Trân Châu Cảng
Chương 26
Họ xếp hài cốt của những đồng đội mình thành hàng ngay ngắn trên đường băng của căn cứ hải quân Hickham.
Những người trước đây đã từng là đồng đội của họ, giờ đã thành một đội âm binh. Phải mất nhiều ngày mới đem được nắm xương tàn của những người đã hy sinh về đây và sắp xếp thành hàng trên đường băng này. Sau cuộc không kích khủng khiếp, có biết bao việc phải làm: tổ chức lại những thủy thủ đoàn và những đội bay; sửa chữa và thay thế các thiết bị; dọn dẹp những gì không còn sử dụng được nữa trong đó có cả xác của những người đã chết. Còn những người còn sống đáng ra phải dành thời gian nghỉ ngơi, suy ngẫm và tiếc thương cho đồng đội, thì giờ đây điều đó trở thành xa xỉ, khi mỗi một giây phút đều là quí giá, không thể chỉ ngồi đó để mà tiếc thương cả một lực lượng đông đảo các chiến binh và đồng đội đã hy sinh, bởi có khóc thương đến mấy, họ cũng không sao sống dậy được nữa.
Và thế là người ta gom họ đến đây, cả một khu đất rộng lớn xếp đầy những tro và xương của người đã khuất chuẩn bị đưa lên máy bay trở về Mỹ, hay sẽ được chính quyền địa phương chôn cất nếu như khi sinh thời họ đã muốn được chôn cất ở quê hương. Rafe đứng giữa những người đang khóc than. Binh lính mặc những bộ quân phục mới nhất, dân thường mặc những bộ lễ phục đẹp nhất. Và khi anh nhìn ra ngoài khơi, nhìn những cỗ quan tài phủ cờ tổ quốc, anh nghĩ không biết những cỗ quan tài ấy sẽ đi về đâu, có lẽ họ sẽ được đưa về nhà mình. Nhưng còn anh, giờ thì nhà của anh ở đâu? Danny đứng bên phải anh, còn Evelyn đứng bên cạnh Danny. Bây giờ mọi chuyện sẽ, đã trở nên thế này đây. Đối với Rafe lúc này, đứng như thế là đã gần nàng lắm rồi. Anh không thể đến gần nàng hơn nữa, Evelyn đã là của Danny. Nàng không còn là nơi nồng ấm tình người giơ tay trào đón anh như trước nữa. Thế thì mái ấm của anh là ở đâu nếu như không có Evelyn nữa! Không phải là ở Tennesseenữa rồi. Bởi vì nơi đâu cũng mang hình bóng của Danny, giờ đã chính thức là tình địch của anh. Còn có những nơi khác mà anh đã từng đến, có cả những thành phố lớn như New York, hoặc London, nó chỉ là những cái tên đối với anh mà thôi chứ không phải là ở một nơi khiến tâm hồn và thân thể hoà quyện như người ta vẫn thường gọi là mái ấm. Rafe McCawley giờ anh phải đi về đâu? Không! Anh không mong mình trở về để rồi đứng giữa những xác chết như thế này. Chính tình yêu và niềm hy vọng đã giữ cho anh sống sót cho đến ngày hôm nay. Giờ thì hy vọng đã tàn phai, còn tình yêu thì vẫn còn vương vấn như con tằm nhả tơ. Nghĩ đến đó thật đau lòng, ý nghĩ ấy đủ để gợi nhớ cho anh rằng trong anh vẫn còn một tình yêu, nhưng hy vọng thì đã tan biến rồi. Không hy vọng, cũng không biết rồi cuộc đời sẽ đưa đẩy mình đến đâu. Nhưng khi anh đứng đó, anh biết có một nơi thuộc về anh, đó là bên trong buồng máy của một chiếc máy bay chiến đấu. Tham chiến, đó là tiếng gọi thôi thúc trong con người anh lúc này.
Evelyn có thể cảm thấy những suy nghĩ của Rafe, mặc dù họ xa cách nhường này. Anh không nhìn nàng kể từ cái đêm đầu tiên họ gặp lại nhau ở bệnh viện. Rafe quay lưng bước đi, và từ đó ánh mắt anh không bao giờ quyến luyến nàng nữa. Trước khi cuộc chiến bắt đầu và ngay cả sau đó trong bệnh viện khi nàng chuẩn bị nhận máu của Rafe và Danny hiến cho thương binh. Anh cố để cho tay thả lỏng và hướng cái nhìn trống rỗng như muốn xuyên qua người nàng, như thể nàng là một người vô hình đứng trước mặt anh vậy.
