"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???" - Chương 37: Rời khỏi nơi quái quỷ này
Chương trước- Chương 1: Thư kí mới
- Chương 2: Một cái nắm tay
- Chương 3: Dự tiệc
- Chương 4: Chạy trốn
- Chương 5: Ôm, hôn và câu nói"anh yêu em"
- Chương 6: Hương vị hạnh phúc
- Chương 7: Công khai
- Chương 8: Hạnh phúc
- Chương 9: Bạch phương nhã bị oan
- Chương 10: Một đoạn kí ức
- Chương 11: Thân phận thực sự của em là
- Chương 12: Gặp lại
- Chương 13: Anh muốn hủy hôn
- Chương 14: Hiểu lầm được hóa giải
- Chương 15: Ngọt ngào
- Chương 16: Khắc tinh của tiểu na
- Chương 17: Tiếng khóc trong lăng mộ
- Chương 18: Tai nạn
- Chương 19: Lo lắng
- Chương 20: Cô đã nhớ lại rồi!!!!
- Chương 21: Nghi ngờ
- Chương 22: Anh nói dối cô
- Chương 23: Đau lòng
- Chương 24: Đừng cố gắng chịu đựng
- Chương 25: Im lặng _ sợ hãi
- Chương 26: Đừng im lặng với anh, được không???
- Chương 27: Chúng ta chia tay đi!!!
- Chương 28: Anh nhất định sẽ không buông tay
- Chương 29: Cầu xin
- Chương 30: Hoàn toàn bị khuất phục
- Chương 31: Buông tha cho em đi
- Chương 32: Cho em được tựa vào anh, chỉ một lần nữa thôi
- Chương 33: Về nhà
- Chương 34: Nhớ nhung
- Chương 35: Vương tú là kẻ gây tai nạn
- Chương 36: Cô là kẻ giết người
- Chương 37: Rời khỏi nơi quái quỷ này
- Chương 38: Những tháng ngày không anh
- Chương 39: Nỗi nhớ
- Chương 40: Lời cầu hôn của anh
- Chương 41: Tủi thân
- Chương 42: Anh nhớ em
- Chương 43: Sinh non
- Chương 44: Gọi điện
- Chương 45: Gặp mặt
- Chương 46: Phân vân
- Chương 47: Tin tốt
- Chương 48: Quyết định
- Chương 49: Che giấu hay báo tin
- Chương 50: Sự thật là vậy!!!!
- Chương 51: Thì ra...trước giờ em vẫn luôn nghĩ tới anh
- Chương 52: Đau lắm
- Chương 53: Con bé là con của ai????
- Chương 54: Con ai????
- Chương 55: Dầm mưa
- Chương 56: Vậy thì chúng ta kết hôn đi!!!
- Chương 57: Báo tin
- Chương 58: Hai người có chắc là sẽ kết hôn?
- Chương 59: Chuộc lỗi
- Chương 60: Hối hận muộn màng
- Chương 61: Hôn lễ trong mơ
- Chương 62: Nhớ
- Chương 63: Âm thầm
- Chương 64: Buông tay
- Chương 65: "vương gia hân!!! anh có quyền cướp dâu không???"
- Chương 66: Cướp dâu sao???
- Chương 67: Trước ngày cưới
- Chương 68: Kết hôn
- Chương 69: Đám cưới có anh làm chú rể
- Chương 70: Em yêu anh!
- Chương 71: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc ngập tràn
- Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh ấy là bạn trai tôi
- Chương 73: Ngoại truyện 3: Ba người cha
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"
Chương 37: Rời khỏi nơi quái quỷ này
********************************
Ngay lúc em đau khổ
Anh đã đến
Em rất vui rất hạnh phúc
Thật sự rất vui
Nhưng rồi thì sao
Anh để em chứng kiến một cảnh mà đến cuối đời chắc hẳn em cũng không thể quên
**********************
Rốt cuộc , mọi chuyện là như thế nào, tại sao cô lại không nhớ gì cả, nếu như đúng lời ả Vương Tú nói thì cô chính là kẻ đã giết người. Tại sao cô có thể giết người cơ chứ.
Lần này, cô không còn khóc mà không nói đúng ra là cô chẳng còn đủ sức để khóc nữa rồi, cô khóc quá nhiều rồi.
Cô đã từng suy nghĩ giá như Vương Tú lúc nãy giết chết cô di, có thể cô sẽ tốt hơn là bắt cô phải sống trong dằn vặt như thế này.
Điện thoại, reo lên, cô bắt máy không để ý đến cả tên người gọi tới, Dược Khải Minh vui mừng, anh thật không nghĩ tới cô sẽ nghe máy của mình, nhất thời đứng dậy.
"Choang!!!"
Dược Khải Minh làm rơi chai rượu xuống sàn, khiến Vương Gia Hân hoảng sợ, trong lòng cô lo lắng gọi tên anh nhưng không có tiếng trả lời, cô vội vàng ra khỏi nhà bắt taxi đi đến chỗ anh.
************************
Vương Tú sau khi nói hết với Vương Gia Hân, ả ta đùng đùng chạy đến nhà anh, muốn hỏi rõ mọi chuyện, có thật là anh đã có chứng cứ tố cáo ả thuê người giết hại cô không.
Ả bấm chuông nhưng không có ai ra ngoài, tự.mình đi vào, ả thấy anh đang say khướt luôn miệng gọi tên cô.
Ả tức giận, cho dù cố gắng bao nhiêu, làm đủ mọi chuyện nhưng cuối cùng người chẳng phải gì như Vương Gia Hân lại có tất cả.
Điện thoại vẫn có người đang nghe máy, ả đến gần nhếch miệng cười,
"Khải Minh, anh sao vậy anh tỉnh lại đi"
Ả lay người anh, nói thật lớn để cô nghe thấy, trong lòng cô ngày càng gấp gáp.
Cô sợ anh sẽ có chuyện.
Khó khăn vào nhà, đập vào mât cô là cảnh một đôi nam nữ đang ôm nhau, cô kinh hãi, là anh gọi điện tới, còn không trả lời khiến cô lo lắng mọt mình nửa đêm đến chỗ anh vì lo cho anh, còn anh thì lại đi ôm em gái cô, người đã hại cô, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
"Vương..."
Cô chỉ nghe rõ chữ Vương, chợt cảm thấy nực cười, người đang ôm anh ta là Vương Tú, anh có thể gọi tên cô sao.
Sẽ không, sẽ chẳng bao giờ có chuyện như vậy, cô không tin đây là hiểu lầm, nhìn Vương Tú cười vui vẻ như vậy trái tim cô như bị bóp nghẹn.
Tại sao, có nhiều người như vậy, sao lại chọn Vương Tú, tại sao lại chọn người rất hận cô để làm tổn thương cô chứ???
Cô quay người rời khỏi biệt thự, đem theo trái tim với đầy tổn thương, hàng ngàn đau đớn.
*******************
Liếc về phía gương thấy không còn bóng dáng của cô, ả ta cười lớn, vốn định bỏ đi nhưng không ngờ ông trời lại giúp ả.
**************
Vương Gia Hân trở về mang theo một khuôn mặt đầy lạnh lẽo, cô không nói chuyện đã xảy ra, chỉ nói muốn sang Mỹ điều trị, cô rời khỏi cái thành phố nhộn nhịp mà nhiều đau khổ này ngồi trên máy bay đi đến một đất nước xa lạ, không ai quen biết.
Bắt đầu với một cuộc sống mới.
Có lẽ sẽ rất khó để quên anh nhưng cô biết thời gian sẽ chữa lành được vết thương này.
Không biết sau đó cô sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc như cô đã từng mơ ước không nhưng cô nhất định phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nơi này có quá nhiều kỉ niệm giữa anh và cô, những kí ức vui và cả những chuyện buồn, tất cả đều ở thành phố này.
Rời khỏi nơi này bắt buộc cô phải quên hết nó, quên hết cả những kí ức vui vẻ của hai người.
Cô nghĩ đây là cách tốt nhất để quên anh.
Ngay lúc em đau khổ
Anh đã đến
Em rất vui rất hạnh phúc
Thật sự rất vui
Nhưng rồi thì sao
Anh để em chứng kiến một cảnh mà đến cuối đời chắc hẳn em cũng không thể quên
**********************
Rốt cuộc , mọi chuyện là như thế nào, tại sao cô lại không nhớ gì cả, nếu như đúng lời ả Vương Tú nói thì cô chính là kẻ đã giết người. Tại sao cô có thể giết người cơ chứ.
Lần này, cô không còn khóc mà không nói đúng ra là cô chẳng còn đủ sức để khóc nữa rồi, cô khóc quá nhiều rồi.
Cô đã từng suy nghĩ giá như Vương Tú lúc nãy giết chết cô di, có thể cô sẽ tốt hơn là bắt cô phải sống trong dằn vặt như thế này.
Điện thoại, reo lên, cô bắt máy không để ý đến cả tên người gọi tới, Dược Khải Minh vui mừng, anh thật không nghĩ tới cô sẽ nghe máy của mình, nhất thời đứng dậy.
"Choang!!!"
Dược Khải Minh làm rơi chai rượu xuống sàn, khiến Vương Gia Hân hoảng sợ, trong lòng cô lo lắng gọi tên anh nhưng không có tiếng trả lời, cô vội vàng ra khỏi nhà bắt taxi đi đến chỗ anh.
************************
Vương Tú sau khi nói hết với Vương Gia Hân, ả ta đùng đùng chạy đến nhà anh, muốn hỏi rõ mọi chuyện, có thật là anh đã có chứng cứ tố cáo ả thuê người giết hại cô không.
Ả bấm chuông nhưng không có ai ra ngoài, tự.mình đi vào, ả thấy anh đang say khướt luôn miệng gọi tên cô.
Ả tức giận, cho dù cố gắng bao nhiêu, làm đủ mọi chuyện nhưng cuối cùng người chẳng phải gì như Vương Gia Hân lại có tất cả.
Điện thoại vẫn có người đang nghe máy, ả đến gần nhếch miệng cười,
"Khải Minh, anh sao vậy anh tỉnh lại đi"
Ả lay người anh, nói thật lớn để cô nghe thấy, trong lòng cô ngày càng gấp gáp.
Cô sợ anh sẽ có chuyện.
Khó khăn vào nhà, đập vào mât cô là cảnh một đôi nam nữ đang ôm nhau, cô kinh hãi, là anh gọi điện tới, còn không trả lời khiến cô lo lắng mọt mình nửa đêm đến chỗ anh vì lo cho anh, còn anh thì lại đi ôm em gái cô, người đã hại cô, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
"Vương..."
Cô chỉ nghe rõ chữ Vương, chợt cảm thấy nực cười, người đang ôm anh ta là Vương Tú, anh có thể gọi tên cô sao.
Sẽ không, sẽ chẳng bao giờ có chuyện như vậy, cô không tin đây là hiểu lầm, nhìn Vương Tú cười vui vẻ như vậy trái tim cô như bị bóp nghẹn.
Tại sao, có nhiều người như vậy, sao lại chọn Vương Tú, tại sao lại chọn người rất hận cô để làm tổn thương cô chứ???
Cô quay người rời khỏi biệt thự, đem theo trái tim với đầy tổn thương, hàng ngàn đau đớn.
*******************
Liếc về phía gương thấy không còn bóng dáng của cô, ả ta cười lớn, vốn định bỏ đi nhưng không ngờ ông trời lại giúp ả.
**************
Vương Gia Hân trở về mang theo một khuôn mặt đầy lạnh lẽo, cô không nói chuyện đã xảy ra, chỉ nói muốn sang Mỹ điều trị, cô rời khỏi cái thành phố nhộn nhịp mà nhiều đau khổ này ngồi trên máy bay đi đến một đất nước xa lạ, không ai quen biết.
Bắt đầu với một cuộc sống mới.
Có lẽ sẽ rất khó để quên anh nhưng cô biết thời gian sẽ chữa lành được vết thương này.
Không biết sau đó cô sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc như cô đã từng mơ ước không nhưng cô nhất định phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nơi này có quá nhiều kỉ niệm giữa anh và cô, những kí ức vui và cả những chuyện buồn, tất cả đều ở thành phố này.
Rời khỏi nơi này bắt buộc cô phải quên hết nó, quên hết cả những kí ức vui vẻ của hai người.
Cô nghĩ đây là cách tốt nhất để quên anh.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Thư kí mới
- Chương 2: Một cái nắm tay
- Chương 3: Dự tiệc
- Chương 4: Chạy trốn
- Chương 5: Ôm, hôn và câu nói"anh yêu em"
- Chương 6: Hương vị hạnh phúc
- Chương 7: Công khai
- Chương 8: Hạnh phúc
- Chương 9: Bạch phương nhã bị oan
- Chương 10: Một đoạn kí ức
- Chương 11: Thân phận thực sự của em là
- Chương 12: Gặp lại
- Chương 13: Anh muốn hủy hôn
- Chương 14: Hiểu lầm được hóa giải
- Chương 15: Ngọt ngào
- Chương 16: Khắc tinh của tiểu na
- Chương 17: Tiếng khóc trong lăng mộ
- Chương 18: Tai nạn
- Chương 19: Lo lắng
- Chương 20: Cô đã nhớ lại rồi!!!!
- Chương 21: Nghi ngờ
- Chương 22: Anh nói dối cô
- Chương 23: Đau lòng
- Chương 24: Đừng cố gắng chịu đựng
- Chương 25: Im lặng _ sợ hãi
- Chương 26: Đừng im lặng với anh, được không???
- Chương 27: Chúng ta chia tay đi!!!
- Chương 28: Anh nhất định sẽ không buông tay
- Chương 29: Cầu xin
- Chương 30: Hoàn toàn bị khuất phục
- Chương 31: Buông tha cho em đi
- Chương 32: Cho em được tựa vào anh, chỉ một lần nữa thôi
- Chương 33: Về nhà
- Chương 34: Nhớ nhung
- Chương 35: Vương tú là kẻ gây tai nạn
- Chương 36: Cô là kẻ giết người
- Chương 37: Rời khỏi nơi quái quỷ này
- Chương 38: Những tháng ngày không anh
- Chương 39: Nỗi nhớ
- Chương 40: Lời cầu hôn của anh
- Chương 41: Tủi thân
- Chương 42: Anh nhớ em
- Chương 43: Sinh non
- Chương 44: Gọi điện
- Chương 45: Gặp mặt
- Chương 46: Phân vân
- Chương 47: Tin tốt
- Chương 48: Quyết định
- Chương 49: Che giấu hay báo tin
- Chương 50: Sự thật là vậy!!!!
- Chương 51: Thì ra...trước giờ em vẫn luôn nghĩ tới anh
- Chương 52: Đau lắm
- Chương 53: Con bé là con của ai????
- Chương 54: Con ai????
- Chương 55: Dầm mưa
- Chương 56: Vậy thì chúng ta kết hôn đi!!!
- Chương 57: Báo tin
- Chương 58: Hai người có chắc là sẽ kết hôn?
- Chương 59: Chuộc lỗi
- Chương 60: Hối hận muộn màng
- Chương 61: Hôn lễ trong mơ
- Chương 62: Nhớ
- Chương 63: Âm thầm
- Chương 64: Buông tay
- Chương 65: "vương gia hân!!! anh có quyền cướp dâu không???"
- Chương 66: Cướp dâu sao???
- Chương 67: Trước ngày cưới
- Chương 68: Kết hôn
- Chương 69: Đám cưới có anh làm chú rể
- Chương 70: Em yêu anh!
- Chương 71: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc ngập tràn
- Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh ấy là bạn trai tôi
- Chương 73: Ngoại truyện 3: Ba người cha