Truy Tình Nhẫn Vị - Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
Chương trước- Chương 1: Từ bỏ việc thích anh
- Chương 2: Phó tổng mới đến
- Chương 3: Không hẹn mà gặp
- Chương 4: Tôi muốn thu nhận người
- Chương 5: Thăng chức thư ký Phó tổng
- Chương 6: Chạm trán người tình Trác tổng
- Chương 7: Trác Nhất Phong, cá mè một lứa
- Chương 8: Đòi lại công bằng
- Chương 9: Chuyên gia gây rối
- Chương 10: Chỉ cần cô Đới thích là được
- Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
- Chương 12: Kẻ săn mồi dưới ánh trăng
- Chương 13: Một ngày đầy xúi quẩy
- Chương 14: Cánh cửa tử thần
- Chương 15: Sự chán ghét vô tận cùng
- Chương 16: Gặp đối tác
- Chương 17: Đới An Lạc mất tích
- Chương 18: Điên cuồng tìm kiếm Đới An Lạc
- Chương 19: Trác tổng đến rồi
- Chương 20: "Anh trai Đới an Lạc"
- Chương 21: Bữa sáng bất ổn
- Chương 22: Tiệc gặp mặt cuối năm
- Chương 23: Trò chơi rút thăm và hành động
- Chương 24: Tôi chọn thử thách
- Chương 25: Dư vị cay nghiệt
- Chương 26: Vết thương trong ký ức
- Chương 27: "Tiểu Bạch Thỏ" cũng biết nổi điên
- Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
- Chương 29: Thỏ nhỏ về hang sói
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Giấc ngủ bình yên
- Chương 32: Ông bà lão trở về
- Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
- Chương 34: Càng hận lại càng không thể buông bỏ
- Chương 35: Thoái hôn
- Chương 36: Thợ săn trao tim cho con mồi
- Chương 37: Về nơi yên bình
- Chương 38: Chào mừng đến thôn hoa cải dầu
- Chương 39: Mái nhà Phong Vũ
- Chương 40: Hoàng hôn ấm áp trên cánh đồng hoa cải dầu
- Chương 41: Nghiệt duyên
- Chương 42: Cậu ấy?
- Chương 43: Cùng xem phim
- Chương 44: Đã lâu không gặp
- Chương 45: Thằng yếu ớt
- Chương 46: Bất tin
- Chương 47: Tuyệt vọng
- Chương 48: Hại thân
- Chương 49: Hình học không gian
- Chương 50: Cứu tinh hợp đồng
- Chương 51: Lâm phó tổng biết sợ
- Chương 52: Món quà mọn
- Chương 53: Quyền lực Trác gia
- Chương 54: Điều kiện
- Chương 55: Chút manh mối
- Chương 56: Một ngày giải trí
- Chương 57: Đêm đáng sợ
- Chương 58: Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng
- Chương 59: Mã hóa
- Chương 60: Sự thật phơi bày
- Chương 61: Thỏa thuận máu
- Chương 62: Người đàn ông thầm lặng
- Chương 63: Tiểu bạch thỏ xuyên phòng
- Chương 64: Sói hay Thỏ
- Chương 65: Trói buộc
- Chương 66: Thôi miên quy hồi
- Chương 67: Khởi hành
- Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
- Chương 69: Cảnh đêm nhẹ nhàng
- Chương 70: Cá lớn vượt thác
- Chương 71: Xin đừng bỏ rơi
- Chương 72: Hợp tác
- Chương 73: Bìa rừng báu vật
- Chương 74: Có chút kinh nghiệm
- Chương 75: Thỏ nhỏ chạy rồi
- Chương 76: Gột rửa mắt
- Chương 77: Nhà thám hiểm
- Chương 78: Lộ mặt
- Chương 79: Căn cứ điểm
- Chương 80: Nuôi ong tay áo
- Chương 81: Tán tận lương tâm
- Chương 82: Thử nghiệm
- Chương 83: Lạc trong kí ức
- Chương 84: Con tin
- Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
- Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
- Chương 87: Bộc lộ
- Chương 88: Không muốn tỉnh lại
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Truy Tình Nhẫn Vị
Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
Ting…điện thoại có tin nhắn đến.
Là điện thoại của Đới An Lạc, lúc nãy cô để nó xuống trên bàn cùng khay đồ ăn mà cô lại quên mất.
Tin nhắn từ Lâm phó tổng.
“Lạc Lạc, cô ổn không? Tên lang sói có làm gì xấu với cô không? Hay bây giờ tôi qua đón cô nhé!”
Trác Nhất Phong cầm điện thoại của Đới An Lạc trong tay, anh đứng ở cửa ban công nhìn theo bóng lưng cô đang cố chạy thoát khỏi anh.
Anh lập tức mã hóa điện thoại An Lạc, những chuyện này đối với anh dễ dàng như trở lòng bàn tay.
“Không cần” Anh thay mặt Đới An Lạc hồi đáp Lâm Hữu Đằng.
Lâm Hữu Đằng đang lái xe trở về nhà sau khi làm tài xế bất đắc dĩ đưa ba cô thư ký say mèm kia về an toàn.
Nhận được tin nhắn phản hồi của An Lạc, anh cảm thấy có chút hơi kỳ quặc.
“Thực sự không cần?”
Đới An Lạc vẫn luôn hay cục súc với anh nhưng cô chưa từng nói chuyện thiếu kính ngữ thế này.
Bóng lưng nhỏ nhắn ấy càng lúc càng rời xa tầm mắt, Trác Nhất Phong mới nhanh chóng đuổi theo. Anh lao như bay xuống cầu thang, tốc độ di chuyển nhanh như hổ đói đi săn mồi.
Đới An Lạc lau nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, đứng trước căn phòng bảo an, giọng cô nghẹn ngào “Phiền chú mở cổng giúp cháu”
Ông chú nhấn nút mở cửa cho cô gái, tiện thể hỏi thăm “Cô gái à, cũng khuya rồi sao cháu không ở lại?”
Nhận được lời hỏi thăm từ ông chú, trong lòng An Lạc lại thấy hờn tủi “Cháu muốn về nhà”
Thật kỳ lạ, sao lão Lưu không chỉ thị tài xế đưa cô bé về? Ông chú muốn hỏi thăm tiếp rằng cô đã gọi xe đến đón hay chưa, nhưng cô đã quay lưng đi ra khỏi cổng.
Đêm hôm khuya khoắt, một mình cô gái nhỏ đi trên đường. Ở khu này đều là biệt thự rộng lớn, rất yên tĩnh, tĩnh mịch đến đáng sợ. Không có lấy bóng dáng một chiếc xe nào ở quanh đây, nói gì đến taxi.
Thôi chết điện thoại của cô đâu? Cô đã để nó ở đâu được nhỉ? Ở quán ăn hay ở nhà Trác tổng?
Sau một cuộc cãi vã đầu óc cô trở nên rối loạn không thể suy nghĩ được gì.
Cô gái nhỏ rời đi, ông chú liền ấn nút đóng cổng, khi cánh cổng chỉ còn cách gang tấc là đóng lại thì ông nhìn thấy thân ảnh cao lớn lao vun vút về phía này, ông nhanh chóng ấn nút cho cổng mở ra.
Ôi!!! Cái thân già này trở tay không kịp đâu.
Trác Nhất Phong loay hoay hướng phải hướng trái tìm kiếm bóng dáng Đới An Lạc.
“Cô bé đi bên phải” Ông chú già vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Trác Nhất Phong lập tức nhắm hướng bên phải mà chạy theo. Trong lòng anh truy vấn ‘Đới An Lạc, ai cho em lá gan như vậy?’
Trong đêm tối tĩnh mịch, bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ bước đi. Cô không hề sợ hãi, cũng không ngoáy đầu lại nhìn về phía sau.
Thứ gì đó lạnh lẽo chạm lấy cổ tay cô, là một bàn tay của ai đó.
Khu biệt thự này có cướp ư!!?? An ninh khu đô thị nhà giàu lỏng lẻo thế à!!??
Cô không hét toáng lên, ngược lại còn ngang tàn giơ nắm đấm quay lại thẳng hướng tên xấu xa kia mà tung ra.
Tên xấu xa vậy mà đỡ được nắm đấm của cô, hắn dùng tay chặn nắm đấm cô lại ở ngay giữa tầm mặt.
“Tiểu bạch thỏ, cô muốn ám sát tôi?”
Định hình lại thì giọng nói này, khuôn mặt này…Trác Nhất Phong. Anh ta là người hay ma!!? Đi phía sau cô lại chẳng phát ra tiếng động nào.
Thực chất là do sự tổn thương những tủi hờn trong lòng cô chi phối mọi giác quan, khiến cô không thể suy nghĩ được gì, cũng không để tâm đến những thứ xung quanh cho nên mới không nghe thấy tiếng bước chân của Trác Nhất Phong.
“Là ai ám sát ai?” Cô thu nắm đấm lại, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Cô gái này đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ ủy mị bị người khác ức hiếp mà không dám lên tiếng chống đối nữa.
“Mau quay lại cho tôi” Trác Nhất Phong vẫn quen cái thói ra lệnh cho người khác.
“Trác tổng, đây không phải là cty, anh không có quyền yêu cầu tôi những chuyện vô lý như vậy. Vã lại người đuổi tôi đi là anh, người muốn tôi quay lại cũng là anh, đó không phải nhà tôi sao tôi phải quay lại? Hờ, tôi không phải loại người luôn phục tùng theo lời những kẻ lắm tiền như anh” Cô nở nụ cười khinh bỉ.
Cái miệng nhỏ nhắn này lúc chửi người khác cũng lợi hại lắm. Đới An Lạc, cô càng ngày càng giảo hoạt. Trác Nhất Phong không kiềm lòng được mà muốn cắn nát cái miệng chua ngoa kia.
Lại một lần nữa cô bị Trác Nhất Phong khống chế cưỡng hôn. Nụ hôn này chính là sự trả giá cho những gì cô vừa nói.
Cô dùng sức vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay ác ma đang khống chế mình, căm phẫn trực tiếp tặng cho anh một cái tát như trời giáng vào mặt.
“Trác Nhất Phong, tôi không phải trò tiêu khiển của anh”
Người đàn ông vừa lãnh trọn cái bạt tai bất ngờ từ ai đó ban tặng, đưa tay lên chạm vào gò má mình nơi in hằn những dấu ngón tay đỏ ửng, cảm nhận cơn đau. Bất giác nở một nụ cười có vẻ khá mãn nguyện.
Đầu óc Trác Nhất Phong có vẫn đề rồi a!? Cô không ngờ mình lại ra tay với anh mạnh đến thế, vậy mà anh lại không hề có chút tức giận nào.
Đây là cái bạt tai thứ 2 trong cuộc đời Trác Nhất Phong. Nó khiến Trác Nhất Phong hồi tưởng về cái tát thứ nhất là lúc ba anh còn sống, anh đã ngang ngược nói với ông rằng: “Con không muốn sau này lớn lên trở thành người kế thừa tập đoàn New Wind. Con có ước mơ của riêng mình, có hoài bão của riêng mình, con muốn theo đuổi con đường mình lựa chọn. Vận mệnh của New Wind con không muốn quan tâm đến.”
Vậy mà sau khi ông không còn trên cõi đời này nữa, anh mới nhận ra mình muốn nhận thêm nhiều lời giáo huấn những cái tát như thế cũng đã không còn cơ hội.
Là điện thoại của Đới An Lạc, lúc nãy cô để nó xuống trên bàn cùng khay đồ ăn mà cô lại quên mất.
Tin nhắn từ Lâm phó tổng.
“Lạc Lạc, cô ổn không? Tên lang sói có làm gì xấu với cô không? Hay bây giờ tôi qua đón cô nhé!”
Trác Nhất Phong cầm điện thoại của Đới An Lạc trong tay, anh đứng ở cửa ban công nhìn theo bóng lưng cô đang cố chạy thoát khỏi anh.
Anh lập tức mã hóa điện thoại An Lạc, những chuyện này đối với anh dễ dàng như trở lòng bàn tay.
“Không cần” Anh thay mặt Đới An Lạc hồi đáp Lâm Hữu Đằng.
Lâm Hữu Đằng đang lái xe trở về nhà sau khi làm tài xế bất đắc dĩ đưa ba cô thư ký say mèm kia về an toàn.
Nhận được tin nhắn phản hồi của An Lạc, anh cảm thấy có chút hơi kỳ quặc.
“Thực sự không cần?”
Đới An Lạc vẫn luôn hay cục súc với anh nhưng cô chưa từng nói chuyện thiếu kính ngữ thế này.
Bóng lưng nhỏ nhắn ấy càng lúc càng rời xa tầm mắt, Trác Nhất Phong mới nhanh chóng đuổi theo. Anh lao như bay xuống cầu thang, tốc độ di chuyển nhanh như hổ đói đi săn mồi.
Đới An Lạc lau nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, đứng trước căn phòng bảo an, giọng cô nghẹn ngào “Phiền chú mở cổng giúp cháu”
Ông chú nhấn nút mở cửa cho cô gái, tiện thể hỏi thăm “Cô gái à, cũng khuya rồi sao cháu không ở lại?”
Nhận được lời hỏi thăm từ ông chú, trong lòng An Lạc lại thấy hờn tủi “Cháu muốn về nhà”
Thật kỳ lạ, sao lão Lưu không chỉ thị tài xế đưa cô bé về? Ông chú muốn hỏi thăm tiếp rằng cô đã gọi xe đến đón hay chưa, nhưng cô đã quay lưng đi ra khỏi cổng.
Đêm hôm khuya khoắt, một mình cô gái nhỏ đi trên đường. Ở khu này đều là biệt thự rộng lớn, rất yên tĩnh, tĩnh mịch đến đáng sợ. Không có lấy bóng dáng một chiếc xe nào ở quanh đây, nói gì đến taxi.
Thôi chết điện thoại của cô đâu? Cô đã để nó ở đâu được nhỉ? Ở quán ăn hay ở nhà Trác tổng?
Sau một cuộc cãi vã đầu óc cô trở nên rối loạn không thể suy nghĩ được gì.
Cô gái nhỏ rời đi, ông chú liền ấn nút đóng cổng, khi cánh cổng chỉ còn cách gang tấc là đóng lại thì ông nhìn thấy thân ảnh cao lớn lao vun vút về phía này, ông nhanh chóng ấn nút cho cổng mở ra.
Ôi!!! Cái thân già này trở tay không kịp đâu.
Trác Nhất Phong loay hoay hướng phải hướng trái tìm kiếm bóng dáng Đới An Lạc.
“Cô bé đi bên phải” Ông chú già vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Trác Nhất Phong lập tức nhắm hướng bên phải mà chạy theo. Trong lòng anh truy vấn ‘Đới An Lạc, ai cho em lá gan như vậy?’
Trong đêm tối tĩnh mịch, bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ bước đi. Cô không hề sợ hãi, cũng không ngoáy đầu lại nhìn về phía sau.
Thứ gì đó lạnh lẽo chạm lấy cổ tay cô, là một bàn tay của ai đó.
Khu biệt thự này có cướp ư!!?? An ninh khu đô thị nhà giàu lỏng lẻo thế à!!??
Cô không hét toáng lên, ngược lại còn ngang tàn giơ nắm đấm quay lại thẳng hướng tên xấu xa kia mà tung ra.
Tên xấu xa vậy mà đỡ được nắm đấm của cô, hắn dùng tay chặn nắm đấm cô lại ở ngay giữa tầm mặt.
“Tiểu bạch thỏ, cô muốn ám sát tôi?”
Định hình lại thì giọng nói này, khuôn mặt này…Trác Nhất Phong. Anh ta là người hay ma!!? Đi phía sau cô lại chẳng phát ra tiếng động nào.
Thực chất là do sự tổn thương những tủi hờn trong lòng cô chi phối mọi giác quan, khiến cô không thể suy nghĩ được gì, cũng không để tâm đến những thứ xung quanh cho nên mới không nghe thấy tiếng bước chân của Trác Nhất Phong.
“Là ai ám sát ai?” Cô thu nắm đấm lại, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Cô gái này đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ ủy mị bị người khác ức hiếp mà không dám lên tiếng chống đối nữa.
“Mau quay lại cho tôi” Trác Nhất Phong vẫn quen cái thói ra lệnh cho người khác.
“Trác tổng, đây không phải là cty, anh không có quyền yêu cầu tôi những chuyện vô lý như vậy. Vã lại người đuổi tôi đi là anh, người muốn tôi quay lại cũng là anh, đó không phải nhà tôi sao tôi phải quay lại? Hờ, tôi không phải loại người luôn phục tùng theo lời những kẻ lắm tiền như anh” Cô nở nụ cười khinh bỉ.
Cái miệng nhỏ nhắn này lúc chửi người khác cũng lợi hại lắm. Đới An Lạc, cô càng ngày càng giảo hoạt. Trác Nhất Phong không kiềm lòng được mà muốn cắn nát cái miệng chua ngoa kia.
Lại một lần nữa cô bị Trác Nhất Phong khống chế cưỡng hôn. Nụ hôn này chính là sự trả giá cho những gì cô vừa nói.
Cô dùng sức vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay ác ma đang khống chế mình, căm phẫn trực tiếp tặng cho anh một cái tát như trời giáng vào mặt.
“Trác Nhất Phong, tôi không phải trò tiêu khiển của anh”
Người đàn ông vừa lãnh trọn cái bạt tai bất ngờ từ ai đó ban tặng, đưa tay lên chạm vào gò má mình nơi in hằn những dấu ngón tay đỏ ửng, cảm nhận cơn đau. Bất giác nở một nụ cười có vẻ khá mãn nguyện.
Đầu óc Trác Nhất Phong có vẫn đề rồi a!? Cô không ngờ mình lại ra tay với anh mạnh đến thế, vậy mà anh lại không hề có chút tức giận nào.
Đây là cái bạt tai thứ 2 trong cuộc đời Trác Nhất Phong. Nó khiến Trác Nhất Phong hồi tưởng về cái tát thứ nhất là lúc ba anh còn sống, anh đã ngang ngược nói với ông rằng: “Con không muốn sau này lớn lên trở thành người kế thừa tập đoàn New Wind. Con có ước mơ của riêng mình, có hoài bão của riêng mình, con muốn theo đuổi con đường mình lựa chọn. Vận mệnh của New Wind con không muốn quan tâm đến.”
Vậy mà sau khi ông không còn trên cõi đời này nữa, anh mới nhận ra mình muốn nhận thêm nhiều lời giáo huấn những cái tát như thế cũng đã không còn cơ hội.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Từ bỏ việc thích anh
- Chương 2: Phó tổng mới đến
- Chương 3: Không hẹn mà gặp
- Chương 4: Tôi muốn thu nhận người
- Chương 5: Thăng chức thư ký Phó tổng
- Chương 6: Chạm trán người tình Trác tổng
- Chương 7: Trác Nhất Phong, cá mè một lứa
- Chương 8: Đòi lại công bằng
- Chương 9: Chuyên gia gây rối
- Chương 10: Chỉ cần cô Đới thích là được
- Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
- Chương 12: Kẻ săn mồi dưới ánh trăng
- Chương 13: Một ngày đầy xúi quẩy
- Chương 14: Cánh cửa tử thần
- Chương 15: Sự chán ghét vô tận cùng
- Chương 16: Gặp đối tác
- Chương 17: Đới An Lạc mất tích
- Chương 18: Điên cuồng tìm kiếm Đới An Lạc
- Chương 19: Trác tổng đến rồi
- Chương 20: "Anh trai Đới an Lạc"
- Chương 21: Bữa sáng bất ổn
- Chương 22: Tiệc gặp mặt cuối năm
- Chương 23: Trò chơi rút thăm và hành động
- Chương 24: Tôi chọn thử thách
- Chương 25: Dư vị cay nghiệt
- Chương 26: Vết thương trong ký ức
- Chương 27: "Tiểu Bạch Thỏ" cũng biết nổi điên
- Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
- Chương 29: Thỏ nhỏ về hang sói
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Giấc ngủ bình yên
- Chương 32: Ông bà lão trở về
- Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
- Chương 34: Càng hận lại càng không thể buông bỏ
- Chương 35: Thoái hôn
- Chương 36: Thợ săn trao tim cho con mồi
- Chương 37: Về nơi yên bình
- Chương 38: Chào mừng đến thôn hoa cải dầu
- Chương 39: Mái nhà Phong Vũ
- Chương 40: Hoàng hôn ấm áp trên cánh đồng hoa cải dầu
- Chương 41: Nghiệt duyên
- Chương 42: Cậu ấy?
- Chương 43: Cùng xem phim
- Chương 44: Đã lâu không gặp
- Chương 45: Thằng yếu ớt
- Chương 46: Bất tin
- Chương 47: Tuyệt vọng
- Chương 48: Hại thân
- Chương 49: Hình học không gian
- Chương 50: Cứu tinh hợp đồng
- Chương 51: Lâm phó tổng biết sợ
- Chương 52: Món quà mọn
- Chương 53: Quyền lực Trác gia
- Chương 54: Điều kiện
- Chương 55: Chút manh mối
- Chương 56: Một ngày giải trí
- Chương 57: Đêm đáng sợ
- Chương 58: Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng
- Chương 59: Mã hóa
- Chương 60: Sự thật phơi bày
- Chương 61: Thỏa thuận máu
- Chương 62: Người đàn ông thầm lặng
- Chương 63: Tiểu bạch thỏ xuyên phòng
- Chương 64: Sói hay Thỏ
- Chương 65: Trói buộc
- Chương 66: Thôi miên quy hồi
- Chương 67: Khởi hành
- Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
- Chương 69: Cảnh đêm nhẹ nhàng
- Chương 70: Cá lớn vượt thác
- Chương 71: Xin đừng bỏ rơi
- Chương 72: Hợp tác
- Chương 73: Bìa rừng báu vật
- Chương 74: Có chút kinh nghiệm
- Chương 75: Thỏ nhỏ chạy rồi
- Chương 76: Gột rửa mắt
- Chương 77: Nhà thám hiểm
- Chương 78: Lộ mặt
- Chương 79: Căn cứ điểm
- Chương 80: Nuôi ong tay áo
- Chương 81: Tán tận lương tâm
- Chương 82: Thử nghiệm
- Chương 83: Lạc trong kí ức
- Chương 84: Con tin
- Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
- Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
- Chương 87: Bộc lộ
- Chương 88: Không muốn tỉnh lại