Trong đêm trăng sáng, đôi tình nhân trẻ nào đó nghe được cuộc nói chuyện giữa một đôi nam nữ cách bức tường như sau:
“Khương Qua, ngày mai anh về đi. Em xin anh, hôn cũng cho anh hôn rồi, sờ anh cũng đã sờ rồi. Anh còn như vậy thì những chuyện em làm còn ý nghĩa nữa?”
“Được, anh biết, anh biết rồi.” “Ngày mai anh đi đi!”
Anh lại thở dài: “Ừm, ngày mai anh sẽ đi thật mà. Thật ra, anh cũng biết làm như thế này là không đúng, nhưng anh chỉ muốn đến thăm em một chút, muốn xem em có chịu ấm ức nào không, Đến lúc gặp em rồi, anh lại không nỡ rời xa em, sau khi ở lại thì anh lại muốn hôn em, muốn sờ em, còn muốn... Tô Vũ, anh muốn...”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Tô Vũ khuyên nhủ: “Khương Qua, nơi này không được. Anh chờ thêm một thời gian nữa đi, hai tháng sau em được rời khỏi đây, đến lúc đó...”
“Được, anh chờ em!”
“Chúng ta về đi thôi!” “Tô Vũ, chờ chút!”
“Gì hả?”
“Xe của anh đậu bên ngoài chùa, chúng ta ra đó chốc lát, nhé? Chỉ ngồi một lúc thôi, anh muốn ôm em một cái, chỉ ôm thôi. Anh thề, nếu có làm gì khác thì anh sẽ...”
Cô vội vàng cắt ngang lời anh: “Tạ Khương Qua, câm miệng!” Sau đó, đôi tình nhân nhỏ tròn mắt chứng kiến đôi nam nữ kia trèo khỏi tường, đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa. Chẳng lẽ tiếp theo là...
Chàng trai nhìn gương mặt ửng đỏ của bạn gái mình.
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội.
Thật ra thì, trước khi xe bị rung lắc, Tiểu Tạ còn hài hước kể, hồi anh còn học cấp Ba, có lần anh nghe mấy tên nam sinh nói, bọn con trai hay dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ là “Chỉ cần tiến vào chứ không động đậy gì thì không có thai được đâu.”
Anh hứa hẹn: “Tô Vũ, cho anh vào đi. Tô Vũ, anh nhớ em lắm, anh hứa chỉ cho vào thôi chứ không cử động, như vậy em sẽ không có lỗi với Phật Tổ.”
Trong vòng ba tháng ở lại chùa, Tô Vũ buộc phải tuân thủ quy định không được quan hệ tình dục với người khác.
“Khương Qua, không cử động thì không có lỗi sao?” Cô bị anh đè dưới thân, ngốc nghếch hỏi nhỏ. “Ừ, không cử động là không sao!” Anh khẳng định chắc nịch.
Thật ra đối với người học trong trường nữ sinh như công chúa hạt đậu thường rất ngây thơ. Mấy nữ sinh trường họ hầu như rất e thẹn không dám bạo dạn nói về chủ đề nhạy cảm kia với nhóm con trai. Cho nên...
Tạ Khương Qua kéo váy cô lên, cứ thế tiến quân thần tốc. Tô Vũ còn cẩn thận nhắc nhở: Khương Qua, anh đã hứa là để yên thôi đấy!”
Anh trấn an: “Anh sẽ để yên, không nhúc nhích đâu mà sợ.”
Không nhúc nhích ư? Thế mới lạ ấy, anh chỉ đang đợi thời cơ này thôi.
Một lúc sau, chân cô móc vào chân anh, Tô Vũ nổi nóng đánh lên vai Tạ Khương Qua, yếu ớt mắng: “Khương Qua, anh là đồ khốn, anh bảo không nhúc nhích mà, rõ ràng anh nói vậy mà!” Ngày hôm sau, Tạ Khương Qua cũng chịu rời khỏi chùa với mấy vết cào nơi cổ và dấu răng ở vị trí xương quai xanh, anh nói cám ơn trụ trì rồi đi khuất. Tô Vũ mặc áo len cao cổ, đứng sau lưng một nhà sư dõi mắt theo bóng anh tiễn đưa.
