Trêu Chọc Dâu Tây Vị Tiểu Nãi A
Chương 7
Lục Minh ngẩn người, ngay sau đó cười tươi một cái: "Ninh Hoàn, thời điểm chúng ta đi gặp con ngủ quá say liền không quấy rầy con, không nghĩ tới chính con lại chạy đi học, thật là lợi hại nha, hắc hắc."
Thời điểm Lục Minh nói chuyện, đôi mắt Lục Ninh Hoàn nhìn chằm chằm vào Lục Minh, chẳng qua ánh mắt không có một độ ấm nào, cảm giác giống như đem chính mình phơi bày sự dối tra ra sạch sẽ, Lục Minh bị nhìn đến không nói được lời tự nhiên, đành khô khốc nói: " Tới đây, mau lên xe đi."
Lục Ninh Hoàn cố hết sức bò lên trên ghế sau, còn chưa lên tới, bên cạnh Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn liền cười khanh khách vui vẻ.
"Lục Ninh Hoàn người là heo sao? Sao có thể ngủ như vậy, thời điểm ngươi đi trường học trễ vài giờ?"
"Cười chết, anh, Lục Ninh Hoàn thực sự có ý tứ, đem chính mình thành đại tiểu thư, chờ chúng ta kêu nàng rời giường." Lục Tử Toàn hùa theo
"Chờ ta kêu nàng? Nàng không cho ta sờ, chờ ta kêu nàng, nằm mơ đi." Lục Đức Vũ cười đến không thở nổi
Trương Nhược Hoa thì càng không phải nói, bà ta cảm thấy trong nhà không có Lục Ninh Hoàn thì càng tốt, thậm chí bà ta còn tưởng tượng thời điểm Lục Ninh Hoàn đi học nếu như bị bọn buôn người lừa bán mới thật quá tốt rồi, như vậy trong nhà liền không còn có trói buộc gì.
Lục Ninh Hoàn chỉ rũ đầu, đôi mắt không có tiêu cự, đối với Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn thì tai điếc mắt ngơ, quả nhiên hai anh em thấy Lục Ninh Hoàn không phản ứng, liền cảm thấy không thú vị, đi thảo luận chuyện khác.
Buổi chiều nhà bọn họ ăn là mì trộn mỡ hành, Lục Minh gắp cho mỗi cá nhân mỗi người một chén.
Mỗi lần ăn cơm Trương Nhược Hoa đều phải quở trách Lục Ninh Hoàn vài câu, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn hai anh e mỗi ngày đều tìm niềm vui trong sự đau khổ của nàng.
Quả nhiên Trương Nhược Hoa lại bắt đầu âm dương quái khí nói: "U, nhìn đai tiểu thư nhà chúng ta, ăn cơm cũng phải để chú gắp đồ ăn vào chén, Lục Minh, ông thật là nuông chiều tiểu tổ tông này."
"Ai da, được rồi bớt tranh cãi đi, dù sao cũng là con gái của anh trai tôi." Hắn là không đem Lục Ninh Hoàn trở lại nơi đó, nhưng mỗi ngày nghe Trương Nhược Hoa nhắc mãi, hắn cũng phiền.
Trương Nhược Hoa lại nóng nảy: "Làm sao vậy? Lời ta nói không phải sự thật sao? Hiện tại Lục Ninh Hoàn còn không phải là ăn không ngồi rồi sao?"
Lục Ninh Hoàn nghe những lời nói ô uế ngôn ngữ, chịu đựng sự không khỏe ăn non nửa chén mì sợi, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Về sau chén của con, con sẽ tự rửa."
Trương Nhược Hoa mắt trợn trắng, "tốt a, có bản lĩnh thì tự ngươi làm cơm ăn đi." Lục Ninh Hoàn không cùng thím ta cãi cọ, ôm chén nhỏ của mình, cầm chén đi lại bồn rửa chén nhưng quá cao, nàng đành phải kéo ghế nhỏ đứng lên trên rửa chén.
Lục Minh nhớ tới 600 vạn kia, có chút không đành lòng mở miệng: "Cái kia, Ninh Hoàn, thím con nói giỡn với con, như vậy tốt rồi, không cần con rửa."
" Ai nói, ta không nói giỡn, nàng không phải có cốt khí sao? Chính mình đi rửa, ta mặc kệ." Nói xong cũng hậm hực về phòng.
Lục Ninh Hoàn tay nhỏ rửa chén, một chút đem chén nhỏ trong tay rửa sạch, sau đó úp lên ngăn tủ, rồi trở lại trên cái giường nhỏ của mình bắt đầu làm bài tập, cơm nước xong đèn phòng khách sẽ tắt, nàng chỉ có thể mở đèn nhỏ làm bài tập.
Thời điểm Lục Đức vũ ra tới phòng WC, thấy Lục Ninh Hoàn làm bài tập, khinh thường trào phúng nói: " Con mọt sách, học tập có lợi ích gì? Còn không bằng xem TV một lát."
Lục Ninh Hoàn không quản cậu ta, nàng đem sách giáo khoa lớp 1 đọc qua 1 lần, nàng phát hiện, mấy năm nay học đồ vật, chỉ sợ kiến thức tiểu học năm lớp 3,4 đối với Lục Ninh Hoàn rất quan trọng, từ nhỏ tiếng anh của nàng rất tốt, trên cơ bản giao lưu cùng người nước ngoài là không thành vấn đề.
Lục Ninh Hoàn thở dài, nếu là trước đây, cha mẹ có thể giúp nàng mua sách tham khảo để học tập, hiện tại chính là, chú thím cảm thấy chính mình ăn cơm còn chướng mắt, sao bọn họ có thể mua sách tham khảo cho mình.
Mắt nhìn đã đến 10 giờ, mặt khác đèn phòng khách đã tắt, Lục Ninh Hoàn lại có chút đói bụng, buổi chiều ăn chỉ có nửa chén, đã bị thím nói làm cho không nuốt nổi, lúc này bụng nhỏ bắt đầu kêu lên.
Lục Ninh Hoàn nhớ tới Điềm Điềm cho nàng đồ ăn, cẩn thận từ cặp lấy ra cái hộp nhỏ, chậm rãi dùng tay đem nắp hộp mở ra, mùi hương của dứa truyền tới xoang mũi Lục Ninh Hoàn.
Nàng dùng tay nhỏ lấy một miếng ăn, dứa xốp giòn giòn bên ngoài, bên trong là dứa tương có nhân, ăn cực kì ngon, Lục Ninh Hoàn đếm, có tổng cộng 8 miếng, nàng ăn 4 miếng, còn thừa lại 4 miếng luyến tiếc ăn, Lục Ninh Hoàn nghĩ vạn nhất ngày mai gặp tình huống như ngày hôm nay? Để lại 4 miếng này ngày mai ăn cùng tốt.
Nàng cẩn thận đem hộp giấu trog ngăn tủ, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt, vội vàng ngủ, chẳng qua đêm nay Lục Ninh Hoàn ngủ không yên giấc, nàng không có đồng hồ báo thức hoặc di động, không có chuông báo rời giường, lại sợ người nhà chú không gọi nàng, bởi vậy cả đêm đề phòng, trong lòng nhớ lại sự tình, cách một lát Lục Ninh Hoàn liền tỉnh lại một lần, cho nên đến 6 giờ, trên mắt xuất hiện một quầng thâm.
Lục Tử Toàn thấy Lục Ninh Hoàn đi ra, không quên trào phúng nói: "U a, hôm nay không bỏ ngươi lại được rồi nha, ngày hôm qua không thiếu sự mắng chửi đi, hahahaha, các bạn đồng học cùng lớp có phải hay không đều chán ghét ngươi."
Lục Ninh Hoàn không nghĩ sẽ nói lý với cô ta, liền tránh mặt Lục Tử Toàn để đi rửa mặt.
Lục Tử Toàn ở phía sau nàng bất mãn nói: "Tránh cái gì tránh, còn không phải không có ai muốn cái đồ mồ côi này hay sao".
Lục Ninh Hoàn lạnh mặt xoay đầu, bình tĩnh nhìn Lục Tử Toàn: "Ta lặp lại một lần nữa, ta có cha mẹ, ta không có mồ côi".
Lục Tử Toàn bị ánh mắt của Lục Ninh Hoàn làm cho hoảng sợ, không phục theo sau kêu lên: "Mẹ, Lục Ninh Hoàn lại ăn hiếp con."
Trương Nhược Hoa nhìn Lục Tử Toàn liếc mắt một cái, thấy nữ nhi không chịu khuất phục, thuận miệng nói: "Nàng làm gì con, con liền trả đũa lại đi."
Bữa sáng của Lục Ninh Hoàn diễn ra êm ắng, nàng một câu cũng không nói,vùi đầu ăn, trên bàn cơm, trừ bỏ nàng là người ngoài thì bên kia là một nhà hòa thuận vui vẻ, Lục Ninh Hoàn ăn xong, cầm chén của chính mình vào bếp rửa sạch, lúc này mới ngồi trên sô pha chờ đi học.
Trương Nhược Hoa cũng mặc kệ Lục Ninh Hoàn, tận lực đem Lục Ninh Hoàn coi như không khí, mở cửa xe, lên xe, tự nhiên cũng là Lục Ninh Hoàn chính mình hoàn thành, sẽ không có người giúp đỡ, bất qua so vơi việc đi bộ thì như thế này sẽ tốt hơn, nàng hiện tại quá nhỏ, chỉ có thể hạ thấp lòng tự trọng, không thể để những người này đem mình làm thành mục tiêu.
Thẩm Điềm rời giường sớm cầm đồng hồ báo thức thỏ con nhảy nhót chạy tới bên cạnh Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn ở trong phòng, cũng may hai người buổi sáng còn mặc áo ngủ, Thẩm Tiện xoa mắt hỏi con gái so với mình còn thức sớm hơn: "Điềm Điềm như thế nào lại thức sớm như vậy?"
Thẩm Điềm kéo dép lê, ra sức bò lên giường mẹ và mommy, ở trong ngực của hai người lăn qua lăn lại.
Lâm Thanh Hàn buồn cười lặng lẽ kéo góc áo Thẩm Tiện, Thẩm Tiện hướng Lâm Thanh Hàn chớp mắt, hỏi con gái: "Sáng sớm liền lên làm nũng, nói đi, Điềm Điềm muốn mẹ, mommy giúp con làm gì nha?"
Nhóc con giương khuôn mặt nhỏ giải thích: "Mẹ, mommy, ngày hôm qua chị Tiểu Lục đến muộn, con đem tiểu thỏ thỏ đưa cho chị Tiểu Lục, như vậy khi Điềm Điềm không ở bên cạnh, thỏ con có thể bồi chị Tiểu Lục, kêu chị Tiểu Lục rời Giường ~"
Lâm Thanh Hàn buồn cười chọc chọc khuôn mặt con gái, có chút tò mò hỏi: "Chị Tiểu Lục quan trọng như vậy sao?"
Thẩm Điềm trịnh trọng tuyên bố, "rất quan trọng, nàng là bằng hữu tốt nhất của Điềm Điềm!"
Tốt đi, dù sao con gái vui vẻ thì tốt, hơn nữa Lục Ninh Hoàn lúc trước đã tới nhà, là một tiểu cô nương phấn nộn, xác thực rất đáng yêu, "Hảo, Điềm Điềm đem đồ vật của mình làm chủ, mẹ và mommy tùy ý con, đưa cho ai đều được."
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm lập tức giơ lên ý cười, hai má lúm đồng tiền đều xuất hiện, lôi kéo âm thanh làm nũng: "Cảm ơn mẹ, mommy ~"
Chờ Thẩm Điềm đi ra ngoài, Lâm Thanh Hàn mới hỏi Thẩm Tiện: "Hiện tại chiếu cố Tiểu Lục, kia người nhà rốt cuộc là như thế nào a?"
Thẩm Tiện đứng dậy thay quần áo nói: "Cụ thể còn chưa biết, khả năng phải đợi thêm vài ngày nữa, chị thuận tiện đem chuyện tai nạn xe cộ của cha mẹ Lục tra."
"Tốt, Điềm Điềm đối với đứa trẻ kia để bụng như vậy, chúng ta tra một chút cũng tốt."
Thẩm Điềm tối hôm qua bởi vì biết cha mẹ Lục Ninh Hoàn đều không còn, không có tâm trạng ăn cơm, hôm nay phá lệ cái miệng ăn đến căng phồng.
Phương Tĩnh Lan cùng Thẩm Văn Khang thấy cháu gái ăn cơm, cục đá trong lòng mới xem như rơi xuống.
Sau khi ăn xong Thẩm Điềm xin mommy một cái hộp màu hồng phấn thật đẹp, đem đồng hồ báo thức thỏ con để vào, trịnh trọng để vào cặp, chuẩn bị đến trường, tranh thủ thời gian đưa qua cho chị Tiểu Lục.
Thẩm Tiện nhìn động tác của nhóc con, nhịn không được giơ ngón tay cái, nàng năm đó nếu bằng nửa nhóc con, cũng sẽ không một mình đến năm 28 tuổi, gặp được Lâm Thanh Hàn mới thông suốt được.
Thẩm Tiện nghĩ trong lòng, tri kỷ của nhóc con như vậy, cũng sẽ quá hống đi! Còn chuẩn bị hộp xinh đẹp, cột thanh nơ bướm? Này là chỗ nào học được vậy? Cô khi còn nhỏ chỉ biết ăn mì ăn liền.
Thẩm Điềm không biết mình ở trong suy nghĩ của mommy, vui vẻ lôi kéo Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, nói là đi học sớm một chút.