Hắn cười nói: "Ta cảm thấy Nhạc đại phu người đẹp tâm thiện, đút cơm cũng càng ngon."
"Thích ăn thì ăn!" Nhạc Linh hung hăng nói, miệng nuốt một khối cơm thịt to, nhét đầy quai hàm. Cơm ăn ngon như vậy, không ăn cũng là hắn thiệt!
Hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài duỗi ra.
Nàng nghiêng mặt đi, vẫn là bị hắn nắm cằm, ngón tay khớp xương rõ ràng không thèm để ý dầu trên mặt nàng chút nào, nhẹ nhàng cọ gương mặt, nhặt một hạt cơm trên mặt nàng lên.
Nhạc Linh xấu hổ cười. Nhìn hắn bỏ cơm vào trong miệng, nửa híp mắt, tựa như đang phẩm vị cái gì *bát trân ngọc thực, tươi cười trên khóe môi nàng trong nháy mắt ngưng tụ.
(*) Bát trân ngọc thực: Bát trân là tên gọi chỉ 8 món ăn cực kỳ quý hiếm thời xưa, xuất hiện chủ yếu ở cung đình. Bát trân quý hiếm vì hầu hết chúng là phần tinh túy nhất của thế giới muôn loài.
"Ngươi làm gì ——"
"Ăn ngon thật!" Vẻ mặt hắn thỏa mãn, ý cười trên khóe mắt sinh sôi đem tức giận của nàng đè nén xuống.
"Nhạc đại phu, ngươi đút ta được không?" Hắn hỏi bám riết không tha, ngữ khí thấp kém, khẩn cầu trước mắt.
"Không tốt......" Nhìn bộ dạng hắn thấp hèn, nàng có chút dao động.
"Một lần, được không?" Hắn nhấc ghế, ngồi bên cạnh nàng. Hai tay hắn chắp lại, nâng cằm lên, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm nàng.
"Được rồi." Ánh sáng nhạt trong con ngươi hắn, phảng phất như ánh nến đêm lạnh, người nhìn tâm trí rung động. Còn không phải đút cơm sao? Trong lòng nàng đã nổi sóng.
Hắn hiểu ý cười, bưng chén mình lên, nhét vào trong tay nàng.
Nằng gắp một miếng măng thịt, môi đỏ Hàn Ly Trăn hé mở. Răng ngà cắn măng trắng nõn, nhai vài cái, rồi cười nuốt xuống.
Rõ ràng ăn rất nhẹ nhàng, chỗ nào có bộ dạng khó xử vừa rồi!
"Ta cảm thấy ngươi không phải tới làm dược đồng cho ta." Nàng gắp một miếng thịt khô màu hồng lên, hắn nghiêng đầu cắn giống như tiểu cẩu.
"Ân?" Con ngươi đen nhánh hoang mang nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi là tiểu tổ tông ta thỉnh về." Nàng buông lỏng chiếc đũa.
Hắn ngậm miếng thịt, mơ hồ không rõ nói: "Nhạc đại phu rất tốt với ta, ta liền đối tốt hơn với Nhạc đại phu nha."
"Người mà, luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau." Hắn chỉ chỉ trong chén cơm, Nhạc Linh gắp lên một miếng *đoàn mễ, nhét vào miệng hắn.
"Không cần, làm tốt bổn phận là được." Nàng lại gắp lên một miếng đoàn mễ lớn, nhét vào trong miệng hắn. Lúc này, bên môi hắn dính hạt cơm nhỏ, trên vạt áo cũng dính vài hạt.
Vẻ mặt Nhạc Linh có chút không kiên nhẫn, không rảnh lo hắn nhai kỹ nuốt chậm, lại đem một miếng măng thịt nhét qua.
Hắn không đếm xỉa đến miếng măng này, lúc nàng rút tay về, măng thịt "Xoạch" một tiếng, rớt ở trên mặt bàn.
"Ngươi nhìn ngươi xem, lãng phí lương thực, đáng xấu hổ!" Nàng dùng ngón tay cầm măng thịt lên, đang muốn ghét bỏ mà vứt bỏ, lại bị hắn nắm lấy.
"Nhạc đại phu giáo huấn, ta sửa lại." Hắn túm nàng đến bên người, nàng liền dựa trên vai hắn. Trong miệng hắn thở ra hương hoa hạnh, một cổ hỗn hợp mùi hoa với đồ ăn, ngọt đến làm người ta nhỏ dãi.
Tay hắn rất lớn, ngón tay thon dài vòng lấy toàn bộ cổ tay nàng.
Hắn cúi người, cắn măng thịt trong tay nàng. Môi đỏ ấm áp ngậm lấy đầu ngón tay nàng, đầu lưỡi mềm ướt át quét nhẹ, gợi lên một trận cảm giác tê dại.
"Không... Không cần sửa lại." Nàng trợn tròn mắt, lời nói lắp bắp.
Hắn rốt cuộc vẫn là nuốt miếng măng kia.
"Trên tay Nhạc đại phu dính dầu. Không bằng làm son môi cho ta đi." Hắn bẻ ngón trỏ đang cuộn của nàng ra, đặt ở bên môi mình. Bàn tay to rộng cầm tay nàng, thong thả mà mơn trớn môi ẩm ướt của hắn. Xúc cảm đầu ngón tay sờ vào là mềm, phảng phất như đang sờ một viên bột trắng. Hơi thở hắn thở ra, ấm áp như húc quang, lại mang theo hơi ẩm ngày xuân, mềm nhẹ như vậy quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Hắn sớm đã buông lỏng tay ra, nhưng tay nàng nhưng vẫn đặt ở trên môi. Môi hắn cũng thật đẹp, độ dày vừa, môi hình như một chiếc thuyền nhỏ trên ao hồ. Đầu ngón tay dầu làm trơn các đường vân trên môi, khiến cho chúng nổi lên màu sắc u ám.
Lúc trước hắn nói mình thích uống rượu hoa hạnh, cho nên mới dính đầy một thân mùi hoa hạnh. Kỳ thật hắn mới chính là rượu hoa hạnh, bất tri bất giác làm người say như chết.
✽