Ngưu Nam - Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
Chương trước- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngưu Nam
Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
Edit: Hạ Chi
Beta: Mèo
Bị bọn La Mông dọa như vậy, cả buổi chiều này ruộng hoa hướng dương đều yên tĩnh, chờ tới lúc chạng vạng mới lại có mấy con chim chỉ cần ăn không cần mạng lẻ tẻ bay đến ruộng ăn hạt hướng dương.
Sáng hôm sau triền núi kia lại lần nữa náo nhiệt lên, lũ chim rất nhanh liền phát hiện ngày hôm qua chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, vì thế chúng nó lại bay về đến thiên đường này một lần nữa.
“Ó!!!!!!”. Một tiếng ưng kêu to rõ vang lên trên Ngưu Vương trang.
“Ngao! Ngao!”. Diều hâu đến đây! Chạy mau!
“Chi chi chi chi! Chíp chíp chíp chíp chíp!”. Chim trên núi loạn thành một đoàn, không được mấy phút đều tự tìm chỗ bí mật núp đi.
“Cậu nói biện pháp này của chúng ta xài được mấy ngày?”. Cất loa đi, La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.
“Cùng lắm cũng chỉ được tám ngày mười ngày”. Tiếu Thụ Lâm cũng không lạc quan lắm.
“Cậu có cảm giác chim trên núi này gần đây nhiều hơn hay không?”.
“Ước chừng khắp nơi đều đến đây”. Tiếu Thụ Lâm nói xong,nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười.
“Không được, lát nữa về làm mấy con bù nhìn đi”. Hồi trước bắp đậu chín, tuy là cũng bị chúng nó ăn chút, nhưng chung quy cũng ít hơn, đợt này hoa hướng dương chín, vậy thì khủng khiếp, lũ chim này đều sắp ăn tới điên rồi.
Đầu tiên La Mông và Tiếu Thụ Lâm về nhà cầm mấy bộ quần áo cũ, sau đó trở lại trên Ngưu Vương trang, kiếm gậy trúc, rơm làm bù nhìn, trước lấy hai cây trúc buộc thành hình chữ thập, bện rơm ở bên ngoài rồi mặc quần áo cho nó.
“Lão Chu, đây là làm cái gì?”. Lát nữa là giờ cơm, người làm việc ở trên núi lục tục đi xuống.
“Làm bù nhìn, cái này còn nhìn không ra”. Bên cạnh có một đứa bé choai choai liền nói.
“Tôi nói chim chóc trên núi các cậu cũng thật quá nhiều, chủng loại cũng không ít. Tôi mới vừa thấy mấy con họa mi, dáng vẻ lớn lên thật khiến người ta thích”.
“Nhưng mà hơi nhiều chút, mấy người xem lưng tôi này”.
“Oa, trăng trắng này là cái gì? Phân chim à?”.
“Đúng vậy, tôi còn coi như tốt, mấy ngày hôm trước gã nào đó, chẳng phải là ngửa đầu định hắt xì thôi, bộp một cái, một đống phân chim đập ngay trên mặt mình”.
“Ha ha, không rớt trúng miệng gã coi như gặp may rồi”.
“Lão Chu, tôi bảo cậu làm cái bù nhìn này chắc chắn không có nhiều lắm tác dụng”.
“Chim bây giờ khôn lắm.”
“Không phải còn có máy đuổi chim, mua vài cái đi a, bớt việc”.
“Nếu là tôi tốt nhất nuôi con chim ưng”.
“Ưng trưởng thành không dễ dạy, ưng nhỏ mua về, chờ tới lúc nó lớn mọi chuyện đã xong”.
“Lão Chu, hay là để cho mấy con chó nhà cậu ngồi ruộng trông đi”.
“Trời nắng to như vầy, đừng để bọn chó phơi nắng bị bệnh”.
Những người này mồm năm miệng mười, La Mông và Tiếu Thụ Lâm tự mình lo làm bù nhìn, làm hơn mười cái, có áo có quần, trên đầu còn đội mũ rơm.
“Ăn cơm!”. Bàn tử rống một tiếng, những người này liền tranh tranh đẩy đẩy nhau đi đến căn tin. Nói La Mông mời đến tay đầu bếp mập này tay nghề thật sự không phải giỡn, từ khi gã đến đây thức ăn trên Ngưu Vương trang lại nâng lên một bậc.
“Lão Chu, các cậu cũng đừng làm nữa, ăn cơm trước đi. Thứ này làm cũng không có tác dụng mấy”. Một người đàn ông ước chừng ba bốn mươi tuổi nói với La Mông.
“Hì, bù nhìn người ta không có tác dụng, bù nhìn nhà bọn tôi lại khác”. La Mông đội thêm mũ rơm cuối cùng lên đầu con bù nhìn Tiếu Thụ Lâm mới làm xong, buộc dây lưng cho nó, lúc này mới vỗ vỗ quần đứng lên đi vào căn tin ăn cơm.
Gần đây chuyện trong căn tin La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không quản, đều là Bàn tử cùng mấy ông bà lão làm. Mỗi sáng ăn sáng xong, Bàn tử liền bắt đầu tính toán kế tiếp bữa trưa bữa tối muốn ăn cái gì. Các ông bà nào trong viện không có chuyện làm liền cùng với cậu ta cùng nhau lên núi hái rau.
Lúc nấu cơm cậu ta lấy rổ đồ ăn muốn sơ chế đến trong viện, một thoáng chốc các ông bà đều làm xong cho, nấu cơm xong còn giúp đỡ phân cơm phân đồ ăn.
Người đến ăn cơm ở trên Ngưu Vương trang rất hỗn tạp, La Mông không có khả năng yêu cầu mỗi người bọn họ đưa ra giấy khám sức khỏe cho nên áp dụng chế độ cơm phần, mỗi người đồ ăn cố định, cơm nước xong thì tự rửa bát. Vấn đề khỏe mạnh này mọi người cũng rất quan tâm, không ít người tự mình mang chén đũa đến.
“Có cơm có cháo, muốn ăn cơm thì ăn cơm, muốn ăn cháo thì ăn cháo”. Đồ ăn đã chia xong, cơm tự mình bới, tránh cho lãng phí, ăn được bao nhiêu bới bấy nhiêu.
“Ôi, cháo bí đỏ à, ngửi thôi đã thấy thơm rồi, phơi nắng cả nửa ngày người đều khô quắt rồi, vừa lúc ăn chén cháo”.
“Còn có dưa hấu nữa, đừng ăn mấy món nhiều nước quá, nhanh đói”.
“Hì hì, uống chén cháo trước rồi lại ăn thêm chén cơm, sau cùng ăn dưa hấu”.
“Ừm! Cháo này nấu ngon!”.
“Ăn ngon!”.
“Mặc kệ, giữa trưa nay tôi chỉ uống cháo!”.
“Sư phó mập, cháo này làm thế nào mà ngon vậy?”.
“Tay nghề sư môn, không truyền ra ngoài”.
“Bàn tử, giữ lại hạt bí đỏ không?”. La Mông uống một ngụm cháo, hỏi Hầu Tuấn.
“Hắc, cái này còn cần anh nhắc”. Lúc này Bàn tử đang bưng tô bự ngồi xổm ở hành lang căn tin phù phù uống cháo.
“Khi nào rang một chảo a?”. Nghe nói hạt bí đỏ đối đàn ông con trai tốt ghê lăm, không biết thật hay giả.
“Còn phải tích cóp thêm nữa”.
“Bí đỏ trên núi không phải chín rất nhiều sao, lát nữa tôi hái hết chúng bổ lấy hạt”.
“Bí đỏ nhiều như thế ăn không xong thì làm thế nào a?”. Bàn tử vốn định chậm rãi tích cóp hạt bí đỏ. mà.
“Sợ cái gì, Ngưu Vương trang chúng ta có đầy trâu mà, mỗi con cắn một ngụm thì hết”. Vốn dĩ La Mông định dùng thịt bí đỏ cho trâu ăn.
“Cho trâu ăn?”. Bàn tử vừa nghe liền nhảy dựng: “Cái này sao có thể dùng cho trâu ăn chứ?”.
“Lão Chu a, bí đỏ vừa ngọt vừa bùi như thế này đem đi cho trâu ăn cũng quá lãng phí”. Những người đang ăn cơm bên cạnh cũng tiếp lời.
“Bí đỏ nhà tôi đầy một ngọn núi, chỉ dựa vào mấy người ăn hết được sao?”.
“Cậu có thể đem đi bán”.
“Bí đỏ cái thứ này không dễ bán như dưa hấu, phiền toái, sau này lúc mọi người về cũng có thể mua về nhà ăn thử. Thứ này lớn, cả đại gia đình ăn một ngày cũng không hết non nửa trái”.
Huống chi trâu trên núi anh cũng cần thưởng xuyên bổ sung dinh dưỡng, nên đám bí đỏ này La Mông ngay từ đầu liền không định bán. Bí đỏ chỗ bọn anh giá rẻ, cơ bản bán chẳng được mấy đồng tiền.
“Trâu nhà anh ăn được đã đủ ngon rồi”. Bàn tử vẫn cảm thấy đáng tiếc: “Lát nữa anh hái bí đỏ về để ở trong viện, tôi đến làm”.
“Được thôi”. Việc này La Mông không có một chút ý kiến, Bàn tử nói đến làm chính là muốn làm ra món mới.
Ăn cơm rửa chén xong, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau đi chuồng trâu cầm mấy thứ này kia rồi chở một xe bù nhìn lên sườn núi. Mấy con chim này quả nhiên đều là cần ăn không muốn mạng. Buổi sáng mới nghe qua một tiếng ưng kêu, lúc này mới bao lâu đã có không ít chim chóc lén lút chạy về đến ruộng hoa hướng dương.
“Xem ra không làm cái gì ghê gớm đến thì không dọa được chúng nó”.
“Túi lưới đâu?”.
“Bù nhìn đè lên rồi”.
“Mang theo dây thừng?”.
“Trong túi tớ”.
“Vậy chúng ta đi”.
“Đi thôi, tớ cắm bù nhìn này lên trước”.
La Mông chọn mấy chỗ đặc biệt dễ nhìn thấy ở ruộng hoa hướng dương cắm bù nhìn.
Một thoáng chốc Tiếu Thụ Lâm quay lại, trong túi lưới có hơn một con chim. Tiếu Thụ Lâm nắm cánh chim để La Mông cột sợi dây thừng nhỏ ở chân nó, một đầu khác thì cột ở trên cánh tay bù nhìn.
La Mông cột dây xong thì Tiếu Thụ Lâm mới buông tay ra. Con chim ngốc này còn còn tưởng rằng mình lấy lại tự do, “Chíp” một tiếng liền vỗ cánh muốn bay, kết quả bị dây thừng trên chân kéo một cái, bổ nhào rớt xuống treo dưới cánh tay bù nhìn.
“Chíp chíp! Chíp chíp!”. Con chim này vẫn không chịu từ bỏ, vỗ cánh bay vài lần, mỗi lần đều bị kéo về. Sau đó nó rút cuộc chú ý đến sợi dây trên chân mình, lấy mỏ mổ. Đừng xem sợi dây này mảnh, hồi trước ngay cả chồn cũng không cắn đứt nó được. Con chim này lại làm sao có thể làm gì được nó.
“Chíp! Chíp! Chíp! Chíp! Chíp!”. Con chim nhỏ đậu ở cánh tay bù nhìn phát ra một chuỗi tiếng kêu tuyệt vọng.
“Lát nữa sẽ không chết chứ?” Tiếu Thụ Lâm nói.
“Chỉ buộc nó một buổi chiều, còn có bù nhìn che mát nữa, không chết được”. Lúc đầu La Mông còn tính buộc mấy con chim chết trên người bù nhìn nữa, sau nghĩ lại thấy có chút hung tàn nên thôi.
“Chỉ một con này có đủ hay không?”. Đầu óc chim không thông minh lắm, chỉ một con này nói thật không biết có phát ra tác dụng cảnh báo hay không nữa.
“Lại bắt thêm mấy con, chúng ta bắt ở ruộng hoa hướng dương là được. Mỗi con bù nhìn đều cột lấy một con, để chúng nó biết bù nhìn nhà chúng ta cũng không phải để đó coi chơi”.
Bọn La Mông mới đi, rất nhanh đã có một đám chim chóc bay đến phía trên con bù nhìn cột con chim nhỏ này. Chúng nó kêu líu ríu một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không dám đậu xuống.
Con bị cột kia càng không ngừng vỗ cánh muốn bay đi cùng đồng bọn. Đáng tiếc nó mỗi lần nếm thử cuối cũng đều lấy thất bại chấm dứt. Cuối cùng nó đành phải lui mình ở dưới mũ rơm của bù nhìn, rụt cổ trốn ở chỗ râm.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi xung quanh ở mảnh núi này một lúc lâu. Đầu tiên là bắt mấy con chim, sau đó chim chóc đềuu bị dọa chạy mất, bọn họ ngồi trốn ở dưới bóng cây cách đó không xa hóng mát, chờ có con chim nào không sợ chết quay lại ruộng hoa hướng dương, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại bắt đầu hành động bắt chim lần nữa.
Mảnh núi này dựng hơn mười con bù nhìn, cơ hồ trên người mỗi con đều bị cột một hai chú chim nhỏ. Chúng nó phát ra tiếng kêu tuyệt vọng líu ríu lại luống cuống, khiến tất tất cả chim chóc gần đó sự tới mức không dám đến gần.
Lũ chim này bị cột cả một buổi trưa, chờ đến khi mặt trời lặn phía Tây thì La Mông mới thả chúng đi.
“Ngao! Ngao!”. Bù nhìn thật là đáng sợ đáng sợ! Thật là đáng sợ
“Cạc cạc cạc cạc!”. Ma quỷ! Ma quỷ!
“Chíp! Chíp! Chíp”. Ta muốn chuyển nhà! Chuyển nhà!
Sáng hôm sau La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại đến ruộng hoa hướng dương, thế nhưng còn có chim nhỏ ở chỗ đó ăn trộm hạt hoa hướng dương ăn. Không biết nên nói mấy con này rốt cục là gan quá lớn hay đầu óc rất ngu.
Dù sao đều đến đây rồi, để bọn nó nếm thử sự lợi hại của bù nhìn đi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cầm lấy túi lưới trên mặt đất đi bắt chim thêm lần nữa, Tiếu Thụ Lâm tay mắt lanh lẹ, công phu bắt chim tự nhiên là không kém. La Mông ngũ cảm nhanh nhạy, mấy con trốn trong bụi cỏ vọng tưởng trốn được một kiếp, hết thảy cũng chưa có thể trốn khỏi bàn tay anh.
Lặp lại như thế mấy ngày, mười mấy con bù nhìn trên mảnh ruộng hoa hướng dương ấy từ nay về sau thành ác mộng trong cảm nhận của nhóm chim nhỏ, sau này La Mông cắm bù nhìn ở đâu thì đám chim chóc không dám bay đến chỗ ấy.
Về sau, ở trên Ngưu Vương trang mỗi khi có chim non sinh ra, chim bố chim mẹ đều phải không ngừng nhắc nhở: Ngàn vạn lần đừng tới gần bù nhìn, con à, bù nhìn rất nguy hiểm!
Beta: Mèo
Bị bọn La Mông dọa như vậy, cả buổi chiều này ruộng hoa hướng dương đều yên tĩnh, chờ tới lúc chạng vạng mới lại có mấy con chim chỉ cần ăn không cần mạng lẻ tẻ bay đến ruộng ăn hạt hướng dương.
Sáng hôm sau triền núi kia lại lần nữa náo nhiệt lên, lũ chim rất nhanh liền phát hiện ngày hôm qua chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, vì thế chúng nó lại bay về đến thiên đường này một lần nữa.
“Ó!!!!!!”. Một tiếng ưng kêu to rõ vang lên trên Ngưu Vương trang.
“Ngao! Ngao!”. Diều hâu đến đây! Chạy mau!
“Chi chi chi chi! Chíp chíp chíp chíp chíp!”. Chim trên núi loạn thành một đoàn, không được mấy phút đều tự tìm chỗ bí mật núp đi.
“Cậu nói biện pháp này của chúng ta xài được mấy ngày?”. Cất loa đi, La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.
“Cùng lắm cũng chỉ được tám ngày mười ngày”. Tiếu Thụ Lâm cũng không lạc quan lắm.
“Cậu có cảm giác chim trên núi này gần đây nhiều hơn hay không?”.
“Ước chừng khắp nơi đều đến đây”. Tiếu Thụ Lâm nói xong,nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười.
“Không được, lát nữa về làm mấy con bù nhìn đi”. Hồi trước bắp đậu chín, tuy là cũng bị chúng nó ăn chút, nhưng chung quy cũng ít hơn, đợt này hoa hướng dương chín, vậy thì khủng khiếp, lũ chim này đều sắp ăn tới điên rồi.
Đầu tiên La Mông và Tiếu Thụ Lâm về nhà cầm mấy bộ quần áo cũ, sau đó trở lại trên Ngưu Vương trang, kiếm gậy trúc, rơm làm bù nhìn, trước lấy hai cây trúc buộc thành hình chữ thập, bện rơm ở bên ngoài rồi mặc quần áo cho nó.
“Lão Chu, đây là làm cái gì?”. Lát nữa là giờ cơm, người làm việc ở trên núi lục tục đi xuống.
“Làm bù nhìn, cái này còn nhìn không ra”. Bên cạnh có một đứa bé choai choai liền nói.
“Tôi nói chim chóc trên núi các cậu cũng thật quá nhiều, chủng loại cũng không ít. Tôi mới vừa thấy mấy con họa mi, dáng vẻ lớn lên thật khiến người ta thích”.
“Nhưng mà hơi nhiều chút, mấy người xem lưng tôi này”.
“Oa, trăng trắng này là cái gì? Phân chim à?”.
“Đúng vậy, tôi còn coi như tốt, mấy ngày hôm trước gã nào đó, chẳng phải là ngửa đầu định hắt xì thôi, bộp một cái, một đống phân chim đập ngay trên mặt mình”.
“Ha ha, không rớt trúng miệng gã coi như gặp may rồi”.
“Lão Chu, tôi bảo cậu làm cái bù nhìn này chắc chắn không có nhiều lắm tác dụng”.
“Chim bây giờ khôn lắm.”
“Không phải còn có máy đuổi chim, mua vài cái đi a, bớt việc”.
“Nếu là tôi tốt nhất nuôi con chim ưng”.
“Ưng trưởng thành không dễ dạy, ưng nhỏ mua về, chờ tới lúc nó lớn mọi chuyện đã xong”.
“Lão Chu, hay là để cho mấy con chó nhà cậu ngồi ruộng trông đi”.
“Trời nắng to như vầy, đừng để bọn chó phơi nắng bị bệnh”.
Những người này mồm năm miệng mười, La Mông và Tiếu Thụ Lâm tự mình lo làm bù nhìn, làm hơn mười cái, có áo có quần, trên đầu còn đội mũ rơm.
“Ăn cơm!”. Bàn tử rống một tiếng, những người này liền tranh tranh đẩy đẩy nhau đi đến căn tin. Nói La Mông mời đến tay đầu bếp mập này tay nghề thật sự không phải giỡn, từ khi gã đến đây thức ăn trên Ngưu Vương trang lại nâng lên một bậc.
“Lão Chu, các cậu cũng đừng làm nữa, ăn cơm trước đi. Thứ này làm cũng không có tác dụng mấy”. Một người đàn ông ước chừng ba bốn mươi tuổi nói với La Mông.
“Hì, bù nhìn người ta không có tác dụng, bù nhìn nhà bọn tôi lại khác”. La Mông đội thêm mũ rơm cuối cùng lên đầu con bù nhìn Tiếu Thụ Lâm mới làm xong, buộc dây lưng cho nó, lúc này mới vỗ vỗ quần đứng lên đi vào căn tin ăn cơm.
Gần đây chuyện trong căn tin La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không quản, đều là Bàn tử cùng mấy ông bà lão làm. Mỗi sáng ăn sáng xong, Bàn tử liền bắt đầu tính toán kế tiếp bữa trưa bữa tối muốn ăn cái gì. Các ông bà nào trong viện không có chuyện làm liền cùng với cậu ta cùng nhau lên núi hái rau.
Lúc nấu cơm cậu ta lấy rổ đồ ăn muốn sơ chế đến trong viện, một thoáng chốc các ông bà đều làm xong cho, nấu cơm xong còn giúp đỡ phân cơm phân đồ ăn.
Người đến ăn cơm ở trên Ngưu Vương trang rất hỗn tạp, La Mông không có khả năng yêu cầu mỗi người bọn họ đưa ra giấy khám sức khỏe cho nên áp dụng chế độ cơm phần, mỗi người đồ ăn cố định, cơm nước xong thì tự rửa bát. Vấn đề khỏe mạnh này mọi người cũng rất quan tâm, không ít người tự mình mang chén đũa đến.
“Có cơm có cháo, muốn ăn cơm thì ăn cơm, muốn ăn cháo thì ăn cháo”. Đồ ăn đã chia xong, cơm tự mình bới, tránh cho lãng phí, ăn được bao nhiêu bới bấy nhiêu.
“Ôi, cháo bí đỏ à, ngửi thôi đã thấy thơm rồi, phơi nắng cả nửa ngày người đều khô quắt rồi, vừa lúc ăn chén cháo”.
“Còn có dưa hấu nữa, đừng ăn mấy món nhiều nước quá, nhanh đói”.
“Hì hì, uống chén cháo trước rồi lại ăn thêm chén cơm, sau cùng ăn dưa hấu”.
“Ừm! Cháo này nấu ngon!”.
“Ăn ngon!”.
“Mặc kệ, giữa trưa nay tôi chỉ uống cháo!”.
“Sư phó mập, cháo này làm thế nào mà ngon vậy?”.
“Tay nghề sư môn, không truyền ra ngoài”.
“Bàn tử, giữ lại hạt bí đỏ không?”. La Mông uống một ngụm cháo, hỏi Hầu Tuấn.
“Hắc, cái này còn cần anh nhắc”. Lúc này Bàn tử đang bưng tô bự ngồi xổm ở hành lang căn tin phù phù uống cháo.
“Khi nào rang một chảo a?”. Nghe nói hạt bí đỏ đối đàn ông con trai tốt ghê lăm, không biết thật hay giả.
“Còn phải tích cóp thêm nữa”.
“Bí đỏ trên núi không phải chín rất nhiều sao, lát nữa tôi hái hết chúng bổ lấy hạt”.
“Bí đỏ nhiều như thế ăn không xong thì làm thế nào a?”. Bàn tử vốn định chậm rãi tích cóp hạt bí đỏ. mà.
“Sợ cái gì, Ngưu Vương trang chúng ta có đầy trâu mà, mỗi con cắn một ngụm thì hết”. Vốn dĩ La Mông định dùng thịt bí đỏ cho trâu ăn.
“Cho trâu ăn?”. Bàn tử vừa nghe liền nhảy dựng: “Cái này sao có thể dùng cho trâu ăn chứ?”.
“Lão Chu a, bí đỏ vừa ngọt vừa bùi như thế này đem đi cho trâu ăn cũng quá lãng phí”. Những người đang ăn cơm bên cạnh cũng tiếp lời.
“Bí đỏ nhà tôi đầy một ngọn núi, chỉ dựa vào mấy người ăn hết được sao?”.
“Cậu có thể đem đi bán”.
“Bí đỏ cái thứ này không dễ bán như dưa hấu, phiền toái, sau này lúc mọi người về cũng có thể mua về nhà ăn thử. Thứ này lớn, cả đại gia đình ăn một ngày cũng không hết non nửa trái”.
Huống chi trâu trên núi anh cũng cần thưởng xuyên bổ sung dinh dưỡng, nên đám bí đỏ này La Mông ngay từ đầu liền không định bán. Bí đỏ chỗ bọn anh giá rẻ, cơ bản bán chẳng được mấy đồng tiền.
“Trâu nhà anh ăn được đã đủ ngon rồi”. Bàn tử vẫn cảm thấy đáng tiếc: “Lát nữa anh hái bí đỏ về để ở trong viện, tôi đến làm”.
“Được thôi”. Việc này La Mông không có một chút ý kiến, Bàn tử nói đến làm chính là muốn làm ra món mới.
Ăn cơm rửa chén xong, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau đi chuồng trâu cầm mấy thứ này kia rồi chở một xe bù nhìn lên sườn núi. Mấy con chim này quả nhiên đều là cần ăn không muốn mạng. Buổi sáng mới nghe qua một tiếng ưng kêu, lúc này mới bao lâu đã có không ít chim chóc lén lút chạy về đến ruộng hoa hướng dương.
“Xem ra không làm cái gì ghê gớm đến thì không dọa được chúng nó”.
“Túi lưới đâu?”.
“Bù nhìn đè lên rồi”.
“Mang theo dây thừng?”.
“Trong túi tớ”.
“Vậy chúng ta đi”.
“Đi thôi, tớ cắm bù nhìn này lên trước”.
La Mông chọn mấy chỗ đặc biệt dễ nhìn thấy ở ruộng hoa hướng dương cắm bù nhìn.
Một thoáng chốc Tiếu Thụ Lâm quay lại, trong túi lưới có hơn một con chim. Tiếu Thụ Lâm nắm cánh chim để La Mông cột sợi dây thừng nhỏ ở chân nó, một đầu khác thì cột ở trên cánh tay bù nhìn.
La Mông cột dây xong thì Tiếu Thụ Lâm mới buông tay ra. Con chim ngốc này còn còn tưởng rằng mình lấy lại tự do, “Chíp” một tiếng liền vỗ cánh muốn bay, kết quả bị dây thừng trên chân kéo một cái, bổ nhào rớt xuống treo dưới cánh tay bù nhìn.
“Chíp chíp! Chíp chíp!”. Con chim này vẫn không chịu từ bỏ, vỗ cánh bay vài lần, mỗi lần đều bị kéo về. Sau đó nó rút cuộc chú ý đến sợi dây trên chân mình, lấy mỏ mổ. Đừng xem sợi dây này mảnh, hồi trước ngay cả chồn cũng không cắn đứt nó được. Con chim này lại làm sao có thể làm gì được nó.
“Chíp! Chíp! Chíp! Chíp! Chíp!”. Con chim nhỏ đậu ở cánh tay bù nhìn phát ra một chuỗi tiếng kêu tuyệt vọng.
“Lát nữa sẽ không chết chứ?” Tiếu Thụ Lâm nói.
“Chỉ buộc nó một buổi chiều, còn có bù nhìn che mát nữa, không chết được”. Lúc đầu La Mông còn tính buộc mấy con chim chết trên người bù nhìn nữa, sau nghĩ lại thấy có chút hung tàn nên thôi.
“Chỉ một con này có đủ hay không?”. Đầu óc chim không thông minh lắm, chỉ một con này nói thật không biết có phát ra tác dụng cảnh báo hay không nữa.
“Lại bắt thêm mấy con, chúng ta bắt ở ruộng hoa hướng dương là được. Mỗi con bù nhìn đều cột lấy một con, để chúng nó biết bù nhìn nhà chúng ta cũng không phải để đó coi chơi”.
Bọn La Mông mới đi, rất nhanh đã có một đám chim chóc bay đến phía trên con bù nhìn cột con chim nhỏ này. Chúng nó kêu líu ríu một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không dám đậu xuống.
Con bị cột kia càng không ngừng vỗ cánh muốn bay đi cùng đồng bọn. Đáng tiếc nó mỗi lần nếm thử cuối cũng đều lấy thất bại chấm dứt. Cuối cùng nó đành phải lui mình ở dưới mũ rơm của bù nhìn, rụt cổ trốn ở chỗ râm.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi xung quanh ở mảnh núi này một lúc lâu. Đầu tiên là bắt mấy con chim, sau đó chim chóc đềuu bị dọa chạy mất, bọn họ ngồi trốn ở dưới bóng cây cách đó không xa hóng mát, chờ có con chim nào không sợ chết quay lại ruộng hoa hướng dương, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại bắt đầu hành động bắt chim lần nữa.
Mảnh núi này dựng hơn mười con bù nhìn, cơ hồ trên người mỗi con đều bị cột một hai chú chim nhỏ. Chúng nó phát ra tiếng kêu tuyệt vọng líu ríu lại luống cuống, khiến tất tất cả chim chóc gần đó sự tới mức không dám đến gần.
Lũ chim này bị cột cả một buổi trưa, chờ đến khi mặt trời lặn phía Tây thì La Mông mới thả chúng đi.
“Ngao! Ngao!”. Bù nhìn thật là đáng sợ đáng sợ! Thật là đáng sợ
“Cạc cạc cạc cạc!”. Ma quỷ! Ma quỷ!
“Chíp! Chíp! Chíp”. Ta muốn chuyển nhà! Chuyển nhà!
Sáng hôm sau La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại đến ruộng hoa hướng dương, thế nhưng còn có chim nhỏ ở chỗ đó ăn trộm hạt hoa hướng dương ăn. Không biết nên nói mấy con này rốt cục là gan quá lớn hay đầu óc rất ngu.
Dù sao đều đến đây rồi, để bọn nó nếm thử sự lợi hại của bù nhìn đi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cầm lấy túi lưới trên mặt đất đi bắt chim thêm lần nữa, Tiếu Thụ Lâm tay mắt lanh lẹ, công phu bắt chim tự nhiên là không kém. La Mông ngũ cảm nhanh nhạy, mấy con trốn trong bụi cỏ vọng tưởng trốn được một kiếp, hết thảy cũng chưa có thể trốn khỏi bàn tay anh.
Lặp lại như thế mấy ngày, mười mấy con bù nhìn trên mảnh ruộng hoa hướng dương ấy từ nay về sau thành ác mộng trong cảm nhận của nhóm chim nhỏ, sau này La Mông cắm bù nhìn ở đâu thì đám chim chóc không dám bay đến chỗ ấy.
Về sau, ở trên Ngưu Vương trang mỗi khi có chim non sinh ra, chim bố chim mẹ đều phải không ngừng nhắc nhở: Ngàn vạn lần đừng tới gần bù nhìn, con à, bù nhìn rất nguy hiểm!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà
- Chương 2: Trên đường đi gặp nghé con
- Chương 3: Nhị Lang cứu mẹ
- Chương 4: Đàm phán ly hôn
- Chương 5: Phải nuôi liền nuôi trâu bản địa
- Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần
- Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
- Chương 8: La Mông gặp khó khăn
- Chương 9: Người trẻ tuổi trí nhớ thật kém
- Chương 10: La Mông coi tiền như rác
- Chương 11: Vắt sữa ở chuồng trâu
- Chương 12: Không cha cũng không sao
- Chương 13: Gần đây Tiếu Thụ Lâm có chút phiền muộn
- Chương 14: La Mông không phải dễ chọc
- Chương 15: Tứ lạng bạt thiên cân
- Chương 16: Lúc này La Mông lại có lời rồi
- Chương 17: Chồn ghi thù?
- Chương 18: Tai họa bất ngờ
- Chương 19: Tính toán của Tiếu lão đại
- Chương 20: Mùa xuân sâu mập
- Chương 21: Du xuân?
- Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
- Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?
- Chương 24: Tự mình mang tô đủ phân lượng
- Chương 25: Mật hoa cẩu kỷ, rượu cẩu kỷ
- Chương 26: Không thiếu tiền cũng thịt đau
- Chương 27: Trấn Thủy Ngưu là địa phương tốt a…
- Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
- Chương 29: Trộm mật ong hợp pháp?…
- Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…
- Chương 31: Mở rộng việc tuyển người
- Chương 32: Thích một người chính là như vậy……
- Chương 33: Đời người luôn tràn ngập kinh hỉ…
- Chương 34: Đại Hoa là ai?…
- Chương 35: Thay Vương gia trang bày mưu tính kế……
- Chương 36: Cạnh tranh kịch liệt…
- Chương 37: Dâu tây tháng 5 ngon miệng…
- Chương 38: Biết đồ ăn cùng cỏ khác nhau cái gì không?…
- Chương 39: Tri âm và vân vân…
- Chương 40: Trước khoen mũi có gì? . . .
- Chương 41: Đất nước có ngưu nhân* xuất hiện
- Chương 42: Cô gái biết võ…
- Chương 43: Một ít người là bao nhiêu người nha……
- Chương 44: Tiêu chuẩn con dâu của Tiếu lão đại…
- Chương 45: Tuyển công nhân trên mạng…
- Chương 46: Hoàng đại tiên thật hung tàn…
- Chương 47: Một xâu mộc nhĩ xám…
- Chương 48: Chó bự biệt nữu
- Chương 49: Người đàn ông mạnh mẽ tình cảm và vân vân…
- Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…
- Chương 51: Người này sao có thể sống thành như vậy chứ…
- Chương 52: Trời mưa sét đánh…
- Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…
- Chương 54: Một anh đẹp trai
- Chương 55: Tới lò rèn đi
- Chương 56: Ngày hoàng đạo…
- Chương 57: Chúng ta cùng đi bán dưa…
- Chương 58: Chồng chồng song song hái dưa…
- Chương 59: Viên mãn rồi…
- Chương 60: Thái Hoa xà tìm dược đường sống trong chỗ chết…
- Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
- Chương 62: Con rắn này khi dễ tớ!…
- Chương 63: Đi khai hoang thôi người thành phố
- Chương 64: Một nắm hạt dưa…
- Chương 65: Đây cũng rất trâu bò . .
- Chương 66: Chó cha đến đây…
- Chương 67: Nha Nha rất khổ sở…
- Chương 68: Bị ghét bỏ…
- Chương 69: Lần sau thật để cậu ở trên…
- Chương 70: Cậu khác biệt. . .
- Chương 71: Bước tiến mới của Lò rèn…
- Chương 72: Chim chóc thật kiêu ngạo…
- Chương 73: Bù nhìn rất nguy hiểm…
- Chương 74: Lại đi Đồng thành
- Chương 75: Rốt cuộc vẫn thượng hỏa…
- Chương 76: Đậu này chỉ trên trời mới có…
- Chương 77: Lần sau tớ cõng được không?…
- Chương 78: Cảnh giới cao nhất của ăn hàng
- Chương 79: Sự kiện《Bách độc phổ》…
- Chương 80: Phúc họa dựa vào bổn tướng…
- Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…
- Chương 82: Nếu cậu thật sự ngượng ngùng…
- Chương 83: Khi giấc mơ trở thành sự thật…
- Chương 84: Bi thương của gà hầm hạt dẻ…
- Chương 85: Mộng tưởng phải kiên trì…
- Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
- Chương 87: Tiêu chuẩn mới của nhân phẩm thấp kém…
- Chương 88: Tặng quà và được tặng quà…
- Chương 89: Dây khoai lang đổi heo…
- Chương 90: Làm ông chủ chính là điểm ấy không tốt…
- Chương 91: Mừng hụt…
- Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…
- Chương 93: Gió Bắc thổi…
- Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219: Thiếu
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226: Thiếu
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230: Thiếu
- Chương 231: Thiếu
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Phiên ngoại 1
- Chương 275: Phiên ngoại 2