Baba 17 Tuổi - Chương 100: Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
Chương trước- Chương 1: Ai là baba
- Chương 2: Cha ruột, mẹ kế
- Chương 3: Cái gọi là bạn thân
- Chương 4: Cái gọi là người nhà
- Chương 5: Cái gọi là tiểu di
- Chương 6: Gặp lại con gái
- Chương 7: Gặp lại baba
- Chương 8: Cái gọi là Ôn Lương
- Chương 9: Cái gọi là tình nghĩa
- Chương 10: Dưới ngọn đèn tàn
- Chương 11: Bỗng nhiên ngoảnh đầu
- Chương 12: Ngân câu sau tai
- Chương 13: Nắng gắt tháng chín
- Chương 14: Cái gọi là quan tâm
- Chương 15: Tôn sư Mộc Nhiễm
- Chương 16: Tổ tôn tam đại
- Chương 17: Lần đầu gặp phụ huynh
- Chương 18: Cái gọi là hướng nội
- Chương 19: Người cha
- Chương 20: Người mẹ
- Chương 21: Ngất xỉu
- Chương 22: Về bảo vệ
- Chương 23: Về Lạc Lạc
- Chương 24: Về lão sư
- Chương 25: Về kết hôn
- Chương 26: Chuyện điện thoại
- Chương 27: Chuyện video call
- Chương 28: Chuyện ức hiếp
- Chương 29: Chuyện mát xa
- Chương 30: Chuyện dụ dỗ
- Chương 31: Baba đi đâu rồi...
- Chương 32: Đây là bắt đầu
- Chương 33: Phong quá lưu ngân
- Chương 34: Lần đầu cùng trò chuyện
- Chương 35: Cái gọi là tựa đề
- Chương 36: Đường dài đằng đẵng
- Chương 37: Thích và này nọ
- Chương 38: Thất lễ và này nọ
- Chương 39: Lo lắng và này nọ
- Chương 40: Chuyện xấu và này nọ
- Chương 41: Về nhà và này nọ
- Chương 42: Bức ảnh và này nọ
- Chương 43: Ông nhà và này nọ
- Chương 44: Trò chơi và này nọ
- Chương 45: Tiệc chúc mừng và này nọ
- Chương 46: Sinh nhật và này nọ
- Chương 47: Nụ hôn đầu tiên và này nọ
- Chương 48: Lần đầu gặp nhau và này nọ
- Chương 49: Uyển nhược bình hồ, phong quá vô ba
- Chương 50: Chiếc nhẫn và này nọ
- Chương 51: Ôm và này nọ
- Chương 52: Ăn cơm và này nọ
- Chương 53: Bóng rổ và này nọ
- Chương 54: Bị thương và này nọ
- Chương 55: Mắt quỷ và này nọ
- Chương 56: Lời hứa và này nọ
- Chương 57: Ngủ ngon và này nọ
- Chương 58: Ôm nhau và này nọ
- Chương 59: Làm cơm và này nọ
- Chương 60: Khuê mật và này nọ
- Chương 61: Chồng trước và này nọ
- Chương 62: Dọn dẹp và này nọ
- Chương 63: Phó lái và này nọ
- Chương 64: Thiên nga kiêu ngạo
- Chương 65: Đêm Noel
- Chương 66: Khúc hát đêm Noel
- Chương 67: Lời chúc mừng năm mới
- Chương 68: Phát sốt và này nọ
- Chương 69: Chăm sóc và này nọ
- Chương 70: Ngủ lại và này nọ
- Chương 71: Không liên lạc được
- Chương 72: Hẹn gặp lại và này nọ
- Chương 73: Đau dạ dày và này nọ
- Chương 74: Tỷ tỷ và này nọ
- Chương 75: Hãm hại mẹ và này nọ
- Chương 76: Nhà ma và này nọ
- Chương 77: Thân cận và này nọ
- Chương 78: Tỏ tình và này nọ
- Chương 79: Đáng yêu và này nọ
- Chương 80: Anh cả và này nọ
- Chương 81: Tiết nguyên tiêu và này nọ
- Chương 82: Thang máy và này nọ
- Chương 83: An ủi và này nọ
- Chương 84: Cơn mưa phùn và này nọ
- Chương 85: Học muội và này nọ
- Chương 86: Ngã bệnh và này nọ
- Chương 87: Lần tỏ tình thứ hai
- Chương 88: Hỗ trợ công kích và này nọ
- Chương 89: Vết son môi và này nọ
- Chương 90: Động đất và này nọ
- Chương 91: Xuất ngoại và này nọ
- Chương 92: Hoa hồng và này nọ
- Chương 93: Áo cưới và này nọ
- Chương 94: Hẹn ước ba năm
- Chương 95: Cái gọi là tình yêu
- Chương 96: Hôn, ôm
- Chương 97: Chương cuối cùng
- Chương 98: Tổng kết
- Chương 99: Phiên ngoại 1: Baba và này nọ
- Chương 100: Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
- Chương 101: Phiên ngoại 3: Con gái và này nọ
- Chương 102: Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
- Chương 103: Phiên ngoại 5: Lần đầu "yêu" o(╯□╰)o
- Chương 104: Phiên ngoại 6: Một đoạn cuối cùng
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Baba 17 Tuổi
Chương 100: Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
Con gái sớm biết được chuyện này Tô Mộc Nhiễm cũng không có phản ứng gì nhiều. Vốn định nói cho con bé, hôm nay nó biết sớm hơn một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là công tác trấn an, Tô Mộc Nhiễm vẫn phải làm.
Vì vậy tối đó, hai mẹ con ở trong chăn hàn huyên cả tối. Về phần Chu Nguyên... từ sớm đã bị Lạc Lạc thấy chướng mắt đuổi về nhà ngủ giường đơn rồi. Cái thứ con gái hãm hại cha... Chu Nguyên gối tay nhìn trần nhà, cảm thấy đời người đừng càng thêm đắng cay như thế chứ.
Xuất ngoại hơn nửa tháng, đương nhiên cuối tuần Chu Nguyên phải ở nhà cùng cha mẹ rồi, Tô Mộc Nhiễm cũng không có gì làm, đơn giản đến Chu gia cùng Lạc Lạc. Cả gia đình ở phòng khách xem điện ảnh hết buổi trưa.
Chiều đến team hai đứa năm ba sơ trung phải trở về trường, sau khi Chu Hoàn làm xong bữa trưa cho chúng nó liền đóng gói cả hai đưa đến trường học. Đương Nhiên, tên phàm ăn như Đường Văn Nhuận lại theo thường lệ hãm hại Chu Nguyên móc ra tiền mua đồ ăn vặt. Nhìn Đường Văn Nhuận ăn vặt càng ăn càng gầy Chu Nguyên liền buồn bực, rõ ràng khi bé béo như heo con, sao trưởng thành rồi thì trở thành thể chất gầy gò như mình.
Mà Lạc Lạc hồi nhỏ thì như khỉ, lớn lên lại có thịt hơn một chút. Haiz, đúng là con gái lớn rồi biến hóa 18 lần...
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến trường Chu Nguyên cũng không về ngay, tiện đường ghé vào chợ mua đồ ăn. Thường ngày chúng nó không có ở nhà Dung Thanh và Chu Hoàn sẽ gọi Tô Mộc Nhiễm đến ăn cơm cùng nhau, vì vậy giống như bình thường, về đến nhà Chu Nguyên liền vào bếp.
Chu gia hiện tại là như vậy, Chu Nguyên bận rộn đi làm, Chu Hoàn làm cơm, ý là không muốn nói chính tay Chu Nguyên làm, đương nhiên thỉnh thoảng rảnh rỗi Tô Mộc Nhiễm cũng sẽ đến làm cơm.
Hôm nay hai người đều ở nhà, đương nhiên là hai người làm cơm. Đầu bếp Tô nấu ăn, Chu Nguyên chỉ có thể làm phụ bếp. Cắt thịt rửa rau xong Chu Nguyên liền hết việc. Nhìn Tô Mộc Nhiễm đứng trước bếp mở nắp nồi cầm muỗng chuẩn bị nếm canh, Chu Nguyên cười cong cả mắt.
Nhẹ nhàng đi đến dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, Chu Nguyên duỗi hai tay qua eo nàng, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ ấy vào trong lòng. Cơ thể đối phương cứng đờ, bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau tay Tô Mộc Nhiễm run lên, nước canh trên muỗng liền bị vẩy ra.
Biết là nàng, Tô Mộc Nhiễm cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay trong lòng mình, quở trách một câu, "Đừng quậy."
Chu Nguyên ôm lấy nàng từ phía sau, ôm trọn người phụ nữ thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn nàng rất nhiều vào lòng, đặt cằm lên bờ vai gầy gò của nàng, miễn cưỡng nói, "Em không có quậy."
Làm gì không hiểu được nàng, Tô Mộc Nhiễm cũng không để ý, đưa muỗng lên thổi thổi, sau đó duỗi ra phía sau, hỏi, "Thử xem mùi vị có hợp không?"
"Cần gì thử a, lần trước cô làm đã ngon rồi." Tuy nói như vậy nhưng Chu Nguyên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, uống một ngụm, "Ừm, vừa ăn, mùi vị rất tuyệt."
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, tự giác uống hết muỗng canh Chu Nguyên uống không hết, lại đậy nắp nồi, "Canh xong rồi, lát nữa xào rau."
"Ừm." Chu Nguyên bám trên người nàng, dùng cằm chọt chọt bờ vai.
"Em nhanh buông cô ra a, cô còn phải làm cơm." Thấy nàng vẫn không buông, Tô Mộc Nhiễm nói.
"Không muốn." Chu Nguyên siết chặt hai tay bên eo, cọ cọ gò má nàng.
Tô Mộc Nhiễm đưa tay đẩy đẩy cánh tay bên eo mình, sẵng giọng, "Chu Nguyên, đừng náo loạn!" Chu Nguyên chỉ đưa tay ôm nàng thêm chặt không đáp lại.
"..." Đẩy nàng không chịu đi, còn nói không được, Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ đành mặc nàng. Dù sao, cũng không phải lần đầu tiên nàng làm nũng trước mặt mình.
Giống như cam chịu số phận vừa đi vừa kéo theo Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm nấu canh, làm đồ ăn, Chu Nguyên phía sau tò tò theo nàng như cái bóng. Cũng may người này không quá phận đè hết trọng lượng lên lưng nàng, nếu không Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình nhất định không làm đồ ăn được.
Trở rau trong chảo, Tô Mộc Nhiễm nhìn cánh tay người kia đặt trên tay mình, bất đắc dĩ nói, "Chu Nguyên, em có muốn ăn cơm hay không!"
"Muốn a, không phải em đang làm sao?" Chu Nguyên nắm tay Tô Mộc Nhiễm, giống như khi còn bé lão sư nắm tay mình kèm chữ, nắm chảo xẻng xào rau. Chỉ là động tác có làm cũng như không kia, khiến Tô Mộc Nhiễm thật sự nổi lửa.
Cho dù tính khí có tốt, bị nàng đùa dai như vậy cũng bực mình. Cho nên Tô Mộc Nhiễm bực mình.
Tô Mộc Nhiễm nổi lửa rồi, Chu Nguyên liền thảm, "Chu Nguyên, đi ra ngoài!" Nàng loảng xoảng một cái buông xẻng và chảo, âm thanh nghe lạnh cả người.
Ầy nhưng Chu Nguyên không sợ nàng, nắm tay nàng lại cầm xẻng chảo về, xào xào rau giả vờ ủy khuất nói, "Lão sư dữ quá đi."
"..." Biết rõ nàng cố ý nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn thu lại nóng nảy vừa rồi, dở khóc dở cười hỏi, "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?" Đứng đây gây trở ngại nãy giờ rồi! Căn bếp lớn như vậy cứ phải dính sau lưng nàng làm khó.
"Nhớ cô." Không phải nghĩ ngợi, Chu Nguyên nói.
"..." Bàn tay cầm xẻng chợt ngừng động tác mím môi lại bắt đầu đảo khoai tây vài cái thì đậy nắp lại, "Em rảnh rỗi như thế, lát em nấu ăn thế nào?"
"Không chịu." Chu Nguyên bĩu môi, chớp mắt trả lời. Biểu tình này của nàng quả thật moe đến đáng xấu hổ, nếu như bị Ôn Lương thấy chắc chắn sẽ bị nói tuổi nào rồi còn giả đáng yêu đúng là không biết xấu hổ!
Tính trẻ con của nàng lại trỗi dậy, Tô Mộc Nhiễm cũng hết cách, cuối cùng vẫn là chọn cách dỗ dành như bình thường, "Vậy em buông cô ra trước có được không, ra ngoài chờ, lát nữa là có thể ăn cơm."
Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Chu Nguyên nhoẻn miệng cười, miệng dán bên tai Tô Mộc Nhiễm, dùng giọng nói hết sức hồn nhiên nói lời ám muội, "Vậy ăn cơm xong có thể ăn cô không?"
Vợ chồng già nhiều năm như vậy, lời gì chưa từng nghe qua, thế nhưng Tô Mộc Nhiễm vừa nghe một câu như thế, vẫn đỏ mặt, "Đi ra ngoài!" Tô Mộc Nhiễm cắn răng, hoàn toàn là thẹn quá hóa giận.
"Không chịu đâu." Ôm lấy nàng, Chu Nguyên lão thần tại tại* nghiêng đầu nói, "Hơn nữa tối hôm trước, em nói muốn ra ngoài, cô còn siết chặt em, bảo đừng đi nha."
*Ngạn ngữ phương Nam ý chỉ người trưởng thành, bình tĩnh; cũng chỉ người rất thong dong; hoặc dạy bảo ai đó
Nàng ám chỉ cái gì sao Tô Mộc Nhiễm lại không biết, mặt càng đỏ bừng hơn.
Chu Hoàn vào bếp rót nước, xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh nhìn thấy tình cảnh trong bếp, liền ngẩn người. Nhìn Chu Nguyên nói những lời này với Tô Mộc Nhiễm, ông lắc đầu, haiz thanh niên thời nay a...
Bưng nước về cho vợ, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Dung Thanh. Xem phim truyền hình đang chiếu trên TV, có chút đăm chiêu ông nói, "Tiểu Nguyên có cần dọn ra ngoài không..."
Dung Thanh ở bên cạnh vừa nghe cũng sửng sốt một chút, dọn ra ngoài à? Hôm nay Lạc Lạc cũng biết rồi, sống cùng Mộc Nhiễm cũng sẽ không có nhiều vấn đề nhỉ. Chỉ là...
Con gái sớm biết được chuyện này Tô Mộc Nhiễm cũng không có phản ứng gì nhiều. Vốn định nói cho con bé, hôm nay nó biết sớm hơn một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là công tác trấn an, Tô Mộc Nhiễm vẫn phải làm.
Vì vậy tối đó, hai mẹ con ở trong chăn hàn huyên cả tối. Về phần Chu Nguyên... từ sớm đã bị Lạc Lạc thấy chướng mắt đuổi về nhà ngủ giường đơn rồi. Cái thứ con gái hãm hại cha... Chu Nguyên gối tay nhìn trần nhà, cảm thấy đời người đừng càng thêm đắng cay như thế chứ.
Xuất ngoại hơn nửa tháng, đương nhiên cuối tuần Chu Nguyên phải ở nhà cùng cha mẹ rồi, Tô Mộc Nhiễm cũng không có gì làm, đơn giản đến Chu gia cùng Lạc Lạc. Cả gia đình ở phòng khách xem điện ảnh hết buổi trưa.
Chiều đến team hai đứa năm ba sơ trung phải trở về trường, sau khi Chu Hoàn làm xong bữa trưa cho chúng nó liền đóng gói cả hai đưa đến trường học. Đương Nhiên, tên phàm ăn như Đường Văn Nhuận lại theo thường lệ hãm hại Chu Nguyên móc ra tiền mua đồ ăn vặt. Nhìn Đường Văn Nhuận ăn vặt càng ăn càng gầy Chu Nguyên liền buồn bực, rõ ràng khi bé béo như heo con, sao trưởng thành rồi thì trở thành thể chất gầy gò như mình.
Mà Lạc Lạc hồi nhỏ thì như khỉ, lớn lên lại có thịt hơn một chút. Haiz, đúng là con gái lớn rồi biến hóa 18 lần...
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến trường Chu Nguyên cũng không về ngay, tiện đường ghé vào chợ mua đồ ăn. Thường ngày chúng nó không có ở nhà Dung Thanh và Chu Hoàn sẽ gọi Tô Mộc Nhiễm đến ăn cơm cùng nhau, vì vậy giống như bình thường, về đến nhà Chu Nguyên liền vào bếp.
Chu gia hiện tại là như vậy, Chu Nguyên bận rộn đi làm, Chu Hoàn làm cơm, ý là không muốn nói chính tay Chu Nguyên làm, đương nhiên thỉnh thoảng rảnh rỗi Tô Mộc Nhiễm cũng sẽ đến làm cơm.
Hôm nay hai người đều ở nhà, đương nhiên là hai người làm cơm. Đầu bếp Tô nấu ăn, Chu Nguyên chỉ có thể làm phụ bếp. Cắt thịt rửa rau xong Chu Nguyên liền hết việc. Nhìn Tô Mộc Nhiễm đứng trước bếp mở nắp nồi cầm muỗng chuẩn bị nếm canh, Chu Nguyên cười cong cả mắt.
Nhẹ nhàng đi đến dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, Chu Nguyên duỗi hai tay qua eo nàng, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ ấy vào trong lòng. Cơ thể đối phương cứng đờ, bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau tay Tô Mộc Nhiễm run lên, nước canh trên muỗng liền bị vẩy ra.
Biết là nàng, Tô Mộc Nhiễm cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay trong lòng mình, quở trách một câu, "Đừng quậy."
Chu Nguyên ôm lấy nàng từ phía sau, ôm trọn người phụ nữ thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn nàng rất nhiều vào lòng, đặt cằm lên bờ vai gầy gò của nàng, miễn cưỡng nói, "Em không có quậy."
Làm gì không hiểu được nàng, Tô Mộc Nhiễm cũng không để ý, đưa muỗng lên thổi thổi, sau đó duỗi ra phía sau, hỏi, "Thử xem mùi vị có hợp không?"
"Cần gì thử a, lần trước cô làm đã ngon rồi." Tuy nói như vậy nhưng Chu Nguyên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, uống một ngụm, "Ừm, vừa ăn, mùi vị rất tuyệt."
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, tự giác uống hết muỗng canh Chu Nguyên uống không hết, lại đậy nắp nồi, "Canh xong rồi, lát nữa xào rau."
"Ừm." Chu Nguyên bám trên người nàng, dùng cằm chọt chọt bờ vai.
"Em nhanh buông cô ra a, cô còn phải làm cơm." Thấy nàng vẫn không buông, Tô Mộc Nhiễm nói.
"Không muốn." Chu Nguyên siết chặt hai tay bên eo, cọ cọ gò má nàng.
Tô Mộc Nhiễm đưa tay đẩy đẩy cánh tay bên eo mình, sẵng giọng, "Chu Nguyên, đừng náo loạn!" Chu Nguyên chỉ đưa tay ôm nàng thêm chặt không đáp lại.
"..." Đẩy nàng không chịu đi, còn nói không được, Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ đành mặc nàng. Dù sao, cũng không phải lần đầu tiên nàng làm nũng trước mặt mình.
Giống như cam chịu số phận vừa đi vừa kéo theo Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm nấu canh, làm đồ ăn, Chu Nguyên phía sau tò tò theo nàng như cái bóng. Cũng may người này không quá phận đè hết trọng lượng lên lưng nàng, nếu không Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình nhất định không làm đồ ăn được.
Trở rau trong chảo, Tô Mộc Nhiễm nhìn cánh tay người kia đặt trên tay mình, bất đắc dĩ nói, "Chu Nguyên, em có muốn ăn cơm hay không!"
"Muốn a, không phải em đang làm sao?" Chu Nguyên nắm tay Tô Mộc Nhiễm, giống như khi còn bé lão sư nắm tay mình kèm chữ, nắm chảo xẻng xào rau. Chỉ là động tác có làm cũng như không kia, khiến Tô Mộc Nhiễm thật sự nổi lửa.
Cho dù tính khí có tốt, bị nàng đùa dai như vậy cũng bực mình. Cho nên Tô Mộc Nhiễm bực mình.
Tô Mộc Nhiễm nổi lửa rồi, Chu Nguyên liền thảm, "Chu Nguyên, đi ra ngoài!" Nàng loảng xoảng một cái buông xẻng và chảo, âm thanh nghe lạnh cả người.
Ầy nhưng Chu Nguyên không sợ nàng, nắm tay nàng lại cầm xẻng chảo về, xào xào rau giả vờ ủy khuất nói, "Lão sư dữ quá đi."
"..." Biết rõ nàng cố ý nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn thu lại nóng nảy vừa rồi, dở khóc dở cười hỏi, "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?" Đứng đây gây trở ngại nãy giờ rồi! Căn bếp lớn như vậy cứ phải dính sau lưng nàng làm khó.
"Nhớ cô." Không phải nghĩ ngợi, Chu Nguyên nói.
"..." Bàn tay cầm xẻng chợt ngừng động tác mím môi lại bắt đầu đảo khoai tây vài cái thì đậy nắp lại, "Em rảnh rỗi như thế, lát em nấu ăn thế nào?"
"Không chịu." Chu Nguyên bĩu môi, chớp mắt trả lời. Biểu tình này của nàng quả thật moe đến đáng xấu hổ, nếu như bị Ôn Lương thấy chắc chắn sẽ bị nói tuổi nào rồi còn giả đáng yêu đúng là không biết xấu hổ!
Tính trẻ con của nàng lại trỗi dậy, Tô Mộc Nhiễm cũng hết cách, cuối cùng vẫn là chọn cách dỗ dành như bình thường, "Vậy em buông cô ra trước có được không, ra ngoài chờ, lát nữa là có thể ăn cơm."
Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Chu Nguyên nhoẻn miệng cười, miệng dán bên tai Tô Mộc Nhiễm, dùng giọng nói hết sức hồn nhiên nói lời ám muội, "Vậy ăn cơm xong có thể ăn cô không?"
Vợ chồng già nhiều năm như vậy, lời gì chưa từng nghe qua, thế nhưng Tô Mộc Nhiễm vừa nghe một câu như thế, vẫn đỏ mặt, "Đi ra ngoài!" Tô Mộc Nhiễm cắn răng, hoàn toàn là thẹn quá hóa giận.
"Không chịu đâu." Ôm lấy nàng, Chu Nguyên lão thần tại tại* nghiêng đầu nói, "Hơn nữa tối hôm trước, em nói muốn ra ngoài, cô còn siết chặt em, bảo đừng đi nha."
*Ngạn ngữ phương Nam ý chỉ người trưởng thành, bình tĩnh; cũng chỉ người rất thong dong; hoặc dạy bảo ai đó
Nàng ám chỉ cái gì sao Tô Mộc Nhiễm lại không biết, mặt càng đỏ bừng hơn.
Chu Hoàn vào bếp rót nước, xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh nhìn thấy tình cảnh trong bếp, liền ngẩn người. Nhìn Chu Nguyên nói những lời này với Tô Mộc Nhiễm, ông lắc đầu, haiz thanh niên thời nay a...
Bưng nước về cho vợ, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Dung Thanh. Xem phim truyền hình đang chiếu trên TV, có chút đăm chiêu ông nói, "Tiểu Nguyên có cần dọn ra ngoài không..."
Dung Thanh ở bên cạnh vừa nghe cũng sửng sốt một chút, dọn ra ngoài à? Hôm nay Lạc Lạc cũng biết rồi, sống cùng Mộc Nhiễm cũng sẽ không có nhiều vấn đề nhỉ. Chỉ là...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ai là baba
- Chương 2: Cha ruột, mẹ kế
- Chương 3: Cái gọi là bạn thân
- Chương 4: Cái gọi là người nhà
- Chương 5: Cái gọi là tiểu di
- Chương 6: Gặp lại con gái
- Chương 7: Gặp lại baba
- Chương 8: Cái gọi là Ôn Lương
- Chương 9: Cái gọi là tình nghĩa
- Chương 10: Dưới ngọn đèn tàn
- Chương 11: Bỗng nhiên ngoảnh đầu
- Chương 12: Ngân câu sau tai
- Chương 13: Nắng gắt tháng chín
- Chương 14: Cái gọi là quan tâm
- Chương 15: Tôn sư Mộc Nhiễm
- Chương 16: Tổ tôn tam đại
- Chương 17: Lần đầu gặp phụ huynh
- Chương 18: Cái gọi là hướng nội
- Chương 19: Người cha
- Chương 20: Người mẹ
- Chương 21: Ngất xỉu
- Chương 22: Về bảo vệ
- Chương 23: Về Lạc Lạc
- Chương 24: Về lão sư
- Chương 25: Về kết hôn
- Chương 26: Chuyện điện thoại
- Chương 27: Chuyện video call
- Chương 28: Chuyện ức hiếp
- Chương 29: Chuyện mát xa
- Chương 30: Chuyện dụ dỗ
- Chương 31: Baba đi đâu rồi...
- Chương 32: Đây là bắt đầu
- Chương 33: Phong quá lưu ngân
- Chương 34: Lần đầu cùng trò chuyện
- Chương 35: Cái gọi là tựa đề
- Chương 36: Đường dài đằng đẵng
- Chương 37: Thích và này nọ
- Chương 38: Thất lễ và này nọ
- Chương 39: Lo lắng và này nọ
- Chương 40: Chuyện xấu và này nọ
- Chương 41: Về nhà và này nọ
- Chương 42: Bức ảnh và này nọ
- Chương 43: Ông nhà và này nọ
- Chương 44: Trò chơi và này nọ
- Chương 45: Tiệc chúc mừng và này nọ
- Chương 46: Sinh nhật và này nọ
- Chương 47: Nụ hôn đầu tiên và này nọ
- Chương 48: Lần đầu gặp nhau và này nọ
- Chương 49: Uyển nhược bình hồ, phong quá vô ba
- Chương 50: Chiếc nhẫn và này nọ
- Chương 51: Ôm và này nọ
- Chương 52: Ăn cơm và này nọ
- Chương 53: Bóng rổ và này nọ
- Chương 54: Bị thương và này nọ
- Chương 55: Mắt quỷ và này nọ
- Chương 56: Lời hứa và này nọ
- Chương 57: Ngủ ngon và này nọ
- Chương 58: Ôm nhau và này nọ
- Chương 59: Làm cơm và này nọ
- Chương 60: Khuê mật và này nọ
- Chương 61: Chồng trước và này nọ
- Chương 62: Dọn dẹp và này nọ
- Chương 63: Phó lái và này nọ
- Chương 64: Thiên nga kiêu ngạo
- Chương 65: Đêm Noel
- Chương 66: Khúc hát đêm Noel
- Chương 67: Lời chúc mừng năm mới
- Chương 68: Phát sốt và này nọ
- Chương 69: Chăm sóc và này nọ
- Chương 70: Ngủ lại và này nọ
- Chương 71: Không liên lạc được
- Chương 72: Hẹn gặp lại và này nọ
- Chương 73: Đau dạ dày và này nọ
- Chương 74: Tỷ tỷ và này nọ
- Chương 75: Hãm hại mẹ và này nọ
- Chương 76: Nhà ma và này nọ
- Chương 77: Thân cận và này nọ
- Chương 78: Tỏ tình và này nọ
- Chương 79: Đáng yêu và này nọ
- Chương 80: Anh cả và này nọ
- Chương 81: Tiết nguyên tiêu và này nọ
- Chương 82: Thang máy và này nọ
- Chương 83: An ủi và này nọ
- Chương 84: Cơn mưa phùn và này nọ
- Chương 85: Học muội và này nọ
- Chương 86: Ngã bệnh và này nọ
- Chương 87: Lần tỏ tình thứ hai
- Chương 88: Hỗ trợ công kích và này nọ
- Chương 89: Vết son môi và này nọ
- Chương 90: Động đất và này nọ
- Chương 91: Xuất ngoại và này nọ
- Chương 92: Hoa hồng và này nọ
- Chương 93: Áo cưới và này nọ
- Chương 94: Hẹn ước ba năm
- Chương 95: Cái gọi là tình yêu
- Chương 96: Hôn, ôm
- Chương 97: Chương cuối cùng
- Chương 98: Tổng kết
- Chương 99: Phiên ngoại 1: Baba và này nọ
- Chương 100: Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
- Chương 101: Phiên ngoại 3: Con gái và này nọ
- Chương 102: Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
- Chương 103: Phiên ngoại 5: Lần đầu "yêu" o(╯□╰)o
- Chương 104: Phiên ngoại 6: Một đoạn cuối cùng