Vùng Quê Thối Nát - Chương 7

Vùng Quê Thối Nát Chương 7
7

Tóm lại là đêm hôm đó cả tôi và chị Dương Hoan đều mất ngủ.

Trong đầu hai chúng tôi đều đang tưởng tượng về thành phố lớn trên tấm bưu thiếp ấy, những tòa cao ốc ở phía bên kia bờ sông cao lớn như vậy, ánh đèn rực rỡ như thế. Không biết liệu đời này chúng tôi có cơ hội đến ngắm nhìn một lần hay không.

Chị Dương Hoan nói chị ấy thì chắc chắn là không có cơ hội rồi, chị ấy đã được người quen giới thiệu cho một anh chàng làm thợ sửa xe, tính cách anh chàng này cũng được lắm, hai người đang trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau.

Nếu không có gì bất ngờ thì sang năm chị ấy sẽ kết hôn.

Tôi và Dương Tiếu đều đã gặp anh chàng kia, lúc đi xem phim ở rạp chiếu ngoài trời anh ta cũng tới nói chuyện với chị Dương Hoan và gặp gỡ chào hỏi với chúng tôi.

Anh ta mặc bộ quần áo của thợ sửa xe đã hơi cũ, mặt mày thanh tú, trông có vẻ như là một anh chàng khá nhút nhát.

Thời gian cứ thế qua đi, ngày nào cũng hệt như gà bay chó sủa.

Khi chị Dương Hoan không phải đi làm thì thường sẽ đi hẹn hò với bạn trai. Nhiệm vụ đón chị ấy về vào buổi tối cũng được giao lại cho bạn trai của chị.

Một năm đó trôi qua rất nhanh, lúc tôi lên lớp tám, Dương Tiếu đã lên lớp chín. Cả hai chúng tôi đều học tập vô cùng khắc khổ, ngay cả khi đang đi trên đường miệng cũng lẩm nhẩm học thuộc bài.

Ngày cưới của chị Dương Hoan đã được ấn định, cả người chị khi nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc cười rộ lên trong mắt có ánh sáng rực rỡ. Cùng lúc đó thì chị ấy cũng trở nên vô cùng bận rộn, chị nói rằng có quá nhiều thứ phải chuẩn bị. Chị ấy không có mẹ, ông cụ Dương cả ngày đều vui cười hớn hở đi chăn dê, nào có hiểu cái gì.

Tôi lấy số tiền mà trước giờ mình lén tiết kiệm ra, sau khi vắt óc suy nghĩ thì tôi quyết định mua cho chị Dương Hoan một chiếc chân váy hoa nhí dài xinh đẹp.

Đó là một mùa hè nóng bức, chị Dương Hoan thích mặc váy vào mùa hè, chị ấy mặc váy trông rất đẹp. Tóc chị vừa đen vừa dài, mỗi lần cười rộ lên sẽ dùng tay che miệng.

Mùa mưa giữa hè qua đi, nước sông dâng cao hơn rất nhiều. Chị ấy chụp ảnh cưới xong cả rồi, cầm ảnh về treo trong nhà, trong ảnh chị có trang điểm, mặc một chiếc váy lụa màu trắng. Trông chị xinh đẹp hệt như minh tinh điện ảnh.

Váy của tôi cũng đã nhờ người ta mua từ trên thị trấn về, chỉ chờ đến ngày cưới cầm ra tặng cho chị ấy nữa thôi.

Nhưng chị ấy đã không về nhà sau ca đêm ngày hôm sau.

Chị c h ế t rồi.

Buổi tối hôm ấy khi xưởng dệt thay ca, anh bạn trai làm thợ sửa xe của chị vì có việc nên không tới đưa chị về nhà được. Dương Tiếu không biết chuyện đó, anh đang ở trong nhà làm bài tập, chờ chị của anh mở cửa vào nhà.

Nhưng đợi suốt một đêm chị ấy cũng không trở về.



Ngày hôm sau có người phát hiện t h i t h ể của chị đang nằm giữa dòng nước sông dâng cao. Ở cái thời mà không có camera giám sát, đường về thôn cũng chẳng có đèn đường, cảnh sát kết luận rằng chị không cẩn thận nên bị ngã xuống sông.

Vụ án cứ như thế mà bị khép lại.

Chị Dương Hoan cứ như thế mà bị hỏa táng rồi mang đi chôn.

Sau đó Dương Tiếu mất tích một thời gian ngắn, còn tôi ngày nào cũng ngơ ngác mơ màng, chẳng biết anh đã đi đâu.

Những ngày ấy tôi giống y như cái xác không hồn, buổi tối không dám ngủ một mình, nửa đêm khóc lóc tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Khó được lúc mẹ tôi mủi lòng thương xót, tuy vẫn chửi rủa nhưng lại chịu sang ngủ cùng tôi mấy ngày.

Qua vài tháng sau nghe nói trên thị trấn có người c h ế t, người c h ế t là cháu trai của ông chủ xưởng dệt.

Mà người g i ế t hắn ta lại chính là Dương Tiếu.

Người ta đồn rằng tên côn đồ ăn không ngồi rồi này vừa ý chị Dương Hoan nhưng chị ấy không thèm để ý đến hắn, hắn ta dẫn người đợi ở đường chị về nhà rồi chặn chị lại. Sau khi chơi xong thì bọn họ nâng chị ấy lên rồi ném vào trong sông.

Có phải là sự thật hay không thì thực ra đã có thể điều tra được manh mối từ lâu. Nhưng ở một nơi đầy rẫy tội ác như thế này, luôn có một vài thứ có thể dễ dàng bị chôn vùi không ai hay.

Mãi cho đến khi Dương Tiếu tìm thấy hung thủ, cầm dao đ â m c h ế t hắn thì lớp sương mù trước mặt chúng tôi mới bị đẩy ra.

Điều khiến cho tôi rùng mình hơn cả là bạn trai của chị Dương Hoan rõ ràng đã biết chuyện này.

Đêm hôm đó anh ta vốn nên tới đưa chị ấy về, nhưng bởi vì đã bị mấy tên côn đồ kia đánh cho một trận rồi uy hiếp nên anh ta chỉ dám trốn trong nhà không đi đâu nữa.

Thậm chí sau khi chị Dương Hoan c h ế t, anh ta cũng không hề tới nhà chị một lần nào. Sau này mẹ anh ta cứ gặp người khác là lại khóc, nói rằng con trai của bà ta thật sự quá đáng thương, bị đám người đó đánh đến nỗi sắp mất trí rồi.

Năm đó Dương Tiếu mười lăm tuổi, vẫn còn là vị thành niên. Vào trung tâm cải tạo thiếu niên ba năm thì anh được thả ra. Lúc anh được thả thì tôi cũng đã bỏ học hai năm, vừa mới tròn mười bảy tuổi.

Anh thợ sửa xe vốn sẽ thành anh rể của anh sau một khoảng thời gian có vấn đề về tinh thần đã hoàn toàn phát điên.

Cũng vào năm ấy tôi và Dương Tiếu bỏ trốn.

Bởi vì chiếc lò xo là tôi đây lại lần nữa bị đè tới đáy vực. Cha mẹ tôi làm việc ở xưởng sản xuất thức ăn chăn nuôi gia súc, có quen biết với ông chủ Lý bán phân hóa học. Ông chủ Lý có một cậu con trai, nặng hơn một trăm ký, có chút vấn đề về thần kinh nên đến bây giờ vẫn chưa lấy được vợ.

Đã như thế rồi nhưng ông chủ Lý còn nói là con trai ông ta có tầm mắt rất cao, mấy cô gái bình thường cậu ta chê không xứng.

Nhưng gia đình cậu ta giàu có, nhà cậu ta kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc sản xuất phân hóa học và thức ăn chăn nuôi, còn có cả một chiếc ô tô màu đen ở nhà.

Ông ta nói sau này tất cả gia sản đều sẽ cho con trai và con dâu. Chỉ cần con dâu vào cửa thì nhà ông ta chắc chắn sẽ đối xử với cô gái này như con gái ruột thịt.

Cha mẹ tôi động lòng.

Bọn họ gọi tôi đến xưởng để cho người ta xem xét. Lúc đó tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi đến khi gã ngốc kia nói rằng cậu ta vừa ý tôi thì bọn họ mới vui cười hân hoan nói với tôi chuyện này.

Họ buộc tôi phải ở chung với cậu ta, dỗ dành cậu ta, gả cho cậu ta.

Vừa tẩy não vừa khuyên nhủ hết lần này đến lần khác. Sau khi chị Dương Hoan chết tôi đã sống một cuộc sống vô cùng kìm nén, nhưng như thế không có nghĩa là tôi bằng lòng bị bọn họ thao túng.

Thế nên tôi của năm mười bảy tuổi ấy bắt đầu phản kháng, từ chối gặp gỡ tất cả mọi người và ra sức phản đối mối hôn nhân này.

Tôi nói với bọn họ rằng dù có c h ế t tôi cũng sẽ không lấy cậu ta.

Tôi chưa bao giờ ôm bất cứ hy vọng nào với người nhà của mình. Tôi luôn biết rằng cha mẹ tôi bất công, không đủ yêu thương tôi. Còn thằng em trai tôi thì vô cùng ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mình.



Nhưng cho dù là thế tôi cũng không thể ngờ rằng vì để tôi phải thỏa hiệp mà sau khi bọn họ bàn bạc với ông chủ Lý thì đã dẫn gã ngốc kia đến tận nhà tôi, sau đó khóa hai chúng tôi vào một căn phòng kín.

Ngày hôm đó tôi nghĩ nhất định mình đã khóc rất thê thảm, giống y như một con ác quỷ mới bò ra từ địa ngục.

Bạn đã từng bị một đống thịt nặng hơn một trăm ký đè lên người bao giờ chưa?

Đầu óc của cậu ta có vấn đề nhưng sức lực lại vô cùng to lớn. Cậu ta hệt như là một bức tường, chắn trong căn phòng chật hẹp ấy khiến tôi không có đường lui.

Đó là lần đầu tiên tôi ý thức được sức lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch kinh khủng đến như vậy.

Tôi há mồm cắn cậu ta, cậu ta đau đến nỗi kêu ầm cả lên. Nắm đấm vung ra, tôi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đương nhiên cuối cùng cậu ta cũng không làm được gì.

Các bạn đoán xem tại sao lại thế?

Bởi vì cậu ta không lên được.

Ha ha ha, thật nực cười! Quần của tôi cũng đã bị cởi ra rồi mà lý do tôi thoát khỏi cơn ác mộng này lại là vì gã ngốc kia không lên được.

Ngày hôm đó khi tôi tỉnh lại từ cơn mê man, vừa nhìn thấy cái đầu mập tai to kia thì lập tức đã tỉnh táo. Tôi cứ như đã phát điên lên lao về phía cậu ta hết đánh rồi đấm, gào thét ầm ĩ, kéo quần lên rồi đập nát tất cả mọi thứ ở trong căn phòng này.

Dù như vậy rồi nhưng cha mẹ tôi vẫn không chịu mở cửa.

Cuối cùng vẫn là Dương Tiếu ngồi ở nhà nghe thấy tiếng kêu của tôi, không thèm để ý đến sự ngăn cản của ông cụ Dương, khăng khăng chạy đến đạp cửa nhà tôi ra.

Lúc mà tôi đầu bù tóc rối lao vào lòng anh, lại chỉ nhìn thấy cha mẹ tôi sốt ruột chạy đến đỡ đống thịt kia lên, cuống cuồng hỏi cậu ta rằng: "Đã vào chưa?"

Đã vào chưa?

Đã vào chưa!

Tôi không dám tin mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó rúc trong lòng Dương Tiếu vừa khóc lại vừa cười, dường như đã phát điên lên rồi.

Dương Tiếu mười tám tuổi ôm tôi, giọng nói cũng hơi run rẩy, đôi mắt nhìn về phía bọn họ lại đỏ ngầu đến phát sợ: "Đừng sợ, chúng ta đi báo cảnh sát rồi kiện bọn họ..."

Không hổ là người vừa bước ra từ trại cải tạo, anh cũng đã bắt đầu hiểu biết pháp luật.

Nhưng là báo cảnh sát như thế nào cơ? Có giúp được gì sao?

Kẻ khơi mào là cha mẹ tôi, bị cáo cũng không thể nề hà.

Ha ha ha, quả thật là quá buồn cười, đây thật sự là chuyện buồn cười nhất mà tôi đã được nghe trong đời này.

Dương Tiếu bị cha mẹ tôi đuổi ra ngoài, bọn họ chỉ vào mặt anh rồi mắng nhiếc chửi rủa, nói mày là tội phạm g i ế t n g ư ờ i, sau này đừng có mà bén mảng đến nhà chúng tao.

Tôi nhìn thấy anh đứng trong sân mãi không chịu đi, cứ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt bướng bỉnh. Và cũng nhìn thấy cha tôi động thủ đánh anh, xô đẩy anh ra khỏi cửa nhà.

Tôi điên cuồng xông ra, ôm chặt chân của cha tôi gào thét: "Anh ấy không phải là tội phạm g i ế t n g ư ờ i! Em trai của ông mới là tội phạm g i ế t n g ư ờ i! Em trai ông h i ế p d â m g i ế t n g ư ờ i, ông ta nên bị xử bắn! Ông bao che cho ông ta, ông cũng nên bị xử bắn!!"

Cha tôi hung hăng cho tôi một bạt tai.

Đêm hôm đó tôi bị bọn họ nhốt vào phòng. Xuyên qua khe cửa, tôi nhìn thấy căn phòng nằm ở phía tây của bọn họ mãi đến đêm khuya mới tắt đèn.



Bọn họ lại đang bàn bạc cái gì? Lại là kế sách gì nữa đây?

Ở cái nơi ăn thịt người này, tội phạm h i ế p d âm, tội phạm g i ế t n g ư ờ i, tội phạm buôn người, côn đồ lưu manh, kẻ điên gã ngốc...Ai ai cũng là những con quỷ dữ tợn.

Tôi lấy một chiếc túi nilon từ trong ngăn kéo ra, trùm nó vào đầu mình rồi siết chặt lại. Khi tôi vừa cảm giác được cơn ngạt thở kéo đến thì khóa cửa bên ngoài bị người khác cạy ra.

Là Dương Tiếu vừa trèo tường vào.

Đêm đó trời tối đen như mực, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của anh. Nhưng anh bước đến kéo chiếc túi nilon trên đầu tôi ra, anh dang tay ôm tôi rồi siết chặt vào lòng mình.

Anh khóc.

Trúc mã đã lớn lên với tôi từ thuở nhỏ, người suốt ngày cãi nhau ầm ĩ với tôi đã hôn tôi bằng đôi môi run rẩy ấy, anh nói: "Thúy Thúy, anh dẫn em đi nhé, em có bằng lòng không?"

"Thúy Thúy, đi với anh đi, chúng ta rời khỏi nơi đây rồi không bao giờ quay trở lại nữa."

Lúc anh nói ra câu này, tôi chưa từng nói với anh rằng khi ấy tôi như một con cá thiếu nước đã sắp chết khô, mà nắng hạn gặp mưa rào, con cá ấy bị ngập nước suýt chút nữa thì không thở nổi.

Năm mười bảy tuổi, tôi và Dương Tiếu bỏ trốn.

Trong đêm đen hôm ấy anh đứng ở cửa nhà mình, nhìn thoáng qua chuồng dê còn chưa tắt đèn.

Ông cụ Dương nằm ở trong đó, ông ấy lót thảm thành một chiếc giường, quanh năm suốt tháng trông giữ đàn dê của mình giữa cái mùi khó ngửi của lũ dê kia.

Tôi biết ông ấy không ngủ.

Dương Tiếu chỉ nhìn qua một cái, anh không nói thêm gì, chúng tôi cứ như vậy mà rời khỏi nơi đây.

Đường đời dài đằng đẵng như thế, tôi vẫn luôn nhớ rõ bàn tay của anh đã nắm chặt tay tôi.

Chúng tôi chạy rất lâu, tự cho là đã tránh thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh, nghênh đón tân sinh, lao về phía tự do.

Lên xe buýt, sau đó đổi sang xe lửa.

Không có mục đích, không có phương hướng.

Hai chúng tôi rúc vào bên nhau, đầu tôi tựa vào bả vai vững chãi của anh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận