Vị Vãn - Chương 1-2: Đốt mộng
Chương trước- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đốt mộng
- Chương 2: Dò xét
- Chương 3: Cười vui vẻ
- Chương 4: Say rượu
- Chương 5: thích
- Chương 6: Bị tức giận
- Chương 7: Chiến tranh lạnh
- Chương 8: Đừng nhớ
- Chương 9: Gặp lại
- Chương 10: Tiến hành cứu giúp
- Chương 11: Kinh hãi gặp nhau
- Chương 12: Chạy trốn
- Chương 13: Bị tập kích
- Chương 14: Đồng hành
- Chương 15: Diễn trò
- Chương 16: Có quen biết
- Chương 17: Gặp dưới tuyết
- Chương 18: Số phận
- Chương 19: Sinh nhật
- Chương 20: Nhã vương
- Chương 21: Mùi hương của mực
- Chương 22: Bị thương
- Chương 23: Thủ đoạn
- Chương 24: Hiểu lầm
- Chương 25: Đêm tán gẫu
- Chương 26: Lễ vật
- Chương 27: Yêu thích
- Chương 28: Lựa chọn
- Chương 29: Gặp lại, thay đổi
- Chương 30: Phong Hàn
- Chương 31: Gặp lại
- Chương 32: Bữa ăn khuya
- Chương 33: Liên thủ
- Chương 34: Viện binh đêm khuya
- Chương 35: Mộng mị
- Chương 36: Lan Nhi
- Chương 37: Lý do
- Chương 38: Trung thu
- Chương 39: Nước đổ
- Chương 40: Gia yến
- Chương 41: Trải qua
- Chương 42: Túi hương
- Chương 43: Thái tử
- Chương 44: Thích
- Chương 45: Bạn cũ
- Chương 46: Quan tâm
- Chương 47: Uyển Nhi
- Chương 48: Kết thúc
- Chương 49: Lục yêu
- Chương 50: Nhập cuộc
- Chương 51: Quân cờ
- Chương 52: Cùng yêu thương
- Chương 53: Sương nặng
- Chương 54: Mê tình
- Chương 55: Đêm về
- Chương 56: Nói chuyện
- Chương 57: Nhìn trộm
- Chương 58: Mưa gió
- Chương 59: Máu nhuộm
- Chương 60: Đại hôn
- Chương 61: Tình thương
- Chương 62: Chân tướng
- Chương 63: Cáo biệt
- Chương 64: Kết thúc
- Chương 65: Cháy tình
- Chương 66: Mưa xuân
- Chương 67: Trận đầu
- Chương 68: Câu dẫn
- Chương 69: Cảnh đẹp
- Chương 70: Phong Nguyệt
- Chương 71: Nếu như
- Chương 72: Mặt nạ
- Chương 73: Buông tay
- Chương 74: Hướng Vãn
- Chương 75: Ngoái đầu nhìn lại
- Chương 76: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (1)
- Chương 77: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (2)
- Chương 78: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (3)
- Chương 79: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (bốn)
- Chương 80: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (5)
- Chương 81: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (1)
- Chương 82: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (2)
- Chương 83: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (3)
- Chương 84: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (4)
- Chương 85: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (5)
- Chương 86: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (6)
- Chương 87: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (7)
- Chương 88: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (8)
- Chương 89: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (9)
- Chương 90: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (10)
- Chương 91: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (11)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vị Vãn
Chương 1-2: Đốt mộng
“Ngươi trở về không được nữa rồi.”
Một giọng nói vang lên như trong giấc mơ - thật sự trở về không được nữa sao?
Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau, là sự im lặng như chết.
Không có ánh lửa, không có tiếng kêu giá lạnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đống đổ nát thê lương, chim cú đêm bay qua.
Nơi này không còn là vườn nhà ngày xưa nữa.
Đây là một ngôi mộ lớn lẻ loi cô độc.
Vãn Nhi.
Giọng nói nhẹ nhàng phảng phất ở ngay bên tai, cũng có thể cảm nhận được hơi thở.
Nàng chần chờ xoay người lại.
Có câu “một cái bóng trắng nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, ánh trăng sao thê lương”
Vãn Nhi.
Người trong bóng tối chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười.
Nàng trừng lớn mắt.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
“Mẫu thân!”
Tiếng kêu the thé lao ra khỏi cổ họng, nàng đột nhiên ngồi dậy, miệng mở to, liều mạng đánh vào ngực.
“Gặp ác mộng hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên truyền đến từ bên cửa sổ, mang theo ý cười.
Nàng xốc màn trướng lên, một đôi chân trắng như tuyết mang đôi giày vải bên giường, động tác linh hoạt khoác áo vào.
Cẩm bào màu trắng che khuất dáng người linh lung, cổ tay thêu hoa văn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện, lộng lẫy đẹp đẽ.
Cầm lấy đoạn dây băng trên bàn nhỏ đầu giường buộc tóc lại, nàng xoay người nhìn về phía giường nhỏ có một đôi nam nữ.
“Tư chất Hàn cô nương tốt như vậy, sao lại mặc nam trang? Trang điểm lên khẳng định khuynh quốc khuynh thành.... ....”
“Ai cần ngươi lo.” Không kiên nhẫn đánh gãy mỹ nhân lấy lòng, Hàn Vĩ Vãn ném ra một ánh mắt sắc lạnh.
Nhiều chuyện! Nàng mặc nam trang cũng khuynh quốc khuynh thành được không?
“Tuyên gia --” Mỹ nhân ủy khuất thấp giọng gọi, thuận thế tới gần lồng ngực rộng lớn phía sau.
“Không có việc gì, đừng để ý đến nàng, nguyệt sự nàng đến nên tâm tình khôngtốt.” Giọng nói mềm mại dễ nghe như tơ lụa an ủi mỹ nhân trong ngực,gương mặt khôi ngô tươi cười dịu dàng, lại như mang mặt nạ, không trànvào trong mắt.
“Ngươi mới nguyệt sự đến!” Mỹ nhân mặt nam tranggiận dữ gầm nhẹ. “Sao lại mang người khác vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?”
“Nơi này là chỗ của ta.” Nam nhân kia chậm rãi uống trà. “Ngươi có phòng không ngủ, chạy đến trên giường ta làm cái gì?”
“Giường ngươi thoải mái!”
Tình hình thực tế là, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, chỉ có ở trên giường của y mới ngủ được.
“Tuyên gia, nếu Hàn cô nương không vui, chúng ta đi thôi, du hồ được không --”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Vị Vãn căm tức nhìn ả ta.
“Ca Nhi.” Phảng phất như Tuyên Dương không nhìn thấy trạng thái hai ngườigiương cung bạt kiếm, thẳng thắn dạy dỗ mỹ nhân. “Lấy cho ta một hạt ômai.”
“Vâng.” Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười, dưới chỗ y không nhìnthấy, âm thầm liếc mắt nhìn Hàn Vị Vãn một cái, thì thầm nói: “Khôngphải là nha đầu nhặt được sao --”
“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặtnhỏ nhắn ngưng lại thành sương lạnh lẽo, hai mắt Hàn Vị Vãn lóe ra ánhsáng lạnh gần như muốn bắn thủng ả ta. “Tốt nhất ngươi đừng để ta nghethấy lần thứ hai, ngươi chỉ là đồ chơi để y không có việc gì phát tiếtmà thôi, ngươi tin không, đêm nay ta có thể đưa cho y một tá?”
“Vãn Nhi.” Âm thanh trầm thấp, ẩn chứa mang theo chút ý tứ cảnh cáo, TuyênDương nhìn về phía người hiện tại đang gồng lên như con nhím, mi tâmnhíu lại, phảng phất như có chút bất mãn nàng nói lời thô lỗ.
“Ngươi, ngươi.... ......” Trên mặt mỹ nhân thoắt đỏ thoắt trắng, bị nàng chọctức đến nói một câu cũng không hoàn chỉnh, ả là danh viện Dương Ngôn Cathanh danh truyền xa, gia thế hiển hách, đã bao giờ bị người nói đếnkhông chịu nổi như vậy chưa? Nếu không phải liên quan đến trái tim người nam nhân trước mặt, nàng đã sớm tát cho một cái rồi.
“Ngoan, không cần so đo với nó, nó chỉ là đứa bé không hiểu chuyện.”
Tuyên Dương mỉm cười, biểu cảm dịu dàng như trước, hoàn toàn không nhìn nữ tử đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ khinh thường liếc mắt mộtcái.
Cắt, ba mươi là hơn người sao, còn khoe cái gì mà lẳng lơ!
Lười lại nhìn bọn họ một cái, nàng bước đi ra khỏi cửa.
“Ngươi đi đâu?” Âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Tùy tiện, mắt không thấy.” Nàng táo bạo xoay người: “Ngài còn có việc?”
“Đi tắm rửa một chút.” Trong con ngươi đen mang theo một chút trào phúngnhìn nàng gặp ác mộng đến chảy mồ hôi: “Khi đi ngang qua ngửi thấythối---”
Cửa cạch một tiếng, bị thô bạo đóng lại.
Tuyên Dương cúi đầu tiếp tục hưởng thụ noãn ngọc ôn hương trong lòng, khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như có như không.
Một giọng nói vang lên như trong giấc mơ - thật sự trở về không được nữa sao?
Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau, là sự im lặng như chết.
Không có ánh lửa, không có tiếng kêu giá lạnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đống đổ nát thê lương, chim cú đêm bay qua.
Nơi này không còn là vườn nhà ngày xưa nữa.
Đây là một ngôi mộ lớn lẻ loi cô độc.
Vãn Nhi.
Giọng nói nhẹ nhàng phảng phất ở ngay bên tai, cũng có thể cảm nhận được hơi thở.
Nàng chần chờ xoay người lại.
Có câu “một cái bóng trắng nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, ánh trăng sao thê lương”
Vãn Nhi.
Người trong bóng tối chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười.
Nàng trừng lớn mắt.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
“Mẫu thân!”
Tiếng kêu the thé lao ra khỏi cổ họng, nàng đột nhiên ngồi dậy, miệng mở to, liều mạng đánh vào ngực.
“Gặp ác mộng hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên truyền đến từ bên cửa sổ, mang theo ý cười.
Nàng xốc màn trướng lên, một đôi chân trắng như tuyết mang đôi giày vải bên giường, động tác linh hoạt khoác áo vào.
Cẩm bào màu trắng che khuất dáng người linh lung, cổ tay thêu hoa văn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện, lộng lẫy đẹp đẽ.
Cầm lấy đoạn dây băng trên bàn nhỏ đầu giường buộc tóc lại, nàng xoay người nhìn về phía giường nhỏ có một đôi nam nữ.
“Tư chất Hàn cô nương tốt như vậy, sao lại mặc nam trang? Trang điểm lên khẳng định khuynh quốc khuynh thành.... ....”
“Ai cần ngươi lo.” Không kiên nhẫn đánh gãy mỹ nhân lấy lòng, Hàn Vĩ Vãn ném ra một ánh mắt sắc lạnh.
Nhiều chuyện! Nàng mặc nam trang cũng khuynh quốc khuynh thành được không?
“Tuyên gia --” Mỹ nhân ủy khuất thấp giọng gọi, thuận thế tới gần lồng ngực rộng lớn phía sau.
“Không có việc gì, đừng để ý đến nàng, nguyệt sự nàng đến nên tâm tình khôngtốt.” Giọng nói mềm mại dễ nghe như tơ lụa an ủi mỹ nhân trong ngực,gương mặt khôi ngô tươi cười dịu dàng, lại như mang mặt nạ, không trànvào trong mắt.
“Ngươi mới nguyệt sự đến!” Mỹ nhân mặt nam tranggiận dữ gầm nhẹ. “Sao lại mang người khác vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?”
“Nơi này là chỗ của ta.” Nam nhân kia chậm rãi uống trà. “Ngươi có phòng không ngủ, chạy đến trên giường ta làm cái gì?”
“Giường ngươi thoải mái!”
Tình hình thực tế là, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, chỉ có ở trên giường của y mới ngủ được.
“Tuyên gia, nếu Hàn cô nương không vui, chúng ta đi thôi, du hồ được không --”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Vị Vãn căm tức nhìn ả ta.
“Ca Nhi.” Phảng phất như Tuyên Dương không nhìn thấy trạng thái hai ngườigiương cung bạt kiếm, thẳng thắn dạy dỗ mỹ nhân. “Lấy cho ta một hạt ômai.”
“Vâng.” Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười, dưới chỗ y không nhìnthấy, âm thầm liếc mắt nhìn Hàn Vị Vãn một cái, thì thầm nói: “Khôngphải là nha đầu nhặt được sao --”
“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặtnhỏ nhắn ngưng lại thành sương lạnh lẽo, hai mắt Hàn Vị Vãn lóe ra ánhsáng lạnh gần như muốn bắn thủng ả ta. “Tốt nhất ngươi đừng để ta nghethấy lần thứ hai, ngươi chỉ là đồ chơi để y không có việc gì phát tiếtmà thôi, ngươi tin không, đêm nay ta có thể đưa cho y một tá?”
“Vãn Nhi.” Âm thanh trầm thấp, ẩn chứa mang theo chút ý tứ cảnh cáo, TuyênDương nhìn về phía người hiện tại đang gồng lên như con nhím, mi tâmnhíu lại, phảng phất như có chút bất mãn nàng nói lời thô lỗ.
“Ngươi, ngươi.... ......” Trên mặt mỹ nhân thoắt đỏ thoắt trắng, bị nàng chọctức đến nói một câu cũng không hoàn chỉnh, ả là danh viện Dương Ngôn Cathanh danh truyền xa, gia thế hiển hách, đã bao giờ bị người nói đếnkhông chịu nổi như vậy chưa? Nếu không phải liên quan đến trái tim người nam nhân trước mặt, nàng đã sớm tát cho một cái rồi.
“Ngoan, không cần so đo với nó, nó chỉ là đứa bé không hiểu chuyện.”
Tuyên Dương mỉm cười, biểu cảm dịu dàng như trước, hoàn toàn không nhìn nữ tử đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ khinh thường liếc mắt mộtcái.
Cắt, ba mươi là hơn người sao, còn khoe cái gì mà lẳng lơ!
Lười lại nhìn bọn họ một cái, nàng bước đi ra khỏi cửa.
“Ngươi đi đâu?” Âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Tùy tiện, mắt không thấy.” Nàng táo bạo xoay người: “Ngài còn có việc?”
“Đi tắm rửa một chút.” Trong con ngươi đen mang theo một chút trào phúngnhìn nàng gặp ác mộng đến chảy mồ hôi: “Khi đi ngang qua ngửi thấythối---”
Cửa cạch một tiếng, bị thô bạo đóng lại.
Tuyên Dương cúi đầu tiếp tục hưởng thụ noãn ngọc ôn hương trong lòng, khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như có như không.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Đốt mộng
- Chương 2: Dò xét
- Chương 3: Cười vui vẻ
- Chương 4: Say rượu
- Chương 5: thích
- Chương 6: Bị tức giận
- Chương 7: Chiến tranh lạnh
- Chương 8: Đừng nhớ
- Chương 9: Gặp lại
- Chương 10: Tiến hành cứu giúp
- Chương 11: Kinh hãi gặp nhau
- Chương 12: Chạy trốn
- Chương 13: Bị tập kích
- Chương 14: Đồng hành
- Chương 15: Diễn trò
- Chương 16: Có quen biết
- Chương 17: Gặp dưới tuyết
- Chương 18: Số phận
- Chương 19: Sinh nhật
- Chương 20: Nhã vương
- Chương 21: Mùi hương của mực
- Chương 22: Bị thương
- Chương 23: Thủ đoạn
- Chương 24: Hiểu lầm
- Chương 25: Đêm tán gẫu
- Chương 26: Lễ vật
- Chương 27: Yêu thích
- Chương 28: Lựa chọn
- Chương 29: Gặp lại, thay đổi
- Chương 30: Phong Hàn
- Chương 31: Gặp lại
- Chương 32: Bữa ăn khuya
- Chương 33: Liên thủ
- Chương 34: Viện binh đêm khuya
- Chương 35: Mộng mị
- Chương 36: Lan Nhi
- Chương 37: Lý do
- Chương 38: Trung thu
- Chương 39: Nước đổ
- Chương 40: Gia yến
- Chương 41: Trải qua
- Chương 42: Túi hương
- Chương 43: Thái tử
- Chương 44: Thích
- Chương 45: Bạn cũ
- Chương 46: Quan tâm
- Chương 47: Uyển Nhi
- Chương 48: Kết thúc
- Chương 49: Lục yêu
- Chương 50: Nhập cuộc
- Chương 51: Quân cờ
- Chương 52: Cùng yêu thương
- Chương 53: Sương nặng
- Chương 54: Mê tình
- Chương 55: Đêm về
- Chương 56: Nói chuyện
- Chương 57: Nhìn trộm
- Chương 58: Mưa gió
- Chương 59: Máu nhuộm
- Chương 60: Đại hôn
- Chương 61: Tình thương
- Chương 62: Chân tướng
- Chương 63: Cáo biệt
- Chương 64: Kết thúc
- Chương 65: Cháy tình
- Chương 66: Mưa xuân
- Chương 67: Trận đầu
- Chương 68: Câu dẫn
- Chương 69: Cảnh đẹp
- Chương 70: Phong Nguyệt
- Chương 71: Nếu như
- Chương 72: Mặt nạ
- Chương 73: Buông tay
- Chương 74: Hướng Vãn
- Chương 75: Ngoái đầu nhìn lại
- Chương 76: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (1)
- Chương 77: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (2)
- Chương 78: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (3)
- Chương 79: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (bốn)
- Chương 80: Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (5)
- Chương 81: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (1)
- Chương 82: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (2)
- Chương 83: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (3)
- Chương 84: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (4)
- Chương 85: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (5)
- Chương 86: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (6)
- Chương 87: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (7)
- Chương 88: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (8)
- Chương 89: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (9)
- Chương 90: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (10)
- Chương 91: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (11)