Toàn Cầu Xâm Nhập - Chương 226
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Toàn Cầu Xâm Nhập
Chương 226
Nói tới đây, dì Thu thở dài:
- Trong khoảng thời gian con ở trên núi, Đào bác sĩ đi thăm mẹ của hắn, mang theo đồ vật cho bà ấy, sau khi trở về chấm đen trên mặt biến nhiều không ít.
Quý Hủ:
* * *
- Một mình hắn đi?
Dì Thu đem rau xanh bỏ vào trong chậu:
- Tự thuê xe đi qua, sau đó bị Bạch Đình Nham đưa về.
Quý Hủ ném đồ ăn trong tay, cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Chỉ cần Hà Linh không chết, Đào Thanh Ngô sẽ luôn luôn nhớ, dù sao cũng là mẹ hắn, cho dù người không tốt cũng không thể mặc kệ.
Quý Hủ cân nhắc, có phải nên làm cho Hà Linh sớm biến thành cuồng thi một chút thì tốt hơn?
Người khác có lẽ không thể nắm giữ trình độ ăn mòn của vật chất hắc ám trong tay, nhưng tiểu đọa biến thú có thể, một ánh mắt, ổn thỏa biến thành cuồng thi.
Nhưng Quý Hủ không quá muốn làm như vậy, Đào Thanh Ngô đã là người trưởng thành công tác đã vài năm, tốt nhất làm cho hắn tự mình giải quyết, nếu hắn muốn rời khỏi căn cứ gieo trồng đi bồi mẹ hắn, Quý Hủ sẽ không ngăn cản.
Quý Hủ nhớ tới cũng đã hồi lâu không gặp Bố tể cùng tiểu Ô Ô, hắn đi ra nhà ấm, cũng không phát hiện hai tiểu tử kia.
- Bố tể? Ô Ô?
Quý Hủ kêu một tiếng.
- Oa.. ba ba!
Nơi cửa hông, đột nhiên truyền ra tiếng khóc thật lớn, Quý Hủ biến sắc vội vàng chạy tới.
- Ô Ô làm sao vậy? Tại sao khóc?. Ngôn Tình Tổng Tài
Dì Thu chạy ra nhà ấm.
Tiết trời ấm lại, trẻ con bị nhốt ở nhà suốt mùa đông rốt cục có thể chạy ra ngoài chơi.
Tiểu Dương Oản mang theo Ô Ô cùng Bố tể đang chơi trước cửa nhà ăn, Trương thúc ở bên cạnh sửa sang đất vườn, thuận tiện chiếu cố nhi đồng.
Trương thúc làm một lát thì ngẩng đầu không nhìn thấy nhi đồng, nơi cửa chỉ có Dương Oản cùng Bố tể, tất cả đều nhìn thấy trong phòng ăn, sau đó liền truyền ra thanh âm tiểu Ô Ô khóc lớn, làm hắn hoảng sợ tới mức ném cây cuốc chạy vào.
Bố tể không biết nhìn thấy gì, toàn thân lông mao đều tạc lên, khom lưng nhe răng, tiểu móng vuốt múa may sau đó vọt đi vào.
Trương thúc chạy tới cửa nhà ăn liền nhìn thấy Bố tể bái lên bả vai tiểu Ô Ô, một móng vuốt khác đang múa may hướng khác, không ngừng nhe răng hung dữ.
Tiểu Ô ô ngồi dưới đất khóc lớn, tay trái của hắn còn nằm trong tay Dương Mỹ Anh, bà cầm tay hắn không buông.
Trương thúc xông vào túm mở tay của bà, ôm lấy hai tiểu tử kia.
Dương Mỹ Anh từ trên ghế đẩu ngã xuống đất, tròng mắt thất thần lại có tiêu cự, mờ mịt nhìn tay của mình.
- Ngoan bảo không sợ, ông nội ở trong này.
Trương thúc vội vàng dỗ dành, tiểu Ô Ô còn đang khóc lớn, hắn chưa từng khóc như vậy.
Trương thúc gấp tới mức đổ mồ hôi, tưởng tiểu Ô Ô bị nắm bị thương, sốt ruột kiểm tra tay trái của nhi đồng, hồn đều dọa bay, toàn bộ tay trái của tiểu Ô Ô đều biến thành màu đen.
Quý Hủ xông tới:
- Sao lại thế này?
- Ba ba!
Nhìn thấy Quý Hủ, tiểu Ô Ô vươn tay cần ba ba ôm, bàn tay vươn ra cũng là màu đen.
Trong lòng Quý Hủ cả kinh, tiếp nhận tiểu Ô Ô, kiểm tra tay trái của hắn, xăn tay áo, màu đen lan tràn tận khuỷu tay.
Tiểu Ô Ô một mực khóc, hiển nhiên rất khó chịu.
Tiểu đọa biến thú đang uốn trong lòng Quý Hủ ngủ say bị đánh thức, vươn đầu nhỏ, ánh mắt mờ mịt còn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Ô Ô chứng kiến tiểu đọa biến thú, thút thít dừng khóc, đưa bàn tay nhỏ bé rất đau làm cho đại ba ba thổi cho mình.
Đã vài ngày tiểu Ô Ô không gặp đại ba ba, muốn tìm đại ba ba, Quý Hủ đem tiểu đọa biến thú giới thiệu cho hắn, đây là đại ba ba trong một loại hình thái khác, chờ sau khi đại ba ba biến thành hình người, có thể tiếp tục mang theo tiểu Ô Ô chơi.
Năng lực tiếp nhận của trẻ con rất mạnh, chỉ cần nhìn thấy tiểu đọa biến thú, liền kêu đại ba ba, hoàn toàn không cảm thấy được không đúng chỗ nào.
Tiểu đọa biến thú bò ra khỏi lòng Quý Hủ, ngồi trên vai hắn, cái đuôi nhỏ nhốt chặt cổ hắn, vươn đầu nhỏ dùng miệng đụng đụng bàn tay nhỏ bé của tiểu Ô Ô.
Tiếng kêu khóc của tiểu Ô Ô làm kinh động không ít người, dì Thu đuổi tới, phòng khám bên nhà ăn cũng bị kinh động, bác sĩ y tá đều chạy qua.
Trịnh bác sĩ cũng chạy tới, chứng kiến mẹ mình chật hẹp đứng một bên, cúi thấp đầu, bộ dáng như làm sai sự, trong tay còn đang cầm túi khoai lang khô.
Trong lòng Trịnh bác sĩ bất an:
- Mẹ, xảy ra chuyện gì?
Nghe được thanh âm của đứa con, Dương Mỹ Anh vội ngẩng đầu, vội vàng giải thích:
- Mẹ, mẹ không phải cố ý.. mẹ chỉ muốn đút khoai lang cho nhi đồng, mẹ cũng không biết sẽ biến thành như vậy..
Ánh mắt Dương Mỹ Anh đỏ bừng, Trịnh bác sĩ cũng giật mình.
Hắn nhìn thấy làn da sạch sẽ của mẹ mình, chấm đen cơ hồ bao phủ toàn bộ khuôn mặt lúc này chỉ còn vụn vặt một ít, tinh thần của nàng thật tốt, ánh mắt hỗn độn biến thành sáng ngời, đồng tử cũng đã khôi phục bình thường.
Trịnh bác sĩ khiếp sợ nhìn chằm chằm mẹ mình, đại não vù vù, nhất thời không thể lên tiếng.
Hắn vì vấn đề ăn mòn của mẹ mà lao tâm lao lực quá độ, hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy, mẹ nhất định sẽ biến thành cuồng thi, nhưng hắn lại không có biện pháp thay đổi.
Cả đêm hắn không ngủ được, không nghĩ ra được biện pháp, hắn là một bác sĩ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình ngày từng ngày đi vào tử vong.
Hắn bị thống khổ thật lớn thổi quét, chuẩn bị hôm nay đi tìm Quý Hủ, hy vọng nghe được biện pháp giải quyết, đây là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn đi tìm Quý Hủ.
Hắn biết rõ hắn sợ hãi nhất không phải là Quý Hủ cự tuyệt hỗ trợ, mà là sợ Quý Hủ nói ra không có cách nào, đây mới là chuyện làm hắn tuyệt vọng nhất, cho nên hắn chậm chạp không đi tìm Quý Hủ, luôn ngao tới bây giờ, giống như hắn không hỏi thì sẽ còn có hi vọng.
Nhưng vật chất hắc ám trong người mẹ hắn lại đột nhiên thiếu nhiều như vậy!
Dương Chỉ cũng chạy tới, dỗ dành con gái, đem sự tình mình nhìn qua thuật lại một câu.
- Trong khoảng thời gian con ở trên núi, Đào bác sĩ đi thăm mẹ của hắn, mang theo đồ vật cho bà ấy, sau khi trở về chấm đen trên mặt biến nhiều không ít.
Quý Hủ:
* * *
- Một mình hắn đi?
Dì Thu đem rau xanh bỏ vào trong chậu:
- Tự thuê xe đi qua, sau đó bị Bạch Đình Nham đưa về.
Quý Hủ ném đồ ăn trong tay, cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Chỉ cần Hà Linh không chết, Đào Thanh Ngô sẽ luôn luôn nhớ, dù sao cũng là mẹ hắn, cho dù người không tốt cũng không thể mặc kệ.
Quý Hủ cân nhắc, có phải nên làm cho Hà Linh sớm biến thành cuồng thi một chút thì tốt hơn?
Người khác có lẽ không thể nắm giữ trình độ ăn mòn của vật chất hắc ám trong tay, nhưng tiểu đọa biến thú có thể, một ánh mắt, ổn thỏa biến thành cuồng thi.
Nhưng Quý Hủ không quá muốn làm như vậy, Đào Thanh Ngô đã là người trưởng thành công tác đã vài năm, tốt nhất làm cho hắn tự mình giải quyết, nếu hắn muốn rời khỏi căn cứ gieo trồng đi bồi mẹ hắn, Quý Hủ sẽ không ngăn cản.
Quý Hủ nhớ tới cũng đã hồi lâu không gặp Bố tể cùng tiểu Ô Ô, hắn đi ra nhà ấm, cũng không phát hiện hai tiểu tử kia.
- Bố tể? Ô Ô?
Quý Hủ kêu một tiếng.
- Oa.. ba ba!
Nơi cửa hông, đột nhiên truyền ra tiếng khóc thật lớn, Quý Hủ biến sắc vội vàng chạy tới.
- Ô Ô làm sao vậy? Tại sao khóc?. Ngôn Tình Tổng Tài
Dì Thu chạy ra nhà ấm.
Tiết trời ấm lại, trẻ con bị nhốt ở nhà suốt mùa đông rốt cục có thể chạy ra ngoài chơi.
Tiểu Dương Oản mang theo Ô Ô cùng Bố tể đang chơi trước cửa nhà ăn, Trương thúc ở bên cạnh sửa sang đất vườn, thuận tiện chiếu cố nhi đồng.
Trương thúc làm một lát thì ngẩng đầu không nhìn thấy nhi đồng, nơi cửa chỉ có Dương Oản cùng Bố tể, tất cả đều nhìn thấy trong phòng ăn, sau đó liền truyền ra thanh âm tiểu Ô Ô khóc lớn, làm hắn hoảng sợ tới mức ném cây cuốc chạy vào.
Bố tể không biết nhìn thấy gì, toàn thân lông mao đều tạc lên, khom lưng nhe răng, tiểu móng vuốt múa may sau đó vọt đi vào.
Trương thúc chạy tới cửa nhà ăn liền nhìn thấy Bố tể bái lên bả vai tiểu Ô Ô, một móng vuốt khác đang múa may hướng khác, không ngừng nhe răng hung dữ.
Tiểu Ô ô ngồi dưới đất khóc lớn, tay trái của hắn còn nằm trong tay Dương Mỹ Anh, bà cầm tay hắn không buông.
Trương thúc xông vào túm mở tay của bà, ôm lấy hai tiểu tử kia.
Dương Mỹ Anh từ trên ghế đẩu ngã xuống đất, tròng mắt thất thần lại có tiêu cự, mờ mịt nhìn tay của mình.
- Ngoan bảo không sợ, ông nội ở trong này.
Trương thúc vội vàng dỗ dành, tiểu Ô Ô còn đang khóc lớn, hắn chưa từng khóc như vậy.
Trương thúc gấp tới mức đổ mồ hôi, tưởng tiểu Ô Ô bị nắm bị thương, sốt ruột kiểm tra tay trái của nhi đồng, hồn đều dọa bay, toàn bộ tay trái của tiểu Ô Ô đều biến thành màu đen.
Quý Hủ xông tới:
- Sao lại thế này?
- Ba ba!
Nhìn thấy Quý Hủ, tiểu Ô Ô vươn tay cần ba ba ôm, bàn tay vươn ra cũng là màu đen.
Trong lòng Quý Hủ cả kinh, tiếp nhận tiểu Ô Ô, kiểm tra tay trái của hắn, xăn tay áo, màu đen lan tràn tận khuỷu tay.
Tiểu Ô Ô một mực khóc, hiển nhiên rất khó chịu.
Tiểu đọa biến thú đang uốn trong lòng Quý Hủ ngủ say bị đánh thức, vươn đầu nhỏ, ánh mắt mờ mịt còn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Ô Ô chứng kiến tiểu đọa biến thú, thút thít dừng khóc, đưa bàn tay nhỏ bé rất đau làm cho đại ba ba thổi cho mình.
Đã vài ngày tiểu Ô Ô không gặp đại ba ba, muốn tìm đại ba ba, Quý Hủ đem tiểu đọa biến thú giới thiệu cho hắn, đây là đại ba ba trong một loại hình thái khác, chờ sau khi đại ba ba biến thành hình người, có thể tiếp tục mang theo tiểu Ô Ô chơi.
Năng lực tiếp nhận của trẻ con rất mạnh, chỉ cần nhìn thấy tiểu đọa biến thú, liền kêu đại ba ba, hoàn toàn không cảm thấy được không đúng chỗ nào.
Tiểu đọa biến thú bò ra khỏi lòng Quý Hủ, ngồi trên vai hắn, cái đuôi nhỏ nhốt chặt cổ hắn, vươn đầu nhỏ dùng miệng đụng đụng bàn tay nhỏ bé của tiểu Ô Ô.
Tiếng kêu khóc của tiểu Ô Ô làm kinh động không ít người, dì Thu đuổi tới, phòng khám bên nhà ăn cũng bị kinh động, bác sĩ y tá đều chạy qua.
Trịnh bác sĩ cũng chạy tới, chứng kiến mẹ mình chật hẹp đứng một bên, cúi thấp đầu, bộ dáng như làm sai sự, trong tay còn đang cầm túi khoai lang khô.
Trong lòng Trịnh bác sĩ bất an:
- Mẹ, xảy ra chuyện gì?
Nghe được thanh âm của đứa con, Dương Mỹ Anh vội ngẩng đầu, vội vàng giải thích:
- Mẹ, mẹ không phải cố ý.. mẹ chỉ muốn đút khoai lang cho nhi đồng, mẹ cũng không biết sẽ biến thành như vậy..
Ánh mắt Dương Mỹ Anh đỏ bừng, Trịnh bác sĩ cũng giật mình.
Hắn nhìn thấy làn da sạch sẽ của mẹ mình, chấm đen cơ hồ bao phủ toàn bộ khuôn mặt lúc này chỉ còn vụn vặt một ít, tinh thần của nàng thật tốt, ánh mắt hỗn độn biến thành sáng ngời, đồng tử cũng đã khôi phục bình thường.
Trịnh bác sĩ khiếp sợ nhìn chằm chằm mẹ mình, đại não vù vù, nhất thời không thể lên tiếng.
Hắn vì vấn đề ăn mòn của mẹ mà lao tâm lao lực quá độ, hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy, mẹ nhất định sẽ biến thành cuồng thi, nhưng hắn lại không có biện pháp thay đổi.
Cả đêm hắn không ngủ được, không nghĩ ra được biện pháp, hắn là một bác sĩ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình ngày từng ngày đi vào tử vong.
Hắn bị thống khổ thật lớn thổi quét, chuẩn bị hôm nay đi tìm Quý Hủ, hy vọng nghe được biện pháp giải quyết, đây là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn đi tìm Quý Hủ.
Hắn biết rõ hắn sợ hãi nhất không phải là Quý Hủ cự tuyệt hỗ trợ, mà là sợ Quý Hủ nói ra không có cách nào, đây mới là chuyện làm hắn tuyệt vọng nhất, cho nên hắn chậm chạp không đi tìm Quý Hủ, luôn ngao tới bây giờ, giống như hắn không hỏi thì sẽ còn có hi vọng.
Nhưng vật chất hắc ám trong người mẹ hắn lại đột nhiên thiếu nhiều như vậy!
Dương Chỉ cũng chạy tới, dỗ dành con gái, đem sự tình mình nhìn qua thuật lại một câu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335