Truy Tình Nhẫn Vị - Chương 72: Hợp tác
Chương trước- Chương 1: Từ bỏ việc thích anh
- Chương 2: Phó tổng mới đến
- Chương 3: Không hẹn mà gặp
- Chương 4: Tôi muốn thu nhận người
- Chương 5: Thăng chức thư ký Phó tổng
- Chương 6: Chạm trán người tình Trác tổng
- Chương 7: Trác Nhất Phong, cá mè một lứa
- Chương 8: Đòi lại công bằng
- Chương 9: Chuyên gia gây rối
- Chương 10: Chỉ cần cô Đới thích là được
- Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
- Chương 12: Kẻ săn mồi dưới ánh trăng
- Chương 13: Một ngày đầy xúi quẩy
- Chương 14: Cánh cửa tử thần
- Chương 15: Sự chán ghét vô tận cùng
- Chương 16: Gặp đối tác
- Chương 17: Đới An Lạc mất tích
- Chương 18: Điên cuồng tìm kiếm Đới An Lạc
- Chương 19: Trác tổng đến rồi
- Chương 20: "Anh trai Đới an Lạc"
- Chương 21: Bữa sáng bất ổn
- Chương 22: Tiệc gặp mặt cuối năm
- Chương 23: Trò chơi rút thăm và hành động
- Chương 24: Tôi chọn thử thách
- Chương 25: Dư vị cay nghiệt
- Chương 26: Vết thương trong ký ức
- Chương 27: "Tiểu Bạch Thỏ" cũng biết nổi điên
- Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
- Chương 29: Thỏ nhỏ về hang sói
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Giấc ngủ bình yên
- Chương 32: Ông bà lão trở về
- Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
- Chương 34: Càng hận lại càng không thể buông bỏ
- Chương 35: Thoái hôn
- Chương 36: Thợ săn trao tim cho con mồi
- Chương 37: Về nơi yên bình
- Chương 38: Chào mừng đến thôn hoa cải dầu
- Chương 39: Mái nhà Phong Vũ
- Chương 40: Hoàng hôn ấm áp trên cánh đồng hoa cải dầu
- Chương 41: Nghiệt duyên
- Chương 42: Cậu ấy?
- Chương 43: Cùng xem phim
- Chương 44: Đã lâu không gặp
- Chương 45: Thằng yếu ớt
- Chương 46: Bất tin
- Chương 47: Tuyệt vọng
- Chương 48: Hại thân
- Chương 49: Hình học không gian
- Chương 50: Cứu tinh hợp đồng
- Chương 51: Lâm phó tổng biết sợ
- Chương 52: Món quà mọn
- Chương 53: Quyền lực Trác gia
- Chương 54: Điều kiện
- Chương 55: Chút manh mối
- Chương 56: Một ngày giải trí
- Chương 57: Đêm đáng sợ
- Chương 58: Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng
- Chương 59: Mã hóa
- Chương 60: Sự thật phơi bày
- Chương 61: Thỏa thuận máu
- Chương 62: Người đàn ông thầm lặng
- Chương 63: Tiểu bạch thỏ xuyên phòng
- Chương 64: Sói hay Thỏ
- Chương 65: Trói buộc
- Chương 66: Thôi miên quy hồi
- Chương 67: Khởi hành
- Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
- Chương 69: Cảnh đêm nhẹ nhàng
- Chương 70: Cá lớn vượt thác
- Chương 71: Xin đừng bỏ rơi
- Chương 72: Hợp tác
- Chương 73: Bìa rừng báu vật
- Chương 74: Có chút kinh nghiệm
- Chương 75: Thỏ nhỏ chạy rồi
- Chương 76: Gột rửa mắt
- Chương 77: Nhà thám hiểm
- Chương 78: Lộ mặt
- Chương 79: Căn cứ điểm
- Chương 80: Nuôi ong tay áo
- Chương 81: Tán tận lương tâm
- Chương 82: Thử nghiệm
- Chương 83: Lạc trong kí ức
- Chương 84: Con tin
- Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
- Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
- Chương 87: Bộc lộ
- Chương 88: Không muốn tỉnh lại
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Truy Tình Nhẫn Vị
Chương 72: Hợp tác
Khụ...Khụ....
Đới An Lạc tỉnh rồi. Thân thể cô rã rời mềm nhũng như sợi bún. Đống nước cô hấp thụ vào trong phổi được Tạ Hựu Thuyết dùng sức ép hết ra bên ngoài.
Tạ Hựu Thuyết gần như kiệt quệ sức lực, anh mệt mỏi buông lỏng đôi tay khi nhìn thấy mi tâm cô dần mở ra. Vẻ mặt mếu máo lại đôi phần mừng rỡ ôm chầm lấy An Lạc "Thật may quá"
An Lạc gục đầu trên vai Tạ Hựu Thuyết, mệt nhọc gượng cười khi biết mình vẫn còn sống, cô thều thào "Là anh đã cứu tôi sao?"
Tạ Hựu Thuyết không hồi đáp câu hỏi, chỉ càng ghì chặt lấy cô hơn.
Tất cả đều mừng rỡ vì bác sĩ Tạ đã giành Đới An Lạc từ tay tử thần trở về.
Lưu quản gia, ông mừng lắm, con gái mình đúng là nhờ Tạ Hựu Thuyết mới có thể tỉnh lại nhưng đó hoàn toàn không phải tất cả của sự thật. Ông nóng lòng tiến lên muốn nói rõ ràng lại bị cánh tay to lớn ngang cản.
"Cậu chủ, cậu không định nói với An Lạc sao?"
"Cô ấy tỉnh lại là tốt rồi, còn lại....không quan trọng"
Lưu quản gia lại phải từ bỏ ý định, ông thật không hiểu nỗi Trác Nhất Phong đang nghĩ gì. Cứu người là một chuyện tốt khiến người đó có góc nhìn tích cực, đem lòng cảm kích người đã cứu mình. Chẳng lẽ cậu chủ ông không hiểu được khái niệm này?
Lần trước cứu An Lạc từ chỗ Hoàng Phiến, Trác Nhất Phong cũng không để cô biết anh là người đã cứu cô. Lần này lại để cho Tạ Hựu Thuyết một mình giành hết công lao.
Rốt cuộc, cậu chủ của ông cao thượng như vậy vì cái gì chứ?
Lão già này giữ nhiều bí mật đến phát mệt rồi.
Trác Nhất Phong, anh không hề thấy bản thân mình cao thượng. Anh từng muốn giết Đới An Lạc, từng muốn cô chết, từng làm tổn thương cô. Nếu lấy chuyện cứu cô để mong nhận được lòng cảm kích thì anh còn vô lại hơn những kẻ ngụy quân tử.
"Chú Lưu, cẩn thận quan sát" Trác Nhất Phong nhỏ giọng.
Chủ ý anh không rõ ràng nhưng Lưu quản gia nhạy bén liền hiểu được trong chuyện An Lạc suýt chết này không thể nào chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Thuyền phao.
Áo phao bảo hộ.
Đều có vấn đề.
Tất cả là một kế hoạch.
Là ai muốn hãm hại An Lạc, kẻ này quả nhiên nhẫn tâm.
Trác Nhất Phong không truy cứu, sự cố ngoài ý muốn anh nhắc nhở mọi người lần sau chú ý an toàn hơn khi tham gia hoạt động.
Vương Tiêu đưa mọi người về lại lều trại để nghỉ ngơi.
Tạ Hựu Thuyết lo lắng đỡ An Lạc suốt cả quãng đường, muốn cõng cô nhưng bị từ chối.
Bản thân An Lạc đã cảm thấy khá hơn, tự mình vẫn đi được, không muốn mọi người lo lắng.
Thực chất ban nãy cô đã nhìn ra điểm khác thường của Trác Nhất Phong, mái tóc anh, toàn thân anh cũng đều ướt sũng.
Có thể nói trong lúc chèo thuyền nước bắn vào người nhưng cũng không thể ướt đến độ như vậy được.
Cô dám khẳng định Trác Nhất Phong đã nhảy xuống nước.
Bờ môi người đã chạm vào cô, thổi không khí cho cô ở dưới nước trong mơ hồ dần mất nhận thức cô vẫn biết đó là anh.
Đôi môi ấy đã không ít lần dữ tợn tra tấn những nụ hôn của cô.
Cô tin phán đoán của mình không sai được.
Không thể là Tạ Hựu Thuyết.
Lòng cô hoan hỉ.
Trác Nhất Phong khi thấy Tạ Hựu Thuyết ôm cô mà không hề có động tĩnh gì. Anh biết kiềm chế sự nổi loạn rồi. Anh không để mọi người nhận ra anh với cô có mối liên quan bất thường.
......................
Vương Tiêu đưa cho Tạ Hựu Thuyết một ly trà gừng ấm "Chúc mừng cậu"
"Chuyện gì chứ?" Tạ Hựu Thuyết lạnh nhạt, cầm lấy ly trà từ tay Vương Tiêu.
"Giành được điểm cộng trong mắt người đẹp, không phải chuyện đáng mừng sao?"
