Minh Nguyệt Chiếu Ta - Chương 11: Tam ca, ăn cơm
Chương trước- Chương 1: Năm Thái Thuận thứ sáu, Châu Tán ở Vân Đông
- Chương 2
- Chương 3: Chúc Thành
- Chương 4
- Chương 5: Trưởng Huynh Như Phu
- Chương 6
- Chương 7: Ngươi muốn theo nàng ta không?
- Chương 8
- Chương 9: Ta không muốn phí tâm lực vì ngươi
- Chương 10
- Chương 11: Tam ca, ăn cơm
- Chương 12: Quy tắc
- Chương 13: Ngẩng thêm chút nữa
- Chương 14: Một bát nữa nhé?
- Chương 15: Đừng ngày nào cũng ngơ ngác vui vẻ
- Chương 16
- Chương 17: Ngươi Ở Tuổi Này Không Đọc Sách, Kiếm Tiền Kiểu Gì?
- Chương 18: Một số điều
- Chương 19: Chịu đau
- Chương 20: Lớp Thanh Miêu B
- Chương 21: Ngày đầu tiên nhập học
- Chương 22: Còn chỗ nào bị đánh nữa?
- Chương 23: Ngôn truyền thân giáo
- Chương 24: Mụn nước
- Chương 25: Chân Ca
- Chương 26: Ba Ba Thành Sáu
- Chương 27
- Chương 28: Hoàng Hậu Băng Hà
- Chương 29
- Chương 30: Sẽ không mãi mãi chỉ ăn nửa quả táo
- Chương 31
- Chương 32: Thông cáo
- Chương 33: Tối nay ăn gì đây? Giang Nguyệt
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Nét mặt giống nhau
- Chương 40
- Chương 41: Lụt lội ở Châu Tán
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cân nặng
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Chương 58
- Chương 59: Rốt cuộc ai quan trọng đây, Giang Nguyệt?
- Chương 60
- Chương 61: Bảo vệ người muốn bảo vệ
- Chương 62
- Chương 63: Hiện nay muội có ta, không cần có gia đình nào khác nữa
- Chương 64
- Chương 65: Không khách sáo
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Ta có việc muốn nhờ Phương Thái thú và Công tử
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Muội làm sao có thể không thoải mái chứ? Muội làm sao có thể không thoải mái chứ?
- Chương 88
- Chương 89: Khinh bạc
- Chương 90: Không Chết Không Về
- Chương 91: Đã Biết Trời Đất Rộng Lớn, Vẫn Thương Cây Cỏ Xanh Tươi
- Chương 92
- Chương 93: Mười phần khao khát
- Chương 94
- Chương 95: Giúp ngươi tìm muội muội
- Chương 96
- Chương 97: Hề Nhân
- Chương 98
- Chương 99: Giải Quyết Mâu Thuẫn
- Chương 100
- Chương 101: Muội gọi tên ta, ta cũng không ngại
- Chương 102
- Chương 103: Đếm ngược
- Chương 104
- Chương 105: Ta là ‘Chiếu’ trong 'Nguyệt Chiếu Thiên Sơn'
- Chương 106
- Chương 107: Tối nay có muốn đi ngắm trăng không?
- Chương 108
- Chương 109: Ta đang theo đuổi nàng
- Chương 110
- Chương 111: Nàng phải chấp nhận tấm lòng của ca ca
- Chương 112
- Chương 113: Là Tử Nguyên
- Chương 114
- Chương 115: Tặng người
- Chương 116: Sợ nàng hối hận
- Chương 117
- Chương 118: Đi Phát Quang Tỏa Sáng
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Thương hại
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134: Muội sẽ không
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Dục Vọng Khó Lòng Thỏa Mãn
- Chương 143
- Chương 144: Có Muốn Gặp Người Nhà Của Ta Không?
- Chương 145
- Chương 146: Tiếng sấm xuân
- Chương 147
- Chương 148: Công Chúa Quảng Bình
- Chương 149
- Chương 150: Ừmmmm
- Chương 151
- Chương 152: Ngày Cuối Năm
- Chương 153
- Chương 154: Công Tôn Ký Minh
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Quả cam
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Báo con và mèo rừng
- Chương 168
- Chương 169: Ta là món quà của nàng
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Lựa chọn
- Chương 174
- Chương 175: Ba Quả Lựu
- Chương 176
- Chương 177: Thuốc an thần
- Chương 178
- Chương 179: Phật Sống
- Chương 180
- Chương 181: Chỉ có thể làm sơn tặc
- Chương 182
- Chương 183: Thật Vậy Sao
- Chương 184
- Chương 185: “Đèn vừa tắt chưa đến nửa khắc, vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua khe rèm giường, đêm tối...”
- Chương 186
- Chương 187: Thành Hiệp Sứ
- Chương 188
- Chương 189: Bánh Bao Kẹp Thịt
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: Bị Lừa
- Chương 196: Hoa Lan
- Chương 197
- Chương 198: Tặng Người
- Chương 199
- Chương 200: Công chúa Quảng Bình
- Chương 201
- Chương 202: Thật ngại quá, không biết chữ, không hiểu
- Chương 203
- Chương 204: Phương Pháp Giải Quyết Dứt Điểm
- Chương 205
- Chương 206: Thôn Nữ Thôn Dã
- Chương 207
- Chương 208: Toan Tính
- Chương 209
- Chương 210: Con rối
- Chương 211
- Chương 212: Cỏ
- Chương 213
- Chương 214: Một Trận Chiến
- Chương 215
- Chương 216: Nguyên Bảo
- Chương 217
- Chương 218: Nàng là của ta
- Chương 219
- Chương 220: Một năm trước
- Chương 221: Tích Phong Cốc
- Chương 222
- Chương 223: Không Thể Sống Xa Nàng
- Chương 224
- Chương 225: Gió thổi nổi núi sông, sấm rền cao vời vợi
- Chương 226
- Chương 227: Diêm tiêu
- Chương 228: Vạn trống sấm vang dậy đất, ngàn cờ lửa nổi theo gió
- Chương 229: Nàng muốn giết chết tất cả mọi người
- Chương 230
- Chương 231: Bất kể khi nào, ta sẽ đưa nàng về nhà
- Chương 232
- Chương 233: Thiệu Tĩnh Noãn
- Chương 234
- Chương 235: Thanh Dân
- Chương 236
- Chương 237: Không Thấy Nữa
- Chương 238
- Chương 239: Nước Mắt Của Hắn
- Chương 240
- Chương 241: Lệnh Thái Tử
- Chương 242
- Chương 243: Không phải là của ngươi, ngươi cũng muốn lấy sao?
- Chương 244
- Chương 245: Mong đợi của Công chúa chính là lòng trung của Tại hạ
- Chương 246
- Chương 247: Tranh đoạt quyền lực, chẳng ai là kẻ thắng
- Chương 248
- Chương 249: Công tử ăn chơi ở Trung Đô
- Chương 250
- Chương 251: Một vạn tám
- Chương 252
- Chương 253: Nước Đường
- Chương 254
- Chương 255: Tân niên cát tường!
- Chương 256
- Chương 257: Chiêu Huệ Văn Đế
- Chương 258
- Chương 259: Hoàn Chính Văn
- Chương 260
- Chương 261: Hoàn Chính Văn
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Minh Nguyệt Chiếu Ta
Chương 11: Tam ca, ăn cơm
Vừa thấy Từ Đại Lang, Nhiếp Chiếu không khỏi nhíu mày, linh cảm có điều không tốt.
Từ Đại Lang chưa kịp nói, nước mắt đã trào ra, rơi lã chã, quỳ xuống trước mặt hắn: "Đại nhân, thảo dân đã phụ lòng ngài rồi."
Yết hầu Nhiếp Chiếu chuyển động lên xuống, hỏi: "Có chuyện gì?"
Trong đầu hắn lướt qua vô số khả năng, treo cổ? Nhảy sông? Đập đầu vào tường? Đều là những việc nàng có thể làm.
"Nguyệt Nương bệnh rồi."
Nghe vậy, Nhiếp Chiếu thở phào nhẹ nhõm: "Không c.h.ế.t là tốt rồi."
Nghe vậy, Từ Đại Lang nghẹn lời, cái gì gọi là không c.h.ế.t là tốt?
"Nguyệt Nương bệnh rất nặng, đại phu nói tình hình không tốt, nàng bệnh nghĩ rằng ngài không cần nàng nữa, tâm lý u uất, nếu tiếp tục ở chỗ chúng tôi, e rằng thực sự sẽ chết, xin ngài nghĩ đến tuổi nhỏ của nàng mà..."
Chưa nói hết lời, Nhiếp Chiếu đã đi trước.
Từ Đại Lang không hiểu, ngơ ngác đứng yên.
Nhiếp Chiếu quay lại, kéo áo hắn dẫn đi: "Dẫn đường."
"Hả?" Từ Đại Lang vẫn ngây ngô.
"Đi nhà ngươi." Nhiếp Chiếu nghĩ rằng mình đoán không sai, gia đình này hiền lành thì hiền lành, nhưng người cũng quá đần, Giang Nguyệt dù không bệnh cũng không thể ở nhà này, sợ rằng sẽ bị nuôi thành con thỏ ngốc.
"Ồ ồ." Từ Đại Lang gõ đầu, vội vàng cúi người đi trước.
Chưa vào đến sân đã ngửi thấy mùi thuốc, vì có người bệnh, cửa sổ đóng kín không khí không thông, Nhiếp Chiếu đẩy cửa ra, kéo rèm tre vào, mùi thuốc càng nồng hơn, như muốn ngấm vào người, Diêu Kim Đệ đang cầm bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho người trên giường.
Diêu Kim Đệ thấy hắn đến, đứng dậy hành lễ, lau nước mắt, đứng dẹp sang bên, khẽ gọi Giang Nguyệt: "Nguyệt Nương, Nhiếp đại nhân đến rồi."
Giang Nguyệt không có phản ứng, mặt đỏ bừng, Nhiếp Chiếu nhíu mày, áp tay lên trán nàng, quả nhiên nóng như lửa.
"Đại nhân, đại phu nói thuốc này phải đun sáu bát nước thành ba bát, một ngày uống sáu lần, nhưng Nguyệt Nương không mở miệng, một lần thuốc cũng không uống được." Diêu Kim Đệ khó xử nói.
"Mở miệng nàng ra, trực tiếp đổ vào." Nhiếp Chiếu nhướn mày, ra hiệu.
Diêu Kim Đệ ấp úng: "Lỡ làm tổn thương thì sao? Chúng tôi đều là người thô lỗ, không biết nhẹ tay... Ôi!" Nhìn hành động của Nhiếp Chiếu, không kìm được kêu lên.
Nhiếp Chiếu đã nắm má Giang Nguyệt, mở miệng nàng ra, đón lấy bát thuốc, trực tiếp đổ vào: "Có tổn thương thì lại ghép vào, có gì to tát."
Giang Nguyệt bị sặc mà tỉnh lại, như người chìm sâu dưới nước bị kéo lên bờ, năm giác quan đột nhiên tiếp nhận không khí mới, toàn thân run rẩy, nàng khó khăn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp như ngọc của Nhiếp Chiếu, ánh mặt trời chiếu lên gò má mềm mại của hắn, hàng mi dài cũng được phủ một lớp ánh sáng vàng.
Vỡ vụn, tĩnh lặng, đẹp đẽ, mà không thực.
Nhiếp Chiếu rót nửa bát thuốc vào miệng Giang Nguyệt, thấy nàng tỉnh lại, không nhịn được mà cười, "bịch" một tiếng ném nàng trở lại giường, không hề tiếc thương, khiến Diêu Kim Đệ kinh hãi kêu lên.
Giang Nguyệt đau đến hít sâu một hơi, khẽ gọi: "Tam ca."
Nàng cảm động vô cùng, không ngờ Nhiếp Chiếu lại đến thăm nàng, nàng còn tưởng rằng hắn đã bỏ rơi mình, không bao giờ muốn gặp lại mình nữa.
"Tam ca, huynh để nô... để ta về đi, bị phu gia đuổi đi, nữ tử sẽ bị người ta nói xấu..." Nàng ngẩng đầu cười, dùng giọng điệu yếu ớt cầu xin Nhiếp Chiếu. Mặt nàng đã được Diêu Kim Đệ lau sạch, nhưng vẫn vàng vọt và xanh xao, trông rất không khỏe mạnh.
Nàng quá cố chấp, sự cố chấp ấy như tiếng trống canh ba, từng tiếng vang lên đúng giờ, không sai lệch một chút nào. Ba tiếng trống ấy không có tiếng nào là tự nguyện, nó phải vang lên, dù phải chịu đau đớn, nhưng mọi người đều nói đó là việc nó nên làm, trống canh ba cũng tự nghĩ như vậy.
Giang Nguyệt đã bị định hình, chỉ biết đến phu gia, rời khỏi phu gia thì không thể sống được, tâm lý không thay đổi được. Dù có đưa nàng vào hoàng cung ăn sung mặc sướng, không an tâm cũng sẽ khiến nàng c.h.ế.t mòn.
Nhiếp Chiếu nghĩ đến đây, bất đắc dĩ thở dài: "Nếu đã vậy, thì về với ta trước đã."
Thôi được, ai bảo hắn đã mơ thấy Trừ Phong và họ, nên không thể nhìn Giang Nguyệt c.h.ế.t được.
Giang Nguyệt không dám chậm trễ, sợ chậm một chút Nhiếp Chiếu sẽ đổi ý, liền cố gắng chống đỡ thân thể muốn xuống giường: "Ta... nô nô... nô khỏe rồi."
"Nô nô gì chứ, dưỡng bệnh cho tốt rồi nói." Nhiếp Chiếu đè đầu nàng xuống giường.
"Nô... nô nô nô, nô thật sự khỏe rồi." Giang Nguyệt gấp đến mức nước mắt sắp trào ra, cố gắng vùng dậy.
Diêu Kim Đệ cũng cầu xin nhìn Nhiếp Chiếu: "Đại nhân, ngài xem Nguyệt Nương vừa gặp ngài đã tỉnh, còn có tinh thần, có thể thấy đại phu nói nàng bị bệnh tâm lý là thật. Giờ là buổi trưa, trời nắng, để Đại Lang chở nàng về đi, nàng ở đây cũng không yên tâm, không dưỡng bệnh được."
"Đúng đúng đúng." Giang Nguyệt gật đầu lia lịa.
Một già một trẻ hợp xướng, hôm nay Giang Nguyệt đã quyết tâm, dù có phải bò cũng muốn bò về.
Nhiếp Chiếu đau đầu, từ khi gặp Giang Nguyệt, số lần hắn đau đầu ngày càng nhiều, cuộc sống yên bình của hắn hoàn toàn bị Giang Nguyệt phá vỡ.
Hắn nắm lấy cái chăn mỏng trên giường, quấn Giang Nguyệt thành một cuộn, vác lên vai đi ra ngoài: "Đi đi đi, được rồi, ta sẽ đưa ngươi đi ngay bây giờ."
Giang Nguyệt bị xóc nảy trên vai hắn đến muốn nôn, nhưng cố gắng nhịn xuống. Nàng cảm thấy thế này không đúng quy tắc, tam ca là ca ca của phu quân nàng, bị hắn vác như thế này liệu có tính là không giữ phụ đạo?
Nhưng nàng vẫn biết tình hình mà nuốt lời này xuống, so với việc không giữ phụ đạo, nàng sợ bị phu gia bỏ rơi hơn.
Đi được một đoạn, Giang Nguyệt dù vẫn còn choáng váng, nhưng cũng dần thích nghi, nàng nắm chặt tấm chăn, nhẹ nhàng gọi hắn:
"Tam ca."
"Làm gì?"
"Tam ca, huynh... huynh sẽ không... lại đưa nô đi nữa chứ?"
"Nếu ngươi còn gọi mình là nô, ta sẽ ném ngươi ra đường ngay bây giờ."
"Tam... tam ca, ta nghe lời, đừng... đừng bỏ ta."
Nhiếp Chiếu không nhịn được mà cười: "Xem ngươi thế nào đã."
"Nô... không, ta chắc chắn sẽ!" Giang Nguyệt thề.
Đi được một lát, nàng lại không nhịn được mà nói.
"Tam ca, Nhiếp Muội là người thế nào? Hắn có tốt hơn huynh không?" Giang Nguyệt bệnh tật, buồn bã nghĩ đến vị hôn phu đã c.h.ế.t trẻ của mình, không khỏi đau lòng, hỏi.
Nhiếp Chiếu nói dối mà không cần nghĩ: "Hắn rất đẹp, tuấn tú vô song."
"Đẹp... đẹp thế nào?"
"Đẹp như ta."
Giang Nguyệt cười ngây ngô: "Vậy... vậy thật là đẹp."
"Tất nhiên rồi, vẻ đẹp của ta, sống thì làm kinh ngạc thế nhân, dù c.h.ế.t ngàn năm, người ta khai quật lên cũng sẽ phải giơ ngón cái cảm thán, cái sọ hoàn mỹ, cái răng hoàn mỹ, cái hốc mắt hoàn mỹ, cái xương bả vai hoàn mỹ." Nhiếp Chiếu nói dối mười câu hết tám, ai cũng biết đó là lời đùa.
Giang Nguyệt lại ngước đầu lên, nhìn cái đầu tròn trịa của Nhiếp Chiếu, vỗ tay tán thưởng: "Tam ca, huynh nói đúng."
Nhiếp Chiếu bật cười, sao nói gì nàng cũng tin.
"Tam... tam ca." Giang Nguyệt yên lặng không bao lâu, lại cẩn thận lên tiếng.
"Sao ngươi lắm lời vậy? Không thể nói một lần cho xong sao?"
"… Không có gì."
Sau khi Nhiếp Chiếu đặt Giang Nguyệt xuống, đại phu chữa bệnh cho nàng liền tự mình đến, không những không đòi tiền, mà còn mỗi ngày ba lần để thê tử mình nấu thuốc mang tới.
Giang Nguyệt ở nhà Nhiếp Chiếu, lòng cảm thấy an tâm, dù từ ngày hắn đưa nàng về đến nay không thấy bóng dáng hắn, nhưng mỗi ngày nàng uống thuốc đều đặn sáu lần, không đến hai ngày đã khỏe lại.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Khỏe rồi, nàng lại chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa một lần nữa, ngay cả kẽ tường cũng cạy sạch, còn phát hiện một túi bột mì bị mốc và những cặn thuốc không biết dùng để chữa bệnh gì trên bếp.
Theo quy tắc của Châu Tán, khi đến mười ba tuổi, Giang Nguyệt phải bắt đầu vào bếp, để nấu ăn phục vụ cha mẹ chồng và chồng, nhưng nàng chưa kịp học đã bị đưa đến Chúc Thành, bây giờ ngay cả cách nhóm lửa, đun nước cũng không biết.
Khi Nhiếp Chiếu đi không để lại lương thực cho nàng, Giang Nguyệt đói không chịu nổi, dùng nước giếng hòa bột mì thành cháo, thêm chút muối ẩm, cũng ăn ngon lành.
Bột mì là bột mịn, từ khi rời khỏi nhà, nàng chưa được ăn lại, dù bị mốc nhưng nàng vẫn cảm thấy ngon, có mùi hương lúa mì.
Lại ba ngày nữa trôi qua, túi bột mì sắp hết, Giang Nguyệt không dám ăn nữa, thì Nhiếp Chiếu trở về.
Hắn trở về trong tình trạng thảm hại, bộ áo trắng dính đầy bụi bẩn và m.á.u khô, rãnh ngắn của thanh kiếm đầy m.á.u đông, hắn kéo thân thể mệt mỏi về nhà, thấy trong nhà thắp đèn, Giang Nguyệt vội vàng đẩy cửa phòng ngủ, gọi: "Tam ca", không khỏi ngẩn người, mới nhớ hắn đã bỏ nàng lại nhà một mình năm ngày, không c.h.ế.t đói đúng là may mắn.
Nuôi trẻ con, quả thật là việc phiền phức nhất trên đời.
“Tam ca, huynh về rồi à? Huynh, huynh đói không? Để, để ta làm, làm chút đồ ăn cho huynh.” Giang Nguyệt đoán rằng Nhiếp Chiếu lại đi g.i.ế.c người, nàng không dám hỏi, lén lút nhìn đi chỗ khác.
Giang Nguyệt vừa hỏi, Nhiếp Chiếu mới cảm thấy bụng có chút đói. Nếu là ngày thường, hắn cũng không thấy gì, ngủ một giấc đến ngày mai rồi tìm chút gì ăn cũng được. Nhưng bây giờ lại thấy đói không chịu nổi, liền gật đầu nói: “Được.” Sau đó vào trong nhà.
Giang Nguyệt nghe vậy, lập tức phấn chấn, cầm đèn chạy đi nhà bếp, không bao lâu mang hai cái bát vào.
Nhiếp Chiếu nhướn mày, việc đun nấu cũng cần thời gian, không thấy khói bếp mà cũng không nghe tiếng nước sôi, vậy mà nàng đã nấu xong rồi?
Giang Nguyệt cẩn thận đặt bát lên bàn, ngượng ngùng mời hắn: “Tam, tam ca, lại, lại ăn cơm. Ta, ta cũng chưa ăn tối, ăn cơm cùng, cùng huynh. Ta, ta nấu ăn không ngon...”
Nhiếp Chiếu nhìn vào bát, chỉ là hai bát cháo loãng, nhìn thôi đã không có khẩu vị.
Cũng đúng, đêm khuya đun nấu không tiện, pha chút bột mì với nước ăn cho đỡ đói cũng được.
Hắn không nghĩ nhiều, cầm muỗng lên thổi rồi đưa vào miệng.
Mùi bột sống, mùi mốc, mùi nước giếng vừa đắng vừa lạnh, hợp lại thành một bản nhạc c.h.ế.t chóc, xông thẳng lên đỉnh đầu, rồi lan tỏa khắp nội tạng, mãi không dứt, đậm đà kéo dài.
Cắn một miếng, trong cháo còn có những cục bột chưa tan, bám dính vào răng hắn.
Giang Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, dưới ánh đèn mong đợi nhìn hắn.
Từ Đại Lang chưa kịp nói, nước mắt đã trào ra, rơi lã chã, quỳ xuống trước mặt hắn: "Đại nhân, thảo dân đã phụ lòng ngài rồi."
Yết hầu Nhiếp Chiếu chuyển động lên xuống, hỏi: "Có chuyện gì?"
Trong đầu hắn lướt qua vô số khả năng, treo cổ? Nhảy sông? Đập đầu vào tường? Đều là những việc nàng có thể làm.
"Nguyệt Nương bệnh rồi."
Nghe vậy, Nhiếp Chiếu thở phào nhẹ nhõm: "Không c.h.ế.t là tốt rồi."
Nghe vậy, Từ Đại Lang nghẹn lời, cái gì gọi là không c.h.ế.t là tốt?
"Nguyệt Nương bệnh rất nặng, đại phu nói tình hình không tốt, nàng bệnh nghĩ rằng ngài không cần nàng nữa, tâm lý u uất, nếu tiếp tục ở chỗ chúng tôi, e rằng thực sự sẽ chết, xin ngài nghĩ đến tuổi nhỏ của nàng mà..."
Chưa nói hết lời, Nhiếp Chiếu đã đi trước.
Từ Đại Lang không hiểu, ngơ ngác đứng yên.
Nhiếp Chiếu quay lại, kéo áo hắn dẫn đi: "Dẫn đường."
"Hả?" Từ Đại Lang vẫn ngây ngô.
"Đi nhà ngươi." Nhiếp Chiếu nghĩ rằng mình đoán không sai, gia đình này hiền lành thì hiền lành, nhưng người cũng quá đần, Giang Nguyệt dù không bệnh cũng không thể ở nhà này, sợ rằng sẽ bị nuôi thành con thỏ ngốc.
"Ồ ồ." Từ Đại Lang gõ đầu, vội vàng cúi người đi trước.
Chưa vào đến sân đã ngửi thấy mùi thuốc, vì có người bệnh, cửa sổ đóng kín không khí không thông, Nhiếp Chiếu đẩy cửa ra, kéo rèm tre vào, mùi thuốc càng nồng hơn, như muốn ngấm vào người, Diêu Kim Đệ đang cầm bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho người trên giường.
Diêu Kim Đệ thấy hắn đến, đứng dậy hành lễ, lau nước mắt, đứng dẹp sang bên, khẽ gọi Giang Nguyệt: "Nguyệt Nương, Nhiếp đại nhân đến rồi."
Giang Nguyệt không có phản ứng, mặt đỏ bừng, Nhiếp Chiếu nhíu mày, áp tay lên trán nàng, quả nhiên nóng như lửa.
"Đại nhân, đại phu nói thuốc này phải đun sáu bát nước thành ba bát, một ngày uống sáu lần, nhưng Nguyệt Nương không mở miệng, một lần thuốc cũng không uống được." Diêu Kim Đệ khó xử nói.
"Mở miệng nàng ra, trực tiếp đổ vào." Nhiếp Chiếu nhướn mày, ra hiệu.
Diêu Kim Đệ ấp úng: "Lỡ làm tổn thương thì sao? Chúng tôi đều là người thô lỗ, không biết nhẹ tay... Ôi!" Nhìn hành động của Nhiếp Chiếu, không kìm được kêu lên.
Nhiếp Chiếu đã nắm má Giang Nguyệt, mở miệng nàng ra, đón lấy bát thuốc, trực tiếp đổ vào: "Có tổn thương thì lại ghép vào, có gì to tát."
Giang Nguyệt bị sặc mà tỉnh lại, như người chìm sâu dưới nước bị kéo lên bờ, năm giác quan đột nhiên tiếp nhận không khí mới, toàn thân run rẩy, nàng khó khăn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp như ngọc của Nhiếp Chiếu, ánh mặt trời chiếu lên gò má mềm mại của hắn, hàng mi dài cũng được phủ một lớp ánh sáng vàng.
Vỡ vụn, tĩnh lặng, đẹp đẽ, mà không thực.
Nhiếp Chiếu rót nửa bát thuốc vào miệng Giang Nguyệt, thấy nàng tỉnh lại, không nhịn được mà cười, "bịch" một tiếng ném nàng trở lại giường, không hề tiếc thương, khiến Diêu Kim Đệ kinh hãi kêu lên.
Giang Nguyệt đau đến hít sâu một hơi, khẽ gọi: "Tam ca."
Nàng cảm động vô cùng, không ngờ Nhiếp Chiếu lại đến thăm nàng, nàng còn tưởng rằng hắn đã bỏ rơi mình, không bao giờ muốn gặp lại mình nữa.
"Tam ca, huynh để nô... để ta về đi, bị phu gia đuổi đi, nữ tử sẽ bị người ta nói xấu..." Nàng ngẩng đầu cười, dùng giọng điệu yếu ớt cầu xin Nhiếp Chiếu. Mặt nàng đã được Diêu Kim Đệ lau sạch, nhưng vẫn vàng vọt và xanh xao, trông rất không khỏe mạnh.
Nàng quá cố chấp, sự cố chấp ấy như tiếng trống canh ba, từng tiếng vang lên đúng giờ, không sai lệch một chút nào. Ba tiếng trống ấy không có tiếng nào là tự nguyện, nó phải vang lên, dù phải chịu đau đớn, nhưng mọi người đều nói đó là việc nó nên làm, trống canh ba cũng tự nghĩ như vậy.
Giang Nguyệt đã bị định hình, chỉ biết đến phu gia, rời khỏi phu gia thì không thể sống được, tâm lý không thay đổi được. Dù có đưa nàng vào hoàng cung ăn sung mặc sướng, không an tâm cũng sẽ khiến nàng c.h.ế.t mòn.
Nhiếp Chiếu nghĩ đến đây, bất đắc dĩ thở dài: "Nếu đã vậy, thì về với ta trước đã."
Thôi được, ai bảo hắn đã mơ thấy Trừ Phong và họ, nên không thể nhìn Giang Nguyệt c.h.ế.t được.
Giang Nguyệt không dám chậm trễ, sợ chậm một chút Nhiếp Chiếu sẽ đổi ý, liền cố gắng chống đỡ thân thể muốn xuống giường: "Ta... nô nô... nô khỏe rồi."
"Nô nô gì chứ, dưỡng bệnh cho tốt rồi nói." Nhiếp Chiếu đè đầu nàng xuống giường.
"Nô... nô nô nô, nô thật sự khỏe rồi." Giang Nguyệt gấp đến mức nước mắt sắp trào ra, cố gắng vùng dậy.
Diêu Kim Đệ cũng cầu xin nhìn Nhiếp Chiếu: "Đại nhân, ngài xem Nguyệt Nương vừa gặp ngài đã tỉnh, còn có tinh thần, có thể thấy đại phu nói nàng bị bệnh tâm lý là thật. Giờ là buổi trưa, trời nắng, để Đại Lang chở nàng về đi, nàng ở đây cũng không yên tâm, không dưỡng bệnh được."
"Đúng đúng đúng." Giang Nguyệt gật đầu lia lịa.
Một già một trẻ hợp xướng, hôm nay Giang Nguyệt đã quyết tâm, dù có phải bò cũng muốn bò về.
Nhiếp Chiếu đau đầu, từ khi gặp Giang Nguyệt, số lần hắn đau đầu ngày càng nhiều, cuộc sống yên bình của hắn hoàn toàn bị Giang Nguyệt phá vỡ.
Hắn nắm lấy cái chăn mỏng trên giường, quấn Giang Nguyệt thành một cuộn, vác lên vai đi ra ngoài: "Đi đi đi, được rồi, ta sẽ đưa ngươi đi ngay bây giờ."
Giang Nguyệt bị xóc nảy trên vai hắn đến muốn nôn, nhưng cố gắng nhịn xuống. Nàng cảm thấy thế này không đúng quy tắc, tam ca là ca ca của phu quân nàng, bị hắn vác như thế này liệu có tính là không giữ phụ đạo?
Nhưng nàng vẫn biết tình hình mà nuốt lời này xuống, so với việc không giữ phụ đạo, nàng sợ bị phu gia bỏ rơi hơn.
Đi được một đoạn, Giang Nguyệt dù vẫn còn choáng váng, nhưng cũng dần thích nghi, nàng nắm chặt tấm chăn, nhẹ nhàng gọi hắn:
"Tam ca."
"Làm gì?"
"Tam ca, huynh... huynh sẽ không... lại đưa nô đi nữa chứ?"
"Nếu ngươi còn gọi mình là nô, ta sẽ ném ngươi ra đường ngay bây giờ."
"Tam... tam ca, ta nghe lời, đừng... đừng bỏ ta."
Nhiếp Chiếu không nhịn được mà cười: "Xem ngươi thế nào đã."
"Nô... không, ta chắc chắn sẽ!" Giang Nguyệt thề.
Đi được một lát, nàng lại không nhịn được mà nói.
"Tam ca, Nhiếp Muội là người thế nào? Hắn có tốt hơn huynh không?" Giang Nguyệt bệnh tật, buồn bã nghĩ đến vị hôn phu đã c.h.ế.t trẻ của mình, không khỏi đau lòng, hỏi.
Nhiếp Chiếu nói dối mà không cần nghĩ: "Hắn rất đẹp, tuấn tú vô song."
"Đẹp... đẹp thế nào?"
"Đẹp như ta."
Giang Nguyệt cười ngây ngô: "Vậy... vậy thật là đẹp."
"Tất nhiên rồi, vẻ đẹp của ta, sống thì làm kinh ngạc thế nhân, dù c.h.ế.t ngàn năm, người ta khai quật lên cũng sẽ phải giơ ngón cái cảm thán, cái sọ hoàn mỹ, cái răng hoàn mỹ, cái hốc mắt hoàn mỹ, cái xương bả vai hoàn mỹ." Nhiếp Chiếu nói dối mười câu hết tám, ai cũng biết đó là lời đùa.
Giang Nguyệt lại ngước đầu lên, nhìn cái đầu tròn trịa của Nhiếp Chiếu, vỗ tay tán thưởng: "Tam ca, huynh nói đúng."
Nhiếp Chiếu bật cười, sao nói gì nàng cũng tin.
"Tam... tam ca." Giang Nguyệt yên lặng không bao lâu, lại cẩn thận lên tiếng.
"Sao ngươi lắm lời vậy? Không thể nói một lần cho xong sao?"
"… Không có gì."
Sau khi Nhiếp Chiếu đặt Giang Nguyệt xuống, đại phu chữa bệnh cho nàng liền tự mình đến, không những không đòi tiền, mà còn mỗi ngày ba lần để thê tử mình nấu thuốc mang tới.
Giang Nguyệt ở nhà Nhiếp Chiếu, lòng cảm thấy an tâm, dù từ ngày hắn đưa nàng về đến nay không thấy bóng dáng hắn, nhưng mỗi ngày nàng uống thuốc đều đặn sáu lần, không đến hai ngày đã khỏe lại.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Khỏe rồi, nàng lại chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa một lần nữa, ngay cả kẽ tường cũng cạy sạch, còn phát hiện một túi bột mì bị mốc và những cặn thuốc không biết dùng để chữa bệnh gì trên bếp.
Theo quy tắc của Châu Tán, khi đến mười ba tuổi, Giang Nguyệt phải bắt đầu vào bếp, để nấu ăn phục vụ cha mẹ chồng và chồng, nhưng nàng chưa kịp học đã bị đưa đến Chúc Thành, bây giờ ngay cả cách nhóm lửa, đun nước cũng không biết.
Khi Nhiếp Chiếu đi không để lại lương thực cho nàng, Giang Nguyệt đói không chịu nổi, dùng nước giếng hòa bột mì thành cháo, thêm chút muối ẩm, cũng ăn ngon lành.
Bột mì là bột mịn, từ khi rời khỏi nhà, nàng chưa được ăn lại, dù bị mốc nhưng nàng vẫn cảm thấy ngon, có mùi hương lúa mì.
Lại ba ngày nữa trôi qua, túi bột mì sắp hết, Giang Nguyệt không dám ăn nữa, thì Nhiếp Chiếu trở về.
Hắn trở về trong tình trạng thảm hại, bộ áo trắng dính đầy bụi bẩn và m.á.u khô, rãnh ngắn của thanh kiếm đầy m.á.u đông, hắn kéo thân thể mệt mỏi về nhà, thấy trong nhà thắp đèn, Giang Nguyệt vội vàng đẩy cửa phòng ngủ, gọi: "Tam ca", không khỏi ngẩn người, mới nhớ hắn đã bỏ nàng lại nhà một mình năm ngày, không c.h.ế.t đói đúng là may mắn.
Nuôi trẻ con, quả thật là việc phiền phức nhất trên đời.
“Tam ca, huynh về rồi à? Huynh, huynh đói không? Để, để ta làm, làm chút đồ ăn cho huynh.” Giang Nguyệt đoán rằng Nhiếp Chiếu lại đi g.i.ế.c người, nàng không dám hỏi, lén lút nhìn đi chỗ khác.
Giang Nguyệt vừa hỏi, Nhiếp Chiếu mới cảm thấy bụng có chút đói. Nếu là ngày thường, hắn cũng không thấy gì, ngủ một giấc đến ngày mai rồi tìm chút gì ăn cũng được. Nhưng bây giờ lại thấy đói không chịu nổi, liền gật đầu nói: “Được.” Sau đó vào trong nhà.
Giang Nguyệt nghe vậy, lập tức phấn chấn, cầm đèn chạy đi nhà bếp, không bao lâu mang hai cái bát vào.
Nhiếp Chiếu nhướn mày, việc đun nấu cũng cần thời gian, không thấy khói bếp mà cũng không nghe tiếng nước sôi, vậy mà nàng đã nấu xong rồi?
Giang Nguyệt cẩn thận đặt bát lên bàn, ngượng ngùng mời hắn: “Tam, tam ca, lại, lại ăn cơm. Ta, ta cũng chưa ăn tối, ăn cơm cùng, cùng huynh. Ta, ta nấu ăn không ngon...”
Nhiếp Chiếu nhìn vào bát, chỉ là hai bát cháo loãng, nhìn thôi đã không có khẩu vị.
Cũng đúng, đêm khuya đun nấu không tiện, pha chút bột mì với nước ăn cho đỡ đói cũng được.
Hắn không nghĩ nhiều, cầm muỗng lên thổi rồi đưa vào miệng.
Mùi bột sống, mùi mốc, mùi nước giếng vừa đắng vừa lạnh, hợp lại thành một bản nhạc c.h.ế.t chóc, xông thẳng lên đỉnh đầu, rồi lan tỏa khắp nội tạng, mãi không dứt, đậm đà kéo dài.
Cắn một miếng, trong cháo còn có những cục bột chưa tan, bám dính vào răng hắn.
Giang Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, dưới ánh đèn mong đợi nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Năm Thái Thuận thứ sáu, Châu Tán ở Vân Đông
- Chương 2
- Chương 3: Chúc Thành
- Chương 4
- Chương 5: Trưởng Huynh Như Phu
- Chương 6
- Chương 7: Ngươi muốn theo nàng ta không?
- Chương 8
- Chương 9: Ta không muốn phí tâm lực vì ngươi
- Chương 10
- Chương 11: Tam ca, ăn cơm
- Chương 12: Quy tắc
- Chương 13: Ngẩng thêm chút nữa
- Chương 14: Một bát nữa nhé?
- Chương 15: Đừng ngày nào cũng ngơ ngác vui vẻ
- Chương 16
- Chương 17: Ngươi Ở Tuổi Này Không Đọc Sách, Kiếm Tiền Kiểu Gì?
- Chương 18: Một số điều
- Chương 19: Chịu đau
- Chương 20: Lớp Thanh Miêu B
- Chương 21: Ngày đầu tiên nhập học
- Chương 22: Còn chỗ nào bị đánh nữa?
- Chương 23: Ngôn truyền thân giáo
- Chương 24: Mụn nước
- Chương 25: Chân Ca
- Chương 26: Ba Ba Thành Sáu
- Chương 27
- Chương 28: Hoàng Hậu Băng Hà
- Chương 29
- Chương 30: Sẽ không mãi mãi chỉ ăn nửa quả táo
- Chương 31
- Chương 32: Thông cáo
- Chương 33: Tối nay ăn gì đây? Giang Nguyệt
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Nét mặt giống nhau
- Chương 40
- Chương 41: Lụt lội ở Châu Tán
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cân nặng
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Chương 58
- Chương 59: Rốt cuộc ai quan trọng đây, Giang Nguyệt?
- Chương 60
- Chương 61: Bảo vệ người muốn bảo vệ
- Chương 62
- Chương 63: Hiện nay muội có ta, không cần có gia đình nào khác nữa
- Chương 64
- Chương 65: Không khách sáo
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Ta có việc muốn nhờ Phương Thái thú và Công tử
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Muội làm sao có thể không thoải mái chứ? Muội làm sao có thể không thoải mái chứ?
- Chương 88
- Chương 89: Khinh bạc
- Chương 90: Không Chết Không Về
- Chương 91: Đã Biết Trời Đất Rộng Lớn, Vẫn Thương Cây Cỏ Xanh Tươi
- Chương 92
- Chương 93: Mười phần khao khát
- Chương 94
- Chương 95: Giúp ngươi tìm muội muội
- Chương 96
- Chương 97: Hề Nhân
- Chương 98
- Chương 99: Giải Quyết Mâu Thuẫn
- Chương 100
- Chương 101: Muội gọi tên ta, ta cũng không ngại
- Chương 102
- Chương 103: Đếm ngược
- Chương 104
- Chương 105: Ta là ‘Chiếu’ trong 'Nguyệt Chiếu Thiên Sơn'
- Chương 106
- Chương 107: Tối nay có muốn đi ngắm trăng không?
- Chương 108
- Chương 109: Ta đang theo đuổi nàng
- Chương 110
- Chương 111: Nàng phải chấp nhận tấm lòng của ca ca
- Chương 112
- Chương 113: Là Tử Nguyên
- Chương 114
- Chương 115: Tặng người
- Chương 116: Sợ nàng hối hận
- Chương 117
- Chương 118: Đi Phát Quang Tỏa Sáng
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Thương hại
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134: Muội sẽ không
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Dục Vọng Khó Lòng Thỏa Mãn
- Chương 143
- Chương 144: Có Muốn Gặp Người Nhà Của Ta Không?
- Chương 145
- Chương 146: Tiếng sấm xuân
- Chương 147
- Chương 148: Công Chúa Quảng Bình
- Chương 149
- Chương 150: Ừmmmm
- Chương 151
- Chương 152: Ngày Cuối Năm
- Chương 153
- Chương 154: Công Tôn Ký Minh
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Quả cam
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Báo con và mèo rừng
- Chương 168
- Chương 169: Ta là món quà của nàng
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Lựa chọn
- Chương 174
- Chương 175: Ba Quả Lựu
- Chương 176
- Chương 177: Thuốc an thần
- Chương 178
- Chương 179: Phật Sống
- Chương 180
- Chương 181: Chỉ có thể làm sơn tặc
- Chương 182
- Chương 183: Thật Vậy Sao
- Chương 184
- Chương 185: “Đèn vừa tắt chưa đến nửa khắc, vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua khe rèm giường, đêm tối...”
- Chương 186
- Chương 187: Thành Hiệp Sứ
- Chương 188
- Chương 189: Bánh Bao Kẹp Thịt
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: Bị Lừa
- Chương 196: Hoa Lan
- Chương 197
- Chương 198: Tặng Người
- Chương 199
- Chương 200: Công chúa Quảng Bình
- Chương 201
- Chương 202: Thật ngại quá, không biết chữ, không hiểu
- Chương 203
- Chương 204: Phương Pháp Giải Quyết Dứt Điểm
- Chương 205
- Chương 206: Thôn Nữ Thôn Dã
- Chương 207
- Chương 208: Toan Tính
- Chương 209
- Chương 210: Con rối
- Chương 211
- Chương 212: Cỏ
- Chương 213
- Chương 214: Một Trận Chiến
- Chương 215
- Chương 216: Nguyên Bảo
- Chương 217
- Chương 218: Nàng là của ta
- Chương 219
- Chương 220: Một năm trước
- Chương 221: Tích Phong Cốc
- Chương 222
- Chương 223: Không Thể Sống Xa Nàng
- Chương 224
- Chương 225: Gió thổi nổi núi sông, sấm rền cao vời vợi
- Chương 226
- Chương 227: Diêm tiêu
- Chương 228: Vạn trống sấm vang dậy đất, ngàn cờ lửa nổi theo gió
- Chương 229: Nàng muốn giết chết tất cả mọi người
- Chương 230
- Chương 231: Bất kể khi nào, ta sẽ đưa nàng về nhà
- Chương 232
- Chương 233: Thiệu Tĩnh Noãn
- Chương 234
- Chương 235: Thanh Dân
- Chương 236
- Chương 237: Không Thấy Nữa
- Chương 238
- Chương 239: Nước Mắt Của Hắn
- Chương 240
- Chương 241: Lệnh Thái Tử
- Chương 242
- Chương 243: Không phải là của ngươi, ngươi cũng muốn lấy sao?
- Chương 244
- Chương 245: Mong đợi của Công chúa chính là lòng trung của Tại hạ
- Chương 246
- Chương 247: Tranh đoạt quyền lực, chẳng ai là kẻ thắng
- Chương 248
- Chương 249: Công tử ăn chơi ở Trung Đô
- Chương 250
- Chương 251: Một vạn tám
- Chương 252
- Chương 253: Nước Đường
- Chương 254
- Chương 255: Tân niên cát tường!
- Chương 256
- Chương 257: Chiêu Huệ Văn Đế
- Chương 258
- Chương 259: Hoàn Chính Văn
- Chương 260
- Chương 261: Hoàn Chính Văn