Cung đăng bằng sa đỏ của Xuân Phong Đắc Ý lâu sáng cả một đêm, dưới ánh mặt trời chỉ thấy được vài tim đèn hồng hồng.
“Công tử người đi thong thả, đêm nay nhớ quay lại nhé!” – Xuân Phong ma ma của Xuân Phong Đắc Ý lâu cả đêm chạy khắp lầu trên lầu dưới, trên khuôn mặt phai sắc phấn đã lộ vẻ uể oải, phất quạt nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra cửa, những dải lụa đính trên quần lụa cũng buồn bã ủ rũ, có vài sợi đã tuột ra trượt theo đường may.
“Làm phiền ma ma rồi.” – Thôi Minh Húc đi ra cửa, vầng thái dương đỏ au trước đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đâm vào mắt gây nhức nhối, vội giơ tay cản lại.
Tối hôm qua cùng bọn người Hoài Cảnh ở đây náo loạn cả một đêm, chơi đố nhau uống rượu [1], uống mãi đến khuya bọn họ đều ôm hoa nương chìm vào giấc ngủ. Thôi Minh Húc lâm vào tình thế khó khăn, đại ca hắn phép tắc nghiêm ngặt, nếu biết hắn đêm không về nhà ngủ, nhất định sẽ lôi từng điều gia quy ra răn dạy hắn. Nhưng trước mắt bao người, nếu hắn nói vì sợ đại ca nên phải về trước, chẳng phải sẽ bị bọn họ cười chết? Hắn bất chấp ở lại tối đó, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, thừa dịp đại ca hắn vào triều sẽ len lén chuồn về, hơn nữa với sự giúp đỡ bao che của đại tẩu hắn, hẳn là có thể lừa được chuyện hôm qua.
Ai ngờ rằng tối hôm qua hắn uống quá nhiều chơi quá muộn, chờ tới lúc hắn trở mình rời giường thì tất cả cửa tiệm trên đường đều đã mở cửa, bánh bao thịt cũng tỏa khói trong lồng hấp. Nhẩm tính thời gian, đại ca hắn cũng đã hạ triều hồi phủ rồi. Vội vàng mặc quần áo muốn chạy về nhà, vừa rời khỏi Xuân Phong Đắc Ý lâu một hai bước chợt nghe phía sau có tiếng người gọi hắn “Thôi huynh, Thôi huynh…”
Thôi Minh Húc không kiên nhẫn dừng bước quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là gương mặt cười khờ dại, trên gò má một trái một phải là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe mắt co lại tạo thành nếp nhăn, trong miệng để lộ hai chiếc răng nanh.
“Ha ha, Thôi huynh, chắc huynh không nhớ, ta là Tề Gia.”
Vầng thái dương vừa ló ra ở đầu tường thành dịu dàng tỏa nắng, có lẽ do chạy quá nhanh nên mồ hôi trên trán y sáng lóng lánh. Hẳn là vừa mới hạ triều, trên người Tề Gia vẫn còn mặc bộ quan bào màu xanh lá đậm, tôn thêm sắc trắng trên gương mặt trẻ con. Cả người như một màu xanh thẳm được vớt lên từ mặt nước trong vắt.
“Aaa… Là huynh à…” – Đầu óc sau khi say rượu chếnh choáng, dòng người xuôi ngược tựa như ngọn đèn kéo quân, nhìn thấy người càng thêm hoa mắt, Thôi Minh Húc nheo mắt nhìn một lát mới đan gương mặt tươi cười trước mắt và hình ảnh kim tỏa phiến rơi leng keng trên boong thuyền vào nhau. Trong đầu ong ong đột nhiên lại hiện lên hai phiến môi nửa mở như đóa hoa đào vừa chớm nở. Sau đó, đầu váng mắt hoa, tay đỡ lấy trán, miệng hàm hồ không biết đã nói ra những gì.
Tề Gia hoàn toàn không phát hiện ra sự váng vất của hắn, đầy phấn khích xoay nửa đầu chỉ tay về phía sau: “Ta vừa ở bên kia, chỗ đó đó, ở trước cửa tiệm tơ lụa bên cạnh quán trọ đằng đó, ngồi trong kiệu từ xa xa thấy một bóng người, trông giông giống Thôi huynh nên mới đuổi theo. Không ngờ là huynh thật… Ha ha… Trùng hợp ghê. Thôi huynh, huynh dậy sớm thật, nếu không phải thượng triều thì tới giờ Thìn ta còn chưa thức đâu.”
Tinh thần của y còn tốt hơn cả vị đại thẩm đang cãi nhau ầm ĩ vì nửa đồng tiền rau đắt đỏ bên cạnh, Thôi Minh Húc bị y nắm lấy tay áo không thể giật ra đành phải xoa ấn đường [2] ép mình lấy lại tinh thần chào hỏi y: “Tề đại nhân, đã lâu không gặp, thân thể khỏe hơn chút nào chưa?”
Nhìn bộ dáng vui vẻ như vậy thì biết y không có việc gì rồi. Chẳng qua ngoài chuyện này ra thì cũng chẳng có chuyện khác để nói với y.
