Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 14
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30-1
- Chương 30-2
- Chương 31-1
- Chương 31-2
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52-1
- Chương 52-2
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66-1
- Chương 66-2
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144: PHIÊN NGOẠI 1
- Chương 145: PHIÊN NGOẠI 2
- Chương 146: PHIÊN NGOẠI 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 14
"Ba mẹ, có lẽ hai người muốn thử đồ ăn do anh trai nấu phải không?"
Máy hút mùi cũ phát ra nhiều tiếng ồn, dù hoạt động cật lực nhưng vẫn không ngăn được hết khói thoát ra.
Sở Ức Quy đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng Vạn Thu, mảnh khảnh đến nỗi ngay cả cái gáy trắng nõn dường như cũng dễ dàng bị kẹp gãy.
Vạn Thu không cao, đứng trước bệ bếp trông như một đứa trẻ đang học nấu ăn, nhưng thực tế động tác xào rau lại rất thành thạo.
Buổi chiều hè oi bức, Vạn Thu bất giác lau mồ hôi.
"Có cần tôi giúp gì không?" Sở Ức Quy quét mắt một cái, không tìm được cái gì để giúp đỡ, liền trực tiếp hỏi.
"Không." Vạn Thu nói. Không phải từ chối, mà thật sự không có.
Vạn Thu không giỏi phân công nhiệm vụ, cũng chưa từng có cơ hội giao nhiệm vụ nên đã học cách tự mình lo liệu mọi việc.
Nếu Sở Ức Quy thực sự được yêu cầu điều gì, người vẫn luôn có trật tự như Vạn Thu sẽ trở nên bối rối.
Vạn Thu rửa tay sạch sẽ, năm món ăn đã được chuẩn bị trên bàn.
Cậu thấy bạn mình đang ngồi trên bàn, Sở Ức Quy tuy ở đó nhưng lại có vẻ không hợp với căn nhà, cậu không biết hình dung khung cảnh này bằng lời nói như thế nào.
"Tôi nhớ là cậu không mua những loại này mà?" Sở Ức Quy chỉ vào những món ăn lạ trên bàn, nhìn qua không đẹp lắm.
"Là đồ ba mẹ ăn thừa hôm qua." Vạn Thu cũng ngồi xuống bàn ăn.
"Đồ ăn thừa sao?" Sở Ức Quy nhìn bàn đồ ăn trước mặt, chỉ có một đĩa thịt heo xả ớt và một đĩa hẹ xào trứng là những món đơn giản do Vạn Thu làm tại nhà.
Có thể nhìn ra Vạn Thu tuy động tác thành thục nhưng lại không am hiểu nấu ăn, Sở Ức Quy vẫn nhớ rõ khi quan sát Vạn Thu nấu nướng trong bếp, các loại gia vị sử dụng rất đơn giản.
Hắn ngay từ đầu đã ngồi vào bàn ăn, chỉ vào trước mặt: "Sao lại để đồ ăn thừa trước mặt tôi?"
"Những món này ăn ngon." Vạn Thu chân thành trả lời.
Đồ ăn ngon nên tặng, Vạn Thu ý thức được phải đối xử tốt với bạn bè.
Việc chiêu đãi bạn bè bằng đồ ăn thừa là hành vi không lịch sự, nhưng cậu rõ ràng không hiểu.
"Là như vậy sao." Sở Ức Quy nhìn trước mặt, đồ ăn đã được hâm lại, tuy rằng vẫn còn chút mùi hương tỏa ra, nhưng đồ ăn gần như mềm nhũn đến nát bấy, hắn có chút bất đắc dĩ: "Cảm ơn."
Tầm tình Sở Ức Quy lúc này rất vi diệu.
Thật không nghĩ tới, hắn lại được "bạn bè" đối xử ưu ái như vậy.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, và hắn chỉ vừa mới đề nghị trở thành bạn bè mà thôi.
"Sao đứa nhỏ lại ăn đồ thừa của hai tên khốn kiếp đó? Con tôi chẳng lẽ vẫn luôn ăn đồ thừa của người ta sao?" Dương Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh bên Sở Ức Quy, giọng nói đè nén, càng biết nhiều càng tức giận, càng bất lực.
"Ức Quy, chúng ta có thể đưa chút đồ ăn qua không?" Sở Kiến Thụ hỏi, cho dù hiện tại không dễ gặp mặt, nhưng ít nhất có thể gắng sức để cải thiện cuộc sống của Vạn Thu.
Sở Ức Quy suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cảm ơn cậu đã nấu nhiều món như vậy cho tôi. Tôi cũng có thể gọi đồ mang về làm quà và ăn với cậu được không?"
"Được." Vạn Thu chớp mắt, dứt khoát đáp.
Sở Ức Quy ban đầu còn lo lắng Vạn Thu sẽ cảm thấy bị xúc phạm, vì việc mang đồ ăn từ bên ngoài về trong khi bàn đã chuẩn bị đầy đủ, đối với chủ nhà là hành vi thiếu tôn trọng.
Nhưng Vạn Thu lại không nghĩ vậy, đơn thuần đồng ý với Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng mang máng hiểu được suy nghĩ của Vạn Thu nên đã thử kiểm tra.
Nghe thấy Vạn Thu đồng ý, Sở Kiến Thụ nhanh chóng dùng điện thoại gọi cho chủ khách sạn năm sao quen thuộc, yêu cầu giao gấp một ít đồ ăn.
"Ừ, tôi muốn năm món...Ừm...được rồi...nhất định phải để bếp trưởng tự mình làm...Phiền cậu rồi...mong cậu chuẩn bị và gửi càng sớm càng tốt...Cảm ơn."
Ông chủ đầu dây bên kia rõ ràng rất nhiệt tình, khẳng định đang cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của Sở Kiến Thụ, đây là một đại nhân vật ngày thường còn không thèm để lời nịnh nọt vào tai đó.
Mặc dù không hiểu tại sao lại muốn giao đến một nơi xa lạ như vậy, nhưng người thông minh sẽ không hỏi quá nhiều.
Dương Tiêu Vũ lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ức Quy, có thể vứt bỏ mấy đồ ăn thừa kia không?"
Sở Kiến Thụ có chút bất đắc dĩ: "Tiêu Vũ, đừng làm Ức Quy khó xử."
Nhưng Sở Ức Quy lại đột nhiên nói: "Vạn Thu, những thứ còn sót lại này, cậu có thể vứt đi được không?"
Vợ chồng Sở Kiến Thụ cùng trầm mặc.
Vạn Thu chớp chớp mắt, nhìn đồ ăn thừa mới đun nóng, nhìn qua là muốn ăn, tại sao lại vứt đi? Không thích sao? Nhưng rõ ràng nó là đồ ăn rất ngon, vứt đi thì tiếc lắm.
Vạn Thu có chút khó xử.
Không phải lúc nào cũng có cơ hội được ăn đồ ăn thừa ngon như vậy, bữa sáng hôm nay cậu đã ăn những thứ này đó.
Hiện tại cậu vẫn còn nhớ mùi vị ngon như thế nào.
"Được." Tuy rằng Vạn Thu có chút luyến tiếc, nhưng bạn cậu đã nói muốn vứt bỏ, vậy thì vứt bỏ.
"Cảm ơn." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu đi tìm những túi rác mình đã thu thập được, đem đồ thừa đổ vào, ánh mắt trông mong, tự hỏi nếu Sở Ức Quy đi rồi, cậu có phải có thể...
"Tôi có thể mang hai món này đi được không?" Sở Ức Quy chỉ vào hai món ăn mà Vạn Thu đã chuẩn bị.
Vạn Thu chớp chớp mắt, hiển nhiên không hiểu Sở Ức Quy đang làm cái gì: "Mang đến nơi nào?"
"Không phải cậu nấu cho tôi sao? Cái đó hẳn là của tôi, tôi xử lý như thế nào đều được đúng không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu suy tư.
Hai món này quả thực là món cậu nấu cho bạn bè.
Những món ba mẹ nấu cho bạn bè sẽ không cho cậu ăn, nhưng đồ thừa thì không sao.
Nếu không có đồ thừa, cậu liền không có cái ăn.
Cho nên đồ mà Vạn Thu nấu cho bạn, nếu bạn cậu ăn hết, ba mẹ sẽ không có đồ ăn.
Đây không chỉ là món ăn cho bạn bè mà còn là món ăn đợi ba mẹ về.
Làm sao bây giờ?
Vạn Thu rơi vào một vòng lặp suy nghĩ vô tận.
"Không thể sao?" Sở Ức Quy hỏi, "Đây không phải là cậu nấu cho tôi sao?"
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Đột nhiên nhận ra mình sai rồi.
Lần này là nấu cho bạn bè chứ không phải cho bố mẹ.
Vì vậy cậu phải làm món khác cho ba mẹ mình.
Hai món ăn này dành cho bạn bè!
"Được." Vạn Thu đồng ý, nhưng đột nhiên đứng dậy, vội vội vàng vàng vào phòng lấy mười tệ dưới đệm, rồi lo lắng chạy ra ngoài.
"Vạn Thu?" Sở Ức Quy khó hiểu, vội kêu lên.
Vạn Thu quay đầu lại: "Tớ sẽ quay lại ngay."
Cậu mau chóng tới chợ lần nữa, mua chút nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh trống không, mẹ vẫn luôn không mua đồ ăn như cũ. Cậu phải nấu ăn cho ba mẹ trước khi họ trở về.
Sở Ức Quy nghe thấy tiếng bước chân thịch thịch của Vạn Thu, cho đến khi cậu rời khỏi hành lang.
"Anh ấy..." Hắn đứng ở cửa, trong căn hộ thuê chỉ còn lại một người. "Anh ấy cứ như vậy bỏ mình ở đây à?"
Để một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên trông nhà cho mình, hẳn là Vạn Thu rất tin tưởng hắn.
Rốt cuộc Vạn Thu rất tin tưởng người khác, hay là không biết cảnh giác với con người?
Suy nghĩ thật đơn thuần, có thể quyết định một việc mà không cần nghĩ đến việc khác.
Nếu không phải vì bộ quần áo tồi tàn, gia cảnh nghèo khó, lại chưa gặp phải kẻ xấu nào, Sở Ức Quy có khi đã thấy cảnh Vạn Thu bán mình lấy tiền.
Hắn dựa trên khung cửa, nhìn căn nhà trống trải: "Ba mẹ, có lẽ hai người muốn thử đồ ăn do anh trai nấu phải không?"
Máy hút mùi cũ phát ra nhiều tiếng ồn, dù hoạt động cật lực nhưng vẫn không ngăn được hết khói thoát ra.
Sở Ức Quy đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng Vạn Thu, mảnh khảnh đến nỗi ngay cả cái gáy trắng nõn dường như cũng dễ dàng bị kẹp gãy.
Vạn Thu không cao, đứng trước bệ bếp trông như một đứa trẻ đang học nấu ăn, nhưng thực tế động tác xào rau lại rất thành thạo.
Buổi chiều hè oi bức, Vạn Thu bất giác lau mồ hôi.
"Có cần tôi giúp gì không?" Sở Ức Quy quét mắt một cái, không tìm được cái gì để giúp đỡ, liền trực tiếp hỏi.
"Không." Vạn Thu nói. Không phải từ chối, mà thật sự không có.
Vạn Thu không giỏi phân công nhiệm vụ, cũng chưa từng có cơ hội giao nhiệm vụ nên đã học cách tự mình lo liệu mọi việc.
Nếu Sở Ức Quy thực sự được yêu cầu điều gì, người vẫn luôn có trật tự như Vạn Thu sẽ trở nên bối rối.
Vạn Thu rửa tay sạch sẽ, năm món ăn đã được chuẩn bị trên bàn.
Cậu thấy bạn mình đang ngồi trên bàn, Sở Ức Quy tuy ở đó nhưng lại có vẻ không hợp với căn nhà, cậu không biết hình dung khung cảnh này bằng lời nói như thế nào.
"Tôi nhớ là cậu không mua những loại này mà?" Sở Ức Quy chỉ vào những món ăn lạ trên bàn, nhìn qua không đẹp lắm.
"Là đồ ba mẹ ăn thừa hôm qua." Vạn Thu cũng ngồi xuống bàn ăn.
"Đồ ăn thừa sao?" Sở Ức Quy nhìn bàn đồ ăn trước mặt, chỉ có một đĩa thịt heo xả ớt và một đĩa hẹ xào trứng là những món đơn giản do Vạn Thu làm tại nhà.
Có thể nhìn ra Vạn Thu tuy động tác thành thục nhưng lại không am hiểu nấu ăn, Sở Ức Quy vẫn nhớ rõ khi quan sát Vạn Thu nấu nướng trong bếp, các loại gia vị sử dụng rất đơn giản.
Hắn ngay từ đầu đã ngồi vào bàn ăn, chỉ vào trước mặt: "Sao lại để đồ ăn thừa trước mặt tôi?"
"Những món này ăn ngon." Vạn Thu chân thành trả lời.
Đồ ăn ngon nên tặng, Vạn Thu ý thức được phải đối xử tốt với bạn bè.
Việc chiêu đãi bạn bè bằng đồ ăn thừa là hành vi không lịch sự, nhưng cậu rõ ràng không hiểu.
"Là như vậy sao." Sở Ức Quy nhìn trước mặt, đồ ăn đã được hâm lại, tuy rằng vẫn còn chút mùi hương tỏa ra, nhưng đồ ăn gần như mềm nhũn đến nát bấy, hắn có chút bất đắc dĩ: "Cảm ơn."
Tầm tình Sở Ức Quy lúc này rất vi diệu.
Thật không nghĩ tới, hắn lại được "bạn bè" đối xử ưu ái như vậy.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, và hắn chỉ vừa mới đề nghị trở thành bạn bè mà thôi.
"Sao đứa nhỏ lại ăn đồ thừa của hai tên khốn kiếp đó? Con tôi chẳng lẽ vẫn luôn ăn đồ thừa của người ta sao?" Dương Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh bên Sở Ức Quy, giọng nói đè nén, càng biết nhiều càng tức giận, càng bất lực.
"Ức Quy, chúng ta có thể đưa chút đồ ăn qua không?" Sở Kiến Thụ hỏi, cho dù hiện tại không dễ gặp mặt, nhưng ít nhất có thể gắng sức để cải thiện cuộc sống của Vạn Thu.
Sở Ức Quy suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cảm ơn cậu đã nấu nhiều món như vậy cho tôi. Tôi cũng có thể gọi đồ mang về làm quà và ăn với cậu được không?"
"Được." Vạn Thu chớp mắt, dứt khoát đáp.
Sở Ức Quy ban đầu còn lo lắng Vạn Thu sẽ cảm thấy bị xúc phạm, vì việc mang đồ ăn từ bên ngoài về trong khi bàn đã chuẩn bị đầy đủ, đối với chủ nhà là hành vi thiếu tôn trọng.
Nhưng Vạn Thu lại không nghĩ vậy, đơn thuần đồng ý với Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng mang máng hiểu được suy nghĩ của Vạn Thu nên đã thử kiểm tra.
Nghe thấy Vạn Thu đồng ý, Sở Kiến Thụ nhanh chóng dùng điện thoại gọi cho chủ khách sạn năm sao quen thuộc, yêu cầu giao gấp một ít đồ ăn.
"Ừ, tôi muốn năm món...Ừm...được rồi...nhất định phải để bếp trưởng tự mình làm...Phiền cậu rồi...mong cậu chuẩn bị và gửi càng sớm càng tốt...Cảm ơn."
Ông chủ đầu dây bên kia rõ ràng rất nhiệt tình, khẳng định đang cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của Sở Kiến Thụ, đây là một đại nhân vật ngày thường còn không thèm để lời nịnh nọt vào tai đó.
Mặc dù không hiểu tại sao lại muốn giao đến một nơi xa lạ như vậy, nhưng người thông minh sẽ không hỏi quá nhiều.
Dương Tiêu Vũ lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ức Quy, có thể vứt bỏ mấy đồ ăn thừa kia không?"
Sở Kiến Thụ có chút bất đắc dĩ: "Tiêu Vũ, đừng làm Ức Quy khó xử."
Nhưng Sở Ức Quy lại đột nhiên nói: "Vạn Thu, những thứ còn sót lại này, cậu có thể vứt đi được không?"
Vợ chồng Sở Kiến Thụ cùng trầm mặc.
Vạn Thu chớp chớp mắt, nhìn đồ ăn thừa mới đun nóng, nhìn qua là muốn ăn, tại sao lại vứt đi? Không thích sao? Nhưng rõ ràng nó là đồ ăn rất ngon, vứt đi thì tiếc lắm.
Vạn Thu có chút khó xử.
Không phải lúc nào cũng có cơ hội được ăn đồ ăn thừa ngon như vậy, bữa sáng hôm nay cậu đã ăn những thứ này đó.
Hiện tại cậu vẫn còn nhớ mùi vị ngon như thế nào.
"Được." Tuy rằng Vạn Thu có chút luyến tiếc, nhưng bạn cậu đã nói muốn vứt bỏ, vậy thì vứt bỏ.
"Cảm ơn." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu đi tìm những túi rác mình đã thu thập được, đem đồ thừa đổ vào, ánh mắt trông mong, tự hỏi nếu Sở Ức Quy đi rồi, cậu có phải có thể...
"Tôi có thể mang hai món này đi được không?" Sở Ức Quy chỉ vào hai món ăn mà Vạn Thu đã chuẩn bị.
Vạn Thu chớp chớp mắt, hiển nhiên không hiểu Sở Ức Quy đang làm cái gì: "Mang đến nơi nào?"
"Không phải cậu nấu cho tôi sao? Cái đó hẳn là của tôi, tôi xử lý như thế nào đều được đúng không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu suy tư.
Hai món này quả thực là món cậu nấu cho bạn bè.
Những món ba mẹ nấu cho bạn bè sẽ không cho cậu ăn, nhưng đồ thừa thì không sao.
Nếu không có đồ thừa, cậu liền không có cái ăn.
Cho nên đồ mà Vạn Thu nấu cho bạn, nếu bạn cậu ăn hết, ba mẹ sẽ không có đồ ăn.
Đây không chỉ là món ăn cho bạn bè mà còn là món ăn đợi ba mẹ về.
Làm sao bây giờ?
Vạn Thu rơi vào một vòng lặp suy nghĩ vô tận.
"Không thể sao?" Sở Ức Quy hỏi, "Đây không phải là cậu nấu cho tôi sao?"
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Đột nhiên nhận ra mình sai rồi.
Lần này là nấu cho bạn bè chứ không phải cho bố mẹ.
Vì vậy cậu phải làm món khác cho ba mẹ mình.
Hai món ăn này dành cho bạn bè!
"Được." Vạn Thu đồng ý, nhưng đột nhiên đứng dậy, vội vội vàng vàng vào phòng lấy mười tệ dưới đệm, rồi lo lắng chạy ra ngoài.
"Vạn Thu?" Sở Ức Quy khó hiểu, vội kêu lên.
Vạn Thu quay đầu lại: "Tớ sẽ quay lại ngay."
Cậu mau chóng tới chợ lần nữa, mua chút nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh trống không, mẹ vẫn luôn không mua đồ ăn như cũ. Cậu phải nấu ăn cho ba mẹ trước khi họ trở về.
Sở Ức Quy nghe thấy tiếng bước chân thịch thịch của Vạn Thu, cho đến khi cậu rời khỏi hành lang.
"Anh ấy..." Hắn đứng ở cửa, trong căn hộ thuê chỉ còn lại một người. "Anh ấy cứ như vậy bỏ mình ở đây à?"
Để một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên trông nhà cho mình, hẳn là Vạn Thu rất tin tưởng hắn.
Rốt cuộc Vạn Thu rất tin tưởng người khác, hay là không biết cảnh giác với con người?
Suy nghĩ thật đơn thuần, có thể quyết định một việc mà không cần nghĩ đến việc khác.
Nếu không phải vì bộ quần áo tồi tàn, gia cảnh nghèo khó, lại chưa gặp phải kẻ xấu nào, Sở Ức Quy có khi đã thấy cảnh Vạn Thu bán mình lấy tiền.
Hắn dựa trên khung cửa, nhìn căn nhà trống trải: "Ba mẹ, có lẽ hai người muốn thử đồ ăn do anh trai nấu phải không?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30-1
- Chương 30-2
- Chương 31-1
- Chương 31-2
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52-1
- Chương 52-2
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66-1
- Chương 66-2
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144: PHIÊN NGOẠI 1
- Chương 145: PHIÊN NGOẠI 2
- Chương 146: PHIÊN NGOẠI 3