Chiến Và Hòa - Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
Chương trước- Chương 1: Quyết tâm của hai người
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Kẻ được chọn
- Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
- Chương 5: Cậu bé cứu thế trải qua khảo nghiệm
- Chương 6: Tử thần thực tử lẩn trốn
- Chương 7: Người cha đỡ đầu
- Chương 8: Thông đạo hai hướng
- Chương 9: Áy náy cùng hoài nghi
- Chương 10: Tam giác vàng Gryffindor
- Chương 11: Chân tình giả ý
- Chương 12: Sâu trong Rừng Cấm
- Chương 13: Số 12 Quảng trường Grimmauld
- Chương 14: Lễ vật từ Voldemort
- Chương 15: Chiếc gương Erised
- Chương 16: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 17: Trứng Phục Sinh
- Chương 18: Tiếng hát lúc đêm khuya
- Chương 19: Chúa Tể Hắc Ám trở lại
- Chương 20: Quả thơm múa ballet
- Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên
- Chương 22: Cuối kì vi diệu
- Chương 22-2: Phiên ngoại 1: 24/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 23: Sinh nhật kinh hồn
- Chương 24: Cấm lạm dụng pháp thuật
- Chương 25: Chúa Tể Hắc Ám nỗi giận
- Chương 26: Cái gọi là yếu đuối
- Chương 27: Khoá bổ túc mới
- Chương 28: Quái đầu to
- Chương 29: Thuật tiềm hành
- Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
- Chương 31: Chúng ta không có khả năng
- Chương 32: Cậu không có quyền ngăn cản tớ
- Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 34: Tại sao lại là Ngươi?
- Chương 35: Chỉ là Trò Chơi
- Chương 36: Chuyện đáng xấu hổ
- Chương 37: Thiệp tình nhân ngày Valentine
- Chương 38: Phép cư xử cơ bản
- Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật
- Chương 40: Cây Nhân sâm
- Chương 41: Trời sinh tử địch
- Chương 41-2: Phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
- Chương 43: Khách không mời mà đến
- Chương 44: Regulus Arcturus Black
- Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển
- Chương 46: Đêm trước khai giảng
- Chương 47: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 48: Bí mật
- Chương 49: Lên kế hoạch hành động
- Chương 50: Đi con đường nào
- Chương 51: Thanh kiếm Damocles rơi xuống
- Chương 52: Chiếc nhẫn Phục Sinh
- Chương 53: Vợ chồng Potter
- Chương 54: Con mèo không rõ lai lịch
- Chương 55: Đêm giao thừa
- Chương 56: Chim Tuyệt âm và Chocolate
- Chương 57: Hắn là Voldemort?
- Chương 58: Nỗi lòng của anh em Black
- Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử
- Chương 60: Thắng lợi áp đảo
- Chương 61: Trận cầu tiếp theo
- Chương 62: Vũ hội cuối năm
- Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới
- Chương 64: Vòng bảng
- Chương 65: Khải hoàn ca
- Chương 66: Kẻ được chọn và tử thần thực tử
- Chương 67: Hiểu nhau
- Chương 68: Ngài Gaunt
- Chương 69: Đi đến chân tướng
- Chương 70: Lễ khai giảng hỗn loạn
- Chương 71: Thừa nhận
- Chương 72: Chúa Tể Hắc Ám phản kích
- Chương 73: Hai mảnh hồn
- Chương 74: Victor Krum
- Chương 75: Lựa chọn Quán quân
- Chương 76: Vì em, tất cả đều đáng giá
- Chương 77: Chiến đấu với rồng
- Chương 78: Bạn nhảy của Kẻ Được Chọn
- Chương 79: Dược lão hóa
- Chương 80: Đêm xuân ngắn ngủi
- Chương 81: Thứ quý giá nhất
- Chương 82: Người biết chuyện
- Chương 83: Nhân thượng nhất bách
- Chương 83-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: Từ câu 51 đến câu 75
- Chương 84: Học sinh chuyển trường
- Chương 85: Bạn cùng phòng
- Chương 86: Một Xà Khẩu khác
- Chương 87: Vạc và Thần Hộ Mệnh
- Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp
- Chương 89: Mở cửa Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 90: Phá băng
- Chương 91: Chỉ có những con rắn mới biết
- Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
- Chương 93: Nơi ấm áp
- Chương 94: Sinh mạng và cái chết
- Chương 95: Thay đổi
- Chương 96: Buổi họp mặt thảm hại
- Chương 97: Kế hoạch thả Tử Xà
- Chương 98: Hiện thực và giấc mơ
- Chương 99: Cố vấn nghề nghiệp
- Chương 100: Làng Hangleton Nhỏ
- Chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
- Chương 102: Tự sát
- Chương 102-2: Phiên ngoại Hermione: Yêu đương mờ ám là như thế nào?
- Chương 102-3: Phiên ngoại Hermione: Mười năm sau
- Chương 102-4: Phiên ngoại Dumbledore: Nhật ký quan sát của Dumbledore
- Chương 102-5: [Chiến và Hòa] Phiên ngoại Sirius: Một ngày ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld 28.08.2016 ~ HOALINHLAN tumblr_lkmu7zbR8U1qeij
- Chương 102-6: Phiên ngoại Snape: Mảnh ghép ký ức
- Chương 102-7: Phiên ngoại Borges Chester: Chúa Tể Hắc Ám!
- Chương 103: Tòa tháp màu đen
- Chương 104: Ảo ảnh đuổi giết
- Chương 105: Thiên la địa võng
- Chương 106: Bộ trưởng Scrimgeour
- Chương 107: Bạn hay thù?