Có rất nhiều chuyện đáng phải nói với Rafe, mặc dù nàng không biết phải diễn tả những ý nghĩ ấy như thế nào.
Còn Danny, biết nói gì với anh bây giờ? Làm thế nào để an ủi anh ấy, vì nàng biết anh đang rất đau lòng và cảm thấy thừa thãi trong cái bộ ba giờ trở nên hết sức kỳ quặc này.
Vốn từ ngữ của nàng trống rỗng. Không gì có thể làm nàng khây khoả được lúc này. Một trong những quan tài phủ cờ tổ quốc, chiếc quan tài ngay trước mặt nàng đây, đã nuốt Betty vào trong cái miệng đen ngòm của nó.
Danny Walker đứng giữa người bạn thân từ thuở nhỏ và người con gái mà ngay giây phút này đây, anh yêu thương hơn bao giờ hết. Và anh cũng dành trọn cho nàng cả trái tim. Thế nhưng, bây giờ hoàn cảnh không cho phép anh lựa chọn. Anh không thể lẩn tránh Evelyn, anh không thể nào trở thành người chỉ đứng từ xa chiêm ngưỡng nàng như trước nữa, cũng không thể bảo vệ được nàng, trở thành người bạn thân tình của nàng được. Tình trạng của anh cũng bế tắc như những người bạn nằm trong quan tài kia.
Nhưng Danny vẫn là Danny. Tâm trí anh bay bổng vượt qua cả những dằn vặt và anh thấy mình nghĩ về chiếc quan tài bên trong đặt tấm thẻ bài nhăn nhúm trước đây Billy thường mang. Những tấm thẻ bài là di vật bằng kim loại, là tất cả những gì đồng đội còn gom góp lại được từ thân xác đã biến thành tro bụi của Billy. Nhưng tâm tư dào dạt của Danny không nói hết được nỗi nhớ thương cũng như về hình ảnh một khoảnh khắc vượt qua ranh giới giữa thể xác và tâm hồn. Và thế là Danny viết những lời than tràn đầy hy vọng trong những lời thơ ấy, bạn anh là một linh hồn tự do hiện đang bay lượn đâu đây, một hình ảnh hư ảo trong một cái thế giới vô tận của tình yêu và sự kính trọng mang đến cho cuộc đời một ý nghĩa thực.
Đó chẳng phải những cảm xúc nhất thời của Danny. Anh tin rằng, sau khi sang đến thế giới bên kia, người ta vẫn còn sống mãi. Đối với anh, một thi thể mà không có linh hồn, đó là một thi thể chết, còn một linh hồn mà không có thi thể nhưng nó vẫn sống mãi. Sống còn có ý nghĩa hơn trước đây, khi mà cái linh hồn ấy còn phải ràng buộc vào cái thân xác nhỏ bé.
Danny tin vào điều đó như con chiên tin vào Chúa và từ niềm tin gần như tín ngưỡng ấy, anh hy vọng có một phép lạ, một phép lạ duy nhất có thể giải quyết tình trạng trớ trêu giữa anh, Evelyn và Rafe.
Giọng vị mục sư vẫn đều đều:
- Lạy Chúa Trời, chúng con không hiểu tại sao bạn chúng con phải chết trong khi chúng con vẫn còn sống. Chúng con có thể tin rằng giờ đây chúng con sẽ có những cơ hội, những nhiệm vụ để thực thi, để làm cho cuộc đời chúng con có ý nghĩa giống như cuộc đời của những người đã nằm xuống đây. Chúng con một lần nữa xin bày tỏ lòng tôn kính Chúa nhân từ khoan dung sẽ mang linh hồn của những người anh em đã ngã xuống đến một nơi chỉ có hoà bình vĩnh cửu. Amen!
Evelyn bước lên, đặt một vòng hoa mận dại lên bình tro cốt của Betty. Nàng thấy bên cạnh mình cũng có ai đó tiến lên phía trước. Đó là Red. Nàng ngước nhìn lên, và khi hai mắt họ gặp nhau thì Red khóc oà lên như thể có cái gì đó trong con người Evelyn làm cho anh không thể đè nén cảm xúc đau thương trong mình lâu hơn được nữa. Evelyn dang hai tay và Red ngã nhào vào vòng tay nàng thổn thức. Đối với anh, giờ đây Evelyn là nguồn an ủi sau một thời gian dài anh khóc thương cho Betty. Khi Evelyn đứng đó và đứng cạnh quan tài của Betty và Red khóc như mưa trên vai nàng, một thiếu tá không quân đến bên Rafe:
- Anh là sĩ quan Rafe McCawley - Ông hỏi. Ông nhấn mạnh tên của anh mặc dù họ của anh có ghi rõ ngay trên ngực áo của bộ quân phục.
- Dạ phải, thưa chỉ huy. Chính tôi.
- Thế còn sĩ quan Danny Walker, anh ta có ở gần đây không?
- Đứng ngay đây ạ! - Rafe bảo.
Lúc đó Danny cũng nghe người ta đang gọi đến tên mình. Quay về phía thiếu tá:
-Tôi có lệnh mới cho các anh đây. Cả hai anh sẽ quay trở về Hoa Kỳ. 2 giờ nữa máy bay sẽ cất cánh đưa chúng ta đi khỏi đây. - Ông trao cho mỗi người một bức thư, trong đó có lệnh được in thành văn bản.
- Để làm gì, thưa chỉ huy? - Rafe hỏi.
- Chuyện này anh phải hỏi đại tá Doolittle. - Thiếu tá quay lưng bỏ đi. Rafe và Danny đứng đó tròn mắt nhìn nhau rồi cả hai quay sang nhìn Evelyn đang buồn bã bên bình tro đựng thi hài của bạn mình.
- Chúng ta còn phải thu xếp đồ đạc, rồi tớ sẽ nói với cô ấy sau.
Khi Rafe về đến Oahu, anh đặt phòng trong một khách sạn nhỏ. Chính thức mà nói thì tại anh đang nghỉ phép, cho nên buộc phải tìm cho mình một chỗ qua đêm. Lúc ấy, tâm trí anh hướng cả về cuộc đoàn tụ với Evelyn, giờ đây, anh đang đứng đây thu dọn đồ đạc để rời đi, đến một cuộc hội ngộ vô cùng khác biệt mà anh không thể nào tưởng tượng. Thế nhưng, tâm trí anh vẫn hướng cả về phía nàng.
Anh cố xua những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và trốn tránh thực tại bằng cách làm theo răm rắp từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của một người lính có kỉ cương và ngăn nắp. Anh dùng một chiếc khăn tay, chùi bẩn và lau khô đồ cạo râu. Lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng gói thật kỹ và cẩn thận xếp từng món đồ cá nhân vào chiếc túi vải du lịch giản dị. Anh cài nút cẩn thận chiếc áo sơ mi, gấp nó lại và nhét vào trong túi cùng với vài bộ quần áo. Sau đó anh cài chặt dây nút theo đúng cái cách ở doanh trại huấn luyện người ta đã dạy anh. Sau đó, anh trải giường khách sạn cẩn thận hệt như trước đây mẹ vẫn dạy anh làm thế. Bà bảo anh lúc nào cũng phải xếp đặt mọi thứ một cách gọn gàng, không cần biết mình sẽ định đi đâu và cái gì sẽ đến sau khi mình ra khỏi nhà. Cả đời mình, mẹ anh đã làm đúng như thế.
Và bây giờ, anh làm theo bà. Cố xếp thật kỹ, thật phẳng từng nếp nhăn trên tấm dra trải giường trắng muốt mà tâm trí vẫn để tận đâu đâu và không biết phải làm gì.
Trước khi tìm ra câu trả lời thì có tiếng gõ cửa. Anh nghĩ chắc đó là người lái taxi. Nếu đúng thế thì anh ta đến sớm hơn giờ hẹn. Nhưng khi anh đến bên cửa ra vào và mở cánh cửa thì Evelyn hiện ra trước mặt anh.
Anh đứng đó nhìn nàng mất một lúc, nàng mới hỏi:
- Em vào được không?
Anh bước lùi lại để nàng đi vào trong nhà. Nàng đi vào giữa phòng, nhìn xung quanh, từng chi tiết nhỏ của căn phòng này đều có ý nghĩa đối với nàng: tấm thảm dệt tay trải dưới sàn làm bằng gỗ, những chậu cây treo trên cửa sổ, ánh sáng lọt qua kẽ lá thành những sọc nhỏ, quạt trần quay chầm chậm trên đỉnh đầu họ và chiếc túi du lịch đã xếp gọn gẽ đặt ngay dưới chân giường.
- Anh đang xếp dọn đồ đạc à? Nàng hỏi, mặc dù thấy cái túi của anh đã xếp gọn gẽ để chuẩn bị lên đường.
- Mệnh lệnh mà.- Rafe trả lời.
- Mệnh lệnh gì thế?
- Một nhiệm vụ bí mật và nguy hiểm.
Nàng tiếp lời, vô tình đặt tay lên bụng bảo:
- Em không thấy Danny đâu cả. Anh ấy có nhận được lệnh này không?
Rafe gật đầu:
- Có thể cậu ấy đang chia tay với bạn bè trong đội... Trước khi cậu ấy tìm được em, ôm em trong tay, hôn từ biệt như một người tình.- Rafe chỉ muốn nói thêm những lời ấy. Anh cũng sẽ làm thế nếu như em còn là người anh yêu.
Evelyn đứng ngay giữa phòng chỉ nhìn Rafe. Lúc này, anh chợt đỏ mặt, lảng nhìn ra chỗ khác. Nàng nói:
- Em không thể để cho anh đi mà không cho anh biết điều này.
Evelyn tiến đến gần anh hơn. Lúc ấy, anh chợt nghĩ và khao khát nó sẽ diễn ra: nàng sẽ hôn anh. Ước muốn mãnh liệt được nàng chạm tay vào mình vò xé tâm can anh. Anh cũng muốn chạm vào nàng. Tuy nhiên, anh giữ cho hai tay mình buông thõng, bắt mình phải quay mặt đi. Evelyn đứng sững lại khi thấy anh quay lưng lại với mình. Nàng nhìn đăm đăm vào lưng áo Rafe khi anh bảo:
- Em không cần phải giải thích thêm gì nữa đâu!
- Không. Có chứ. Bởi vì anh làm như thể em chưa từng yêu anh vậy. Anh nghĩ thế là không đúng!
Rafe quay phắt lại. Mặt anh lại đỏ lên, nhưng lần này không phải vì bối rối mà vì giận dữ:
- Không đúng sao?- Chỉ vì yêu em mà anh vẫn còn sống được cho đến ngày nay. Em có hiểu điều ấy có nghĩa là thế nào không?
- Đừng nói thế nữa anh!
Giọng Evelyn yếu ớt gần như một lời thì thầm. Rafe sôi nổi và giận dữ:
- Phải rồi, giờ thì em không thèm nghe những lời đó phải không? Em và Danny muốn quên rằng anh và em đã từng gặp nhau. Nhưng với anh, mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế. Anh đã tin vào những bức thư của em, anh tin rằng em yêu anh, chính niềm tin ấy là nguồn động lực giúp anh tiếp tục sống để trở về.
Rafe nhận ra anh nói to hơn mình nghĩ. Anh bắt mình phải im lặng bởi vì anh bắt gặp nỗi đau hiện lên trên khuôn mặt nàng. Trong giây phút điên cuồng này, anh chỉ mong sao được siết chặt nàng trong vòng tay, hôn nàng thật nồng nàn. Thế nhưng anh chỉ lặng lẽ bảo:
- Bây giờ mới là lúc anh cảm thấy mình chết một cách thật sự. Nhưng anh vẫn không hiểu, tại sao lại thế hả Evelyn? Tại sao sự thực lại đắng cay đến như thế này?
- Rafe à!- Nói tới đó, nàng ngừng lại, mặt nàng tái nhợt. - Em không biết phải nói chuyện này như thế nào, nhưng em phải nói ra thôi. Em đã có thai.
Máu rút cạn khỏi trái tim Rafe, nhưng anh vẫn còn đủ sức lao đến bên nàng. Nàng quay mặt đi, bước đến bên cửa sổ, tựa lên khung cửa như thể người thiếu khí thở nhào đến nơi có không khí trong lành ùa vào. Nàng bảo:
- Thực ra, em cũng không biết chắc cho đến cái ngày anh trở về và mọi chuyện diễn ra như thế này đây. Bây giờ, em không thể báo cho Danny biết được. Và anh cũng không được nói cho anh ấy đấy! Về chuyện anh ấy cần phải suy nghĩ cho kĩ là bây giờ phải làm sao hoàn thành được nhiệm vụ này và còn sống trở về.
Một nỗi căng thẳng siết lấy đầu Rafe như có một bàn tay vô hình muốn bóp nát hộp sọ của anh, làm bên trong não anh đau nhói như thể bị một tiếng hét thất thanh xuyên thấu. Một tiếng thét có âm lượng cao hơn khiến tai anh không có thể nghe thấy. Đầu óc anh tỉnh táo khiến anh càng đau đớn hơn, bởi cuối cùng anh hiểu ra sự thật. Nàng lại cất tiếng nói với anh, đầu cúi thấp, vẫn quay lưng về phía anh:
- Rafe à! Cả cuộc đời em chỉ muốn có một gia đình, một mái ấm, một nơi có thể gọi là của em. Nhưng cuộc đời không cho em cơ hội đó. Bây giờ em sẽ phải yêu Danny bằng cả trái tim. Nhưng giờ đây, không bao giờ em ngồi xuống viết một bức thư hay đứng ngắm cảnh mặt trời lặn mà không khỏi chạnh lòng nhớ về anh. Em sẽ yêu anh cho đến hết cuộc đời.
Nàng ngẩng cao đầu hướng về phía anh. Những sọc nắng vẽ lên mái tóc nàng một màu vàng óng ánh khiến từng sợi tóc của nàng như những sợi vàng. Rafe biết suốt đời anh sẽ không quên được hình ảnh nàng trong khoảnh khắc này. Mắt nàng rưng lệ, nhưng nàng không để cho những giọt nước mắt trào ra. Evelyn vội vã đi ngang qua anh, đến bên cửa và ra khỏi phòng. Anh đứng đó, muốn chạy theo nàng nhưng không thể.
*
Rafe và Danny chờ trong lúc người ta đang tiếp nhiên liệu vào máy bay vận tải để đưa họ vượt đại dương trở về lục địa châu Mỹ. Balô của họ đã sẵn sàng, đang để dựa vào cột nhà bằng sắt đầy những vết trầy sướt vì mảnh đạn trượt qua. Những hố bom được tạo thành bởi một trái bom nổ ngoài đường băng đã được lấp đầy và đường đã được trải nhựa như cũ. Rafe và Danny đứng nhìn ra ngoài đường băng cho tới khi Danny không thể chịu đựng được sự im lặng mãi được, lên tiếng:
- Tớ bảo nàng đừng có đến!
Một dấu hiệu cho thấy máy bay đã sẵn sàng. Họ cúi xuống nhấc balô và khoác lên vai. Ngay trước khi họ định bước ra khỏi căn nhà ấy thì Evelyn đến. Nàng hiện ra ở cuối con đường của nhà máy để máy bay sau lưng họ. Rafe nhìn thấy nàng trước và Danny quay lại nhìn Rafe, thấy anh sững sờ cũng quay ra và bắt gặp nàng. Evelyn đứng lại, đứng trong ánh mặt trời chói chang. Rafe cứ đứng đó trân trân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó anh quay lưng bước đến máy bay, mặc cho Danny đi một mình đến bên nàng. Danny lại gần Evelyn, đặt túi balô xuống, ôm lấy nàng. Nàng bảo:
- Nhớ bảo trọng nhé! Anh phải kiên cường lên mới được.
Nàng hôn nhẹ vào má anh và mỉm cười nhìn anh. Evelyn tự nhủ: Này Evelyn! Hãy coi như không có chuyện gì xảy ra! Cứ cố giữ vẻ bình tĩnh nhé! Nhưng Danny không thể bình tĩnh được. Cặp mắt dịu dàng màu nâu sáng của anh đăm đăm nhìn nàng:
- Anh chỉ sợ có một điều rằng biết đâu em yêu Rafe nhiều hơn yêu anh.
Nàng nhìn lảng đi chỗ khác, tránh cặp mắt anh. Ánh mắt như dán chặt xuống nền nhựa đường xám xịt phía dưới, lúc này đang nóng bỏng trong ánh nắng mặt trời. Nàng tự nhủ: Evelyn hãy nhìn anh ấy đi! Nhìn thẳng vào anh ấy. Cuối cùng, nàng ngẩn lên, cố gắng nói những điều tốt đẹp nhất an ủi anh:
- Danny! Em yêu anh, em sẽ đợi anh trở về!
Anh mỉm cười. Hôn mi nàng thật nồng nàn, cố ghi nhớ lời hứa của nàng, bám lấy nó để nhẹ nhõm ra đi như thể người chết đuối vớ được cọng rơm. Anh chộp lấy túi xách, quàng lên vai và hối hả quay trở lại máy bay. Khi anh bước lên bậc thang để trèo vào trong máy bay, nàng nhìn thấy Rafe trong bóng tối nơi cánh cửa. Nàng không biết Rafe đứng đó để đợi Danny hay là để nhìn nàng lần cuối. Danny quay lưng vẫy nàng trước khi anh bước vào hẳn bên trong máy bay và mất hút. Anh mỉm cười la lớn một điều gì đó, nhưng cánh quạt khổng lồ của chiếc phi cơ đã mang lời anh bay xa. Danny cúi đầu mất hút vào bên trong thân máy bay và chiếc máy bay loạng choạng cất ánh bay lên.
Nàng không chắc lắm nhưng nàng thấy Rafe vẫn còn đứng đó, vẫn còn đứng đối mặt với nàng qua cánh cửa máy bay đã đóng lại từ lâu trong khi chiếc phi cơ khổng lồ trượt dài trên đường băng.