Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang - Chương 122: Sự thật của trí nhớ (H)
Chương trước- Chương 1: Bị Gây Sự Vô Cớ?
- Chương 2: Tai Hoạ Bất Ngờ Ập Đến
- Chương 3: Một Nơi Hoàn Toàn Xa Lạ
- Chương 4: Khu Vườn Cấm
- Chương 5: Anh Họ Cao Lãnh Khang
- Chương 6: Ngôi Trường Mới
- Chương 7: Lỡ Nhìn Thấy….
- Chương 8: Ai Mới Là Kẻ Biến Thái?
- Chương 9: Đến Tập Đoàn Shine
- Chương 10: Sự Dịu Dàng Của Anh Họ
- Chương 11: Lễ Tốt Nghiệp, Hôm Nay Thật Là Vui
- Chương 12: Lâm Văn Trạch Về Nước
- Chương 13: Hôn Ước Từ Lâu Giữa Cao Gia Và Tô Gia
- Chương 14: Ám Sát
- Chương 15: Nhật Nam, Lethal Và Crobas
- Chương 16: Lại Là Hôn Ước???
- Chương 17: Cảm Xúc Khó Tả
- Chương 18: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên(1)
- Chương 19: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên(2)
- Chương 20: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên(3)
- Chương 21: Gặp Lại Người Quen
- Chương 22: Bữa Tiệc Kết Thúc : Cao Lãnh Khang Huỷ Hôn
- Chương 23: Ăn Thức Ăn Của Anh Họ Làm
- Chương 24: Giao Uyên Mất Tích
- Chương 25: Phát Hiện Bị Bắt Cóc
- Chương 26: Xin Lỗi Vì Không Đến Bảo Vệ Em Sớm Hơn
- Chương 27: Kế Hoạch Thoát Khỏi Hôn Ước Của Hứa Nhã Kì
- Chương 28: Lâm Hàn Làm Phiền
- Chương 29: Buổi Chiều Êm Đềm Bên Bờ Biển
- Chương 30: Đi Cùng Anh Họ Đến Quảng Châu
- Chương 31: Nhớ Lại Một Số Kí Ức
- Chương 32: Buổi Sáng Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 33: Cuộc Họp Giới Thiệu
- Chương 34: Một Nữ Sếp Xứng Đáng!
- Chương 35: Buổi Trình Diễn Thời Trang
- Chương 36: Bóng Dáng Quen Thuộc
- Chương 37: Tiếng Súng Trong Bữa Tiệc
- Chương 38: Tranh Giành
- Chương 39: Quản Gia Riêng Của Anh Họ, Tú Ảnh
- Chương 40: Một Sự Hiểu Lầm Lớn!
- Chương 41: Truy Tìm Nữ Hacker Bí Ẩn
- Chương 42: Người Con Gái Giống Với Thanh Hà
- Chương 43: Là Thanh Hà Nhưng Tính Cách Lại Không Giống!
- Chương 44: Bị Chửi Oan???
- Chương 45: Cô Muốn Diễn Thì Để Tôi Diễn Cùng Cô!
- Chương 46
- Chương 47: Đến Nơi, Tại Thành Phố Canberra
- Chương 48: Khách Mời Đến Cuối Cùng Lại Là Anh
- Chương 49: Bất ngờ trong buổi tiệc
- Chương 50: Kiera, mối quan hệ phức tạp.
- Chương 51: Có bom
- Chương 52: Vết thương trên đảo hoang.
- Chương 53: Jordan!
- Chương 54: Đụng độ thổ dân
- Chương 55: Charles, là anh ta cứu mình?!?!
- Chương 56: Động chạm
- Chương 57: Trở về
- Chương 58: Leyla-một người con gái tài năng
- Chương 59: Emma tức giận
- Chương 60: Vấn đề về lời cảnh cáo của Cao Lãnh Khang
- Chương 61: Không cùng huyết thống
- Chương 62: Mắc bẫy của kẻ địch
- Chương 63: Trúng đạn
- Chương 64: Anh ấy đã thay đổi rồi…
- Chương 65: Quán bar Leighton
- Chương 66: Vụ cướp hàng đến từ ông trùm Mafia nước Nga
- Chương 67: Cô ấy biết bắn súng?
- Chương 68: Bí mật anh em nhà họ Dương
- Chương 69: Thế lực bí ẩn
- Chương 70: Trở về Trung Quốc
- Chương 71: Tung tích của Triệu Băng Băng
- Chương 72: Điều tra thân thế
- Chương 73: Một ngày ở công ty
- Chương 74: Lời tỏ tình bị từ chối
- Chương 75: Tại sao không thể là em?
- Chương 76: Không một cô gái nào có thể bên cạnh.
- Chương 77: Cuộc hẹn cùng chủ tịch tập đoàn Lâm thị
- Chương 78: Kế hoạch hoàn hảo
- Chương 79: Sự thông minh vốn có
- Chương 80: Tuyết rơi đầu mùa
- Chương 81: Tâm trạng sau lời bài hát
- Chương 82: Sự nguy hiểm trong gang tấc
- Chương 83: Nỗi lòng
- Chương 84: Không phải nụ hôn đầu
- Chương 85: Lần đầu mất sự khống chế
- Chương 86: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
- Chương 87: Tuyền viên
- Chương 88: Bữa tiệc gia đình
- Chương 89: Quan hệ thân thiết
- Chương 90: Em chỉ có thể là của tôi
- Chương 91: Quán ăn Đình Hương
- Chương 92: Gian tình giữa cô và anh
- Chương 93: Bị côn trùng cắn
- Chương 94: Bạn gái Lâm Hàn
- Chương 95: Vô tình gặp lại
- Chương 96: Lời nhắc nghiêm túc
- Chương 97: Cảm lạnh
- Chương 98: Tôi thích cô ấy
- Chương 99
- Chương 100: Anh vậy mà lại thích cậu ấy
- Chương 101: Từ bỏ tình yêu không phải sự yếu đuối
- Chương 102: Sự lựa chọn khó thoát khỏi
- Chương 103: Bất ngờ
- Chương 104: Không có em bên cạnh, không ổn
- Chương 105: Cô gái tên Bonnie
- Chương 106: Em quyến rũ tôi
- Chương 107: Chuyến bay đến nước Ý
- Chương 108: Cao Lãnh Khang bất nhã
- Chương 109: Phu nhân của tôi
- Chương 110: Thức ăn có độc
- Chương 111: Cao Lãnh Khang tỉ mỉ
- Chương 112: Đấu súng
- Chương 113: Sở thích của Giao Uyên
- Chương 114: Venice
- Chương 115: Tâm trạng không tốt
- Chương 116: Tin nhắn khó quên
- Chương 117: Lễ kết hôn gấp gáp
- Chương 118: Cám dỗ của cô
- Chương 119: Đại Bạch ngoan ngoãn
- Chương 120: Leyla ra tay độc ác
- Chương 121: Mảnh hồi ức - chàng trai trong trí nhớ
- Chương 122: Sự thật của trí nhớ (H)
- Chương 123: Hôn lễ này có khiến cô thực sự thấy hạnh phúc?
- Chương 124: Tình Yêu và Quyền lực
- Chương 125: Giúp anh…
- Chương 126: Một bản sao tàn nhẫn
- Chương 127: Tôi không muốn!
- Chương 128: Huỷ bỏ hôn lễ
- Chương 129: Tranh chấp
- Chương 130: Con trai của Đại Hổ
- Chương 131: Phản kháng
- Chương 132: Bước ngoặt
- Chương 133: Nghe lén, biết được bí mật!
- Chương 134: Phát hiện
- Chương 135: Thuần hoá thú cưng
- Chương 136: Vụ nổ lớn khi vừa gặp lại
- Chương 137: Ẩn tình
- Chương 138: Cô gái quan trọng
- Chương 139: Sự trầm mặc của Cao Lãnh Khang
- Chương 140: Goldwin một kẻ tàn nhẫn
- Chương 141: Cái chết đau đớn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang
Chương 122: Sự thật của trí nhớ (H)
- Jordan!
Đột nhiên cô cất tiếng gọi tên anh, cái tên mà trong thế giới ngầm người ta vẫn thường hay kiêng kị.
Điều này khiến cả hai đều bất ngờ, Cao Lãnh Khang xoay người lại, anh nhìn vào gương mặt đang khó khăn chống chọi, lập tức thu ý nghĩ, anh tiến đến ngồi xuống nhẹ nhàng dùng tay vuốt lấy gương mặt kia.
- Jordan!
Lần thứ hai gọi tên anh, cô giờ là chắc chắn chứ không hề bất chợt lên tiếng.
- Chuyện gì?
Cao Lãnh Khang sắc mặt bình ổn, giọng vẫn từ tốn dịu dàng ánh mắt anh trở nên hoài nghi khi cô nhắc đến cái tên kia của anh.
- Tại sao anh lại treo, có được bức ảnh đó?
- Trước kia tôi thích người trong hình. Nếu em không thích tôi có thể bỏ.
Câu nói của Cao Lãnh Khang khiến cô bất ngờ. Anh thật sự không biết đó là cô, lại còn thẳng thắn nói ra như vậy, hình như là cô nghĩ sai rồi.
- Jordan, anh không gặp cô ấy khi lớn lên sao?
- Không.
Cao Lãnh Khang nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói và ánh mắt anh không có tia dao động khi nhắc đến cô gái anh từng thích lại càng đáp trả một cách dứt khoát.
Thật sự thì anh đã rất lâu chưa bước vào căn phòng kia, là từ khi trong đầu chỉ nghĩ đến cô đi, anh giờ chỉ xem nó như một kỉ niệm về tình bạn thơ ấu thủa xưa.
Giao Uyên lại không nhớ khoảng thời gian ở cạnh chàng trai mà mình từng kết giao, chiếc vòng nguyệt quế cô cũng không nhớ rõ nó trông thực dạng thế nào.
- Anh thực sự chưa từng gặp lại cô ấy sao?
- Sao lại hỏi, em đang mệt, nghỉ ngơi đi.
Cao Lãnh Khang không để tâm đến những chuyện khác, anh giờ chỉ quan tấm đến người trước mặt, thực không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
- Không, em muốn nghe, anh kể em nghe đi. Về cô bé đó. Anh còn thích cô ấy?
- Nằm xuống sẽ kể.
Giao Uyên nhanh chóng nằm yên vị trên giường, cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh chăm chăm.
- Chỉ là bạn.
Cô chớp chớp mắt, tai vẫn đang nghe những điều anh sắp kể tiếp theo. Nhưng đã vài giây trôi qua anh vẫn im lặng, hai người vẫn nhìn nhau không một lời nói.
- Xong rồi hả?
- Ừm.
Cái con người này, sao có thể kể như vậy chứ? “Chỉ là bạn” như thế này gọi là kể hả?
“Viên ngọc đó…nhớ lại thì anh ấy là người cầm. Không biết anh ấy còn giữ nó không.”
Nếu như thấy được viên ngọc đó liệu cô có nhớ lại mọi chuyện trước kia không? Cô nhận thức được viên ngọc đó là một thứ rất quý giá…nhưng không rõ hình dáng của nó, tại sao lại khoa khăn đến vậy chứ?
- Anh chỉ có bức tranh làm vật kỉ niệm thôi sao?
Ngẫm một lúc, cô nâng mắt gặng hỏi thêm. Cao Lãnh Khang không nghi ngờ, cũng không suy đoán trước cô. Anh không nói gì tay chầm chậm rút chiếc chìa khoá dưới lớp trải trên tủ bên cạnh chiếc giường, là chìa mà mở được ngăn phía dưới cuối cùng của chiếc tủ.
Chưa định cầm lấy vật bên trong, Giao Uyên lại đột ngột cất tiếng khiến anh khựng lại động tác của mình.
- Chiếc vòng nguyệt quế đó, anh vẫn giữ nó chứ?
Cao Lãnh Khang sắc mặt không biểu tình, anh chỉ ngồi dậy nhìn cô, mày hơi cau lại, ánh mắt xẹt ngang tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng như hương mà tiêu, giọng nói luôn trong tiếng trầm ấm đối với cô, anh khẽ gọi tên cô
- Tiểu Giao?
- Malanie, anh còn nhớ tên này không Jordan?
- Mala…nie, em…
Đôi mắt phượng hổ phách sâu hun hút lại hiện hoàn toàn một lớp kinh ngạc, mặt anh như căng ra khi phát hiện những hàm ý trong lời nói của Giao Uyên.
- Jordan.
- Vậy ra là em.
Cao Lãnh Khang lại trở về ban đầu, ánh mắt anh dịu xuống nhìn cô cưng chiều.
Nhưng câu nói kia của anh là sao? Biểu hiện này…chẳng lẽ anh đã biết trước cô là Malenie?
- Anh…biết rồi?
Giao Uyên nhíu nhíu lại đôi mày thanh tú, giọng nói thanh cao nghi hoặc hỏi Cao Lãnh Khang. Anh tĩnh lặng với đôi con ngươi thâm trầm, điềm nhiên chỉ đáp hai chữ
- Không chắc.
- Không chắc? Chẳng lẽ anh đối với em chỉ vid biết em là cô bé anh thích hồi nhỏ sao?
Như vậy chẳng khác nào nếu anh gặp người khác cũng một màu tóc một màu mắt giống cô anh cũng sẽ đem tâm mà động? Chẳng lẽ tìn cảm này chỉ hiện hữu khi xưa sao?
- Anh đừng im lặng nữa, vậy anh gặp người khác giống em anh cũng đi yêu thích người ta?
- Rõ ràng là không yêu em?
Đột nhiên Giao Uyên lại nói một tràng liên tiếp, gương mặt điềm đạm vì ánh mắt hờn giận mà đổi sắc. Cao Lãnh Khang nhìn cô gái nhỏ lại bị anh làm cho xù lông, chưa vội trả lời, anh kéo lấy cô chầm chậm ôm vào lòng.
Cô không ngoan ngoãn lại ngẩng đầu nhìn anh cất tiếng hỏi, cô thực sự muốn biết, muốn nghe câu trả lời của người đàn ông này, vì…câu hỏi này thực chất rất quan trọng trong mối quan hệ cơ mà…
- Anh là yêu cô bé đó hay yêu em?
- Đều là em.
Cao Lãnh Khang hơi cong môi, anh kiệm lời đáp lại câu hỏi. Đúng thôi, không phải người trong hình hay cô bây giờ đều là một sao?
Giao Uyên tức tối, cái cô cần là câu trả lời thực sự đối với anh, tình yêu của anh là ở cô bé đó hay là cô! Nó nằm ở quá khứ hay ngay lúc này…?
Cô đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo của anh, cố nói lời giải thích
- Không! Em lớn rất khác, anh nhỡ lại gặp người giống…
Lời chưa hoàn dứt, tiếng nói ấm áp của anh lại vang lên cắt ngang lời của cô.
- Yêu em, hiện tại trước mặt, khác biệt. Không rõ?
Giao Uyên giương đôi mắt to tròn, cô nhìn anh không chớp, khuôn mặt lại chìm xuống đến bần thần. Ngay tức khắc cô lại bị câu nói thương yêu của anh làm cho xiêu lòng, tay định buông lỏng, lí trí nhanh chóng lại kéo cô trở lại với thực tại.
Cô mím môi, tay lại nắm chặt cổ áo anh kéo xuống, đến khi môi chạm môi, mắt cô nhắm chặt tựa như hưởng thụ.
Tưởng chừng sẽ đứng dậy, nhưng cô vậy lại đặt cho anh một nụ hôn khiến anh hơi sững sờ, cô vậy lại chủ động ư? Cao Lãnh Khang vẫn ôm lấy cô, anh vẫn ngồi im muốn được cô chủ động âu yếm.
Giao Uyên hôn lên bờ môi bạc khô lạnh của người đàn ông, nụ hôn của cô hấp tấp lại có phần vội vã, đưa lưỡi cô chậm chạp tách tách hàm răng cốn hé mở của anh, môi lưỡi quấn quýt khiến cơ thể cả hai nhanh chóng đã có phản ứng.
Đến khi dứt khỏi vị hôn ngọt ngào, Giao Uyên mơ màng mở đôi mắt quyến rũ đến mê hồn, cô cầm lấy cánh tay to lớn đặt lên trước nơi mềm mại nhất của mình, giọng nói nói khe khẽ của cô vang lên giữa khoảng không nóng bỏng.
- Chứng minh đi…cho em thấy, anh yêu em.
Cao Lãnh Khang hơi ngẩn nhìn cô, xúc giác mềm mại truyền từ bàn tay đến bên trong từng tế bào đang sôi nóng, thứ bên dưới chiếc quần âu xa xỉ đã phản ứng kịch liệt.
Lòng mắt tựa như hồ sâu không đáy nhanh chóng nổi tia dục hoả, cố gắng kiềm nén, Cao Lãnh Khang cất giọng khản đặc vì nhiễm dục của mình
- Tiểu Giao. Cân nhắc.
- Không…Cao Lãnh Khang…em cũng yêu anh. Nên anh hãy chứng minh đi, lời yêu của anh…
Dây thần kinh lí trí của Cao Lãnh Khang như kêu một tiếng tạch tựa như nó vừa mới ngay tức khắc đứt rời.
Dáng vẻ yêu kiều mị hoặc của cô nhanh chóng lấn át vào tâm trí, anh lập tức nhấc bổng chiếc eo nhỏ bé, đặt cô yên vị xuống giường, thân hình to lớn của anh đè lên cơ thể kịch liệt ấm nóng.
Anh quấn quýt hôn lấy bờ môi đỏ mọng đến khi mút mát hết mật ngọt bên trong, nơi miệng nóng rát dần dần di chuyển xuống theo một đường dọc ướŧ áŧ.
Chiếc váy ngủ mỏng manh lập tức bị anh xé toạc, anh ném nó xuống mặt sàn không thương tiếc. Trên cơ thể trơn mượt của cô, giờ thân thể trắng nõn kia chỉ để lại bộ nội y trắng quyến rũ đẹp đến mê hồn.
Cao Lãnh Khang nhìn cô đầy tia lửa, từng mạch máu bên trong anh cảm thấy thân thể mình như bị đun sôi. Vứt chiếc áo sơ mi, vòm ngực săn chắc nhanh chóng đã hiện hữu dưới lớp sáng mờ nhạt.
Giao Uyên mơ màng mặc cho anh sờ soạng khắp cơ thể, hé mắt nhìn thân hình màu đồng săn chắc, nuốt một ngụm nước bọt, kɦoáı ƈảʍ anh mang đến khiến cô tê từng đốt ngón tay.
Đôi gò hồng hào sau lớp áσ ɭóŧ hiện ra trước mắt đã nhô lên vì phấn khích. Cao Lãnh Khang miệng lưỡi khô đắng, anh không vội áp tay xuống, trườn người anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Nụ hôn vừa dứt, bàn tay anh di chuyển xuống phía dưới, anh nhanh như cắt đưa tay chạm lấy đôi gò hồng mềm mại, cúi đầu xuống anh điên cuồng ngấu nghiến lấy đầu nhũ nhấp nhô đầy quyến rũ.
Bao nhiêu năm cấm dục cấm sắc, anh như một con hổ đói khao khát cơ thể của Giao Uyên đến điên cuồng mê muội.
- Ưm…ưm…
Giao Uyên theo từng động tác của anh mà rên thành tiếng, cô nhắm mắt ôm lấy đầu anh cảm thụ đầu lưỡi rát bỏng của anh.
Hơi thở nam tính tà mị của anh bao phủ khắp người cô, cảm giác mơ hồ đến tê dại luồn sâu vào não bộ khiến cô thở không thông.
Cao Lãnh Khang trượt tay xuống phía dưới chiếc bụng phẳng lì lần mò nơi kín kẽ của cô gái, tay anh nhanh chóng đã luồn vào trong chiếc lót mân mê nơi tư mật sớm đã ướt.
- Ứm…!
Sự va chạm khiến cô lập tức kích động, cô thở dốc rướn người lên tay bấu chặt vào bờ vai rộng vững như núi kia. Khuôn mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc của cả hai hoà quyện với nhau tạo nên khung hình tràn đầy luyến ái.
Cao Lãnh Khang một tay trên một tay dưới, những chỗ anh lướt qua đều để lại dấu hôn ái muội.
Nhổm người dậy, anh thoát ly vật cản trở phía dưới của mình khỏi cơ thể, hạ thân của anh thoắt đã hiện lên trước mắt cô, lần đầu tiên thấy thứ nam tính trên người đàn ông, ánh mắt mê muội tràn đầy ngại ngùng, cô đưa tay che lấy mắt, không dám nhìn thẳng vật nam tính kia.
- Cho anh được không?
Giọng nói kìm nén khản dục của anh vang lên, Giao Uyên trong cơn khoái lạc vẫn ý thức mà nghe được, cô chỉ mím môi gật gật. Thấy được sự đồng ý, biết được đây là lần đầu của cô nênn anh cố gắng chậm mình hết mực.
Vật nam tính chậm rãi đào vào nơi kín đáo, Giao Uyên nhăn mặt đau đớn, phía dưới đã chảy ra một lớp chất lỏng đỏ. Trên gương mặt ửng đỏ lấm tấm những hạt mồ hôi.
Thấy cái nhíu mày của cô, động tác anh liền ngừng lại, lần đầu vụng về của cả hai, anh không dám di chuyển sợ làm đau cô.
Giao Uyên cau mày khó chịu, cảm giác đau đớn truyền từ phía dưới dần dần đông cứng, cô dần trở nên ham muốn, giọng nói mê hoặc cất lên khẩn thiết
- Đừng…đừng dừng lại….
- Xin lỗi. Để em chịu đau rồi.
- Hôn em…
Nghe thấy anh liền làm theo, tiến đến hôn lấy bờ môi mọng nóng bỏng của cô. Chầm chậm tiến vào sâu hơn, rất nhanh cả hai đã thích ứng, Cao Lãnh Khang giờ lại liên tục sung sức khuấy động nơi tư mật.
Đột nhiên cô cất tiếng gọi tên anh, cái tên mà trong thế giới ngầm người ta vẫn thường hay kiêng kị.
Điều này khiến cả hai đều bất ngờ, Cao Lãnh Khang xoay người lại, anh nhìn vào gương mặt đang khó khăn chống chọi, lập tức thu ý nghĩ, anh tiến đến ngồi xuống nhẹ nhàng dùng tay vuốt lấy gương mặt kia.
- Jordan!
Lần thứ hai gọi tên anh, cô giờ là chắc chắn chứ không hề bất chợt lên tiếng.
- Chuyện gì?
Cao Lãnh Khang sắc mặt bình ổn, giọng vẫn từ tốn dịu dàng ánh mắt anh trở nên hoài nghi khi cô nhắc đến cái tên kia của anh.
- Tại sao anh lại treo, có được bức ảnh đó?
- Trước kia tôi thích người trong hình. Nếu em không thích tôi có thể bỏ.
Câu nói của Cao Lãnh Khang khiến cô bất ngờ. Anh thật sự không biết đó là cô, lại còn thẳng thắn nói ra như vậy, hình như là cô nghĩ sai rồi.
- Jordan, anh không gặp cô ấy khi lớn lên sao?
- Không.
Cao Lãnh Khang nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói và ánh mắt anh không có tia dao động khi nhắc đến cô gái anh từng thích lại càng đáp trả một cách dứt khoát.
Thật sự thì anh đã rất lâu chưa bước vào căn phòng kia, là từ khi trong đầu chỉ nghĩ đến cô đi, anh giờ chỉ xem nó như một kỉ niệm về tình bạn thơ ấu thủa xưa.
Giao Uyên lại không nhớ khoảng thời gian ở cạnh chàng trai mà mình từng kết giao, chiếc vòng nguyệt quế cô cũng không nhớ rõ nó trông thực dạng thế nào.
- Anh thực sự chưa từng gặp lại cô ấy sao?
- Sao lại hỏi, em đang mệt, nghỉ ngơi đi.
Cao Lãnh Khang không để tâm đến những chuyện khác, anh giờ chỉ quan tấm đến người trước mặt, thực không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
- Không, em muốn nghe, anh kể em nghe đi. Về cô bé đó. Anh còn thích cô ấy?
- Nằm xuống sẽ kể.
Giao Uyên nhanh chóng nằm yên vị trên giường, cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh chăm chăm.
- Chỉ là bạn.
Cô chớp chớp mắt, tai vẫn đang nghe những điều anh sắp kể tiếp theo. Nhưng đã vài giây trôi qua anh vẫn im lặng, hai người vẫn nhìn nhau không một lời nói.
- Xong rồi hả?
- Ừm.
Cái con người này, sao có thể kể như vậy chứ? “Chỉ là bạn” như thế này gọi là kể hả?
“Viên ngọc đó…nhớ lại thì anh ấy là người cầm. Không biết anh ấy còn giữ nó không.”
Nếu như thấy được viên ngọc đó liệu cô có nhớ lại mọi chuyện trước kia không? Cô nhận thức được viên ngọc đó là một thứ rất quý giá…nhưng không rõ hình dáng của nó, tại sao lại khoa khăn đến vậy chứ?
- Anh chỉ có bức tranh làm vật kỉ niệm thôi sao?
Ngẫm một lúc, cô nâng mắt gặng hỏi thêm. Cao Lãnh Khang không nghi ngờ, cũng không suy đoán trước cô. Anh không nói gì tay chầm chậm rút chiếc chìa khoá dưới lớp trải trên tủ bên cạnh chiếc giường, là chìa mà mở được ngăn phía dưới cuối cùng của chiếc tủ.
Chưa định cầm lấy vật bên trong, Giao Uyên lại đột ngột cất tiếng khiến anh khựng lại động tác của mình.
- Chiếc vòng nguyệt quế đó, anh vẫn giữ nó chứ?
Cao Lãnh Khang sắc mặt không biểu tình, anh chỉ ngồi dậy nhìn cô, mày hơi cau lại, ánh mắt xẹt ngang tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng như hương mà tiêu, giọng nói luôn trong tiếng trầm ấm đối với cô, anh khẽ gọi tên cô
- Tiểu Giao?
- Malanie, anh còn nhớ tên này không Jordan?
- Mala…nie, em…
Đôi mắt phượng hổ phách sâu hun hút lại hiện hoàn toàn một lớp kinh ngạc, mặt anh như căng ra khi phát hiện những hàm ý trong lời nói của Giao Uyên.
- Jordan.
- Vậy ra là em.
Cao Lãnh Khang lại trở về ban đầu, ánh mắt anh dịu xuống nhìn cô cưng chiều.
Nhưng câu nói kia của anh là sao? Biểu hiện này…chẳng lẽ anh đã biết trước cô là Malenie?
- Anh…biết rồi?
Giao Uyên nhíu nhíu lại đôi mày thanh tú, giọng nói thanh cao nghi hoặc hỏi Cao Lãnh Khang. Anh tĩnh lặng với đôi con ngươi thâm trầm, điềm nhiên chỉ đáp hai chữ
- Không chắc.
- Không chắc? Chẳng lẽ anh đối với em chỉ vid biết em là cô bé anh thích hồi nhỏ sao?
Như vậy chẳng khác nào nếu anh gặp người khác cũng một màu tóc một màu mắt giống cô anh cũng sẽ đem tâm mà động? Chẳng lẽ tìn cảm này chỉ hiện hữu khi xưa sao?
- Anh đừng im lặng nữa, vậy anh gặp người khác giống em anh cũng đi yêu thích người ta?
- Rõ ràng là không yêu em?
Đột nhiên Giao Uyên lại nói một tràng liên tiếp, gương mặt điềm đạm vì ánh mắt hờn giận mà đổi sắc. Cao Lãnh Khang nhìn cô gái nhỏ lại bị anh làm cho xù lông, chưa vội trả lời, anh kéo lấy cô chầm chậm ôm vào lòng.
Cô không ngoan ngoãn lại ngẩng đầu nhìn anh cất tiếng hỏi, cô thực sự muốn biết, muốn nghe câu trả lời của người đàn ông này, vì…câu hỏi này thực chất rất quan trọng trong mối quan hệ cơ mà…
- Anh là yêu cô bé đó hay yêu em?
- Đều là em.
Cao Lãnh Khang hơi cong môi, anh kiệm lời đáp lại câu hỏi. Đúng thôi, không phải người trong hình hay cô bây giờ đều là một sao?
Giao Uyên tức tối, cái cô cần là câu trả lời thực sự đối với anh, tình yêu của anh là ở cô bé đó hay là cô! Nó nằm ở quá khứ hay ngay lúc này…?
Cô đưa hai tay nắm chặt lấy cổ áo của anh, cố nói lời giải thích
- Không! Em lớn rất khác, anh nhỡ lại gặp người giống…
Lời chưa hoàn dứt, tiếng nói ấm áp của anh lại vang lên cắt ngang lời của cô.
- Yêu em, hiện tại trước mặt, khác biệt. Không rõ?
Giao Uyên giương đôi mắt to tròn, cô nhìn anh không chớp, khuôn mặt lại chìm xuống đến bần thần. Ngay tức khắc cô lại bị câu nói thương yêu của anh làm cho xiêu lòng, tay định buông lỏng, lí trí nhanh chóng lại kéo cô trở lại với thực tại.
Cô mím môi, tay lại nắm chặt cổ áo anh kéo xuống, đến khi môi chạm môi, mắt cô nhắm chặt tựa như hưởng thụ.
Tưởng chừng sẽ đứng dậy, nhưng cô vậy lại đặt cho anh một nụ hôn khiến anh hơi sững sờ, cô vậy lại chủ động ư? Cao Lãnh Khang vẫn ôm lấy cô, anh vẫn ngồi im muốn được cô chủ động âu yếm.
Giao Uyên hôn lên bờ môi bạc khô lạnh của người đàn ông, nụ hôn của cô hấp tấp lại có phần vội vã, đưa lưỡi cô chậm chạp tách tách hàm răng cốn hé mở của anh, môi lưỡi quấn quýt khiến cơ thể cả hai nhanh chóng đã có phản ứng.
Đến khi dứt khỏi vị hôn ngọt ngào, Giao Uyên mơ màng mở đôi mắt quyến rũ đến mê hồn, cô cầm lấy cánh tay to lớn đặt lên trước nơi mềm mại nhất của mình, giọng nói nói khe khẽ của cô vang lên giữa khoảng không nóng bỏng.
- Chứng minh đi…cho em thấy, anh yêu em.
Cao Lãnh Khang hơi ngẩn nhìn cô, xúc giác mềm mại truyền từ bàn tay đến bên trong từng tế bào đang sôi nóng, thứ bên dưới chiếc quần âu xa xỉ đã phản ứng kịch liệt.
Lòng mắt tựa như hồ sâu không đáy nhanh chóng nổi tia dục hoả, cố gắng kiềm nén, Cao Lãnh Khang cất giọng khản đặc vì nhiễm dục của mình
- Tiểu Giao. Cân nhắc.
- Không…Cao Lãnh Khang…em cũng yêu anh. Nên anh hãy chứng minh đi, lời yêu của anh…
Dây thần kinh lí trí của Cao Lãnh Khang như kêu một tiếng tạch tựa như nó vừa mới ngay tức khắc đứt rời.
Dáng vẻ yêu kiều mị hoặc của cô nhanh chóng lấn át vào tâm trí, anh lập tức nhấc bổng chiếc eo nhỏ bé, đặt cô yên vị xuống giường, thân hình to lớn của anh đè lên cơ thể kịch liệt ấm nóng.
Anh quấn quýt hôn lấy bờ môi đỏ mọng đến khi mút mát hết mật ngọt bên trong, nơi miệng nóng rát dần dần di chuyển xuống theo một đường dọc ướŧ áŧ.
Chiếc váy ngủ mỏng manh lập tức bị anh xé toạc, anh ném nó xuống mặt sàn không thương tiếc. Trên cơ thể trơn mượt của cô, giờ thân thể trắng nõn kia chỉ để lại bộ nội y trắng quyến rũ đẹp đến mê hồn.
Cao Lãnh Khang nhìn cô đầy tia lửa, từng mạch máu bên trong anh cảm thấy thân thể mình như bị đun sôi. Vứt chiếc áo sơ mi, vòm ngực săn chắc nhanh chóng đã hiện hữu dưới lớp sáng mờ nhạt.
Giao Uyên mơ màng mặc cho anh sờ soạng khắp cơ thể, hé mắt nhìn thân hình màu đồng săn chắc, nuốt một ngụm nước bọt, kɦoáı ƈảʍ anh mang đến khiến cô tê từng đốt ngón tay.
Đôi gò hồng hào sau lớp áσ ɭóŧ hiện ra trước mắt đã nhô lên vì phấn khích. Cao Lãnh Khang miệng lưỡi khô đắng, anh không vội áp tay xuống, trườn người anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Nụ hôn vừa dứt, bàn tay anh di chuyển xuống phía dưới, anh nhanh như cắt đưa tay chạm lấy đôi gò hồng mềm mại, cúi đầu xuống anh điên cuồng ngấu nghiến lấy đầu nhũ nhấp nhô đầy quyến rũ.
Bao nhiêu năm cấm dục cấm sắc, anh như một con hổ đói khao khát cơ thể của Giao Uyên đến điên cuồng mê muội.
- Ưm…ưm…
Giao Uyên theo từng động tác của anh mà rên thành tiếng, cô nhắm mắt ôm lấy đầu anh cảm thụ đầu lưỡi rát bỏng của anh.
Hơi thở nam tính tà mị của anh bao phủ khắp người cô, cảm giác mơ hồ đến tê dại luồn sâu vào não bộ khiến cô thở không thông.
Cao Lãnh Khang trượt tay xuống phía dưới chiếc bụng phẳng lì lần mò nơi kín kẽ của cô gái, tay anh nhanh chóng đã luồn vào trong chiếc lót mân mê nơi tư mật sớm đã ướt.
- Ứm…!
Sự va chạm khiến cô lập tức kích động, cô thở dốc rướn người lên tay bấu chặt vào bờ vai rộng vững như núi kia. Khuôn mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc của cả hai hoà quyện với nhau tạo nên khung hình tràn đầy luyến ái.
Cao Lãnh Khang một tay trên một tay dưới, những chỗ anh lướt qua đều để lại dấu hôn ái muội.
Nhổm người dậy, anh thoát ly vật cản trở phía dưới của mình khỏi cơ thể, hạ thân của anh thoắt đã hiện lên trước mắt cô, lần đầu tiên thấy thứ nam tính trên người đàn ông, ánh mắt mê muội tràn đầy ngại ngùng, cô đưa tay che lấy mắt, không dám nhìn thẳng vật nam tính kia.
- Cho anh được không?
Giọng nói kìm nén khản dục của anh vang lên, Giao Uyên trong cơn khoái lạc vẫn ý thức mà nghe được, cô chỉ mím môi gật gật. Thấy được sự đồng ý, biết được đây là lần đầu của cô nênn anh cố gắng chậm mình hết mực.
Vật nam tính chậm rãi đào vào nơi kín đáo, Giao Uyên nhăn mặt đau đớn, phía dưới đã chảy ra một lớp chất lỏng đỏ. Trên gương mặt ửng đỏ lấm tấm những hạt mồ hôi.
Thấy cái nhíu mày của cô, động tác anh liền ngừng lại, lần đầu vụng về của cả hai, anh không dám di chuyển sợ làm đau cô.
Giao Uyên cau mày khó chịu, cảm giác đau đớn truyền từ phía dưới dần dần đông cứng, cô dần trở nên ham muốn, giọng nói mê hoặc cất lên khẩn thiết
- Đừng…đừng dừng lại….
- Xin lỗi. Để em chịu đau rồi.
- Hôn em…
Nghe thấy anh liền làm theo, tiến đến hôn lấy bờ môi mọng nóng bỏng của cô. Chầm chậm tiến vào sâu hơn, rất nhanh cả hai đã thích ứng, Cao Lãnh Khang giờ lại liên tục sung sức khuấy động nơi tư mật.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bị Gây Sự Vô Cớ?
- Chương 2: Tai Hoạ Bất Ngờ Ập Đến
- Chương 3: Một Nơi Hoàn Toàn Xa Lạ
- Chương 4: Khu Vườn Cấm
- Chương 5: Anh Họ Cao Lãnh Khang
- Chương 6: Ngôi Trường Mới
- Chương 7: Lỡ Nhìn Thấy….
- Chương 8: Ai Mới Là Kẻ Biến Thái?
- Chương 9: Đến Tập Đoàn Shine
- Chương 10: Sự Dịu Dàng Của Anh Họ
- Chương 11: Lễ Tốt Nghiệp, Hôm Nay Thật Là Vui
- Chương 12: Lâm Văn Trạch Về Nước
- Chương 13: Hôn Ước Từ Lâu Giữa Cao Gia Và Tô Gia
- Chương 14: Ám Sát
- Chương 15: Nhật Nam, Lethal Và Crobas
- Chương 16: Lại Là Hôn Ước???
- Chương 17: Cảm Xúc Khó Tả
- Chương 18: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên(1)
- Chương 19: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên(2)
- Chương 20: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên(3)
- Chương 21: Gặp Lại Người Quen
- Chương 22: Bữa Tiệc Kết Thúc : Cao Lãnh Khang Huỷ Hôn
- Chương 23: Ăn Thức Ăn Của Anh Họ Làm
- Chương 24: Giao Uyên Mất Tích
- Chương 25: Phát Hiện Bị Bắt Cóc
- Chương 26: Xin Lỗi Vì Không Đến Bảo Vệ Em Sớm Hơn
- Chương 27: Kế Hoạch Thoát Khỏi Hôn Ước Của Hứa Nhã Kì
- Chương 28: Lâm Hàn Làm Phiền
- Chương 29: Buổi Chiều Êm Đềm Bên Bờ Biển
- Chương 30: Đi Cùng Anh Họ Đến Quảng Châu
- Chương 31: Nhớ Lại Một Số Kí Ức
- Chương 32: Buổi Sáng Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 33: Cuộc Họp Giới Thiệu
- Chương 34: Một Nữ Sếp Xứng Đáng!
- Chương 35: Buổi Trình Diễn Thời Trang
- Chương 36: Bóng Dáng Quen Thuộc
- Chương 37: Tiếng Súng Trong Bữa Tiệc
- Chương 38: Tranh Giành
- Chương 39: Quản Gia Riêng Của Anh Họ, Tú Ảnh
- Chương 40: Một Sự Hiểu Lầm Lớn!
- Chương 41: Truy Tìm Nữ Hacker Bí Ẩn
- Chương 42: Người Con Gái Giống Với Thanh Hà
- Chương 43: Là Thanh Hà Nhưng Tính Cách Lại Không Giống!
- Chương 44: Bị Chửi Oan???
- Chương 45: Cô Muốn Diễn Thì Để Tôi Diễn Cùng Cô!
- Chương 46
- Chương 47: Đến Nơi, Tại Thành Phố Canberra
- Chương 48: Khách Mời Đến Cuối Cùng Lại Là Anh
- Chương 49: Bất ngờ trong buổi tiệc
- Chương 50: Kiera, mối quan hệ phức tạp.
- Chương 51: Có bom
- Chương 52: Vết thương trên đảo hoang.
- Chương 53: Jordan!
- Chương 54: Đụng độ thổ dân
- Chương 55: Charles, là anh ta cứu mình?!?!
- Chương 56: Động chạm
- Chương 57: Trở về
- Chương 58: Leyla-một người con gái tài năng
- Chương 59: Emma tức giận
- Chương 60: Vấn đề về lời cảnh cáo của Cao Lãnh Khang
- Chương 61: Không cùng huyết thống
- Chương 62: Mắc bẫy của kẻ địch
- Chương 63: Trúng đạn
- Chương 64: Anh ấy đã thay đổi rồi…
- Chương 65: Quán bar Leighton
- Chương 66: Vụ cướp hàng đến từ ông trùm Mafia nước Nga
- Chương 67: Cô ấy biết bắn súng?
- Chương 68: Bí mật anh em nhà họ Dương
- Chương 69: Thế lực bí ẩn
- Chương 70: Trở về Trung Quốc
- Chương 71: Tung tích của Triệu Băng Băng
- Chương 72: Điều tra thân thế
- Chương 73: Một ngày ở công ty
- Chương 74: Lời tỏ tình bị từ chối
- Chương 75: Tại sao không thể là em?
- Chương 76: Không một cô gái nào có thể bên cạnh.
- Chương 77: Cuộc hẹn cùng chủ tịch tập đoàn Lâm thị
- Chương 78: Kế hoạch hoàn hảo
- Chương 79: Sự thông minh vốn có
- Chương 80: Tuyết rơi đầu mùa
- Chương 81: Tâm trạng sau lời bài hát
- Chương 82: Sự nguy hiểm trong gang tấc
- Chương 83: Nỗi lòng
- Chương 84: Không phải nụ hôn đầu
- Chương 85: Lần đầu mất sự khống chế
- Chương 86: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
- Chương 87: Tuyền viên
- Chương 88: Bữa tiệc gia đình
- Chương 89: Quan hệ thân thiết
- Chương 90: Em chỉ có thể là của tôi
- Chương 91: Quán ăn Đình Hương
- Chương 92: Gian tình giữa cô và anh
- Chương 93: Bị côn trùng cắn
- Chương 94: Bạn gái Lâm Hàn
- Chương 95: Vô tình gặp lại
- Chương 96: Lời nhắc nghiêm túc
- Chương 97: Cảm lạnh
- Chương 98: Tôi thích cô ấy
- Chương 99
- Chương 100: Anh vậy mà lại thích cậu ấy
- Chương 101: Từ bỏ tình yêu không phải sự yếu đuối
- Chương 102: Sự lựa chọn khó thoát khỏi
- Chương 103: Bất ngờ
- Chương 104: Không có em bên cạnh, không ổn
- Chương 105: Cô gái tên Bonnie
- Chương 106: Em quyến rũ tôi
- Chương 107: Chuyến bay đến nước Ý
- Chương 108: Cao Lãnh Khang bất nhã
- Chương 109: Phu nhân của tôi
- Chương 110: Thức ăn có độc
- Chương 111: Cao Lãnh Khang tỉ mỉ
- Chương 112: Đấu súng
- Chương 113: Sở thích của Giao Uyên
- Chương 114: Venice
- Chương 115: Tâm trạng không tốt
- Chương 116: Tin nhắn khó quên
- Chương 117: Lễ kết hôn gấp gáp
- Chương 118: Cám dỗ của cô
- Chương 119: Đại Bạch ngoan ngoãn
- Chương 120: Leyla ra tay độc ác
- Chương 121: Mảnh hồi ức - chàng trai trong trí nhớ
- Chương 122: Sự thật của trí nhớ (H)
- Chương 123: Hôn lễ này có khiến cô thực sự thấy hạnh phúc?
- Chương 124: Tình Yêu và Quyền lực
- Chương 125: Giúp anh…
- Chương 126: Một bản sao tàn nhẫn
- Chương 127: Tôi không muốn!
- Chương 128: Huỷ bỏ hôn lễ
- Chương 129: Tranh chấp
- Chương 130: Con trai của Đại Hổ
- Chương 131: Phản kháng
- Chương 132: Bước ngoặt
- Chương 133: Nghe lén, biết được bí mật!
- Chương 134: Phát hiện
- Chương 135: Thuần hoá thú cưng
- Chương 136: Vụ nổ lớn khi vừa gặp lại
- Chương 137: Ẩn tình
- Chương 138: Cô gái quan trọng
- Chương 139: Sự trầm mặc của Cao Lãnh Khang
- Chương 140: Goldwin một kẻ tàn nhẫn
- Chương 141: Cái chết đau đớn