Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên - Chương 114: Biết tình biết người, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự

Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên Chương 114: Biết tình biết người, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự
 

“Vận cứt chó.” Thúy Lục không nhịn được cảm khái, vẻ mặt khó tin: “Không ngờ còn có vận cứt chó như vậy.”

“Không hổ là người đàn ông từng làm Long Ngạo Thiên…” Tần Uyển Uyển chầm chậm vỗ tay, ngỡ ngàng khen: “Quá dữ.”

“Ta biết mà.” Tạ Cô Đường ôm Nam Phong, nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Tiền bối chắc chắn có cách!”

Dứt lời, mọi người nhìn Giản Hành Chi trong Thủy kính bước tới tiệm tơ lụa Vương gia.

Lúc này, tiệm tơ lụa Vương gia đã kín người, nhưng rõ ràng tu sĩ ít hơn trước một chút, những tu sĩ chắc chắn không thể đạt 60 điểm vừa bị loại bỏ khỏi bí cảnh lúc nãy.

Giản Hành Chi bước vào đại sảnh, nhìn thấy một thư sinh trông ốm yếu đứng đối diện một ông chủ giàu sang bức người, mặt mày dữ tợn, nét mặt vô cùng tức giận: “Ông đã nói ta mua xấp vải này về, chắc chắn nương tử ta sẽ thích. Nếu bà ấy không thích, ông có thể lấy lại. Bây giờ nương tử ta không những không thích, còn ầm ĩ lên với ta. Ông không bồi thường ta tiền thì thôi, ít nhất phải trả lại tiền vải cho ta!”

“Triệu tú tài, bán hàng quan trọng nói chuyện cát lợi, đồ ông đã chọn, tiền ông đã đưa, lấy đồ ra khỏi cửa hàng rồi, đây chính là đồ của ông, nào có ai ăn bánh bao vào bụng rồi nói bánh ăn không ngon, đòi trả tiền chứ?” ông chủ Vương nói chuyện từ tốn nhưng lại hùng hổ dọa người, giơ tay vỗ vào chấm bẩn trên cuộn vải: “Huống chi không phải Vương mỗ ta không chịu nhận lại hàng, ta không tham chút tiền lẻ này, nhưng ông trả lại hàng thì ít nhất phải trả về nguyên dạng. Vải này thấm sáp dầu rồi, ông bảo ta sau này bán thế nào?”

“Ông… ông nói bậy!” Triệu tú tài giơ tay chỉ hướng vểt bẩn: “Lúc ta ôm cuộn vải này về vẫn luôn trông chừng cẩn thận, rõ ràng vết bẩn này có trước đó rồi.”

“Có trước đó, sao ông còn mua?” ông chủ Vương cười khẩy: “Rõ ràng là ông nói xạo!”

“Cửa tiệm ông lớn, xem thường khác, đồ lừa đảo!”

“Ông làm hư đồ còn muốn trả hàng, tiểu nhân!”

Hai bên nói một hồi thì mắng nhau, Lạc Hành Chu vội vàng bước lên ngăn bọn họ: “Hai người đừng cãi nữa, chẳng phải là xấp vải thôi sao? Tiền này để ta trả…” Dứt lời, Lạc Hành Chu lấy linh thạch trong túi ra, đặt vào tay Triệu tú tài, dịu giọng nói: “Triệu tiên sinh, ta trả tiền này giúp ông ta.”

Nói xong, mọi người bừng tỉnh, ào ào móc tiền ra, bắt đầu tranh giành trả tiền: “Để ta! Tiền này ta trả!”

Triệu tú tài không nói, ông ta bị Lạc Hành Chu kéo, mặt đỏ lên. Thật lâu sau, ông ta đột nhiên hất tay Lạc Hành Chu, kích động nói: “Các người tưởng ta là tiểu nhân ham tiền tài sao?! Rõ ràng tiền này là ông ta nên trả, ông ta không trả, các người trả, chỉ để giải quyết cho qua. Các người cho rằng ta là tiểu nhân tống tiền sao?!”

Nghe mắng thế, người tại đó đều ngây ngốc.

Bên ngoài Thủy kính, Thúy Lục cũng bất ngờ.

“Người này… không lấy tiền…” Thúy Lục nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Vậy phải làm sao đây?”

“Đề này bốn mươi điểm…” Tần Uyển Uyển nhìn khung cảnh, phân tích: “Không thể nào quá đơn giản. Yêu cầu của ông ta là Triệu tú tài và ông chủ Vương bắt tay giảng hòa, hòa hợp với thê tử như lúc ban đầu. Nói cách khác, giải quyết vấn đề này không chỉ giải quyết một mình chuyện cửa tiệm và tú tài, vấn đề này phải suy nghĩ sâu hơn, hướng gốc rễ mà giải quyết.”

“Gốc rễ?”

Nam Phong nghe không hiểu. Tần Uyển Uyển nhìn khung cảnh, suy nghĩ nói: “Sở dĩ Triệu tú tài này mua vải là vì yêu thương phu nhân, mà trả cuộn vải cũng là vì tranh chấp với phu nhân. Ông lão quét rác lúc nãy nói phu nhân ông ta trách ông ta tiêu tiền, có thể thấy không chừng không phải phu nhân không thích cuộn vải, mà là vì gia cảnh Triệu gia bần hàn, phu nhân sợ tốn tiền. Còn Triệu tú tài không biết nói chuyện, mở miệng ngậm miệng đều nói ông chủ Vương không giữ lời. Ông chủ Vương là thương gia, tỷ xem tính tình ông ta cường thế như vậy, sao có thể chấp nhận Triệu tú tài chỉ trích? Lại thấy cuộn vải bị tổn hại, Triệu tú tài còn muốn hoàn tiền, sợ là lúc này ông chủ Vương đang nổi nóng, chắc chắn muốn phân đúng sai với Triệu tú tài. Vì vậy, hai người mới lâm vào cục diện bế tắc.”

“Cho nên điểm quan trọng thật sự trong đề bài này là ở chỗ phu nhân.”

Tạ Cô Đường suy nghĩ, Tần Uyển Uyển gật đầu.

“Ta đoán bốn mươi điểm này hẳn là đánh giá khả năng suy luận làm việc của tuyển thủ, bước đầu tiên giải quyết vấn đề là làm rõ nhu cầu của mỗi người. Thứ Triệu tú tài thật sự muốn là làm hòa với phu nhân, mà cái ông chủ Vương muốn là danh dự của cửa tiệm.”

“Tiếp theo là phải thăm dò tính cách của mỗi người, dựa vào tính cách của họ mà nói chuyện, tránh kích động họ.”

“Sau đó phải hiểu rõ rốt cuộc phu nhân là người thế nào, vì sao bà ấy không chịu nhận cuộn vải.”

“Cuối cùng bắt đầu từ nguyên nhân phu nhân không chịu nhận cuộn vải, khiến bà ấy chấp nhận. Phu nhân chấp nhận cuộn vải chứng tỏ quan hệ phu thê hòa hợp, Triệu tú tài vui vẻ, mang cuộn vải đi, vấn đề của ông chủ Vương cũng được giải quyết.”

“Đề này tổng cộng bốn mươi điểm, theo đó mà chia, một giai đoạn là mười điểm.” Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng: “Đề bài phức tạp như vậy, làm sao Giản Hành Chi làm được?”

“Giản Hành Chi không làm được…” Thúy Lục nhìn khung cảnh, đau lòng tức giận: “Nhưng tên Tôn giả Diệu Ngôn thì làm được!”

Dứt lời, lại thấy trong Thủy kính, sau khi tất cả mọi người bị Triệu tú tài quát, bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, có tu sĩ cố gắng lấy góc độ ông chủ Vương để khuyên: “Ông chủ, cũng chỉ chút ít tiền, thôi bỏ đi.”