Hai tháng sau, Tạ Khương Qua quả thật làm như lời anh đã hứa, không đến chùa nữa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tái ngộ (1)
- Chương 2: Tái ngộ (2)
- Chương 3: Một bước đổi đời (1)
- Chương 4: Một bước đổi đời (2)
- Chương 5: Chuyện chỉ đơn giản là thế
- Chương 6: Giao dịch linh hồn (1)
- Chương 7: Giao dịch linh hồn (2)
- Chương 8: Giao dịch linh hồn (3)
- Chương 9: Lần đầu gặp mặt (1)
- Chương 10: Lần đầu gặp mặt (2)
- Chương 11: Lần đầu gặp mặt (3)
- Chương 12: Chinh phục tiểu tạ (1)
- Chương 13: Chinh phục tiểu tạ (2)
- Chương 14: Chinh phục tiểu tạ (3)
- Chương 15: Chinh phục tiểu tạ (4)
- Chương 16: Hợp đồng bao nuôi (1)
- Chương 17: Hợp đồng bao nuôi (2)
- Chương 18: Mùa hè năm ấy (1)
- Chương 19: Mùa hè năm ấy (2)
- Chương 20: Mùa hè năm ấy (3)
- Chương 21: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (1)
- Chương 22: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (2)
- Chương 23: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (3)
- Chương 24: Tô vũ ốm rồi (1)
- Chương 25: Tô vũ ốm rồi (2)
- Chương 26: Mai hựu khiêm (1)
- Chương 27: Mai hựu khiêm (2)
- Chương 28: Quay trở lại bangkok (1)
- Chương 29: Quay trở lại bangkok (2)
- Chương 30: Quay trở lại bangkok (3)
- Chương 31: Tạ khương qua, tôi phải về rồi (1)
- Chương 32: Tạ khương qua, tôi phải về rồi (2)
- Chương 33: Tạm biệt tạ khương qua (1)
- Chương 34: Tạm biệt tạ khương qua (2)
- Chương 35: Chấp nhận hôn sự
- Chương 36: Đi cùng với em (1)
- Chương 37: Đi cùng với em (2)
- Chương 38: Đi cùng với em (3)
- Chương 39: Trò chơi tìm báu vật (1)
- Chương 40: Trò chơi tìm báu vật (2)
- Chương 41: Trò chơi tìm báu vật (3)
- Chương 42: Tô vũ, anh sẽ nhớ đến em (1)
- Chương 43: Tô vũ, anh sẽ nhớ đến em (2)
- Chương 44: Tô vũ, anh sẽ nhớ đến em (3)
- Chương 45: Đừng gả cho anh ta (1)
- Chương 46: Đừng gả cho anh ta (2)
- Chương 47: Vận mệnh xoay chiều
- Chương 48: Đừng làm khó tôi nữa (1)
- Chương 49: Đừng làm khó tôi nữa (2)
- Chương 50: Đừng làm khó tôi nữa (3)
- Chương 51: Đừng làm khó tôi nữa (4)
- Chương 52: Đừng nhớ về quá khứ (1)
- Chương 53: Đừng nhớ về quá khứ (2)
- Chương 54: Trông em ngốc chết đi được (1)
- Chương 55: Trông em ngốc chết đi được (2)
- Chương 56: Trông em ngốc chết đi được (3)
- Chương 57: Thẩm họa đến rồi (1)
- Chương 58: Thẩm họa đến rồi (2)
- Chương 59: Tôi muốn quay về (1)
- Chương 60: Tôi muốn quay về (2)
- Chương 61: Chúng ta có thể bắt đầu lại? (1)
- Chương 62: Chúng ta có thể bắt đầu lại? (2)
- Chương 63: Gặp lại mai hựu khiêm
- Chương 64: Tôi sẽ không để em đi, một lần nữa!
- Chương 65: Vệ sĩ kiêm tài xế (1)
- Chương 66: Vệ sĩ kiêm tài xế (2)
- Chương 67: Vệ sĩ kiêm tài xế (3)
- Chương 68: Khi thương nhân muốn giành tình yêu
- Chương 69: Ngoại truyện: Mai hựu khiêm (1)
- Chương 70: Ngoại truyện: Mai hựu khiêm (2)
- Chương 71: Tình yêu của mai hựu khiêm
- Chương 72: Tạ khương qua đến boston (1)
- Chương 73: Tạ khương qua đến boston (2)
- Chương 74: Tạ khương qua đến boston (3)
- Chương 75: Chương 75 TÔ VŨ, LẤY ANH ĐI (1)
- Chương 76: Tô vũ, lấy anh đi (2)
- Chương 77: Sự ngọt ngào trước sóng gió (1)
- Chương 78: Sự ngọt ngào trước sóng gió (2)
- Chương 79: Đối mặt với phán xét (1)
- Chương 80: Đối mặt với phán xét (2)
- Chương 81: Đối mặt với phán xét (3)
- Chương 82: Đối mặt với phán xét (4)
- Chương 83: Tô vũ trưởng thành rồi (1)
- Chương 84: Tô vũ trưởng thành rồi (2)
- Chương 85: Trở về bangkok (1)
- Chương 86: Trở về bangkok (2)
- Chương 87: Cuộc truy tìm vòng quanh thế giới (1)
- Chương 88: Cuộc truy tìm vòng quanh thế giới (2)
- Chương 89: Tìm được và lạc mất (1)
- Chương 90: Tìm được và lạc mất (2)
- Chương 91: Chạy trốn khỏi anh (1)
- Chương 92: Chạy trốn khỏi anh (2)
- Chương 93: Ngoại truyện: Phạm ca
- Chương 94: Quay về bangkok (1)
- Chương 95: Quay về bangkok (2)
- Chương 96: Đám cưới bên dòng sông chao phraya
- Chương 97: Tình yêu của tạ khương qua
- Chương 98: Tiểu tạ, con chúng mình xinh không?