Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 201: Đánh vỡ
Chương trước- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Đại tử đại sinh*
- Chương 3: Cảnh giường chiếu
- Chương 4: Chị tắt đèn đi
- Chương 5: Chưa nói câu nào đã cởi quần áo
- Chương 6: Diễn và ngược với diễn
- Chương 7: Nhún nhảy xoay tròn
- Chương 8: Nuốt
- Chương 9: Không phải bênh con
- Chương 10: Chụp ảnh
- Chương 11: Tiệc sinh nhật
- Chương 12: Chó ngao Tây Tạng a chó ngao Tây Tạng*
- Chương 13: Cảnh thân mật
- Chương 14: Nhập vai
- Chương 15: Khiêu khích
- Chương 16: Ra mặt
- Chương 17: Ngủ chung
- Chương 18: Diễn hôn
- Chương 19: Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 20: Công chúa công
- Chương 21: Đừng nhúc nhích
- Chương 22: Lần đầu tiên
- Chương 23: Lo eo của em
- Chương 24: Cuồng ma chiều vợ*
- Chương 25: Không vui
- Chương 26: Cặp đôi Quả Hồng
- Chương 27: Có nên
- Chương 28: Diễn xuất trong mắt người tình
- Chương 29: Đêm nay muốn chị
- Chương 30: Nữ hoàng chơi sủng
- Chương 31: Tác phẩm lớn
- Chương 32: Mê hoặc triều cương
- Chương 33: Diễn tình cảm
- Chương 34: Đi cửa sau
- Chương 35: Món ngon Quả Hồng
- Chương 36: Say rượu
- Chương 37: Rung động
- Chương 38: Rất phiền
- Chương 39: Đau eo
- Chương 40: Nhớ sao
- Chương 41: Hồ Ly tinh
- Chương 42: Ấm áp
- Chương 43: Liếm
- Chương 44: Không giữ được
- Chương 45: Muốn ôm
- Chương 46: Mút ngón tay
- Chương 47: Hối lộ cho em
- Chương 48: Chị dễ thương
- Chương 49: Rầu rĩ
- Chương 50: Thấy em
- Chương 51: Huyền ảo
- Chương 52: Yêu đương vụng trộm
- Chương 53: Hài lòng
- Chương 54: Cả thế giới đều nghĩ hai người yêu nhau
- Chương 55: Đói bụng
- Chương 56: Nghiêm túc
- Chương 57: Chị là độc nhất vô nhị
- Chương 58: Nhân gian khó xứng nhất thành đôi
- Chương 59: Không có cách nào
- Chương 60: Uống tí thuốc
- Chương 61: Trúng chiêu
- Chương 62: Quấn quýt si mê
- Chương 63: Như là mất mát
- Chương 64: Ngọt lịm
- Chương 65: Tỏ tình
- Chương 66: Khó phân thắng bại
- Chương 67: Là tình yêu cuồng nhiệt đấy
- Chương 68: Ăn em
- Chương 69: Vui vẻ
- Chương 70: Quyến rũ
- Chương 71: Quan tâm
- Chương 72: Tiền bối ở trên
- Chương 73: Finger condom* à
- Chương 74: Bị cảm cũng phải thể hiện tình yêu
- Chương 75: Bận rộn cũng phải yêu
- Chương 76: Chờ rất lâu rồi
- Chương 77: Rung động không chỉ một chút
- Chương 78: Bạn gái chu đáo
- Chương 79: Ma ma Mèo Sữa
- Chương 80: Phản công
- Chương 81: Mâu thuẫn căng thẳng
- Chương 82: Quyến rũ
- Chương 83: Khao khát
- Chương 84: Dụ dỗ
- Chương 85: Xấu hổ
- Chương 86: Muốn ngừng mà không được
- Chương 87: Cảm thấy xấu hổ
- Chương 88: Tạm xa nhau
- Chương 89: Một phút thời gian một phút em
- Chương 90: Đoạn tuyệt
- Chương 91: Có cách quản lý gia đình
- Chương 92: Thông minh
- Chương 93: Diễn thật làm thật
- Chương 94: Trẻ con
- Chương 95: Trấn an
- Chương 96: Lễ trao giải
- Chương 97: Công bố
- Chương 98: Phong hậu
- Chương 99: Cầu hôn
- Chương 100: Không thể mất đi
- Chương 101: Thiên Hậu muốn hoàn lương
- Chương 102: Lực nhảy đáng kinh ngạc
- Chương 103: Về vấn đề bác sĩ và bệnh nhân
- Chương 104: Bỏ được
- Chương 105: Công khai
- Chương 106: Ghen
- Chương 107: Chúc tết
- Chương 108: Tập võ
- Chương 109: Tốt nghiệp
- Chương 110: Cẩm y vệ
- Chương 111: Dị hình
- Chương 112: Ly hôn
- Chương 113: Dư luận
- Chương 114: Bị thương nặng
- Chương 115: Tan vỡ
- Chương 116: Không nỡ
- Chương 117: Trở về đoàn phim
- Chương 118: Gặp mặt
- Chương 119: Sóng gió
- Chương 120: Bỏng rát
- Chương 121: Trầm mê
- Chương 122: Dung hợp
- Chương 123: Chói rọi
- Chương 124: Gặp lại
- Chương 125: Ở chung
- Chương 126: Bị thương
- Chương 127: Chỗ ở
- Chương 128: Đoán
- Chương 129: Dạy dỗ
- Chương 130: Dứt khoát
- Chương 131: Mất đi
- Chương 132: Chủ nhân
- Chương 133: Sai một bước
- Chương 134: Rơi lệ
- Chương 135: Gặp lại lần nữa
- Chương 136: Hoảng loạn
- Chương 137: Hi vọng hão huyền
- Chương 138: Làm chó của chị
- Chương 139: Tiểu nộn mô
- Chương 140: Người xấu hổ
- Chương 141: Rơm rạ bay cao
- Chương 142: Tổn thương lẫn nhau
- Chương 143: Trở lại ban đầu
- Chương 144: Nàng là ánh sáng
- Chương 145: Đừng kiếm chuyện
- Chương 146: Tinh thần phấn chấn
- Chương 147: Hoa đào*
- Chương 148: Nhã nhặn bại hoại
- Chương 149: Giấm
- Chương 150: Ai có kĩ năng cao hơn
- Chương 151: Để tôi cô độc
- Chương 152: Ăn ngủ cắt móng tay
- Chương 153: Tập kích
- Chương 154: Trần trụi
- Chương 155: Chó ngốc
- Chương 156: Tắm rửa
- Chương 157: Heo sữa
- Chương 158: Theo đuổi
- Chương 159: Đề cử
- Chương 160: Chúc mừng
- Chương 161: Con đường rực rỡ
- Chương 162: Lấy lòng
- Chương 163: Ân cần
- Chương 164: Lưu manh
- Chương 165: Hấp hối
- Chương 166: Đừng
- Chương 167: Bẩm sinh
- Chương 168: Xin quay lại
- Chương 169: Cầu hôn?
- Chương 170: Đầu độc
- Chương 171: Ai mà không có tí thủ đoạn
- Chương 172: Nuôi heo
- Chương 173: Mở hướng quốc tế
- Chương 174: Chiêu hay có chiêu hay hơn
- Chương 175: Khen chị
- Chương 176: Ta Muốn Lên Trời
- Chương 177: Hôn không lái xe
- Chương 178: Bách điểu triêu phượng*
- Chương 179: Mở ra
- Chương 180: Cấp cứu
- Chương 181: Không giới hạn
- Chương 182: Đừng tưởng giỏi
- Chương 183: Đừng cọ
- Chương 184: Trấn an
- Chương 185: Tiểu Meo Meo của tôi
- Chương 186: Cơ thể kém cỏi
- Chương 187: Sủng ái Meo
- Chương 188: Tác dụng phụ
- Chương 189: Gọn gàng một chút
- Chương 190: Khí huyết dồi dào
- Chương 191: Sống chung
- Chương 192: Có hơi ngọt
- Chương 193: Miệng quạ đen
- Chương 194: Đấu đá ngầm
- Chương 195: Phí giữ im lặng
- Chương 196: Muộn tao
- Chương 197: Mê đắm
- Chương 198: Lại thấy tin tiêu cực
- Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai
- Chương 200: Dừng xe
- Chương 201: Đánh vỡ
- Chương 202: Ý chí sắt đá
- Chương 203: Mang thai
- Chương 204: Tội gì mà phải khổ như thế
- Chương 205: Tỉnh dậy
- Chương 206: Sống sót sau tai nạn
- Chương 207: Thời kì mang thai
- Chương 208: Sinh
- Chương 209: Tên của em
- Chương 210: Trò chơi nhập vai
- Chương 211: Quà kết hôn
- Chương 212: Đau
- Chương 213: Ngao biến thái
- Chương 214: Hôn lễ
- Chương 215: Tôi không phải quái vật
- Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ
- Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn
- Chương 218: Phiên ngoại
- Chương 219: Phiên ngoại Trình Dĩ Dung Cẩn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 201: Đánh vỡ
"Cô Dung cô..." DC vô cùng lo lắng, quay đầu đã thấy Dung Tự, đầu tiên hắn bị sếp dọa, tinh thần còn chưa bình thường lại đã lại bị dáng vẻ bây giờ của cô Dung dọa. Cả người Dung Tự ướt đẫm, có vẻ là chạy đến. Cơn mưa càng rơi càng lớn, mưa to và sấm chớp rền vang.
"Vẫn chưa ra sao?" Sắc mặt của Dung Tự không tốt lắm, cô nhìn phòng phẫu thuật, hình như muốn đi vào: "Không đúng, trên người tôi có vi khuẩn, tôi phải mặc quần áo của nhân viên hộ tống."
DC lập tức cản Dung Tự lại: "Cô Dung, bây giờ sếp vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cô vẫn chưa vào được."
"Đúng vậy, tôi vào cũng không làm được chuyện gì." Cô phải bình tĩnh, cô phải đợi. Sắc mặt của Dung Tự ngày càng nhợt nhạt hơn, cô giơ tay cắn đầu ngón tay.
"Cô Dung, chân cô bị sao vậy?" Có vẻ DC phát hiện chân Dung Tự đang run rẩy, gọi nhân viên y tế đến. Dung Tự cũng không chịu đi, cứ ngồi ngoài hành lang như vậy: "Không sao, chỉ quẹt trúng thôi."
Nhân viên y tế vừa vén ống quần của Dung Tự lên, bắp chân của Dung Tự bắt đầu rớm máu. Quần và vết thương dính vào nhau, nhân viên y tế cắt quần Dung Tự ra, mới phát hiện bắp chân của Dung Tự bị mấy vết thương cực kì sâu.
Lúc này, Trình Hoài Nam và Ôn Khởi Vân cũng chạy đến, họ mới xuống máy bay đã nhận được tin dữ Trình Cẩm Chi bị tai nạn xe. Hai người trung niên trên năm mươi tuổi, gần như là ôm tim chạy đến. Đặc biệt là Trình Hoài Nam, lúc đến nơi còn phải uống thuốc hạ huyết áp. Hai doanh nhân lớn oai phong một cõi, hiện tại níu DC hỏi tình huống của đứa con gái duy nhất: "Không sao chứ?"
Chỉ "không sao chứ?" thậm chí đã hỏi ba bốn lần, giọng nói gần như cầu xin.
"Hiện, hiện giờ vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm..." Thấy cha mẹ của sếp như vậy, DC có phần không dám nói tình hình thực tế ra. Hắn nhìn Dung Tự ngồi trên băng ghế. Lúc này Trình Hoài Nam cũng chú ý đến Dung Tự: "Dung Tự, sao con cũng bị thương?"
"Con không sao, đây là do không cẩn thận." Môi Dung Tự trắng bệch, dường như đã mất cảm giác đau: "Chú, dì, đừng lo lắng. Chắc chắn Cẩm Chi sẽ không có chuyện gì."
Điều này hiển nhiên không trấn an được cha mẹ Trình. Họ cũng không chú ý Dung Tự nữa, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn phòng phẫu thuật. DC thấy cả người Dung Tự ướt đẫm mở miệng nói: "Cô Dung, cô đi thay quần áo trước đi."
"Thay, tôi đợi lát nữa thay." Nói không chừng chút nữa bác sĩ y tá sẽ đi ra, tim của Dung Tự sắp nhảy ra ngoài. Ngàn vạn lần đừng có chuyện, ngàn vạn lần.
Chẳng bao lâu truyền thông cũng biết được tin Trình Cẩm Chi gặp tai nạn, bọn họ cầm microphone khiêng camera chiếm cứ dưới bệnh viện. Mấy người gan lớn vừa chạy vào hành lang, đã bị vệ sĩ ném vào thang máy. Đây là bệnh viện gần nơi xảy ra tai nạn nhất, tính riêng tư dĩ nhiên không so với bệnh viện tư nhân được. Chấn thương của Trình Cẩm Chi quá nặng, đã không lo được riêng tư hay không riêng tư nữa. Tin Trình Cẩm Chi bị tai nạn xe, đã vòng lên đầu đề của các trang web lớn, còn có một số trang web vì giành sự chú ý của người khác, công bố Trình Cẩm Chi báo tang. Nhưng nhanh chóng bị một số người hâm mộ của Trình Cẩm Chi tố cáo. Điện thoại của DC bị gọi tung lên, không bao lâu đã hết pin. Công ty, người phát ngôn còn có một số người quản lý fanclub. Toàn bộ người trong giới đều đang theo dõi chặt chẽ chuyện Trình Cẩm Chi xảy ra tai nạn. Trình Cẩm Chi nhận được đề cử Case, đã được xem là nữ diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng nhất nước. Sức nóng treo hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng không hạ xuống, vẫn trong trạng thái bùng nổ. Ban đầu Dung Tự vẫn canh ở ngoài phòng phẫu thuật, sau khi Hạ Dữu đến mới cùng với Cẩu Vũ tóm cô vào phòng bệnh. Bắt cô thay đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, thay thuốc. Vết thương ở bắp chân của Dung Tự hơi sâu, từ lâu máu đã thấm ra băng gạc.
"Cái này em gọi là bị quẹt một cái?" Cẩu Vũ nói: "Nói em bị xe đụng tôi cũng tin."
"Dung Tự, người em có ổn không? Không có chỗ nào khó chịu chứ?" Hạ Dữu hỏi.
"Không có." Đến khi bác sĩ thay thuốc, Dung Tự lại xuống giường: "Chúng ta đến phòng phẫu thuật đi."
"Dung Tự, em chắc chứ?" Sắc mặt của Dung Tự thực sự quá tệ.
Dung Tự cũng không hé răng, gật đầu bước nhanh ra ngoài. Cuộc phẫu thuật này, giằng co rất lâu, nhưng chỉ gắng gượng kéo lại Trình Cẩm Chi đã bước vào quỷ môn quan. Còn phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tình hình, phải chuẩn bị phẫu thuật lần thứ hai vào bất cứ lúc nào. So với Trình Cẩm Chi, ông Chu tài xế may mắn hơn. Vết thương của hắn không nặng như Trình Cẩm Chi, ra phòng phẫu thuật một tuần đã được chuyển sang phòng bệnh bình thường. Trình Cẩm Chi bị gãy xương nhiều chỗ, bị băng bó cả người, trên người cắm đầy ống dẫn để duy trì sự sống.
Tình hình như vậy, khiến cha mẹ Trình ngất nhiều lần, tỉnh dậy thì lại đến phòng của Trình Cẩm Chi. Mắt đã khóc sưng lên, Dung Tự vẫn canh ở phòng bệnh của Trình Cẩm Chi, dù Dung Trạm đến, cô cũng không hé răng. Đến khi bác sĩ đi kiểm tra mỗi phòng, thấy Dung Tự. Bác sĩ là bác sĩ phẫu thuật của Trình Cẩm Chi, thấy Dung Tự hắn có ấn tượng ngay.
"Chúng tôi không biết cô Trình muốn dặn dò điều gì, trước khi vào phòng phẫu thuật vẫn luôn gọi tên cô, nói cô ấy không cố ý bị thương." Bác sĩ nói, thấy Dung Tự co lại: "Tôi biết rồi."
"Cô Dung cô... không sao chứ?"
"Không sao. Vất vả cho bác sĩ." Đi đến cửa phòng bệnh, ngực Dung Tự thắt lại một cái, tựa tường dần dần ngồi xuống. Trình Cẩm Chi có khúc mắc, nàng còn nhớ năm đó cô dứt ra bỏ đi. Cô biết Trình Cẩm Chi không quên được lý do cô bỏ đi. Cô tình nguyện Trình Cẩm Chi hung dữ với cô. Tim cô vặn thắt kịch liệt, vô cùng đau đớn, như cô cũng từng trải qua đau đớn như Trình Cẩm Chi.
"Dung Tự, chỉ cần em bỏ chị đi, mình sẽ kết thúc."
"Dung Tự, em đừng đi."
"Dung Tự, chị không cố ý bị thương." Trình Cẩm Chi không thể quên được lý do của cô, lại tiếp tục sợ cô bỏ đi, sợ rằng cô sẽ bỏ đi như lần trước.
Dung Tự cứ ngồi trên tấm gạch băng giá như vậy, cô bẻ ngón tay, mùi nước khử trùng của bệnh viện còn đang quấn quanh mũi. Cô bị đánh vỡ, mọi thứ của cô đều đã bị đánh vỡ. Sao cô lại nhẫn tâm như vậy, cứ như vậy cũng không quay đầu lại. Dường như cô có thể thấy ảo ảnh của mình. Lần đó Trình Cẩm Chi bị thương, cô ôm ngực bỏ chạy khỏi những điều mình không thể đoán trước.
Dung Tự, dừng lại.
Dung Tự giơ tay lên, hình như muốn níu lấy ảo ảnh của mình. Muốn níu lấy bản thân mười tám tuổi không quay đầu lại lao vào trả nợ. Hoặc có thể sớm hơn.
"Chị, sao chị ngồi dưới đất?" Dung Trạm mang theo hộp cơm, vội đỡ Dung Tự lên: "Chị, có phải ngực chị lại bắt đầu đau phải không? Em dìu chị đi tìm bác sĩ."
"Chị không sao. Chị ấy còn ở bên trong, một mình chị ấy."
"Em vào, chị ăn cơm trước. Nhất định chị phải ăn cơm." Dung Trạm vội vội vàng vàng vặn nắp chai nước: "Chị, chị uống nước."
Dung Tự ôm hộp cơm ngồi trên băng ghế dài, Dung Trạm nói đúng, nhất định cô phải ăn. Hiện giờ chính là thời điểm quan trọng, cô không thể sụp đổ. Năm đó cha mẹ xảy ra tai nạn, cô cũng không sụp đổ. Dung Tự chậm rãi ăn một miếng cơm. Hạ Dữu và Cẩu Vũ mang theo hộp cơm, vừa đi tới đã thấy Dung Tự đang ăn cơm. Sắc mặt của Dung Tự trắng bệch, ăn rất chậm, Hạ Dữu kéo Cẩu Vũ lại, để Dung Tự từ từ ăn xong. Trông Dung Tự hết sức bình tĩnh, tay cầm đũa cũng rất vững, chẳng qua những ngón tay trắng bệch kia đã bán đứng cảm xúc lúc này của cô. Cẩm Chi như vậy, Dung Tự cũng không tốt hơn. Từ lâu Cẩu Vũ đã bỏ đi vẻ bất cần đời, cũng canh với Hạ Dữu. Lần này Trình Cẩm Chi gay go như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cô đã sớm không còn tâm trạng đùa giỡn.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Dung Trạm, Dung Trạm nhìn Trình Cẩm Chi nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường. Nhìn thế nào, cũng không thấy bệnh nhân nằm thoi thóp trên giường này giống Trình Cẩm Chi hoạt bát năng động. Sao Trình Cẩm Chi có thể yên lặng như vậy? Dung Trạm giơ tay lên, dường như muốn chọt cánh tay của Trình Cẩm Chi: "Ê? Chị không sao chứ?"
Tay hắn còn chưa hạ xuống cánh tay của Trình Cẩm Chi, đã bị Dung Tự kéo ra sau. Dung Trạm không hề đề phòng, ngã từ trên ghế xuống. Mắt Dung Tự hơi đỏ: "Em làm gì?"
Dung Trạm mở miệng, hiển nhiên bị một mặt "thô bạo" của Dung Tự dọa: "Em..."
"Đi ra ngoài. Đừng vào nữa."
"Chị, chị không sao chứ? Có phải chị...." Dung Trạm vội bò dậy, trạng thái của chị hắn có vấn đề. Hắn hơi lo.
Hạ Dữu mở miệng, kéo Dung Trạm lại. Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy một mặt như thế của Dung Tự, không đúng, cô từng thấy trong video. Lần đó cũng là lần Trình Cẩm Chi gặp tai nạn, Dung Tự bị rất nhiều truyền thông đi theo, ở trước ống kính trạng thái của Dung Tự cũng là như vậy.
Cẩu Vũ hơi lo, cô kéo Hạ Dữu: "Có phải Dung Tự điên rồi phải không? Chúng ta cũng không thể để em ấy ở trong phòng bệnh của Trình Cẩm Chi."
"Không đâu. Chúng ta ở ngoài đợi đi. Đợi chút chú dì cũng sắp đến."
Chẳng bao lâu, trong phòng bệnh chỉ chừa lại một mình Dung Tự. Mấy ngày qua, Dung Tự cứ ngày gác đêm giữ như vậy. Bác sĩ nói gãy xương nhiều chỗ, cô cũng không dám chạm vào Trình Cẩm Chi, cứ nhìn như vậy. Sợ đụng vào đâu, lại làm Trình Cẩm Chi đau. Người này, đau một chút cũng chịu không nổi. Đau một chút thì sẽ nũng nịu. Gương mặt cũng bị bác sĩ dùng băng gạc quấn lại, chỉ lộ đôi mắt. Trên mí mắt còn có một vết xước nhỏ, người này luôn luôn bảo vệ khuôn mặt của mình. Tỉnh dậy chắc chắn lại phải buồn.
"Em sẽ không đi." Dung Tự nói: "Em sẽ bên cạnh chị. Em biết chị rất cực khổ, phẫu thuật mệt người như vậy, mở mắt là một điều rất mệt mỏi. Khi nào chị tỉnh lại cũng được."
"Chị tỉnh lại sớm, là mình có thể về nhà sớm. Không phải lúc trước, chị không thích ngửi mùi thuốc khử trùng của bệnh viện sao?"
"Em phát hiện em cũng không thích lắm." Dung Tự cứ thương lượng với Trình Cẩm Chi hôn mê bất tỉnh như vậy: "Nếu không, chị cố một chút, chỉ cần một chút, chị mở mắt, là mình có thể về nhà."
"Được không?"
Trả lời Dung Tự, chỉ có một khoảng im lặng, chỉ có âm thanh rè rè của máy móc.
"Vẫn chưa ra sao?" Sắc mặt của Dung Tự không tốt lắm, cô nhìn phòng phẫu thuật, hình như muốn đi vào: "Không đúng, trên người tôi có vi khuẩn, tôi phải mặc quần áo của nhân viên hộ tống."
DC lập tức cản Dung Tự lại: "Cô Dung, bây giờ sếp vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cô vẫn chưa vào được."
"Đúng vậy, tôi vào cũng không làm được chuyện gì." Cô phải bình tĩnh, cô phải đợi. Sắc mặt của Dung Tự ngày càng nhợt nhạt hơn, cô giơ tay cắn đầu ngón tay.
"Cô Dung, chân cô bị sao vậy?" Có vẻ DC phát hiện chân Dung Tự đang run rẩy, gọi nhân viên y tế đến. Dung Tự cũng không chịu đi, cứ ngồi ngoài hành lang như vậy: "Không sao, chỉ quẹt trúng thôi."
Nhân viên y tế vừa vén ống quần của Dung Tự lên, bắp chân của Dung Tự bắt đầu rớm máu. Quần và vết thương dính vào nhau, nhân viên y tế cắt quần Dung Tự ra, mới phát hiện bắp chân của Dung Tự bị mấy vết thương cực kì sâu.
Lúc này, Trình Hoài Nam và Ôn Khởi Vân cũng chạy đến, họ mới xuống máy bay đã nhận được tin dữ Trình Cẩm Chi bị tai nạn xe. Hai người trung niên trên năm mươi tuổi, gần như là ôm tim chạy đến. Đặc biệt là Trình Hoài Nam, lúc đến nơi còn phải uống thuốc hạ huyết áp. Hai doanh nhân lớn oai phong một cõi, hiện tại níu DC hỏi tình huống của đứa con gái duy nhất: "Không sao chứ?"
Chỉ "không sao chứ?" thậm chí đã hỏi ba bốn lần, giọng nói gần như cầu xin.
"Hiện, hiện giờ vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm..." Thấy cha mẹ của sếp như vậy, DC có phần không dám nói tình hình thực tế ra. Hắn nhìn Dung Tự ngồi trên băng ghế. Lúc này Trình Hoài Nam cũng chú ý đến Dung Tự: "Dung Tự, sao con cũng bị thương?"
"Con không sao, đây là do không cẩn thận." Môi Dung Tự trắng bệch, dường như đã mất cảm giác đau: "Chú, dì, đừng lo lắng. Chắc chắn Cẩm Chi sẽ không có chuyện gì."
Điều này hiển nhiên không trấn an được cha mẹ Trình. Họ cũng không chú ý Dung Tự nữa, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn phòng phẫu thuật. DC thấy cả người Dung Tự ướt đẫm mở miệng nói: "Cô Dung, cô đi thay quần áo trước đi."
"Thay, tôi đợi lát nữa thay." Nói không chừng chút nữa bác sĩ y tá sẽ đi ra, tim của Dung Tự sắp nhảy ra ngoài. Ngàn vạn lần đừng có chuyện, ngàn vạn lần.
Chẳng bao lâu truyền thông cũng biết được tin Trình Cẩm Chi gặp tai nạn, bọn họ cầm microphone khiêng camera chiếm cứ dưới bệnh viện. Mấy người gan lớn vừa chạy vào hành lang, đã bị vệ sĩ ném vào thang máy. Đây là bệnh viện gần nơi xảy ra tai nạn nhất, tính riêng tư dĩ nhiên không so với bệnh viện tư nhân được. Chấn thương của Trình Cẩm Chi quá nặng, đã không lo được riêng tư hay không riêng tư nữa. Tin Trình Cẩm Chi bị tai nạn xe, đã vòng lên đầu đề của các trang web lớn, còn có một số trang web vì giành sự chú ý của người khác, công bố Trình Cẩm Chi báo tang. Nhưng nhanh chóng bị một số người hâm mộ của Trình Cẩm Chi tố cáo. Điện thoại của DC bị gọi tung lên, không bao lâu đã hết pin. Công ty, người phát ngôn còn có một số người quản lý fanclub. Toàn bộ người trong giới đều đang theo dõi chặt chẽ chuyện Trình Cẩm Chi xảy ra tai nạn. Trình Cẩm Chi nhận được đề cử Case, đã được xem là nữ diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng nhất nước. Sức nóng treo hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng không hạ xuống, vẫn trong trạng thái bùng nổ. Ban đầu Dung Tự vẫn canh ở ngoài phòng phẫu thuật, sau khi Hạ Dữu đến mới cùng với Cẩu Vũ tóm cô vào phòng bệnh. Bắt cô thay đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, thay thuốc. Vết thương ở bắp chân của Dung Tự hơi sâu, từ lâu máu đã thấm ra băng gạc.
"Cái này em gọi là bị quẹt một cái?" Cẩu Vũ nói: "Nói em bị xe đụng tôi cũng tin."
"Dung Tự, người em có ổn không? Không có chỗ nào khó chịu chứ?" Hạ Dữu hỏi.
"Không có." Đến khi bác sĩ thay thuốc, Dung Tự lại xuống giường: "Chúng ta đến phòng phẫu thuật đi."
"Dung Tự, em chắc chứ?" Sắc mặt của Dung Tự thực sự quá tệ.
Dung Tự cũng không hé răng, gật đầu bước nhanh ra ngoài. Cuộc phẫu thuật này, giằng co rất lâu, nhưng chỉ gắng gượng kéo lại Trình Cẩm Chi đã bước vào quỷ môn quan. Còn phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tình hình, phải chuẩn bị phẫu thuật lần thứ hai vào bất cứ lúc nào. So với Trình Cẩm Chi, ông Chu tài xế may mắn hơn. Vết thương của hắn không nặng như Trình Cẩm Chi, ra phòng phẫu thuật một tuần đã được chuyển sang phòng bệnh bình thường. Trình Cẩm Chi bị gãy xương nhiều chỗ, bị băng bó cả người, trên người cắm đầy ống dẫn để duy trì sự sống.
Tình hình như vậy, khiến cha mẹ Trình ngất nhiều lần, tỉnh dậy thì lại đến phòng của Trình Cẩm Chi. Mắt đã khóc sưng lên, Dung Tự vẫn canh ở phòng bệnh của Trình Cẩm Chi, dù Dung Trạm đến, cô cũng không hé răng. Đến khi bác sĩ đi kiểm tra mỗi phòng, thấy Dung Tự. Bác sĩ là bác sĩ phẫu thuật của Trình Cẩm Chi, thấy Dung Tự hắn có ấn tượng ngay.
"Chúng tôi không biết cô Trình muốn dặn dò điều gì, trước khi vào phòng phẫu thuật vẫn luôn gọi tên cô, nói cô ấy không cố ý bị thương." Bác sĩ nói, thấy Dung Tự co lại: "Tôi biết rồi."
"Cô Dung cô... không sao chứ?"
"Không sao. Vất vả cho bác sĩ." Đi đến cửa phòng bệnh, ngực Dung Tự thắt lại một cái, tựa tường dần dần ngồi xuống. Trình Cẩm Chi có khúc mắc, nàng còn nhớ năm đó cô dứt ra bỏ đi. Cô biết Trình Cẩm Chi không quên được lý do cô bỏ đi. Cô tình nguyện Trình Cẩm Chi hung dữ với cô. Tim cô vặn thắt kịch liệt, vô cùng đau đớn, như cô cũng từng trải qua đau đớn như Trình Cẩm Chi.
"Dung Tự, chỉ cần em bỏ chị đi, mình sẽ kết thúc."
"Dung Tự, em đừng đi."
"Dung Tự, chị không cố ý bị thương." Trình Cẩm Chi không thể quên được lý do của cô, lại tiếp tục sợ cô bỏ đi, sợ rằng cô sẽ bỏ đi như lần trước.
Dung Tự cứ ngồi trên tấm gạch băng giá như vậy, cô bẻ ngón tay, mùi nước khử trùng của bệnh viện còn đang quấn quanh mũi. Cô bị đánh vỡ, mọi thứ của cô đều đã bị đánh vỡ. Sao cô lại nhẫn tâm như vậy, cứ như vậy cũng không quay đầu lại. Dường như cô có thể thấy ảo ảnh của mình. Lần đó Trình Cẩm Chi bị thương, cô ôm ngực bỏ chạy khỏi những điều mình không thể đoán trước.
Dung Tự, dừng lại.
Dung Tự giơ tay lên, hình như muốn níu lấy ảo ảnh của mình. Muốn níu lấy bản thân mười tám tuổi không quay đầu lại lao vào trả nợ. Hoặc có thể sớm hơn.
"Chị, sao chị ngồi dưới đất?" Dung Trạm mang theo hộp cơm, vội đỡ Dung Tự lên: "Chị, có phải ngực chị lại bắt đầu đau phải không? Em dìu chị đi tìm bác sĩ."
"Chị không sao. Chị ấy còn ở bên trong, một mình chị ấy."
"Em vào, chị ăn cơm trước. Nhất định chị phải ăn cơm." Dung Trạm vội vội vàng vàng vặn nắp chai nước: "Chị, chị uống nước."
Dung Tự ôm hộp cơm ngồi trên băng ghế dài, Dung Trạm nói đúng, nhất định cô phải ăn. Hiện giờ chính là thời điểm quan trọng, cô không thể sụp đổ. Năm đó cha mẹ xảy ra tai nạn, cô cũng không sụp đổ. Dung Tự chậm rãi ăn một miếng cơm. Hạ Dữu và Cẩu Vũ mang theo hộp cơm, vừa đi tới đã thấy Dung Tự đang ăn cơm. Sắc mặt của Dung Tự trắng bệch, ăn rất chậm, Hạ Dữu kéo Cẩu Vũ lại, để Dung Tự từ từ ăn xong. Trông Dung Tự hết sức bình tĩnh, tay cầm đũa cũng rất vững, chẳng qua những ngón tay trắng bệch kia đã bán đứng cảm xúc lúc này của cô. Cẩm Chi như vậy, Dung Tự cũng không tốt hơn. Từ lâu Cẩu Vũ đã bỏ đi vẻ bất cần đời, cũng canh với Hạ Dữu. Lần này Trình Cẩm Chi gay go như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cô đã sớm không còn tâm trạng đùa giỡn.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Dung Trạm, Dung Trạm nhìn Trình Cẩm Chi nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường. Nhìn thế nào, cũng không thấy bệnh nhân nằm thoi thóp trên giường này giống Trình Cẩm Chi hoạt bát năng động. Sao Trình Cẩm Chi có thể yên lặng như vậy? Dung Trạm giơ tay lên, dường như muốn chọt cánh tay của Trình Cẩm Chi: "Ê? Chị không sao chứ?"
Tay hắn còn chưa hạ xuống cánh tay của Trình Cẩm Chi, đã bị Dung Tự kéo ra sau. Dung Trạm không hề đề phòng, ngã từ trên ghế xuống. Mắt Dung Tự hơi đỏ: "Em làm gì?"
Dung Trạm mở miệng, hiển nhiên bị một mặt "thô bạo" của Dung Tự dọa: "Em..."
"Đi ra ngoài. Đừng vào nữa."
"Chị, chị không sao chứ? Có phải chị...." Dung Trạm vội bò dậy, trạng thái của chị hắn có vấn đề. Hắn hơi lo.
Hạ Dữu mở miệng, kéo Dung Trạm lại. Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy một mặt như thế của Dung Tự, không đúng, cô từng thấy trong video. Lần đó cũng là lần Trình Cẩm Chi gặp tai nạn, Dung Tự bị rất nhiều truyền thông đi theo, ở trước ống kính trạng thái của Dung Tự cũng là như vậy.
Cẩu Vũ hơi lo, cô kéo Hạ Dữu: "Có phải Dung Tự điên rồi phải không? Chúng ta cũng không thể để em ấy ở trong phòng bệnh của Trình Cẩm Chi."
"Không đâu. Chúng ta ở ngoài đợi đi. Đợi chút chú dì cũng sắp đến."
Chẳng bao lâu, trong phòng bệnh chỉ chừa lại một mình Dung Tự. Mấy ngày qua, Dung Tự cứ ngày gác đêm giữ như vậy. Bác sĩ nói gãy xương nhiều chỗ, cô cũng không dám chạm vào Trình Cẩm Chi, cứ nhìn như vậy. Sợ đụng vào đâu, lại làm Trình Cẩm Chi đau. Người này, đau một chút cũng chịu không nổi. Đau một chút thì sẽ nũng nịu. Gương mặt cũng bị bác sĩ dùng băng gạc quấn lại, chỉ lộ đôi mắt. Trên mí mắt còn có một vết xước nhỏ, người này luôn luôn bảo vệ khuôn mặt của mình. Tỉnh dậy chắc chắn lại phải buồn.
"Em sẽ không đi." Dung Tự nói: "Em sẽ bên cạnh chị. Em biết chị rất cực khổ, phẫu thuật mệt người như vậy, mở mắt là một điều rất mệt mỏi. Khi nào chị tỉnh lại cũng được."
"Chị tỉnh lại sớm, là mình có thể về nhà sớm. Không phải lúc trước, chị không thích ngửi mùi thuốc khử trùng của bệnh viện sao?"
"Em phát hiện em cũng không thích lắm." Dung Tự cứ thương lượng với Trình Cẩm Chi hôn mê bất tỉnh như vậy: "Nếu không, chị cố một chút, chỉ cần một chút, chị mở mắt, là mình có thể về nhà."
"Được không?"
Trả lời Dung Tự, chỉ có một khoảng im lặng, chỉ có âm thanh rè rè của máy móc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng sinh
- Chương 2: Đại tử đại sinh*
- Chương 3: Cảnh giường chiếu
- Chương 4: Chị tắt đèn đi
- Chương 5: Chưa nói câu nào đã cởi quần áo
- Chương 6: Diễn và ngược với diễn
- Chương 7: Nhún nhảy xoay tròn
- Chương 8: Nuốt
- Chương 9: Không phải bênh con
- Chương 10: Chụp ảnh
- Chương 11: Tiệc sinh nhật
- Chương 12: Chó ngao Tây Tạng a chó ngao Tây Tạng*
- Chương 13: Cảnh thân mật
- Chương 14: Nhập vai
- Chương 15: Khiêu khích
- Chương 16: Ra mặt
- Chương 17: Ngủ chung
- Chương 18: Diễn hôn
- Chương 19: Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 20: Công chúa công
- Chương 21: Đừng nhúc nhích
- Chương 22: Lần đầu tiên
- Chương 23: Lo eo của em
- Chương 24: Cuồng ma chiều vợ*
- Chương 25: Không vui
- Chương 26: Cặp đôi Quả Hồng
- Chương 27: Có nên
- Chương 28: Diễn xuất trong mắt người tình
- Chương 29: Đêm nay muốn chị
- Chương 30: Nữ hoàng chơi sủng
- Chương 31: Tác phẩm lớn
- Chương 32: Mê hoặc triều cương
- Chương 33: Diễn tình cảm
- Chương 34: Đi cửa sau
- Chương 35: Món ngon Quả Hồng
- Chương 36: Say rượu
- Chương 37: Rung động
- Chương 38: Rất phiền
- Chương 39: Đau eo
- Chương 40: Nhớ sao
- Chương 41: Hồ Ly tinh
- Chương 42: Ấm áp
- Chương 43: Liếm
- Chương 44: Không giữ được
- Chương 45: Muốn ôm
- Chương 46: Mút ngón tay
- Chương 47: Hối lộ cho em
- Chương 48: Chị dễ thương
- Chương 49: Rầu rĩ
- Chương 50: Thấy em
- Chương 51: Huyền ảo
- Chương 52: Yêu đương vụng trộm
- Chương 53: Hài lòng
- Chương 54: Cả thế giới đều nghĩ hai người yêu nhau
- Chương 55: Đói bụng
- Chương 56: Nghiêm túc
- Chương 57: Chị là độc nhất vô nhị
- Chương 58: Nhân gian khó xứng nhất thành đôi
- Chương 59: Không có cách nào
- Chương 60: Uống tí thuốc
- Chương 61: Trúng chiêu
- Chương 62: Quấn quýt si mê
- Chương 63: Như là mất mát
- Chương 64: Ngọt lịm
- Chương 65: Tỏ tình
- Chương 66: Khó phân thắng bại
- Chương 67: Là tình yêu cuồng nhiệt đấy
- Chương 68: Ăn em
- Chương 69: Vui vẻ
- Chương 70: Quyến rũ
- Chương 71: Quan tâm
- Chương 72: Tiền bối ở trên
- Chương 73: Finger condom* à
- Chương 74: Bị cảm cũng phải thể hiện tình yêu
- Chương 75: Bận rộn cũng phải yêu
- Chương 76: Chờ rất lâu rồi
- Chương 77: Rung động không chỉ một chút
- Chương 78: Bạn gái chu đáo
- Chương 79: Ma ma Mèo Sữa
- Chương 80: Phản công
- Chương 81: Mâu thuẫn căng thẳng
- Chương 82: Quyến rũ
- Chương 83: Khao khát
- Chương 84: Dụ dỗ
- Chương 85: Xấu hổ
- Chương 86: Muốn ngừng mà không được
- Chương 87: Cảm thấy xấu hổ
- Chương 88: Tạm xa nhau
- Chương 89: Một phút thời gian một phút em
- Chương 90: Đoạn tuyệt
- Chương 91: Có cách quản lý gia đình
- Chương 92: Thông minh
- Chương 93: Diễn thật làm thật
- Chương 94: Trẻ con
- Chương 95: Trấn an
- Chương 96: Lễ trao giải
- Chương 97: Công bố
- Chương 98: Phong hậu
- Chương 99: Cầu hôn
- Chương 100: Không thể mất đi
- Chương 101: Thiên Hậu muốn hoàn lương
- Chương 102: Lực nhảy đáng kinh ngạc
- Chương 103: Về vấn đề bác sĩ và bệnh nhân
- Chương 104: Bỏ được
- Chương 105: Công khai
- Chương 106: Ghen
- Chương 107: Chúc tết
- Chương 108: Tập võ
- Chương 109: Tốt nghiệp
- Chương 110: Cẩm y vệ
- Chương 111: Dị hình
- Chương 112: Ly hôn
- Chương 113: Dư luận
- Chương 114: Bị thương nặng
- Chương 115: Tan vỡ
- Chương 116: Không nỡ
- Chương 117: Trở về đoàn phim
- Chương 118: Gặp mặt
- Chương 119: Sóng gió
- Chương 120: Bỏng rát
- Chương 121: Trầm mê
- Chương 122: Dung hợp
- Chương 123: Chói rọi
- Chương 124: Gặp lại
- Chương 125: Ở chung
- Chương 126: Bị thương
- Chương 127: Chỗ ở
- Chương 128: Đoán
- Chương 129: Dạy dỗ
- Chương 130: Dứt khoát
- Chương 131: Mất đi
- Chương 132: Chủ nhân
- Chương 133: Sai một bước
- Chương 134: Rơi lệ
- Chương 135: Gặp lại lần nữa
- Chương 136: Hoảng loạn
- Chương 137: Hi vọng hão huyền
- Chương 138: Làm chó của chị
- Chương 139: Tiểu nộn mô
- Chương 140: Người xấu hổ
- Chương 141: Rơm rạ bay cao
- Chương 142: Tổn thương lẫn nhau
- Chương 143: Trở lại ban đầu
- Chương 144: Nàng là ánh sáng
- Chương 145: Đừng kiếm chuyện
- Chương 146: Tinh thần phấn chấn
- Chương 147: Hoa đào*
- Chương 148: Nhã nhặn bại hoại
- Chương 149: Giấm
- Chương 150: Ai có kĩ năng cao hơn
- Chương 151: Để tôi cô độc
- Chương 152: Ăn ngủ cắt móng tay
- Chương 153: Tập kích
- Chương 154: Trần trụi
- Chương 155: Chó ngốc
- Chương 156: Tắm rửa
- Chương 157: Heo sữa
- Chương 158: Theo đuổi
- Chương 159: Đề cử
- Chương 160: Chúc mừng
- Chương 161: Con đường rực rỡ
- Chương 162: Lấy lòng
- Chương 163: Ân cần
- Chương 164: Lưu manh
- Chương 165: Hấp hối
- Chương 166: Đừng
- Chương 167: Bẩm sinh
- Chương 168: Xin quay lại
- Chương 169: Cầu hôn?
- Chương 170: Đầu độc
- Chương 171: Ai mà không có tí thủ đoạn
- Chương 172: Nuôi heo
- Chương 173: Mở hướng quốc tế
- Chương 174: Chiêu hay có chiêu hay hơn
- Chương 175: Khen chị
- Chương 176: Ta Muốn Lên Trời
- Chương 177: Hôn không lái xe
- Chương 178: Bách điểu triêu phượng*
- Chương 179: Mở ra
- Chương 180: Cấp cứu
- Chương 181: Không giới hạn
- Chương 182: Đừng tưởng giỏi
- Chương 183: Đừng cọ
- Chương 184: Trấn an
- Chương 185: Tiểu Meo Meo của tôi
- Chương 186: Cơ thể kém cỏi
- Chương 187: Sủng ái Meo
- Chương 188: Tác dụng phụ
- Chương 189: Gọn gàng một chút
- Chương 190: Khí huyết dồi dào
- Chương 191: Sống chung
- Chương 192: Có hơi ngọt
- Chương 193: Miệng quạ đen
- Chương 194: Đấu đá ngầm
- Chương 195: Phí giữ im lặng
- Chương 196: Muộn tao
- Chương 197: Mê đắm
- Chương 198: Lại thấy tin tiêu cực
- Chương 199: Lời cầu hôn thứ hai
- Chương 200: Dừng xe
- Chương 201: Đánh vỡ
- Chương 202: Ý chí sắt đá
- Chương 203: Mang thai
- Chương 204: Tội gì mà phải khổ như thế
- Chương 205: Tỉnh dậy
- Chương 206: Sống sót sau tai nạn
- Chương 207: Thời kì mang thai
- Chương 208: Sinh
- Chương 209: Tên của em
- Chương 210: Trò chơi nhập vai
- Chương 211: Quà kết hôn
- Chương 212: Đau
- Chương 213: Ngao biến thái
- Chương 214: Hôn lễ
- Chương 215: Tôi không phải quái vật
- Chương 216: Kiếm tiền ổn định không bao giờ lỗ
- Chương 217: HE với đối thủ một mất một còn
- Chương 218: Phiên ngoại
- Chương 219: Phiên ngoại Trình Dĩ Dung Cẩn