“Tiền là chuyện nhỏ.” Ông chủ Vương nghe vậy, tức giận quát: “Nhưng chuyện liên quan đến danh dự cửa tiệm, cái này mới quan trọng!”

“Vậy…”

Giọng một thiếu niên vang lên trong đám người, tất cả nhìn sang, thấy Tôn giả Diệu Ngôn cười híp mắt hỏi Triệu tú tài: “Triệu tiên sinh nói phu nhân ở nhà không thích, không biết vì sao phu nhân không thích?”

Dứt lời, mọi người nhìn thấy đầu Tôn giả Diệu Ngôn hiện lên số “Mười” từ trên Thủy kính.

Tần Uyển Uyển và Thúy Lục nhìn nhau, lập tức hiểu đây nghĩa là tìm đúng phương hướng.

“Bà ấy nói không thích.”

Nhắc đến chuyện này, Triệu tú tài hơi khó chịu: “Bảo màu sắc hoa văn già nua, vừa đắt vừa không đẹp, mắng ta đọc sách đến ngốc rồi, mua thứ vô dụng này tặng bà ấy.”

“Phu nhân nói thế đúng là không ổn.” Tôn giả Diệu Ngôn an ủi: “Dù sao đây cũng là tấm lòng của Triệu tiên sinh, chỉ vì thương phu nhân nên mới mua thứ này cho bà ấy.”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Triệu tú tài thoáng đau lòng: “Ta nghèo khổ, khiến Hương nương chịu thiệt, sống không được sung sướng. Ta giúp người ta viết thư được ít tiền, vốn muốn mua một cuộn vải may y phục đẹp cho Hương nương, không ngờ bà ấy nổi trận lôi đình, bảo ta không lo đọc sách mà làm chuyện vô dụng, tiêu tiền không cần thiết. Vì vậy ta mới cãi nhau với bà ấy…”

Nghe Triệu tú tài tỏ ra yếu thế, sắc mặt ông chủ Vương cũng đỡ hơn, chỉ bảo: “Nương tử ông như vậy là vì tiếc tiền, chứ không phải không thích thật, ông cũng đừng đến quậy chỗ ta chứ.”

“Phải đấy.” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp lời, nói xuôi theo ông chủ Vương: “Hàng hóa cửa tiệm ông chủ Vương đều là tốt nhất, chẳng qua phu nhân yêu thương Triệu tiên sinh, nghĩ cho Triệu tiên sinh nên mới không dám giữ mà thôi. Thế này đi…” Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, lấy tinh thạch ra: “Cuộn vải hôm nay xem như ta tặng phu nhân.”

Dứt lời, y nhìn Triệu tú tài, lại nhìn ông chủ Vương: “Hai vị thấy thế nào?”

Đây là phương án tuyệt hảo.

Vừa giải quyết nỗi buồn phiền của phu nhân ở nhà, vừa giải quyết vấn đề khó khăn của hai người.

Tạ Cô Đường nhìn phương án Tôn giả Diệu Ngôn đề xuất, nhíu mày: “E rằng ván này sắp kết thúc rồi.”

“Không…” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Đây còn chưa phải kết quả tốt nhất.”

“Nói thế là sao?”

Thúy Lục nhìn sang, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Triệu tú tài nghèo khổ đã lâu, sau khi kiếm được tiền thì lập tức mua cuộn vải tặng phu nhân, e là không chỉ vì làm quà cho phu nhân mà còn có ý chứng minh bản thân. Tính cách ông ta kiêu ngạo như vậy, mặc dù trực tiếp mua cuộn vải tặng phu nhân có thể giải quyết vấn đề của phu nhân, nhưng lại mất đi một trong những nguyên nhân căn bản nhất khi tặng cuộn vải của Triệu tú tài, e là ông ta không chịu. Cho dù đồng ý, ông ta cũng sẽ vì bản thân vô dụng mà buồn bã, quan hệ giữa phu thê mãi mãi tồn tại khúc mắc như thế.”

Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói, Thúy Lục cau mày: “Chẳng lẽ còn có kết quả tốt hơn sao?”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng vẫn luôn nhìn Giản Hành Chi. Y vẫn đứng bên cạnh cuộn vải, nhìn chằm chằm vết bẩn kia.

Người bên cạnh đều nói hết câu này tới câu kia, y lại sờ sờ ngửi ngửi vết bẩn rồi đi dạo quan sát xung quanh.

Triệu tú tài nghe thấy lời đề nghị của Tôn giả Diệu Ngôn, ông trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không phiền công tử, xấp vải này là thứ ta muốn mua tặng thê tử, nên do ta bỏ tiền ra. Chẳng qua hôm nay thê tử ta không cần, ta cũng không muốn tặng nữa.”

“Phu nhân không có ác ý…” Tôn giả Diệu Ngôn tiếp tục khuyên: “Mà là…”

“Cửa hàng các người quy định thế nào?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, đột nhiên cắt ngang lời tất cả mọi người, nhìn sang ông chủ Vương.

***

Ông chủ Vương ngây người, nghe Giản Hành Chi hỏi: “Trường hợp nào có thể trả hàng? Nếu vật phẩm hư hại thì trả lại hay đổi hàng?”



“Nếu có hư hại, chứng minh là vấn đề ở hàng hóa của ta…” Ông chủ Vương  hoang mang: “Đương nhiên là trả lại.”

“Vậy mà ông còn không cho trả?”

Giản Hành Chi chỉ vào xấp vải: “Ta đã ngửi rồi, mùi thơm sáp dầu trên đó giống y đúc mùi chỗ ông, dấu vết cũng là mấy ngày trước, vậy mà ông nói người ta tự làm?”

Nghe thế, tất cả đều ngây người.

Lạc Hành Chu không khỏi âm thầm giật tay áo y, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngài phải khiến bọn họ hòa hợp, không thể tạo ra mâu thuẫn.”

“Vải của ông có vấn đề, vậy mà ông không trả tiền?”

“Nói hay lắm!” Triệu tú tài nghe vậy lập tức vỗ tay, mừng rỡ nói: “Ta đã nói…”

“Ông vui cái gì?”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Triệu tú tài, hỏi tiếp: “Ông có cái gì mà vui? Ta hỏi ông, một tháng nhà ông chi tiêu bao nhiêu?”

“Ta…” Triệu tú tài bị hỏi đến ngu người, hoang mang đáp: “Ta… ta không biết.”

“Không biết? Vậy một tháng ông kiếm được bao nhiêu?”

“Hai lượng.” Sắc mặt Triệu tú tài không tốt lắm: “Nhưng bình thường ta hay viết thư giúp người ta, cũng có thêm mấy lượng.”

“Xấp vải này bao nhiêu tiền?”

“Bốn lượng.” Triệu tú tài lạnh giọng nói: “Cái này liên quan gì cậu?”

“Một tháng ông kiếm được hai lượng. Lúc nãy trên đường, ta mua một xâu hồ lô ngào đường hết năm đồng, một nắm rau hai đồng, một miếng thịt heo hai mươi đồng. Ông kiếm một tháng hai lượng, lại còn ăn mặc chỉnh tề như thế, ông từng hỏi nương tử ông sống thế nào chưa? Vì sao bà ta mắng ông? Nếu bà ta ăn không ngon, mặc không đẹp, thắt lưng buộc bụng, ông còn tốn bốn lượng bạc mua vải, ông có từng hỏi bà ta muốn gì chưa? Ông mua vải là vì nghĩ cho bà ta sao? Hay là vì chất liệu vải này mặc lên người bà ta có thể khiến tất cả mọi người thấy được ông có thể kiếm ra tiền, ông đối xử với bà ta rất tốt. Ông có từng hỏi bà ta cần gì chưa?”

“Cậu… cậu…” Triệu tú tài tức đến mặt trắng bệch, chỉ vào Giản Hành Chi không nói nên lời.

Giản Hành Chi giơ tay chỉ vào ông chủ Vương: “Ông, ỷ cửa hàng lớn, coi thường khách hàng, biết sai không sửa, gian thương!”

Y lại chỉ về phía Triệu tú tài: “Ông, hư vinh ngu ngốc, ích kỷ, phế vật vô dụng, tiểu nhân! Các ông như hai mà một, đúng là nồi nào úp vung nấy, xứng lứa vừa đôi. Mau trả tiền cho ông ta...” Giản Hành Chi ra lệnh cho ông chủ Vương: “Bảng hiệu của ông còn có thể tạm thời treo, ông ta về nhà không chừng còn có thể vá lại vớ rách, giữ bà già ngốc kia lại.”

“Cậu khinh người quá đáng!”

Nghe nói thế, Triệu tú tài không nhịn được, bổ nhào về trước định đánh Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi tóm lấy tay ông ta, cảnh cáo: “Ta khuyên ông đừng động thủ với ta, ông muốn đánh thì chọn kẻ yếu một chút, đánh lão Vương Bát(*) kia kìa.”

(*) Tên gọi con ba ba

Dứt lời, y đẩy nhẹ một cái, Triệu tú tài lui về sau mấy bước, va phải người ông chủ Vương. Ông chủ Vương đỡ lấy ông ta, mắng Giản Hành Chi: “Cậu gọi ai là lão Vương Bát?”

“Ông đấy.” Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên, ông chủ Vương thở phì phò. Thấy Triệu tú tài lại xông lên lần nữa, ông ta cũng nhịn hết nổi, vớ lấy băng ghế bên cạnh, hô to: “Mọi người lên cho ta! Tiền thuốc ta chi, đánh chết tên khốn nói năng bậy bạ này!”

“Các người không nói lý.”

Giản Hành Chi nhìn người làm thuê cửa tiệm, ông chủ Vương, Triệu tú tài cùng xông về phía mình, nhất thời hết hồn: “Ta nói sai cái gì?!”

“Ta liều mạng với cậu!”

Ông chủ Vương đập một cái ghế qua, Giản Hành Chi tránh sang bên cạnh. Ông chủ Vương bổ nhào về trước, Triệu tú tài níu ông ta lại, cướp băng ghế: “Đưa ta băng ghế !”

“Lão đệ, đệ cầm không nổi cái này đâu!” Ông chủ Vương ngăn Triệu tú tài lại, trong lúc nói chuyện đã sửa cách xưng hô, rút một cây gậy gỗ dưới mặt bàn ra: “Cầm cái này!”

Nói xong, ông chủ Vương rút một cây gậy gỗ khác dưới bàn, hung dữ trừng Giản Hành Chi: “Ông đây không lăn lộn mấy năm, đám oắt con các người leo lên đầu rồi ta rồi! Hôm nay ông cho cậu nếm mùi, cho cậu biết cha cậu là ai!”

Nói xong, ông chủ Vương vung gậy dẫn gia đinh và Triệu tú tài cùng nhau xông lên. Giản Hành Chi tránh né hành động ngang ngược của bọn họ, liên tục cảnh cáo: “Ta không ra tay với người phàm, các người đừng ép ta.”

Vứa dứt lời, ông chủ Vương và Triệu tú tài hai mặt giáp công, Giản Hành Chi lập tức ngồi xuống, cứ thế hai người phang gậy gỗ vào đầu người còn lại.

“Lão đệ…” Đầu ông chủ Vương chảy máu: “Cú này của đệ đau thật đấy.”

“Vương đại ca…” Triệu tú tài chảy máu, sắc mặt trắng xanh: “Lực tay của huynh mạnh thật đấy…”

“Ta đã nói…” Giản Hành Chi vừa mở miệng, hai người kia nghe thấy giọng nói của y thì giống như tiêm thuốc kích thích, nhào về phía y.

Dường như bọn họ hoàn toàn quên mất ý định ban đầu, cứ đuổi đánh y một mạch. Giản Hành Chi bị bọn họ truy đuổi đến chật vật, nhảy lên quầy hàng, không nhịn được quát lớn: “Còn đánh nữa, ta đánh trả đấy!”

“Tới đây!”

Ông chủ Vương và Triệu tú tài dẫn gia đinh đứng bên dưới, giơ gậy về phía y hô to: “Có giỏi thì cậu xuống đây! Đánh chết chúng ta đi! Ta cho cậu biết, hôm nay chúng ta liều mạng với cậu.”

“Không sai!” Triệu tú tài hào hứng la lên: “Đại trượng phu chết có nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng tựa thái sơn, hôm nay có thể may mắn quen biết Vương đại ca, cùng chết với Vương đại ca tại đây, đời nay của ta sống có giá trị rồi!”

“Có những lời này của lão đệ!” Ông chủ Vương xoay đầu qua, cả hai nhìn nhau thâm tình: “Ca ca ta hôm nay không sợ gì nữa, dạo một vọng sinh tử, Vương Kim Quý ta nhận người huynh đệ này! Sau này không cầu sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm —— ”

“Nhưng cầu chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày!”

Triệu tú tài nghĩa khí tiếp lời.

“Được, được, được…” Giản Hành Chi nhìn huynh đệ bọn họ tình thâm, tức quá hóa cười, thanh kiếm giắt trên thắt lưng: “Vậy hôm nay ta vì các người phá quy tắc một lần, để các người biết cái gì gọi là mẹ cũng không nhận ra!”

“Các huynh đệ!”

Ông chủ Vương nghe nói thế, vung tay hô: “Lên!”

Dứt lời, tất cả cùng nhau xông tới, Giản Hành Chi đấm mỗi người một cú, đánh đến mức người bay tá lả.

Đám đông ngoài Thủy kính kinh hoàng xem hết từ đầu đến cuối, Nam Phong lắp bắp: “Giản đạo quân… Giản đạo quân… rất giống một nhân vật ta từng đọc trong thoại bản…”

“Nhân vật phản diện.”

Tần Uyển Uyển mở miệng, tâm như tro tàn.

Mọi người đều im lặng không nói, nhìn Giản Hành Chi đánh vô cùng sảng khoái trong Thủy kính, đồng loạt trầm mặc.

Bỗng nhiên, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ chạy vào khung cảnh, hô to với Triệu tú tài bị đánh bay ra “Tướng công!!!” , sau đó Triệu tú tài đáp thẳng xuống đất. Thúy Lục đứng lên: “Thôi, thu dọn hành lý, về nhà.”

“Hay là đợi thêm chút nữa?”

Tần Uyển Uyển gượng cười: “Dù gì cũng tới rồi…”

Dưới câu tha thứ vạn năng “Dù gì cũng tới rồi”(*), Thúy Lục hít sâu một hơi, ngồi xuống lại.

(*) Tức đề cập tới những câu thường được nói khi dùng để thuyết phục, tha thứ, năn nỉ. Vì dùng được nhiều trong mọi trường hợp nên những câu này thường được gọi là vạn năng.

Trên Thủy kính, dưới sự trố mắt của tất cả mọi người, Giản Hành Chi hung dữ đi ra, nhìn cả đám bị đánh sưng mặt sưng mũi bên ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Đánh nữa không?”

“Tướng công!!!”



Tiếng phụ nữ khóc vang lên, đám người Lạc Hành Chu chạy theo ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vải thô, ôm Triệu tú tài cả người đầy máu trong lòng. Triệu tú tài nôn ngụm máu, thắm thiết nhìn người phụ nữ.

“Hương nương…” Triệu tú tài ấp úng lên tiếng: “Ta… ta sợ là ta không xong rồi…”

“Tướng công, chàng đừng chết, chàng đừng bỏ lại ta!”

“Hương nương…” Triệu tú tài không chịu dời mắt, nhìn chằm chằm Hương nương: “Ta… ta có lỗi với nàng… Ta không biết… củi gạo dầu muối đắt thế nào… Ta không biết… cuộc sống khó khăn ra sao… Nhưng ta thật sự, thật sự không cố ý…”

“Ta biết…” Hương nương khóc lóc gật đầu: “Ta biết, chàng chỉ không hiểu thôi.”

“Ta mua vải tặng nàng là vì… vì có một ngày, ta thấy nàng cứ đứng trước cửa tiệm ngắm nhìn. Ta muốn mua cái mà nàng thích…”

“Ta thích…” Hương nương ôm Triệu tú tài: “Chàng mua cái gì, ta cũng thích, chỉ cần chàng sống, cái gì ta cũng thích!”

“Hương nương…” Triệu tú tài chậm rãi nhắm mắt lại: “Nếu như có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

“Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi…” Hương nương đau lòng khóc nức nở: “Chàng không tốt, sao ta lại lấy chàng? Tướng công, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ lại Hương nương! Tướng…”

“Đừng khóc nữa.” Giản Hành Chi thấy Hương nương khóc lóc không ngừng, chịu hết nổi, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ông ta chỉ ngất xỉu thôi, mau đưa đến đại phu đi, khóc nữa thì người cũng đi toong đấy.”

Nghe nói thế, Hương nương sực tỉnh, vươn tay thăm dò chóp mũi Triệu tú tài, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kiên nghị: “Tướng công, ta đưa chàng đi chữa trị. Chàng còn sống, sau này chúng ta sống hòa thuận, không bao giờ cãi nhau nữa, nhất định phải sống thật hạnh phúc!”

Dứt lời, không biết Hương nương lấy sức lực từ đâu ra cõng Triệu tú tài lên, chạy một mạch về phía phòng khám.

Giản Hành Chi nhìn theo cảm khái, quay đầu tổng kết với Lạc Hành Chu: “Cậu xem, cuối cùng vẫn phải tìm một thê tử. Giống như bọn họ…” Giản Hành Chi chỉ đám người ông chủ Vương còn ngất xỉu dưới đất: “Chẳng ai cõng.”

“Cái này…” Lạc Hành Chu do dự: “Chúng ta có nên giúp một tay không?”

“Bỏ đi.” Giản Hành Chi nhún vai: “Dù gì cũng là ảo ảnh, không phải thật.”

Dứt lời, mọi người cảm giác mặt đất chấn động, giọng Lạc Bất Phàm vang lên: “Các vị, cuộc thi kết thúc, mời các vị chuẩn bị rời khỏi Mật cảnh.”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Lạc Hành Chu, bày ra vẻ mặt “Ta đã nói mà.”

Tất cả mọi người đứng đấy cảm thấy trời đất quay cuồng. Một lát sau, ánh sáng xung quanh mọi người biến hóa dữ dội, cuối cùng lúc ổn định lại thì phát hiện mình đã trở về bãi cỏ ban đầu.

Lúc này, Thủy kính đã biến thành một tấm ván mộc, bắt đầu hiển thị thành tích từ thấp đến cao.

Giản Hành Chi biết tình huống của mình nên cũng không kỳ vọng mấy, đi thẳng về phía chỗ Tần Uyển Uyển, ngồi chỗ khán giả, nói thẳng: “Xem ra chúng ta phải vạch một kế hoạch khác rồi.”

“Kế hoạch gì?” Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Giản Hành Chi suy nghĩ: “E là việc thông qua tuyển chọn vào Huyền Sơn không được rồi, chỉ có thể dựa vào cách thứ hai. Ta thấy…”

“Oa!!!”

Đám đông đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng hốt, Giản Hành Chi hờ hững xoay đầu, kế tiếp bất ngờ nhìn thấy cái tên đứng thứ hai trên Thủy kính viết: Giản Hành Chi.

Tên đứng đầu là Tôn giả Diệu Ngôn, chuyện này chẳng có gì đáng nói, nhưng tên thứ hai vậy mà lại là Giản Hành Chi, chuyện này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

“Ta không phục!”

Có người trong đám đông lập tức đứng dậy, kích động nói với Lạc Bất Phàm: “Y đánh Triệu tú tài đến suýt chết mà cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”

“Chuyện này…” Lạc Bất Phàm gượng cười: “Mặc dù cách thức không ngờ, nhưng kết quả cũng rất không ngờ…”

Lạc Bất Phàm vừa nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra.

Mặc dù Tôn giả Diệu Ngôn giải quyết vấn đề mặt ngoài, nhưng cũng chỉ khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài nhường nhau một bước, còn Hương nương và Triệu tú tài cùng lắm chỉ duy trì hòa hợp ngoài mặt, vốn không giải quyết được vấn đề.

Mặc dù trận đánh này của Giản Hành Chi khiến y thành nhân vật phản diện, nhưng ông chủ Vương và Triệu tú tài không đánh không quen, Hương nương và Triệu tú tài sinh tử hiểu tình thâm.

Trừ danh tiếng Giản Hành Chi không tốt ra thì có thể coi như kết quả hoàn mỹ.

Đây rõ ràng là hi sinh một mình y, tạo phúc cho tất cả.

Nhận ra chuyện này, đám đông đều ngớ người. Lạc Bất Phàm khẽ ho một tiếng: “Vì người quên mình, có thể nói là cao thượng; truy căn tìm nguyên, có thể nói là thông minh. Điểm tuyệt đối là đương nhiên.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi đang khoe khoang chiến tích của mình với Tạ Cô Đường, cảm giác được Tần Uyển Uyển nhìn mình, y quay đầu: “Sao thế?”

Tần Uyển Uyển bị y hỏi thì bừng tỉnh, dời mắt, hơi mất tự nhiên: “À, không có gì.”

“Uyển Uyển.” Nàng dời mắt, nhưng Giản Hành Chi lại sáp tới gần, thúc khuỷu tay vào nàng: “Biểu hiện lúc nãy của ta thế nào?”

“Tốt lắm.”

“Ta đã nói số ta hên…” Giản Hành Chi cảm khái: “Vậy mà cũng qua được, xem ra vị trí Minh chủ nắm chắc rồi.”

“Con người không phải dựa vào vận số.”

Biết người biết tình, mới biết tình người; biết căn biết nguyên, mới biết thế sự.

Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn về nơi xa, Giản Hành Chi mù mờ: “Hả?”

Tần Uyển Uyển không nói nhiều, nghe thấy Lạc Bất Phàm phía trước bắt đầu tuyên bố kết quả: “Mời đội Từ chối bánh bao dưa muối và đội Vô Tương Tông tất thắng bước lên nhận lấy tư liệu thi đấu ngày hôm sau. Lưu ý đặc biệt, bởi vì đội ngũ thăng cấp lần này chỉ có hai đội, cho nên cửa ải thứ hai và thứ ba gộp lại làm một, mong hai đội chú ý.”

“Ta đi lấy.”

Tần Uyển Uyển vui vẻ nhảy xuống, đi lấy tài liệu bản đồ cửa ải tiếp theo.

Sau khi lấy về, tất cả mọi người chạy tới gần.

“Ải tiếp theo là gì?”

Thúy Lục hơi kích động, Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, bên trên viết bốn chữ:

Mê cung Huyền Sơn.

Huyền Sơn…

Tần Uyển Uyển phóng mắt nhìn về nơi xa, lòng khẽ xao động.

Rốt cuộc nàng sắp gặp được cha mẹ rồi.

 

------oOo------

 
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận