Trà Vị Tình Yêu Tôi Thưởng Thức Hàng Ngày - Chương 8: Anh ấy là biển cả dâng trào
Chương trướcCon người quả nhiên nên hòa nhập với nhau, dù cái gì cũng không mua nổi, nhưng hít một chút hơi người cũng tốt.
Mặc dù lần trước cô giả mạo người khác được 5 vạn tệ, nhưng cô luôn nhớ rằng tiền tài không thể lộ mặt.
Nhất là bây giờ cô vẫn là một cô gái ngốc đáng thương gánh trên vai món nợ của cha mình. Mỗi ngày bọn cho vay nặng lãi đều đối với cô như hổ rình mồi.
Cô cũng đã từng tìm cách báo cảnh sát vì bị bọn cho vay nặng lãi quấy rối, nhưng cảnh sát vẫn là cảnh sát, nợ nần vẫn là nợ nần, cảnh sát chỉ có thể bảo vệ an toàn cho cô trong một khoảng thời gian nhất định.
Bọn cho vay nặng lãi biết được hoàn cảnh của cô, cũng rất châm chước, đồng thời yêu cầu cô trả nợ cho bố mẹ càng sớm càng tốt, tiền lãi cũng không cần, bọn họ còn tỏ vẻ đáng thương, nói cuộc sống thực sự rất gian nan, không đòi được tiền bọn họ chỉ có thể ăn gió Tây Bắc, có già có trẻ đáng thương vô cùng, chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin cô.
Đương nhiên, bọn cho vay nặng lãi tỏ ra đáng thương là một mặt, lúc bọn chúng hung tàn lên lại là một mặt khác.
Bọn họ rất giỏi trong việc chuyển đổi giữa hai trạng thái này, còn thành thạo hơn việc chuyển đổi tài khoản đăng nhập trên điện thoại. Tốt xấu mềm cứng đều diễn một lần, tới lúc chỉ thu được nữa phần tiền ở chỗ Bạch Ngân liền bắt đầu đe dọa.
Trước hết, Bạch Ngân đương nhiên không bị uy hiếp, cô có một trái tim mạnh mẽ, chẳng lẽ còn sợ bọn họ bán mình lên vùng núi?
Cô đã sớm viết một bức thư tuyệt mệnh, giao cho người mà cô tin tưởng nhất, thỉnh cầu người đó sau khi cô biến mất mà không liên lạc được, hãy báo cảnh sát giúp cô.
Nhân vật này hoàn toàn chân thành và đáng tin cậy, là một nhân viên công chức bảo vệ nhân dân- thực ra, chú ấy chính là người cảnh sát mà cô biết khi cô báo cáo vụ án.
Cảnh sát trưởng đã có vợ và một cô con gái, Bạch Ngân vì để lấy lòng, đã từng dành thời gian mua quà cho vợ và con gái quý giá của chú ấy.
Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng thực ra đó cũng chì là phương pháp bất đắc dĩ để tự bảo vệ mình mà thôi.
Những kẻ cho vay nặng lãi này không thể doạ Bạch Ngân sợ, vì vậy chúng đã chuyển sự chú ý sang mấy cô bạn cùng phòng của cô.
Đó là mùa thu năm 2015. Vừa mới khai giảng, Bạch Ngân không có thời gian để làm thân với bạn cùng phòng, không có bạn bè, điều đó đã trở thành một trong những điều hối tiếc nhất trong cuộc đời cô.
Sớm biết như vậy.
Nhưng sau này cô lại nghĩ, cuộc sống mà, làm sao không có hối tiếc cho được.
Những điều làm cô hối tiếc còn ít sao, cho nên nhiều thêm một cái nữa thì có sao. Chỉ là một số tiếc nuối khó nguôi ngoai: ví dụ như bạn bè không có thời gian nói chuyện, người thân không có thời gian để nói lời hẹn gặp lại, sau này cô còn nói thêm một điều nữa: một mối tình không bệnh mà chết.
Tình cảm này được hình thành bởi một người đàn ông mà cô nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gắn bó với nhau.
Anh không giống như Triệu Gia Ngôn, hữu đạt trở lên người yêu không đầy, hắn chỉ do trên giường tê máy mài hạ quyết liệt.
Anh dành cho cô những lời thì thầm hạnh phúc nhất, mang đến cho cô những bờ biển mênh mông nhất, chạm đến những góc khuất sầu muộn nhất.
Cô lắng nghe anh kể về quá khứ đầy đam mê, những khát khao trẻ con và cả những giấc mơ nhàm chán.
Những năm này, cô đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ có đủ kiên nhẫn để nghe nhiều lời vô nghĩa nhàm chán từ một người đàn ông.
Nhiều năm sau, cô vẫn không thể quên được anh. Cô không thể dừng lại và lắng nghe bất kỳ người đàn ông nào nói chuyện vô nghĩa.
Cô đã từng nghĩ đến chuyện sẽ không còn ai muốn nói chuyện với mình nữa, nhưng mà không phải, có lẽ cô chỉ nguyện ý nghe anh nói mà thôi.
Lúc nghe anh nói hận không thể đánh chết anh, nhưng lúc không nghe thấy lại bắt đầu nhớ anh. Trong cuộc đời của mỗi người chắc chắn sẽ có ít nhất một khoảnh khắc như vậy, khi bạn đã thực sự tiếp cận một linh hồn, chữa lành một người.
Khi đó, cô lại không hề hay biết mình đứng ở ngã rẽ của cuộc đời. Phải mất nhiều năm, cô mới nhận ra, lúc ấy mình đang đứng ở ngã ba đường.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Cô đang đi lang thang trong trung tâm mua sắm được những ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, trên đường có một người đi bộ va nhẹ vào tay cô.
Trong lúc đó, cô nghe thấy một giọng nữ nói:
“Tiệm tóc phía trước có thầy Tony đang làm tóc miễn phí cho mọi người, cậu có muốn đi làm tóc không?”
“Đừng, quỷ cũng biết Tony kỳ thi tốt nghiệp không đạt tiêu chuẩn. Nếu cắt tóc của tớ thành kiểu chó gặm, tớ chẳng phải là bị hại chết sao? Hơn nữa ở đó tập trung vào việc nhuộm và uốn tóc thời trang. Chẳng may anh ta sẽ nhuộm cho tớ một mái tóc màu xanh lá cây thì sao, thôi, tớ còn muốn đi gặp bạn trai! “
Bạch Ngân sau khi nghe xong lại cảm thấy rất hứng thú, cô không sợ chịu loại mệt này cũng không cần đi gặp bạn trai, cho dù Tony có cho cô uốn tóc, cô cũng sẽ chấp nhận, cũng không sợ một đầu tóc xanh như lá chuối, quan trọng nhất đây là miễn phí, tóc cô cũng đã tới thời điểm nên cắt, vì thế cô hứng thú bừng bừng tiến lên phía trước.
Đến góc vắng của trung tâm mua sắm, ở khu vực các sản phẩm chăm sóc tóc của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, tầng tầng lớp lớp người đang đứng xung quanh, âm nhạc bay bổng, trên một sân khấu nhỏ tạm thời, thầy Tony mặc quần áo thanh tú đang nhón chân, háo hức chờ đợi khách hàng trở thành một chú chuột bạch, dùng thử loạt màu nhuộm tóc mới
Người dẫn chương trình hét lớn với đám đông: “Có vị nào muốn vào thử miễn phí kiểu tóc mới không ạ?”
Ước chừng sự kiện này đã diễn ra quá lâu, lúc này không có người nguyện ý đi lên làm chuột bạch, nhưng vào lúc này, Bạch Ngân run rẩy vươn tay ra.
Khi thầy Tony quấn một mảnh vải trắng quanh người cô, anh lịch sự hỏi: “Có yêu cầu gì không?”
Bạch Ngân nhắm mắt nói “không”. Dù sao cũng là miễn phí.
Cô không muốn tạo áp lực quá lớn cho thầy Tony, mọi người đều làm nghệ thuật, cô hiểu được những người làm nghệ thuật, sợ nhất những yêu cầu khó hiểu của khách hàng.
Bạch Ngân cảm thấy hiếm khi cô được làm tóc, vì vậy cũng không làm khó thầy Tony.
Tony cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô nói xong, anh nói rằng anh thích những khách hàng như cô, làm cho tài năng của anh ấy được thể hiện nhiều hơn.
Trong quá trình làm tóc, Bạch Ngân vẫn không ngừng nhắm mắt, cô nghe Tony nói về sau có thể tìm anh cắt tóc, anh sẽ giảm giá cho cô 50%.
Cô cảm ơn Tony đã giảm giá tốt như vậy, thời gian cũng sắp hết, mở mắt ra cô mới thực sự lĩnh hội được cái gì gọi là “tài năng” của thầy Tony.
Tài năng là tài năng thực sự, nhưng xấu xí cũng thực sự xấu xí.
Nhưng tiêu chuẩn của nghệ thuật, còn lâu mới được bao quát bởi những từ đơn giản như đẹp và xấu.
Bạch Ngân cảm thấy rằng, cùng lắm nó sẽ không được mọi người chấp nhận, Tony lão sư đã cắt mái tóc ngắn kiểu Audrey Hepburn cho cô, cái này cũng không có vấn đề gì, vấn đề là màu tóc của anh nhuộm, thật ra anh không nhuộm màu xanh, mà là màu hồng phấn.
OKK, cũng có một chút màu xanh khói nổi lên giữa các màu hồng, thực sự khá thời trang, nhưng nó không phù hợp với quần áo của Bạch Ngân.
Tony nhân cơ hội, rủ cô mua một bộ quần áo mới mặc vào, sẽ rất hợp. Bạch Ngân nói cảm ơn, nhưng cô không muốn mua quần áo mới.
Trước khi ra về, ban tổ chức còn cùng cô chụp ảnh lưu niệm, tặng cô vé xem phim tại bể bơi lộ thiên trên tầng thượng của trung tâm thương mại.
Cô nghe người dẫn chương trình nói đây là sự kiện ngẫu nhiên được tổ chức vào mỗi cuối tuần ở trung tâm thương mại. Nó là do các cổ đông lớn tổ chức, phát sóng một số bộ phim hoài cổ, cũng có bán đồ uống, có quán trà ngoài trời, có ban nhạc đánh đàn và hát, ở bên hồ nước tĩnh lặng, xem một bộ phim lịch sử lâu đời.
“Nhân tiện, nếu muốn đi phải mặc lễ phục, nữ nên mặc váy và đi giày cao gót, nam nên mặc vest và thắt cà vạt.” Người dẫn chương trình nói xong lập tức rời đi ngay.
Bạch Ngân liếc mắt nhìn trang phục của mình, tuy mặc váy nhưng thật ra là áo sơ mi mỏng, lại đi giày bệt đơn giản.
Không có giày cao gót thì không được đi à?
Ngay khi cô ngẩng,đầu lên, cô liền nhìn thấy Ferragamo ở phía đối diện, đây là đôi giày mà Hepburn đã đi, nhưng hiện tại cô không đủ tiền mua nó, nếu không mua nổi thì không nên đi vào. Cô tự nhủ như vậy.
Cô đi dạo quanh trung tâm mua sắm, tự đánh cuộc với bản thân, nếu nhìn thấy một đôi giày trong khoảng 100 nhân dân tệ, cô sẽ mua một đôi. Nếu không, thì quên nó đi.
Dù sao thì cái này cũng nằm trong mức giá mà cô có thể chấp nhận được, coi như tiêu tiền để làm cho bản thân vui vẻ một chút, tuy cô đã xem phim, nhưng chỗ ở ngoài trời, cạnh hồ bơi, yêu cầu trang phục chỉnh tề, cô chưa từng gặp qua rạp nào như vậy, ai cũng tò mò về những điều họ chưa thấy mà.
Cô tự phân cao thấp với chính mình, cuối cùng đã tìm được một nhãn hàng với giá cả hợp lý, bán những đôi giày cao gót theo mùa với mức chiết khấu thấp.
Đôi giày cao gót màu trắng, không cao cũng không thấp, là chiều cao mà cô có thể khống chế được. Cô và nhân viên tìm được kích thước cô muốn, nhân viên bán hàng háo hức mang nó đến, mắt cô ấy dán chặt vào mái tóc xoăn ngắn màu hồng của cô, hỏi cô màu đó là màu gì và khen cô thật xinh đẹp, tuổi trẻ nhuộm màu nào cũng đều xinh đẹp.
Bạch Ngân thay giày và soi gương thì thấy kiểu tóc mới của mình rất đáng sợ, cô nghĩ khi về kí túc xá chắc sẽ không ai nhận ra mình, trông cô có đẹp không? Cô không chắc lắm, nhưng mọi người đều nói rằng nó trông rất ổn.
Cô đi ra khỏi cửa hàng với đôi giày mới của mình, cô không mang lại đôi giày cũ, vì cảm thấy nó quá nặng. Tổng thiệt hại cho một đôi giày là một trăm bốn mươi chín tệ, vượt quá ngân sách.
Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, cuộc sống làm sao có thể suôn sẻ được, sẽ luôn có vài lần mất kiểm soát.
Vậy coi như là lúc này đi.
Cô lên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại thì thấy trên tầng cao nhất không có bể bơi lộ thiên, trên đường cũng không có đèn đường, nhưng trên hành lang có rất nhiều người qua lại, bên ngoài có bao nhiêu ánh đèn rực rỡ thì nơi này lại có bấy nhiêu cô đơn và u ám.
Cô cho rằng người thiết kế con đường này nhất định là cố tình, trong lòng có bao nhiêu u ám mới thiết kế được một con đường như vậy.
Khi đi trên con đường này, Bạch Ngân đã nghĩ ngay đến hành lang đá tối tăm với hàng trăm ngã rẽ mà cô đã đi qua khi đến gặp Lục Khải Nhan. Nơi đây chỉ có lá liễu xào xạc thổi, đáng sợ hơn là ở đây không có đèn đường, chỉ có ánh trăng chiếu sáng, cô cảm thấy phong cách kiến trúc rất giống quán trà đèn lồng ma quái kia.
Thực ra nó không được gọi là phòng trà Đèn lồng ma. Nhưng gọi là gì cũng không quan trọng, bởi vì Bạch Ngân cũng không có cơ hội đến một nơi cao cấp như vậy để uống trà một lần nữa.
Chưa đến nơi, cô đã nghe thấy âm thanh của một bộ phim đang chiếu trong khung cảnh yên tĩnh và vắng vẻ.
Cô nhớ đó là bộ phim điện ảnh, “Roman Holiday” Khi Công chúa Anne gặp ông Bulley lần đầu, đã nói với ông một câu, ” Thật tốt khi được gặp ông. Ông có thể ngồi xuống.”
Cô sải bước nhanh hơn, cũng muốn tận mắt chứng kiến rạp phim ngoài trời là như thế nào.