Tạ Hựu Thuyết chuyển sắc nổi đóa, vầng trán lộ ra vài đường gân xanh, túm lấy cổ áo Vương Tiêu, giọng anh gằn lên từng chữ "Cô ấy suýt chết là chuyện tốt ư?"
Vương Tiêu nhếch mép cười khinh rẻ, hất tay Tạ Hựu Thuyết ra khỏi cổ áo mình, phủi phủi vài đường cho áo phẳng lại "Vẫn chưa chết đấy thôi"
Vương Tiêu không thèm đôi co nhiều lời cùng Tạ Hựu Thuyết, anh rời đi bỏ lại Tạ Hựu Thuyết đứng đó sắc mặt không tốt.
Tạ Hựu Thuyết lòng dạ rối bời, siết chặt như muốn bóp nát ly trà trong tay mình vì câu nói xem nhẹ tính mạng người mình yêu.
......................
"Không ngoài dự đoán phải không?" Người phụ nữ đưa bàn tay mình lên không trung không ngừng ngắm nghía.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác kaki màu xanh rêu dài đến đầu gối, nón áo rộng lớn trùm kín đầu, gương mặt được che phủ kỹ lưỡng. Không thể nhận diện.
"Đúng là anh hùng khó qua nổi ải mỹ nhân"
"Cậu nói xem, con bé đó có gì lại khiến Trác Nhất Phong bất chấp tính mạng mình như thế?" Người phụ nữ xoay người lại, nhìn thẳng chàng trai đang nói chuyện cùng mình.
Căn bản không thể nhìn được gì ngoài ánh mắt thâm sâu khó lường.
"Tôi thấy không chỉ một tên Trác Nhất Phong, mà tên Tạ Hựu Thuyết kia cũng điên cuồng không kém....Chị, chị nói xem liệu Tạ Hựu Thuyết có chơi bài ngửa sau lưng chúng ta không?''
"Cậu yên tâm, Trác Nhất Phong chính là cái gai lớn trong mắt hắn, hắn yêu Đới An Lạc, không những vui mừng hợp tác vì biết chúng ta giúp hắn loại bỏ Trác Nhất Phong, hắn còn giúp kế hoạch chúng ta thành công mỹ mãn. Kẻ phóng lao như hắn đã không có cơ hội quay đầu lại nữa rồi"
"An ninh Thượng Hải liệu có ngờ được rằng chúng đã vô tình để một con dao bên cạnh Trác Nhất Phong không nhỉ!???"
Haha.
Đới An Lạc tỉnh rồi. Thân thể cô rã rời mềm nhũng như sợi bún. Đống nước cô hấp thụ vào trong phổi được Tạ Hựu Thuyết dùng sức ép hết ra bên ngoài.
Tạ Hựu Thuyết gần như kiệt quệ sức lực, anh mệt mỏi buông lỏng đôi tay khi nhìn thấy mi tâm cô dần mở ra. Vẻ mặt mếu máo lại đôi phần mừng rỡ ôm chầm lấy An Lạc "Thật may quá"
An Lạc gục đầu trên vai Tạ Hựu Thuyết, mệt nhọc gượng cười khi biết mình vẫn còn sống, cô thều thào "Là anh đã cứu tôi sao?"
Tạ Hựu Thuyết không hồi đáp câu hỏi, chỉ càng ghì chặt lấy cô hơn.
Tất cả đều mừng rỡ vì bác sĩ Tạ đã giành Đới An Lạc từ tay tử thần trở về.
Lưu quản gia, ông mừng lắm, con gái mình đúng là nhờ Tạ Hựu Thuyết mới có thể tỉnh lại nhưng đó hoàn toàn không phải tất cả của sự thật. Ông nóng lòng tiến lên muốn nói rõ ràng lại bị cánh tay to lớn ngang cản.
"Cậu chủ, cậu không định nói với An Lạc sao?"
"Cô ấy tỉnh lại là tốt rồi, còn lại....không quan trọng"
Lưu quản gia lại phải từ bỏ ý định, ông thật không hiểu nỗi Trác Nhất Phong đang nghĩ gì. Cứu người là một chuyện tốt khiến người đó có góc nhìn tích cực, đem lòng cảm kích người đã cứu mình. Chẳng lẽ cậu chủ ông không hiểu được khái niệm này?
Lần trước cứu An Lạc từ chỗ Hoàng Phiến, Trác Nhất Phong cũng không để cô biết anh là người đã cứu cô. Lần này lại để cho Tạ Hựu Thuyết một mình giành hết công lao.
Rốt cuộc, cậu chủ của ông cao thượng như vậy vì cái gì chứ?
Lão già này giữ nhiều bí mật đến phát mệt rồi.
