Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt - Chương 117: Hồi Tưởng (1)
Chương trước- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 117: Hồi Tưởng (1)
Ở một khoảng ký ức nguyên thuỷ nào đó đang ngủ sâu trong trái tim, trải qua rất nhiều năm, thời khắc này lại tựa như bị người khác đem khai quật, từng chút một đào xới lên.
Ánh trăng màu bạc lấp lánh đổ lên tán cây, khiến cho những bông hoa tuyết càng trở nên kiều diễm hơn.
Cậu thanh niên chạc mười lăm tuổi, đứng đằng sau cánh cổng cao chót vót đã đóng chặt của toà lâu đài, ngước mắt nhìn ra bên ngoài.
Đôi con ngươi cậu ta đen nhánh như mực, lông mi dài khẽ chớp vài cái, không một tia nhiễu loạn, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm bao phủ đầy tuyết.
Cậu thanh niên đó, chính là hắn hồi nhỏ.
Hắn cảm thấy đầu đau tựa như muốn nứt ra. Ký ức lần lượt theo khe hở luồn vào, tràn ngập ở trong tâm trí hắn, cảnh vật sắc nét chân thật, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không hề có dấu vết mờ nhạt.
Âm thanh bước chân nhẹ như mèo tiến đến gần, với giác quan sắc bén của mình, hắn rất nhanh nhận thức có người đang đi đến nơi này, theo bản năng dựng lên rào cản phòng ngự cùng bài xích, khí tức quanh thân vì thế mà âm trầm hơn vài phần.
"Ai?" Hắn lạnh lùng hướng về phía phát ra tiếng động, cảnh giác hỏi một câu.
Không có ai đáp lại, hồi lâu sau, chỉ thấy một cái đầu nhỏ từ đằng sau bụi cây cổ thụ thò ra, kế tiếp, đôi mắt to tròn lúng liếng như hạnh mở lớn nhìn chằm chằm về phía hắn. Biểu cảm lúc đầu có hơi ngạc nhiên khi trông thấy hắn nhưng mà cô bé rất nhanh liền thích ứng được.
Hắn nhíu mày, chăm chú quan sát cô bé như con sóc nhỏ đang núp phía sau bụi cây cổ thụ đằng kia. Sắc mặt hắn ảm đạm vài phần, thấp giọng hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Em là Tiểu Vũ bảo bối." Cô bé nhanh chóng đáp.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Tiểu Vũ quá mải chơi cho nên bị lạc rồi..."
Cô bé vừa nói xong liền chớp chớp đôi mắt hạnh có chút ửng đỏ của mình nhìn hắn, anh đẹp trai trước mặt nó trông đáng sợ như thế, chắc chắn sẽ không tốt bụng giúp nó tìm đường về nhà đâu.
Nó len lén liếc nhìn hắn một cái, trông thấy anh đẹp trai trên mặt không biến sắc, từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng quan sát nó, quả nhiên bộ dáng lạnh nhạt không hề giống như có chút mềm lòng nào trước sự đáng thương này của nó mà.
Nó mím môi, tay nhỏ nắm chặt, sau đó lấy hết can đảm tiến về phía hắn.
"Anh đẹp trai, giúp Tiểu Vũ tìm đường về nhà đi, Tiểu Vũ sẽ cho anh cái này!" Cô bé giọng nói nũng nịu kì kèo, đối với cậu thanh niên trước mặt mình lúc này đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Hai bầu má nó phúng phính búng ra sữa, ánh trăng vừa vặn đổ xuống, phản chiếu lại đôi con ngươi mắt to tròn lấp lánh kia của nó, một đôi mắt tựa như chứa cả bầu trời sao...
Hắn nhất thời nhìn đến ngẩn người.
Giữa bầu trời đêm đông, trăng thanh, tuyết trắng.
Nó xuất hiện, chính là loại phong cảnh đẹp nhất.
Ánh mắt đen nhánh của hắn nhàn nhạt rơi lên khuôn mặt dễ thương kia một cái, sau đó, bàn tay trắng tựa như ngọc tạc vươn qua khe hở của hàng rào chắn nhận lấy chiếc bánh bao.
