Baba 17 Tuổi - Chương 102: Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
Chương trước- Chương 1: Ai là baba
- Chương 2: Cha ruột, mẹ kế
- Chương 3: Cái gọi là bạn thân
- Chương 4: Cái gọi là người nhà
- Chương 5: Cái gọi là tiểu di
- Chương 6: Gặp lại con gái
- Chương 7: Gặp lại baba
- Chương 8: Cái gọi là Ôn Lương
- Chương 9: Cái gọi là tình nghĩa
- Chương 10: Dưới ngọn đèn tàn
- Chương 11: Bỗng nhiên ngoảnh đầu
- Chương 12: Ngân câu sau tai
- Chương 13: Nắng gắt tháng chín
- Chương 14: Cái gọi là quan tâm
- Chương 15: Tôn sư Mộc Nhiễm
- Chương 16: Tổ tôn tam đại
- Chương 17: Lần đầu gặp phụ huynh
- Chương 18: Cái gọi là hướng nội
- Chương 19: Người cha
- Chương 20: Người mẹ
- Chương 21: Ngất xỉu
- Chương 22: Về bảo vệ
- Chương 23: Về Lạc Lạc
- Chương 24: Về lão sư
- Chương 25: Về kết hôn
- Chương 26: Chuyện điện thoại
- Chương 27: Chuyện video call
- Chương 28: Chuyện ức hiếp
- Chương 29: Chuyện mát xa
- Chương 30: Chuyện dụ dỗ
- Chương 31: Baba đi đâu rồi...
- Chương 32: Đây là bắt đầu
- Chương 33: Phong quá lưu ngân
- Chương 34: Lần đầu cùng trò chuyện
- Chương 35: Cái gọi là tựa đề
- Chương 36: Đường dài đằng đẵng
- Chương 37: Thích và này nọ
- Chương 38: Thất lễ và này nọ
- Chương 39: Lo lắng và này nọ
- Chương 40: Chuyện xấu và này nọ
- Chương 41: Về nhà và này nọ
- Chương 42: Bức ảnh và này nọ
- Chương 43: Ông nhà và này nọ
- Chương 44: Trò chơi và này nọ
- Chương 45: Tiệc chúc mừng và này nọ
- Chương 46: Sinh nhật và này nọ
- Chương 47: Nụ hôn đầu tiên và này nọ
- Chương 48: Lần đầu gặp nhau và này nọ
- Chương 49: Uyển nhược bình hồ, phong quá vô ba
- Chương 50: Chiếc nhẫn và này nọ
- Chương 51: Ôm và này nọ
- Chương 52: Ăn cơm và này nọ
- Chương 53: Bóng rổ và này nọ
- Chương 54: Bị thương và này nọ
- Chương 55: Mắt quỷ và này nọ
- Chương 56: Lời hứa và này nọ
- Chương 57: Ngủ ngon và này nọ
- Chương 58: Ôm nhau và này nọ
- Chương 59: Làm cơm và này nọ
- Chương 60: Khuê mật và này nọ
- Chương 61: Chồng trước và này nọ
- Chương 62: Dọn dẹp và này nọ
- Chương 63: Phó lái và này nọ
- Chương 64: Thiên nga kiêu ngạo
- Chương 65: Đêm Noel
- Chương 66: Khúc hát đêm Noel
- Chương 67: Lời chúc mừng năm mới
- Chương 68: Phát sốt và này nọ
- Chương 69: Chăm sóc và này nọ
- Chương 70: Ngủ lại và này nọ
- Chương 71: Không liên lạc được
- Chương 72: Hẹn gặp lại và này nọ
- Chương 73: Đau dạ dày và này nọ
- Chương 74: Tỷ tỷ và này nọ
- Chương 75: Hãm hại mẹ và này nọ
- Chương 76: Nhà ma và này nọ
- Chương 77: Thân cận và này nọ
- Chương 78: Tỏ tình và này nọ
- Chương 79: Đáng yêu và này nọ
- Chương 80: Anh cả và này nọ
- Chương 81: Tiết nguyên tiêu và này nọ
- Chương 82: Thang máy và này nọ
- Chương 83: An ủi và này nọ
- Chương 84: Cơn mưa phùn và này nọ
- Chương 85: Học muội và này nọ
- Chương 86: Ngã bệnh và này nọ
- Chương 87: Lần tỏ tình thứ hai
- Chương 88: Hỗ trợ công kích và này nọ
- Chương 89: Vết son môi và này nọ
- Chương 90: Động đất và này nọ
- Chương 91: Xuất ngoại và này nọ
- Chương 92: Hoa hồng và này nọ
- Chương 93: Áo cưới và này nọ
- Chương 94: Hẹn ước ba năm
- Chương 95: Cái gọi là tình yêu
- Chương 96: Hôn, ôm
- Chương 97: Chương cuối cùng
- Chương 98: Tổng kết
- Chương 99: Phiên ngoại 1: Baba và này nọ
- Chương 100: Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
- Chương 101: Phiên ngoại 3: Con gái và này nọ
- Chương 102: Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
- Chương 103: Phiên ngoại 5: Lần đầu "yêu" o(╯□╰)o
- Chương 104: Phiên ngoại 6: Một đoạn cuối cùng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Baba 17 Tuổi
Chương 102: Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
Quốc khánh rất nhanh đã tới rồi.
Chu An hiếm khi được rảnh rỗi, đón Dung Thanh và Chu Hoàn đi. Kế hoạch định đưa hai người đi chơi của Tô Mộc Nhiễm và Chu Nguyên liền bỏ phí. Tụi nhỏ lại có hoạt động riêng, được rồi, quốc khánh trở thành của riêng hai người.
Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm rất ít có thời gian ra ngoài cùng nhau, nghiêm túc mà tính, đây là lần đầu tiên hai người đi chơi cùng nhau theo nghĩa thật sự. Hiếm khi rảnh rỗi, đương nhiên phải lập kế hoạch một phen.
Ngày 1 xuất phát, tảng sáng Chu Nguyên liền lái xe lên đường cao tốc, chạy đến những thành phố xung quanh. Ngày hôm đó dạo chơi hết mấy thắng cảnh ở thành thị lân cận, sau đó đi tìm một khách sạn tốt.
Vốn vì ngày đầu kỳ nghỉ quốc khánh nên bên ngoài có rất nhiều người, Chu Nguyên nghĩ cho lộ trình, cũng vì an toàn, chỉ dắt Tô Mộc Nhiễm đi dạo một hồi liền trở về khách sạn.
Sau khi dùng cơm tối, Chu Nguyên đi rửa mặt, Tô Mộc Nhiễm theo sau. Lúc Tô Mộc Nhiễm đi ra thì thấy Chu Nguyên mặc áo ngủ qua loa, ngồi xếp bằng trên giường ôm máy tính gõ gõ đánh đánh.
"Em đang làm gì vậy?" Vừa đi vừa lau tóc, Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên hỏi như vậy.
"Viết vài thứ." Chu Nguyên ngẩng đầu, đặt máy tính qua một bên, thấy nàng đau lau tóc bèn nói, "Tới đây, em giúp cho."
"Ừm."
Ở bên nhau nhiều năm, đã sớm có sự ăn ý, vừa nói chuyện phiếm vừa lau tóc, chỉ chốc lát đã khô phân nửa.
"Lạc Lạc nói hôm nay tụi nó dạo quanh vài nơi, 7 giờ đến làng du lịch, ngày mai định nướng thịt." Lau khô mái tóc Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên nghĩ đến vừa rồi khi Tô Mộc Nhiễm tắm nàng nhận được điện thoại của con gái, thành thành thật thật kể lại.
Hơi lạnh trên tóc phủ lên đầu ngón tay, thoải mái vô cùng. Một tay ôm lấy người phụ nữ trong lòng, Chu Nguyên khép hờ mắt lại.
"Ừm."
"Có mệt không?" Ôm thật chặt trong tay, Chu Nguyên cúi xuống hôn lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng hỏi. Hôm nay đi khá nhiều nơi, Tô Mộc Nhiễm lại là người quanh năm suốt tháng ở trong phòng làm việc, cơ thể chịu không nổi cũng không có gì lạ.
Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, mười ngón giao nhau cùng bàn tay đặt bên eo mình, "Cô ổn, em thì sao?" Hôm nay Chu Nguyên lái xe cả một ngày, còn dậy rất sớm, chắc là mệt mỏi lắm.
Hôn mái tóc của nàng, Chu Nguyên cười khẽ, "Không mệt."
"Ngày mai để cô lái xe được không?" Ngón tay nắm lấy nhau siết chặt, Tô Mộc Nhiễm đề nghị.
"Ừm, được." Chỉ sợ mình không đồng ý nàng lại muốn lo lắng, hơn nữa, bản thân cũng có mệt, nếu ngày mai mình lái xe, xảy ra chuyện thì không nên. Đáp lời đối phương, Chu Nguyên đưa tay, sờ sờ mái tóc còn chút ẩm ướt của nàng, "Cô buồn ngủ chưa? Nhưng mà tóc còn chưa khô, chúng ta chơi gì đó chờ tóc khô thế nào?"
"Được, chơi cái gì?" Chiếc đầu tựa trên vai nàng gật gật, Tô Mộc Nhiễm biếng nhác khép mắt lại.
"Nãy nhìn sơ bên tủ TV có đủ loại bài, em xuống dưới tìm thử." Nói xong, Chu Nguyên buông lỏng chiếc ôm, hăng hái nhảy xuống giường bật người đến tủ TV. Tô Mộc Nhiễm ngồi xổm trên giường, nhìn bóng lưng của nàng, cười khẽ một tiếng, "Chu Nguyên, em từ từ thôi." Lí lắc như thế không sợ đụng trúng đâu sao.
Quét một vòng trên mặt tủ, Chu Nguyên cầm lấy một hộp cờ năm quân, quay đầu lắc lắc về phía Tô Mộc Nhiễm, "Lão sư, cờ năm quân thế nào?"
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm ngồi nghiêng trên giường, gật đầu.
Cờ năm quân, vậy cờ năm quân được rồi, nhưng mà Chu Nguyên nói thắng thua phải có phạt. Bên thua bị bên thắng hôn một cái. Quy tắc này làm Tô Mộc Nhiễm dở khóc dở cười, lập tức duỗi chân đạp nàng hai cái.
Tô Mộc Nhiễm không phối hợp, Chu Nguyên không thể làm gì khác hơn là sửa lại, sửa thành đánh tay. Hai người đều đồng ý bắt đầu chơi cờ...
Chu Nguyên chơi cờ không giỏi bằng Tô Mộc Nhiễm, ngay từ đầu đã thua liên tiếp, Tô Mộc Nhiễm cũng không khách khí, nhìn nàng xòe bàn tay ra liền hung hăng đánh, làm cho Chu Nguyên mỗi lần thua đều run rẩy xòe tay ra không dám mở mắt. Sau khi bị đánh mấy lần, Chu Nguyên liền chơi xấu. Thấy mình sắp thua thì vội vàng xin đi lại. Tổng thể đi lại 5 6 lần.
Tô Mộc Nhiễm nói nàng có thể có nguyên tắc một chút không, nàng nói ở bên vợ không cần nguyên tắc, vừa nói còn vừa hôn gò má dỗ dành nàng, giả đáng yêu đặc biệt không có tiết tháo nói nhường em đi nhường em đi mà.
Kết quả, Tô Mộc Nhiễm thật sự nhường nàng. Nhưng mà làm sao thì Chu Nguyên vẫn thua, kết quả lại ăn một cái tát. Chu Nguyên bị đánh đau, vội vàng đưa tay kéo Tô Mộc Nhiễm, thổi thổi vào lòng bàn tay nàng, hỏi nàng có đau không. Khiến cho Tô Mộc Nhiễm lại muốn đánh nàng cái nữa... người này, hết nói nổi. Tuổi càng cao thì càng vô lại. Trước đây là một người ngoan ngoãn hiền lành biết bao nhiêu...
Chơi cờ năm quân hơn tiếng rưỡi, Chu Nguyên bị đánh từ đầu tới cuối, nhưng mà Tô Mộc Nhiễm đánh nàng bao nhiêu nàng liền đè Tô Mộc Nhiễm ra hôn gấp bội. Như thế tính ra, hôm đó không có thiệt thòi bao nhiêu.
Chơi đến 9 giờ hơn, nghĩ ngày mai còn chỗ muốn đi, Tô Mộc Nhiễm sờ sờ mái tóc mình, cũng khô rồi, liền nói Chu Nguyên đi ngủ. Chu Nguyên nghe theo, dọn bàn cờ, vào toilet rửa tay.
Lúc đi ra chỉ thấy Tô Mộc Nhiễm đã tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn ngủ lờ mờ trên đầu giường. Chu Nguyên lắc đầu, tắt đèn toilet, nương theo ngọn đèn thành phố ngoài cửa sổ, bò lên giường.
Chiếc chăn trên giường đã gồ lên một đoàn, Chu Nguyên xốc chăn lên, kề bên lưng Tô Mộc Nhiễm nằm xuống. Hơi lạnh trên bàn tay nửa khô nửa ướt dò xuống dưới, một tấc một tấc trượt lên trên. Chu Nguyên kề bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi, "Mặc nhiều như vậy, đi ngủ sẽ khó chịu đúng không?"
Tô Mộc Nhiễm biết nàng muốn, rất tự giác nâng thắt lưng, để nàng cởi bỏ chiếc áo duy nhất trên người mình.
Quốc khánh rất nhanh đã tới rồi.
Chu An hiếm khi được rảnh rỗi, đón Dung Thanh và Chu Hoàn đi. Kế hoạch định đưa hai người đi chơi của Tô Mộc Nhiễm và Chu Nguyên liền bỏ phí. Tụi nhỏ lại có hoạt động riêng, được rồi, quốc khánh trở thành của riêng hai người.
Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm rất ít có thời gian ra ngoài cùng nhau, nghiêm túc mà tính, đây là lần đầu tiên hai người đi chơi cùng nhau theo nghĩa thật sự. Hiếm khi rảnh rỗi, đương nhiên phải lập kế hoạch một phen.
Ngày 1 xuất phát, tảng sáng Chu Nguyên liền lái xe lên đường cao tốc, chạy đến những thành phố xung quanh. Ngày hôm đó dạo chơi hết mấy thắng cảnh ở thành thị lân cận, sau đó đi tìm một khách sạn tốt.
Vốn vì ngày đầu kỳ nghỉ quốc khánh nên bên ngoài có rất nhiều người, Chu Nguyên nghĩ cho lộ trình, cũng vì an toàn, chỉ dắt Tô Mộc Nhiễm đi dạo một hồi liền trở về khách sạn.
Sau khi dùng cơm tối, Chu Nguyên đi rửa mặt, Tô Mộc Nhiễm theo sau. Lúc Tô Mộc Nhiễm đi ra thì thấy Chu Nguyên mặc áo ngủ qua loa, ngồi xếp bằng trên giường ôm máy tính gõ gõ đánh đánh.
"Em đang làm gì vậy?" Vừa đi vừa lau tóc, Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên hỏi như vậy.
"Viết vài thứ." Chu Nguyên ngẩng đầu, đặt máy tính qua một bên, thấy nàng đau lau tóc bèn nói, "Tới đây, em giúp cho."
"Ừm."
Ở bên nhau nhiều năm, đã sớm có sự ăn ý, vừa nói chuyện phiếm vừa lau tóc, chỉ chốc lát đã khô phân nửa.
"Lạc Lạc nói hôm nay tụi nó dạo quanh vài nơi, 7 giờ đến làng du lịch, ngày mai định nướng thịt." Lau khô mái tóc Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên nghĩ đến vừa rồi khi Tô Mộc Nhiễm tắm nàng nhận được điện thoại của con gái, thành thành thật thật kể lại.
Hơi lạnh trên tóc phủ lên đầu ngón tay, thoải mái vô cùng. Một tay ôm lấy người phụ nữ trong lòng, Chu Nguyên khép hờ mắt lại.
"Ừm."
"Có mệt không?" Ôm thật chặt trong tay, Chu Nguyên cúi xuống hôn lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng hỏi. Hôm nay đi khá nhiều nơi, Tô Mộc Nhiễm lại là người quanh năm suốt tháng ở trong phòng làm việc, cơ thể chịu không nổi cũng không có gì lạ.
Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, mười ngón giao nhau cùng bàn tay đặt bên eo mình, "Cô ổn, em thì sao?" Hôm nay Chu Nguyên lái xe cả một ngày, còn dậy rất sớm, chắc là mệt mỏi lắm.
Hôn mái tóc của nàng, Chu Nguyên cười khẽ, "Không mệt."
"Ngày mai để cô lái xe được không?" Ngón tay nắm lấy nhau siết chặt, Tô Mộc Nhiễm đề nghị.
"Ừm, được." Chỉ sợ mình không đồng ý nàng lại muốn lo lắng, hơn nữa, bản thân cũng có mệt, nếu ngày mai mình lái xe, xảy ra chuyện thì không nên. Đáp lời đối phương, Chu Nguyên đưa tay, sờ sờ mái tóc còn chút ẩm ướt của nàng, "Cô buồn ngủ chưa? Nhưng mà tóc còn chưa khô, chúng ta chơi gì đó chờ tóc khô thế nào?"
"Được, chơi cái gì?" Chiếc đầu tựa trên vai nàng gật gật, Tô Mộc Nhiễm biếng nhác khép mắt lại.
"Nãy nhìn sơ bên tủ TV có đủ loại bài, em xuống dưới tìm thử." Nói xong, Chu Nguyên buông lỏng chiếc ôm, hăng hái nhảy xuống giường bật người đến tủ TV. Tô Mộc Nhiễm ngồi xổm trên giường, nhìn bóng lưng của nàng, cười khẽ một tiếng, "Chu Nguyên, em từ từ thôi." Lí lắc như thế không sợ đụng trúng đâu sao.
Quét một vòng trên mặt tủ, Chu Nguyên cầm lấy một hộp cờ năm quân, quay đầu lắc lắc về phía Tô Mộc Nhiễm, "Lão sư, cờ năm quân thế nào?"
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm ngồi nghiêng trên giường, gật đầu.
Cờ năm quân, vậy cờ năm quân được rồi, nhưng mà Chu Nguyên nói thắng thua phải có phạt. Bên thua bị bên thắng hôn một cái. Quy tắc này làm Tô Mộc Nhiễm dở khóc dở cười, lập tức duỗi chân đạp nàng hai cái.
Tô Mộc Nhiễm không phối hợp, Chu Nguyên không thể làm gì khác hơn là sửa lại, sửa thành đánh tay. Hai người đều đồng ý bắt đầu chơi cờ...
Chu Nguyên chơi cờ không giỏi bằng Tô Mộc Nhiễm, ngay từ đầu đã thua liên tiếp, Tô Mộc Nhiễm cũng không khách khí, nhìn nàng xòe bàn tay ra liền hung hăng đánh, làm cho Chu Nguyên mỗi lần thua đều run rẩy xòe tay ra không dám mở mắt. Sau khi bị đánh mấy lần, Chu Nguyên liền chơi xấu. Thấy mình sắp thua thì vội vàng xin đi lại. Tổng thể đi lại 5 6 lần.
Tô Mộc Nhiễm nói nàng có thể có nguyên tắc một chút không, nàng nói ở bên vợ không cần nguyên tắc, vừa nói còn vừa hôn gò má dỗ dành nàng, giả đáng yêu đặc biệt không có tiết tháo nói nhường em đi nhường em đi mà.
Kết quả, Tô Mộc Nhiễm thật sự nhường nàng. Nhưng mà làm sao thì Chu Nguyên vẫn thua, kết quả lại ăn một cái tát. Chu Nguyên bị đánh đau, vội vàng đưa tay kéo Tô Mộc Nhiễm, thổi thổi vào lòng bàn tay nàng, hỏi nàng có đau không. Khiến cho Tô Mộc Nhiễm lại muốn đánh nàng cái nữa... người này, hết nói nổi. Tuổi càng cao thì càng vô lại. Trước đây là một người ngoan ngoãn hiền lành biết bao nhiêu...
Chơi cờ năm quân hơn tiếng rưỡi, Chu Nguyên bị đánh từ đầu tới cuối, nhưng mà Tô Mộc Nhiễm đánh nàng bao nhiêu nàng liền đè Tô Mộc Nhiễm ra hôn gấp bội. Như thế tính ra, hôm đó không có thiệt thòi bao nhiêu.
Chơi đến 9 giờ hơn, nghĩ ngày mai còn chỗ muốn đi, Tô Mộc Nhiễm sờ sờ mái tóc mình, cũng khô rồi, liền nói Chu Nguyên đi ngủ. Chu Nguyên nghe theo, dọn bàn cờ, vào toilet rửa tay.
Lúc đi ra chỉ thấy Tô Mộc Nhiễm đã tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn ngủ lờ mờ trên đầu giường. Chu Nguyên lắc đầu, tắt đèn toilet, nương theo ngọn đèn thành phố ngoài cửa sổ, bò lên giường.
Chiếc chăn trên giường đã gồ lên một đoàn, Chu Nguyên xốc chăn lên, kề bên lưng Tô Mộc Nhiễm nằm xuống. Hơi lạnh trên bàn tay nửa khô nửa ướt dò xuống dưới, một tấc một tấc trượt lên trên. Chu Nguyên kề bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi, "Mặc nhiều như vậy, đi ngủ sẽ khó chịu đúng không?"
Tô Mộc Nhiễm biết nàng muốn, rất tự giác nâng thắt lưng, để nàng cởi bỏ chiếc áo duy nhất trên người mình.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ai là baba
- Chương 2: Cha ruột, mẹ kế
- Chương 3: Cái gọi là bạn thân
- Chương 4: Cái gọi là người nhà
- Chương 5: Cái gọi là tiểu di
- Chương 6: Gặp lại con gái
- Chương 7: Gặp lại baba
- Chương 8: Cái gọi là Ôn Lương
- Chương 9: Cái gọi là tình nghĩa
- Chương 10: Dưới ngọn đèn tàn
- Chương 11: Bỗng nhiên ngoảnh đầu
- Chương 12: Ngân câu sau tai
- Chương 13: Nắng gắt tháng chín
- Chương 14: Cái gọi là quan tâm
- Chương 15: Tôn sư Mộc Nhiễm
- Chương 16: Tổ tôn tam đại
- Chương 17: Lần đầu gặp phụ huynh
- Chương 18: Cái gọi là hướng nội
- Chương 19: Người cha
- Chương 20: Người mẹ
- Chương 21: Ngất xỉu
- Chương 22: Về bảo vệ
- Chương 23: Về Lạc Lạc
- Chương 24: Về lão sư
- Chương 25: Về kết hôn
- Chương 26: Chuyện điện thoại
- Chương 27: Chuyện video call
- Chương 28: Chuyện ức hiếp
- Chương 29: Chuyện mát xa
- Chương 30: Chuyện dụ dỗ
- Chương 31: Baba đi đâu rồi...
- Chương 32: Đây là bắt đầu
- Chương 33: Phong quá lưu ngân
- Chương 34: Lần đầu cùng trò chuyện
- Chương 35: Cái gọi là tựa đề
- Chương 36: Đường dài đằng đẵng
- Chương 37: Thích và này nọ
- Chương 38: Thất lễ và này nọ
- Chương 39: Lo lắng và này nọ
- Chương 40: Chuyện xấu và này nọ
- Chương 41: Về nhà và này nọ
- Chương 42: Bức ảnh và này nọ
- Chương 43: Ông nhà và này nọ
- Chương 44: Trò chơi và này nọ
- Chương 45: Tiệc chúc mừng và này nọ
- Chương 46: Sinh nhật và này nọ
- Chương 47: Nụ hôn đầu tiên và này nọ
- Chương 48: Lần đầu gặp nhau và này nọ
- Chương 49: Uyển nhược bình hồ, phong quá vô ba
- Chương 50: Chiếc nhẫn và này nọ
- Chương 51: Ôm và này nọ
- Chương 52: Ăn cơm và này nọ
- Chương 53: Bóng rổ và này nọ
- Chương 54: Bị thương và này nọ
- Chương 55: Mắt quỷ và này nọ
- Chương 56: Lời hứa và này nọ
- Chương 57: Ngủ ngon và này nọ
- Chương 58: Ôm nhau và này nọ
- Chương 59: Làm cơm và này nọ
- Chương 60: Khuê mật và này nọ
- Chương 61: Chồng trước và này nọ
- Chương 62: Dọn dẹp và này nọ
- Chương 63: Phó lái và này nọ
- Chương 64: Thiên nga kiêu ngạo
- Chương 65: Đêm Noel
- Chương 66: Khúc hát đêm Noel
- Chương 67: Lời chúc mừng năm mới
- Chương 68: Phát sốt và này nọ
- Chương 69: Chăm sóc và này nọ
- Chương 70: Ngủ lại và này nọ
- Chương 71: Không liên lạc được
- Chương 72: Hẹn gặp lại và này nọ
- Chương 73: Đau dạ dày và này nọ
- Chương 74: Tỷ tỷ và này nọ
- Chương 75: Hãm hại mẹ và này nọ
- Chương 76: Nhà ma và này nọ
- Chương 77: Thân cận và này nọ
- Chương 78: Tỏ tình và này nọ
- Chương 79: Đáng yêu và này nọ
- Chương 80: Anh cả và này nọ
- Chương 81: Tiết nguyên tiêu và này nọ
- Chương 82: Thang máy và này nọ
- Chương 83: An ủi và này nọ
- Chương 84: Cơn mưa phùn và này nọ
- Chương 85: Học muội và này nọ
- Chương 86: Ngã bệnh và này nọ
- Chương 87: Lần tỏ tình thứ hai
- Chương 88: Hỗ trợ công kích và này nọ
- Chương 89: Vết son môi và này nọ
- Chương 90: Động đất và này nọ
- Chương 91: Xuất ngoại và này nọ
- Chương 92: Hoa hồng và này nọ
- Chương 93: Áo cưới và này nọ
- Chương 94: Hẹn ước ba năm
- Chương 95: Cái gọi là tình yêu
- Chương 96: Hôn, ôm
- Chương 97: Chương cuối cùng
- Chương 98: Tổng kết
- Chương 99: Phiên ngoại 1: Baba và này nọ
- Chương 100: Phiên ngoại 2: Phòng bếp và này nọ
- Chương 101: Phiên ngoại 3: Con gái và này nọ
- Chương 102: Phiên ngoại 4: Quốc khánh và này nọ
- Chương 103: Phiên ngoại 5: Lần đầu "yêu" o(╯□╰)o
- Chương 104: Phiên ngoại 6: Một đoạn cuối cùng