Trác Nhất Phong, anh không hề thấy bản thân mình cao thượng. Anh từng muốn giết Đới An Lạc, từng muốn cô chết, từng làm tổn thương cô. Nếu lấy chuyện cứu cô để mong nhận được lòng cảm kích thì anh còn vô lại hơn những kẻ ngụy quân tử.
"Chú Lưu, cẩn thận quan sát" Trác Nhất Phong nhỏ giọng.
Chủ ý anh không rõ ràng nhưng Lưu quản gia nhạy bén liền hiểu được trong chuyện An Lạc suýt chết này không thể nào chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Thuyền phao.
Áo phao bảo hộ.
Đều có vấn đề.
Tất cả là một kế hoạch.
Là ai muốn hãm hại An Lạc, kẻ này quả nhiên nhẫn tâm.
Trác Nhất Phong không truy cứu, sự cố ngoài ý muốn anh nhắc nhở mọi người lần sau chú ý an toàn hơn khi tham gia hoạt động.
Vương Tiêu đưa mọi người về lại lều trại để nghỉ ngơi.
Tạ Hựu Thuyết lo lắng đỡ An Lạc suốt cả quãng đường, muốn cõng cô nhưng bị từ chối.
Bản thân An Lạc đã cảm thấy khá hơn, tự mình vẫn đi được, không muốn mọi người lo lắng.
Thực chất ban nãy cô đã nhìn ra điểm khác thường của Trác Nhất Phong, mái tóc anh, toàn thân anh cũng đều ướt sũng.
Có thể nói trong lúc chèo thuyền nước bắn vào người nhưng cũng không thể ướt đến độ như vậy được.
Cô dám khẳng định Trác Nhất Phong đã nhảy xuống nước.
Bờ môi người đã chạm vào cô, thổi không khí cho cô ở dưới nước trong mơ hồ dần mất nhận thức cô vẫn biết đó là anh.
Đôi môi ấy đã không ít lần dữ tợn tra tấn những nụ hôn của cô.
Cô tin phán đoán của mình không sai được.
Không thể là Tạ Hựu Thuyết.
Lòng cô hoan hỉ.
Trác Nhất Phong khi thấy Tạ Hựu Thuyết ôm cô mà không hề có động tĩnh gì. Anh biết kiềm chế sự nổi loạn rồi. Anh không để mọi người nhận ra anh với cô có mối liên quan bất thường.
......................
Vương Tiêu đưa cho Tạ Hựu Thuyết một ly trà gừng ấm "Chúc mừng cậu"
"Chuyện gì chứ?" Tạ Hựu Thuyết lạnh nhạt, cầm lấy ly trà từ tay Vương Tiêu.
"Giành được điểm cộng trong mắt người đẹp, không phải chuyện đáng mừng sao?"
Tạ Hựu Thuyết chuyển sắc nổi đóa, vầng trán lộ ra vài đường gân xanh, túm lấy cổ áo Vương Tiêu, giọng anh gằn lên từng chữ "Cô ấy suýt chết là chuyện tốt ư?"
Vương Tiêu nhếch mép cười khinh rẻ, hất tay Tạ Hựu Thuyết ra khỏi cổ áo mình, phủi phủi vài đường cho áo phẳng lại "Vẫn chưa chết đấy thôi"
Vương Tiêu không thèm đôi co nhiều lời cùng Tạ Hựu Thuyết, anh rời đi bỏ lại Tạ Hựu Thuyết đứng đó sắc mặt không tốt.
Tạ Hựu Thuyết lòng dạ rối bời, siết chặt như muốn bóp nát ly trà trong tay mình vì câu nói xem nhẹ tính mạng người mình yêu.
......................
"Không ngoài dự đoán phải không?" Người phụ nữ đưa bàn tay mình lên không trung không ngừng ngắm nghía.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác kaki màu xanh rêu dài đến đầu gối, nón áo rộng lớn trùm kín đầu, gương mặt được che phủ kỹ lưỡng. Không thể nhận diện.
"Đúng là anh hùng khó qua nổi ải mỹ nhân"
"Cậu nói xem, con bé đó có gì lại khiến Trác Nhất Phong bất chấp tính mạng mình như thế?" Người phụ nữ xoay người lại, nhìn thẳng chàng trai đang nói chuyện cùng mình.
Căn bản không thể nhìn được gì ngoài ánh mắt thâm sâu khó lường.
"Tôi thấy không chỉ một tên Trác Nhất Phong, mà tên Tạ Hựu Thuyết kia cũng điên cuồng không kém....Chị, chị nói xem liệu Tạ Hựu Thuyết có chơi bài ngửa sau lưng chúng ta không?''
"Cậu yên tâm, Trác Nhất Phong chính là cái gai lớn trong mắt hắn, hắn yêu Đới An Lạc, không những vui mừng hợp tác vì biết chúng ta giúp hắn loại bỏ Trác Nhất Phong, hắn còn giúp kế hoạch chúng ta thành công mỹ mãn. Kẻ phóng lao như hắn đã không có cơ hội quay đầu lại nữa rồi"
"An ninh Thượng Hải liệu có ngờ được rằng chúng đã vô tình để một con dao bên cạnh Trác Nhất Phong không nhỉ!???"
Haha.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Từ bỏ việc thích anh
- Chương 2: Phó tổng mới đến
- Chương 3: Không hẹn mà gặp
- Chương 4: Tôi muốn thu nhận người
- Chương 5: Thăng chức thư ký Phó tổng
- Chương 6: Chạm trán người tình Trác tổng
- Chương 7: Trác Nhất Phong, cá mè một lứa
- Chương 8: Đòi lại công bằng
- Chương 9: Chuyên gia gây rối
- Chương 10: Chỉ cần cô Đới thích là được
- Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
- Chương 12: Kẻ săn mồi dưới ánh trăng
- Chương 13: Một ngày đầy xúi quẩy
- Chương 14: Cánh cửa tử thần
- Chương 15: Sự chán ghét vô tận cùng
- Chương 16: Gặp đối tác
- Chương 17: Đới An Lạc mất tích
- Chương 18: Điên cuồng tìm kiếm Đới An Lạc
- Chương 19: Trác tổng đến rồi
- Chương 20: "Anh trai Đới an Lạc"
- Chương 21: Bữa sáng bất ổn
- Chương 22: Tiệc gặp mặt cuối năm
- Chương 23: Trò chơi rút thăm và hành động
- Chương 24: Tôi chọn thử thách
- Chương 25: Dư vị cay nghiệt
- Chương 26: Vết thương trong ký ức
- Chương 27: "Tiểu Bạch Thỏ" cũng biết nổi điên
- Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
- Chương 29: Thỏ nhỏ về hang sói
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Giấc ngủ bình yên
- Chương 32: Ông bà lão trở về
- Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
- Chương 34: Càng hận lại càng không thể buông bỏ
- Chương 35: Thoái hôn
- Chương 36: Thợ săn trao tim cho con mồi
- Chương 37: Về nơi yên bình
- Chương 38: Chào mừng đến thôn hoa cải dầu
- Chương 39: Mái nhà Phong Vũ
- Chương 40: Hoàng hôn ấm áp trên cánh đồng hoa cải dầu
- Chương 41: Nghiệt duyên
- Chương 42: Cậu ấy?
- Chương 43: Cùng xem phim
- Chương 44: Đã lâu không gặp
- Chương 45: Thằng yếu ớt
- Chương 46: Bất tin
- Chương 47: Tuyệt vọng
- Chương 48: Hại thân
- Chương 49: Hình học không gian
- Chương 50: Cứu tinh hợp đồng
- Chương 51: Lâm phó tổng biết sợ
- Chương 52: Món quà mọn
- Chương 53: Quyền lực Trác gia
- Chương 54: Điều kiện
- Chương 55: Chút manh mối
- Chương 56: Một ngày giải trí
- Chương 57: Đêm đáng sợ
- Chương 58: Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng
- Chương 59: Mã hóa
- Chương 60: Sự thật phơi bày
- Chương 61: Thỏa thuận máu
- Chương 62: Người đàn ông thầm lặng
- Chương 63: Tiểu bạch thỏ xuyên phòng
- Chương 64: Sói hay Thỏ
- Chương 65: Trói buộc
- Chương 66: Thôi miên quy hồi
- Chương 67: Khởi hành
- Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
- Chương 69: Cảnh đêm nhẹ nhàng
- Chương 70: Cá lớn vượt thác
- Chương 71: Xin đừng bỏ rơi
- Chương 72: Hợp tác
- Chương 73: Bìa rừng báu vật
- Chương 74: Có chút kinh nghiệm
- Chương 75: Thỏ nhỏ chạy rồi
- Chương 76: Gột rửa mắt
- Chương 77: Nhà thám hiểm
- Chương 78: Lộ mặt
- Chương 79: Căn cứ điểm
- Chương 80: Nuôi ong tay áo
- Chương 81: Tán tận lương tâm
- Chương 82: Thử nghiệm
- Chương 83: Lạc trong kí ức
- Chương 84: Con tin
- Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
- Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
- Chương 87: Bộc lộ
- Chương 88: Không muốn tỉnh lại