"Gì đây?" Hắn nhăn mi, hỏi.
Nó bật cười khanh khách "Anh đẹp trai không biết sao? Bánh bao ngọt đó, bánh bao ngọt có nhân đỗ ăn rất ngon nha! Tiểu Vũ để dành được đó!"
"Bánh bao ngọt...?"
Trên mặt của cậu thanh niên hiện lên một tia mờ mịt, rõ ràng là không hề biết bánh bao là thứ gì. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thấy qua.
"Đúng vậy đúng vậy, anh đẹp trai mau ăn đi, Tiểu Vũ còn một cái nữa! Đều cho anh đẹp trai hết!"
Nó gật đầu lia lịa, nhoẻn cười tươi, má lúm đồng tiền lộ ra bên bầu má trắng trẻo phúng phính, bộ dáng đáng yêu tựa như một con động vật nhỏ. Hắn rũ mi mắt, buông lỏng xuống phòng bị, cầm chiếc bánh bao lên cắn một cái.
Vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng hắn, chầm chậm tan rã nơi đầu lưỡi. Tròng mắt ảm đạm của hắn mơ hồ xẹt qua một tia dao động không dễ gì nhận ra.
"Tiểu Vũ đã nói là rất ngon mà!" Cô bé cười híp mắt, nhanh nhảu bóc chiếc bánh bao còn lại ra, bẻ thành hai nửa "Đây! Cho anh đẹp trai một nửa thôi nhé, Tiểu Vũ ăn một nửa!"
Hắn vươn tay nhận lấy nửa cái bánh bao kia, nhưng mà hắn không vội ăn, chăm chú nhìn cô nhóc nhỏ hơn mình rất nhiều, chỉ đứng đến ngang bụng của hắn, đang liếng thoắng cái miệng bé xinh vui vẻ nói chuyện, hắn mới chậm rãi nói "Ngươi từ đâu đến?"
"Tiểu Vũ từ đằng kia đến." Nó chỉ tay về phía xa xa.
"Đợi ở đây, ta cho người đưa ngươi về nhà."
"Vâng ạ."
Nó gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Hắn nói xong liền xoay người quay trở vào trong toà lâu đài im lìm.
Mấy phút sau một người đàn ông trung niên được hắn dẫn đến, hắn phân phó mấy câu. Nó được người đàn ông trung niên đó ẵm đi, nó cười toét vẫy tay chào tạm biệt hắn, hiển nhiên không hề sợ hãi người đàn ông trung niên đang ẵm mình chút nào.
"Anh đẹp trai, ngày mai Tiểu Vũ sẽ lại đến, đem thật nhiều đồ ăn ngon cho anh!"
Hắn đưa mắt nhìn theo hình ảnh cô bé được hộ tống lên khoang sau xe, cả chiếc xe hơi đắt tiền chậm rãi biến mất ở trong màn đêm đen mịt mùng.
Đứng yên tại một chỗ rất lâu sau đó, trên mặt cậu thanh niên tuyệt nhiên không hề có lấy một chút sắc thái nào, lại càng không ai có thể hiểu thấu tâm tình của hắn.
Hắn rũ mi mắt, nhìn nửa chiếc bánh bao đang nắm ở trong lòng bàn tay. Khoé môi nhẹ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, thế mà lại không hề sợ hắn là kẻ xấu, hoàn toàn tin tưởng hắn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đến đúng nơi hôm qua hắn cùng cô bé kia gặp nhau, không chệch đi dù chỉ nửa bước chân, nghiêm nghiêm thật thật đứng ở đó.
Trôi qua nửa ngày, rốt cuộc từ đằng xa xa hắn đã trông thấy một hình bóng nhỏ nhắn hớt hải chạy đến. Khuôn mặt rạng rỡ cười thật tươi, trong tay lại ôm theo hai cái bánh dẻo.
"Anh đẹp trai! Tiểu Vũ đem bánh đến cho anh rồi đây!"
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của nó cầm chiếc bánh dẻo đưa đến trước mặt hắn "Bánh này là bánh dẻo đó nha, bên trong có nhân lạc vừng, ăn rất là ngon a!"
Hắn rũ mi nhìn nó một cái, sau đó mới chậm rãi nhận lấy chiếc bánh.
"Anh đẹp trai đang đứng đợi Tiểu Vũ có phải không?" Nó chớp chớp mắt hạnh, vui vẻ nói.
"Không có."
Nó bĩu môi phụng phịu "Hứ... Tiểu Vũ đã phải trốn bà ngoại đến chơi với anh đẹp trai đó."
"Ngươi nhớ đường sao?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, nhà bà của bảo bối Tiểu Vũ ở ngay bên dưới chân núi thôi."
Hắn nhíu mày "Vậy tại sao hôm qua ngươi lại nói với ta rằng ngươi đi lạc?"
Nó cười híp mắt "Lừa anh đó!"
"Tiểu Vũ thấy anh ngày nào cũng đứng từ bên trong nhìn ra ngoài, Tiểu Vũ sợ anh buồn cho nên mới đặc cách đến chơi với anh nha..."
Hắn hơi thẫn thờ, nhìn chiếc bánh dẻo mình cầm ở trong tay, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng "Ta không cần."
"Thật sao?" Nó nghiêng đầu nhỏ, cười tủm tỉm.
"Ừm."
"Vậy cái bánh dẻo này em lấy lại nha..."
Vừa mới dứt lời, nó đã thấy hắn cầm bánh dẻo lên vội cắn một miếng.
Ánh trăng màu bạc lấp lánh đổ lên tán cây, khiến cho những bông hoa tuyết càng trở nên kiều diễm hơn.
Cậu thanh niên chạc mười lăm tuổi, đứng đằng sau cánh cổng cao chót vót đã đóng chặt của toà lâu đài, ngước mắt nhìn ra bên ngoài.
Đôi con ngươi cậu ta đen nhánh như mực, lông mi dài khẽ chớp vài cái, không một tia nhiễu loạn, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm bao phủ đầy tuyết.
Cậu thanh niên đó, chính là hắn hồi nhỏ.
Hắn cảm thấy đầu đau tựa như muốn nứt ra. Ký ức lần lượt theo khe hở luồn vào, tràn ngập ở trong tâm trí hắn, cảnh vật sắc nét chân thật, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không hề có dấu vết mờ nhạt.
Âm thanh bước chân nhẹ như mèo tiến đến gần, với giác quan sắc bén của mình, hắn rất nhanh nhận thức có người đang đi đến nơi này, theo bản năng dựng lên rào cản phòng ngự cùng bài xích, khí tức quanh thân vì thế mà âm trầm hơn vài phần.
"Ai?" Hắn lạnh lùng hướng về phía phát ra tiếng động, cảnh giác hỏi một câu.
Không có ai đáp lại, hồi lâu sau, chỉ thấy một cái đầu nhỏ từ đằng sau bụi cây cổ thụ thò ra, kế tiếp, đôi mắt to tròn lúng liếng như hạnh mở lớn nhìn chằm chằm về phía hắn. Biểu cảm lúc đầu có hơi ngạc nhiên khi trông thấy hắn nhưng mà cô bé rất nhanh liền thích ứng được.
Hắn nhíu mày, chăm chú quan sát cô bé như con sóc nhỏ đang núp phía sau bụi cây cổ thụ đằng kia. Sắc mặt hắn ảm đạm vài phần, thấp giọng hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Em là Tiểu Vũ bảo bối." Cô bé nhanh chóng đáp.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Tiểu Vũ quá mải chơi cho nên bị lạc rồi..."
Cô bé vừa nói xong liền chớp chớp đôi mắt hạnh có chút ửng đỏ của mình nhìn hắn, anh đẹp trai trước mặt nó trông đáng sợ như thế, chắc chắn sẽ không tốt bụng giúp nó tìm đường về nhà đâu.
Nó len lén liếc nhìn hắn một cái, trông thấy anh đẹp trai trên mặt không biến sắc, từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng quan sát nó, quả nhiên bộ dáng lạnh nhạt không hề giống như có chút mềm lòng nào trước sự đáng thương này của nó mà.
Nó mím môi, tay nhỏ nắm chặt, sau đó lấy hết can đảm tiến về phía hắn.
"Anh đẹp trai, giúp Tiểu Vũ tìm đường về nhà đi, Tiểu Vũ sẽ cho anh cái này!" Cô bé giọng nói nũng nịu kì kèo, đối với cậu thanh niên trước mặt mình lúc này đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Hai bầu má nó phúng phính búng ra sữa, ánh trăng vừa vặn đổ xuống, phản chiếu lại đôi con ngươi mắt to tròn lấp lánh kia của nó, một đôi mắt tựa như chứa cả bầu trời sao...
Hắn nhất thời nhìn đến ngẩn người.
Giữa bầu trời đêm đông, trăng thanh, tuyết trắng.
Nó xuất hiện, chính là loại phong cảnh đẹp nhất.
Ánh mắt đen nhánh của hắn nhàn nhạt rơi lên khuôn mặt dễ thương kia một cái, sau đó, bàn tay trắng tựa như ngọc tạc vươn qua khe hở của hàng rào chắn nhận lấy chiếc bánh bao.
"Gì đây?" Hắn nhăn mi, hỏi.
Nó bật cười khanh khách "Anh đẹp trai không biết sao? Bánh bao ngọt đó, bánh bao ngọt có nhân đỗ ăn rất ngon nha! Tiểu Vũ để dành được đó!"
"Bánh bao ngọt...?"
Trên mặt của cậu thanh niên hiện lên một tia mờ mịt, rõ ràng là không hề biết bánh bao là thứ gì. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thấy qua.
"Đúng vậy đúng vậy, anh đẹp trai mau ăn đi, Tiểu Vũ còn một cái nữa! Đều cho anh đẹp trai hết!"
Nó gật đầu lia lịa, nhoẻn cười tươi, má lúm đồng tiền lộ ra bên bầu má trắng trẻo phúng phính, bộ dáng đáng yêu tựa như một con động vật nhỏ. Hắn rũ mi mắt, buông lỏng xuống phòng bị, cầm chiếc bánh bao lên cắn một cái.
Vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng hắn, chầm chậm tan rã nơi đầu lưỡi. Tròng mắt ảm đạm của hắn mơ hồ xẹt qua một tia dao động không dễ gì nhận ra.
"Tiểu Vũ đã nói là rất ngon mà!" Cô bé cười híp mắt, nhanh nhảu bóc chiếc bánh bao còn lại ra, bẻ thành hai nửa "Đây! Cho anh đẹp trai một nửa thôi nhé, Tiểu Vũ ăn một nửa!"
Hắn vươn tay nhận lấy nửa cái bánh bao kia, nhưng mà hắn không vội ăn, chăm chú nhìn cô nhóc nhỏ hơn mình rất nhiều, chỉ đứng đến ngang bụng của hắn, đang liếng thoắng cái miệng bé xinh vui vẻ nói chuyện, hắn mới chậm rãi nói "Ngươi từ đâu đến?"
"Tiểu Vũ từ đằng kia đến." Nó chỉ tay về phía xa xa.
"Đợi ở đây, ta cho người đưa ngươi về nhà."
"Vâng ạ."
Nó gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Hắn nói xong liền xoay người quay trở vào trong toà lâu đài im lìm.
Mấy phút sau một người đàn ông trung niên được hắn dẫn đến, hắn phân phó mấy câu. Nó được người đàn ông trung niên đó ẵm đi, nó cười toét vẫy tay chào tạm biệt hắn, hiển nhiên không hề sợ hãi người đàn ông trung niên đang ẵm mình chút nào.
"Anh đẹp trai, ngày mai Tiểu Vũ sẽ lại đến, đem thật nhiều đồ ăn ngon cho anh!"
Hắn đưa mắt nhìn theo hình ảnh cô bé được hộ tống lên khoang sau xe, cả chiếc xe hơi đắt tiền chậm rãi biến mất ở trong màn đêm đen mịt mùng.
Đứng yên tại một chỗ rất lâu sau đó, trên mặt cậu thanh niên tuyệt nhiên không hề có lấy một chút sắc thái nào, lại càng không ai có thể hiểu thấu tâm tình của hắn.
Hắn rũ mi mắt, nhìn nửa chiếc bánh bao đang nắm ở trong lòng bàn tay. Khoé môi nhẹ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, thế mà lại không hề sợ hắn là kẻ xấu, hoàn toàn tin tưởng hắn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đến đúng nơi hôm qua hắn cùng cô bé kia gặp nhau, không chệch đi dù chỉ nửa bước chân, nghiêm nghiêm thật thật đứng ở đó.
Trôi qua nửa ngày, rốt cuộc từ đằng xa xa hắn đã trông thấy một hình bóng nhỏ nhắn hớt hải chạy đến. Khuôn mặt rạng rỡ cười thật tươi, trong tay lại ôm theo hai cái bánh dẻo.
"Anh đẹp trai! Tiểu Vũ đem bánh đến cho anh rồi đây!"
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của nó cầm chiếc bánh dẻo đưa đến trước mặt hắn "Bánh này là bánh dẻo đó nha, bên trong có nhân lạc vừng, ăn rất là ngon a!"
Hắn rũ mi nhìn nó một cái, sau đó mới chậm rãi nhận lấy chiếc bánh.
"Anh đẹp trai đang đứng đợi Tiểu Vũ có phải không?" Nó chớp chớp mắt hạnh, vui vẻ nói.
"Không có."
Nó bĩu môi phụng phịu "Hứ... Tiểu Vũ đã phải trốn bà ngoại đến chơi với anh đẹp trai đó."
"Ngươi nhớ đường sao?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, nhà bà của bảo bối Tiểu Vũ ở ngay bên dưới chân núi thôi."
Hắn nhíu mày "Vậy tại sao hôm qua ngươi lại nói với ta rằng ngươi đi lạc?"
Nó cười híp mắt "Lừa anh đó!"
"Tiểu Vũ thấy anh ngày nào cũng đứng từ bên trong nhìn ra ngoài, Tiểu Vũ sợ anh buồn cho nên mới đặc cách đến chơi với anh nha..."
Hắn hơi thẫn thờ, nhìn chiếc bánh dẻo mình cầm ở trong tay, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng "Ta không cần."
"Thật sao?" Nó nghiêng đầu nhỏ, cười tủm tỉm.
"Ừm."
"Vậy cái bánh dẻo này em lấy lại nha..."
Vừa mới dứt lời, nó đã thấy hắn cầm bánh dẻo lên vội cắn một miếng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quay Trở Lại Bên Hắn
- Chương 2: Trọng Sinh
- Chương 3: Ký Ức Kiếp Trước
- Chương 4: Quan Hệ Hoà Hảo
- Chương 5: Muốn Rờ Má Tôi Sao
- Chương 6: Muốn Anh, Không Muốn Tử Sâm
- Chương 7: Thỏ Con
- Chương 8: Hiểu Lầm Lớn (Thượng)
- Chương 9: Hiểu Lầm Lớn (Trung)
- Chương 10: Hiểu Lầm Lớn (Hạ)
- Chương 11: Dùng Lời Để Mua, Không Dùng Tiền
- Chương 12: Em Rất Vừa Miệng
- Chương 13: Hắn Cũng Có Mặt Ngây Thơ
- Chương 14: Được Gặp Tình Nhân Vui Vẻ Sao
- Chương 15: Đại Ma Đầu Sủng Tôi
- Chương 16: Lão Công Tốt Nhất Thế Giới
- Chương 17: Em Chắc Chứ
- Chương 18: Yêu Anh Nhất Đó
- Chương 19: Tu Phu Nhân Của Mấy Người Thế Nào
- Chương 20: Em Gái Ngoài Giá Thú
- Chương 21: Ác Quỷ Từng Bị Tổn Thương
- Chương 22: Mệnh Lệnh Từ Tu Thần Khước
- Chương 23: Nguy Hiểm Kề Cạnh
- Chương 24: Gần Cái Chết
- Chương 25: Cố Tư Vũ Chính Là Mạng
- Chương 26: Toàn Tâm Toàn Ý Bên Cạnh Anh
- Chương 27: Hắn Đáng Yêu Nhiều Như Vậy
- Chương 28: Đòn Sát Phạt (Thượng)
- Chương 29: Đòn Sát Phạt (Trung)
- Chương 30: Đòn Sát Phạt (Hạ)
- Chương 31: Chỉ Cần Là Em Sẽ Đau Đớn Tê Tâm Liệt Phế
- Chương 32: Cút
- Chương 33: Đừng Hòng Toàn Mạng
- Chương 34: Đoạn Trí Nhớ Kinh Khủng
- Chương 35: Bài Thi Bị Chấm Gian Lận
- Chương 36: Có Cần Tôi Tìm Bác Sĩ Thú Y Không
- Chương 37: Giá Trị Nhan Sắc
- Chương 38: Chồng
- Chương 39: Lời Cảnh Cáo
- Chương 40: Ngươi Làm Thương Cô Ấy Ta Sẽ Giết Ngươi
- Chương 41: Lần Đầu Trải Nghiệm Cảm Giác Mạnh
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cẩu Nô Tài
- Chương 46: Hắn Không Phải Nhân Loại
- Chương 47: Tay Nghề Của Phồn Sát
- Chương 48: Nam Nhân Thân Thế Bí Ẩn
- Chương 49: Vây Đến Mức Khốn Đốn
- Chương 50: Tập Kích Trên Không Trung (Thượng)
- Chương 51: Tập Kích Trên Không Trung (Trung)
- Chương 52: Tập Kích Trên Không Trung (Hạ)
- Chương 53: Đối Mặt Với Nguy Hiểm
- Chương 54: Ranh Giới Sinh Tử
- Chương 55: Một Chút Cũng Không Nhớ Sao
- Chương 56: Bạn Trai Em Đã Trên Thiên Đường Rồi
- Chương 57: Chăm Bệnh
- Chương 58: Lệnh Tịch Thu Tài Sản
- Chương 59: Em Lại Vì Bảo Vệ Hắn Ta
- Chương 60: Anh Cuối Cùng Cũng Về Với Em Rồi
- Chương 61: Cô Là Ai
- Chương 62: Chân Tướng Sự Việc
- Chương 63: Mặt Của Ta Ông Cũng Dám Sờ
- Chương 64: Chẳng Qua Chỉ Thứ Tình Cảm Tạm Bợ
- Chương 65: Hắn Ta Cũng Là Người Bình Thường
- Chương 66: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Thượng)
- Chương 67: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Trung)
- Chương 68: Âm Mưu Của Lãnh Ly (Hạ)
- Chương 69: Trở Về Cố Gia (Thượng)
- Chương 70: Trở Về Cố Gia (Trung)
- Chương 71: Trở Về Cố Gia (Hạ)
- Chương 72: Loại Người Lật Mặt Nhanh Như Anh Ta
- Chương 73: Tôi Tự Nguyện Yêu Anh Cũng Không Quan Tâm
- Chương 74: Dấu Ấn Định Tội Chết
- Chương 75: Lời Dụ Dỗ Của Ma Quỷ
- Chương 76: Cơn Giận Của Phồn Sát
- Chương 77: Nụ Hôn Cưỡng Đoạt
- Chương 78: Thân Thế Của Tri Tiết
- Chương 79: Hắn Không Ngây Thơ Như Vậy
- Chương 80: Buổi Tiệc Đêm Calibhoe
- Chương 81: Gặp Lại Người Yêu Cũ
- Chương 82: Lần Sau Đánh Chó Thì Dùng Roi
- Chương 83: Hội Ngộ
- Chương 84: Vô Tình Hay Hữu Ý
- Chương 85: Các Đại Nhân Vật Tương Phùng
- Chương 86: Tôi Chính Là Hẹp Hòi Như Vậy
- Chương 87: Sự Đụng Chạm Chết Người
- Chương 88: Tìm Cô Cứu Hoả
- Chương 89: Dập Lửa Thành Công Ngoài Mong Muốn
- Chương 90: Người Mà Bản Thân Hắn Đặc Biệt Dung Túng
- Chương 91: Tại Sao Còn Chưa Đến Bồi Trẫm
- Chương 92: Nho Chua
- Chương 93: Buổi Đấu Giá Ngầm
- Chương 94: Cậu Không Nói, Tôi Cũng Biết Cậu Ngu
- Chương 95: Ngày Xưa Người Ta Thường Gọi Là Hôn Quân
- Chương 96: Loại Cảm Giác Nuông Chiều Quen Thuộc
- Chương 97: Lấy Tư Cách Gì Để Tặng Vật Cho Cô
- Chương 98: Cảnh Bên Ngoài Đó Đẹp Hơn Ta À
- Chương 99: Cô Khi Dễ Ta Hả
- Chương 100: Giúp Tôi Khôi Phục Trí Nhớ
- Chương 101: Thăm Cố Kiều
- Chương 102: Bắt Gặp Tương Cầm Quan Hệ Bất Chính
- Chương 103: Ký Ức Ngủ Quên Từng Đoạn Lướt Qua
- Chương 104: Thức Ăn Miễn Phí Ngon Hơn Trả Tiền
- Chương 105: Oan Gia Tương Phùng, Không Đội Trời Chung
- Chương 106: Hai Kẻ Thù Cùng Ngồi Ăn Cơm
- Chương 107: Chỉ Bởi Vì Ta Luôn Luôn Thích Cô
- Chương 108: Cự Tuyệt
- Chương 109: Bản Tính Phòng Ngự Quá Cao
- Chương 110: Cố Thị Lâm Vào Khủng Hoảng
- Chương 111: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 112: Anh Ấy Thích Ăn Bánh Bao Ngọt
- Chương 113: Coi Tôi Đần Sao?
- Chương 114: Tôi Còn Cách Nào Nữa Đây?
- Chương 115: Kẻ Si Tình, Thường Sẽ Rất Khổ Sở
- Chương 116: Chuyển Biến Ký Ức
- Chương 117: Hồi Tưởng (1)
- Chương 118: Hồi Tưởng (2)
- Chương 119: Hồi Tưởng (3)
- Chương 120: Hồi Tưởng (4)
- Chương 121: Hồi Tưởng (5)
- Chương 122: Thực Sự Xin Lỗi Anh
- Chương 123: Tỉnh lại
- Chương 124: Anh đau lắm
- Chương 125: Nhận ra giá trị của anh rồi, vậy thì em tận dụng anh đi
- Chương 126: Cô là đang cầu xin tôi giết cô đi sao
- Chương 127: Trong mắt anh chỉ có em và những người khác
- Chương 128: Không ăn được thì đạp đổ
- Chương 129: Đầy tình nồng ý đậm
- Chương 130: Gia đình của hắn chỉ có một mình cô
- Chương 131: Bởi vì trân trọng cho nên sẽ không tuỳ tiện
- Chương 132: Không được phép liên lạc với hắn
- Chương 133: Đây có tính là đang hối lộ cô hay không
- Chương 134: Em càng ngày càng yêu anh điên cuồng
- Chương 135: Nam sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt
- Chương 136: Em có phải cho rằng anh rất dễ bị dụ hay không?
- Chương 137: Hắn đây quá phạm quy
- Chương 138: Vì cậu đần
- Chương 139: Cô có ghét ta không
- Chương 140: Thay vì cho rằng bản thân mình bị ép buộc
- Chương 141: Cô sáng ngời hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 142: Lần đầu thấy hắn khóc to như vậy
- Chương 143