Minh Nguyệt Chiếu Ta - Chương 242
Chương trước- Chương 1: Năm Thái Thuận thứ sáu, Châu Tán ở Vân Đông
- Chương 2
- Chương 3: Chúc Thành
- Chương 4
- Chương 5: Trưởng Huynh Như Phu
- Chương 6
- Chương 7: Ngươi muốn theo nàng ta không?
- Chương 8
- Chương 9: Ta không muốn phí tâm lực vì ngươi
- Chương 10
- Chương 11: Tam ca, ăn cơm
- Chương 12: Quy tắc
- Chương 13: Ngẩng thêm chút nữa
- Chương 14: Một bát nữa nhé?
- Chương 15: Đừng ngày nào cũng ngơ ngác vui vẻ
- Chương 16
- Chương 17: Ngươi Ở Tuổi Này Không Đọc Sách, Kiếm Tiền Kiểu Gì?
- Chương 18: Một số điều
- Chương 19: Chịu đau
- Chương 20: Lớp Thanh Miêu B
- Chương 21: Ngày đầu tiên nhập học
- Chương 22: Còn chỗ nào bị đánh nữa?
- Chương 23: Ngôn truyền thân giáo
- Chương 24: Mụn nước
- Chương 25: Chân Ca
- Chương 26: Ba Ba Thành Sáu
- Chương 27
- Chương 28: Hoàng Hậu Băng Hà
- Chương 29
- Chương 30: Sẽ không mãi mãi chỉ ăn nửa quả táo
- Chương 31
- Chương 32: Thông cáo
- Chương 33: Tối nay ăn gì đây? Giang Nguyệt
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Nét mặt giống nhau
- Chương 40
- Chương 41: Lụt lội ở Châu Tán
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cân nặng
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Chương 58
- Chương 59: Rốt cuộc ai quan trọng đây, Giang Nguyệt?
- Chương 60
- Chương 61: Bảo vệ người muốn bảo vệ
- Chương 62
- Chương 63: Hiện nay muội có ta, không cần có gia đình nào khác nữa
- Chương 64
- Chương 65: Không khách sáo
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Ta có việc muốn nhờ Phương Thái thú và Công tử
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Muội làm sao có thể không thoải mái chứ? Muội làm sao có thể không thoải mái chứ?
- Chương 88
- Chương 89: Khinh bạc
- Chương 90: Không Chết Không Về
- Chương 91: Đã Biết Trời Đất Rộng Lớn, Vẫn Thương Cây Cỏ Xanh Tươi
- Chương 92
- Chương 93: Mười phần khao khát
- Chương 94
- Chương 95: Giúp ngươi tìm muội muội
- Chương 96
- Chương 97: Hề Nhân
- Chương 98
- Chương 99: Giải Quyết Mâu Thuẫn
- Chương 100
- Chương 101: Muội gọi tên ta, ta cũng không ngại
- Chương 102
- Chương 103: Đếm ngược
- Chương 104
- Chương 105: Ta là ‘Chiếu’ trong 'Nguyệt Chiếu Thiên Sơn'
- Chương 106
- Chương 107: Tối nay có muốn đi ngắm trăng không?
- Chương 108
- Chương 109: Ta đang theo đuổi nàng
- Chương 110
- Chương 111: Nàng phải chấp nhận tấm lòng của ca ca
- Chương 112
- Chương 113: Là Tử Nguyên
- Chương 114
- Chương 115: Tặng người
- Chương 116: Sợ nàng hối hận
- Chương 117
- Chương 118: Đi Phát Quang Tỏa Sáng
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Thương hại
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134: Muội sẽ không
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Dục Vọng Khó Lòng Thỏa Mãn
- Chương 143
- Chương 144: Có Muốn Gặp Người Nhà Của Ta Không?
- Chương 145
- Chương 146: Tiếng sấm xuân
- Chương 147
- Chương 148: Công Chúa Quảng Bình
- Chương 149
- Chương 150: Ừmmmm
- Chương 151
- Chương 152: Ngày Cuối Năm
- Chương 153
- Chương 154: Công Tôn Ký Minh
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Quả cam
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Báo con và mèo rừng
- Chương 168
- Chương 169: Ta là món quà của nàng
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Lựa chọn
- Chương 174
- Chương 175: Ba Quả Lựu
- Chương 176
- Chương 177: Thuốc an thần
- Chương 178
- Chương 179: Phật Sống
- Chương 180
- Chương 181: Chỉ có thể làm sơn tặc
- Chương 182
- Chương 183: Thật Vậy Sao
- Chương 184
- Chương 185: “Đèn vừa tắt chưa đến nửa khắc, vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua khe rèm giường, đêm tối...”
- Chương 186
- Chương 187: Thành Hiệp Sứ
- Chương 188
- Chương 189: Bánh Bao Kẹp Thịt
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: Bị Lừa
- Chương 196: Hoa Lan
- Chương 197
- Chương 198: Tặng Người
- Chương 199
- Chương 200: Công chúa Quảng Bình
- Chương 201
- Chương 202: Thật ngại quá, không biết chữ, không hiểu
- Chương 203
- Chương 204: Phương Pháp Giải Quyết Dứt Điểm
- Chương 205
- Chương 206: Thôn Nữ Thôn Dã
- Chương 207
- Chương 208: Toan Tính
- Chương 209
- Chương 210: Con rối
- Chương 211
- Chương 212: Cỏ
- Chương 213
- Chương 214: Một Trận Chiến
- Chương 215
- Chương 216: Nguyên Bảo
- Chương 217
- Chương 218: Nàng là của ta
- Chương 219
- Chương 220: Một năm trước
- Chương 221: Tích Phong Cốc
- Chương 222
- Chương 223: Không Thể Sống Xa Nàng
- Chương 224
- Chương 225: Gió thổi nổi núi sông, sấm rền cao vời vợi
- Chương 226
- Chương 227: Diêm tiêu
- Chương 228: Vạn trống sấm vang dậy đất, ngàn cờ lửa nổi theo gió
- Chương 229: Nàng muốn giết chết tất cả mọi người
- Chương 230
- Chương 231: Bất kể khi nào, ta sẽ đưa nàng về nhà
- Chương 232
- Chương 233: Thiệu Tĩnh Noãn
- Chương 234
- Chương 235: Thanh Dân
- Chương 236
- Chương 237: Không Thấy Nữa
- Chương 238
- Chương 239: Nước Mắt Của Hắn
- Chương 240
- Chương 241: Lệnh Thái Tử
- Chương 242
- Chương 243: Không phải là của ngươi, ngươi cũng muốn lấy sao?
- Chương 244
- Chương 245: Mong đợi của Công chúa chính là lòng trung của Tại hạ
- Chương 246
- Chương 247: Tranh đoạt quyền lực, chẳng ai là kẻ thắng
- Chương 248
- Chương 249: Công tử ăn chơi ở Trung Đô
- Chương 250
- Chương 251: Một vạn tám
- Chương 252
- Chương 253: Nước Đường
- Chương 254
- Chương 255: Tân niên cát tường!
- Chương 256
- Chương 257: Chiêu Huệ Văn Đế
- Chương 258
- Chương 259: Hoàn Chính Văn
- Chương 260
- Chương 261: Hoàn Chính Văn
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Minh Nguyệt Chiếu Ta
Chương 242
Hắn vốn đã là người cận kề cái chết, Lý Bảo Âm còn trẻ, khỏe mạnh, nàng cần phải sống tiếp.
Nhưng Lý Bảo Âm không đồng ý, nàng đứng bên cạnh Đệ Ngũ Phù Xương: "Ta đã đưa ngươi đến đây, không có ý định bỏ ngươi lại."
Nàng đã từng sống trong sự sợ hãi, tự mãn đứng sau lưng để được bảo vệ.
Mọi người đều biết nàng từng bị Hoắc Minh Ái bắt giữ, bị Trần Lạc lừa dối, nên luôn khoan dung cho sự lùi bước của nàng. Nàng cũng vì thế mà thật sự luôn đứng sau lưng người khác. Nhưng con người mà không tiến lên, chính là đang thụt lùi.
Trong thời kỳ hòa bình, nàng có thể chọn cuộc sống nhàn hạ như vậy, nhưng trong thời loạn lạc, sự lùi bước chỉ khiến nàng chứng kiến từng người đồng hành tiến lên phía trước, rồi lần lượt biến mất trước mắt mình.
Lần này, nàng không muốn mắt nhìn Đệ Ngũ Phù Xương ra đi, chờ đợi tin tức từ hắn, dù là tin tốt hay tin xấu, nàng cũng muốn tận mắt chứng kiến.
Nàng không muốn mười năm sau, trong giấc mơ, tự hỏi mình có hối hận hay không.
Đệ Ngũ Phù Xương tựa vào vai Lý Bảo Âm để đứng dậy, gió lạnh thổi qua làm lay động mái tóc mềm mại của hắn.
"Ta là Đệ Ngũ Phù Xương, là Thái tử của triều đại trước, là Hoàng đế của triều đại mới, ngọc tỷ đang ở trong tay ta."
Cơn gió từ bình nguyên thổi qua, mang theo tiếng hét yếu ớt của hắn đi xa, xa đến mức cả quân phản loạn và dân chúng đều nghe thấy.
Mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt dừng lại và nhìn lên người trên tường thành.
Câu nói này đã rút cạn mọi sức lực của Đệ Ngũ Phù Xương, hắn kiệt sức và tựa vào người Lý Bảo Âm.
"Nói đi, ta sẽ giúp ngươi truyền lời." Lý Bảo Âm nói, Đệ Ngũ Phù Xương chỉ còn biết gật đầu.
"Ta nhân danh Thái tử, lệnh cho cấm quân trong thành ngừng cuộc thảm sát dân chúng."
"Ta sẽ truyền ngôi cho một trong các anh hùng dưới thành, nhưng hãy tha cho dân chúng trong thành."
Giọng của Lý Bảo Âm mạnh mẽ, vang vọng hơn nhiều so với Đệ Ngũ Phù Xương, lần này lời nói của nàng đã rõ ràng lọt vào tai những người xung quanh.
Theo lẽ thường, thân phận Thái tử của hắn đã bị phế truất, hắn không có quyền ra lệnh cho cấm quân. Nhưng các cấm quân lại theo bản năng nghe theo lệnh của hắn. Từng người một, họ buông bỏ đao kiếm, dù có người không muốn, cũng bị đồng đội giành lấy.
Việc thảm sát dân chúng vốn dĩ không phải điều họ mong muốn.
"Các ngươi điên rồi sao? Sao lại dừng lại! Mau nhặt đao lên! Hắn đã bị phế truất, là tội nhân!" Vị thống lĩnh giơ thanh trường kiếm lên, hoảng hốt quát mắng.
"Không, hắn là Thái tử." Ai đó thì thầm.
"Hắn là Thái tử thực sự của chúng ta, cũng là quân chủ của triều đại mới." Có người hưởng ứng.
Một Thái tử bị phế truất, nhưng vẫn có dáng vẻ quân chủ hơn vị hoàng đế đang ẩn mình trong cung. Dù danh nghĩa đã bị phế truất, nhưng trong lòng mọi người, hắn vẫn là vua của họ.
Dưới thành, Trần thị cầm roi chất vấn hắn: "Ngươi định truyền ngôi cho chúng ta như thế nào?"
"Ta sẽ thay mặt phụ hoàng ban tội kỷ chiếu, trao ngôi và ngọc tỷ cho một trong các ngươi, sau đó ba ngày sau sẽ tự sát tại đàn tế. Nhưng vì sự an toàn của dân chúng trong thành, các ngươi chỉ được phép để một nhà vào thành."
Lời của Đệ Ngũ Phù Xương không có gì là không hợp lý. Nếu họ vào thành rồi lại đánh nhau vì ngôi vị, người bị thương tổn vẫn là dân chúng Trung Đô.
Bầu không khí ngoài thành ngay lập tức căng thẳng như dây cung.
Nhưng Viên thị lại cười lạnh: "Ngươi định để chúng ta c.h.é.m g.i.ế.c nhau ngoài thành, để ngươi ngư ông đắc lợi chứ gì?"
Ba người còn lại vẫn đang suy nghĩ, Đệ Ngũ Phù Xương sẵn lòng ban tội kỷ chiếu, trao ngọc tỷ. Như vậy, họ không cần phải tốn sức g.i.ế.c sạch mọi người trong thành, ngôi vị cũng đến một cách hợp lý. Đề nghị này thực sự rất hấp dẫn, nhưng lời của Viên thị cũng có lý.
Viên thị là người yếu nhất trong bốn người, hắn đề nghị: "Thay vì tự tàn sát lẫn nhau để cậu ta được lợi, chẳng thà chúng ta g.i.ế.c hắn trước, rồi vào thành theo kế hoạch, từ từ bàn bạc. Tiểu đệ sức lực yếu kém, chỉ mong các huynh trưởng ban cho một tước vị vương hầu, để tiểu đệ hưởng chút vinh hoa phú quý là được."
Ba người kia liền động lòng, khi nhìn về phía Đệ Ngũ Phù Xương, trong mắt đã thoáng hiện ý định g.i.ế.c chóc.
"Thưa các vị, trước khi ta đến đây, bút mực của các văn nhân trong thiên hạ đã chờ sẵn. Nếu ta không c.h.ế.t tại đàn tế, mà c.h.ế.t trước khi các ngươi vào thành, đó sẽ là tội ác của các ngươi. Nếu dân chúng trong thành có bất kỳ tổn thất nào, đó cũng sẽ là lỗi của các ngươi; nếu ta không sao, các ngươi sẽ là những minh quân bảo vệ một vùng dân chúng bình an!"
Không chỉ bốn người dưới thành ngạc nhiên, ngay cả Lý Bảo Âm khi truyền đạt lời của hắn cũng càng nói càng phấn khích.
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau?"
"Ta nghĩ rằng, trong bốn người chúng ta, Trần huynh và Hoàng huynh vẫn có khả năng hỏi đỉnh Trung Nguyên nhất, hai vị huynh trưởng vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng. Tiểu đệ sẽ nghe theo các huynh."
Trần thị và Hoàng thị nói không quá ba câu đã lao vào đánh nhau.
"Hai người này đấu đá nhau như cá tôm tranh mồi, thật là ngu xuẩn. Viên huynh đệ, chiêu khích bác này thật cao tay. Nếu ta trở thành hoàng đế, chắc chắn sẽ phong huynh đệ làm Vương nhất đẳng."
Lời vừa ra khỏi miệng Lưu thị, lập tức hắn cảm nhận được một cơn đau buốt, hắn xoay mắt một cách khó khăn, thấy rằng chính Viên thị, kẻ luôn tỏ ra khiêm nhường và chỉ muốn làm vương hầu, đã ra tay.
"Huynh trưởng tốt." Viên thị đẩy xác Lưu thị xuống, lạnh lùng nhìn trận chiến hỗn loạn trên bình nguyên.
Chiêu của Đệ Ngũ Phù Xương thật sự đã khiến họ trở tay không kịp, nhưng dù sao, nó cũng mang lại cho hắn một cơ hội quý giá. Những kẻ ngu ngốc này thật sự nghĩ rằng có thể tranh giành với hắn sao?
Về thực lực, Viên thị không thể so bì với ba người kia, nhưng nếu nói về tâm cơ, ba người kia có hợp lại cũng không thể đấu lại được Viên thị. Hắn là kẻ độc ác và nhẫn tâm, chính hắn đã nghĩ ra kế hoạch “thanh lọc dân chúng” này. Bất kể kết cục ra sao, hắn đều đã đẩy ba người kia ra trước để làm bia chắn.
Đến khi bị dồn đến bước đường cùng, hắn mới lộ diện ra tay.
Bên ngoài thành đánh nhau kịch liệt.
Bên trong thành, người dân tự phát tập hợp thành nghĩa quân, cánh tay buộc dải lụa đỏ. Họ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t vị cựu đế, tôn Đệ Ngũ Phù Xương lên làm vị hoàng đế mới danh chính ngôn thuận, rồi xông ra khỏi cổng thành để tiêu diệt loạn thần.
Hiện tại, những người bảo vệ hoàng cung đều là thân vệ của Công chúa Quảng Bình.
“Phụng mệnh Công chúa, các ngươi không được vào trong!”
“Chúng ta phụng mệnh Thái tử! Phụng mệnh Tân đế!”
“Đừng quên rằng trong các ngươi có người thân vẫn còn đang ở trong cung.”
Lấy tường thành làm ranh giới, hai bên quân đội như thủy triều và bãi bồi, đối đầu rõ ràng.
Từ sáng sớm đến chiều tối, rồi đến lúc mặt trời lờ mờ mọc từ phía đông, m.á.u tanh nhuộm đỏ bầu trời tươi đẹp.
Thân thể của Đệ Ngũ Phù Xương bắt đầu lạnh đi, Lý Bảo Âm ôm chặt hắn, xoa xoa làn da băng giá của hắn, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hắn, tay nàng run rẩy: “Đừng ngủ quá lâu.”
Hắn khẽ gật đầu: “Ta chờ ca ca đến.”
Hắn rất vui mừng, vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, giành được thời gian và cơ hội cho ca ca.
Nếu hắn không đến, thì quân của ca ca chẳng thể nào tiến gần được, chỉ cần tiến gần, bốn người dưới thành sẽ lập tức tấn công thành và tàn sát dân chúng, sau đó chiếm lĩnh vị trí có lợi để phản công lại.
Hiện giờ hắn đã đóng vai trò như một lực đệm, người trong thành không còn tự g.i.ế.c hại lẫn nhau, còn bên ngoài thì đang đấu đá lẫn nhau. Người phù hợp nhất để thực hiện điều này chỉ có hai người, một là hắn, một là ca ca của hắn. Họ đại diện cho hoàng tộc, mang theo ngọc tỷ. Chỉ cần họ sẵn sàng hy sinh thân mình, dân chúng tự nhiên sẽ được cổ vũ, còn quân phản loạn cũng phải nhượng bộ để có được ngôi vị hoàng đế chính danh.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Danh không chính thì lời nói sẽ không thuận, lời nói không thuận thì vị thế sẽ không vững.
Nhưng Lý Bảo Âm không đồng ý, nàng đứng bên cạnh Đệ Ngũ Phù Xương: "Ta đã đưa ngươi đến đây, không có ý định bỏ ngươi lại."
Nàng đã từng sống trong sự sợ hãi, tự mãn đứng sau lưng để được bảo vệ.
Mọi người đều biết nàng từng bị Hoắc Minh Ái bắt giữ, bị Trần Lạc lừa dối, nên luôn khoan dung cho sự lùi bước của nàng. Nàng cũng vì thế mà thật sự luôn đứng sau lưng người khác. Nhưng con người mà không tiến lên, chính là đang thụt lùi.
Trong thời kỳ hòa bình, nàng có thể chọn cuộc sống nhàn hạ như vậy, nhưng trong thời loạn lạc, sự lùi bước chỉ khiến nàng chứng kiến từng người đồng hành tiến lên phía trước, rồi lần lượt biến mất trước mắt mình.
Lần này, nàng không muốn mắt nhìn Đệ Ngũ Phù Xương ra đi, chờ đợi tin tức từ hắn, dù là tin tốt hay tin xấu, nàng cũng muốn tận mắt chứng kiến.
Nàng không muốn mười năm sau, trong giấc mơ, tự hỏi mình có hối hận hay không.
Đệ Ngũ Phù Xương tựa vào vai Lý Bảo Âm để đứng dậy, gió lạnh thổi qua làm lay động mái tóc mềm mại của hắn.
"Ta là Đệ Ngũ Phù Xương, là Thái tử của triều đại trước, là Hoàng đế của triều đại mới, ngọc tỷ đang ở trong tay ta."
Cơn gió từ bình nguyên thổi qua, mang theo tiếng hét yếu ớt của hắn đi xa, xa đến mức cả quân phản loạn và dân chúng đều nghe thấy.
Mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt dừng lại và nhìn lên người trên tường thành.
Câu nói này đã rút cạn mọi sức lực của Đệ Ngũ Phù Xương, hắn kiệt sức và tựa vào người Lý Bảo Âm.
"Nói đi, ta sẽ giúp ngươi truyền lời." Lý Bảo Âm nói, Đệ Ngũ Phù Xương chỉ còn biết gật đầu.
"Ta nhân danh Thái tử, lệnh cho cấm quân trong thành ngừng cuộc thảm sát dân chúng."
"Ta sẽ truyền ngôi cho một trong các anh hùng dưới thành, nhưng hãy tha cho dân chúng trong thành."
Giọng của Lý Bảo Âm mạnh mẽ, vang vọng hơn nhiều so với Đệ Ngũ Phù Xương, lần này lời nói của nàng đã rõ ràng lọt vào tai những người xung quanh.
Theo lẽ thường, thân phận Thái tử của hắn đã bị phế truất, hắn không có quyền ra lệnh cho cấm quân. Nhưng các cấm quân lại theo bản năng nghe theo lệnh của hắn. Từng người một, họ buông bỏ đao kiếm, dù có người không muốn, cũng bị đồng đội giành lấy.
Việc thảm sát dân chúng vốn dĩ không phải điều họ mong muốn.
"Các ngươi điên rồi sao? Sao lại dừng lại! Mau nhặt đao lên! Hắn đã bị phế truất, là tội nhân!" Vị thống lĩnh giơ thanh trường kiếm lên, hoảng hốt quát mắng.
"Không, hắn là Thái tử." Ai đó thì thầm.
"Hắn là Thái tử thực sự của chúng ta, cũng là quân chủ của triều đại mới." Có người hưởng ứng.
Một Thái tử bị phế truất, nhưng vẫn có dáng vẻ quân chủ hơn vị hoàng đế đang ẩn mình trong cung. Dù danh nghĩa đã bị phế truất, nhưng trong lòng mọi người, hắn vẫn là vua của họ.
Dưới thành, Trần thị cầm roi chất vấn hắn: "Ngươi định truyền ngôi cho chúng ta như thế nào?"
"Ta sẽ thay mặt phụ hoàng ban tội kỷ chiếu, trao ngôi và ngọc tỷ cho một trong các ngươi, sau đó ba ngày sau sẽ tự sát tại đàn tế. Nhưng vì sự an toàn của dân chúng trong thành, các ngươi chỉ được phép để một nhà vào thành."
Lời của Đệ Ngũ Phù Xương không có gì là không hợp lý. Nếu họ vào thành rồi lại đánh nhau vì ngôi vị, người bị thương tổn vẫn là dân chúng Trung Đô.
Bầu không khí ngoài thành ngay lập tức căng thẳng như dây cung.
Nhưng Viên thị lại cười lạnh: "Ngươi định để chúng ta c.h.é.m g.i.ế.c nhau ngoài thành, để ngươi ngư ông đắc lợi chứ gì?"
Ba người còn lại vẫn đang suy nghĩ, Đệ Ngũ Phù Xương sẵn lòng ban tội kỷ chiếu, trao ngọc tỷ. Như vậy, họ không cần phải tốn sức g.i.ế.c sạch mọi người trong thành, ngôi vị cũng đến một cách hợp lý. Đề nghị này thực sự rất hấp dẫn, nhưng lời của Viên thị cũng có lý.
Viên thị là người yếu nhất trong bốn người, hắn đề nghị: "Thay vì tự tàn sát lẫn nhau để cậu ta được lợi, chẳng thà chúng ta g.i.ế.c hắn trước, rồi vào thành theo kế hoạch, từ từ bàn bạc. Tiểu đệ sức lực yếu kém, chỉ mong các huynh trưởng ban cho một tước vị vương hầu, để tiểu đệ hưởng chút vinh hoa phú quý là được."
Ba người kia liền động lòng, khi nhìn về phía Đệ Ngũ Phù Xương, trong mắt đã thoáng hiện ý định g.i.ế.c chóc.
"Thưa các vị, trước khi ta đến đây, bút mực của các văn nhân trong thiên hạ đã chờ sẵn. Nếu ta không c.h.ế.t tại đàn tế, mà c.h.ế.t trước khi các ngươi vào thành, đó sẽ là tội ác của các ngươi. Nếu dân chúng trong thành có bất kỳ tổn thất nào, đó cũng sẽ là lỗi của các ngươi; nếu ta không sao, các ngươi sẽ là những minh quân bảo vệ một vùng dân chúng bình an!"
Không chỉ bốn người dưới thành ngạc nhiên, ngay cả Lý Bảo Âm khi truyền đạt lời của hắn cũng càng nói càng phấn khích.
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau?"
"Ta nghĩ rằng, trong bốn người chúng ta, Trần huynh và Hoàng huynh vẫn có khả năng hỏi đỉnh Trung Nguyên nhất, hai vị huynh trưởng vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng. Tiểu đệ sẽ nghe theo các huynh."
Trần thị và Hoàng thị nói không quá ba câu đã lao vào đánh nhau.
"Hai người này đấu đá nhau như cá tôm tranh mồi, thật là ngu xuẩn. Viên huynh đệ, chiêu khích bác này thật cao tay. Nếu ta trở thành hoàng đế, chắc chắn sẽ phong huynh đệ làm Vương nhất đẳng."
Lời vừa ra khỏi miệng Lưu thị, lập tức hắn cảm nhận được một cơn đau buốt, hắn xoay mắt một cách khó khăn, thấy rằng chính Viên thị, kẻ luôn tỏ ra khiêm nhường và chỉ muốn làm vương hầu, đã ra tay.
"Huynh trưởng tốt." Viên thị đẩy xác Lưu thị xuống, lạnh lùng nhìn trận chiến hỗn loạn trên bình nguyên.
Chiêu của Đệ Ngũ Phù Xương thật sự đã khiến họ trở tay không kịp, nhưng dù sao, nó cũng mang lại cho hắn một cơ hội quý giá. Những kẻ ngu ngốc này thật sự nghĩ rằng có thể tranh giành với hắn sao?
Về thực lực, Viên thị không thể so bì với ba người kia, nhưng nếu nói về tâm cơ, ba người kia có hợp lại cũng không thể đấu lại được Viên thị. Hắn là kẻ độc ác và nhẫn tâm, chính hắn đã nghĩ ra kế hoạch “thanh lọc dân chúng” này. Bất kể kết cục ra sao, hắn đều đã đẩy ba người kia ra trước để làm bia chắn.
Đến khi bị dồn đến bước đường cùng, hắn mới lộ diện ra tay.
Bên ngoài thành đánh nhau kịch liệt.
Bên trong thành, người dân tự phát tập hợp thành nghĩa quân, cánh tay buộc dải lụa đỏ. Họ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t vị cựu đế, tôn Đệ Ngũ Phù Xương lên làm vị hoàng đế mới danh chính ngôn thuận, rồi xông ra khỏi cổng thành để tiêu diệt loạn thần.
Hiện tại, những người bảo vệ hoàng cung đều là thân vệ của Công chúa Quảng Bình.
“Phụng mệnh Công chúa, các ngươi không được vào trong!”
“Chúng ta phụng mệnh Thái tử! Phụng mệnh Tân đế!”
“Đừng quên rằng trong các ngươi có người thân vẫn còn đang ở trong cung.”
Lấy tường thành làm ranh giới, hai bên quân đội như thủy triều và bãi bồi, đối đầu rõ ràng.
Từ sáng sớm đến chiều tối, rồi đến lúc mặt trời lờ mờ mọc từ phía đông, m.á.u tanh nhuộm đỏ bầu trời tươi đẹp.
Thân thể của Đệ Ngũ Phù Xương bắt đầu lạnh đi, Lý Bảo Âm ôm chặt hắn, xoa xoa làn da băng giá của hắn, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hắn, tay nàng run rẩy: “Đừng ngủ quá lâu.”
Hắn khẽ gật đầu: “Ta chờ ca ca đến.”
Hắn rất vui mừng, vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, giành được thời gian và cơ hội cho ca ca.
Nếu hắn không đến, thì quân của ca ca chẳng thể nào tiến gần được, chỉ cần tiến gần, bốn người dưới thành sẽ lập tức tấn công thành và tàn sát dân chúng, sau đó chiếm lĩnh vị trí có lợi để phản công lại.
Hiện giờ hắn đã đóng vai trò như một lực đệm, người trong thành không còn tự g.i.ế.c hại lẫn nhau, còn bên ngoài thì đang đấu đá lẫn nhau. Người phù hợp nhất để thực hiện điều này chỉ có hai người, một là hắn, một là ca ca của hắn. Họ đại diện cho hoàng tộc, mang theo ngọc tỷ. Chỉ cần họ sẵn sàng hy sinh thân mình, dân chúng tự nhiên sẽ được cổ vũ, còn quân phản loạn cũng phải nhượng bộ để có được ngôi vị hoàng đế chính danh.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Danh không chính thì lời nói sẽ không thuận, lời nói không thuận thì vị thế sẽ không vững.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Năm Thái Thuận thứ sáu, Châu Tán ở Vân Đông
- Chương 2
- Chương 3: Chúc Thành
- Chương 4
- Chương 5: Trưởng Huynh Như Phu
- Chương 6
- Chương 7: Ngươi muốn theo nàng ta không?
- Chương 8
- Chương 9: Ta không muốn phí tâm lực vì ngươi
- Chương 10
- Chương 11: Tam ca, ăn cơm
- Chương 12: Quy tắc
- Chương 13: Ngẩng thêm chút nữa
- Chương 14: Một bát nữa nhé?
- Chương 15: Đừng ngày nào cũng ngơ ngác vui vẻ
- Chương 16
- Chương 17: Ngươi Ở Tuổi Này Không Đọc Sách, Kiếm Tiền Kiểu Gì?
- Chương 18: Một số điều
- Chương 19: Chịu đau
- Chương 20: Lớp Thanh Miêu B
- Chương 21: Ngày đầu tiên nhập học
- Chương 22: Còn chỗ nào bị đánh nữa?
- Chương 23: Ngôn truyền thân giáo
- Chương 24: Mụn nước
- Chương 25: Chân Ca
- Chương 26: Ba Ba Thành Sáu
- Chương 27
- Chương 28: Hoàng Hậu Băng Hà
- Chương 29
- Chương 30: Sẽ không mãi mãi chỉ ăn nửa quả táo
- Chương 31
- Chương 32: Thông cáo
- Chương 33: Tối nay ăn gì đây? Giang Nguyệt
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Nét mặt giống nhau
- Chương 40
- Chương 41: Lụt lội ở Châu Tán
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: Cân nặng
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Chương 58
- Chương 59: Rốt cuộc ai quan trọng đây, Giang Nguyệt?
- Chương 60
- Chương 61: Bảo vệ người muốn bảo vệ
- Chương 62
- Chương 63: Hiện nay muội có ta, không cần có gia đình nào khác nữa
- Chương 64
- Chương 65: Không khách sáo
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Ta có việc muốn nhờ Phương Thái thú và Công tử
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87: Muội làm sao có thể không thoải mái chứ? Muội làm sao có thể không thoải mái chứ?
- Chương 88
- Chương 89: Khinh bạc
- Chương 90: Không Chết Không Về
- Chương 91: Đã Biết Trời Đất Rộng Lớn, Vẫn Thương Cây Cỏ Xanh Tươi
- Chương 92
- Chương 93: Mười phần khao khát
- Chương 94
- Chương 95: Giúp ngươi tìm muội muội
- Chương 96
- Chương 97: Hề Nhân
- Chương 98
- Chương 99: Giải Quyết Mâu Thuẫn
- Chương 100
- Chương 101: Muội gọi tên ta, ta cũng không ngại
- Chương 102
- Chương 103: Đếm ngược
- Chương 104
- Chương 105: Ta là ‘Chiếu’ trong 'Nguyệt Chiếu Thiên Sơn'
- Chương 106
- Chương 107: Tối nay có muốn đi ngắm trăng không?
- Chương 108
- Chương 109: Ta đang theo đuổi nàng
- Chương 110
- Chương 111: Nàng phải chấp nhận tấm lòng của ca ca
- Chương 112
- Chương 113: Là Tử Nguyên
- Chương 114
- Chương 115: Tặng người
- Chương 116: Sợ nàng hối hận
- Chương 117
- Chương 118: Đi Phát Quang Tỏa Sáng
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Thương hại
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134: Muội sẽ không
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Dục Vọng Khó Lòng Thỏa Mãn
- Chương 143
- Chương 144: Có Muốn Gặp Người Nhà Của Ta Không?
- Chương 145
- Chương 146: Tiếng sấm xuân
- Chương 147
- Chương 148: Công Chúa Quảng Bình
- Chương 149
- Chương 150: Ừmmmm
- Chương 151
- Chương 152: Ngày Cuối Năm
- Chương 153
- Chương 154: Công Tôn Ký Minh
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163: Quả cam
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Báo con và mèo rừng
- Chương 168
- Chương 169: Ta là món quà của nàng
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Lựa chọn
- Chương 174
- Chương 175: Ba Quả Lựu
- Chương 176
- Chương 177: Thuốc an thần
- Chương 178
- Chương 179: Phật Sống
- Chương 180
- Chương 181: Chỉ có thể làm sơn tặc
- Chương 182
- Chương 183: Thật Vậy Sao
- Chương 184
- Chương 185: “Đèn vừa tắt chưa đến nửa khắc, vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua khe rèm giường, đêm tối...”
- Chương 186
- Chương 187: Thành Hiệp Sứ
- Chương 188
- Chương 189: Bánh Bao Kẹp Thịt
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195: Bị Lừa
- Chương 196: Hoa Lan
- Chương 197
- Chương 198: Tặng Người
- Chương 199
- Chương 200: Công chúa Quảng Bình
- Chương 201
- Chương 202: Thật ngại quá, không biết chữ, không hiểu
- Chương 203
- Chương 204: Phương Pháp Giải Quyết Dứt Điểm
- Chương 205
- Chương 206: Thôn Nữ Thôn Dã
- Chương 207
- Chương 208: Toan Tính
- Chương 209
- Chương 210: Con rối
- Chương 211
- Chương 212: Cỏ
- Chương 213
- Chương 214: Một Trận Chiến
- Chương 215
- Chương 216: Nguyên Bảo
- Chương 217
- Chương 218: Nàng là của ta
- Chương 219
- Chương 220: Một năm trước
- Chương 221: Tích Phong Cốc
- Chương 222
- Chương 223: Không Thể Sống Xa Nàng
- Chương 224
- Chương 225: Gió thổi nổi núi sông, sấm rền cao vời vợi
- Chương 226
- Chương 227: Diêm tiêu
- Chương 228: Vạn trống sấm vang dậy đất, ngàn cờ lửa nổi theo gió
- Chương 229: Nàng muốn giết chết tất cả mọi người
- Chương 230
- Chương 231: Bất kể khi nào, ta sẽ đưa nàng về nhà
- Chương 232
- Chương 233: Thiệu Tĩnh Noãn
- Chương 234
- Chương 235: Thanh Dân
- Chương 236
- Chương 237: Không Thấy Nữa
- Chương 238
- Chương 239: Nước Mắt Của Hắn
- Chương 240
- Chương 241: Lệnh Thái Tử
- Chương 242
- Chương 243: Không phải là của ngươi, ngươi cũng muốn lấy sao?
- Chương 244
- Chương 245: Mong đợi của Công chúa chính là lòng trung của Tại hạ
- Chương 246
- Chương 247: Tranh đoạt quyền lực, chẳng ai là kẻ thắng
- Chương 248
- Chương 249: Công tử ăn chơi ở Trung Đô
- Chương 250
- Chương 251: Một vạn tám
- Chương 252
- Chương 253: Nước Đường
- Chương 254
- Chương 255: Tân niên cát tường!
- Chương 256
- Chương 257: Chiêu Huệ Văn Đế
- Chương 258
- Chương 259: Hoàn Chính Văn
- Chương 260
- Chương 261: Hoàn Chính Văn