Trên Những Tầng Mây - Chương 1: Gặp lại

Trên Những Tầng Mây Chương 1: Gặp lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Tuy nhiên, ngay lúc anh quay mặt người kia lại, ngón tay anh run lên, như thể anh bị một quả bóng rổ đập vào đầu, lập tức anh dừng động tác lại]

chapter content



Nghe giai điệu từ đàn vi-ô-lông phát ra, Trần Lạc Du lần thứ tư nhìn người đối diện cúi đầu ăn cơm.

Đối phương là một giảng viên đại học tên Điền Nguyệt. Theo lời mẹ anh nói, người này bất kể là tuổi tác, nghề nghiệp hay tính cách đều rất hợp với anh. Nhưng ăn đến gần hết bữa, anh vẫn không thể tìm được chủ đề thích hợp để trò chuyện.

Kiểu hẹn hò mù quáng này càng trở nên thường xuyên hơn từ sau khi anh được lên chức phó khoa. Tuy rằng rất chán ghét, nhưng anh có thể hiểu được sự lo lắng của mẹ, dù sao cho tới tận bây giờ anh chưa từng đưa bạn gái về nhà. Nhưng anh không biết vì sao, chỉ là anh không có hứng thú với người khác giới, việc hẹn hò mù quáng này giống như một nhiệm vụ phải làm hết lần này đến lần khác.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com

Một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Trần Lạc Du cầm con dao và dĩa lên tiếp tục cắt miếng bít tết, nhưng điều anh đang nghĩ đến là sự cố y tế vào sáng nay.

Hôm trước, một bệnh nhân chảy máu ồ ạt được đưa vào cấp cứu do chửa ngoài tử cung, sau khi được chẩn đoán chính xác đã được chuyển ngay sang khoa sản phẫu thuật. Ca mổ diễn ra suôn sẻ, nhưng khi biết thai chết lưu và vợ bị cắt bỏ một bên ống dẫn trứng, chồng bệnh nhân đã làm ầm ĩ ở khoa sản và đến sáng nay lại vào viện cấp cứu.

Lúc đó anh đang bận khám cho một bệnh nhân trẻ em bị lồng ruột, nói chuyện không quá lịch sự, nếu không phải chủ nhiệm hành chính che trước mặt anh thì chiếc cốc giữ nhiệt trên tay người đó đã đập vào mặt anh.

Nghĩ đến vết thương chảy máu trên trán của chủ nhiệm Triệu, anh cảm thấy rất áy náy, nghĩ ăn xong bữa tối nhất định phải về thăm chủ nhiệm Triệu một chút.

Những suy nghĩ lộn xộn lướt qua trong đầu, Điền Nguyệt nói câu gì anh cũng không nghe rõ, vừa định hỏi lại thì bị tiếng phanh xe thô bạo chói tai cắt ngang, tiếp đến là âm thanh va chạm dữ dội truyền đến.

Trần Lạc Du lập tức nhìn sang cửa sổ sát đất bên cạnh, dưới lầu phía bên trái đường, một chiếc xe lật nghiêng trên mặt đất, một chiếc xe khác đang bốc khói ở phía trước, trèo trên lan can phòng hộ.

Là một bác sĩ khoa cấp cứu, anh đã rất quen thuộc với hiện trường tai nạn xe hơi như vậy. Vì vậy, anh đứng dậy ngay lập tức và chạy ra khỏi cửa mà không kịp lấy áo khoác. Khi anh đến hiện trường, rất đông người qua đường đã tập trung gần đó để xem và một số người đang đứng ở cửa hai xe ô tô xác nhận tình trạng của những người bị thương.

Anh nói rằng mình là một bác sĩ và yêu cầu những người qua đường gọi 110 và 120, sau đó chạy đến chiếc xe gần nhất. Phần gầm của chiếc xe này đè lên lan can, phần đầu xe lật ngửa, trên xe chỉ có một người điều khiển, do không bị va chạm trực diện nên ý thức của người điều khiển phương tiện vẫn còn tỉnh táo.

Được sự giúp đỡ của hai người qua đường, Trần Lạc Du cẩn thận chuyển tài xế ra ngoài xe, sau khi kiểm tra cơ bản, xác nhận tài xế không sao, sau đó chạy sang chiếc xe bị lật ngửa.

Chiếc xe này là một chiếc SUV màu đen, nhìn vết phanh trên mặt đất, có thể đoán được tốc độ của chiếc xe này rất nhanh, nếu không sẽ không xảy ra tình huống lật xe.

Anh nằm bò xuống đất để kiểm tra tình trạng của những người bị thương.

Trên xe có một nam một nữ, cả hai đều thắt dây an toàn và bật mở túi khí. Cửa kính bên ghế phụ vỡ tan tành, người phụ nữ ngồi trên ghế có thể nghe rõ câu hỏi của Trần Lạc Du. Tài xế tình huống không lạc quan, cúi đầu yếu ớt nhìn về một phía, từ góc nhìn của Trần Lạc Du không nhìn rõ được hình dáng, nhưng có thể thấy được trên mặt toàn là vết máu.

Trần Lạc Du bật đèn flash của điện thoại di động, phát hiện ra vết máu trên đầu dường như đã đông lại, có lẽ là bị thương trước khi xảy ra vụ tai nạn xe hơi. Anh muốn đưa tài xế ra ngoài để kiểm tra, nhưng cánh cửa đã bị biến dạng khi xảy ra vụ va chạm, dù cố gắng thế nào họ cũng không thể mở được, vì vậy anh phải kiểm tra vết thương của người phụ nữ trước.

Cảnh sát giao thông và lính cứu hỏa đến ngay sau đó, lính cứu hỏa đã dùng xà beng và kìm mạnh dỡ bỏ cánh cửa bị biến dạng, dưới sự hướng dẫn của Trần Lạc Du, tài xế được cẩn thận đưa ra bên ngoài, đặt xuống nền đất bên đường.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com

Chiếc áo sơ mi và quần tây đặt may của Trần Lạc Du đã dính đầy máu, nhưng anh hoàn toàn không để ý, ngay lập tức quỳ xuống để kiểm tra tình trạng của tài xế sau khi nhân viên cứu hỏa lùi lại.

Anh đầu tiên là vỗ vỗ vai người kia, thấy đối phương không phản ứng liền muốn tìm vết thương trên đầu. Tuy nhiên, ngay lúc anh quay mặt người kia lại, ngón tay anh run lên, như thể anh bị một quả bóng rổ đập vào đầu, lập tức anh dừng động tác lại.

Một cảnh sát giao thông cũng ngồi xổm bên cạnh, thấy anh dừng động tác thì quay lại nhìn. Người ấy thấy sắc mặt anh tái nhợt, như thể vừa chứng kiến ​​điều gì đó kinh hoàng, thậm chí đôi môi còn hơi run run.

“Bác sĩ không sao chứ?” Người cảnh sát giao thông hỏi, lại nhìn xuống, nắm lấy bàn tay phải của anh: “Tại sao anh lại cào mu bàn tay của mình đến chảy máu?”

Trần Lạc Du thở gấp, những lời nói của cảnh sát giao thông đã kéo anh ra khỏi những lốc xoáy trong đầu. Anh lắc đầu không nói gì, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống khóe mắt, anh vừa liếc mắt đã thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Ngay khi cố gắng thuyết phục bản thân cứu người trước, anh vẫn thấy tay mình run lên bần bật, đầu óc trở nên trống rỗng.

Anh học khoa cấp cứu tám năm, ở khoa cấp cứu Bệnh viện Trung ương hai năm, chuyên môn nghiệp vụ gần như nhập vào xương cốt. Nhưng vào lúc này, anh không thể nghĩ ra mình muốn làm gì, anh không biết phải làm gì với người bị thương – kiểm tra cho Trần Phi Lân.

Có phải là kiểm tra thương tích của tứ chi và cơ quan nội tạng?

Hay ép tim?

Hay hô hấp nhân tạo?

Anh chăm chú nhìn người đang bất tỉnh, trong đầu có giọng nói nhắc nhở anh rằng từng phút từng giây đều quý giá, không thể chậm trễ. Nhưng anh không thể cử động được, anh vô thức cho tay vào túi sờ hộp thuốc, muốn uống một viên thuốc màu trắng để trấn tĩnh lại, nhưng trong túi lại trống rỗng.

Sau đó anh nhớ ra mình đã không uống loại thuốc đó từ rất lâu rồi.

Tiếng còi xe cấp cứu gào rú từ xa đến gần, ngay sau đó có người quỳ ở phía đối diện thay thế anh, mà anh sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bác sĩ cũng buộc mình bình tĩnh lại, giải thích tình hình của ba người bị thương tại hiện trường.

“Tôi hiểu rồi, chủ nhiệm Trần, chuyện này để tôi, hai người bị thương nhẹ ở đằng kia, xin hãy chăm sóc cho họ.”

Bác sĩ Đường ở khoa cấp cứu của bệnh viện trung ương đang nói, thấy cô ấy khéo léo khám bệnh cho Trần Phi Lân, Trần Lạc Du tay chống xuống đất đứng lên, xử lý hai người còn lại bị thương.

Tay anh vẫn còn run, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với tình trạng căng thẳng vừa rồi. Cô y tá ngồi bên cạnh hỗ trợ, hiện trường hỗn loạn nên không biết có chuyện gì xảy ra với anh, mãi đến khi ba người bị thương lên xe cấp cứu, cô y tá mới hỏi anh có muốn đi cùng không mới phát hiện mặt anh tái nhợt như tờ giấy, giống như chỉ cần đẩy một chút sẽ ngã xuống.

“Chủ nhiệm Trần, anh không sao chứ?” Cô y tá chưa từng thấy anh như vậy bao giờ nên vội vàng đỡ anh hỏi.

Đúng lúc này, một người phụ nữ bước ra khỏi đám đông bên cạnh, cô ấy lấy áo khoác của Trần Lạc Du, giũ nó ra và khoác lên vai Trần Lạc Du, quan tâm hỏi: “Lạc Du, anh có mệt không?”

Điền Nguyệt vừa rồi chỉ đứng bên cạnh quan sát Trần Lạc Du sơ cứu, cô nhìn rất chăm chú, ánh mắt đuổi theo Trần Lạc Du từ đầu đến cuối, cho dù trên người anh càng ngày càng có nhiều vết máu và vết bẩn, cô cũng không lộ ra vẻ khó chịu.

Trần Lạc Du không để ý cô đã thay đổi xưng hô, chỉ giải thích: “Xin lỗi, tôi phải đến bệnh viện ngay, hẹn lần sau.”

Trần Phi Lân vẫn không tỉnh lại, sau khi được đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện trung ương, một loạt kiểm tra đã được sắp xếp

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com

Trần Lạc Du không phải trực đêm nay, nhưng anh là người đầu tiên khám cho Trần Phi Lân, vì vậy anh chủ động ở lại. Kết quả giám định cho thấy trên người Trần Phi Lân có không ít vết bầm tím, có lẽ là do ẩu đả, vết thương trên đầu cũng do dụng cụ cùn gây ra, tình huống có thể não bị chấn động.

Nồng độ cồn trong máu của anh ta đạt 30mg/100ml, coi như là uống rượu rồi lái xe. Nhưng Trần Lạc Du kiểm tra hơi thở của hắn không có mùi rượu.

Thấy Trần Lạc Du chăm chú nhìn vào bản báo cáo, y tá nhắc nhở: “Chủ nhiệm Trần, cảnh sát giao thông vẫn đang chờ báo cáo ở bên ngoài.”

“Tôi biết rồi.”

Trần Lạc Du nhìn người đàn ông ngủ say trên giường.

Sau năm năm không gặp, Trần Phi Lân vẫn đẹp trai như trong trí nhớ của anh, nhưng từ lâu hắn đã mất đi ánh sáng và nắng ấm mà hắn từng có khi còn là một sinh viên. Râu ở cằm và đôi má gầy guộc khiến gương mặt này lộ rõ ​vẻ mệt mỏi, đôi lông mày hơi nhướng lên như cất dấu vô vàn phiền muộn không thể nguôi ngoai.

Nhịn không được anh đưa tay ra, Trần Lạc Du muốn giúp hắn rũ bỏ sự phiền muộn, nhưng còn chưa chạm vào được thì điện thoại đã đổ chuông trước.

Đó là một bản nhạc chuông không quen thuộc, cô y tá lấy điện thoại trong túi quần của Trần Phi Lân đưa cho Trần Lạc Du: “Chắc là người quen, có thể thông báo cho người thân và bạn bè của anh ấy biết.”

Tên người gọi là “Anh Tào”, anh không biết đó là người nào của Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân không có chứng minh thư hay bằng lái xe, cảnh sát giao thông phải đợi hắn tỉnh lại trước khi xác nhận danh tính. Nhưng hắn cũng bị tình nghi là say rượu lái xe gây tai nạn giao thông, cảnh sát giao thông biết hắn có tiền án đi tù trước đây. Điều quan trọng là bản án của hắn rõ ràng là bảy năm, làm sao chỉ mới năm năm mà hắn có mặt ở đây?

Là vì biểu hiện tốt nên được giảm án?

Nhưng cũng không thể giảm đến hai năm, phải không?

“Chủ nhiệm Trần, cảnh sát nói họ muốn gặp anh.” Một y tá gọi cửa.

Cúp cuộc gọi, Trần Lạc Du quay lại bắt gặp ánh mắt của cảnh sát giao thông, anh thấp giọng dặn dò y tá bên cạnh chăm sóc cho Trần Phi Lân, đồng thời cất điện thoại di động của Trần Phi Lân vào túi.

Sau khi Trần Lạc Du ra ngoài, y tá chuẩn bị truyền dịch vào tĩnh mạch cho Trần Phi Lân, thì Trần Phi Lân đã cử động mí mắt và tỉnh lại.

Y tá hỏi hắn cảm thấy thế nào, hắn sắc mặt có chút mờ mịt, nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nhìn chằm chằm y tá hỏi đây là đâu?

“Anh bị tai nạn xe hơi và hiện đang ở phòng theo dõi của khoa cấp cứu bệnh viện Trung ương.

Hắn giơ cánh tay phải lên định sờ vào vết thương trên đầu, nhưng bị y tá chặn lại, hỏi: “Anh tên gì? Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“Lâm Siêu, 28 tuổi”.

Trần Phi Lân muốn ngồi dậy, nhưng ngay khi vừa cử động hắn đã cảm thấy choáng váng. Y tá nhanh chóng giữ hắn lại và nhắc nhở: “Đừng cử động, đầu anh bị va đập có thể sẽ chóng mặt và nôn mửa. Tôi sẽ đi thông báo với chủ nhiệm Trần là anh đã tỉnh”.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận