Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 116: Không nỡ
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Đại tử đại sinh*
- Chương 3: Cảnh giường chiếu
- Chương 4: Chị tắt đèn đi
- Chương 5: Chưa nói câu nào đã cởi quần áo
- Chương 6: Diễn và ngược với diễn
- Chương 7: Nhún nhảy xoay tròn
- Chương 8: Nuốt
- Chương 9: Không phải bênh con
- Chương 10: Chụp ảnh
- Chương 11: Tiệc sinh nhật
- Chương 12: Chó ngao Tây Tạng a chó ngao Tây Tạng*
- Chương 13: Cảnh thân mật
- Chương 14: Nhập vai
- Chương 15: Khiêu khích
- Chương 16: Ra mặt
- Chương 17: Ngủ chung
- Chương 18: Diễn hôn
- Chương 19: Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 20: Công chúa công
- Chương 21: Đừng nhúc nhích
- Chương 22: Lần đầu tiên
- Chương 23: Lo eo của em
- Chương 24: Cuồng ma chiều vợ*
- Chương 25: Không vui
- Chương 26: Cặp đôi Quả Hồng
- Chương 27: Có nên
- Chương 28: Diễn xuất trong mắt người tình
- Chương 29: Đêm nay muốn chị
- Chương 30: Nữ hoàng chơi sủng
- Chương 31: Tác phẩm lớn
- Chương 32: Mê hoặc triều cương
- Chương 33: Diễn tình cảm
- Chương 34: Đi cửa sau
- Chương 35: Món ngon Quả Hồng
- Chương 36: Say rượu
- Chương 37: Rung động
- Chương 38: Rất phiền
- Chương 39: Đau eo
- Chương 40: Nhớ sao
- Chương 41: Hồ Ly tinh
- Chương 42: Ấm áp
- Chương 43: Liếm
- Chương 44: Không giữ được
- Chương 45: Muốn ôm
- Chương 46: Mút ngón tay
- Chương 47: Hối lộ cho em
- Chương 48: Chị dễ thương
- Chương 49: Rầu rĩ
- Chương 50: Thấy em
- Chương 51: Huyền ảo
- Chương 52: Yêu đương vụng trộm
- Chương 53: Hài lòng
- Chương 54: Cả thế giới đều nghĩ hai người yêu nhau
- Chương 55: Đói bụng
- Chương 56: Nghiêm túc
- Chương 57: Chị là độc nhất vô nhị
- Chương 58: Nhân gian khó xứng nhất thành đôi
- Chương 59: Không có cách nào
- Chương 60: Uống tí thuốc
- Chương 61: Trúng chiêu
- Chương 62: Quấn quýt si mê
- Chương 63: Như là mất mát
- Chương 64: Ngọt lịm
- Chương 65: Tỏ tình
- Chương 66: Khó phân thắng bại
- Chương 67: Là tình yêu cuồng nhiệt đấy
- Chương 68: Ăn em
- Chương 69: Vui vẻ
- Chương 70: Quyến rũ
- Chương 71: Quan tâm
- Chương 72: Tiền bối ở trên
- Chương 73: Finger condom* à
- Chương 74: Bị cảm cũng phải thể hiện tình yêu
- Chương 75: Bận rộn cũng phải yêu
- Chương 76: Chờ rất lâu rồi
- Chương 77: Rung động không chỉ một chút
- Chương 78: Bạn gái chu đáo
- Chương 79: Ma ma Mèo Sữa
- Chương 80: Phản công
- Chương 81: Mâu thuẫn căng thẳng
- Chương 82: Quyến rũ
- Chương 83: Khao khát
- Chương 84: Dụ dỗ
- Chương 85: Xấu hổ
- Chương 86: Muốn ngừng mà không được
- Chương 87: Cảm thấy xấu hổ
- Chương 88: Tạm xa nhau
- Chương 89: Một phút thời gian một phút em
- Chương 90: Đoạn tuyệt
- Chương 91: Có cách quản lý gia đình
- Chương 92: Thông minh
- Chương 93: Diễn thật làm thật
- Chương 94: Trẻ con
- Chương 95: Trấn an
- Chương 96: Lễ trao giải
- Chương 97: Công bố
- Chương 98: Phong hậu
- Chương 99: Cầu hôn
- Chương 100: Không thể mất đi
- Chương 101: Thiên Hậu muốn hoàn lương
- Chương 102: Lực nhảy đáng kinh ngạc
- Chương 103: Về vấn đề bác sĩ và bệnh nhân
- Chương 104: Bỏ được
- Chương 105: Công khai
- Chương 106: Ghen
- Chương 107: Chúc tết
- Chương 108: Tập võ
- Chương 109: Tốt nghiệp
- Chương 110: Cẩm y vệ
- Chương 111: Dị hình
- Chương 112: Ly hôn
- Chương 113: Dư luận
- Chương 114: Bị thương nặng
- Chương 115: Tan vỡ
- Chương 116: Không nỡ
- Chương 117: Trở về đoàn phim
- Chương 118: Gặp mặt
- Chương 119: Sóng gió
- Chương 120: Bỏng rát
- Chương 121: Trầm mê
- Chương 122: Dung hợp
- Chương 123: Chói rọi
- Chương 124: Gặp lại
- Chương 125: Ở chung
- Chương 126: Bị thương
- Chương 127: Chỗ ở
- Chương 128: Đoán
- Chương 129: Dạy dỗ
- Chương 130: Dứt khoát
- Chương 131: Mất đi
- Chương 132: Chủ nhân
- Chương 133: Sai một bước
- Chương 134: Rơi lệ
- Chương 135: Gặp lại lần nữa
- Chương 136: Hoảng loạn
- Chương 137: Hi vọng hão huyền
- Chương 138: Làm chó của chị
- Chương 139: Tiểu nộn mô
- Chương 140: Người xấu hổ
- Chương 141: Rơm rạ bay cao
- Chương 142: Tổn thương lẫn nhau
- Chương 143: Trở lại ban đầu
- Chương 144: Nàng là ánh sáng
- Chương 145: Đừng kiếm chuyện
- Chương 146: Tinh thần phấn chấn
- Chương 147: Hoa đào*
- Chương 148: Nhã nhặn bại hoại
- Chương 149: Giấm
- Chương 150: Ai có kĩ năng cao hơn
- Chương 151: Để tôi cô độc
- Chương 152: Ăn ngủ cắt móng tay
- Chương 153: Tập kích
- Chương 154: Trần trụi
- Chương 155: Chó ngốc
- Chương 156: Tắm rửa
- Chương 157: Heo sữa
- Chương 158: Theo đuổi
- Chương 159: Đề cử
- Chương 160: Chúc mừng
- Chương 161: Con đường rực rỡ
- Chương 162: Lấy lòng
- Chương 163: Ân cần
- Chương 164: Lưu manh
- Chương 165: Hấp hối
- Chương 166: Đừng
- Chương 167: Bẩm sinh
- Chương 168: Xin quay lại
- Chương 169: Cầu hôn?
- Chương 170: Đầu độc
- Chương 171: Ai mà không có tí thủ đoạn
- Chương 172: Nuôi heo
- Chương 173: Mở hướng quốc tế
- Chương 174: Chiêu hay có chiêu hay hơn
- Chương 175: Khen chị
- Chương 176: Ta Muốn Lên Trời
- Chương 177: Hôn không lái xe
- Chương 178: Bách điểu triêu phượng*
- Chương 179: Mở ra
- Chương 180: Cấp cứu
- Chương 181: Không giới hạn
- Chương 182: Đừng tưởng giỏi
- Chương 183: Đừng cọ
- Chương 184: Trấn an
- Chương 185: Tiểu Meo Meo của tôi
- Chương 186: Cơ thể kém cỏi
- Chương 187: Sủng ái Meo
- Chương 188: Tác dụng phụ
- Chương 189: Gọn gàng một chút
- Chương 190: Khí huyết dồi dào
- Chương 191: Sống chung
- Chương 192: Có hơi ngọt
- Chương 193: Miệng quạ đen
- Chương 194: Đấu đá ngầm
- Chương 195: Phí giữ im lặng
- Chương 196: Muộn tao
- Chương 197: Mê đắm
- Chương 198: Lại thấy tin tiêu cực
- Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai
- Chương 200: Dừng xe
- Chương 201: Đánh vỡ
- Chương 202: Ý chí sắt đá
- Chương 203: Mang thai
- Chương 204: Tội gì mà phải khổ như thế
- Chương 205: Tỉnh dậy
- Chương 206: Sống sót sau tai nạn
- Chương 207: Thời kì mang thai
- Chương 208: Sinh
- Chương 209: Tên của em
- Chương 210: Trò chơi nhập vai
- Chương 211: Quà kết hôn
- Chương 212: Đau
- Chương 213: Ngao biến thái
- Chương 214: Hôn lễ
- Chương 215: Tôi không phải quái vật
- Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ
- Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn
- Chương 218: Phiên ngoại
- Chương 219: Phiên ngoại Trình Dĩ Dung Cẩn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 116: Không nỡ
Trình Cẩm Chi siết chăn thật chặt, ngón tay trắng bệch. Nếu biết trước phải đối mặt với tình huống thế này, nàng sẽ không tỉnh lại. Nàng còn chưa nói với Dung Tự nàng khó chịu đến mức nào mới có thể chịu nổi. Dung Tự không muốn nghe nàng nói, còn muốn chia tay với nàng.
Nàng còn tưởng rằng tỉnh lại, Dung Tự sẽ dỗ nàng sẽ ở bên cạnh nàng, sẽ sờ sờ đầu của nàng. Nàng có thể làm nũng với Dung Tự, nói ý chí của mình mạnh mẽ đến mức nào. Nàng lợi hại đến dường nào, tại sao Dung Tự không nhìn nàng một cái.
Sao mà tỉnh lại, còn đau hơn kiếm sắc đâm xuyên cơ thể.
Lúc trước nàng đọc kịch bản, kịch bản thường nói đau thấu xương tủy. Phải thế nào mới đau thấu xương tủy. Trình Cẩm Chi thấy hô hấp của mình hơi khó khăn, khuôn mặt của nàng sắp xoắn vào nhau. Dung Tự, chị có thể giả vờ không nghe thấy, em cũng không thể phối hợp với chị sao?
Trình Cẩm Chi không biết liệu Dung Tự có nghe hay không, Dung Tự không quay đầu nhìn nàng, chỉ kéo cửa ra và bỏ đi. Sau khi Dung Tự đi, Cẩu Vũ vào đến. Cẩu Vũ nhìn Trình Cẩm Chi, thét lên, đôi mắt cũng trợn to theo: "Trình Cẩm Chi, cậu chảy máu. Sao chảy như thang bao vậy?"
*Thang bao: Một loại bánh bao lớn, trong nhân có chứa canh, khi ăn phải uống nước trong nhân trước sau đó ăn vỏ.
Trình Cẩm Chi bị đau la một tiếng, bụm kín ngực: "Cậu hét làm gì, đau là mình đau."
"Mình đi gọi chú dì."
"Cậu muốn dọa chết cha mẹ mình sao? Gọi bác sĩ..." Đây là gì với gì, bị thương nặng, bị đá, còn phải nói chuyện với bạn như heo.
Trình Cẩm Chi vừa dứt lời, cha mẹ Trình đã vào đến. Trông cha mẹ rất thảm hại, Trình Cẩm Chi chưa bao giờ thấy cha mẹ như thế. Dù nhà nàng phá sản, cha mẹ cũng không thảm hại như vậy. Vừa thấy cha mẹ, Trình Cẩm Chi cũng không chịu được nữa. Cha mẹ ôm lấy Trình Cẩm Chi, nói mơ hồ không hoàn chỉnh: " Con không sao là tốt rồi, con dọa chết cha với mẹ của con..."
"Con gái con không có chuyện gì là tốt rồi..." Nước mắt của mẹ vẫn rơi xuống.
"Tự Nhi biết không? Cẩu Vũ con đi nói cho..."
"Em ấy chia tay với con." Nghe thấy cái tên này, Trình Cẩm Chi lại bắt đầu trở nên luống cuống. Vết thương rách ra rồi, Trình Cẩm Chi bụm lồng ngực không ngừng chảy máu: "Em ấy muốn chia tay với con."
Cha mẹ Trình vội vã ôm lấy Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, con đừng nhúc nhích... Vết thương bị rách rồi..."
"Em ấy không cần con." Trình Cẩm Chi vùng vẫy trong vòng tay của cha mẹ, có lẽ do vết thương quá đau đớn. Nàng hít mấy hơi, thút thít. Mặt yếu ớt của nàng, chỉ dám biểu lộ ở trước mặt cha mẹ. Ở trước đối phương, chẳng đáng nhắc tới.
Cái tên Dung Tự này, hiện tại như một cây đinh sắc nhọn.
Cẩm Chi, mình chia tay đi.
Đâm vào lòng nàng.
Cả người Trình Cẩm Chi trở nên luống cuống khác thường, nàng nắm chặt vết thương của mình, khó chịu kêu khóc.
"Cẩm Chi..." Cha mẹ ôm Trình Cẩm Chi thật chặt, tay chân của họ có hơi luống cuống, dường như đây là lần đầu tiên họ đối mặt với con gái như vậy.
"Con muốn hủy diệt em ấy."
"Cha, mẹ, cha mẹ giúp con, con hận em ấy." Nước mắt Trình Cẩm Chi vỡ đê, nàng không ngừng khóc: "Cha, mẹ, con đau quá..."
Nước mắt của cha mẹ Trình cũng giống như chuỗi hạt bị đứt, hai tiếng "cha mẹ" gợi lên nỗi đau nguyên thủy nhất trong lòng họ. Đã bao lâu con gái không nói đau với họ, lần trước đó vẫn là lần luyện múa với bà nội, khóc ầm ĩ với họ nói chân bị chuột rút.
"Cha mẹ sẽ giúp con, chúng ta sẽ hủy diệt Dung Tự. Ngày mai, không, lát nữa, cha mẹ sẽ xử lý nó."
Trình Cẩm Chi níu quần áo của cha mẹ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Nàng đau khổ, tất cả mọi thứ trên giường đều bị nàng quét xuống đất. Tóc dài rối tung, cực kì thảm hại vùi trong lòng mẹ.
"Cẩm Chi, con đừng đau thương, chắc chắn mẹ sẽ giúp con." Mẹ Trình ôm Trình Cẩm Chi, tay bà nhẹ nhàng vỗ vai Trình Cẩm Chi, trấn an nói. Mẹ Trình cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống. Bà nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trình Cẩm Chi, lòng như bị khoét một miếng thịt.
Môi Trình Cẩm Chi run run, nàng rụt đầu một cái: "Sao đau như vậy..."
"Không nỡ." Giọng của Trình Cẩm Chi rất nhỏ.
Bác sĩ đến, chích thuốc an thần cho Trình Cẩm Chi, lại băng bó vết thương cho Trình Cẩm Chi: "Do tác dụng phụ của thuốc, ông, bà đừng lo lắng. Vết thương của cô Trình không có gì đáng ngại."
Trình Cẩm Chi hơi mất ý thức, nàng cảm nhận được mẹ. Tay của mẹ ấm áp, đang giúp nàng sửa tóc trên trán: "Mẹ..."
"Mẹ ở đây." Mẹ Trình nắm chặt tay Trình Cẩm Chi.
"Con hận em ấy. Con không nỡ." Trong đôi mắt của Trình Cẩm Chi vẫn còn chứa đựng nước mắt, nàng chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Khi Dung Tự nhẫn tâm bỏ nàng, trong khoảnh khắc ấy nàng nghĩ ngay đến hủy diệt. Nàng muốn hủy diệt Dung Tự. Dung Tự ăn chắc nàng, Dung Tự cho rằng trái tim của nàng mềm yếu.
"Đứa con gái ngốc của mẹ." Vất vả lắm nước mắt của mẹ Trình mới ngừng rơi, giờ lại rơi xuống nữa: "Cha mẹ chấp nhận con với nó, là không muốn để con bị uất ức. Con muốn cha mẹ đau lòng chết sao?"
"Con làm cha mẹ lo lắng." Mặt của Trình Cẩm Chi dán lên mu bàn tay của mẹ Trình. Cảm thấy bình tĩnh lạ thường, nàng nhắm mắt lại, dần dần mất ý thức, ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa là buổi tối, phòng bệnh hơi u ám. Cha mẹ lớn tuổi, luôn ngồi trên băng ghế để canh chừng nàng. Trình Cẩm Chi khẽ động, họ lập tức đứng dậy. Cha mẹ giúp Trình Cẩm Chi trở mình: "Người còn đau không? Muốn uống nước không?"
"Thầy đâu?" Giọng của Trình Cẩm Chi hơi khàn.
"Thầy Ngô Dịch đã khá hơn, vết thương của ông ấy không có nặng như con." Cha Trình nói: "Ban ngày ông ấy còn đến thăm cơn, không cho chúng ta đánh thức con."
"Vấn đề xảy ra do con."
"Vấn đề không liên quan đến con, đó là vấn đề của tổ đạo cụ." Mẹ Trình nói: "Chúng ta sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của họ."
Trình Cẩm Chi nhấp một miếng nước, hơi làm ướt môi: "Kiện tụng ra, "Cẩm y vệ" sẽ không được chiếu."
"Chuyện đó không liên quan đến chúng ta, họ khiến con bị như vậy, thì phải trả giá cho sự lười biếng của họ." Cha Trình nói: "Nếu không phải thầy Ngô Dịch bị thương, lại là bạn cũ của bà nội, chúng ta cũng sẽ không để ông ấy gặp con dễ dàng như vậy."
Cha mẹ luôn nuông chiều nàng, nàng bị thương, hiển nhiên sẽ vạ lây rất nhiều người. Đúng là, cuối cùng nàng chỉ có cha mẹ. Chỉ có cha mẹ mới nuông chiều và bao dung nàng vô điều kiện.
"Cha, quay bộ phim này, thiếu chút nữa con đã mất mạng. Nếu còn bị đóng băng, không được phép chiếu, thì uổng công con chịu khổ rồi."
"Cha con nói lẫy. Cha mẹ sẽ không làm lãng phí tâm huyết của con." Mẹ Trình vuốt vuốt mái tóc dài của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi dưỡng bệnh ở bệnh viện hơn một tháng, lớn như thế, cha mẹ vẫn chưa từng ở với nàng lâu như vậy. Cha mẹ như đã giao hẹn với nhau xong, cho nàng một gia đình hòa thuận. Bầu không khí mà cha mẹ tạo ra, giống như khi còn bé.
Cẩu Vũ và Hạ Dữu cũng không nhắc đến Dung Tự ở trước mặt nàng, giống như chưa từng có người này. Vết thương của Trình Cẩm Chi hồi phục rất nhanh, lúc trước ngay cả những bác sĩ phẫu thuật cho nàng cũng nói ý thức sống sót của nàng rất mạnh mẽ. Cùng ngày Trình Cẩm Chi phẫu thuật thành công, DC lập tức đăng weibo, sau đó công ty cũng công bố tin Trình Cẩm Chi dưỡng bệnh. Trong mấy năm qua, vẫn chưa từng tuôn ra tin ngôi sao hạng A quay phim bị thương. Một lượng lớn fan hâm mộ công khai lên án đoàn phim. Không quan tâm đến tin giải trí thị phi, cũng biết Trình Cẩm Chi bị thương nặng khi quay "Cẩm y vệ".
Ngày xuất viện, Trình Cẩm Chi đề nghị muốn về biệt thự của mình. Cha mẹ Trình cũng không dám để nàng về biệt thự của mình. Lần trước nàng bảo DC đưa điện thoại của nàng cho nàng, chưa tới nửa tiếng, điện thoại của nàng đã bị ném lên tường. Màn hình bể nát, ngừng ngay trang của bảng xếp hạng tìm kiếm trên weibo.
Hôm đó Dung Tự phát điên, video đụng bể camera vẫn đang lan truyền trên mạng. Điều này cũng bị shipper của Dung Tự và Trình Cẩm Chi lấy để quảng bá. Quảng bá lên bảng xếp hạng tìm kiếm, những điều có dính dáng gì đó với Trình Cẩm Chi đều có thể lên bảng xếp hạng tìm kiếm. Huống chi là có shipper trụ cột.
Trình Cẩm Chi cho rằng mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng mở ở đâu thì ở đó có ngay Dung Tự. Weibo càng liên quan đến Dung Tự hơn. Nàng không muốn có bất kì sự liên quan gì với Dung Tự, thậm chí nàng còn mở giao diện đăng bài của weibo. Muốn nói ra điều tự lừa dối bản thân "nàng và Dung Tự không có bất kì quan hệ gì". DC không có ở cạnh nàng, không ai có thể ngăn cản nàng. Nhưng mà nàng chỉ nhập vào hai chữ "tôi và", bàn phím lập tức tự động nhảy ra "Tự Nhi", theo sau còn có "Dung Tự".
Điều này như kích thích thần kinh của nàng, trong ánh mắt ngạc nhiên của cha mẹ, nàng ném điện thoại lên tường.
Khi khó chịu, ngay cả phương thức nhập chữ cũng bắt nạt bạn.
Cái gì mà cả thế giới chỉ có một Trình Cẩm Chi, kẻ nói dối. Những lời yêu thương khi xưa, bây giờ giống như thanh kiếm sắc đâm qua ruột gan, khiến mỗi ngày Trình Cẩm Chi không được yên giấc. Nàng không bao giờ muốn gặp Dung Tự nữa, không bao giờ muốn nghe thấy Dung Tự nữa, không bao giờ muốn tha thứ... Dung Tự.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều mới tinh, thậm chí vật dụng cũng được thay đổi. Cha mẹ rất sợ sẽ gợi ra hồi ức gì của nàng. Đến khi nàng về nhà, vết thương dần dần hồi phục, cha mẹ cũng bắt đầu làm việc. Công ty có rất nhiều việc, việc chi thu phải dựa vào cha mẹ. Cơ thể đã hồi phục, nhưng lòng còn cần một thời gian rất dài. Trình Cẩm Chi thường ngồi trên sô pha, đờ người đến trưa, hoặc một buổi chiều.
Lấy một người ra khỏi đáy lòng mình, chuyện này đối với Trình Cẩm Chi cũng không khó. Nàng sẽ ổn, có thể ngày mai nàng sẽ ổn, sau phút chốc sẽ ổn thôi. Nhưng quá trình đợi chờ hồi phục, khiến Trình Cẩm Chi thấy thật xa vời.
"Quay phim lại?" Mẹ Trình nhíu mày.
"Không được." Mẹ Trình nói: "Cha mẹ già rồi, nếu con gặp chuyện một lần nữa, cả nhà ba người của chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới đó."
Nét mặt của mẹ Trình vô cùng đau buồn, không có một chút ý đùa nào.
"Bây giờ cha mẹ không muốn con quay phim, cũng không cần đến công ty. Con chỉ cần ở nhà, có thể khỏe mạnh, bình an với cha mẹ. Cả đời cha mẹ chỉ có một tâm nguyện này."
Cha mẹ Trình đều là ý này. Nhưng mà có cha mẹ nào thắng nổi con cái. Họ thấy Trình Cẩm Chi thường xuyên đờ ra, luôn thấy đây không phải là một giải pháp. Họ không hy vọng Trình Cẩm Chi mắc phải bất kì chứng trầm cảm nào.
Một năm sau, Trình Cẩm Chi trở về đoàn phim "Cẩm y vệ".
***
Tác giả: Dao mà các bạn gửi, tôi đã nhận được hết.
Nàng còn tưởng rằng tỉnh lại, Dung Tự sẽ dỗ nàng sẽ ở bên cạnh nàng, sẽ sờ sờ đầu của nàng. Nàng có thể làm nũng với Dung Tự, nói ý chí của mình mạnh mẽ đến mức nào. Nàng lợi hại đến dường nào, tại sao Dung Tự không nhìn nàng một cái.
Sao mà tỉnh lại, còn đau hơn kiếm sắc đâm xuyên cơ thể.
Lúc trước nàng đọc kịch bản, kịch bản thường nói đau thấu xương tủy. Phải thế nào mới đau thấu xương tủy. Trình Cẩm Chi thấy hô hấp của mình hơi khó khăn, khuôn mặt của nàng sắp xoắn vào nhau. Dung Tự, chị có thể giả vờ không nghe thấy, em cũng không thể phối hợp với chị sao?
Trình Cẩm Chi không biết liệu Dung Tự có nghe hay không, Dung Tự không quay đầu nhìn nàng, chỉ kéo cửa ra và bỏ đi. Sau khi Dung Tự đi, Cẩu Vũ vào đến. Cẩu Vũ nhìn Trình Cẩm Chi, thét lên, đôi mắt cũng trợn to theo: "Trình Cẩm Chi, cậu chảy máu. Sao chảy như thang bao vậy?"
*Thang bao: Một loại bánh bao lớn, trong nhân có chứa canh, khi ăn phải uống nước trong nhân trước sau đó ăn vỏ.
Trình Cẩm Chi bị đau la một tiếng, bụm kín ngực: "Cậu hét làm gì, đau là mình đau."
"Mình đi gọi chú dì."
"Cậu muốn dọa chết cha mẹ mình sao? Gọi bác sĩ..." Đây là gì với gì, bị thương nặng, bị đá, còn phải nói chuyện với bạn như heo.
Trình Cẩm Chi vừa dứt lời, cha mẹ Trình đã vào đến. Trông cha mẹ rất thảm hại, Trình Cẩm Chi chưa bao giờ thấy cha mẹ như thế. Dù nhà nàng phá sản, cha mẹ cũng không thảm hại như vậy. Vừa thấy cha mẹ, Trình Cẩm Chi cũng không chịu được nữa. Cha mẹ ôm lấy Trình Cẩm Chi, nói mơ hồ không hoàn chỉnh: " Con không sao là tốt rồi, con dọa chết cha với mẹ của con..."
"Con gái con không có chuyện gì là tốt rồi..." Nước mắt của mẹ vẫn rơi xuống.
"Tự Nhi biết không? Cẩu Vũ con đi nói cho..."
"Em ấy chia tay với con." Nghe thấy cái tên này, Trình Cẩm Chi lại bắt đầu trở nên luống cuống. Vết thương rách ra rồi, Trình Cẩm Chi bụm lồng ngực không ngừng chảy máu: "Em ấy muốn chia tay với con."
Cha mẹ Trình vội vã ôm lấy Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, con đừng nhúc nhích... Vết thương bị rách rồi..."
"Em ấy không cần con." Trình Cẩm Chi vùng vẫy trong vòng tay của cha mẹ, có lẽ do vết thương quá đau đớn. Nàng hít mấy hơi, thút thít. Mặt yếu ớt của nàng, chỉ dám biểu lộ ở trước mặt cha mẹ. Ở trước đối phương, chẳng đáng nhắc tới.
Cái tên Dung Tự này, hiện tại như một cây đinh sắc nhọn.
Cẩm Chi, mình chia tay đi.
Đâm vào lòng nàng.
Cả người Trình Cẩm Chi trở nên luống cuống khác thường, nàng nắm chặt vết thương của mình, khó chịu kêu khóc.
"Cẩm Chi..." Cha mẹ ôm Trình Cẩm Chi thật chặt, tay chân của họ có hơi luống cuống, dường như đây là lần đầu tiên họ đối mặt với con gái như vậy.
"Con muốn hủy diệt em ấy."
"Cha, mẹ, cha mẹ giúp con, con hận em ấy." Nước mắt Trình Cẩm Chi vỡ đê, nàng không ngừng khóc: "Cha, mẹ, con đau quá..."
Nước mắt của cha mẹ Trình cũng giống như chuỗi hạt bị đứt, hai tiếng "cha mẹ" gợi lên nỗi đau nguyên thủy nhất trong lòng họ. Đã bao lâu con gái không nói đau với họ, lần trước đó vẫn là lần luyện múa với bà nội, khóc ầm ĩ với họ nói chân bị chuột rút.
"Cha mẹ sẽ giúp con, chúng ta sẽ hủy diệt Dung Tự. Ngày mai, không, lát nữa, cha mẹ sẽ xử lý nó."
Trình Cẩm Chi níu quần áo của cha mẹ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Nàng đau khổ, tất cả mọi thứ trên giường đều bị nàng quét xuống đất. Tóc dài rối tung, cực kì thảm hại vùi trong lòng mẹ.
"Cẩm Chi, con đừng đau thương, chắc chắn mẹ sẽ giúp con." Mẹ Trình ôm Trình Cẩm Chi, tay bà nhẹ nhàng vỗ vai Trình Cẩm Chi, trấn an nói. Mẹ Trình cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống. Bà nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trình Cẩm Chi, lòng như bị khoét một miếng thịt.
Môi Trình Cẩm Chi run run, nàng rụt đầu một cái: "Sao đau như vậy..."
"Không nỡ." Giọng của Trình Cẩm Chi rất nhỏ.
Bác sĩ đến, chích thuốc an thần cho Trình Cẩm Chi, lại băng bó vết thương cho Trình Cẩm Chi: "Do tác dụng phụ của thuốc, ông, bà đừng lo lắng. Vết thương của cô Trình không có gì đáng ngại."
Trình Cẩm Chi hơi mất ý thức, nàng cảm nhận được mẹ. Tay của mẹ ấm áp, đang giúp nàng sửa tóc trên trán: "Mẹ..."
"Mẹ ở đây." Mẹ Trình nắm chặt tay Trình Cẩm Chi.
"Con hận em ấy. Con không nỡ." Trong đôi mắt của Trình Cẩm Chi vẫn còn chứa đựng nước mắt, nàng chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Khi Dung Tự nhẫn tâm bỏ nàng, trong khoảnh khắc ấy nàng nghĩ ngay đến hủy diệt. Nàng muốn hủy diệt Dung Tự. Dung Tự ăn chắc nàng, Dung Tự cho rằng trái tim của nàng mềm yếu.
"Đứa con gái ngốc của mẹ." Vất vả lắm nước mắt của mẹ Trình mới ngừng rơi, giờ lại rơi xuống nữa: "Cha mẹ chấp nhận con với nó, là không muốn để con bị uất ức. Con muốn cha mẹ đau lòng chết sao?"
"Con làm cha mẹ lo lắng." Mặt của Trình Cẩm Chi dán lên mu bàn tay của mẹ Trình. Cảm thấy bình tĩnh lạ thường, nàng nhắm mắt lại, dần dần mất ý thức, ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa là buổi tối, phòng bệnh hơi u ám. Cha mẹ lớn tuổi, luôn ngồi trên băng ghế để canh chừng nàng. Trình Cẩm Chi khẽ động, họ lập tức đứng dậy. Cha mẹ giúp Trình Cẩm Chi trở mình: "Người còn đau không? Muốn uống nước không?"
"Thầy đâu?" Giọng của Trình Cẩm Chi hơi khàn.
"Thầy Ngô Dịch đã khá hơn, vết thương của ông ấy không có nặng như con." Cha Trình nói: "Ban ngày ông ấy còn đến thăm cơn, không cho chúng ta đánh thức con."
"Vấn đề xảy ra do con."
"Vấn đề không liên quan đến con, đó là vấn đề của tổ đạo cụ." Mẹ Trình nói: "Chúng ta sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của họ."
Trình Cẩm Chi nhấp một miếng nước, hơi làm ướt môi: "Kiện tụng ra, "Cẩm y vệ" sẽ không được chiếu."
"Chuyện đó không liên quan đến chúng ta, họ khiến con bị như vậy, thì phải trả giá cho sự lười biếng của họ." Cha Trình nói: "Nếu không phải thầy Ngô Dịch bị thương, lại là bạn cũ của bà nội, chúng ta cũng sẽ không để ông ấy gặp con dễ dàng như vậy."
Cha mẹ luôn nuông chiều nàng, nàng bị thương, hiển nhiên sẽ vạ lây rất nhiều người. Đúng là, cuối cùng nàng chỉ có cha mẹ. Chỉ có cha mẹ mới nuông chiều và bao dung nàng vô điều kiện.
"Cha, quay bộ phim này, thiếu chút nữa con đã mất mạng. Nếu còn bị đóng băng, không được phép chiếu, thì uổng công con chịu khổ rồi."
"Cha con nói lẫy. Cha mẹ sẽ không làm lãng phí tâm huyết của con." Mẹ Trình vuốt vuốt mái tóc dài của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi dưỡng bệnh ở bệnh viện hơn một tháng, lớn như thế, cha mẹ vẫn chưa từng ở với nàng lâu như vậy. Cha mẹ như đã giao hẹn với nhau xong, cho nàng một gia đình hòa thuận. Bầu không khí mà cha mẹ tạo ra, giống như khi còn bé.
Cẩu Vũ và Hạ Dữu cũng không nhắc đến Dung Tự ở trước mặt nàng, giống như chưa từng có người này. Vết thương của Trình Cẩm Chi hồi phục rất nhanh, lúc trước ngay cả những bác sĩ phẫu thuật cho nàng cũng nói ý thức sống sót của nàng rất mạnh mẽ. Cùng ngày Trình Cẩm Chi phẫu thuật thành công, DC lập tức đăng weibo, sau đó công ty cũng công bố tin Trình Cẩm Chi dưỡng bệnh. Trong mấy năm qua, vẫn chưa từng tuôn ra tin ngôi sao hạng A quay phim bị thương. Một lượng lớn fan hâm mộ công khai lên án đoàn phim. Không quan tâm đến tin giải trí thị phi, cũng biết Trình Cẩm Chi bị thương nặng khi quay "Cẩm y vệ".
Ngày xuất viện, Trình Cẩm Chi đề nghị muốn về biệt thự của mình. Cha mẹ Trình cũng không dám để nàng về biệt thự của mình. Lần trước nàng bảo DC đưa điện thoại của nàng cho nàng, chưa tới nửa tiếng, điện thoại của nàng đã bị ném lên tường. Màn hình bể nát, ngừng ngay trang của bảng xếp hạng tìm kiếm trên weibo.
Hôm đó Dung Tự phát điên, video đụng bể camera vẫn đang lan truyền trên mạng. Điều này cũng bị shipper của Dung Tự và Trình Cẩm Chi lấy để quảng bá. Quảng bá lên bảng xếp hạng tìm kiếm, những điều có dính dáng gì đó với Trình Cẩm Chi đều có thể lên bảng xếp hạng tìm kiếm. Huống chi là có shipper trụ cột.
Trình Cẩm Chi cho rằng mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng mở ở đâu thì ở đó có ngay Dung Tự. Weibo càng liên quan đến Dung Tự hơn. Nàng không muốn có bất kì sự liên quan gì với Dung Tự, thậm chí nàng còn mở giao diện đăng bài của weibo. Muốn nói ra điều tự lừa dối bản thân "nàng và Dung Tự không có bất kì quan hệ gì". DC không có ở cạnh nàng, không ai có thể ngăn cản nàng. Nhưng mà nàng chỉ nhập vào hai chữ "tôi và", bàn phím lập tức tự động nhảy ra "Tự Nhi", theo sau còn có "Dung Tự".
Điều này như kích thích thần kinh của nàng, trong ánh mắt ngạc nhiên của cha mẹ, nàng ném điện thoại lên tường.
Khi khó chịu, ngay cả phương thức nhập chữ cũng bắt nạt bạn.
Cái gì mà cả thế giới chỉ có một Trình Cẩm Chi, kẻ nói dối. Những lời yêu thương khi xưa, bây giờ giống như thanh kiếm sắc đâm qua ruột gan, khiến mỗi ngày Trình Cẩm Chi không được yên giấc. Nàng không bao giờ muốn gặp Dung Tự nữa, không bao giờ muốn nghe thấy Dung Tự nữa, không bao giờ muốn tha thứ... Dung Tự.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều mới tinh, thậm chí vật dụng cũng được thay đổi. Cha mẹ rất sợ sẽ gợi ra hồi ức gì của nàng. Đến khi nàng về nhà, vết thương dần dần hồi phục, cha mẹ cũng bắt đầu làm việc. Công ty có rất nhiều việc, việc chi thu phải dựa vào cha mẹ. Cơ thể đã hồi phục, nhưng lòng còn cần một thời gian rất dài. Trình Cẩm Chi thường ngồi trên sô pha, đờ người đến trưa, hoặc một buổi chiều.
Lấy một người ra khỏi đáy lòng mình, chuyện này đối với Trình Cẩm Chi cũng không khó. Nàng sẽ ổn, có thể ngày mai nàng sẽ ổn, sau phút chốc sẽ ổn thôi. Nhưng quá trình đợi chờ hồi phục, khiến Trình Cẩm Chi thấy thật xa vời.
"Quay phim lại?" Mẹ Trình nhíu mày.
"Không được." Mẹ Trình nói: "Cha mẹ già rồi, nếu con gặp chuyện một lần nữa, cả nhà ba người của chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới đó."
Nét mặt của mẹ Trình vô cùng đau buồn, không có một chút ý đùa nào.
"Bây giờ cha mẹ không muốn con quay phim, cũng không cần đến công ty. Con chỉ cần ở nhà, có thể khỏe mạnh, bình an với cha mẹ. Cả đời cha mẹ chỉ có một tâm nguyện này."
Cha mẹ Trình đều là ý này. Nhưng mà có cha mẹ nào thắng nổi con cái. Họ thấy Trình Cẩm Chi thường xuyên đờ ra, luôn thấy đây không phải là một giải pháp. Họ không hy vọng Trình Cẩm Chi mắc phải bất kì chứng trầm cảm nào.
Một năm sau, Trình Cẩm Chi trở về đoàn phim "Cẩm y vệ".
***
Tác giả: Dao mà các bạn gửi, tôi đã nhận được hết.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Đại tử đại sinh*
- Chương 3: Cảnh giường chiếu
- Chương 4: Chị tắt đèn đi
- Chương 5: Chưa nói câu nào đã cởi quần áo
- Chương 6: Diễn và ngược với diễn
- Chương 7: Nhún nhảy xoay tròn
- Chương 8: Nuốt
- Chương 9: Không phải bênh con
- Chương 10: Chụp ảnh
- Chương 11: Tiệc sinh nhật
- Chương 12: Chó ngao Tây Tạng a chó ngao Tây Tạng*
- Chương 13: Cảnh thân mật
- Chương 14: Nhập vai
- Chương 15: Khiêu khích
- Chương 16: Ra mặt
- Chương 17: Ngủ chung
- Chương 18: Diễn hôn
- Chương 19: Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 20: Công chúa công
- Chương 21: Đừng nhúc nhích
- Chương 22: Lần đầu tiên
- Chương 23: Lo eo của em
- Chương 24: Cuồng ma chiều vợ*
- Chương 25: Không vui
- Chương 26: Cặp đôi Quả Hồng
- Chương 27: Có nên
- Chương 28: Diễn xuất trong mắt người tình
- Chương 29: Đêm nay muốn chị
- Chương 30: Nữ hoàng chơi sủng
- Chương 31: Tác phẩm lớn
- Chương 32: Mê hoặc triều cương
- Chương 33: Diễn tình cảm
- Chương 34: Đi cửa sau
- Chương 35: Món ngon Quả Hồng
- Chương 36: Say rượu
- Chương 37: Rung động
- Chương 38: Rất phiền
- Chương 39: Đau eo
- Chương 40: Nhớ sao
- Chương 41: Hồ Ly tinh
- Chương 42: Ấm áp
- Chương 43: Liếm
- Chương 44: Không giữ được
- Chương 45: Muốn ôm
- Chương 46: Mút ngón tay
- Chương 47: Hối lộ cho em
- Chương 48: Chị dễ thương
- Chương 49: Rầu rĩ
- Chương 50: Thấy em
- Chương 51: Huyền ảo
- Chương 52: Yêu đương vụng trộm
- Chương 53: Hài lòng
- Chương 54: Cả thế giới đều nghĩ hai người yêu nhau
- Chương 55: Đói bụng
- Chương 56: Nghiêm túc
- Chương 57: Chị là độc nhất vô nhị
- Chương 58: Nhân gian khó xứng nhất thành đôi
- Chương 59: Không có cách nào
- Chương 60: Uống tí thuốc
- Chương 61: Trúng chiêu
- Chương 62: Quấn quýt si mê
- Chương 63: Như là mất mát
- Chương 64: Ngọt lịm
- Chương 65: Tỏ tình
- Chương 66: Khó phân thắng bại
- Chương 67: Là tình yêu cuồng nhiệt đấy
- Chương 68: Ăn em
- Chương 69: Vui vẻ
- Chương 70: Quyến rũ
- Chương 71: Quan tâm
- Chương 72: Tiền bối ở trên
- Chương 73: Finger condom* à
- Chương 74: Bị cảm cũng phải thể hiện tình yêu
- Chương 75: Bận rộn cũng phải yêu
- Chương 76: Chờ rất lâu rồi
- Chương 77: Rung động không chỉ một chút
- Chương 78: Bạn gái chu đáo
- Chương 79: Ma ma Mèo Sữa
- Chương 80: Phản công
- Chương 81: Mâu thuẫn căng thẳng
- Chương 82: Quyến rũ
- Chương 83: Khao khát
- Chương 84: Dụ dỗ
- Chương 85: Xấu hổ
- Chương 86: Muốn ngừng mà không được
- Chương 87: Cảm thấy xấu hổ
- Chương 88: Tạm xa nhau
- Chương 89: Một phút thời gian một phút em
- Chương 90: Đoạn tuyệt
- Chương 91: Có cách quản lý gia đình
- Chương 92: Thông minh
- Chương 93: Diễn thật làm thật
- Chương 94: Trẻ con
- Chương 95: Trấn an
- Chương 96: Lễ trao giải
- Chương 97: Công bố
- Chương 98: Phong hậu
- Chương 99: Cầu hôn
- Chương 100: Không thể mất đi
- Chương 101: Thiên Hậu muốn hoàn lương
- Chương 102: Lực nhảy đáng kinh ngạc
- Chương 103: Về vấn đề bác sĩ và bệnh nhân
- Chương 104: Bỏ được
- Chương 105: Công khai
- Chương 106: Ghen
- Chương 107: Chúc tết
- Chương 108: Tập võ
- Chương 109: Tốt nghiệp
- Chương 110: Cẩm y vệ
- Chương 111: Dị hình
- Chương 112: Ly hôn
- Chương 113: Dư luận
- Chương 114: Bị thương nặng
- Chương 115: Tan vỡ
- Chương 116: Không nỡ
- Chương 117: Trở về đoàn phim
- Chương 118: Gặp mặt
- Chương 119: Sóng gió
- Chương 120: Bỏng rát
- Chương 121: Trầm mê
- Chương 122: Dung hợp
- Chương 123: Chói rọi
- Chương 124: Gặp lại
- Chương 125: Ở chung
- Chương 126: Bị thương
- Chương 127: Chỗ ở
- Chương 128: Đoán
- Chương 129: Dạy dỗ
- Chương 130: Dứt khoát
- Chương 131: Mất đi
- Chương 132: Chủ nhân
- Chương 133: Sai một bước
- Chương 134: Rơi lệ
- Chương 135: Gặp lại lần nữa
- Chương 136: Hoảng loạn
- Chương 137: Hi vọng hão huyền
- Chương 138: Làm chó của chị
- Chương 139: Tiểu nộn mô
- Chương 140: Người xấu hổ
- Chương 141: Rơm rạ bay cao
- Chương 142: Tổn thương lẫn nhau
- Chương 143: Trở lại ban đầu
- Chương 144: Nàng là ánh sáng
- Chương 145: Đừng kiếm chuyện
- Chương 146: Tinh thần phấn chấn
- Chương 147: Hoa đào*
- Chương 148: Nhã nhặn bại hoại
- Chương 149: Giấm
- Chương 150: Ai có kĩ năng cao hơn
- Chương 151: Để tôi cô độc
- Chương 152: Ăn ngủ cắt móng tay
- Chương 153: Tập kích
- Chương 154: Trần trụi
- Chương 155: Chó ngốc
- Chương 156: Tắm rửa
- Chương 157: Heo sữa
- Chương 158: Theo đuổi
- Chương 159: Đề cử
- Chương 160: Chúc mừng
- Chương 161: Con đường rực rỡ
- Chương 162: Lấy lòng
- Chương 163: Ân cần
- Chương 164: Lưu manh
- Chương 165: Hấp hối
- Chương 166: Đừng
- Chương 167: Bẩm sinh
- Chương 168: Xin quay lại
- Chương 169: Cầu hôn?
- Chương 170: Đầu độc
- Chương 171: Ai mà không có tí thủ đoạn
- Chương 172: Nuôi heo
- Chương 173: Mở hướng quốc tế
- Chương 174: Chiêu hay có chiêu hay hơn
- Chương 175: Khen chị
- Chương 176: Ta Muốn Lên Trời
- Chương 177: Hôn không lái xe
- Chương 178: Bách điểu triêu phượng*
- Chương 179: Mở ra
- Chương 180: Cấp cứu
- Chương 181: Không giới hạn
- Chương 182: Đừng tưởng giỏi
- Chương 183: Đừng cọ
- Chương 184: Trấn an
- Chương 185: Tiểu Meo Meo của tôi
- Chương 186: Cơ thể kém cỏi
- Chương 187: Sủng ái Meo
- Chương 188: Tác dụng phụ
- Chương 189: Gọn gàng một chút
- Chương 190: Khí huyết dồi dào
- Chương 191: Sống chung
- Chương 192: Có hơi ngọt
- Chương 193: Miệng quạ đen
- Chương 194: Đấu đá ngầm
- Chương 195: Phí giữ im lặng
- Chương 196: Muộn tao
- Chương 197: Mê đắm
- Chương 198: Lại thấy tin tiêu cực
- Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai
- Chương 200: Dừng xe
- Chương 201: Đánh vỡ
- Chương 202: Ý chí sắt đá
- Chương 203: Mang thai
- Chương 204: Tội gì mà phải khổ như thế
- Chương 205: Tỉnh dậy
- Chương 206: Sống sót sau tai nạn
- Chương 207: Thời kì mang thai
- Chương 208: Sinh
- Chương 209: Tên của em
- Chương 210: Trò chơi nhập vai
- Chương 211: Quà kết hôn
- Chương 212: Đau
- Chương 213: Ngao biến thái
- Chương 214: Hôn lễ
- Chương 215: Tôi không phải quái vật
- Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ
- Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn
- Chương 218: Phiên ngoại
- Chương 219: Phiên ngoại Trình Dĩ Dung Cẩn