Beta: Ancal
- -------------------------
"Tiểu thư tại sao còn chưa tỉnh?"
"Đều do biểu tiểu thư, nếu không phải nàng cùng Triệu công tử... Tiểu thư cũng không bị tức đến rơi xuống hồ."
"Được rồi đừng nói nữa, chúng ta đang ở Vương gia, nếu để cho cữu phu nhân nghe được chỉ sợ người lại mất hứng."
"Chính nàng không dạy dỗ nữ nhi cho tốt để con gái mình đi đoạt hôn phu của biểu tỷ, nàng còn mất hứng? Chả qua là ỷ vào tiểu thư của chúng ta sống nhờ ở nhà họ, ta mới không thèm sợ!"
"Hồng Sương!" Nữ tử nói chuyện trước đó quát ra tiếng, nàng ngày thường uy nghiêm, vừa mới lên tiếng cả phòng lập tức yên tĩnh, một lúc sau nàng chầm chậm nói: "Lời này của ngươi là không đúng rồi, biểu tiểu thư là biểu tiểu thư, cữu phu nhân là cữu phu nhân."
"Tiểu thư ở tại Vương gia nhiều năm như vậy, cữu phu nhân đối đãi tiểu thư lúc nào cũng rất tốt."
"Không chỉ có nàng, cữu lão gia cùng lão phu nhân có ai không sủng ái tiểu thư hết mực? Lời này của ngươi mà truyền ra ngoài, chẳng phải là đâm vào tim của họ sao?"
Hồng Sương đại khái cũng biết mình lỡ lời không dám nói nữa, khi nhìn vào nữ tử đang nằm bên trong, vẫn là không nhịn được thấp giọng tức giận nói: "Ta vẫn thấy tức giận."
Bạch Lộ cũng chỉ biết thở dài.
***
Cố Vô Ưu nghe âm thanh ở bên ngoài, đầu óc có chút loạn.
Ý thức của nàng còn chưa được rõ ràng lắm, những lời ở bên ngoài nàng cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được tiếng của Bạch Lộ.
Chẳng lẽ... Nàng lại được cứu sống?
Cố Vô Ưu nhẹ nhàng nhíu mày trong cơn mơ ngủ, lòng nàng có chút phiền muộn, cứu nàng làm gì chứ? Lý Khâm Viễn đã chết, điều duy nhất cho nàng nhung nhớ cũng không còn nữa thì nàng sống còn không bằng chết.
Nhưng giọng nói sau cực giống với giọng của Hồng Sương làm cho nàng ngẩn ra.
Hồng Sương từ vài năm trước đã gả đi xa, như thế nào lại xuất hiện trong phòng nàng?
Chẳng lẽ nghe được tin nàng bị trúng độc, Hồng Sương từ tận Tô Châu bị doạ trở về ư?
Mặc kệ là vì điều gì, Cố Vô Ưu nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng mở được mắt.
Lọt vào tầm mắt không phải tấm màn màu thiên thanh quen thuộc, mà là tấm gấm thêu mẫu đơn màu đỏ chót, sau khi gả cho Lý Khâm Viễn, nàng không còn thích những đồ màu sắc sặc sỡ này nữa.
Hiện tại, nàng nhìn thứ quen thuộc nhưng xa lạ này có chút giật mình, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài. Một chiếc giường la hán bằng gỗ tử đàn quý hiếm khắc trăm hoa đua nở, trên giường là tấm chăn thêu hải đường đỏ, sau lưng còn có mấy cái gối nhồi lông chim. Phía sau giường La Hán bức bình phong bằng bạch ngọc, cao bằng một người, rộng khoảng hai người, mặt trên chỉ vẽ vài nét chấm phá, là món đồ đơn giản nhất trong phòng.
Ở giữa giường La Hán đặt một bàn trà, ở trên ngoại trừ trái cây còn có một bình hoa Bích Hải màu thiên thanh, bên trong cắm mấy cành Hàn Mai tùy ý.
Lại nhìn sang hướng khác, ở gần cửa sổ nhỏ là một cái kệ, mặt trên bày không ít đồ quý hiếm, có san hô, có trân châu lớn bằng nắm tay trẻ con, còn có kính viễn vọng của Tây Dương... Ngay phía trước kệ còn bày một cái trường kỷ, ở trên đặt một cây đàn cổ.
Bên kia là một cái lư hương hình hoa sen được chạm rỗng, lúc này hương thơm đang lượn lờ toả ra thông qua những chỗ chạm rỗng kia.
Những trang trí trong phòng này, mỗi một thứ đều là những vật quý giá, chỉ là một viên hương nhỏ được mạ vàng cũng đủ cho một gia đình nghèo trang trải mấy năm.
Cố Vô Ưu càng nhìn lại càng kinh hãi. Chỗ này so với phòng ngủ bây giờ của nàng không có chút nào giống nhau nhưng lại giống hệt phòng ở của nàng lúc nhỏ khi sống tại Vương gia Lang gia!
Chuyện này ——
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nàng mở to mắt sững sờ nhìn không chú ý tới có người ở bên ngoài đi vào.
Người tới là Bạch Lộ, nàng cầm thuốc trong tay, nhìn đôi mắt mở to của Cố Vô Ưu nhất thời cũng không phản ứng kịp, sửng sốt nửa ngày mới bước nhanh đến, vui vẻ nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi?!"
Bên ngoài vừa nghe thấy động tĩnh thì bắt đầu kích động, vội vàng bước vào, ngay lập tức có không ít người đến, thay phiên gọi "Tiểu thư".
Cố Vô Ưu nhìn qua một lượt, lọt vào trong tầm mắt đều là những thân ảnh quen thuộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy kinh ngạc, vẫn là dáng vẻ không phản ứng kịp.
Bạch Lộ chỉ xem như nàng bệnh nặng mới tỉnh cũng không nghĩ nhiều, phân phó: "Đi thỉnh đại phu đi, ghé qua báo cho lão phu nhân cùng cữu phu nhân một tiếng, nói tiểu thư tỉnh rồi cho họ yên tâm."
Bọn nha hoàn vâng mệnh mà đi. Rất nhanh trong phòng liền không còn bao nhiêu người.
Bạch Lộ đỏ mắt ngồi trên chiếc ghế tròn trước giường, giọng hơi khàn: "Tiểu thư đã mê man vài ngày, cuối cùng cũng tỉnh, nếu người không tỉnh lại thì bọn nô tỳ phải làm sao bây giờ?"
Cố Vô Ưu cứ như vậy kinh ngạc nhìn nàng, là Bạch Lộ, lại không phải Bạch Lộ mà nàng nhớ, Bạch Lộ trước mặt không búi kiểu tóc phụ nhân, khuôn mặt cũng rất trẻ, không giống phụ nhân 30, dáng vẻ trông như mới 15, 16.
Nàng thật sự bối rối. Không rõ vì cái gì vừa tỉnh dậy lại thành bộ dáng thế này.
"Ta... Làm sao vậy?" Lúc nói chuyện, nàng nghe thấy giọng mình khàn khàn.
Bạch Lộ thấy vậy liền rót một chén nước ấm đưa cho nàng, một bên hầu hạ nàng uống, một bên nói: "Tiểu thư không nhớ ư?"
Không đợi câu trả lời, nàng nói tiếp: "Người mấy ngày trước nhìn thấy Triệu công tử cùng biểu tiểu thư..."
Nàng mím môi, suy nghĩ phải nói sao cho dễ nghe: "Đứng cùng một chỗ, lúc đi đến không cẩn thận vướng phải cục đá mà ngã vào trong hồ."
Triệu công tử, biểu tiểu thư?
Cố Vô Ưu ngơ ngác, nửa ngày mới phản ứng được Bạch Lộ nói đến chuyện gì.