- Chương 108: Pháo đài Slytherin
- Chương 109: Câu đố của Chúa Tể Hắc Ám
- Chương 110: Người đàn ông thần bí
- Chương 111: Đồng hành
- Chương 112: Con hươu bạc
- Chương 113: Điểm tối của trái tim
- Chương 114: Thật hay giả?
- Chương 115: Lời Nguyền Độc Đoán
- Chương 116: Bóng rắn ngã xuống
- Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
- Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 119: Người gác cổng
- Chương 120: Nếu thế này không phải là yêu?
- Chương 121: Khi mặt trời mọc
- Chương 122: Bùa chú Đảo ngược
- Chương 122-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: 25 câu cuối
- Chương 123: Hòa bình đảo chính
- Chương 124: Lời tiên tri không ai nghe được
- Chương 125: Tin tưởng?
- Chương 126: Lệnh điều tra Hogwarts
- Chương 127: Một mình chiến đấu
- Chương 128: Kẻ Được Chọn bùng nổ
- Chương 129: Ngả bài
- Chương 130: Bóng tối trước bình minh
- Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
- Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
- Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
- Chương 134: Lý do nói dối
- Chương 135: Phá bỏ lời tiên tri
- Chương 136: Lễ Giáng Sinh hỗn loạn
- Chương 137: Quà Giáng Sinh
- Chương 138: Cô gái độc thân đắt giá
- Chương 139: Ai kìm ai?
- Chương 140: Hươu đực lại hiện ra
- Chương 141: Dumbledore đệ đơn từ chức
- Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên
- Chương 143: Tiền truyện 1: Hang động
- Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 145: Tiền truyện 3: Từng bước uy hiếp
- Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
- Chương 147: Tiền truyện 5: Vĩnh viễn đến khi chết
- Chương 148: Tiền truyện 6: Con rắn ở Ai Cập
- Chương 149: Tiền truyện 7: Du hành vòng quanh thế giới
- Chương 150: Tiền truyện 8: Lại nhận lời mời
- Chương 151: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
- Chương 152: Tiền truyện 10: Bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiến Và Hòa
Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
Ta da!!! Ta đã trở lại rồi đây. Mọi người nhớ ta không nà?
Phủ Malfoy nằm giữa rừng rậm phía tây quận Wiltshire nước Anh. Voldemort không chỉ một lần đi tới nơi kia, cho nên vô cùng quen đường. Thế nhưng hắn còn chưa đáp xuống đất, đã lập tức nhận ra sự khác thường. Hệ thống phòng hộ bao quanh phủ Malfoy đã bị thay đổi hoàn toàn, đầm lầy bên ngoài đã được bổ sung thêm đám cây cối, khỉ, ếch… Đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, bùa chú cho phép những người mang Dấu Hiệu Hắc Ám có thể được thông qua mà Độn Thổ trực tiếp vào bên trong phủ đã không còn, bùa chú tương tự ếm lên hàng rào cây vây quanh cũng không còn hiệu lực. Nếu Tử Thần Thực Tử nào muốn đi vào, chắc chắn sẽ phải vượt qua ít nhất ba vòng chướng ngại vật pháp thuật.
Voldemort đáp xuống, nhìn con đường phía sau cổng sắt màu đen, rồi đến cửa sổ hình thoi hắt ra ánh đèn từ trong nhà, khóe miệng lạnh lẽo nhếch lên. Chuyện này hắn đã đoán được từ trước, nhưng thật không ngờ, Malfoy còn sợ chết hơn hắn tưởng rất nhiều. Voldemort quay đầu, nhìn sang khu vườn được tỉa tót vô cùng cẩn thận, bên trong có mấy con chim Khổng Tước trắng ngạo mạn tản bộ, độ cong khóe miệng hắn chuyển thành nụ cười trào phúng, sau đó hắn lại bay lên không trung. Lớp phòng hộ pháp thuật chung quanh trang viên không đặt báo động âm thanh, chính vì vậy hắn đột phá rất dễ dàng.
Bây giờ, so với việc đi chất vấn hay trừng phạt Malfoy, đi lấy quyển nhật ký đương nhiên là quan trọng hơn. Voldemort rất thành thạo tự ếm một thần chú Ảo Ảnh cùng thần chú Phi Hành, lại dựa theo cảm giác bản năng của chủ hồn với Trường Sinh Linh Giá [trong quá trình cơ thể hắn đang trở lại dạng thực thể, hắn đã lấy lại được mặt dây chuyền, sau đó hắn phát hiện, mối liên kết của mình với những Trường Sinh Linh Giá khác cũng khôi phục một ít], cho nên chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được quyển nhật ký.
Đứng trong hầm, Voldemort nhìn lớp phòng hộ bằng tủ sắt đen trước mặt, cảm thấy gân xanh trên trán giật giật. Dùng phương pháp của Muggle sao? Nếu nói là để bảo vệ món đồ đó, phương pháp này giống như sợ món đồ đó đột nhiên xông ra giết chết mình thì đúng hơn! Nếu như Malfoy dồn tâm sức muốn bảo vệ quyển nhật ký của hắn bằng một nửa việc muốn ngăn cản Tử Thần Thực Tử tiến vào trang viên, thì cũng không cần làm thế này!
Voldemort hít sâu hai hơi mới kiềm chế được kích động muốn biến nơi này thành tro. Hắn vươn tay, nhưng lại không chạm vào ổ khóa, mà xuyên thẳng qua lớp sắt. Đến lúc rút ra, trong tay hắn đã cầm quyển nhật ký có chút cũ kỹ hơn mấy năm trước.