“Ừ, đã khỏe hẳn rồi. Nhờ có Thôi huynh cứu ta, nghe quản gia nói, Tôn đại phu của Tế Thiện Đường cũng do Thôi huynh mời tới, quý phủ đã tặng nhiều thuốc bổ như vậy, thật không biết nói sao cho phải. Vốn dĩ ta định khi có thể xuống giường sẽ tới quý phủ tạ ơn, kết quả đến tìm mấy lần, Thôi huynh đều không có nhà. Rốt cuộc kéo dài tới bây giờ.” Bàn tay cầm ống tay áo của Thôi Minh Húc không khỏi siết chặt lại: “Bất quá, hôm nào, hôm nào đó ta nhất định phải đến nhà đáp tạ ơn cứu mạng.”
“Tề đại nhân không cần khách khí. Dù sao… Dù sao huynh và ta cũng coi như là đồng môn, đừng xem nhau như người ngoài như vậy?” – Trong lòng lo lắng đại ca hắn sẽ sớm hồi phủ, Thôi Minh Húc nói ra những lời khách sáo cho có lệ, trong lòng dự tính làm sao mà thoát thân.
“Gọi Tề Gia là được rồi, đừng kêu đại nhân này đại nhân nọ, dù sao ta cũng không có thần thái của một đại nhân.” – Tề Gia mắc cỡ vò đầu nói: “Cái đó… Các vị Lục thừa tướng cũng gọi ta là Tiểu Tề, Thôi huynh cũng gọi Tiểu Tề đi. Được rồi, Thôi huynh, hai ngày trước ta còn nghe Trần đại nhân và Chu đại nhân Hàn Lâm Viện khen huynh, nói huynh viết văn thơ rất hay, kì thi Hương tháng tám nhất định huynh sẽ là thủ khoa.”
Bên cạnh có hàng hàng kiệu to kiệu nhỏ lướt qua, trong lòng càng thêm lo âu, vậy mà người trước mặt vẫn cứ thao thao bất tuyệt rời khỏi trọng tâm câu chuyện, Thôi Minh Húc liếc mắt nhìn về đầu con đường cách đó không xa, đó là con đường đại ca hắn khi hạ triều phải đi qua để về phủ, không kiên nhẫn nói: “Tề đại nhân bệnh nặng mới khỏi, không nên lao lực, nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Không cần, ta đã khỏe lâu rồi… Ta…” Tề Gia ngẩng đầu cười nói, ngoài ý muốn nhìn vào đôi mắt còn vương men say của hắn, chỉ thấy trong đó là sự lạnh lùng, nhất thời sửng sốt, lúc này mới nhận ra sự cáu kỉnh của hắn, những lời nói cất cao từ nãy đến giờ bỗng nhiên tắt ngấm.
“Tề đại nhân còn có việc?” – Thôi Minh Húc thấy y không nói tiếp nhưng tay vẫn nắm chặt ống tay áo của hắn như cũ, không chịu thả ra.
“Ta… Việc ấy…” – Tề Gia bị hắn hỏi, giật mình, thần trí đang phiêu du bị dọa quay lại. Thấy hai mắt Thôi Minh Húc nhìn chằm chằm vào nắm tay đang kéo ống tay áo hắn, trộm nuốt nước bọt, trái lại các ngón tay còn nắm chặt hơn.
“Huynh…” – Xa xa lại có tiếng thanh la [3] dẹp đường vang lên, cũng không biết có phải là đại ca hắn hay không, tên đần độn trước mặt vẫn cứ khăng khăng túm lấy hắn rề rà không chịu buông tay, Thôi Minh Húc sốt ruột, muốn kéo ống tay áo ra.
Không ngờ rằng, hắn lôi kéo như vậy, Tề Gia mở miệng ngậm miệng cả nửa ngày không nói chuyện cũng sốt ruột lên, khuôn mặt đỏ ửng “Huynh, huynh… Ta, ta…” thế nào cũng không chịu buông tay.
“Có chuyện thì nói!” – Cứ lôi lôi kéo kéo như vậy giữa đường lớn thật không ra thể thống gì, Thôi Minh Húc dứt khoát dừng bước, giận dữ hét lên: “Ngươi câm hả? Không chịu nói? Có phải còn thiếu thuốc gì hay không?”
“Không… Không, không thiếu thuốc.” – Tề Gia thấy hắn tức giận, nhắm mắt lại, đầu cúi xuống lắc như cái trống bỏi, càng nói càng khổ sở: “Chỉ là… Chỉ là…”
“Nói!”
“Việc đó…” – Đầu vẫn cúi thấp, tròng mắt tròn vo láo liên dè chừng ngước lên nhìn hắn, liếc nhìn qua rồi tên trộm vội vàng rụt trở lại: “Sau này ta có thể tìm huynh nữa không? Không, không có việc gì. Ta muốn huynh dạy ta học, làm, làm thế nào để học vấn…”
Tiếng nói rất nhanh bị át đi bởi tiếng rao hàng của những người bán rong, Thôi Minh Húc khom người kề sát y, vểnh tai lên mới nghe được chút chút. Không chút do dự muốn mở miệng từ chối, nực cười, cứu y một lần xem như là mạng y lớn rồi, nếu để bọn Hoài Cảnh, Khách Thu và đám người trong thư viện kia biết hắn còn qua lại với cái tên Tề Gia không đầu không não này thì Thôi Minh Húc hắn sau này còn mặt mũi gì?
Lời cự tuyệt đã ở bên môi, thấy y chẳng biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp mở nhìn mình, giống một con chó con tội nghiệp bị người ta vứt bỏ bên đường, tầm mắt rơi xuống đôi môi bị y cắn đến đỏ bừng, ướt át, trắng mịn, không thể tách rời. Những lời này như bị ma xui quỷ khiến mà nuốt ngược trở lại, nghẹn đến mức cổ họng cũng đau, cái đầu cao quý của Thôi Minh Húc hắn chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến rồi, đúng là ma xui quỷ khiến.
“Thật ư?” – Tên đần độn trước mặt lại vô tâm vô phế mà mở miệng, trên gò má là hai lúm đồng tiền nhạt nhạt một trái một phải. Hai chiếc răng nanh lộ ra khỏi bờ môi, môi hồng răng trắng.
Tiếng thanh la vang lên, đám đông hai bên ngõ hẻm tản ra, một cỗ kiệu quan màu xanh lá non chậm rãi tiến tới.
Trong một căn phòng của Thôi phủ, Thôi Minh Húc đối diện với bốn vách tường trống quỳ đến mức đầu gối tê rần, đói đến mức mắt nổ đom đóm, trong lúc vô tri vô giác, hung hăng đấm một quyền xuống mặt đá rắn chắc: “Chết tiệt, đều tại ngốc tử kia!”
Tên đần luôn luôn tình nguyện xem gương mặt tươi cười của mọi người là lòng tốt dù cho ngươi chỉ hơi cong môi, mà đối với ác ý của người khác, nếu ngươi không nói, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
***
Tề Gia trở thành khách quen của Thôi phủ, kì thực số lần y tới cũng không tính là nhiều, nếu so với ba kẻ Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều, nói như thế nào thì cũng kém xa vạn dặm. Nhưng bọn họ là chí giao hảo hữu của Thôi tam thiếu gia, tuy rằng mỗi lần trưởng công tử Thôi gia giáo huấn Thôi Minh Húc đều phẫn nộ mắng bọn họ là “Hồ bằng cẩu hữu” [4], nhưng dù sao chăng nữa vẫn dính đến một chữ “Hữu”. Còn Tề Gia ngốc nghếch ngay cả gia đinh quét dọn canh cửa cũng có thể cười đến hiền lành rốt cuộc là gì đây? Nói là đồng môn ư, Thôi Minh Húc ở trong thư viện sẽ nghiêm túc chăm chỉ đọc thơ viết chữ? Nói là bạn cũ ư, Thôi Minh Húc lần đầu tiên thấy y là trên Kính Hồ, nếu không phải Ninh Hoài Cảnh nhận ra trước thì sao hắn biết được người vừa được vớt lên là Tề Gia, đó là những suy nghĩ sau này của hắn, bất quá chỉ thầm cười trong bụng “A, một tên ngốc”.
Lần đầu tiên y đến, bọn hạ nhân Thôi phủ đã nói: “Nhất định là người tam thiếu gia cứu được ở hồ.”
Lần thứ hai Tề Gia đến, tiểu nha hoàn dâng trà kinh ngạc nhìn y, sau đó chạy về nói với nha đầu nhóm lửa trong phòng bếp: “À, hóa ra là người quen của tam thiếu gia.”
Lần thứ ba gia đinh coi cửa trông thấy Tề Gia đứng trước cửa Thôi phủ nhướng người ngửa cổ nhìn lên tấm biển trên xà nhà đã không còn ngạc nhiên nữa. Sau khi chạy nhanh vào thông báo vẫn len lén đi theo y cười trộm.
Nhưng Thôi Minh Húc không quen được, có quỷ mới biết khi đó hắn bị làm sao, trong lúc lòng như lửa đốt vẫn tốt bụng cùng y phiếm chuyện ở bên đường hơn nửa buổi sáng mà vẫn không chịu nói, cuối cùng đành phải gật đầu ưng thuận, cho phép y sau này mỗi khi rãnh rỗi đến Thôi phủ thỉnh giáo học vấn của hắn. Cái gì, thỉnh giáo học vấn, mấy lão già râu bạc trong thư viện bộ chết hết rồi sao? Cứ cho là mấy lão râu bạc đều chết sạch thì không phải vẫn còn đám mọt sách Vu Giản Chi sao? Từ lúc nào mà Thôi Minh Húc hắn vang danh nhẫn nại dạy học trò, sao mà ngay cả hắn cũng không biết?
Bầu không khí trong thư phòng không tốt lắm, chủ nhân gia ngồi ngay ngắn sau bàn học, không lên tiếng bắt chuyện cũng không phân phó pha trà, chỉ thấy bất giác ngón tay hắn càng bóp chặt hơn, khớp xương cũng biến thành màu trắng, bút tích của một vị thư pháp đại gia tiền triều khi còn tại thế không có nhiều lắm trong một khắc đã bị vò thành một tờ giấy vụn.
Từ Khách Thu rất tự nhiên gọi thị nữ ở trước cửa tới ngâm một chén trà thơm cho mình, cầm chung trà, theo ánh mắt của Thôi Minh Húc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ấy, bao lâu rồi?”
Đối diện cửa sổ, dưới tán liễu xanh, bên cạnh bàn đá, đứa bé nhỏ xíu mặc áo đỏ chính là tiểu chất tử vừa tròn ba tuổi của Thôi Minh Húc, người đang nô đùa cười giỡn với nó đến bất diệc lạc hồ [5] chính là Tề Gia, vóc dáng y vốn không cao, lại ngồi chồm hổm, lúc thì vỗ tay lúc thì làm mặt quỷ, thỉnh thoảng xoay đầu nói với Liễu thị ngồi bên cạnh vài câu, tiếng cười bay rồi lại bay, bay đến song cửa bên đây, nhìn từ xa xa còn tưởng rằng bên kia là hai đứa con nít đang nô đùa.
Thôi Minh Húc hừ lạnh một tiếng thu lại đường nhìn: “Được hơn một tháng rồi.”
“Như vậy…” – Từ Khách Thu bí hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người lại cười nói: “Gần đây không thấy mặt ngươi còn tưởng ngươi bị làm sao. Ra là ở trong phủ hưởng lạc thú, làm hại ba người chúng ta lo lắng không yên, không ngại khổ cực đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”
“Thế nào?” – Thôi Minh Húc nghe vậy, sắc mặt trầm thêm vài phần, chỉ đơn giản đứng dậy đóng cửa sổ, tiếng cười đáng ghét cũng không truyền vào nữa: “Dù ra sao cũng không tới phiên y.”
Cửa sổ đóng rầm một tiếng, chấn động đến mức cái nắp trà trong tay Từ Khách Thu cũng nảy lên.
“Khách Thu, ngươi đừng cười hắn nữa.” – Ninh Hoài Cảnh tiện tay lấy một quyển sách trên bàn lật ra xem, vừa nói với Thôi Minh Húc: “Là đại ca ngươi không cho ngươi xuất môn?”
Thôi Minh Húc chẳng nói đúng sai chỉ bĩu môi, ba người trong phòng đều hiểu được như vậy là có ý gì, không khỏi nhìn nhau cười.
“Còn không phải là chuyện tốt do ba người các ngươi đưa tới!”
Từ sau lần cả đêm không về, đại ca hắn càng quản thúc hắn nghiêm ngặt hơn, hơn nữa ngày khảo thí đã gần kề, nhìn con cháu nhà người khác mỗi người đều chăm chỉ chịu khó, hận không thể biến một ngày thành hai ngày để học, nhìn lại tam đệ nhà mình vẫn cứ bộ dạng tản mạn phóng túng như vậy, càng thêm tức giận. Vì vậy bên cạnh Thôi Minh Húc lại tăng thêm ba bốn tên gia đinh, tam công tử đi đến đâu bọn họ cũng theo tới đó, đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì, đợi sau khi đại ca hắn trở về phủ đều nhất nhất trình báo lên, có mảy may nghi ngờ gì thì nhất định phải gặng hỏi kĩ càng cho ra, chỉ thiếu điều lôi hắn lên công đường Hình bộ [6].
Tính tình Thôi Minh Húc chịu không nổi những thứ khuôn phép gò bó, có lần tức giận, hắn dứt khoát đóng cửa không thèm ra ngoài, mỗi ngày ở trong thư phòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn bộ dạng Tề Gia nép ở một bên sợ đến không dám thở mạnh, lửa giận trong lòng như bị chất thêm một bó củi to, nhưng dù lửa mạnh thêm nữa cũng không dám phụt ra, nghẹn đến mức oán khí trong bụng không chỗ phát tiết, hắn chỉ hận không thể đá cái tên ngu trước mắt ra khỏi nóc nhà đen kịt trên đầu. Hôm nay gặp ba người bọn họ không những không an ủi, lại còn quang minh chính đại mà mang bộ mặt đặc biệt chạy đến xem náo nhiệt, trong lòng giận dữ, cầm đồ chặn giấy trên bàn quăng về phía ba người: “Có bản lĩnh thì đem bản thiếu gia ra ngoài, không thì cút cho ta!”
Ninh Hoài Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, kéo Từ Khách Thu nghiêng người theo, né cái chặn giấy bay tới trước mặt, không giận còn cười: “Nếu bọn ta cút, ai tới mang ngươi ra ngoài?”
Không đợi Thôi Minh Húc nói xen vào, hắn phủi vạt áo nói: “Ta khó khăn lắm mới từ chỗ cha ta lấy được tấm bái thiếp [7], mời Thôi tiểu công tử quá phủ, cùng luận chuyện thi thư bàn việc đánh cờ. Hiện nay xem ra, Thôi tiểu công tử tâm trạng không tốt, ta thấy, ta đành phải đợi tới khi người rảnh rỗi vậy, hãy cứ nhanh nhanh cáo từ thôi.”
Dứt lời thì chào hỏi Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều muốn ra về, Thôi Minh Húc vừa nghe có thể xuất phủ, từ sau bàn học chạy lại, vừa cúi mình thi lễ vừa “Ninh huynh”, “Hiền huynh”, “Thân huynh đệ” xin lỗi một phen.
Hai tên Ninh, Giang vẫn không lên tiếng, Từ Khách Thu nhịn không được nữa, cười ha ha, xoay mặt chỉ vào Thôi Minh Húc nói: “Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Nếu chỉ có ba người chúng ta đi, không thấy Thôi tiểu công tử ngươi, Ngọc cô nương của Xuân Phong Đắc Ý lâu sẽ chịu ra gặp mặt bọn ta ư?”
Thôi Minh Húc mới vừa yên tâm, trên mặt lại toát ra vẻ lo lắng, khẩn trương giục ba người mau mau rời khỏi, e sợ đại ca hắn vừa thay đổi ý nghĩ lại nuốt lời.
Vừa đúng lúc này, Tề Gia đang nói chuyện đứa bé với Liễu thị chợt nhớ ra Thôi Minh Húc ở trong thư phòng nên quay về xem thử, thấy bốn người đứng ở cạnh cửa, bộ dạng muốn xuất môn, không khỏi ngạc nhiên: “Các huynh…”
“Xuất môn.” – Thôi Minh Húc vừa thấy y, tức giận đáp.
“A. Vậy, ta đây cũng cáo từ.”
Đi được vài bước lại xoay đầu nhìn, đang muốn cất bước đi, có người gọi y lại:
“Này, có muốn theo chúng ta không?” – Là Giang Vãn Tiều chính trực không thường lên tiếng.
“Vãn Tiều?” – Thôi Minh Húc muốn ngăn cản.
Giang Vãn Tiều không lưu tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Gia, vuốt cằm cười nói: “Ta cảm thấy y rất thú vị.”
Tề Gia không trả lời, Thôi Minh Húc biết y đang nhìn hắn, hắn chịu không nổi vẻ mặt và ánh mắt như vậy của y, con ngươi long lanh, có vẻ muốn mở ra thật tròn nhưng lại cố gắng kiềm chế, người ta nhìn thấy trong lòng cũng tràn đầy sự không thoải mái, giống như có bàn tay nhỏ nắm lấy một sợi tơ mảnh trong những dây tơ tình tự tứ tán của hắn, chỉ là một sợi, nhưng níu rất chặt, không thể nói là đau xót, thế nhưng rất khó chịu, mà phương pháp duy nhất có thể làm tâm tình tĩnh lặng lại tựa hồ chỉ có cách thực hiện kì vọng dần hiện lên trong đôi mắt kia, cho dù chẳng hề cam nguyện.
Nhăn mày, bước một bước lớn, lướt qua bóng người luôn lộ ra chút thấp kém kia: “Muốn đi cùng thì mau đuổi cho kịp!”
“Ưm!” – Phía sau lập tức vang lên tiếng trả lời hoảng loạn, lộ ra mùi thích thú, rõ là… ngốc tử, hắn nhìn thế nào cũng không ra y thú vị ở đâu?
Nhiều năm sau, hắn mới hiểu được, dưới biểu cảm như vậy thế nào là tâm tình chua chát, nhưng lúc này, Thôi gia tam công tử kiêu ngạo hoàn toàn không biết gì cả.
***
Hoa khôi đứng đầu Xuân Phong Đắc Ý lâu đang ở trong sương phòng chữ Thiên số hai của Xuân Phong Đắc Ý lâu gảy đàn ngân giọng hát: “Gió chợt thổi. Thổi gợn sóng mặt nước ao xuân. Hồ thơm dẫn lối đôi uyên ương. Tay vò nát nhụy hồng hạnh. Cánh chim đơn côi tựa lan can. Trâm ngọc nghiêng rơi. Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu.”
Ai oán mà trầm bổng. Bạn đang
Thôi Minh Húc gõ nhẹ và o chân ngá»c của chén lÆ°u ly, tiếng leng keng hòa vá»i tiếng Äà n róc rách nhÆ° nÆ°á»c của nà ng.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng ca vấn vÆ°Æ¡ng, Ngá»c Phiêu Phiêu cháºm rãi má» Äôi mắt trong trẻo, nhá»±a hoa phượng tiên tô Äá» mÆ°á»i Äầu ngón tay, dây cầm lóe sáng, cà ng ná»i báºt cá» tay trắng nhÆ° sÆ°Æ¡ng Äá»ng, cánh tay nhÆ° ngá»c. Thôi Minh Húc sá»m Äã Äắm say, thả chén ngá»c trong tay xuá»ng Äi Äến bên cây cầm tán thÆ°á»ng: âPhiêu Phiêu, mấy ngà y không gặp, chá» có tiếng ca của nà ng má»i có thá» an ủi lòng ta.â
âThôi tiá»u công tá» quá khen.â â Ngá»c Phiêu Phiêu nghiêng Äầu nói: âChẳng qua thiếp chá» là má»t kẻ mua vui mà thôi, công tá» Äừng quá khách khÃ.â
Nghe nà ng má» miá»ng ra là lại âCông tá»â, có cảm giác xa cách, trong lòng Thôi Minh Húc nhất thá»i không vui: âTa và nà ng tÆ°Æ¡ng giao Äã hÆ¡n hai nÄm, xÆ°ng hô nhÆ° váºy chẳng phải là quá mức lạnh nhạt?â
Ngá»c Phiêu Phiêu vá»i và ng chá»i từ: âCông tá» kim tôn ngá»c quý, thiếp sao dám có vá»ng tÆ°á»ng sánh vai cùng công tá»?â
âNà ng nói gì váºy?â â DÆ°á»i ánh nến, Thôi Minh Húc chá» thấy trán nà ng rủ xuá»ng, và nh tai lá» ra hoảng há»t, sa quần mà u Äá» nhạt nhÆ° sÆ°Æ¡ng nhÆ° khói, tháºt Äúng vá»i câu nói của cá» nhân âMỹ nhân nhÆ° hoa cách tầng mâyâ [8], tâm tình không khá»i rung Äá»ng, nâng Äôi tay Äặt trên dây cầm của nà ng muá»n thá» lá»: âPhiêu Phiêu, Äợi sau khi ta Äá» Äầuâ¦â
Lá»i còn chÆ°a dứt, má»t loạt tiếng cÆ°á»i Äùa rà o rà o Äá» áºp xuá»ng từ bên cạnh, cái gì mà ngà y tá»t cảnh Äẹp trÆ°á»c hoa dÆ°á»i trÄng ngay láºp tức tiêu tan thà nh mây khói.
Thôi Minh Húc cáu giáºn quay phắt lại muá»n chá»i mắng, ra là bên mấy ngÆ°á»i Từ Khách Thu thấy hắn trong tim trong mắt Äá»u là Ngá»c Phiêu Phiêu, cá» gắng không là m phiá»n bá»n há» nên kêu và i hoa nÆ°Æ¡ng Äến tìm vui. Há» Äá»u là khách quen trong chá»n phấn son, Äá»i vá»i mấy hoa nÆ°Æ¡ng xinh Äẹp rạng rỡ hiá»n nhiên là thà nh thạo, nhÆ°ng lần nà y bên cạnh lại có thêm má»t Tá» Gia. Từ lúc tiến và o cá»a Xuân Phong Äắc à lâu, cả ngÆ°á»i Tá» Gia Äã không Äược tá»± nhiên, chẳng qua là Thôi Minh Húc từ Äầu tá»i cuá»i không thèm liếc mắt Äến y, tÃnh cách y lại tháºn trá»ng quá mức, vẫn im lặng ngá»i má»t bên, Äôi mắt không dám liếc báºy, ngay cả chiếc ÄÅ©a bà y trÆ°á»c mặt cÅ©ng không dám chạm và o, chá» ngóng chá» Thôi Minh Húc mau mau Äứng dáºy, dẫn y rá»i khá»i cái nÆ¡i mà bình thÆ°á»ng có Äánh chết y cÅ©ng không dám và o nà y.
Váºy mà mấy hoa nÆ°Æ¡ng Từ Khách Thu gá»i tá»i, Äôi mắt hoa vừa liếc Äã thấy y ngá»i ngay ngắn nhÆ° trên bà n chông. Má»t là n gió thÆ¡m xá»c và o mÅ©i, bên cạnh Tá» Gia Äã bá» má»t mảng vải vóc xanh xanh Äá» Äá» vây kÃn:
âAi da, vá» công tá» nà y, lần Äầu tiên tá»i hả?â Không há» là tinh binh cÆ°á»ng tÆ°á»ng do má»t tay vá» Xuân Phong ma ma dÆ°á»i lầu kia dạy dá», ngay cả má»t tiếng âAi daaaâ cÅ©ng giá»ng nhau nhÆ° Äúc, má»t âm ngân Äến chÃn âm, là m cho ngÆ°á»i ta run từ Äầu Äến chân.
âƯm⦠ưmm.â
âá»i, sao mà ngay cả rượu cÅ©ng không uá»ng váºy?â
âTa⦠Ta⦠Taâ¦â Bà n chông dÆ°á»i mông cÅ©ng Äâm và o thá»t luôn rá»i, vừa má»i má» miá»ng Äã bá» Äá» và o má»t ly rượu Äầy nhóc, trong miá»ng cay xè, nhanh bức ra cả nÆ°á»c mắt, sau Äó nói cái gì cÅ©ng không rõ nữa.
âÃ, công tá» ngÆ°á»i không công bằng, uá»ng của muá»i ấy mà không uá»ng của thiếp.â
âTaâ¦â Vừa uá»ng má»t ngụm rượu cay cay, khà nóng từ yết hầu xông thẳng lên mặt.
Các hoa nÆ°Æ¡ng báºt cÆ°á»i: âAi daaaa, mau nhìn nà y, má»i uá»ng có hai chung rượu mà mặt Äã Äá» bừng rá»i, ai ai, Äừng trá»n nha, còn thẹn thùng hÆ¡n cả thiếp há»i nhá» nữa! Tá»i, uá»ng thêm má»t chung, cái hay của rượu nà y là cà ng thÆ°á»ng thức cà ng muá»n uá»ng thêm. Uá»ng vá»i thiếp lần nà y nha, bảo Äảm lần tá»i ngà i còn muá»n uá»ng nữa!â
Tiếng cÆ°á»i nói cùng bá» ngá»±c khá»ng lá» trÆ°á»c mắt cùng nghênh diá»n mà tiếp chuyá»n, Tá» Gia cÅ©ng mÆ¡ há» chẳng biết mình bá» chuá»c mấy ly, chá» cảm thấy trong miá»ng nhÆ° ngáºm phải hoà ng liên [9] rất khó chá»u, ẩn ẩn ngá»t ngá»t lại chua chua, nói không nên lá»i là mùi vá» thế nà o. Äầu óc cÅ©ng váng vất, các nà ng há»i gì thì cứ tá»± Äá»ng tá»± giác Äáp lại cái nấy:
âNÄm nay bao nhiêu tuá»i rá»i? Tuá»i con gì?â
âTuá»i thá».â
âHa ha ha ha, tá»· tuá»i há», ngoan, gá»i má»t tiếng tá»· tá»· xem nà o.â
âTá»· tá»·.â
âAi da, công tá» gá»i tháºt kìa. Váºy tá»· tá»· há»i Äá», thà nh thân chÆ°a?â Tình cảnh nà y, không giá»ng nhÆ° thanh lâu mà là Äá»ng yêu tinh má»i Äúng. Thôi Minh Húc nhấp rượu xem náo nhiá»t.
âChÆ°a.â
âVáºy ÄÃnh hôn chÆ°a?â
âChÆ°a.â
âNgoan, váºy có ý trung nhân không?â
ââ¦â
âSao Äá» không trả lá»i?â
Tá» Gia vẫn không má» miá»ng, Äôi mắt má»ng nÆ°á»c chá»p lại chá»p, nhÆ°ng trái lại ánh mắt của má»i ngÆ°á»i Äá»u hiếu kì táºp trung trên ngÆ°á»i y, nhất thá»i, Äiá»u múa cÅ©ng ngừng, tiếng cÆ°á»i cÅ©ng tắt, Giang Vãn Tiá»u uá»ng má»t chung rượu ngon trong tay hoa nÆ°Æ¡ng, Thôi Minh Húc bá»ng nhiên hứng thú tá»±a và o lÆ°ng ghế chá» nghe xem tên ngá»c tá» nà y sẽ nói ra Äược chuyá»n gì.
Tá» Gia lúc nà y ngược lại không còn nhút nhát nữa, vÆ°Æ¡n tay, cầm lấy chiếc ÄÅ©a trên bà n, há»c theo thần sắc vừa nãy của Thôi Minh Húc, gõ và o miá»ng chén má»t cái âÄinh âââ, gò má má»t trái má»t phải lá» ra hai cái lúm Äá»ng tiá»n nho nhá»: âÄá» không nói cho tá»· Äâu.â
âPhụt âââ Giang Vãn Tiá»u phun ngụm rượu lên ngÆ°á»i Từ Khách Thu á» Äá»i diá»n.
Má»i ngÆ°á»i là m ầm lên.
âNgÆ°Æ¡i, cái tên nà yâ¦â â Từ Khách Thu vá»i và ng há»t hoảng chùi áo của mình, vừa là m ra vẻ muá»n bá» nhà o Äến Tá» Gia.
âCho ngÆ°Æ¡i uá»ng thêm hai chung nữa, ta xem ngÆ°Æ¡i có nói hay không.â
Sau khi sá»ng sá»t, các hoa nÆ°Æ¡ng cÅ©ng nâng chén muá»n chuá»c rượu Tá» Gia, nhÆ°ng y vẫn cứ giÆ¡ ÄÅ©a, cÆ°á»i Äến khá» khạo.
âÄược rá»i, Äược rá»i, có cần ép ngÆ°á»i ta nói ra không?â Thôi Minh Húc nhìn thấy mà u ráng há»ng khắp mặt y thì biết y Äã say. CÅ©ng không phải hắn quan tâm Äến Tá» Gia, chá» là lÆ°á»ng trÆ°á»c ba ngÆ°á»i Từ Khách Thu khi cÆ°á»i Äùa huyên náo sẽ không tÃnh Äến háºu quả, chá» chút nữa nếu tên Äần nà y say túy lúy, là m ra những chuyá»n cà n quấy, nhục nhã vẫn là mặt mÅ©i của Thôi Minh Húc hắn. Huá»ng há», hắn tá»i Äây là Äá» tìm Ngá»c Phiêu Phiêu tán gẫu, bá»n há» nhÆ° vầy má»t tiếng lại má»t tiếng chÆ¡i Äùa, Ngá»c Phiêu Phiêu lại xinh Äẹp, dÆ°á»i quần ma loạn vÅ©, sao có thá» nói ra lá»i tâm tình gì?
Kì thá»±c má»i ngÆ°á»i ầm Ä© cÅ©ng Äủ rá»i, thấy Thôi Minh Húc ra mặt ngÄn cản, vừa muá»n lôi kéo Tá» Gia vui Äùa thì buông tha y, tất cả Äá»u tá»± ôm hoa nÆ°Æ¡ng Äi nÆ¡i khác.
Ngá»c Phiêu Phiêu cầm Äà n hát má»t khúc. Thôi Minh Húc nghe tiếng Äà n, bá»ng phát hiá»n Tá» Gia vẫn còn ngá»i Äó, Äang Än từng miếng từng miếng Äiá»m tâm trên bà n. Y không lên tiếng, an pháºn ngá»i yên, nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, Thôi Minh Húc cÅ©ng quên rằng trong phòng còn có y. Y tá»±a há» cÅ©ng nháºn thấy Thôi Minh Húc Äang nhìn y, buông Äiá»m tâm trong tay, ngẩng Äầu hÆ°á»ng vá» phÃa Thôi Minh Húc má» miá»ng cÆ°á»i cÆ°á»i, lại gắp Äiá»m tâm lên, cẩn tháºn cắn. Vừa nãy nghe y nói y tuá»i thá», tháºt sá»± cÅ©ng giá»ng nhÆ° má»t con thá».
Thôi Minh Húc cÆ°á»i, ná»i lên ý muá»n trêu Äùa, cỠý Äi Äến bên cạnh y ngá»i xuá»ng, con thá» nhạy bén láºp tức cảnh giác nhÃch qua bên cạnh, ná»a miếng Äiá»m tâm bá» gặm còn lại lần thứ hai bá» thả lên bà n.
Thôi Minh Húc hÆ°á»ng thụ sá»± bất an và cảnh giác của y, tay gõ nhá»p theo tiếng Äà n, ý tứ trong mắt là miếng Äiá»m tâm trên bà n lúc nà o Äó sẽ bá» Äoạt lấy. Äợi Äến lúc khúc nhạc kết thúc, tay áo bá» kéo hÆ¡i hÆ¡i lay Äá»ng. Thôi Minh Húc quay sang, thấy con mắt y cÅ©ng há»ng nhÆ° con thá», hai chiếc rÄng nanh tùy tiá»n lá» ra: âTháºt Äó, ta sẽ không nói cho ngÆ°Æ¡i.â
Khẩu khà trá»nh trá»ng lạ thÆ°á»ng.
Sau Äó, âẠch âââ má»t tiếng, nét tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của y còn chÆ°a thu lại, Äầu gục xuá»ng bà n, bên cạnh là miếng Äiá»m tâm Än còn thừa ná».
âNgÆ°Æ¡iâ¦â â Thôi Minh Húc hoạt kê, ra là say.
Äây là lần Äầu tiên hắn quan sát kÄ© khuôn mặt y, lông mi thẳng dà i, mặt bá» hÆ¡i rượu hun Äến Äá» á»ng, có chút má» hôi, cảm giác nhéo sẽ rất má»m. Thôi Minh Húc tuá»i há», so vá»i hắn y nhá» hÆ¡n má»t tuá»i, nhìn qua giá»ng nhÆ° má»t Äứa bé không biết phòng bá». ÄÆ°a tay Äẩy y: âNà y, Äứng lên.â
Cái miá»ng của y cứ cong lên, mắt vẫn nhắm, ngủ Äến say sÆ°a mà ngá»t ngà o.
Nhá» tá»i ánh mắt của y khi nói: âTa không nói cho ngÆ°Æ¡i.â Vẻ mặt ngang bÆ°á»ng hiếm thấy là m hai mắt hắn cứ dán và o y. Ngay cả Ngá»c Phiêu Phiêu hát cái gì cÅ©ng chẳng nghe rõ.
A, hình nhÆ° thá»±c sá»± rất thú vá».
Chú thÃch:
[1] Äá» nhau uá»ng rượu: khi uá»ng rượu, hai ngÆ°á»i cùng giÆ¡ ngón tay ra má»t lúc rá»i Äoán sá», ai nói Äúng là Äược, nói sai bá» phạt uá»ng rượu, cả hai ngÆ°á»i Äá»u nói sai thì hoà .
[2] Ấn ÄÆ°á»ng: là bá» vá» nằm giữa hai Äầu lông mà y và là nÆ¡i tiếp giáp vá»i phần trán.
[3] Thanh la: má»t loại nhạc khà cá», bằng thau, hình tròn dẹp, á» giữa lá»i lên Äá» gõ và o Äó cho phát ra tiếng phèng phèng, gần giá»ng vá»i cá»ng chiêng của Viá»t Nam.
[4] Há» bằng cẩu hữu (çæçå): bạn bè chuyên cùng nhau là m chuyá»n cà n quấy, xấu xa.
[5] Bất diá»c lạc há»: phi thÆ°á»ng vui vẻ, xuất phát từ má»t câu trong Luáºn Ngữ
Tá» viết: âHá»c nhi thá»i táºp chi, bất diá»c lạc há»? Hữu bằng tá»± viá» n phÆ°Æ¡ng lai, bất diá»c lạc há»? Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diá»c quân tá» há»â.
Nghĩa là :
Tá» viết: âHá»c mà thÆ°á»ng luyá»n táºp, chẳng phải rất thÃch Æ°? Có bạn từ phÆ°Æ¡ng xa tá»i, chẳng phải rất vui Æ°? NgÆ°á»i Äá»i không biết ta không háºn, chẳng phải là quân tá» Æ°?â
[6] Hình bá»: Bá» Hình hay Hình bá» là tên gá»i của má»t cÆ¡ quan hà nh chÃnh nhà nÆ°á»c thá»i phong kiến tại má»t sá» quá»c gia Äông Ã, nhÆ° Trung Quá»c, Viá»t Namâ¦
[7] Bái thiếp: tấm thiá»p má»i của gia chủ má»i khách Äến nhà thÄm viếng.
[8] Äây là má»t câu trÃch trong bà i TrÆ°á»ng tÆ°Æ¡ng tÆ° kỳ I của Lý Bạch.
[9] Hoà ng liên: còn gá»i là há» hoà ng liên, xuyên liên, hoà ng liên gai, hoà ng liên ô rô. Äây là má»t loại thảo dược.