Bá Vương - Chương 42: Đêm Trăng
Chương trước- Chương 1: Hệ Thống
- Chương 2: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
- Chương 3: Điểm Tích Lũy
- Chương 4: Thu Hoạch
- Chương 5: Chiến Cáp Yêu
- Chương 6: Hư Vô Thôn Viêm
- Chương 7: Về Tông
- Chương 8: Chấn Nhiếp
- Chương 9: Chấp Pháp Đường
- Chương 10: Diệt Phản Đồ
- Chương 11: Sơn Trang Quỷ Dị
- Chương 12: Truy Sát
- Chương 13: Vô Oán Vô Hối
- Chương 14: Xuân Sắc
- Chương 15: Nghiền Ép
- Chương 16: Thiếu Chủ Hứa Gia
- Chương 17: Thái Dương Chiến Thân
- Chương 18: Diệt Hứa Gia
- Chương 19: Nhiệm Vụ Hoàn Thành
- Chương 20: Tàn Kiếm Thuận Thiên
- Chương 21: Bí Mật Và Tang Lễ
- Chương 22: Đột Phá Trúc Cơ
- Chương 23: Hoàn Mỹ Trúc Cơ
- Chương 24: Thiên Đạo Chi Lôi
- Chương 25: Cửa Hàng Tích Lũy
- Chương 26: Đại Nam Thương Hội
- Chương 27: Giao Dịch
- Chương 28: Đấu Giá Hội
- Chương 29: Lôi Thiên Dực
- Chương 30: Linh Minh Thạch
- Chương 31: Hợp Tác ???
- Chương 32: Địa Sát Thất Thập Nhị Biến
- Chương 33: Diệt Phan Nhật
- Chương 34: Quán Đỉnh ???
- Chương 35: Cứu Mỹ Uyển
- Chương 36: Chiến Lang Vương
- Chương 37: Chữa Trị
- Chương 38: Thanh Vân Tông Tới
- Chương 39: Linh Vân Xuất Quan
- Chương 40: Về Tông
- Chương 41: Không Chịu Nổi Một Kích
- Chương 42: Đêm Trăng
- Chương 43: Giao Hữu Bắt Đầu
- Chương 44: Hỗn Chiến
- Chương 45: Ngạo Thị Quần Hùng
- Chương 46: Đồng Loạt Xông Lên Đi
- Chương 47: Kết Thúc
- Chương 48: Bá Vương Ngự Nữ Kinh
- Chương 49: Hạnh Phúc
- Chương 50: Kinh Ngạc
- Chương 51: Lữ Phụng Thiên
- Chương 52: Hạo Chiến Phụng Thiên
- Chương 53: Dị Hỏa Đối Đầu
- Chương 54: Linh Minh Thạch Hầu Xuất Thế
- Chương 55: Tu La Đan
- Chương 56: Cơ Hội Duy Nhất
- Chương 57: Hổ Xuống Đồng Bằng Bị Chó Khinh
- Chương 58: Huyết Thần Ma Vương
- Chương 59: Duy Ta Độc Tôn
- Chương 60: Chạy Trốn
- Chương 61: Khởi Hành
- Chương 62: Tiến Về Hoa Lư
- Chương 63: Tiến Vào Cấm Địa
- Chương 64: Cấm Linh Chi Địa
- Chương 65: Đánh Cướp
- Chương 66: Cháy Nhà Hôi Của
- Chương 67: Đắc Tội
- Chương 68: Lực Chiến Quần Hùng
- Chương 69: Khảo Nghiệm Đầu Tiên
- Chương 70: Luyện Thể
- Chương 71: Bách Khôi Dạ Hành
- Chương 72: Mắt Bão
- Chương 73: Phụng Thiên Ngộ Đạo
- Chương 74: Khảo Nghiệm Thứ Hai
- Chương 75: Sinh Mệnh Mộc
- Chương 76: Chiến Thiên Giao
- Chương 77: Luyện Hoá
- Chương 78: Hiển Uy
- Chương 79: Dưới Hồ Có Vấn Đề
- Chương 80: Định Hải Thần Châm
- Chương 81: Khảo Nghiệm Thứ Ba
- Chương 82: Cốt Hoả Nhân
- Chương 83: Nhiệm Vụ
- Chương 84: Đại Việt
- Chương 85: Bão Dông
- Chương 86: Dị Biến Phát Sinh
- Chương 87: Hỗn Loạn
- Chương 88: Ác Mộng
- Chương 89: Liên Thủ
- Chương 90: Nghiêm Túc
- Chương 91: Không Gian Sụp Đổ
- Chương 92: Tuyệt Cảnh
- Chương 93: Đinh Tiên Hoàng
- Chương 94: Bình Định Thập Nhị Chưởng
- Chương 95: Kết Thúc
- Chương 96: Các Cấp Thế Lực
- Chương 97: Trò Chơi Ba Người
- Chương 98: Gây Sự
- Chương 99: Ly Biệt
- Chương 100: Táo Bạo
- Chương 101: Thông Thiên Nhãn
- Chương 102: Sóng Gió Nổi Lên
- Chương 103: Sóng Gió Nổi Lên 2
- Chương 104: Tiêu Diệt
- Chương 105: Liên Tục Diệt Sát
- Chương 106: Cao Trào
- Chương 107: Tự Bạo
- Chương 108: Bá Vương Điện Sụp Đổ
- Chương 109: Phong Ấn
- Chương 110: Tính Năng Cảm Xúc
- Chương 111: An Nam
- Chương 112: Quỷ Khâu
- Chương 113: Hắc Khí Quỷ Dị
- Chương 114: Thiết Sa Đội
- Chương 115: Mỳ KungFu
- Chương 116: Phủ Sơn Quận
- Chương 117: Lang Nhân
- Chương 118: Tới Phủ Sơn Quận
- Chương 119: Thú Triều
- Chương 120: Thiểm Điện Hắc Báo
- Chương 121: Khó Khăn
- Chương 122: Thôn Phệ
- Chương 123: Không Từ Mà Biệt
- Chương 124: Ngư Ông Đắc Lợi
- Chương 125: Phế Tích
- Chương 126: Liên Tục Phiền Phức
- Chương 127: Cổ Điện
- Chương 128: Đột Phá
- Chương 129: Thông báo nhỏ
- Chương 130: Thông Thiên Vương
- Chương 131: Thôn Thiên, Trấn Thiên
- Chương 132: Đua Tốc Độ
- Chương 133: Lạc Tộc
- Chương 134: Lạc Hồng Vân
- Chương 135: Hắc Động
- Chương 136: Lưu Hà Chu
- Chương 137: Binh Đoàn Đất Nung
- Chương 138: Tế Đàn
- Chương 139: Nhiệm Vụ Mới
- Chương 140: Lục Địa Đen
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bá Vương
Chương 42: Đêm Trăng
Thạch Hà Kiếm Tông vào đêm…
Bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, trăng non treo cao lành lạnh, ánh sáng chiếu rọi lên muôn vàn cánh hoa, khung cảnh thơ mộng trữ tình không sao tả hết.
Bên trong một gian chòi nhỏ thiết kế theo phong cách cổ trang toạ lạc giữa vườn hoa thơm ngát . Một giai nhân tuyệt mỹ khoác lên thân mình một áo dài màu tím, ôm sát thân thể ma mị kia của nàng, đường cong lồi lõm đủ làm điên đảo chúng sinh …
Lúc này dưới ánh trăng , từng tia sáng nhỏ từ mặt trăng chiếu lên khuôn mặt mỹ miều kia . Trên gương mặt tuyệt mỹ đó ẩn ẩn có một chút cô đơn và u buồn.
Mái tóc ánh tím kia của nàng như thác rủ xuống bên vai, đôi chân dài miên man như một tác phẩm tuyệt sắc, một đôi mắt đẹp hướng về xa xăm, lâm vào tĩnh lặng.
Trong đầu thoáng hiện lên một gương mặt hơi non nớt nhưng vô cùng khí khái của một thiếu niên. Nhớ tới hành động cử chỉ của hắn dành cho nàng ngày hôm nay khiến nàng tự nhiên có cảm giác như có ai đó bóp chặt vào tim mình vậy.
Nàng tự hỏi từ bao giờ mà mình lại có cảm giác khó chịu như vậy. Từ ngay lần đầu tiên khi tiếp xúc và gặp gỡ hắn , nàng cũng đâu có cái loại cảm giác này. Chẳng lẽ do bản tính yếu đuối của nữ nhân, trong lúc tuyệt cảnh lại được một chàng bạch mã hoàng tử trong mơ đột nhiên từ đâu xuất hiện tới cứu nàng.
Hay chăng là do lần nàng bị thương và được hắn cứu chữa, rồi với tính cách cổ hủ của bản thân nàng lại có thể để cho một tên nam tử mà nàng chưa bao giờ tiếp xúc nhìn thấy thân thể của mình.
Có lẽ nàng chẳng bao giờ nghĩ ra được cảm giác khác lạ này xuất phát từ lúc nào, cảm giác khác thường này bộc phát ra mãnh liệt nhất đó là khi tên nam nhân kia nhìn nàng chỉ giống như nhìn một người xa lạ . Khi nhìn thấy đôi mắt đó của hắn khiến cho thế giới xung quanh của nàng gần như là chết lặng, một cảm giác đau đớn như là có một thích khách đâm một nhát trực tiếp vào tim mà mình không kịp phòng bị vậy.
Nàng cứ như vậy , vẫn cứ ngơ ngẩn đứng dưới ánh trăng, vầng trăng nhu hoà giống như một bàn tay dễ chịu từ từ vỗ về an ủi nàng vậy.
Cộp ... cộp...
Bỗng nhiên trong đêm tối tiếng bước chân từ xa vọng lại tiến tới chỗ nàng. Tiếng bước chân đi vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng như vậy thì , ngay cả một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
" Tống cô nương , giờ này rồi mà nàng vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao " một giọng nói trầm ấm của một nam tử vang lên từ phía sau lưng thiếu nữ .
Giọng nói này vừa vang lên khiến bất giác cả người Tống Mỹ Uyển hơi run lên nhè nhẹ. Nàng vội vàng chậm dãi quay lưng lại nhìn về phía tiếng nói kia.
" Vũ công tử không phải giờ này vẫn còn chưa đi ngủ sao " Mỹ Uyển mắt phượng liếc xéo nhìn Vũ Hạo không mặn không nhạt đáp.
Người nam tử vừa cất tiếng kia không ai khác đó chính là Vũ Hạo. Sau hàng giờ đại chiến cùng Linh Vân , rồi cậu cũng để cho nàng nghỉ ngơi rồi mới rời khỏi tiểu viện của nàng.
Đang đi trên đường về động phủ của mình thì cậu bất giác phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc đang đứng cô độc ở trong vườn hoa , khuôn mặt ngẩn ngơ của nàng nhìn lên bầu trời khiến cho Vũ Hạo trong lòng cảm thán không thôi.
Lúc này khi nghe được câu hỏi của Mỹ Uyển , Vũ Hạo theo thói quen lấy tay lên sờ sờ mũi. Hiển nhiên là vô cùng ấp úng .
" Lần trước gặp mặt tại hạ có một chút thất lễ . Cho nên cũng có một chút quà nhỏ coi như là quà ra mắt với Tống cô nương " Vội vàng chuyển chủ đề , vừa dứt câu trên tay hắn đã xuất hiện một bình đan dược trong hết sức đẹp mắt.
Mỹ Uyển cũng vô cùng kinh ngạc , không nghĩ tới Vũ Hạo lại tặng quà cho mình. Bất giác, trong lòng cô tự nhiên có một chút gì đó chờ mong nhìn vào bình đan dược kia.
" Đây là ... " Mỹ Uyển nhận lấy bình đan dược này từ trong tay Vũ Hạo rồi nhìn cậu đầy nghi hoặc hỏi.
" Đây là 3 viên Dưỡng Nhan Đan hàng thượng phẩm . Về công dụng của Dưỡng Nhan Đan thì không cần ta phải nói nữa rồi ... " Vũ Hạo nhìn nàng chậm dãi giải thích nói.
Trong buổi đấu giá lần trước, cậu biết Mỹ Uyển cũng có đi tranh đoạt vài viên Dưỡng Nhan Đan hàng bình thường ở trong đấu giá hội. Theo phản ứng của Linh Vân lần trước thì Vũ Hạo biết Dưỡng Nhan Đan có sức hút như thế nào đối với nữ nhân.
Cho nên hắn cũng phải tiêu tốn vài nghìn điểm tích luỹ để liên tục tìm kiếm Dưỡng Nhan Đan trong cửa hàng . Với tài lực hiện nay của Vũ Hạo thì tiêu tốn vài nghìn điểm kia chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Mở nắp ra một làn hương thơm nhàn nhạt toả ra xung quanh. Khi nhìn thấy 3 viên Dưỡng Nhan Đan này hô hấp của Mỹ Uyển cảm thấy hơi gấp gáp một chút. Bởi vì kích thước hay phẩm cấp đều cao hơn nhiều so với viên mà cô thấy ở đấu giá hội.
" Nếu công tử để tặng lễ vật này thì tại hạ cũng sẽ không khách sáo mà chấp nhận thành ý này của công tử. " Mỹ Uyển vui sướng không thôi. Phải biết rằng lần trước bị hụt một lần khiến giờ đây tâm tình của nàng giờ vẫn còn cảm thấy tiếc nuối. Thế mà giờ đây ba viên còn khủng hơn cả , bảo nàng không vui sao được.
Nhìn thấy khuôn mặt nàng vui vẻ , Vũ Hạo cũng thả lỏng tinh thần hẳn ra. Bởi lẽ cậu không biết Mỹ Uyển sẽ suy nghĩ gì về mình, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn . Không biết tại sao , có phải do bản tính thích gái đẹp của nam nhân hay là không. Mà khi đối diện với Mỹ Uyển mà tim cậu cứ đập mạnh liên hồi vậy. Thôi thì cứ tạm thời tặng quà cho nàng đã, còn về sau ra sao thì cũng kệ.
" Tống cô nương thích là được rồi " hơi dừng lại một chút Vũ Hạo nói tiếp.
" Không làm phiền cô nương nữa . Đêm xuống hàn khí dễ xâm nhập cô nương cũng nên sớm nghỉ ngơi " Vũ Hạo nói xong chậm dãi xoay lưng chuẩn bị rời đi.
" Công tử chậm đã " Mỹ Uyển lên tiếng , lúc nói xong nàng cũng không hiểu là tại sao mình lại gọi Vũ Hạo lại. Khi thấy bóng lưng kia một lần nữa quay lưng lại về phía nàng , Mỹ Uyển có cảm giác rằng một khi để bóng hình kia đi ra khỏi căn chòi nhỏ này thì sau hôm nay Vũ Hạo và nàng sẽ hoàn toàn thành hai người xa lạ.
" Tống cô nương , có gì căn dặn sao ? " Vũ Hạo quay người nhìn nàng một cách đầy nghi hoặc.
Chẳng phải nàng ghét mình sao , chẳng lẽ vẫn còn chưa tha thứ cho mình , phải làm sao bây giờ . Hàng vạn câu hỏi vì sao nảy lên trong đầu của Vũ Hạo, khiến cho cậu cũng căng thẳng theo bầu không khí này.
" Công tử có thể ngồi xuống đây với ta một chút được không " Chỉ vào chiếc ghế dài gần đó Mỹ Uyển nhẹ giọng nói.
" Không thành vấn đề , được ngồi cùng với người đẹp như Tống tiên tử đây thì đó là vinh hạnh của tại hạ . Chẳng có lý do gì mà để từ chối cả . " Vũ Hạo thật thà đáp một cách nghiêm túc . Tuy không biết nàng còn giận mình hay không nhưng đây cũng là cơ hội tốt để hai bên có thể cởi mở hơn với nhau. Về sau gặp mặt còn đỡ bị một phen lúng túng.
Cả hai chậm dãi đi tới chiếc ghế dài gần đó, gọi là chiếc ghế dài nhưng thực tế để mà nói thì cũng chỉ đủ cho 2 người ngồi mà thôi. Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu , nhưng hiển nhiên là vẫn chưa có ai chủ động lên tiếng.
" Công tử và Linh Vân tiên tử có mối quan hệ như thế nào " Mỹ Uyển lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí có chút trầm mặc này.
Hai người Linh vân và Mỹ Uyển được tụng xưng là một trong tam đại mỹ nhân ở Hạ Du. Lần lượt là Linh Vân , Mỹ Uyển và Mộc Diệp ở Linh Mộc tông.
Mộc Diệp là đệ tử chân truyền của Linh Mộc tông, tuy võ công không tính là cao nhưng khả năng về luyện dược thì phải nói là thiên tài trong thiên tài . Mặc dù được thiên hạ ca tụng là tiên tử nhưng hiển nhiên gương mặt thật của nàng lại ít người biết tới.
Nghe đồn rằng nàng thường xuyên đeo mặt nạ khi đi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, thậm chí còn nghe một số đệ tử ở Linh Mộc tông kể lại rằng ở trong tông môn hầu như là cũng không thấy nàng để lộ gương mặt thật.
Chỉ biết nàng được xưng là tiên tử bởi vì nàng chỉ để lộ mỗi nửa khuôn mặt dưới . Tuy chỉ để lộ mỗi khuôn mặt dưới thôi cũng cũng đủ hớp hồn đám nam nhân rồi. Càng thần bí nên trí tò mò càng cao , trí tưởng tượng càng phong phú . Cho nên cả đám mới xếp nàng ở vị trí thứ ba trong tam đại tiên tử ở Hạ Du.
Quay trở lại thực tại , Vũ Hạo cảm thấy khó hiểu khi tự dưng Mỹ Uyển lại hỏi câu hỏi như thế. Nhưng cậu cũng không có lý do gì mà để dấu diếm cả trực tiếp thừa nhận.
" Linh Vân là nữ nhân của ta "
Tuy đã đoán được phần nào nhưng khi nghe từ chính miệng của Vũ Hạo nói lại khiến cho Mỹ Uyển cả người hơi run nhẹ cảm thấy chua xót không thôi. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
" Vũ công tử , ta có thể có một yêu cầu hay không " Mỹ Uyển đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào Vũ Hạo.
" Được , chỉ cần ta có thể làm được thì nhất quyết không từ nan " Vũ Hạo vỗ vỗ ngực tự tin nói không chút chần chờ.
" Việc này hẳn là trong khả năng của công tử " hơi ngập ngừng một chút Mỹ Uyển ấp úng nói tiếp.
" Công tử có thể ... có thể ... ôm ..ôm ta một lần được không. Mong công tử chớ có hiểu nhầm , chỉ là ta muốn thử xác nhận lại một chuyện mà thôi " Lấy hết dũng khí Mỹ Uyển mới mạnh dạn nói ra.
" Hả ... à ... à ... được " Vũ Hạo triệt để đờ ra , không nghĩ tới yêu cầu lại chỉ có đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng Vũ Hạo vẫn thắc mắc, không phải nàng vẫn luôn ghét mình sao. Nhưng dù sao thì cũng mặc kệ , tự nhiên được gái xinh chủ động , có ngu đâu mà bỏ lỡ .
Dang rộng đôi tay săn chắc ôm nhẹ vòng eo lá liễu của nàng, kéo sát lại ghì thật chặt thân hình mảnh khảnh kia ôm trọn vào trong lồng ngực .
Mỹ Uyển thân thể hơi cứng, bất quá rất nhanh trở nên mềm nhũn, cảm giác thiếu thốn kia lập tức biến mất,thân hình yêu kiều nhẹ nhàng chuyển động, tìm một chỗ thoải mái tựa vào trong lồng ngực vững chắc kia. Tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng thường ngày đã ẩn vào trong lòng, thay vào đó là một chút cô đơn những vẫn rất thoải mái , yên bình đến khó tả.
Tuy cách nhau một lớp áo nhưng Vũ Hạo có thể cảm nhận được sự mềm mại và hương thơm từ trên người nàng toả ra , vô cùng thoải mái và dễ chịu.
...
Tối nay 23h có chương mới nha cả nhà <3
...
Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thư sinh viết truyện thì đây ạ : <3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà một buổi chiều tối cuối tuần thật vui vẻ <3
Bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, trăng non treo cao lành lạnh, ánh sáng chiếu rọi lên muôn vàn cánh hoa, khung cảnh thơ mộng trữ tình không sao tả hết.
Bên trong một gian chòi nhỏ thiết kế theo phong cách cổ trang toạ lạc giữa vườn hoa thơm ngát . Một giai nhân tuyệt mỹ khoác lên thân mình một áo dài màu tím, ôm sát thân thể ma mị kia của nàng, đường cong lồi lõm đủ làm điên đảo chúng sinh …
Lúc này dưới ánh trăng , từng tia sáng nhỏ từ mặt trăng chiếu lên khuôn mặt mỹ miều kia . Trên gương mặt tuyệt mỹ đó ẩn ẩn có một chút cô đơn và u buồn.
Mái tóc ánh tím kia của nàng như thác rủ xuống bên vai, đôi chân dài miên man như một tác phẩm tuyệt sắc, một đôi mắt đẹp hướng về xa xăm, lâm vào tĩnh lặng.
Trong đầu thoáng hiện lên một gương mặt hơi non nớt nhưng vô cùng khí khái của một thiếu niên. Nhớ tới hành động cử chỉ của hắn dành cho nàng ngày hôm nay khiến nàng tự nhiên có cảm giác như có ai đó bóp chặt vào tim mình vậy.
Nàng tự hỏi từ bao giờ mà mình lại có cảm giác khó chịu như vậy. Từ ngay lần đầu tiên khi tiếp xúc và gặp gỡ hắn , nàng cũng đâu có cái loại cảm giác này. Chẳng lẽ do bản tính yếu đuối của nữ nhân, trong lúc tuyệt cảnh lại được một chàng bạch mã hoàng tử trong mơ đột nhiên từ đâu xuất hiện tới cứu nàng.
Hay chăng là do lần nàng bị thương và được hắn cứu chữa, rồi với tính cách cổ hủ của bản thân nàng lại có thể để cho một tên nam tử mà nàng chưa bao giờ tiếp xúc nhìn thấy thân thể của mình.
Có lẽ nàng chẳng bao giờ nghĩ ra được cảm giác khác lạ này xuất phát từ lúc nào, cảm giác khác thường này bộc phát ra mãnh liệt nhất đó là khi tên nam nhân kia nhìn nàng chỉ giống như nhìn một người xa lạ . Khi nhìn thấy đôi mắt đó của hắn khiến cho thế giới xung quanh của nàng gần như là chết lặng, một cảm giác đau đớn như là có một thích khách đâm một nhát trực tiếp vào tim mà mình không kịp phòng bị vậy.
Nàng cứ như vậy , vẫn cứ ngơ ngẩn đứng dưới ánh trăng, vầng trăng nhu hoà giống như một bàn tay dễ chịu từ từ vỗ về an ủi nàng vậy.
Cộp ... cộp...
Bỗng nhiên trong đêm tối tiếng bước chân từ xa vọng lại tiến tới chỗ nàng. Tiếng bước chân đi vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng như vậy thì , ngay cả một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
" Tống cô nương , giờ này rồi mà nàng vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao " một giọng nói trầm ấm của một nam tử vang lên từ phía sau lưng thiếu nữ .
Giọng nói này vừa vang lên khiến bất giác cả người Tống Mỹ Uyển hơi run lên nhè nhẹ. Nàng vội vàng chậm dãi quay lưng lại nhìn về phía tiếng nói kia.
" Vũ công tử không phải giờ này vẫn còn chưa đi ngủ sao " Mỹ Uyển mắt phượng liếc xéo nhìn Vũ Hạo không mặn không nhạt đáp.
Người nam tử vừa cất tiếng kia không ai khác đó chính là Vũ Hạo. Sau hàng giờ đại chiến cùng Linh Vân , rồi cậu cũng để cho nàng nghỉ ngơi rồi mới rời khỏi tiểu viện của nàng.
Đang đi trên đường về động phủ của mình thì cậu bất giác phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc đang đứng cô độc ở trong vườn hoa , khuôn mặt ngẩn ngơ của nàng nhìn lên bầu trời khiến cho Vũ Hạo trong lòng cảm thán không thôi.
Lúc này khi nghe được câu hỏi của Mỹ Uyển , Vũ Hạo theo thói quen lấy tay lên sờ sờ mũi. Hiển nhiên là vô cùng ấp úng .
" Lần trước gặp mặt tại hạ có một chút thất lễ . Cho nên cũng có một chút quà nhỏ coi như là quà ra mắt với Tống cô nương " Vội vàng chuyển chủ đề , vừa dứt câu trên tay hắn đã xuất hiện một bình đan dược trong hết sức đẹp mắt.
Mỹ Uyển cũng vô cùng kinh ngạc , không nghĩ tới Vũ Hạo lại tặng quà cho mình. Bất giác, trong lòng cô tự nhiên có một chút gì đó chờ mong nhìn vào bình đan dược kia.
" Đây là ... " Mỹ Uyển nhận lấy bình đan dược này từ trong tay Vũ Hạo rồi nhìn cậu đầy nghi hoặc hỏi.
" Đây là 3 viên Dưỡng Nhan Đan hàng thượng phẩm . Về công dụng của Dưỡng Nhan Đan thì không cần ta phải nói nữa rồi ... " Vũ Hạo nhìn nàng chậm dãi giải thích nói.
Trong buổi đấu giá lần trước, cậu biết Mỹ Uyển cũng có đi tranh đoạt vài viên Dưỡng Nhan Đan hàng bình thường ở trong đấu giá hội. Theo phản ứng của Linh Vân lần trước thì Vũ Hạo biết Dưỡng Nhan Đan có sức hút như thế nào đối với nữ nhân.
Cho nên hắn cũng phải tiêu tốn vài nghìn điểm tích luỹ để liên tục tìm kiếm Dưỡng Nhan Đan trong cửa hàng . Với tài lực hiện nay của Vũ Hạo thì tiêu tốn vài nghìn điểm kia chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Mở nắp ra một làn hương thơm nhàn nhạt toả ra xung quanh. Khi nhìn thấy 3 viên Dưỡng Nhan Đan này hô hấp của Mỹ Uyển cảm thấy hơi gấp gáp một chút. Bởi vì kích thước hay phẩm cấp đều cao hơn nhiều so với viên mà cô thấy ở đấu giá hội.
" Nếu công tử để tặng lễ vật này thì tại hạ cũng sẽ không khách sáo mà chấp nhận thành ý này của công tử. " Mỹ Uyển vui sướng không thôi. Phải biết rằng lần trước bị hụt một lần khiến giờ đây tâm tình của nàng giờ vẫn còn cảm thấy tiếc nuối. Thế mà giờ đây ba viên còn khủng hơn cả , bảo nàng không vui sao được.
Nhìn thấy khuôn mặt nàng vui vẻ , Vũ Hạo cũng thả lỏng tinh thần hẳn ra. Bởi lẽ cậu không biết Mỹ Uyển sẽ suy nghĩ gì về mình, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn . Không biết tại sao , có phải do bản tính thích gái đẹp của nam nhân hay là không. Mà khi đối diện với Mỹ Uyển mà tim cậu cứ đập mạnh liên hồi vậy. Thôi thì cứ tạm thời tặng quà cho nàng đã, còn về sau ra sao thì cũng kệ.
" Tống cô nương thích là được rồi " hơi dừng lại một chút Vũ Hạo nói tiếp.
" Không làm phiền cô nương nữa . Đêm xuống hàn khí dễ xâm nhập cô nương cũng nên sớm nghỉ ngơi " Vũ Hạo nói xong chậm dãi xoay lưng chuẩn bị rời đi.
" Công tử chậm đã " Mỹ Uyển lên tiếng , lúc nói xong nàng cũng không hiểu là tại sao mình lại gọi Vũ Hạo lại. Khi thấy bóng lưng kia một lần nữa quay lưng lại về phía nàng , Mỹ Uyển có cảm giác rằng một khi để bóng hình kia đi ra khỏi căn chòi nhỏ này thì sau hôm nay Vũ Hạo và nàng sẽ hoàn toàn thành hai người xa lạ.
" Tống cô nương , có gì căn dặn sao ? " Vũ Hạo quay người nhìn nàng một cách đầy nghi hoặc.
Chẳng phải nàng ghét mình sao , chẳng lẽ vẫn còn chưa tha thứ cho mình , phải làm sao bây giờ . Hàng vạn câu hỏi vì sao nảy lên trong đầu của Vũ Hạo, khiến cho cậu cũng căng thẳng theo bầu không khí này.
" Công tử có thể ngồi xuống đây với ta một chút được không " Chỉ vào chiếc ghế dài gần đó Mỹ Uyển nhẹ giọng nói.
" Không thành vấn đề , được ngồi cùng với người đẹp như Tống tiên tử đây thì đó là vinh hạnh của tại hạ . Chẳng có lý do gì mà để từ chối cả . " Vũ Hạo thật thà đáp một cách nghiêm túc . Tuy không biết nàng còn giận mình hay không nhưng đây cũng là cơ hội tốt để hai bên có thể cởi mở hơn với nhau. Về sau gặp mặt còn đỡ bị một phen lúng túng.
Cả hai chậm dãi đi tới chiếc ghế dài gần đó, gọi là chiếc ghế dài nhưng thực tế để mà nói thì cũng chỉ đủ cho 2 người ngồi mà thôi. Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu , nhưng hiển nhiên là vẫn chưa có ai chủ động lên tiếng.
" Công tử và Linh Vân tiên tử có mối quan hệ như thế nào " Mỹ Uyển lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí có chút trầm mặc này.
Hai người Linh vân và Mỹ Uyển được tụng xưng là một trong tam đại mỹ nhân ở Hạ Du. Lần lượt là Linh Vân , Mỹ Uyển và Mộc Diệp ở Linh Mộc tông.
Mộc Diệp là đệ tử chân truyền của Linh Mộc tông, tuy võ công không tính là cao nhưng khả năng về luyện dược thì phải nói là thiên tài trong thiên tài . Mặc dù được thiên hạ ca tụng là tiên tử nhưng hiển nhiên gương mặt thật của nàng lại ít người biết tới.
Nghe đồn rằng nàng thường xuyên đeo mặt nạ khi đi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, thậm chí còn nghe một số đệ tử ở Linh Mộc tông kể lại rằng ở trong tông môn hầu như là cũng không thấy nàng để lộ gương mặt thật.
Chỉ biết nàng được xưng là tiên tử bởi vì nàng chỉ để lộ mỗi nửa khuôn mặt dưới . Tuy chỉ để lộ mỗi khuôn mặt dưới thôi cũng cũng đủ hớp hồn đám nam nhân rồi. Càng thần bí nên trí tò mò càng cao , trí tưởng tượng càng phong phú . Cho nên cả đám mới xếp nàng ở vị trí thứ ba trong tam đại tiên tử ở Hạ Du.
Quay trở lại thực tại , Vũ Hạo cảm thấy khó hiểu khi tự dưng Mỹ Uyển lại hỏi câu hỏi như thế. Nhưng cậu cũng không có lý do gì mà để dấu diếm cả trực tiếp thừa nhận.
" Linh Vân là nữ nhân của ta "
Tuy đã đoán được phần nào nhưng khi nghe từ chính miệng của Vũ Hạo nói lại khiến cho Mỹ Uyển cả người hơi run nhẹ cảm thấy chua xót không thôi. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
" Vũ công tử , ta có thể có một yêu cầu hay không " Mỹ Uyển đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào Vũ Hạo.
" Được , chỉ cần ta có thể làm được thì nhất quyết không từ nan " Vũ Hạo vỗ vỗ ngực tự tin nói không chút chần chờ.
" Việc này hẳn là trong khả năng của công tử " hơi ngập ngừng một chút Mỹ Uyển ấp úng nói tiếp.
" Công tử có thể ... có thể ... ôm ..ôm ta một lần được không. Mong công tử chớ có hiểu nhầm , chỉ là ta muốn thử xác nhận lại một chuyện mà thôi " Lấy hết dũng khí Mỹ Uyển mới mạnh dạn nói ra.
" Hả ... à ... à ... được " Vũ Hạo triệt để đờ ra , không nghĩ tới yêu cầu lại chỉ có đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng Vũ Hạo vẫn thắc mắc, không phải nàng vẫn luôn ghét mình sao. Nhưng dù sao thì cũng mặc kệ , tự nhiên được gái xinh chủ động , có ngu đâu mà bỏ lỡ .
Dang rộng đôi tay săn chắc ôm nhẹ vòng eo lá liễu của nàng, kéo sát lại ghì thật chặt thân hình mảnh khảnh kia ôm trọn vào trong lồng ngực .
Mỹ Uyển thân thể hơi cứng, bất quá rất nhanh trở nên mềm nhũn, cảm giác thiếu thốn kia lập tức biến mất,thân hình yêu kiều nhẹ nhàng chuyển động, tìm một chỗ thoải mái tựa vào trong lồng ngực vững chắc kia. Tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng thường ngày đã ẩn vào trong lòng, thay vào đó là một chút cô đơn những vẫn rất thoải mái , yên bình đến khó tả.
Tuy cách nhau một lớp áo nhưng Vũ Hạo có thể cảm nhận được sự mềm mại và hương thơm từ trên người nàng toả ra , vô cùng thoải mái và dễ chịu.
...
Tối nay 23h có chương mới nha cả nhà <3
...
Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thư sinh viết truyện thì đây ạ : <3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà một buổi chiều tối cuối tuần thật vui vẻ <3
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hệ Thống
- Chương 2: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
- Chương 3: Điểm Tích Lũy
- Chương 4: Thu Hoạch
- Chương 5: Chiến Cáp Yêu
- Chương 6: Hư Vô Thôn Viêm
- Chương 7: Về Tông
- Chương 8: Chấn Nhiếp
- Chương 9: Chấp Pháp Đường
- Chương 10: Diệt Phản Đồ
- Chương 11: Sơn Trang Quỷ Dị
- Chương 12: Truy Sát
- Chương 13: Vô Oán Vô Hối
- Chương 14: Xuân Sắc
- Chương 15: Nghiền Ép
- Chương 16: Thiếu Chủ Hứa Gia
- Chương 17: Thái Dương Chiến Thân
- Chương 18: Diệt Hứa Gia
- Chương 19: Nhiệm Vụ Hoàn Thành
- Chương 20: Tàn Kiếm Thuận Thiên
- Chương 21: Bí Mật Và Tang Lễ
- Chương 22: Đột Phá Trúc Cơ
- Chương 23: Hoàn Mỹ Trúc Cơ
- Chương 24: Thiên Đạo Chi Lôi
- Chương 25: Cửa Hàng Tích Lũy
- Chương 26: Đại Nam Thương Hội
- Chương 27: Giao Dịch
- Chương 28: Đấu Giá Hội
- Chương 29: Lôi Thiên Dực
- Chương 30: Linh Minh Thạch
- Chương 31: Hợp Tác ???
- Chương 32: Địa Sát Thất Thập Nhị Biến
- Chương 33: Diệt Phan Nhật
- Chương 34: Quán Đỉnh ???
- Chương 35: Cứu Mỹ Uyển
- Chương 36: Chiến Lang Vương
- Chương 37: Chữa Trị
- Chương 38: Thanh Vân Tông Tới
- Chương 39: Linh Vân Xuất Quan
- Chương 40: Về Tông
- Chương 41: Không Chịu Nổi Một Kích
- Chương 42: Đêm Trăng
- Chương 43: Giao Hữu Bắt Đầu
- Chương 44: Hỗn Chiến
- Chương 45: Ngạo Thị Quần Hùng
- Chương 46: Đồng Loạt Xông Lên Đi
- Chương 47: Kết Thúc
- Chương 48: Bá Vương Ngự Nữ Kinh
- Chương 49: Hạnh Phúc
- Chương 50: Kinh Ngạc
- Chương 51: Lữ Phụng Thiên
- Chương 52: Hạo Chiến Phụng Thiên
- Chương 53: Dị Hỏa Đối Đầu
- Chương 54: Linh Minh Thạch Hầu Xuất Thế
- Chương 55: Tu La Đan
- Chương 56: Cơ Hội Duy Nhất
- Chương 57: Hổ Xuống Đồng Bằng Bị Chó Khinh
- Chương 58: Huyết Thần Ma Vương
- Chương 59: Duy Ta Độc Tôn
- Chương 60: Chạy Trốn
- Chương 61: Khởi Hành
- Chương 62: Tiến Về Hoa Lư
- Chương 63: Tiến Vào Cấm Địa
- Chương 64: Cấm Linh Chi Địa
- Chương 65: Đánh Cướp
- Chương 66: Cháy Nhà Hôi Của
- Chương 67: Đắc Tội
- Chương 68: Lực Chiến Quần Hùng
- Chương 69: Khảo Nghiệm Đầu Tiên
- Chương 70: Luyện Thể
- Chương 71: Bách Khôi Dạ Hành
- Chương 72: Mắt Bão
- Chương 73: Phụng Thiên Ngộ Đạo
- Chương 74: Khảo Nghiệm Thứ Hai
- Chương 75: Sinh Mệnh Mộc
- Chương 76: Chiến Thiên Giao
- Chương 77: Luyện Hoá
- Chương 78: Hiển Uy
- Chương 79: Dưới Hồ Có Vấn Đề
- Chương 80: Định Hải Thần Châm
- Chương 81: Khảo Nghiệm Thứ Ba
- Chương 82: Cốt Hoả Nhân
- Chương 83: Nhiệm Vụ
- Chương 84: Đại Việt
- Chương 85: Bão Dông
- Chương 86: Dị Biến Phát Sinh
- Chương 87: Hỗn Loạn
- Chương 88: Ác Mộng
- Chương 89: Liên Thủ
- Chương 90: Nghiêm Túc
- Chương 91: Không Gian Sụp Đổ
- Chương 92: Tuyệt Cảnh
- Chương 93: Đinh Tiên Hoàng
- Chương 94: Bình Định Thập Nhị Chưởng
- Chương 95: Kết Thúc
- Chương 96: Các Cấp Thế Lực
- Chương 97: Trò Chơi Ba Người
- Chương 98: Gây Sự
- Chương 99: Ly Biệt
- Chương 100: Táo Bạo
- Chương 101: Thông Thiên Nhãn
- Chương 102: Sóng Gió Nổi Lên
- Chương 103: Sóng Gió Nổi Lên 2
- Chương 104: Tiêu Diệt
- Chương 105: Liên Tục Diệt Sát
- Chương 106: Cao Trào
- Chương 107: Tự Bạo
- Chương 108: Bá Vương Điện Sụp Đổ
- Chương 109: Phong Ấn
- Chương 110: Tính Năng Cảm Xúc
- Chương 111: An Nam
- Chương 112: Quỷ Khâu
- Chương 113: Hắc Khí Quỷ Dị
- Chương 114: Thiết Sa Đội
- Chương 115: Mỳ KungFu
- Chương 116: Phủ Sơn Quận
- Chương 117: Lang Nhân
- Chương 118: Tới Phủ Sơn Quận
- Chương 119: Thú Triều
- Chương 120: Thiểm Điện Hắc Báo
- Chương 121: Khó Khăn
- Chương 122: Thôn Phệ
- Chương 123: Không Từ Mà Biệt
- Chương 124: Ngư Ông Đắc Lợi
- Chương 125: Phế Tích
- Chương 126: Liên Tục Phiền Phức
- Chương 127: Cổ Điện
- Chương 128: Đột Phá
- Chương 129: Thông báo nhỏ
- Chương 130: Thông Thiên Vương
- Chương 131: Thôn Thiên, Trấn Thiên
- Chương 132: Đua Tốc Độ
- Chương 133: Lạc Tộc
- Chương 134: Lạc Hồng Vân
- Chương 135: Hắc Động
- Chương 136: Lưu Hà Chu
- Chương 137: Binh Đoàn Đất Nung
- Chương 138: Tế Đàn
- Chương 139: Nhiệm Vụ Mới
- Chương 140: Lục Địa Đen