Trong hầm không có gió, nhưng những trang giấy của quyển nhật ký kia lại đang bay lên, giống như đang biểu lộ sự sung sướng khi gặp lại chủ hồn. Voldemort nhìn quyển nhật ký, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một căn phòng lớn, bìa quyển nhật ký bị một cái răng nanh gớm ghiếc cắm vào, máu đen chảy tràn.
Không, không phải suy nghĩ của hắn, mà là suy nghĩ của một linh hồn khác trong hắn. Từ lúc thân thể hắn trở lại dạng thực thể, Voldemort vẫn luôn tiếp thu suy nghĩ của mảnh hồn đó. Kẻ Được Chọn vô cùng muốn tiêu diệt cả bảy Trường Sinh Linh Giá của hắn, hơn nữa còn ảo tưởng rằng [Voldemort khẳng định hắn cảm nhận được như vậy] nó có thể thành công, chỉ dựa vào mình nó! Xem ra Kẻ Được Chọn vì để tiêu diệt hắn đã được lựa chọn là kẻ chắc chắn sẽ chết; Bởi vậy, nó muốn biến hy sinh tất yếu của mình thành duy nhất, tránh cho bi kịch của những kẻ khác lại phát sinh…
Tốt lắm! Lại là một kẻ không biết tự lượng sức. Voldemort khinh miệt nghĩ, sau đó không chút do dự liệt Kẻ Được Chọn vào cùng hàng ngũ với Regulus. Có điều, so với Regulus, Kẻ Được Chọn hiển nhiên là biết nhiều chuyện hơn [Voldemort thực không cam lòng thừa nhận, trên thực tế còn có rất nhiều chuyện mà trước đó hắn không biết], cho nên mục tiêu của thằng nhãi càng lớn hơn, cũng càng rõ ràng hơn – cứu những kẻ vốn phải chết, dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy hòa bình.
Thằng nhãi có thể thành công sao? Voldemort cười lạnh. Hắn nhét quyển nhất ký vào trong túi áo dưới lớp áo choàng, rồi lại giống như không khí xuyên qua tầng hầm ra ngoài. Giờ hắn không định để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà nếu như nhìn thấy Lucius Malfoy, Voldemort khẳng định lửa giận của hắn sẽ bùng nổ.
Chính vì nguyên nhân đó, Voldemort cứ thế lặng yên không một tiếng động rời khỏi phủ Malfoy. Điểm đến tiếp theo là ngôi nhà nằm giữa hai sườn núi ở làng Hangleton Nhỏ, nơi đó cũng hiếm khi có Muggle qua lại. Ngôi nhà của dòng họ Gaunt giờ vốn không còn ai ở đó, hắn chỉ cần đến đấy, thu hồi Chiếc Nhẫn Phục Sinh, rồi sau đó đi thẳng vào rừng rậm, sẽ không một kẻ nào phát hiện ra… Chợt, một giọng đàn bà the thé từ xa truyền đến, giống như đang cầm thứ gì đó trêu chọc một thằng nhóc, rồi giọng đàn ông ồm ồm, còn giọng nói của một bé trai đứt quãng: “Cho… cho con… Của con…”
Cái gì thế? Voldemort vì suy nghĩ bị cắt ngang mà có chút tức giận. Lúc này hắn đang lướt trên một con sông đổ ra cửa biển, xa xa là núi rừng trùng điệp. Sau đó hắn lập tức hiểu ra, vẫn là cảnh tượng bên phía Kẻ Được Chọn.
Nghe giọng nói non nớt kia… chẳng lẽ nó đã nói được? Hình như hơi sớm? Voldemort không chắc chắn nghĩ, đây không phải lĩnh vực mà hắn am hiểu. Sau đó hắn chợt nhớ ra, Kẻ Được Chọn trở về quá khứ cùng hắn, chỉ cần thân thể của thằng nhãi bình thường, chắn chắn sẽ khôn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, tuyệt đối sẽ không nói ngọng như vậy. Hơn nữa, giọng điệu này… cũng không giống Kẻ Được Chọn? À, đúng rồi, hình như gia đình dì dượng của Kẻ Được Chọn còn có một đứa trẻ khác…
Voldemort không vì chuyện này mà dừng lại, vẫn tiếp tục lên đường. Kẻ Được Chọn là chướng ngại cuối cùng hắn đối phó, bây giờ hắn hơi đâu mà quản thằng nhãi sống thế nào. Hắn định tập trung tinh thần quẳng cái suy nghĩ vốn không phải của hắn ra khỏi đầu, nhưng mảnh hồn không phải của hắn không ngừng phát triển mạnh hơn trước, truyền cho hắn những hình ảnh cùng âm thanh ở bên kia. Lúc mới đầu hắn chỉ tiếp thu suy nghĩ, về sau bắt đầu còn có cả âm thanh. Mà có vẻ như, cùng với sự lớn lên của Kẻ Được Chọn, các hình ảnh cũng ngày càng rõ nét. Voldemort thực hoài nghi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể nhìn thấy hết mọi việc xảy ra bên phía Kẻ Được Chọn, chi phối được suy nghĩ, tình cảm của thằng nhãi – hắn thật chưa từng gặp kẻ nào không phòng hộ đến mức độ này!
“Thôi nào, Dudley, đừng ăn nhanh như vậy.” Giọng nữ the thé lại vang lên. Voldemort chợt thấy mình đang nằm ở một nơi nào đó, nhìn ra cửa phòng, mà giọng nói kia hình như vọng từ phòng bên cạnh sang. “Ăn món này đi, má đã xé nó nhỏ tý rồi này… Hả? Con muốn ăn sô cô la sao, Dudley?”
“Ăn… Không ăn!” Giọng nói non nớt vang lên. Tuy rằng giọng nói non nớt nhưng có vẻ như tính cách thằng nhóc kia không non nớt chút nào, bởi vì ngay sau đó liền truyền đến tiếng đĩa rơi xuống đất.
“Không hổ là Dudley của ba má! Ba biết con muốn chọn món ăn ngon nhất, đúng không nào?” Giọng đàn ông ồm ồm vang lên kế tiếp, nghe có vẻ như rất tự hào.
Thằng nhóc kia khóc lóc gào lên: “Thịt… Ngọt… Sô cô la…”
“Gọi má đi, má sẽ cho con. Nào, Dudley?” Người phụ nữ dường như không chút để ý đến việc thằng nhóc vừa ném vỡ đia, vẫn dùng giọng dụ dỗ nói với nó. Nhưng thằng nhóc kia vẫn không thèm để ý đến bà, tiếng gào khóc càng lúc càng lớn, kèm theo cả tiếng va đập gì đó.
“May mà má đã dùng vải thật dày bọc giường cho con trai của má.” Giọng nữ tiếp tục vang lên. Sau đó tiếng khóc ngừng, rất hiển nhiên, thằng nhóc đã có được thứ nó muốn.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dài. Tựa hồ đối phương đã thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa lại, Voldemort cũng nhân cơ hội nhìn thấy rõ ràng nơi này – chung quanh là hai giá gỗ nhỏ, phía trên bày đủ loại đồ chơi cho trẻ con. Chàng lính tý hon, súng đồ chơi, con vịt màu vàng, mô hình tàu hỏa… [đừng hỏi vì sao Voldemort lại biết, hắn đang ở trong suy nghĩ Harry nha], rồi một thùng lớn bột dẻo nặn đủ màu, một bộ ghép hình bằng gỗ phủ đầy bụi. Cửa sổ không mở, không khí vô cùng ngột ngạt.
Sau đó một đôi tay xuất hiện trước tầm mắt. Thật sự rất nhỏ, hơn nữa còn giống như hắn từng nhìn thấy trước kia, cầm lấy tấm rào chắn – chiếc giường này đơn sơ so với chiếc giường trước kia, thậm chí chiếc giường bằng gỗ vẫn còn nguyên gờ ráp. Tầm mắt cao hơn một chút, hiển nhiên là Kẻ Được Chọn vừa đứng lên. Bàn tay vươn tới chỗ cái bàn, phía trên có một ly, nước chỉ có một nửa [miệng ly bị vỡ mất một miếng], còn có một cái đĩa nhỏ đựng mấy mẩu bánh mì vụn [vừa nhìn là biết đồ ăn thừa]. Nhất định phải nói nữa là, trên mặt bàn cũng dính đầy bụi.
Nếu trước kia Voldemort không biết hoàn cảnh sống của Harry thì chỉ riêng cảnh này thôi cũng đủ giúp hắn hiểu bảy, tám phần. Dường như Kẻ Được Chọn phải ở trong nhà kho, Voldemort thầm đánh giá. Mà nghe giọng điệu của dì nó, căn phòng bên cạnh có lẽ là một cung điện.
Nhưng mà, Kẻ Được Chọn lại suy nghĩ thế này: có nước sạch, không tệ; bánh mì cũng coi như còn mới, không tệ; ít nhất dì Petunia và dượng Vernon không cho nó ăn đồ bị hỏng, cũng ít nhất để lại cho nó một cái chăn. Nó vẫn cảm thấy bất công, nhưng cũng đã có thể hiểu được vì sao dì dượng nó lại làm như vậy. Nuôi một thằng cháu trai giống như một quả bom nổ chậm như nó, nó còn có thể trông đợi dì dượng đối xử với nó tốt thế nào được? Sau đó nó ăn hết bánh, uống nước, rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Kết nối bị cắt đứt.
Trước kia Voldemort vẫn luôn cười nhạo cái gọi là tình thương của Kẻ Được Chọn [“Thật không hổ là Kẻ Được Chọn!”]; Nhưng lúc này, hắn chỉ hơi nhếch miệng, nhưng không cười nổi. Đổi lại là hắn, chỉ sợ ngoài ban cho gia đình kia Avada Kedavra, hắn không nghĩ được đến chuyện gì khác. Ba má đều mất, lại luôn bị một Pháp Sư Hắc ám cực kỳ hung ác đuổi giết; Pháp sư Hắc ám kia chưa chết, chỉ tạm thời biến mất; Dưới tình huống như vậy, đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ kia – đứa con của cô em gái bà vẫn luôn ghen tỵ sẽ khó khăn đến mức nào.
Voldemort có chút giật mình. Hắn đang đồng tình với Kẻ Được Chọn sao? Hừ, tuyệt đối không có chuyện đáng khinh đó! Hắn di chuyển nhanh hơn, thân thể dường như tạo thành một bóng mờ. Thay vì để ý đến suy nghĩ của Kẻ Được Chọn, hắn nên suy xét giải quyết kết nối tư tưởng hai chiều – trước mắt là một chiều – như thế nào! Hắn không muốn tiếp thu những hình ảnh về cuộc sống sinh hoạt ở thế giới Muggle trong mấy tháng tới, thậm chí là vài năm tới đâu. Có điều, hắn cảm thấy là không chút hy vọng rồi!
Phủ Malfoy nằm giữa rừng rậm phía tây quận Wiltshire nước Anh. Voldemort không chỉ một lần đi tới nơi kia, cho nên vô cùng quen đường. Thế nhưng hắn còn chưa đáp xuống đất, đã lập tức nhận ra sự khác thường. Hệ thống phòng hộ bao quanh phủ Malfoy đã bị thay đổi hoàn toàn, đầm lầy bên ngoài đã được bổ sung thêm đám cây cối, khỉ, ếch… Đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, bùa chú cho phép những người mang Dấu Hiệu Hắc Ám có thể được thông qua mà Độn Thổ trực tiếp vào bên trong phủ đã không còn, bùa chú tương tự ếm lên hàng rào cây vây quanh cũng không còn hiệu lực. Nếu Tử Thần Thực Tử nào muốn đi vào, chắc chắn sẽ phải vượt qua ít nhất ba vòng chướng ngại vật pháp thuật.
Voldemort đáp xuống, nhìn con đường phía sau cổng sắt màu đen, rồi đến cửa sổ hình thoi hắt ra ánh đèn từ trong nhà, khóe miệng lạnh lẽo nhếch lên. Chuyện này hắn đã đoán được từ trước, nhưng thật không ngờ, Malfoy còn sợ chết hơn hắn tưởng rất nhiều. Voldemort quay đầu, nhìn sang khu vườn được tỉa tót vô cùng cẩn thận, bên trong có mấy con chim Khổng Tước trắng ngạo mạn tản bộ, độ cong khóe miệng hắn chuyển thành nụ cười trào phúng, sau đó hắn lại bay lên không trung. Lớp phòng hộ pháp thuật chung quanh trang viên không đặt báo động âm thanh, chính vì vậy hắn đột phá rất dễ dàng.
Bây giờ, so với việc đi chất vấn hay trừng phạt Malfoy, đi lấy quyển nhật ký đương nhiên là quan trọng hơn. Voldemort rất thành thạo tự ếm một thần chú Ảo Ảnh cùng thần chú Phi Hành, lại dựa theo cảm giác bản năng của chủ hồn với Trường Sinh Linh Giá [trong quá trình cơ thể hắn đang trở lại dạng thực thể, hắn đã lấy lại được mặt dây chuyền, sau đó hắn phát hiện, mối liên kết của mình với những Trường Sinh Linh Giá khác cũng khôi phục một ít], cho nên chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được quyển nhật ký.
Đứng trong hầm, Voldemort nhìn lớp phòng hộ bằng tủ sắt đen trước mặt, cảm thấy gân xanh trên trán giật giật. Dùng phương pháp của Muggle sao? Nếu nói là để bảo vệ món đồ đó, phương pháp này giống như sợ món đồ đó đột nhiên xông ra giết chết mình thì đúng hơn! Nếu như Malfoy dồn tâm sức muốn bảo vệ quyển nhật ký của hắn bằng một nửa việc muốn ngăn cản Tử Thần Thực Tử tiến vào trang viên, thì cũng không cần làm thế này!
Voldemort hít sâu hai hơi mới kiềm chế được kích động muốn biến nơi này thành tro. Hắn vươn tay, nhưng lại không chạm vào ổ khóa, mà xuyên thẳng qua lớp sắt. Đến lúc rút ra, trong tay hắn đã cầm quyển nhật ký có chút cũ kỹ hơn mấy năm trước.
Trong hầm không có gió, nhưng những trang giấy của quyển nhật ký kia lại đang bay lên, giống như đang biểu lộ sự sung sướng khi gặp lại chủ hồn. Voldemort nhìn quyển nhật ký, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một căn phòng lớn, bìa quyển nhật ký bị một cái răng nanh gớm ghiếc cắm vào, máu đen chảy tràn.
Không, không phải suy nghĩ của hắn, mà là suy nghĩ của một linh hồn khác trong hắn. Từ lúc thân thể hắn trở lại dạng thực thể, Voldemort vẫn luôn tiếp thu suy nghĩ của mảnh hồn đó. Kẻ Được Chọn vô cùng muốn tiêu diệt cả bảy Trường Sinh Linh Giá của hắn, hơn nữa còn ảo tưởng rằng [Voldemort khẳng định hắn cảm nhận được như vậy] nó có thể thành công, chỉ dựa vào mình nó! Xem ra Kẻ Được Chọn vì để tiêu diệt hắn đã được lựa chọn là kẻ chắc chắn sẽ chết; Bởi vậy, nó muốn biến hy sinh tất yếu của mình thành duy nhất, tránh cho bi kịch của những kẻ khác lại phát sinh…
Tốt lắm! Lại là một kẻ không biết tự lượng sức. Voldemort khinh miệt nghĩ, sau đó không chút do dự liệt Kẻ Được Chọn vào cùng hàng ngũ với Regulus. Có điều, so với Regulus, Kẻ Được Chọn hiển nhiên là biết nhiều chuyện hơn [Voldemort thực không cam lòng thừa nhận, trên thực tế còn có rất nhiều chuyện mà trước đó hắn không biết], cho nên mục tiêu của thằng nhãi càng lớn hơn, cũng càng rõ ràng hơn – cứu những kẻ vốn phải chết, dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy hòa bình.
Thằng nhãi có thể thành công sao? Voldemort cười lạnh. Hắn nhét quyển nhất ký vào trong túi áo dưới lớp áo choàng, rồi lại giống như không khí xuyên qua tầng hầm ra ngoài. Giờ hắn không định để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà nếu như nhìn thấy Lucius Malfoy, Voldemort khẳng định lửa giận của hắn sẽ bùng nổ.
Chính vì nguyên nhân đó, Voldemort cứ thế lặng yên không một tiếng động rời khỏi phủ Malfoy. Điểm đến tiếp theo là ngôi nhà nằm giữa hai sườn núi ở làng Hangleton Nhỏ, nơi đó cũng hiếm khi có Muggle qua lại. Ngôi nhà của dòng họ Gaunt giờ vốn không còn ai ở đó, hắn chỉ cần đến đấy, thu hồi Chiếc Nhẫn Phục Sinh, rồi sau đó đi thẳng vào rừng rậm, sẽ không một kẻ nào phát hiện ra… Chợt, một giọng đàn bà the thé từ xa truyền đến, giống như đang cầm thứ gì đó trêu chọc một thằng nhóc, rồi giọng đàn ông ồm ồm, còn giọng nói của một bé trai đứt quãng: “Cho… cho con… Của con…”
Cái gì thế? Voldemort vì suy nghĩ bị cắt ngang mà có chút tức giận. Lúc này hắn đang lướt trên một con sông đổ ra cửa biển, xa xa là núi rừng trùng điệp. Sau đó hắn lập tức hiểu ra, vẫn là cảnh tượng bên phía Kẻ Được Chọn.
Nghe giọng nói non nớt kia… chẳng lẽ nó đã nói được? Hình như hơi sớm? Voldemort không chắc chắn nghĩ, đây không phải lĩnh vực mà hắn am hiểu. Sau đó hắn chợt nhớ ra, Kẻ Được Chọn trở về quá khứ cùng hắn, chỉ cần thân thể của thằng nhãi bình thường, chắn chắn sẽ khôn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, tuyệt đối sẽ không nói ngọng như vậy. Hơn nữa, giọng điệu này… cũng không giống Kẻ Được Chọn? À, đúng rồi, hình như gia đình dì dượng của Kẻ Được Chọn còn có một đứa trẻ khác…
Voldemort không vì chuyện này mà dừng lại, vẫn tiếp tục lên đường. Kẻ Được Chọn là chướng ngại cuối cùng hắn đối phó, bây giờ hắn hơi đâu mà quản thằng nhãi sống thế nào. Hắn định tập trung tinh thần quẳng cái suy nghĩ vốn không phải của hắn ra khỏi đầu, nhưng mảnh hồn không phải của hắn không ngừng phát triển mạnh hơn trước, truyền cho hắn những hình ảnh cùng âm thanh ở bên kia. Lúc mới đầu hắn chỉ tiếp thu suy nghĩ, về sau bắt đầu còn có cả âm thanh. Mà có vẻ như, cùng với sự lớn lên của Kẻ Được Chọn, các hình ảnh cũng ngày càng rõ nét. Voldemort thực hoài nghi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể nhìn thấy hết mọi việc xảy ra bên phía Kẻ Được Chọn, chi phối được suy nghĩ, tình cảm của thằng nhãi – hắn thật chưa từng gặp kẻ nào không phòng hộ đến mức độ này!
“Thôi nào, Dudley, đừng ăn nhanh như vậy.” Giọng nữ the thé lại vang lên. Voldemort chợt thấy mình đang nằm ở một nơi nào đó, nhìn ra cửa phòng, mà giọng nói kia hình như vọng từ phòng bên cạnh sang. “Ăn món này đi, má đã xé nó nhỏ tý rồi này… Hả? Con muốn ăn sô cô la sao, Dudley?”
“Ăn… Không ăn!” Giọng nói non nớt vang lên. Tuy rằng giọng nói non nớt nhưng có vẻ như tính cách thằng nhóc kia không non nớt chút nào, bởi vì ngay sau đó liền truyền đến tiếng đĩa rơi xuống đất.
“Không hổ là Dudley của ba má! Ba biết con muốn chọn món ăn ngon nhất, đúng không nào?” Giọng đàn ông ồm ồm vang lên kế tiếp, nghe có vẻ như rất tự hào.
Thằng nhóc kia khóc lóc gào lên: “Thịt… Ngọt… Sô cô la…”
“Gọi má đi, má sẽ cho con. Nào, Dudley?” Người phụ nữ dường như không chút để ý đến việc thằng nhóc vừa ném vỡ đia, vẫn dùng giọng dụ dỗ nói với nó. Nhưng thằng nhóc kia vẫn không thèm để ý đến bà, tiếng gào khóc càng lúc càng lớn, kèm theo cả tiếng va đập gì đó.
“May mà má đã dùng vải thật dày bọc giường cho con trai của má.” Giọng nữ tiếp tục vang lên. Sau đó tiếng khóc ngừng, rất hiển nhiên, thằng nhóc đã có được thứ nó muốn.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dài. Tựa hồ đối phương đã thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa lại, Voldemort cũng nhân cơ hội nhìn thấy rõ ràng nơi này – chung quanh là hai giá gỗ nhỏ, phía trên bày đủ loại đồ chơi cho trẻ con. Chàng lính tý hon, súng đồ chơi, con vịt màu vàng, mô hình tàu hỏa… [đừng hỏi vì sao Voldemort lại biết, hắn đang ở trong suy nghĩ Harry nha], rồi một thùng lớn bột dẻo nặn đủ màu, một bộ ghép hình bằng gỗ phủ đầy bụi. Cửa sổ không mở, không khí vô cùng ngột ngạt.
Sau đó một đôi tay xuất hiện trước tầm mắt. Thật sự rất nhỏ, hơn nữa còn giống như hắn từng nhìn thấy trước kia, cầm lấy tấm rào chắn – chiếc giường này đơn sơ so với chiếc giường trước kia, thậm chí chiếc giường bằng gỗ vẫn còn nguyên gờ ráp. Tầm mắt cao hơn một chút, hiển nhiên là Kẻ Được Chọn vừa đứng lên. Bàn tay vươn tới chỗ cái bàn, phía trên có một ly, nước chỉ có một nửa [miệng ly bị vỡ mất một miếng], còn có một cái đĩa nhỏ đựng mấy mẩu bánh mì vụn [vừa nhìn là biết đồ ăn thừa]. Nhất định phải nói nữa là, trên mặt bàn cũng dính đầy bụi.
Nếu trước kia Voldemort không biết hoàn cảnh sống của Harry thì chỉ riêng cảnh này thôi cũng đủ giúp hắn hiểu bảy, tám phần. Dường như Kẻ Được Chọn phải ở trong nhà kho, Voldemort thầm đánh giá. Mà nghe giọng điệu của dì nó, căn phòng bên cạnh có lẽ là một cung điện.
Nhưng mà, Kẻ Được Chọn lại suy nghĩ thế này: có nước sạch, không tệ; bánh mì cũng coi như còn mới, không tệ; ít nhất dì Petunia và dượng Vernon không cho nó ăn đồ bị hỏng, cũng ít nhất để lại cho nó một cái chăn. Nó vẫn cảm thấy bất công, nhưng cũng đã có thể hiểu được vì sao dì dượng nó lại làm như vậy. Nuôi một thằng cháu trai giống như một quả bom nổ chậm như nó, nó còn có thể trông đợi dì dượng đối xử với nó tốt thế nào được? Sau đó nó ăn hết bánh, uống nước, rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Kết nối bị cắt đứt.
Trước kia Voldemort vẫn luôn cười nhạo cái gọi là tình thương của Kẻ Được Chọn [“Thật không hổ là Kẻ Được Chọn!”]; Nhưng lúc này, hắn chỉ hơi nhếch miệng, nhưng không cười nổi. Đổi lại là hắn, chỉ sợ ngoài ban cho gia đình kia Avada Kedavra, hắn không nghĩ được đến chuyện gì khác. Ba má đều mất, lại luôn bị một Pháp Sư Hắc ám cực kỳ hung ác đuổi giết; Pháp sư Hắc ám kia chưa chết, chỉ tạm thời biến mất; Dưới tình huống như vậy, đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ kia – đứa con của cô em gái bà vẫn luôn ghen tỵ sẽ khó khăn đến mức nào.
Voldemort có chút giật mình. Hắn đang đồng tình với Kẻ Được Chọn sao? Hừ, tuyệt đối không có chuyện đáng khinh đó! Hắn di chuyển nhanh hơn, thân thể dường như tạo thành một bóng mờ. Thay vì để ý đến suy nghĩ của Kẻ Được Chọn, hắn nên suy xét giải quyết kết nối tư tưởng hai chiều – trước mắt là một chiều – như thế nào! Hắn không muốn tiếp thu những hình ảnh về cuộc sống sinh hoạt ở thế giới Muggle trong mấy tháng tới, thậm chí là vài năm tới đâu. Có điều, hắn cảm thấy là không chút hy vọng rồi!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quyết tâm của hai người
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Kẻ được chọn
- Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
- Chương 5: Cậu bé cứu thế trải qua khảo nghiệm
- Chương 6: Tử thần thực tử lẩn trốn
- Chương 7: Người cha đỡ đầu
- Chương 8: Thông đạo hai hướng
- Chương 9: Áy náy cùng hoài nghi
- Chương 10: Tam giác vàng Gryffindor
- Chương 11: Chân tình giả ý
- Chương 12: Sâu trong Rừng Cấm
- Chương 13: Số 12 Quảng trường Grimmauld
- Chương 14: Lễ vật từ Voldemort
- Chương 15: Chiếc gương Erised
- Chương 16: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 17: Trứng Phục Sinh
- Chương 18: Tiếng hát lúc đêm khuya
- Chương 19: Chúa Tể Hắc Ám trở lại
- Chương 20: Quả thơm múa ballet
- Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên
- Chương 22: Cuối kì vi diệu
- Chương 22-2: Phiên ngoại 1: 24/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 23: Sinh nhật kinh hồn
- Chương 24: Cấm lạm dụng pháp thuật
- Chương 25: Chúa Tể Hắc Ám nỗi giận
- Chương 26: Cái gọi là yếu đuối
- Chương 27: Khoá bổ túc mới
- Chương 28: Quái đầu to
- Chương 29: Thuật tiềm hành
- Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
- Chương 31: Chúng ta không có khả năng
- Chương 32: Cậu không có quyền ngăn cản tớ
- Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 34: Tại sao lại là Ngươi?
- Chương 35: Chỉ là Trò Chơi
- Chương 36: Chuyện đáng xấu hổ
- Chương 37: Thiệp tình nhân ngày Valentine
- Chương 38: Phép cư xử cơ bản
- Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật
- Chương 40: Cây Nhân sâm
- Chương 41: Trời sinh tử địch
- Chương 41-2: Phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
- Chương 43: Khách không mời mà đến
- Chương 44: Regulus Arcturus Black
- Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển
- Chương 46: Đêm trước khai giảng
- Chương 47: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 48: Bí mật
- Chương 49: Lên kế hoạch hành động
- Chương 50: Đi con đường nào
- Chương 51: Thanh kiếm Damocles rơi xuống
- Chương 52: Chiếc nhẫn Phục Sinh
- Chương 53: Vợ chồng Potter
- Chương 54: Con mèo không rõ lai lịch
- Chương 55: Đêm giao thừa
- Chương 56: Chim Tuyệt âm và Chocolate
- Chương 57: Hắn là Voldemort?
- Chương 58: Nỗi lòng của anh em Black
- Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử
- Chương 60: Thắng lợi áp đảo
- Chương 61: Trận cầu tiếp theo
- Chương 62: Vũ hội cuối năm
- Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới
- Chương 64: Vòng bảng
- Chương 65: Khải hoàn ca
- Chương 66: Kẻ được chọn và tử thần thực tử
- Chương 67: Hiểu nhau
- Chương 68: Ngài Gaunt
- Chương 69: Đi đến chân tướng
- Chương 70: Lễ khai giảng hỗn loạn
- Chương 71: Thừa nhận
- Chương 72: Chúa Tể Hắc Ám phản kích
- Chương 73: Hai mảnh hồn
- Chương 74: Victor Krum
- Chương 75: Lựa chọn Quán quân
- Chương 76: Vì em, tất cả đều đáng giá
- Chương 77: Chiến đấu với rồng
- Chương 78: Bạn nhảy của Kẻ Được Chọn
- Chương 79: Dược lão hóa
- Chương 80: Đêm xuân ngắn ngủi
- Chương 81: Thứ quý giá nhất
- Chương 82: Người biết chuyện
- Chương 83: Nhân thượng nhất bách
- Chương 83-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: Từ câu 51 đến câu 75
- Chương 84: Học sinh chuyển trường
- Chương 85: Bạn cùng phòng
- Chương 86: Một Xà Khẩu khác
- Chương 87: Vạc và Thần Hộ Mệnh
- Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp
- Chương 89: Mở cửa Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 90: Phá băng
- Chương 91: Chỉ có những con rắn mới biết
- Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
- Chương 93: Nơi ấm áp
- Chương 94: Sinh mạng và cái chết
- Chương 95: Thay đổi
- Chương 96: Buổi họp mặt thảm hại
- Chương 97: Kế hoạch thả Tử Xà
- Chương 98: Hiện thực và giấc mơ
- Chương 99: Cố vấn nghề nghiệp
- Chương 100: Làng Hangleton Nhỏ
- Chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
- Chương 102: Tự sát
- Chương 102-2: Phiên ngoại Hermione: Yêu đương mờ ám là như thế nào?
- Chương 102-3: Phiên ngoại Hermione: Mười năm sau
- Chương 102-4: Phiên ngoại Dumbledore: Nhật ký quan sát của Dumbledore
- Chương 102-5: [Chiến và Hòa] Phiên ngoại Sirius: Một ngày ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld 28.08.2016 ~ HOALINHLAN tumblr_lkmu7zbR8U1qeij
- Chương 102-6: Phiên ngoại Snape: Mảnh ghép ký ức
- Chương 102-7: Phiên ngoại Borges Chester: Chúa Tể Hắc Ám!
- Chương 103: Tòa tháp màu đen
- Chương 104: Ảo ảnh đuổi giết
- Chương 105: Thiên la địa võng
- Chương 106: Bộ trưởng Scrimgeour
- Chương 107: Bạn hay thù?
- Chương 108: Pháo đài Slytherin
- Chương 109: Câu đố của Chúa Tể Hắc Ám
- Chương 110: Người đàn ông thần bí
- Chương 111: Đồng hành
- Chương 112: Con hươu bạc
- Chương 113: Điểm tối của trái tim
- Chương 114: Thật hay giả?
- Chương 115: Lời Nguyền Độc Đoán
- Chương 116: Bóng rắn ngã xuống
- Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
- Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 119: Người gác cổng
- Chương 120: Nếu thế này không phải là yêu?
- Chương 121: Khi mặt trời mọc
- Chương 122: Bùa chú Đảo ngược
- Chương 122-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: 25 câu cuối
- Chương 123: Hòa bình đảo chính
- Chương 124: Lời tiên tri không ai nghe được
- Chương 125: Tin tưởng?
- Chương 126: Lệnh điều tra Hogwarts
- Chương 127: Một mình chiến đấu
- Chương 128: Kẻ Được Chọn bùng nổ
- Chương 129: Ngả bài
- Chương 130: Bóng tối trước bình minh
- Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
- Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
- Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
- Chương 134: Lý do nói dối
- Chương 135: Phá bỏ lời tiên tri
- Chương 136: Lễ Giáng Sinh hỗn loạn
- Chương 137: Quà Giáng Sinh
- Chương 138: Cô gái độc thân đắt giá
- Chương 139: Ai kìm ai?
- Chương 140: Hươu đực lại hiện ra
- Chương 141: Dumbledore đệ đơn từ chức
- Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên
- Chương 143: Tiền truyện 1: Hang động
- Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 145: Tiền truyện 3: Từng bước uy hiếp
- Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
- Chương 147: Tiền truyện 5: Vĩnh viễn đến khi chết
- Chương 148: Tiền truyện 6: Con rắn ở Ai Cập
- Chương 149: Tiền truyện 7: Du hành vòng quanh thế giới
- Chương 150: Tiền truyện 8: Lại nhận lời mời
- Chương 151: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
- Chương 152: Tiền truyện 10: Bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới