Ngưu Nam - Chương 114
Chương trước- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngưu Nam
Chương 114
Hôm nay hai mươi sáu tháng chạp, La Hồng Phượng rốt cục trong cực kỳ bận rộn tranh thủ đi ngân hàng một chuyến, gửi tiền lời tháng trước vào trong tài khoản của La Mông và ông La, Lưu Xuân Lan.
Cuối năm lập tức tới rồi, gần đây rất nhiều người đi học người trẻ tuổi làm thuê ở bên ngoài cũng đều trở về rồi, trấn Thủy Ngưu lập tức liền náo nhiệt lên, buôn bán của nhà hàng tiệm cơm KTV đều là càng ngày càng tốt, buôn bán trong tiệm của mấy cô La Hồng Phượng tự nhiên là không cần nói.
Sau khi La Mông nhận được khoản tiền này, anh đi ngân hàng mở sổ tiết kiệm mới, chuyển tiền từ hai tài khoản khác của mình qua, chuyển đủ năm mươi vạn vào trong sổ, sau đó cầm cái sổ này đi bên Lò Rèn tìm Tiếu Thụ Lâm, tiện thể còn cầm một rổ dâu tây qua.
Gần đây Tiếu lão đại đã tìm được một nhà ở trến trên rồi, rất gần nhà bác Lâm ở trấn trên, cũng là giống nhau có sân trước sân sau, nhà gạch hai tầng rưỡi hai phòng, tới khi đó Tiếu lão đại và dì Vân ở một phòng, ba cô bé kia ở một phòng, cũng là vừa vặn.
Vốn Tiếu lão đại là định dọn trước Tết, nhưng mà dì Vân nói, hiện tại bọn họ dọn qua, chưa quen biết ai, Tết cũng không có ý nghĩa gì, cứ liền ở lại Lò Rèn, chờ qua Tết dọn sau. Hiện tại mấy gia đình bên Lò rèn đã qua lại thật sự thân thuộc rồi, cùng nhau mừng năm mới cũng thật náo nhiệt.
Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn*, nhưng mà bởi vì có Tiếu lão đại bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, La Mông cũng không dám bám dính bên người Tiếu Thụ Lâm quá, thành thành thật thật đặt dâu tây và sổ tiết kiệm xuống, liền định rời đi.
*tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, khi gặp lại sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn
“Mông à, dì cả hỏi cháu chuyện này”. Không nghĩ tới, lúc này Lưu Thải Vân lại gọi anh lại.
“Chuyện gì vậy dì cả?”. La Mông không hiểu lí do.
“Là như thế này, thằng Mậu Thành vừa mới gọi điện thoại cho dì, nói đất trong nhà đã cho thuê rồi, nó còn hỏi dì, nói một nhà nó tới bên này có được hay không?”. Lưu Thải Vân cười khanh khách nói.
Trước đó chuyện La Mông mời Nạp Mậu Thành đi Ngưu Vương trang làm việc thì Lưu Thải Vân cũng biết, nhưng dù sao cũng là làm công trong nhà thân thích, Nạp Mậu Thành có vẻ rất do dự, năm nay sau khi thu hoạch vụ thu, bên nông trường lại tìm gã, lần này đưa giá khá tốt, Nạp Mậu Thành suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Đất cho thuê rồi, nhớ lại lời mời trước đó của La Mông, hơn nữa bản thân gã đã ở Ngưu Vương trang mấy ngày, ấn tượng còn rất tốt, lúc này Nạp Mậu Thành liền có chút động tâm, nhưng mà trước khi hạ quyết định, Nạp Mậu Thành vẫn là gọi điện thoại cho mẹ mình trước, hỏi ý kiến của bà một chút, một mặt La Mông là thân thích bên ngoại của bà, một mặt, Lưu Thải Vân ở Ngưu Vương trang lâu hơn so với gã, chắc chắn cũng hiểu biết La Mông sâu hơn so với gã.
Đối với câu hỏi của con trai, trả lời của Lưu Thải Vân là bảo nó nghĩ xong liền tới đây, không cần kieeng kị nhiều quá. Lúc này thấy La Mông, bà thuận tiện liền nói một chút cùng La Mông, cũng có lại xác nhận một chút ý của La Mông.
“Dì bảo anh ấy cứ yên tâm qua đây đi, chờ anh ấy qua đây, liền giao trâu mẹ cho sữa và nghé con mới sinh hiện tại cha cháu trông nom cho anh ấy quản lí”. La Mông lập tức liền cho Lưu Thải Vân uống một viên thuốc an thần, ấn tượng của anh rất tốt đối Nạp Mậu Thành.
“Vậy dì nói lại với nó, cái thằng này, chính là chiêm tiền cố hậu* không đủ quyết đoán”. Lưu Thải Vân lắc đầu cười nói
*chiêm tiền cố hậu: lo trước lo sau, do dự lưỡng lự
La Mông nghe xong cười hì hì hai tiếng: “Lấy dạng nhân tài của anh Nạp Mậu Thành, nếu càng thêm khôn khéo quyết đoán chút, chỉ sợ đã sớm làm sự nghiệp lớn rồi ạ, còn có thể để cháu nhặt được món hời này sao ạ?”.
“Cháu nói vậy thì dì an tâm rồi, qua tết nhà bọn nó xử lý gia súc trong nhà một chút, sang năm đầu năm hẳn là có thể lại đây”. Nghe xong lời của La Mông, Lưu Thải Vân cũng yên tâm hơn. Nói tới gia súc trong nhà, bà nhịn không được lại có chút thương cảm dâng lên, cái khác cũng thế, cũng không biết Nạp Mậu Thành định xử lý Thất lão mã (con ngựa tên thất lão mã nhé) trong nhà như thế nào còn có ổ Mục Dương khuyển trong nhà…….
Về tới nhà, La Mông nói chuyện Nạp Mậu Thành muốn tới cùng Lưu Xuân Lan và ông La, Lưu Xuân Lan có vẻ thật cao hứng, tuy rằng lần trước chính là mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nhưng mà ấn tượng của Lưu Xuân Lan đối cháu trai cả nhà mình hiển nhiên cực tốt.
Ông La liền có vẻ có chút rầu rĩ không vui: “Con nói muốn cha giao đám trâu trong viện tử cho nó quản?”.
“Dạ, cha à, việc này nặng, buổi tối còn không thể ngủ ngon, vẫn tiếp tục như vậy, một mình cha cũng không chịu nổi”. La Mông liền dự đoán được ông già nhà mình khẳng định sẽ mất hứng, nhưng việc này thật đúng là không thể tùy ông được.
“Vậy ta làm gì?”. Ông La giận rồi.
“Giận gì chứ? Không phải con nó vì muốn tốt cho ông sao? Thật sự không được, ông liền giúp tôi làm bánh mỳ”. Lưu Xuân Lan hiển nhiên không để ý cơn giận của chồng mình.
“Bảo tôi giúp bà làm bánh mỳ?”. Ánh mắt của ông La trừng tới lớn giống như chuông đồng.
“Sao? Xem thường làm bánh mỳ à?’. Lưu Xuân Lan cũng không cao hứng.
“Việc đó”. La Mông sờ sờ cái mũi, cảm thấy lời này vẫn là một lần nói rõ thì tốt hơn: “Việc làm bánh mỳ, sang năm con cũng định dời tới trên Ngưu Vương trang”.
“Con nói gì?”. Lần này Lưu Xuân Lan cũng giậm chân rồi.
“Mẹ coi đó, bây giờ trâu trên núi chúng ta cho nhiều sữa hơn rồi, số lượng cung cấp cho mấy trường học cũng tăng lớn, chỗ nhà mình cũng nhỏ……”. La Mông biết cha mẹ mình đều cực kỳ ái cương kính nghiệp*, có thể tìm được niềm vui trong cong việc, nhưng mà hai người bọn họ cũng lớn tuổi rồi, còn muốn mỗi ngày tiếp tục làm việc như vậy thêm mấy chục năm nữa, thật sự là không thích hợp
*ái cương kính nghiệp: coi công việc là tình yêu của mình, cống hiến hết mình cho công việc, cực kỳ có trách nhiệm với công việc của mình
“Nhà mình nhỏ chỗ nào hả?”. Lưu Xuân Lan nghiêm túc lên cũng không dễ đả thông tư tưởng.
“Vậy cha mẹ cũng phải suy nghĩ một chút vì Mĩ Linh Mĩ Tuệ chứ”. Không có biện pháp, La Mông đành phải đưa lá chắn lớn nhất của nhà bọn họ ra.
“Việc bên con nhiều, chị con lại cả ngày ở trong tiệm, không có thời gian trông nom hai đứa nó. Con nít nhà người ta hở ra là muốn đi huyện ănKFC, lúc cha mẹ rãnh rỗi còn đưa bọn nó vào thành phố chơi nữa, đi vườn bách thú, du ngoạn viện hải dương, cha mẹ nói coi hai đứa cháu nhà mình đã được hưởng qua cái nào chưa? Đứa lớn cả ngày chính là buổi sáng đi nhà trẻ, buổi tối liền về nhà, đứa út cả ngày không phải ở nhà, chính là ở trong tiệm chơi cùng đứa trẻ khác, chị con bận giống như con quay, cũng không có thời gian chăm sóc bọn nó, trấn trên xe còn chạy tới chạy lui…….”.
“Trời ơi, được rồi được rồi”. Lưu Xuân Lan thấy La Mông vừa muốn nói điều xui xẻo, vội vàng liền cắt ngang lời anh.
“Còn có ạ, bây giờ bọn nó vẫn là các bé gái, không bao lâu nữa liền trưởng thành thành thiếu nữ rồi, ngộ nhỡ tới khi đó không cẩn thận một cái phát triển xấu, cha mẹ cũng biết mấy nữ sinh không học giỏi trấn trên rồi đó?”. La Mông đây là hạ thuốc mạnh.
“Nói linh tinh gì đó?’. Lưu Xuân Lan ghìm La Mông lại.
“Nói nghiêm túc mà mẹ, sao con người ta có thể trưởng thành như vậy mà nhà mình lại không thể chứ? Chậc, con nhà người ta liền không phải người sinh cha mẹ nuôi hay sao?”. La Mông cố gắng chiếm lý.
“Ài……”. Lưu Xuân Lan rốt cục thở dài một hơi, thỏa hiệp: “Vậy bánh mỳ của bọn mẹ làm sao bây giờ? Việc này mẹ quản lâu như vậy rồi, giờ đột nhiên muốn mẹ buông tay đừng quản, mẹ có thể yên tâm sao?”.
“Hừ, liền làm mấy cái bánh mỳ, bà cho là chế tạo tàu sân bay à. Còn không yên tâm”. Ông La bên cạnh cười nhạo một tiếng, rất có vài phần hương vị vui sướng khi người gặp họa.
“Để mấy người hỗ trợ đều đi Ngưu Vương trang, tới khi đó để chị Đông Mai quản việc này, chị ấy làm việc nghiêm túc, mẹ cứ yên tâm ạ”. La Mông vội vàng nói chen vào dời đi lực chú ý của Lưu Xuân Lan, để tránh hai ông bà này lại ầm ĩ lên, chuyện vợ chồng cãi nhau cũng khó nói lắm, lúc mới đầu có thể vẫn là vui đùa, ầm ĩ một hồi ngộ nhỡ nếu là đỏ mặt tía tai liền kết cục không tốt, giờ lại đang sắp tết nữa.
Lưu Xuân Lan hung tợn trừng mắt liếc nhìn ông chồng mình một cái, lúc này mới xoay mặt nói chuyện cùng La Mông: “Chị Đông Mai con trong nhà rất nhiều việc, chỉ sợ nó làm không xuể”. Ông La bị trừng mắt cũng thản nhiên như không, cười khà khà hai tiếng, ngồi xổm hút thuốc, dù sao hôm nay thu được đống tin thông báo này cũng không phải một mình ông, điều này làm cho trong lòng ông hơi hơi cân bằng chút.
Bên bọn họ đang nói chuyện, trong làng liền ầm ĩ lên, sắp tết rồi, cũng không biết là nhà ai. Lưu Xuân Lan và La Mông vội vàng đi qua, ông La vẫn là trông chừng trâu, hôm nay Mĩ Tuệ Mĩ Linh được mẹ mình đưa đi trấn trên mau quần áo mới ăn tết, bây giờ còn chưa về, trong nhà nhiều trâu như vậy, không để ai ở lại thì không thể được.
La Mông và Lưu Xuân Lan đi theo tiếng cãi vã om sòm, chưa được bao lâu liến đi tới bên ngoài sân nhà Ngô Đông Mai, lúc này xunh quanh đã vây quanh nhiều người hóng chuyện, hai mẹ con La Mông sau khi nghe ngóng, mới biết được thì ra La Khải Hoa chồng của Ngô Đông Mai đã về rồi.
“Cút! Anh cút cho tôi! Về làm gì? Ai cho anh quay về hả? Anh là ai hả, nói đi là đi, nói quay về liền về? Nhanh cút cho tôi!”. Lúc này, Ngô Đông Mai cầm mấy chai tương, hai ba cái đều ném ra ngoài sân, lát sau lại trở về bên trong, đẩy một người đàn ông đuổi ra bên ngoài.
La Mông biết người đàn ông này tám phần chính là La Khải Hoa, nhìn dáng dấp gã ta, lớn lên cũng khá khẩm phết, thân thể thẳng tắp, ngũ quan rõ nét. Nếu La Mông đoán không sai, một người đàn ông như vầy, sở dĩ lăn lộn thành như hôm nay vậy, đại khái chính là bị người chiều hư rồi, bởi vì đẹp trai, lại có vài phần thông minh, từ nhỏ người nhà cưng chiều, lúc đi học được các bạn nữ hâm mộ, chờ kết hôn rồi, đoán chừng bản thân Ngô Đông Mai cũng chiều gã không ít.
“Đông Mai, em đừng như vậy, mọi người đang nhìn đó”. Người đàn ông này hiển nhiên là người sĩ diện, lúc này liền có vẻ cực kỳ xấu hổ.
“Anh còn biết sĩ diện? Tôi nhổ vào!”. Ngô Đông Mai hung hăng đẩy chồng cô hướng ra ngoài sân, sau đó giơ tay liền muốn đóng cửa sân.
“Này, tết tới nơi rồi, em đây là muốn anh đi đâu chứ?”. Người đàn ông này rất hiểu lòng phụ nữ, bây giờ bắt đầu giả bộ đáng thương, cũng mặc kệ bên cạnh còn có rất nhiều người nhìn, người trong làng đều không có thiện cảm gì đối với người đàn ông bỏ mặc vợ con vừa đi chính là mấy năm, lúc này liền chỉ chờ cười nhạo gã ta.
“Anh thích đi đâu thì đi đó!”. Trong sân Ngô Đông Mai chợt quát một tiếng, sau đó mặc kệ La Khải Hoa nói như thế nào, cô đều không hề phản ứng.
“Đông Mai ơi, là thím, thím Xuân Lan”. Lưu Xuân Lan vỗ bang bang ván cửa sân nhà bọn họ.
“Thím Xuân Lan, việc này thím đừng quản”. Ngô Đông Mai căm giận nói.
“Ai muốn quản chuyện nhà cô chứ, tôi là có chuyện nghiêm túc nói với cô?”. Lưu Xuân Lan nói tới giống như thật.
“Chuyện gì vậy? Có phải cái KTV trong huyện lại muốn bánh mỳ bánh bao?”. Ngô Đông Mai suy đoán nói, sắp tới tết rối, cái KTV trong huyện thường xuyên gọi điện thoại qua yêu cầu thêm hàng, bình thường nếu Lưu Xuân Lan làm xuể, nếu sữa trâu cũng có thể cung ứng được thì bà sẽ đáp ứng.
“Tôi nói cô vẫn nên mở cửa để tôi vào nào”. Lưu Xuân Lan có chút dở khóc dở cười, cách ván cửa này rốt cuộc nói chuyện kiều gì đây.
“Được, thím chờ chút”. Ngô Đông Mai lên tiếng, sau đó chưa tới nửa phút, cổng lớn của sân nhà bọn họ kẽo kẹt một tiếng liền mở, La Mông và Lưu Xuân Lan đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy người phụ nữ này trong tay cầm một cái cán chổi, mở cửa thấy chồng cô muốn thừa dịp đi theo phía sau mấy người La Mông vào nhà, lập tức liền trừng mắt vung cái cán chổi nói: “Anh thử vào cho tôi xem nào?”.
La Mông và Lưu Xuân Lan vào nhà, người đàn ông kia rụt rụt cổ, giống như chim cút đứng ở ngoài như cũ.
“Tôi nói cô làm vừa vừa là được rồi, thật muốn đuổi người đi à?”. Lưu Xuân Lan đi theo Ngô Đông Mai vào sân, nhỏ giọng khuyên cô.
“Muốn xéo đi thì nhanh xéo đi”. Ngô Đông Mai không bỏ qua như cũ.
“Được rồi, lười nói với cô, hôm nay là La Mông tìm cô có việc, tôi để nó nói với cô”. Lưu Xuân Lan bỏ lại La Mông và Ngô Đông Mai, đi phòng bên cạnh tìm La Khánh Xuân và La Bảo nói chuyện.
“Hai cháu lát nữa xem giờ, thời gian tầm tầm, liền mở của cho cha các cháu vào, mẹ các cháu không vứt mặt mũi đi được”. Lưu Xuân Lan nhỏ giọng dạy hai chị em này.
“Cháu không mở cửa cho ông ta đâu”. Cô chị La Khánh Xuân nhăn mặt.
“Cháu à, sao không hiểu chuyện như vậy? Cậu ta rốt cuộc là cha các cháu, bây giờ nếu cậu ta chịu quay về, sống tốt cùng mẹ các cháu, sau này mẹ các cháu cũng thoải mái chút phải không, cháu coi như nghĩ cho mẹ cháu đi, mấy năm nay mẹ cháu sống dễ dàng sao?”. Lưu Xuân Lan thở dài, biết đứa nhỏ này là kết hạ khúc mắc, đây cũng không trách được ai, nói tới cùng, vẫn là La Khải Hoa tự tạo nghiệt.
La Khánh Xuân vẫn là cứng cổ không nói lời nào, em trai cô bé sợ hãi nhìn nhìn chị nó, lại nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt của sân nhà nó, hít hít nước mũi, sợ hãi hỏi Lưu Xuân Lân: “Mấy giờ nữa mở cho ông ấy ạ?”.
Lưu Xuân Lan cười cười, hỏi cậu bé: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”.
La Bảo nhìn nhìn đồng hồ điện tử rẻ tiền trên cổ tay mình, nói: “Hai giờ bốn mươi bảy phút ạ”.
“Vậy con để cha con chờ bên ngoài thêm hai giờ nữa, bốn giờ bốn mươi bảy phút mở cửa cho cha con”. Lưu Xuân Lan dự đoán, khi đó Ngô Đông Mai chắc hẳn làm cơm tối xong rồi.
Bên này, La Mông cũng nói với Ngô Đông Mai để cô sau này dẫn dắt mấy người làm bánh bao bánh mỳ, Ngô Đông Mai vừa nghe thì miệng liền đáp ứng.
“Vậy chuyện nhà chị làm xuể không?”.
“Không sao”. Ngô Đông Mai suy nghĩ một chút, đại khái sợ La Mông lo lắng, mất tự nhiên lại bỏ thêm một câu: “Bên ngoài vẫn còn một người đó thôi”.
La Mông vừa nghe, tự nhiên là không lo lắng gì nữa, chỉ ngóng trông người kêu Lưu Khải Hoa kia, lần này đừng vuột mất cơ hội nữa.
Lát sau La Mông và Lưu Xuân Lan trở về nhà, ông La lại đi ra ngoài tản bộ, ông bác này cũng rất hóng chuyện, một mực di đạo bên ngoài tới hơn sáu giờ, cho tới khi Lưu Xuân Lan cử cháu gái đi ra ngoài gọi ông ấy, lúc này mới chịu về nhà ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm, ông La liền nói tới những gì mình nghe được chiều nay, nói là Ngô Đông Mai bảo con gái soạn một bản thỏa thuận, viết rõ, nếu sau này La Khải Hoa vẫn giống như trước đây, không làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng một người cha, liền để cậu ta đóng gói cút đi, nhà cửa đất đai con cái đều thuộc Ngô Đông Mai, bản thỏa thuận này không chỉ bắt La Khải Hoa ký tên, còn đưa tới chỗ trưởng làng, ép trưởng làng La Toàn Thuận đóng cái dấu ở bên trên.
“Bản thỏa thuận này có hiệu lực sao?”. La Hồng Phượng có chút không tin.
“Sao không có hiệu lực chứ? Ở trước mặt nhiều dân làng như vậy, trưởng làng cũng đóng dấu”. Lưu Xuân Lan hiển nhiên rất tin tưởng đối bản thỏa thuận đó.
“La Mông, em nói chút coi, bản thỏa thuận này có hiệu lực pháp luật không?”. La Hồng Phượng còn rất nghiêm túc, xem ra là sợ Ngô Đông Mai chịu thiệt.
“Trước đây em có nghiên cứu qua hợp đồng, nhưng mà đó đều là làm ăn, bọn họ thuộc loại tranh chấp gia đình, em cũng không rõ lắm”. La Mông thật ra cảm thấy chuyện làm tới nước này đã tạm ổn rồi, dù sao xem thái độ của Ngô Đông Mai, vẫn là bằng lòng cho chồng chị ta về nhà.
“Mặc kệ có hiệu lực pháp luật hay không, đây đều là chuyện ván đã đóng thuyền, người trẻ tuổi các con mấy năm nay vẫn là rất nhập nhằng, ý của bản thỏa thuận này, chính là nói sau này nếu Lưu Khải Hoa lại theo thói cũ, người làng ta sẽ làm chỗ dựa cho Ngô Đông Mai”. Ông La rất đắc ý, hiếm khi lại được khoe khoang một hồi trước mặt các con.
“Hơn nữa, Khải Hoa người ta cũng không phải người tồi tệ”. Lưu Xuân Lan cũng đồng ý cách nói của ông La.
“Anh ta còn không kêu tồi tệ sao? Mặc kệ vợ con, liền chỉ lo cho bản thân, một mình ăn chơi nhảy múa ở bên ngoài, chị Đông Mai người ta ở nhà rất vất vả nha!”. La Hồng Phượng hiển nhiên cực kỳ không thích La Khải Hoa.
“Hài, nó như thế kêu gì ấy nhỉ…….”. Ông La trầm ngâm một hồi lâu, rốt cục mới nghĩ tới một cái từ thích hợp hình dung: “Nó kêu không hiểu chuyện?”.
“Người hơn 40 tuổi rồi”. La Mông lắc đầu, có chút câm nín.
“Quả thật là không hiểu chuyện, chính nó không phải cũng nói rồi sao, biết sai lâu rồi, chính là xấu hổ không dám trở về, tiền tiết kiệm được trước kia đều cho gái hết rồi, còn thiếu nợ người ta, vất vả bớt ăn bớt mặc làm thuê ở ngoài mấy năm, trả hết nợ còn tiết kiệm được hơn hai vạn, lúc này mới mặt dày trở về”. Lưu Xuân Lan cũng nói tới mới nãy Tào Phượng Liên chạy tới nhà bọn họ nói chuyện bát quái cho bà nghe.
“Người kiểu gì vậy trời?”. La Hồng Phượng lắc đầu, không phản đối nữa.
“Con biết cái gì? Bây giờ nếu Khải Hoa thật có thể ăn năn hối cả, Đông Mai người ta chính là có hạnh phúc cuối đời”. Ông La nhìn con gái mình, có chút lo lắng, nhìn bộ dáng hiện giờ của La Hồng Phượng, rõ ràng là có vài phần cực đoan, ấn ý của nó, như là muốn xả giận thay Ngô Đông Mai, sờ sờ tống khứ La Khải Hoa lãng tử hồi đầu (kẻ trăn ghoa đã biết hối cải) đi.
Tính toán thời gian, La Hồng Phượng ly hôn cũng được một năm rồi, một năm này cô trông nom cửa tiệm ở trấn trên, người thoạt nhìn tinh thần hon so với trước kia. Thay đổi của con gái đều rơi vào trong mắt ông La, cũng vui mừng thay nó, hiện tại ông lo lắng chính là sau này con gái mình sẽ bởi vì quá mạnh mẽ, đẩy hết nhân duyên tốt ra ngoài mất.
“Ài, tôi nhớ khi đó, Khải Hoa cũng lớn tầm Mĩ Tuệ nhà mình, mỗi lần gặp nó, mở miệng liền kêu chị nghe ngọt xớt, khiến người ta yêu thương nha, sau đó lại bị chiều hư”. Lưu Xuân Lan thở dài, cực kỳ thổn thức.
“Hai đứa cháu nhà mình sau này cũng không thể chiều như vậy”. Ông La nhìn nhìn hai cô cháu ngoại phấn điêu ngọc mài* nhà mình, nhịn không được cũng thở dài theo, giờ nếu không cưng chiều, thật đúng là rất khó.
* phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mặt mịn như viên ngọc đã mài dũa.
“Cậu”. La Mĩ Tuệ biết người lớn trong nhà đang nói chuyện hai chị em nó, nhưng mà nó nhìn nhìn ông ngoai, lại nhìn nhìn bà ngoại, có chút không hiểu cái chi chi*, mẹ nó không biết suy nghĩ cái gì, căn bản không nhìn nó, vì thế nó đành phải hướng ánh mắt cầu cứu La Mông.
*nguyên văn: mạc bất trứ đầu não; bắt nguồn từ câu Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Người cậu xui xẻo này của hai đứa, cho rằng hôm nay mình vừa mới truyền đạt đả thong tư tưởng cho cha mẹ, lại nói tới các thiếu nữ không học vấn không nghề nghiệp ở trấn trên một chút, lúc này chống lại ánh mắt thuần khiết không tỳ vết của cháu gái, trong lòng kêu một tiếng hỏng rồi.
Cuối năm lập tức tới rồi, gần đây rất nhiều người đi học người trẻ tuổi làm thuê ở bên ngoài cũng đều trở về rồi, trấn Thủy Ngưu lập tức liền náo nhiệt lên, buôn bán của nhà hàng tiệm cơm KTV đều là càng ngày càng tốt, buôn bán trong tiệm của mấy cô La Hồng Phượng tự nhiên là không cần nói.
Sau khi La Mông nhận được khoản tiền này, anh đi ngân hàng mở sổ tiết kiệm mới, chuyển tiền từ hai tài khoản khác của mình qua, chuyển đủ năm mươi vạn vào trong sổ, sau đó cầm cái sổ này đi bên Lò Rèn tìm Tiếu Thụ Lâm, tiện thể còn cầm một rổ dâu tây qua.
Gần đây Tiếu lão đại đã tìm được một nhà ở trến trên rồi, rất gần nhà bác Lâm ở trấn trên, cũng là giống nhau có sân trước sân sau, nhà gạch hai tầng rưỡi hai phòng, tới khi đó Tiếu lão đại và dì Vân ở một phòng, ba cô bé kia ở một phòng, cũng là vừa vặn.
Vốn Tiếu lão đại là định dọn trước Tết, nhưng mà dì Vân nói, hiện tại bọn họ dọn qua, chưa quen biết ai, Tết cũng không có ý nghĩa gì, cứ liền ở lại Lò Rèn, chờ qua Tết dọn sau. Hiện tại mấy gia đình bên Lò rèn đã qua lại thật sự thân thuộc rồi, cùng nhau mừng năm mới cũng thật náo nhiệt.
Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn*, nhưng mà bởi vì có Tiếu lão đại bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, La Mông cũng không dám bám dính bên người Tiếu Thụ Lâm quá, thành thành thật thật đặt dâu tây và sổ tiết kiệm xuống, liền định rời đi.
*tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, khi gặp lại sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn
“Mông à, dì cả hỏi cháu chuyện này”. Không nghĩ tới, lúc này Lưu Thải Vân lại gọi anh lại.
“Chuyện gì vậy dì cả?”. La Mông không hiểu lí do.
“Là như thế này, thằng Mậu Thành vừa mới gọi điện thoại cho dì, nói đất trong nhà đã cho thuê rồi, nó còn hỏi dì, nói một nhà nó tới bên này có được hay không?”. Lưu Thải Vân cười khanh khách nói.
Trước đó chuyện La Mông mời Nạp Mậu Thành đi Ngưu Vương trang làm việc thì Lưu Thải Vân cũng biết, nhưng dù sao cũng là làm công trong nhà thân thích, Nạp Mậu Thành có vẻ rất do dự, năm nay sau khi thu hoạch vụ thu, bên nông trường lại tìm gã, lần này đưa giá khá tốt, Nạp Mậu Thành suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Đất cho thuê rồi, nhớ lại lời mời trước đó của La Mông, hơn nữa bản thân gã đã ở Ngưu Vương trang mấy ngày, ấn tượng còn rất tốt, lúc này Nạp Mậu Thành liền có chút động tâm, nhưng mà trước khi hạ quyết định, Nạp Mậu Thành vẫn là gọi điện thoại cho mẹ mình trước, hỏi ý kiến của bà một chút, một mặt La Mông là thân thích bên ngoại của bà, một mặt, Lưu Thải Vân ở Ngưu Vương trang lâu hơn so với gã, chắc chắn cũng hiểu biết La Mông sâu hơn so với gã.
Đối với câu hỏi của con trai, trả lời của Lưu Thải Vân là bảo nó nghĩ xong liền tới đây, không cần kieeng kị nhiều quá. Lúc này thấy La Mông, bà thuận tiện liền nói một chút cùng La Mông, cũng có lại xác nhận một chút ý của La Mông.
“Dì bảo anh ấy cứ yên tâm qua đây đi, chờ anh ấy qua đây, liền giao trâu mẹ cho sữa và nghé con mới sinh hiện tại cha cháu trông nom cho anh ấy quản lí”. La Mông lập tức liền cho Lưu Thải Vân uống một viên thuốc an thần, ấn tượng của anh rất tốt đối Nạp Mậu Thành.
“Vậy dì nói lại với nó, cái thằng này, chính là chiêm tiền cố hậu* không đủ quyết đoán”. Lưu Thải Vân lắc đầu cười nói
*chiêm tiền cố hậu: lo trước lo sau, do dự lưỡng lự
La Mông nghe xong cười hì hì hai tiếng: “Lấy dạng nhân tài của anh Nạp Mậu Thành, nếu càng thêm khôn khéo quyết đoán chút, chỉ sợ đã sớm làm sự nghiệp lớn rồi ạ, còn có thể để cháu nhặt được món hời này sao ạ?”.
“Cháu nói vậy thì dì an tâm rồi, qua tết nhà bọn nó xử lý gia súc trong nhà một chút, sang năm đầu năm hẳn là có thể lại đây”. Nghe xong lời của La Mông, Lưu Thải Vân cũng yên tâm hơn. Nói tới gia súc trong nhà, bà nhịn không được lại có chút thương cảm dâng lên, cái khác cũng thế, cũng không biết Nạp Mậu Thành định xử lý Thất lão mã (con ngựa tên thất lão mã nhé) trong nhà như thế nào còn có ổ Mục Dương khuyển trong nhà…….
Về tới nhà, La Mông nói chuyện Nạp Mậu Thành muốn tới cùng Lưu Xuân Lan và ông La, Lưu Xuân Lan có vẻ thật cao hứng, tuy rằng lần trước chính là mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nhưng mà ấn tượng của Lưu Xuân Lan đối cháu trai cả nhà mình hiển nhiên cực tốt.
Ông La liền có vẻ có chút rầu rĩ không vui: “Con nói muốn cha giao đám trâu trong viện tử cho nó quản?”.
“Dạ, cha à, việc này nặng, buổi tối còn không thể ngủ ngon, vẫn tiếp tục như vậy, một mình cha cũng không chịu nổi”. La Mông liền dự đoán được ông già nhà mình khẳng định sẽ mất hứng, nhưng việc này thật đúng là không thể tùy ông được.
“Vậy ta làm gì?”. Ông La giận rồi.
“Giận gì chứ? Không phải con nó vì muốn tốt cho ông sao? Thật sự không được, ông liền giúp tôi làm bánh mỳ”. Lưu Xuân Lan hiển nhiên không để ý cơn giận của chồng mình.
“Bảo tôi giúp bà làm bánh mỳ?”. Ánh mắt của ông La trừng tới lớn giống như chuông đồng.
“Sao? Xem thường làm bánh mỳ à?’. Lưu Xuân Lan cũng không cao hứng.
“Việc đó”. La Mông sờ sờ cái mũi, cảm thấy lời này vẫn là một lần nói rõ thì tốt hơn: “Việc làm bánh mỳ, sang năm con cũng định dời tới trên Ngưu Vương trang”.
“Con nói gì?”. Lần này Lưu Xuân Lan cũng giậm chân rồi.
“Mẹ coi đó, bây giờ trâu trên núi chúng ta cho nhiều sữa hơn rồi, số lượng cung cấp cho mấy trường học cũng tăng lớn, chỗ nhà mình cũng nhỏ……”. La Mông biết cha mẹ mình đều cực kỳ ái cương kính nghiệp*, có thể tìm được niềm vui trong cong việc, nhưng mà hai người bọn họ cũng lớn tuổi rồi, còn muốn mỗi ngày tiếp tục làm việc như vậy thêm mấy chục năm nữa, thật sự là không thích hợp
*ái cương kính nghiệp: coi công việc là tình yêu của mình, cống hiến hết mình cho công việc, cực kỳ có trách nhiệm với công việc của mình
“Nhà mình nhỏ chỗ nào hả?”. Lưu Xuân Lan nghiêm túc lên cũng không dễ đả thông tư tưởng.
“Vậy cha mẹ cũng phải suy nghĩ một chút vì Mĩ Linh Mĩ Tuệ chứ”. Không có biện pháp, La Mông đành phải đưa lá chắn lớn nhất của nhà bọn họ ra.
“Việc bên con nhiều, chị con lại cả ngày ở trong tiệm, không có thời gian trông nom hai đứa nó. Con nít nhà người ta hở ra là muốn đi huyện ănKFC, lúc cha mẹ rãnh rỗi còn đưa bọn nó vào thành phố chơi nữa, đi vườn bách thú, du ngoạn viện hải dương, cha mẹ nói coi hai đứa cháu nhà mình đã được hưởng qua cái nào chưa? Đứa lớn cả ngày chính là buổi sáng đi nhà trẻ, buổi tối liền về nhà, đứa út cả ngày không phải ở nhà, chính là ở trong tiệm chơi cùng đứa trẻ khác, chị con bận giống như con quay, cũng không có thời gian chăm sóc bọn nó, trấn trên xe còn chạy tới chạy lui…….”.
“Trời ơi, được rồi được rồi”. Lưu Xuân Lan thấy La Mông vừa muốn nói điều xui xẻo, vội vàng liền cắt ngang lời anh.
“Còn có ạ, bây giờ bọn nó vẫn là các bé gái, không bao lâu nữa liền trưởng thành thành thiếu nữ rồi, ngộ nhỡ tới khi đó không cẩn thận một cái phát triển xấu, cha mẹ cũng biết mấy nữ sinh không học giỏi trấn trên rồi đó?”. La Mông đây là hạ thuốc mạnh.
“Nói linh tinh gì đó?’. Lưu Xuân Lan ghìm La Mông lại.
“Nói nghiêm túc mà mẹ, sao con người ta có thể trưởng thành như vậy mà nhà mình lại không thể chứ? Chậc, con nhà người ta liền không phải người sinh cha mẹ nuôi hay sao?”. La Mông cố gắng chiếm lý.
“Ài……”. Lưu Xuân Lan rốt cục thở dài một hơi, thỏa hiệp: “Vậy bánh mỳ của bọn mẹ làm sao bây giờ? Việc này mẹ quản lâu như vậy rồi, giờ đột nhiên muốn mẹ buông tay đừng quản, mẹ có thể yên tâm sao?”.
“Hừ, liền làm mấy cái bánh mỳ, bà cho là chế tạo tàu sân bay à. Còn không yên tâm”. Ông La bên cạnh cười nhạo một tiếng, rất có vài phần hương vị vui sướng khi người gặp họa.
“Để mấy người hỗ trợ đều đi Ngưu Vương trang, tới khi đó để chị Đông Mai quản việc này, chị ấy làm việc nghiêm túc, mẹ cứ yên tâm ạ”. La Mông vội vàng nói chen vào dời đi lực chú ý của Lưu Xuân Lan, để tránh hai ông bà này lại ầm ĩ lên, chuyện vợ chồng cãi nhau cũng khó nói lắm, lúc mới đầu có thể vẫn là vui đùa, ầm ĩ một hồi ngộ nhỡ nếu là đỏ mặt tía tai liền kết cục không tốt, giờ lại đang sắp tết nữa.
Lưu Xuân Lan hung tợn trừng mắt liếc nhìn ông chồng mình một cái, lúc này mới xoay mặt nói chuyện cùng La Mông: “Chị Đông Mai con trong nhà rất nhiều việc, chỉ sợ nó làm không xuể”. Ông La bị trừng mắt cũng thản nhiên như không, cười khà khà hai tiếng, ngồi xổm hút thuốc, dù sao hôm nay thu được đống tin thông báo này cũng không phải một mình ông, điều này làm cho trong lòng ông hơi hơi cân bằng chút.
Bên bọn họ đang nói chuyện, trong làng liền ầm ĩ lên, sắp tết rồi, cũng không biết là nhà ai. Lưu Xuân Lan và La Mông vội vàng đi qua, ông La vẫn là trông chừng trâu, hôm nay Mĩ Tuệ Mĩ Linh được mẹ mình đưa đi trấn trên mau quần áo mới ăn tết, bây giờ còn chưa về, trong nhà nhiều trâu như vậy, không để ai ở lại thì không thể được.
La Mông và Lưu Xuân Lan đi theo tiếng cãi vã om sòm, chưa được bao lâu liến đi tới bên ngoài sân nhà Ngô Đông Mai, lúc này xunh quanh đã vây quanh nhiều người hóng chuyện, hai mẹ con La Mông sau khi nghe ngóng, mới biết được thì ra La Khải Hoa chồng của Ngô Đông Mai đã về rồi.
“Cút! Anh cút cho tôi! Về làm gì? Ai cho anh quay về hả? Anh là ai hả, nói đi là đi, nói quay về liền về? Nhanh cút cho tôi!”. Lúc này, Ngô Đông Mai cầm mấy chai tương, hai ba cái đều ném ra ngoài sân, lát sau lại trở về bên trong, đẩy một người đàn ông đuổi ra bên ngoài.
La Mông biết người đàn ông này tám phần chính là La Khải Hoa, nhìn dáng dấp gã ta, lớn lên cũng khá khẩm phết, thân thể thẳng tắp, ngũ quan rõ nét. Nếu La Mông đoán không sai, một người đàn ông như vầy, sở dĩ lăn lộn thành như hôm nay vậy, đại khái chính là bị người chiều hư rồi, bởi vì đẹp trai, lại có vài phần thông minh, từ nhỏ người nhà cưng chiều, lúc đi học được các bạn nữ hâm mộ, chờ kết hôn rồi, đoán chừng bản thân Ngô Đông Mai cũng chiều gã không ít.
“Đông Mai, em đừng như vậy, mọi người đang nhìn đó”. Người đàn ông này hiển nhiên là người sĩ diện, lúc này liền có vẻ cực kỳ xấu hổ.
“Anh còn biết sĩ diện? Tôi nhổ vào!”. Ngô Đông Mai hung hăng đẩy chồng cô hướng ra ngoài sân, sau đó giơ tay liền muốn đóng cửa sân.
“Này, tết tới nơi rồi, em đây là muốn anh đi đâu chứ?”. Người đàn ông này rất hiểu lòng phụ nữ, bây giờ bắt đầu giả bộ đáng thương, cũng mặc kệ bên cạnh còn có rất nhiều người nhìn, người trong làng đều không có thiện cảm gì đối với người đàn ông bỏ mặc vợ con vừa đi chính là mấy năm, lúc này liền chỉ chờ cười nhạo gã ta.
“Anh thích đi đâu thì đi đó!”. Trong sân Ngô Đông Mai chợt quát một tiếng, sau đó mặc kệ La Khải Hoa nói như thế nào, cô đều không hề phản ứng.
“Đông Mai ơi, là thím, thím Xuân Lan”. Lưu Xuân Lan vỗ bang bang ván cửa sân nhà bọn họ.
“Thím Xuân Lan, việc này thím đừng quản”. Ngô Đông Mai căm giận nói.
“Ai muốn quản chuyện nhà cô chứ, tôi là có chuyện nghiêm túc nói với cô?”. Lưu Xuân Lan nói tới giống như thật.
“Chuyện gì vậy? Có phải cái KTV trong huyện lại muốn bánh mỳ bánh bao?”. Ngô Đông Mai suy đoán nói, sắp tới tết rối, cái KTV trong huyện thường xuyên gọi điện thoại qua yêu cầu thêm hàng, bình thường nếu Lưu Xuân Lan làm xuể, nếu sữa trâu cũng có thể cung ứng được thì bà sẽ đáp ứng.
“Tôi nói cô vẫn nên mở cửa để tôi vào nào”. Lưu Xuân Lan có chút dở khóc dở cười, cách ván cửa này rốt cuộc nói chuyện kiều gì đây.
“Được, thím chờ chút”. Ngô Đông Mai lên tiếng, sau đó chưa tới nửa phút, cổng lớn của sân nhà bọn họ kẽo kẹt một tiếng liền mở, La Mông và Lưu Xuân Lan đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy người phụ nữ này trong tay cầm một cái cán chổi, mở cửa thấy chồng cô muốn thừa dịp đi theo phía sau mấy người La Mông vào nhà, lập tức liền trừng mắt vung cái cán chổi nói: “Anh thử vào cho tôi xem nào?”.
La Mông và Lưu Xuân Lan vào nhà, người đàn ông kia rụt rụt cổ, giống như chim cút đứng ở ngoài như cũ.
“Tôi nói cô làm vừa vừa là được rồi, thật muốn đuổi người đi à?”. Lưu Xuân Lan đi theo Ngô Đông Mai vào sân, nhỏ giọng khuyên cô.
“Muốn xéo đi thì nhanh xéo đi”. Ngô Đông Mai không bỏ qua như cũ.
“Được rồi, lười nói với cô, hôm nay là La Mông tìm cô có việc, tôi để nó nói với cô”. Lưu Xuân Lan bỏ lại La Mông và Ngô Đông Mai, đi phòng bên cạnh tìm La Khánh Xuân và La Bảo nói chuyện.
“Hai cháu lát nữa xem giờ, thời gian tầm tầm, liền mở của cho cha các cháu vào, mẹ các cháu không vứt mặt mũi đi được”. Lưu Xuân Lan nhỏ giọng dạy hai chị em này.
“Cháu không mở cửa cho ông ta đâu”. Cô chị La Khánh Xuân nhăn mặt.
“Cháu à, sao không hiểu chuyện như vậy? Cậu ta rốt cuộc là cha các cháu, bây giờ nếu cậu ta chịu quay về, sống tốt cùng mẹ các cháu, sau này mẹ các cháu cũng thoải mái chút phải không, cháu coi như nghĩ cho mẹ cháu đi, mấy năm nay mẹ cháu sống dễ dàng sao?”. Lưu Xuân Lan thở dài, biết đứa nhỏ này là kết hạ khúc mắc, đây cũng không trách được ai, nói tới cùng, vẫn là La Khải Hoa tự tạo nghiệt.
La Khánh Xuân vẫn là cứng cổ không nói lời nào, em trai cô bé sợ hãi nhìn nhìn chị nó, lại nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt của sân nhà nó, hít hít nước mũi, sợ hãi hỏi Lưu Xuân Lân: “Mấy giờ nữa mở cho ông ấy ạ?”.
Lưu Xuân Lan cười cười, hỏi cậu bé: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”.
La Bảo nhìn nhìn đồng hồ điện tử rẻ tiền trên cổ tay mình, nói: “Hai giờ bốn mươi bảy phút ạ”.
“Vậy con để cha con chờ bên ngoài thêm hai giờ nữa, bốn giờ bốn mươi bảy phút mở cửa cho cha con”. Lưu Xuân Lan dự đoán, khi đó Ngô Đông Mai chắc hẳn làm cơm tối xong rồi.
Bên này, La Mông cũng nói với Ngô Đông Mai để cô sau này dẫn dắt mấy người làm bánh bao bánh mỳ, Ngô Đông Mai vừa nghe thì miệng liền đáp ứng.
“Vậy chuyện nhà chị làm xuể không?”.
“Không sao”. Ngô Đông Mai suy nghĩ một chút, đại khái sợ La Mông lo lắng, mất tự nhiên lại bỏ thêm một câu: “Bên ngoài vẫn còn một người đó thôi”.
La Mông vừa nghe, tự nhiên là không lo lắng gì nữa, chỉ ngóng trông người kêu Lưu Khải Hoa kia, lần này đừng vuột mất cơ hội nữa.
Lát sau La Mông và Lưu Xuân Lan trở về nhà, ông La lại đi ra ngoài tản bộ, ông bác này cũng rất hóng chuyện, một mực di đạo bên ngoài tới hơn sáu giờ, cho tới khi Lưu Xuân Lan cử cháu gái đi ra ngoài gọi ông ấy, lúc này mới chịu về nhà ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm, ông La liền nói tới những gì mình nghe được chiều nay, nói là Ngô Đông Mai bảo con gái soạn một bản thỏa thuận, viết rõ, nếu sau này La Khải Hoa vẫn giống như trước đây, không làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng một người cha, liền để cậu ta đóng gói cút đi, nhà cửa đất đai con cái đều thuộc Ngô Đông Mai, bản thỏa thuận này không chỉ bắt La Khải Hoa ký tên, còn đưa tới chỗ trưởng làng, ép trưởng làng La Toàn Thuận đóng cái dấu ở bên trên.
“Bản thỏa thuận này có hiệu lực sao?”. La Hồng Phượng có chút không tin.
“Sao không có hiệu lực chứ? Ở trước mặt nhiều dân làng như vậy, trưởng làng cũng đóng dấu”. Lưu Xuân Lan hiển nhiên rất tin tưởng đối bản thỏa thuận đó.
“La Mông, em nói chút coi, bản thỏa thuận này có hiệu lực pháp luật không?”. La Hồng Phượng còn rất nghiêm túc, xem ra là sợ Ngô Đông Mai chịu thiệt.
“Trước đây em có nghiên cứu qua hợp đồng, nhưng mà đó đều là làm ăn, bọn họ thuộc loại tranh chấp gia đình, em cũng không rõ lắm”. La Mông thật ra cảm thấy chuyện làm tới nước này đã tạm ổn rồi, dù sao xem thái độ của Ngô Đông Mai, vẫn là bằng lòng cho chồng chị ta về nhà.
“Mặc kệ có hiệu lực pháp luật hay không, đây đều là chuyện ván đã đóng thuyền, người trẻ tuổi các con mấy năm nay vẫn là rất nhập nhằng, ý của bản thỏa thuận này, chính là nói sau này nếu Lưu Khải Hoa lại theo thói cũ, người làng ta sẽ làm chỗ dựa cho Ngô Đông Mai”. Ông La rất đắc ý, hiếm khi lại được khoe khoang một hồi trước mặt các con.
“Hơn nữa, Khải Hoa người ta cũng không phải người tồi tệ”. Lưu Xuân Lan cũng đồng ý cách nói của ông La.
“Anh ta còn không kêu tồi tệ sao? Mặc kệ vợ con, liền chỉ lo cho bản thân, một mình ăn chơi nhảy múa ở bên ngoài, chị Đông Mai người ta ở nhà rất vất vả nha!”. La Hồng Phượng hiển nhiên cực kỳ không thích La Khải Hoa.
“Hài, nó như thế kêu gì ấy nhỉ…….”. Ông La trầm ngâm một hồi lâu, rốt cục mới nghĩ tới một cái từ thích hợp hình dung: “Nó kêu không hiểu chuyện?”.
“Người hơn 40 tuổi rồi”. La Mông lắc đầu, có chút câm nín.
“Quả thật là không hiểu chuyện, chính nó không phải cũng nói rồi sao, biết sai lâu rồi, chính là xấu hổ không dám trở về, tiền tiết kiệm được trước kia đều cho gái hết rồi, còn thiếu nợ người ta, vất vả bớt ăn bớt mặc làm thuê ở ngoài mấy năm, trả hết nợ còn tiết kiệm được hơn hai vạn, lúc này mới mặt dày trở về”. Lưu Xuân Lan cũng nói tới mới nãy Tào Phượng Liên chạy tới nhà bọn họ nói chuyện bát quái cho bà nghe.
“Người kiểu gì vậy trời?”. La Hồng Phượng lắc đầu, không phản đối nữa.
“Con biết cái gì? Bây giờ nếu Khải Hoa thật có thể ăn năn hối cả, Đông Mai người ta chính là có hạnh phúc cuối đời”. Ông La nhìn con gái mình, có chút lo lắng, nhìn bộ dáng hiện giờ của La Hồng Phượng, rõ ràng là có vài phần cực đoan, ấn ý của nó, như là muốn xả giận thay Ngô Đông Mai, sờ sờ tống khứ La Khải Hoa lãng tử hồi đầu (kẻ trăn ghoa đã biết hối cải) đi.
Tính toán thời gian, La Hồng Phượng ly hôn cũng được một năm rồi, một năm này cô trông nom cửa tiệm ở trấn trên, người thoạt nhìn tinh thần hon so với trước kia. Thay đổi của con gái đều rơi vào trong mắt ông La, cũng vui mừng thay nó, hiện tại ông lo lắng chính là sau này con gái mình sẽ bởi vì quá mạnh mẽ, đẩy hết nhân duyên tốt ra ngoài mất.
“Ài, tôi nhớ khi đó, Khải Hoa cũng lớn tầm Mĩ Tuệ nhà mình, mỗi lần gặp nó, mở miệng liền kêu chị nghe ngọt xớt, khiến người ta yêu thương nha, sau đó lại bị chiều hư”. Lưu Xuân Lan thở dài, cực kỳ thổn thức.
“Hai đứa cháu nhà mình sau này cũng không thể chiều như vậy”. Ông La nhìn nhìn hai cô cháu ngoại phấn điêu ngọc mài* nhà mình, nhịn không được cũng thở dài theo, giờ nếu không cưng chiều, thật đúng là rất khó.
* phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mặt mịn như viên ngọc đã mài dũa.
“Cậu”. La Mĩ Tuệ biết người lớn trong nhà đang nói chuyện hai chị em nó, nhưng mà nó nhìn nhìn ông ngoai, lại nhìn nhìn bà ngoại, có chút không hiểu cái chi chi*, mẹ nó không biết suy nghĩ cái gì, căn bản không nhìn nó, vì thế nó đành phải hướng ánh mắt cầu cứu La Mông.
*nguyên văn: mạc bất trứ đầu não; bắt nguồn từ câu Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Người cậu xui xẻo này của hai đứa, cho rằng hôm nay mình vừa mới truyền đạt đả thong tư tưởng cho cha mẹ, lại nói tới các thiếu nữ không học vấn không nghề nghiệp ở trấn trên một chút, lúc này chống lại ánh mắt thuần khiết không tỳ vết của cháu gái, trong lòng kêu một tiếng hỏng rồi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2