Chiến Và Hòa - Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
Chương trước- Chương 1: Quyết tâm của hai người
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Kẻ được chọn
- Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
- Chương 5: Cậu bé cứu thế trải qua khảo nghiệm
- Chương 6: Tử thần thực tử lẩn trốn
- Chương 7: Người cha đỡ đầu
- Chương 8: Thông đạo hai hướng
- Chương 9: Áy náy cùng hoài nghi
- Chương 10: Tam giác vàng Gryffindor
- Chương 11: Chân tình giả ý
- Chương 12: Sâu trong Rừng Cấm
- Chương 13: Số 12 Quảng trường Grimmauld
- Chương 14: Lễ vật từ Voldemort
- Chương 15: Chiếc gương Erised
- Chương 16: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 17: Trứng Phục Sinh
- Chương 18: Tiếng hát lúc đêm khuya
- Chương 19: Chúa Tể Hắc Ám trở lại
- Chương 20: Quả thơm múa ballet
- Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên
- Chương 22: Cuối kì vi diệu
- Chương 22-2: Phiên ngoại 1: 24/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 23: Sinh nhật kinh hồn
- Chương 24: Cấm lạm dụng pháp thuật
- Chương 25: Chúa Tể Hắc Ám nỗi giận
- Chương 26: Cái gọi là yếu đuối
- Chương 27: Khoá bổ túc mới
- Chương 28: Quái đầu to
- Chương 29: Thuật tiềm hành
- Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
- Chương 31: Chúng ta không có khả năng
- Chương 32: Cậu không có quyền ngăn cản tớ
- Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 34: Tại sao lại là Ngươi?
- Chương 35: Chỉ là Trò Chơi
- Chương 36: Chuyện đáng xấu hổ
- Chương 37: Thiệp tình nhân ngày Valentine
- Chương 38: Phép cư xử cơ bản
- Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật
- Chương 40: Cây Nhân sâm
- Chương 41: Trời sinh tử địch
- Chương 41-2: Phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
- Chương 43: Khách không mời mà đến
- Chương 44: Regulus Arcturus Black
- Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển
- Chương 46: Đêm trước khai giảng
- Chương 47: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 48: Bí mật
- Chương 49: Lên kế hoạch hành động
- Chương 50: Đi con đường nào
- Chương 51: Thanh kiếm Damocles rơi xuống
- Chương 52: Chiếc nhẫn Phục Sinh
- Chương 53: Vợ chồng Potter
- Chương 54: Con mèo không rõ lai lịch
- Chương 55: Đêm giao thừa
- Chương 56: Chim Tuyệt âm và Chocolate
- Chương 57: Hắn là Voldemort?
- Chương 58: Nỗi lòng của anh em Black
- Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử
- Chương 60: Thắng lợi áp đảo
- Chương 61: Trận cầu tiếp theo
- Chương 62: Vũ hội cuối năm
- Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới
- Chương 64: Vòng bảng
- Chương 65: Khải hoàn ca
- Chương 66: Kẻ được chọn và tử thần thực tử
- Chương 67: Hiểu nhau
- Chương 68: Ngài Gaunt
- Chương 69: Đi đến chân tướng
- Chương 70: Lễ khai giảng hỗn loạn
- Chương 71: Thừa nhận
- Chương 72: Chúa Tể Hắc Ám phản kích
- Chương 73: Hai mảnh hồn
- Chương 74: Victor Krum
- Chương 75: Lựa chọn Quán quân
- Chương 76: Vì em, tất cả đều đáng giá
- Chương 77: Chiến đấu với rồng
- Chương 78: Bạn nhảy của Kẻ Được Chọn
- Chương 79: Dược lão hóa
- Chương 80: Đêm xuân ngắn ngủi
- Chương 81: Thứ quý giá nhất
- Chương 82: Người biết chuyện
- Chương 83: Nhân thượng nhất bách
- Chương 83-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: Từ câu 51 đến câu 75
- Chương 84: Học sinh chuyển trường
- Chương 85: Bạn cùng phòng
- Chương 86: Một Xà Khẩu khác
- Chương 87: Vạc và Thần Hộ Mệnh
- Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp
- Chương 89: Mở cửa Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 90: Phá băng
- Chương 91: Chỉ có những con rắn mới biết
- Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
- Chương 93: Nơi ấm áp
- Chương 94: Sinh mạng và cái chết
- Chương 95: Thay đổi
- Chương 96: Buổi họp mặt thảm hại
- Chương 97: Kế hoạch thả Tử Xà
- Chương 98: Hiện thực và giấc mơ
- Chương 99: Cố vấn nghề nghiệp
- Chương 100: Làng Hangleton Nhỏ
- Chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
- Chương 102: Tự sát
- Chương 102-2: Phiên ngoại Hermione: Yêu đương mờ ám là như thế nào?
- Chương 102-3: Phiên ngoại Hermione: Mười năm sau
- Chương 102-4: Phiên ngoại Dumbledore: Nhật ký quan sát của Dumbledore
- Chương 102-5: [Chiến và Hòa] Phiên ngoại Sirius: Một ngày ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld 28.08.2016 ~ HOALINHLAN tumblr_lkmu7zbR8U1qeij
- Chương 102-6: Phiên ngoại Snape: Mảnh ghép ký ức
- Chương 102-7: Phiên ngoại Borges Chester: Chúa Tể Hắc Ám!
- Chương 103: Tòa tháp màu đen
- Chương 104: Ảo ảnh đuổi giết
- Chương 105: Thiên la địa võng
- Chương 106: Bộ trưởng Scrimgeour
- Chương 107: Bạn hay thù?
- Chương 108: Pháo đài Slytherin
- Chương 109: Câu đố của Chúa Tể Hắc Ám
- Chương 110: Người đàn ông thần bí
- Chương 111: Đồng hành
- Chương 112: Con hươu bạc
- Chương 113: Điểm tối của trái tim
- Chương 114: Thật hay giả?
- Chương 115: Lời Nguyền Độc Đoán
- Chương 116: Bóng rắn ngã xuống
- Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
- Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 119: Người gác cổng
- Chương 120: Nếu thế này không phải là yêu?
- Chương 121: Khi mặt trời mọc
- Chương 122: Bùa chú Đảo ngược
- Chương 122-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: 25 câu cuối
- Chương 123: Hòa bình đảo chính
- Chương 124: Lời tiên tri không ai nghe được
- Chương 125: Tin tưởng?
- Chương 126: Lệnh điều tra Hogwarts
- Chương 127: Một mình chiến đấu
- Chương 128: Kẻ Được Chọn bùng nổ
- Chương 129: Ngả bài
- Chương 130: Bóng tối trước bình minh
- Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
- Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
- Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
- Chương 134: Lý do nói dối
- Chương 135: Phá bỏ lời tiên tri
- Chương 136: Lễ Giáng Sinh hỗn loạn
- Chương 137: Quà Giáng Sinh
- Chương 138: Cô gái độc thân đắt giá
- Chương 139: Ai kìm ai?
- Chương 140: Hươu đực lại hiện ra
- Chương 141: Dumbledore đệ đơn từ chức
- Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên
- Chương 143: Tiền truyện 1: Hang động
- Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 145: Tiền truyện 3: Từng bước uy hiếp
- Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
- Chương 147: Tiền truyện 5: Vĩnh viễn đến khi chết
- Chương 148: Tiền truyện 6: Con rắn ở Ai Cập
- Chương 149: Tiền truyện 7: Du hành vòng quanh thế giới
- Chương 150: Tiền truyện 8: Lại nhận lời mời
- Chương 151: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
- Chương 152: Tiền truyện 10: Bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiến Và Hòa
Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
Nửa giây đầu Harry ra sức vùng vẫy, sau chợt dừng lại, bởi vì nó cảm nhận được mùi hương rất đỗi quen thuộc. Phần da của bàn tay kia tái nhợt, nhưng những ngón tay thon dài lại rất mạnh mẽ, Harry đã từng nhìn chúng không biết bao nhiêu lần rồi – tao nhã cầm cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng, nhẹ nhàng lật sách, hoặc là cầm chiếc ly tinh xảo chứa đầy rượu Whisky Scotland. Đương nhiên là nó cũng nhớ rõ cảm giác khi bàn tay kia chạm vào da thịt nó, trượt từ vành tai đến ngực, ôm chặt vùng eo, hay chuyển rời vào sâu trong cơ thể nó…
“Cậu làm sao vậy?” Tom thấy Harry ngoan ngoãn mặc kệ mình – ngoại trừ phản xạ theo bản năng lúc đầu – liền buông nó ra. Chỉ trong một khoảng khắc rất ngắn, hắn cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập loạn nhịp và độ nóng bất thường trên mặt Harry.
“Không sao cả…” Harry vội che giấu cảm giác mất mát bất ngờ dâng lên trong lòng, càu nhàu trả lời. Nó đứng thẳng người dậy, quan sát xung quanh: đây là một hành lang bị bỏ không, một nửa chất nghiêng ngả những bồn rửa tay bằng đá, cửa sổ ở cuối dãy bị bít kín lại bằng những mảnh gỗ, chỉ một vài tia nắng mặt trời lọt qua kẽ hở mà chiếu vào khiến nơi này vô cùng tối tăm. Nó lấy lại tinh thần, “Không đúng! Tôi phải hỏi cậu mới phải chứ! Cậu ở trong này làm gì?”
“Đương nhiên là làm chuyện không muốn người khác thấy.” Tom bước một bước tới sát nó. Một luồng sáng vừa vặn chiếu ngang qua lông mi của hắn, cặp mắt đen láy xuyên qua những hạt bụi nhỏ di động trong không khí nhìn chằm chằm Harry. Bóng của hàng mi phủ xuống che đi một phần ánh mắt sắc bén, là thật mà tựa như ảo.
Harry không tự chủ lui về phía sau một bước, lưng áp lên mặt tường thô ráp. Tuy rằng nó đã bôi thuốc làm vết thương nham nhở trên lưng liền lại, nhưng những dây thần kinh nơi vết thương vẫn còn khá nhạy cảm, Harry nhíu nhíu mày. “Người khác nào?” Đầu óc nó cuối cùng cũng hoạt động trở lại, “Cậu muốn nói đến giáo sư Dumbledore?”
Tom đứng đó quan sát từng biểu hiện dù là nhỏ nhất trên mặt Harry, “Chắc hẳn là vừa rồi lão ta đã cảnh cáo cậu?”
Chuyện gì cũng nằm trong suy tính của hắn chắc? Harry buồn bực nghĩ, ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Hành động im lặng không nói gì của nó bị Tom diễn giải thành ngầm thừa nhận. Cậu ấy lo lắng nói ra sẽ làm mình tổn thương hay là vì muốn bảo vệ lão già Dumbledore? Cậu bé tóc đen giật giật khóe môi, giống như đang muốn cười nhạo, nhưng cuối cùng hắn lại bị suy đoán sau của mình đánh bại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tom híp mắt nhìn Harry chằm chằm, không nói gì nữa mà đột ngột xoay người rời đi.
“Tom!” Lúc hắn đi được hai ba bước rồi Harry mới có phản ứng. Tom thế này là không muốn hỏi gì nữa sao? Nhưng nó còn chưa nói gì mà. “Này, đứng lại đã! Không phải cậu nói có chuyện muốn hỏi sao?”
“Tôi hỏi xong rồi.” Tom trả lời một câu, đầu cũng không thèm quay lại, tiếp tục đi ra phía ngoài.
Chắc chắn là nó làm sai ở đâu đó rồi… Harry chạy vài bước, vươn tay túm lấy tay Tom. Đến khi Tom kinh ngạc quay đầu lại nhìn nó, Harry mới phát hiện hành động tay nhanh hơn đầu này của nó.
“Nhưng tôi còn chưa nói xong!” Harry không biết vì sao Tom lại phản ứng như vậy khi nó không nói gì, quyết định nói mọi chuyện cho hắn nghe: “Giáo sư Dumbledore muốn biết tôi đang làm gì, nhưng tôi nói với thầy ấy, đây là chuyện của tôi!”
Tom nghiêng đầu quan sát Harry, giống như đang muốn đánh giá xem nó đang nói thật hay nói dối. Cuối cùng hắn nói, “Nói như vậy… Cậu thật sự biết mình đang làm gì?”
“Đương nhiên.” Harry lập tức cam đoan, “Biết vô cùng rõ.”
Tom nhướn mày, “Nói thế tức là sau này cậu cũng thường xuyên kéo tay tôi như thế này?”
Harry theo tầm mắt hắn nhìn xuống bàn tay đang kéo cổ tay Tom của mình, phần cổ tay của Tom đã đỏ ửng cả lên.
“…Tôi xin lỗi!” Harry vội vàng buông tay ra, cảm nhận được mặt mình lại đỏ lên.
Tom nhìn phản ứng của nó, vừa định mở miệng nói gì đó thì có tiếng nói loáng thoáng truyền từ bên ngoài vào: “…Khỏe?”
“Đúng vậy, nhìn có vẻ như đã gần hết bệnh rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Tôi còn đang định nhờ Tom mang một ít thuốc tự chế cho thằng bé…”
Tiếng nói càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng rõ ràng, là giáo sư Dumbledore và giáo sư Slughorn.
Harry và Tom đưa mắt nhìn nhau. Hai bọn nó cùng đứng trong hành lang chật hẹp, nếu chỉ bị giáo sư Slughorn bắt gặp còn dễ nói, nhưng bị cả giáo sư Dumbledore phát hiện thì chẳng phải chuyện tốt lành gì; Tuy rằng trong này khá tối, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể nhận ra là có người bên trong hay không. Hơn nữa đây lại là đường cụt, muốn rời đi chỉ có thể đi qua hành lang mà hai vị giáo sư kia đang đi tới, nhưng giờ chỉ cần hai đứa nó đi ra là sẽ bị nhìn thấy…
Harry lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh. Nó đã nghĩ đến chuyện dùng thần chú Ảo Ảnh, nhưng tạm thời nó không dám nói cho Tom biết ý tưởng này, nguyên nhân là vì có vẻ như vừa rồi hắn đã giận dỗi gì đấy, giờ nếu nó dùng thần chú Ảo Ảnh có thể khiến hắn phát hiện ra nó đã theo hắn suốt cả mùa hè, như thế chắc chắn hắn sẽ càng thêm tức giận.
Nhưng nó biết trốn thế nào trong hành lang cụt này đây? Harry đột nhiên phát hiện trên vách tường có một cánh cửa đã bạc màu, có lẽ là bởi vì đã rất lâu rồi không được quét tước, bụi đóng đầy trên ván cửa, hòa cùng một màu với vách tường dơ bẩn, đây chính là phòng xép đựng chổi. Harry lập tức mở cánh cửa ra, sau đó kéo Tom cùng trốn vào đó.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Trần phòng xép để chổi rất thấp cho nên hai người bọn nó phải khom lưng xuống, vô tình mặt đối mặt với nhau. Phía sau Harry chất không biết bao nhiêu là xô nước, khiến cho phạm vi hoạt động của nó càng thêm chật chội, còn phải luôn chú ý không va vào chúng làm phát ra tiếng động.
“Cậu có vẻ rất có kinh nghiệm…” Tom xoay người ghé sát lỗ tai nó thì thầm, tiếng nói cực nhỏ. Hắn hơi khom người, hai tay chống lên chiếc tủ phía sau Harry, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
“Cậu làm cái gì vậy? Các thầy ấy gần đi đến đây rồi đấy!” Harry sốt ruột nói, nhưng Tom không đáp lại. Hành động của hắn khiến Harry không thể không hơi hạ người xuống, tay bám chặt chiếc tủ sát vách tường. Lúc này nó rất muốn mấy chiếc xô phía sau biến mất không một chút tiếng động, nhưng với tư thế hiện tại, nó không cách nào cho tay vào trong túi lấy đũa phép ra được.
Hai vị giáo sư phía ngoài bắt đầu chuyển sang chủ đề tình hình thế giới pháp thuật hiện tại. Harry không ngừng thầm động viên mình, cố chịu một phút nữa thôi, một phút nữa là các thầy ấy đi qua thôi! Nhưng cơ thể không điểm tựa của nó lại không chút nghe lời, nó không giữ vững được nữa, ngón tay cọ sát vào mặt ngoài của chiếc tủ gỗ, phát ra tiếng động sàn sạt.
“Hình như có tiếng động gì đấy?” Tiếng bước chân bên ngoài chợt im bặt.
Trong gian phòng để chổi tối tăm chật hẹp, Harry và Tom mũi chạm mũi, mắt chạm mắt, hơi thở như hòa cùng với nhau. Ngay một giây trước, Tom bất ngờ đưa tay ôm chặt eo nó, kéo nó không bị trượt xuống.
“Chắc là con mèo nghịch ngợm nào đấy. Albus, ông cũng biết là ở Hogwarts có đủ loại sinh vật kỳ quái mà…” Giáo sư Slughorn không hề chú ý tới tiếng động bất thường, vẫn tiếp tục chủ đề dang dở: “Về hành động của đám người Đức… Chúng sẽ không vượt qua eo biển nước Anh chứ?”
“Không, tôi nghĩ là không.” Giọng của cụ Dumbledore nghe có mệt mỏi, “Chúng đang lo tranh giành địa bàn Bắc Phi với Pháp sư ở Mỹ, đương nhiên chúng ta cũng có phái người sang đó… Hơn nữa, người Slav [ý chỉ người Liên Xô] cũng đang khiến bọn chúng phải đau đầu…”
Harry nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên, nhẹ thở phào một hơi. Nhưng sau đó nó lại phát hiện một tay của Tom còn đang vòng qua eo mình, làm áo choàng bị kéo lên. Harry hít vào một hơi, gần như sắp không khống chế nổi âm lượng của mình, “Cậu đang làm cái gì thế?”
“Đừng nhúc nhích, hai người đó còn chưa đi xa đâu.” Tiếng nói của Tom rất nhỏ. Hắn kéo vạt áo sơmi của Harry ra, sau đó luồn tay vào bên trong, khéo léo, nhanh nhẹn như một con rắn. Ngón tay hắn chuyển động quanh lưng Harry, sờ sờ, ấn ấn, giống như đang xác định xem vết thương trên lưng Harry đã lành hẳn hay chưa.
“Tôi không cao thượng đến mức kéo thân thể chằng chịt vết thương ấy lên lớp đâu…” Harry miễn cưỡng nói, cố gắng đẩy lui cảm giác khác thường trong người mình đi. Tom không hề hay biết hành động của hắn đã gây tác động với nó như thế nào…
Từ trong cổ họng của Tom phát ra tiếng rất trầm, giống như là tiếng cười. Hắn siết chặt vòng tay, kéo thân thể hai người áp sát vào nhau. Lực ngón tay cũng nhẹ hơn, đầu tiên là men theo mép xương bả vai rồi đi xuống thắt lưng, xuống một đoạn lại ấn một cái.
Bị đụng chạm như thế, cả người Harry liền phát run, nơi đầu dây thần kinh mẫn cảm trung thực truyền lên não những cảm xúc mà chúng cảm nhận được. Nó sinh ra một ảo giác nhưng lại vô cùng chân thực, trong bóng tối, dường như ánh mắt Tom vừa lóe lên thứ ánh sáng vô cùng khác thường. Ngón tay hắn càng lúc càng chuyển động xuống bên dưới, chạm vào thắt lưng quần cũng không chịu dừng, mà tiếp tục len lỏi vào bên trong.
Harry gần như nhảy dựng lên. Nhưng không gian trong phòng xép để chổi quá chật hẹp, nó không sao cựa quậy được; Nó hơi động thân mình, lúc này mới phát hiện hai chân nó đã mềm nhũn ra từ lúc nào. “Tom, dừng lại đi!” Cuối cùng, nó không nhịn được nữa mà nghiến răng gầm nhẹ, cố gắng hết sức ngăn lại tiếng rên rỉ của mình.
Dám bảo hắn dừng lại? Rất lâu rồi không có ai dám dùng giọng điệu này với hắn. Trong bóng tối, Tom nhướn cao lông mày. Có điều phản ứng thẹn quá hóa giận này cũng còn đỡ hơn là im lặng nằm bất động trên giường chờ đợi, Tom nghĩ như vậy. Hắn rút về tay, rầm một tiếng đẩy cửa ra. Không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức tràn vào, làm giảm bớt mùi ẩm mốc bên trong gian phòng để chổi cũ kỹ, đồng thời cũng cuốn tan sự mờ ám vừa rồi.
Harry bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ, sau mới ý thức được lúc này chắc hẳn giáo sư Dumbledore và giáo sư Slughorn đã đi xa rồi.
“Còn đợi tôi bế cậu ra ngoài hay sao?” Tom nhìn Harry đứng bất động ở đó, trêu chọc hỏi. Trong ánh sáng yếu ớt, hắn thấy khóe mắt Harry ẩm ướt, hai gò má ửng đỏ. Đột nhiên hắn có chút hối hận, hình như hắn mở cửa ra hơi sớm…
Harry phục hồi tinh thần, vội vàng đánh tay Tom xuống, sau đó xoay người nhảy ra ngoài, chỉnh lại vạt áo xộc xệch. “Sau này đừng có trêu chọc tôi như vậy nữa.” Nó vừa chỉnh lại vừa nói, “Còn nữa, cám ơn cậu đã xử lý vết thương giúp tôi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể quên chuyện đó đi.”
“Tại sao?” Tom đang phủi bụi bám trên quần áo của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Harry. Sau hiểu ra hắn liền châm chọc, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không thèm muốn một cơ thể chằng chịt vết thương đâu.”
Harry trừng mắt lườm hắn, “Không phải nhờ cậu sao?”
“Sự thật chứng minh chính cậu cũng có thể tự chữa khỏi cho mình, đúng không Vương tử Độc dược?” Tom tiếp tục nói, “Giáo sư Slughorn yêu mấy cái vạc của cậu đến chết mất thôi…”
Harry không chút khách sáo ngắt lời hắn, “Đó là Độc dược của cậu, là cậu tặng cho tôi.”
Tom nhíu mày thành một hàng, “Tôi thực sự sẽ làm những chuyện đó sao? Thật khó tin… Sao tôi lại…?” Hắn nhớ lại sự hấp dẫn vô cùng chân thực của thân thể kia lúc nãy, đột nhiên không nói nữa, chuyển sang chủ đề khác, “Sao cậu có thể chấp nhận được chuyện này? Năm mươi năm…”
“Lúc đầu tôi không biết đó là cậu.” Harry hít sâu một hơi, “Về vẻ bề ngoài, tôi nghĩ là tôi đã bị lừa.” Nó nói xong liền quay người rời đi. Nếu để Tom biết được sau này pháp lực của hắn hùng mạnh thế nào, hẳn là hắn sẽ rất đắc ý, kiêu ngạo đi?
Tom nhướn mày. Không chịu nói rõ à? Có điều hắn tin hắn sẽ có cách để người kia nói ra toàn bộ mọi chuyện.
*
Lễ Halloween qua đi, Giáng Sinh càng ngày càng gần. Giáo sư Slughorn đưa cho Tom danh sách đăng ký ở lại trường học, Harry quả quyết ghi tên, bởi vì nó chắc chắn Tom sẽ không về cô nhi viện. Hơn nữa từ khi hắn mở Phòng Chứa Bí Mật ra tới nay, hắn chưa từng vào lại.
Phần lớn học sinh Slytherin đều về nhà, một số ít người như Malfoy, Nott, vân vân, hỏi Tom có muốn bọn họ ở lại trường cùng không [tất nhiên là hỏi với thái độ vô cùng cung kính!], có điều đều bị Tom từ chối. Harry là một trong hai học sinh Slytherin duy nhất được đăng ký ở lại, vì thế nó đương nhiên không tránh khỏi những ánh mắt đố kỵ của những người khác.
Nhưng khiến Harry để tâm không phải là lễ Giáng Sinh, mà là năm mới diễn ra sau đó. Nó không biết Tom có muốn nó trải qua sinh nhật cùng hay không, nhưng qua mấy năm quen biết, nó đã nhớ kỹ ngày này. Vấn đề ở chỗ tặng quà gì bây giờ? Không thể tặng cuốn Pháp Thuật Hắc Ám Tối Cao được, đúng không?
“Cậu làm sao vậy?” Tom thấy Harry ngoan ngoãn mặc kệ mình – ngoại trừ phản xạ theo bản năng lúc đầu – liền buông nó ra. Chỉ trong một khoảng khắc rất ngắn, hắn cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập loạn nhịp và độ nóng bất thường trên mặt Harry.
“Không sao cả…” Harry vội che giấu cảm giác mất mát bất ngờ dâng lên trong lòng, càu nhàu trả lời. Nó đứng thẳng người dậy, quan sát xung quanh: đây là một hành lang bị bỏ không, một nửa chất nghiêng ngả những bồn rửa tay bằng đá, cửa sổ ở cuối dãy bị bít kín lại bằng những mảnh gỗ, chỉ một vài tia nắng mặt trời lọt qua kẽ hở mà chiếu vào khiến nơi này vô cùng tối tăm. Nó lấy lại tinh thần, “Không đúng! Tôi phải hỏi cậu mới phải chứ! Cậu ở trong này làm gì?”
“Đương nhiên là làm chuyện không muốn người khác thấy.” Tom bước một bước tới sát nó. Một luồng sáng vừa vặn chiếu ngang qua lông mi của hắn, cặp mắt đen láy xuyên qua những hạt bụi nhỏ di động trong không khí nhìn chằm chằm Harry. Bóng của hàng mi phủ xuống che đi một phần ánh mắt sắc bén, là thật mà tựa như ảo.
Harry không tự chủ lui về phía sau một bước, lưng áp lên mặt tường thô ráp. Tuy rằng nó đã bôi thuốc làm vết thương nham nhở trên lưng liền lại, nhưng những dây thần kinh nơi vết thương vẫn còn khá nhạy cảm, Harry nhíu nhíu mày. “Người khác nào?” Đầu óc nó cuối cùng cũng hoạt động trở lại, “Cậu muốn nói đến giáo sư Dumbledore?”
Tom đứng đó quan sát từng biểu hiện dù là nhỏ nhất trên mặt Harry, “Chắc hẳn là vừa rồi lão ta đã cảnh cáo cậu?”
Chuyện gì cũng nằm trong suy tính của hắn chắc? Harry buồn bực nghĩ, ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Hành động im lặng không nói gì của nó bị Tom diễn giải thành ngầm thừa nhận. Cậu ấy lo lắng nói ra sẽ làm mình tổn thương hay là vì muốn bảo vệ lão già Dumbledore? Cậu bé tóc đen giật giật khóe môi, giống như đang muốn cười nhạo, nhưng cuối cùng hắn lại bị suy đoán sau của mình đánh bại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tom híp mắt nhìn Harry chằm chằm, không nói gì nữa mà đột ngột xoay người rời đi.
“Tom!” Lúc hắn đi được hai ba bước rồi Harry mới có phản ứng. Tom thế này là không muốn hỏi gì nữa sao? Nhưng nó còn chưa nói gì mà. “Này, đứng lại đã! Không phải cậu nói có chuyện muốn hỏi sao?”
“Tôi hỏi xong rồi.” Tom trả lời một câu, đầu cũng không thèm quay lại, tiếp tục đi ra phía ngoài.
Chắc chắn là nó làm sai ở đâu đó rồi… Harry chạy vài bước, vươn tay túm lấy tay Tom. Đến khi Tom kinh ngạc quay đầu lại nhìn nó, Harry mới phát hiện hành động tay nhanh hơn đầu này của nó.
“Nhưng tôi còn chưa nói xong!” Harry không biết vì sao Tom lại phản ứng như vậy khi nó không nói gì, quyết định nói mọi chuyện cho hắn nghe: “Giáo sư Dumbledore muốn biết tôi đang làm gì, nhưng tôi nói với thầy ấy, đây là chuyện của tôi!”
Tom nghiêng đầu quan sát Harry, giống như đang muốn đánh giá xem nó đang nói thật hay nói dối. Cuối cùng hắn nói, “Nói như vậy… Cậu thật sự biết mình đang làm gì?”
“Đương nhiên.” Harry lập tức cam đoan, “Biết vô cùng rõ.”
Tom nhướn mày, “Nói thế tức là sau này cậu cũng thường xuyên kéo tay tôi như thế này?”
Harry theo tầm mắt hắn nhìn xuống bàn tay đang kéo cổ tay Tom của mình, phần cổ tay của Tom đã đỏ ửng cả lên.
“…Tôi xin lỗi!” Harry vội vàng buông tay ra, cảm nhận được mặt mình lại đỏ lên.
Tom nhìn phản ứng của nó, vừa định mở miệng nói gì đó thì có tiếng nói loáng thoáng truyền từ bên ngoài vào: “…Khỏe?”
“Đúng vậy, nhìn có vẻ như đã gần hết bệnh rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Tôi còn đang định nhờ Tom mang một ít thuốc tự chế cho thằng bé…”
Tiếng nói càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng rõ ràng, là giáo sư Dumbledore và giáo sư Slughorn.
Harry và Tom đưa mắt nhìn nhau. Hai bọn nó cùng đứng trong hành lang chật hẹp, nếu chỉ bị giáo sư Slughorn bắt gặp còn dễ nói, nhưng bị cả giáo sư Dumbledore phát hiện thì chẳng phải chuyện tốt lành gì; Tuy rằng trong này khá tối, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể nhận ra là có người bên trong hay không. Hơn nữa đây lại là đường cụt, muốn rời đi chỉ có thể đi qua hành lang mà hai vị giáo sư kia đang đi tới, nhưng giờ chỉ cần hai đứa nó đi ra là sẽ bị nhìn thấy…
Harry lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh. Nó đã nghĩ đến chuyện dùng thần chú Ảo Ảnh, nhưng tạm thời nó không dám nói cho Tom biết ý tưởng này, nguyên nhân là vì có vẻ như vừa rồi hắn đã giận dỗi gì đấy, giờ nếu nó dùng thần chú Ảo Ảnh có thể khiến hắn phát hiện ra nó đã theo hắn suốt cả mùa hè, như thế chắc chắn hắn sẽ càng thêm tức giận.
Nhưng nó biết trốn thế nào trong hành lang cụt này đây? Harry đột nhiên phát hiện trên vách tường có một cánh cửa đã bạc màu, có lẽ là bởi vì đã rất lâu rồi không được quét tước, bụi đóng đầy trên ván cửa, hòa cùng một màu với vách tường dơ bẩn, đây chính là phòng xép đựng chổi. Harry lập tức mở cánh cửa ra, sau đó kéo Tom cùng trốn vào đó.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Trần phòng xép để chổi rất thấp cho nên hai người bọn nó phải khom lưng xuống, vô tình mặt đối mặt với nhau. Phía sau Harry chất không biết bao nhiêu là xô nước, khiến cho phạm vi hoạt động của nó càng thêm chật chội, còn phải luôn chú ý không va vào chúng làm phát ra tiếng động.
“Cậu có vẻ rất có kinh nghiệm…” Tom xoay người ghé sát lỗ tai nó thì thầm, tiếng nói cực nhỏ. Hắn hơi khom người, hai tay chống lên chiếc tủ phía sau Harry, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
“Cậu làm cái gì vậy? Các thầy ấy gần đi đến đây rồi đấy!” Harry sốt ruột nói, nhưng Tom không đáp lại. Hành động của hắn khiến Harry không thể không hơi hạ người xuống, tay bám chặt chiếc tủ sát vách tường. Lúc này nó rất muốn mấy chiếc xô phía sau biến mất không một chút tiếng động, nhưng với tư thế hiện tại, nó không cách nào cho tay vào trong túi lấy đũa phép ra được.
Hai vị giáo sư phía ngoài bắt đầu chuyển sang chủ đề tình hình thế giới pháp thuật hiện tại. Harry không ngừng thầm động viên mình, cố chịu một phút nữa thôi, một phút nữa là các thầy ấy đi qua thôi! Nhưng cơ thể không điểm tựa của nó lại không chút nghe lời, nó không giữ vững được nữa, ngón tay cọ sát vào mặt ngoài của chiếc tủ gỗ, phát ra tiếng động sàn sạt.
“Hình như có tiếng động gì đấy?” Tiếng bước chân bên ngoài chợt im bặt.
Trong gian phòng để chổi tối tăm chật hẹp, Harry và Tom mũi chạm mũi, mắt chạm mắt, hơi thở như hòa cùng với nhau. Ngay một giây trước, Tom bất ngờ đưa tay ôm chặt eo nó, kéo nó không bị trượt xuống.
“Chắc là con mèo nghịch ngợm nào đấy. Albus, ông cũng biết là ở Hogwarts có đủ loại sinh vật kỳ quái mà…” Giáo sư Slughorn không hề chú ý tới tiếng động bất thường, vẫn tiếp tục chủ đề dang dở: “Về hành động của đám người Đức… Chúng sẽ không vượt qua eo biển nước Anh chứ?”
“Không, tôi nghĩ là không.” Giọng của cụ Dumbledore nghe có mệt mỏi, “Chúng đang lo tranh giành địa bàn Bắc Phi với Pháp sư ở Mỹ, đương nhiên chúng ta cũng có phái người sang đó… Hơn nữa, người Slav [ý chỉ người Liên Xô] cũng đang khiến bọn chúng phải đau đầu…”
Harry nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên, nhẹ thở phào một hơi. Nhưng sau đó nó lại phát hiện một tay của Tom còn đang vòng qua eo mình, làm áo choàng bị kéo lên. Harry hít vào một hơi, gần như sắp không khống chế nổi âm lượng của mình, “Cậu đang làm cái gì thế?”
“Đừng nhúc nhích, hai người đó còn chưa đi xa đâu.” Tiếng nói của Tom rất nhỏ. Hắn kéo vạt áo sơmi của Harry ra, sau đó luồn tay vào bên trong, khéo léo, nhanh nhẹn như một con rắn. Ngón tay hắn chuyển động quanh lưng Harry, sờ sờ, ấn ấn, giống như đang xác định xem vết thương trên lưng Harry đã lành hẳn hay chưa.
“Tôi không cao thượng đến mức kéo thân thể chằng chịt vết thương ấy lên lớp đâu…” Harry miễn cưỡng nói, cố gắng đẩy lui cảm giác khác thường trong người mình đi. Tom không hề hay biết hành động của hắn đã gây tác động với nó như thế nào…
Từ trong cổ họng của Tom phát ra tiếng rất trầm, giống như là tiếng cười. Hắn siết chặt vòng tay, kéo thân thể hai người áp sát vào nhau. Lực ngón tay cũng nhẹ hơn, đầu tiên là men theo mép xương bả vai rồi đi xuống thắt lưng, xuống một đoạn lại ấn một cái.
Bị đụng chạm như thế, cả người Harry liền phát run, nơi đầu dây thần kinh mẫn cảm trung thực truyền lên não những cảm xúc mà chúng cảm nhận được. Nó sinh ra một ảo giác nhưng lại vô cùng chân thực, trong bóng tối, dường như ánh mắt Tom vừa lóe lên thứ ánh sáng vô cùng khác thường. Ngón tay hắn càng lúc càng chuyển động xuống bên dưới, chạm vào thắt lưng quần cũng không chịu dừng, mà tiếp tục len lỏi vào bên trong.
Harry gần như nhảy dựng lên. Nhưng không gian trong phòng xép để chổi quá chật hẹp, nó không sao cựa quậy được; Nó hơi động thân mình, lúc này mới phát hiện hai chân nó đã mềm nhũn ra từ lúc nào. “Tom, dừng lại đi!” Cuối cùng, nó không nhịn được nữa mà nghiến răng gầm nhẹ, cố gắng hết sức ngăn lại tiếng rên rỉ của mình.
Dám bảo hắn dừng lại? Rất lâu rồi không có ai dám dùng giọng điệu này với hắn. Trong bóng tối, Tom nhướn cao lông mày. Có điều phản ứng thẹn quá hóa giận này cũng còn đỡ hơn là im lặng nằm bất động trên giường chờ đợi, Tom nghĩ như vậy. Hắn rút về tay, rầm một tiếng đẩy cửa ra. Không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức tràn vào, làm giảm bớt mùi ẩm mốc bên trong gian phòng để chổi cũ kỹ, đồng thời cũng cuốn tan sự mờ ám vừa rồi.
Harry bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ, sau mới ý thức được lúc này chắc hẳn giáo sư Dumbledore và giáo sư Slughorn đã đi xa rồi.
“Còn đợi tôi bế cậu ra ngoài hay sao?” Tom nhìn Harry đứng bất động ở đó, trêu chọc hỏi. Trong ánh sáng yếu ớt, hắn thấy khóe mắt Harry ẩm ướt, hai gò má ửng đỏ. Đột nhiên hắn có chút hối hận, hình như hắn mở cửa ra hơi sớm…
Harry phục hồi tinh thần, vội vàng đánh tay Tom xuống, sau đó xoay người nhảy ra ngoài, chỉnh lại vạt áo xộc xệch. “Sau này đừng có trêu chọc tôi như vậy nữa.” Nó vừa chỉnh lại vừa nói, “Còn nữa, cám ơn cậu đã xử lý vết thương giúp tôi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể quên chuyện đó đi.”
“Tại sao?” Tom đang phủi bụi bám trên quần áo của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Harry. Sau hiểu ra hắn liền châm chọc, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không thèm muốn một cơ thể chằng chịt vết thương đâu.”
Harry trừng mắt lườm hắn, “Không phải nhờ cậu sao?”
“Sự thật chứng minh chính cậu cũng có thể tự chữa khỏi cho mình, đúng không Vương tử Độc dược?” Tom tiếp tục nói, “Giáo sư Slughorn yêu mấy cái vạc của cậu đến chết mất thôi…”
Harry không chút khách sáo ngắt lời hắn, “Đó là Độc dược của cậu, là cậu tặng cho tôi.”
Tom nhíu mày thành một hàng, “Tôi thực sự sẽ làm những chuyện đó sao? Thật khó tin… Sao tôi lại…?” Hắn nhớ lại sự hấp dẫn vô cùng chân thực của thân thể kia lúc nãy, đột nhiên không nói nữa, chuyển sang chủ đề khác, “Sao cậu có thể chấp nhận được chuyện này? Năm mươi năm…”
“Lúc đầu tôi không biết đó là cậu.” Harry hít sâu một hơi, “Về vẻ bề ngoài, tôi nghĩ là tôi đã bị lừa.” Nó nói xong liền quay người rời đi. Nếu để Tom biết được sau này pháp lực của hắn hùng mạnh thế nào, hẳn là hắn sẽ rất đắc ý, kiêu ngạo đi?
Tom nhướn mày. Không chịu nói rõ à? Có điều hắn tin hắn sẽ có cách để người kia nói ra toàn bộ mọi chuyện.
*
Lễ Halloween qua đi, Giáng Sinh càng ngày càng gần. Giáo sư Slughorn đưa cho Tom danh sách đăng ký ở lại trường học, Harry quả quyết ghi tên, bởi vì nó chắc chắn Tom sẽ không về cô nhi viện. Hơn nữa từ khi hắn mở Phòng Chứa Bí Mật ra tới nay, hắn chưa từng vào lại.
Phần lớn học sinh Slytherin đều về nhà, một số ít người như Malfoy, Nott, vân vân, hỏi Tom có muốn bọn họ ở lại trường cùng không [tất nhiên là hỏi với thái độ vô cùng cung kính!], có điều đều bị Tom từ chối. Harry là một trong hai học sinh Slytherin duy nhất được đăng ký ở lại, vì thế nó đương nhiên không tránh khỏi những ánh mắt đố kỵ của những người khác.
Nhưng khiến Harry để tâm không phải là lễ Giáng Sinh, mà là năm mới diễn ra sau đó. Nó không biết Tom có muốn nó trải qua sinh nhật cùng hay không, nhưng qua mấy năm quen biết, nó đã nhớ kỹ ngày này. Vấn đề ở chỗ tặng quà gì bây giờ? Không thể tặng cuốn Pháp Thuật Hắc Ám Tối Cao được, đúng không?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quyết tâm của hai người
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Kẻ được chọn
- Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
- Chương 5: Cậu bé cứu thế trải qua khảo nghiệm
- Chương 6: Tử thần thực tử lẩn trốn
- Chương 7: Người cha đỡ đầu
- Chương 8: Thông đạo hai hướng
- Chương 9: Áy náy cùng hoài nghi
- Chương 10: Tam giác vàng Gryffindor
- Chương 11: Chân tình giả ý
- Chương 12: Sâu trong Rừng Cấm
- Chương 13: Số 12 Quảng trường Grimmauld
- Chương 14: Lễ vật từ Voldemort
- Chương 15: Chiếc gương Erised
- Chương 16: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 17: Trứng Phục Sinh
- Chương 18: Tiếng hát lúc đêm khuya
- Chương 19: Chúa Tể Hắc Ám trở lại
- Chương 20: Quả thơm múa ballet
- Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên
- Chương 22: Cuối kì vi diệu
- Chương 22-2: Phiên ngoại 1: 24/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 23: Sinh nhật kinh hồn
- Chương 24: Cấm lạm dụng pháp thuật
- Chương 25: Chúa Tể Hắc Ám nỗi giận
- Chương 26: Cái gọi là yếu đuối
- Chương 27: Khoá bổ túc mới
- Chương 28: Quái đầu to
- Chương 29: Thuật tiềm hành
- Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
- Chương 31: Chúng ta không có khả năng
- Chương 32: Cậu không có quyền ngăn cản tớ
- Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 34: Tại sao lại là Ngươi?
- Chương 35: Chỉ là Trò Chơi
- Chương 36: Chuyện đáng xấu hổ
- Chương 37: Thiệp tình nhân ngày Valentine
- Chương 38: Phép cư xử cơ bản
- Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật
- Chương 40: Cây Nhân sâm
- Chương 41: Trời sinh tử địch
- Chương 41-2: Phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
- Chương 43: Khách không mời mà đến
- Chương 44: Regulus Arcturus Black
- Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển
- Chương 46: Đêm trước khai giảng
- Chương 47: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 48: Bí mật
- Chương 49: Lên kế hoạch hành động
- Chương 50: Đi con đường nào
- Chương 51: Thanh kiếm Damocles rơi xuống
- Chương 52: Chiếc nhẫn Phục Sinh
- Chương 53: Vợ chồng Potter
- Chương 54: Con mèo không rõ lai lịch
- Chương 55: Đêm giao thừa
- Chương 56: Chim Tuyệt âm và Chocolate
- Chương 57: Hắn là Voldemort?
- Chương 58: Nỗi lòng của anh em Black
- Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử
- Chương 60: Thắng lợi áp đảo
- Chương 61: Trận cầu tiếp theo
- Chương 62: Vũ hội cuối năm
- Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới
- Chương 64: Vòng bảng
- Chương 65: Khải hoàn ca
- Chương 66: Kẻ được chọn và tử thần thực tử
- Chương 67: Hiểu nhau
- Chương 68: Ngài Gaunt
- Chương 69: Đi đến chân tướng
- Chương 70: Lễ khai giảng hỗn loạn
- Chương 71: Thừa nhận
- Chương 72: Chúa Tể Hắc Ám phản kích
- Chương 73: Hai mảnh hồn
- Chương 74: Victor Krum
- Chương 75: Lựa chọn Quán quân
- Chương 76: Vì em, tất cả đều đáng giá
- Chương 77: Chiến đấu với rồng
- Chương 78: Bạn nhảy của Kẻ Được Chọn
- Chương 79: Dược lão hóa
- Chương 80: Đêm xuân ngắn ngủi
- Chương 81: Thứ quý giá nhất
- Chương 82: Người biết chuyện
- Chương 83: Nhân thượng nhất bách
- Chương 83-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: Từ câu 51 đến câu 75
- Chương 84: Học sinh chuyển trường
- Chương 85: Bạn cùng phòng
- Chương 86: Một Xà Khẩu khác
- Chương 87: Vạc và Thần Hộ Mệnh
- Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp
- Chương 89: Mở cửa Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 90: Phá băng
- Chương 91: Chỉ có những con rắn mới biết
- Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
- Chương 93: Nơi ấm áp
- Chương 94: Sinh mạng và cái chết
- Chương 95: Thay đổi
- Chương 96: Buổi họp mặt thảm hại
- Chương 97: Kế hoạch thả Tử Xà
- Chương 98: Hiện thực và giấc mơ
- Chương 99: Cố vấn nghề nghiệp
- Chương 100: Làng Hangleton Nhỏ
- Chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
- Chương 102: Tự sát
- Chương 102-2: Phiên ngoại Hermione: Yêu đương mờ ám là như thế nào?
- Chương 102-3: Phiên ngoại Hermione: Mười năm sau
- Chương 102-4: Phiên ngoại Dumbledore: Nhật ký quan sát của Dumbledore
- Chương 102-5: [Chiến và Hòa] Phiên ngoại Sirius: Một ngày ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld 28.08.2016 ~ HOALINHLAN tumblr_lkmu7zbR8U1qeij
- Chương 102-6: Phiên ngoại Snape: Mảnh ghép ký ức
- Chương 102-7: Phiên ngoại Borges Chester: Chúa Tể Hắc Ám!
- Chương 103: Tòa tháp màu đen
- Chương 104: Ảo ảnh đuổi giết
- Chương 105: Thiên la địa võng
- Chương 106: Bộ trưởng Scrimgeour
- Chương 107: Bạn hay thù?
- Chương 108: Pháo đài Slytherin
- Chương 109: Câu đố của Chúa Tể Hắc Ám
- Chương 110: Người đàn ông thần bí
- Chương 111: Đồng hành
- Chương 112: Con hươu bạc
- Chương 113: Điểm tối của trái tim
- Chương 114: Thật hay giả?
- Chương 115: Lời Nguyền Độc Đoán
- Chương 116: Bóng rắn ngã xuống
- Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
- Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 119: Người gác cổng
- Chương 120: Nếu thế này không phải là yêu?
- Chương 121: Khi mặt trời mọc
- Chương 122: Bùa chú Đảo ngược
- Chương 122-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: 25 câu cuối
- Chương 123: Hòa bình đảo chính
- Chương 124: Lời tiên tri không ai nghe được
- Chương 125: Tin tưởng?
- Chương 126: Lệnh điều tra Hogwarts
- Chương 127: Một mình chiến đấu
- Chương 128: Kẻ Được Chọn bùng nổ
- Chương 129: Ngả bài
- Chương 130: Bóng tối trước bình minh
- Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
- Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
- Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
- Chương 134: Lý do nói dối
- Chương 135: Phá bỏ lời tiên tri
- Chương 136: Lễ Giáng Sinh hỗn loạn
- Chương 137: Quà Giáng Sinh
- Chương 138: Cô gái độc thân đắt giá
- Chương 139: Ai kìm ai?
- Chương 140: Hươu đực lại hiện ra
- Chương 141: Dumbledore đệ đơn từ chức
- Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên
- Chương 143: Tiền truyện 1: Hang động
- Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 145: Tiền truyện 3: Từng bước uy hiếp
- Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
- Chương 147: Tiền truyện 5: Vĩnh viễn đến khi chết
- Chương 148: Tiền truyện 6: Con rắn ở Ai Cập
- Chương 149: Tiền truyện 7: Du hành vòng quanh thế giới
- Chương 150: Tiền truyện 8: Lại nhận lời mời
- Chương 151: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
- Chương 152: Tiền truyện 10: Bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới