Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu - Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
Chương trước- Chương 1: Cung gia và Phượng gia
- Chương 2: Huynh trưởng dong dài
- Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Chương 4: Tam hỉ lâm môn
- Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
- Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
- Chương 7: Trẻ con bị sủng
- Chương 8: Việc không tình nguyện
- Chương 9: Điên cuồng
- Chương 10: Huynh Muội hài hước
- Chương 11: Hình bộ thị lang
- Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
- Chương 13: Tính toán chính xác
- Chương 14: Chủ nhân chân chính
- Chương 15: Em rể vừa ý
- Chương 16: Biện pháp hủy hôn
- Chương 17: Lòng dạ độc ác
- Chương 18: Cô gái ngạo mạn
- Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
- Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
- Chương 21: Trẻ hư bị đau
- Chương 22: Mang oa nhi về nhà
- Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
- Chương 24: Thị vệ không may
- Chương 25: Trừng phạt khác loại
- Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
- Chương 27: Khách không mời mà đến
- Chương 28: Bị người trêu đùa
- Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
- Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
- Chương 31: Nghi thức đính hôn
- Chương 32: Hối hôn
- Chương 33: Đính hôn vui đùa
- Chương 34: Bé con về nhà
- Chương 35: Tiếc biệt ly
- Chương 36: Thời cuộc thay đổi
- Chương 37: Nam lăng Cốc gia
- Chương 38: Cầu hôn
- Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
- Chương 40: Quyết định sai lầm
- Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
- Chương 42: Việc trong tộc
- Chương 43: Xuân dược
- Chương 44: Âm mưu quỷ kế
- Chương 45: Tâm mang ý xấu
- Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Thất bại trong gang tấc
- Chương 52: Tin dữ đến
- Chương 53: Ba kiếp ập xuống
- Chương 54: Họa vô đơn chí
- Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
- Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
- Chương 57: Sở thích đoạn tụ
- Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
- Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
- Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
- Chương 62: Cha con họa thủy
- Chương 63: Khó lòng giãi bày
- Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
- Chương 65: Động phòng hoa chúc
- Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
- Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
- Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
- Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
- Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
- Chương 71: Dọc đường vui vẻ
- Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
- Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
- Chương 74: Trong họa lại có phúc
- Chương 75: Tình cảm ấm áp
- Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
- Chương 77: Con rể kém chất lượng
- Chương 78: Bé con lắm miệng
- Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
- Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
- Chương 81: Quan phục nguyên chức
- Chương 82: Thân phận thật sự
- Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
- Chương 84: Tin mừng mang thai
- Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
- Chương 86: Con báo mẫu thù
- Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
- Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
- Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 90: Đại náo tửu lâu
- Chương 91: Đại lao Hình bộ
- Chương 92: Kết cục của cha vợ
- Chương 93: Tin dữ giáng xuống
- Chương 94: Thảm sự không ngừng
- Chương 95: Kế hoạch ám sát
- Chương 96: Thả hổ về rừng
- Chương 97: Địa lao Phượng phủ
- Chương 98: Ác giả ác báo
- Chương 99: Ý định của lễ cưới
- Chương 100: Sóng lại lên
- Chương 101: Nói gà thành vịt
- Chương 102: Lời nói dối
- Chương 103: Mưa gió sắp đến
- Chương 104: Trong thọ yến
- Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
- Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
- Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
- Chương 109: Pháp trường kinh biến
- Chương 110: Một mình cướp pháp trường
- Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
- Chương 112: Bảy nước chiến loạn
- Chương 113: Xuống núi đi xa
- Chương 114: Phượng trọng nam chết
- Chương 115: Mạng phú quý vương phi
- Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
Ngay khi tay chân ở thanh lâu cùng vớinhóm người hầu vị thiếu gia kia giằng co, thì vị thiếu gia ăn mặc quầnáo hồng y tiến lên từng bước chuẩn bị túm bé gái đến bên cạnh mình, cùng lúc đóTần Kim Chi cũng phản xạ đưa tay kéo lại, sau đó hai người đồngthời sửng sốt, đầu đầy dấu chấm hỏi: a, người đâu?
Giữa hàngngũ hai bên là trống không, đứa trẻ bỗng nhiên không thấy. Nhất thời,một đám người xuống ngựa xới đất bắt đầu giúp chủ tử tìm người. Nhưngchỉ trong chốc lát, mọi người theo tầm mắt của đám người xem náo nhiệtmà phát hiện ra đứa bé lại không biết từ khi nào đã thoát ra khỏi đámngười, ngồi xuống trên thềm đá phố đối diện. Ở trước mặt nó, đưa lưng về phía mọi người là một người hầu thiếu niên. Nguyên lai là trong lòngPhượng Hiên đã ra một quyết định, lúc này thừa dịp người hai phe đangchú ý ở trên người đối phương, nhanh chóng đưa tay ra chụp tới, ôm đứabé vào trong lòng mình, xoay người lại cố ra khỏi đám người, mà chỉ cónhững người xem náo nhiệt bên cạnh hắn mới chú ý tới hắn thôi.
“Này! Ngươi thật to gan, cũng dám bắt đi người mà thiếu gia nhà ta nhìn trúng!” bất luận chuyện gì xảy ra, lớntiếng dọa người hung tợn mà hỏi! Gia phó Giáp rống giận lên tiếng.
A, Hắn cái gì cũng có, gan lớn là mộttrong số đó, một người không biết từ nơi nào xuất hiện “Thiếu gia nhàta” đã muốn dọa hắn. Hừ, chê cười! Phượng Hiên vừa nghĩ một bên vừa nhẹgiọng dỗ đứa nhỏ: “Ngoan, không có việc gì nha!” Mắt điếc, tai ngơ từtrước đến nay là cảnh giới cao nhất mà hắn có khả năng làm tức chếtngười. Không để ý tới người sau lưng, Phượng Hiên lấy khăn tay ra launước mắt sắp chảy ra của bé, nhẹ giọng dụ dỗ, trên mặt là nét cười nhuhòa, cố gắng dịu đi tâm linh nhỏ bé yếu ớt của đứa nhỏ đang bị kinh sợ.
“Ô. . . . Di di, Nhã tỷ tỷ, ô ô. . ..Nương… nương, phụ thân. . . .” Có thể là Phượng Hiên rất xinh đẹp, hòaái dễ gần, rồi nhẹ giọng nói với nó, nên tâm tình đã được dịu đi củatiểu Cốc Nhược Vũ nhất thời nói không nên lời khóc lên. Muốn đi tìm cáikia nên kêu nó ở chỗ này chờ, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng của Mai Phương cùng Tề Hiểu Nhã. Càng bởi vì sợ hãi cho nên cảm thấy ủy khuấtmà muốn tìm phụ thân cùng với nương của mình.
A, hắn không chịu được, thanh âm củatiểu oa nhi này non mềm ngọt ngào như vậy, đến bộ dạng khóc cũng làm cho người ta đau lòng. Trong lòng Phượng Hiên kêu to, nhịn không được ngâyngốc nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ cười. Tiếp theo, tiếp tục cầm khăn tay launước mắt trên gương mặt đỏ hồng của tiểu oa nhi, thuận tiện để cho nó xì mũi.
Thấy Phượng Hiên không có phản ứng, giaphó Giáp đang muốn rống lên lại thấy thiếu gia kia nói chuyện: “Ngu ngốc muốn chết! Dong dài cùng hắn làm gì, còn không mau đoạt lấy người chota!”
“Dạ!” Vội vàng lên tiếng trả lời, gia phó Giáp lập tức xông lên trước vài bước động thủ.
Mắt thấy hắn cuộn ống tay áo lên đểchuẩn bị trừng trị Phượng Hiên, nhưng Phượng Hiên cũng không nhanh không chậm thu khăn tay lại. Sau đó, đem túi hạt dẻ cầm trong tay đặt vàotrong lòng tiểu Cốc Nhược Vũ, để nó ôm thật tốt. Sau đó từ giữa lấy ramột viên, bóc vỏ, sau đó quăng, cuối cùng đưa tới bên miệng tiểu CốcNhược Vũ dỗ nó ăn.
Tiểu oa nhi không biết rốt cuộc là xảyra chuyện gì, dù sao đại ca trước mắt này đút nó ăn ngon, nó cứ tự nhiên mà vươn đầu lưỡi ra nuốt nó xuống như vậy, uhm, ngọt, nó thích, sau đóhá mồm, thuận theo để cho Phượng Hiên đút vào miệng. Nó giống như conmèo nhỏ, động tác vui đùa làm cho ở nơi nào đó của Phượng Hiên vuisướng. Về phần vị gia phó Giáp ở phía sau lưng hắn giương nanh múa vuốtkia “không cẩn thận” bị người nào đó “ám khí” vào huyệt vị một chút,không thể động đậy.
Không nghĩ tới gia phó Giáp tiến lên rốt cuộc lại không nhúc nhích được, một đám người đều sững sờ. Trước khithần trí trở về, thì vị thiếu gia kia đã giận dữ hét lớn: “Các ngươi đều ngẩn người làm cái gì! ? Còn không mau cùng tiến lên cho ta!”
“Dạ, thiếu gia!” thanh âm đồng loạt vang lên, một đám người chuẩn bị đi đối phó với Phượng Hiên đoạt tiểu oa nhi.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối Phượng Hiênnhư là có mắt sau lưng không hề xoay người, không phải dùng hạt để xácđịnh huyệt vị của bọn họ, mà chính là ngẫu nhiên vươn cây quạt trongtay, dùng khéo léo hoá giải động tác của đám người.
Thấy gần mười người bên ta cũng chưađộng được một phần của nô bộc kia, vị thiếu gia Hồng Y tức giận đếngiậm chân, quay đầu đối với hai gã hộ vệ ở bên trái bên phải của mình,thủy chung không nhúc nhích quát : “Hai người các ngươi còn đứng ở trong này làm cái gì! Không phát hiện bọn họ cần hỗ trợ sao? Còn không giúpta bắt cái tên kiêu ngạo kia lại đây! Cũng không đến hỏi bổn thiếu gialà ai mà dám đối nghịch cùng với bổn thiếu gia. Ta muốn phạt hắn thậtnặng, cho hắn biết kết cục dám đắc tội với bổn thiếu gia là cái gì!”
Kiêu ngạo?Vị thiếu gia ngu ngốc này làtừ đâu xuất hiện?A, hắn (Phượng Hiên) còn chưa bao giờ biết bên trongThải Đô cũng có người so với mình có tư cách để hung hăng!
“Thiếu gia, tông chủ không phải vì loạisự tình này mà cho chúng ta bảo vệ ở bên người thiếu gia!” Người nóichuyện giữ căng mặt, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì!” Thủ hạ lạidám cự tuyệt, thiếu gia hồng y không nhịn được, dưới sự giận dữ đánh cho người nọ một cái bạt tai.
Người nọ mặt vẫn không chút thay đổi,nói tiếp: “Thiếu gia, xin người nhớ kỹ nơi này là lãnh địa của bộ tộcPhượng thị, tông chủ lúc trước đặc biệt dặn không nên ở chỗ này gâychuyện. Xin người chớ quên, mục đích của hành trình lần này chủ yếu làvì việc hôn sự của đại tiểu thư nếu như bởi vì đoạt nữ nhân . . . ” Conmắt còn không dám tập trung trên người tiểu oa nhi, trên mặt người nóichuyện hiện lên một tia chịu không nổi “Đoạt nữ nhân mà đập phá đám hỏicủa Lâm thị chúng ta cùng Phượng thị, người phải giải thích như thế nàovới tông chủ cùng với bốn vị trưởng lão?” Ý ở ngoài lời, tại đây là lãnh địa của Phượng thị, tùy thời đều có thể gặp người của tộc Phượng thị,mà tiểu bộc thân thủ bất phàm chỉ sợ lai lịch không đơn giản như vậy,không chừng là thuộc người của tộc Phượng thị, ít chọc mới tốt!
“Lâm Lợi Duy! ngươi thật to gan, cũngdám thuyết giáo với ta! Ngươi cho rằng ngươi là thủ lĩnh hộ vệ, có giagia ta là chỗ dựa có thể làm càn vô lễ như thế sao? Còn không mau độngthủ cho ta, ngươi có phải đã quên vị trí tông chủ của Lâm thị này sớmmuộn cũng là của ta hay không, ngươi sẽ không sợ Lâm Tuyết Nham này saukhi lên làm tông chủ sẽ giết ngươi sao!?” Nguyên lai, vị thiếu gia hồng y này không phải ai khác, đúng là trưởng tử Lâm thị Tông gia Lâm TuyếtNham, đại ca của Lâm Tuyết Thiến. Lâm Tuyết Nham này chính là thườngxuyên với Phượng Thiếu Xuyên cùng nhau dạo thanh lâu, uống rượu có kỹnữ hầu hạ, nổi danh bên ngoài là trẻ hư. Hắn trời sanh tính háo sắc, đối với nữ nhân là ai đến cũng không cự tuyệt, thường xuyên cường thưởngdân nữ, làm nhục không ít nữ tử. Lần này, đi theo muội muội tiến đếnPhượng Châu hắn đã nhẫn nhịn mấy ngày, rốt cục nhịn không được chạy tớiTàng Kiều Các nổi danh ở nơi đây dạo chơi, đã nhìn thấy tiểu Cốc NhượcVũ, đột nhiên bắt đầu sinh ý niệm mới trong đầu, đem đứa nhỏ này trở về nuôi, đợi nó sau khi lớn lên, hắn có thể muốn làm gì thì làm .
Trên phía kia nội chiến náo loạn, ở bênnày đã sớm thu xếp xong. Phượng Hiên một bên nghe đối phương nói chuyệnvới nhau để giải trí, một bên đút cho tiểu oa nhi ăn. Lỗ tai Phượng Hiên sau khi nghe thấy mấy từ mấu chốt trong đối thoại của đối phương, độngtác trong tay dừng một chút. Từ từ hắn vừa rồi có phải nghe được “Lâmthị”, ” việc hôn sự Đại tiểu thư “, còn có mấy từ “Lâm Tuyết Nham” haykhông? A, hoá ra lại là Lâm gia-Lâm Tuyết Nham! Phượng Hiên mắt nhíulại, đem hạt dẻ cầm trong tay đút vào miệng tiểu Cốc Nhược Vũ, nói vớinó: “Ngoan, trước tiên tự mình ăn, đại ca ca lập tức quay lại!”
Tiểu Cốc Nhược Vũ nhu thuận gật đầu,trong lòng không rõ làm sao vậy, chẳng qua là cảm thấy nụ cười của đạica trước mắt nguyên bản sáng lạn lúc này lại càng thêm chói mắt, hơn nữa còn lộ ra hai hàng răng trắng mà chỉnh tề. Nhưng cảm giác này lại nhưlà con hổ gặp con mồi, nhìn thấy máu tươi chuẩn bị được hưởng thì cóphần âm trầm u ám.
Beta: ss gau5555
Ngay khi tay chân ở thanh lâu cùng vớinhóm người hầu vị thiếu gia kia giằng co, thì vị thiếu gia ăn mặc quầnáo hồng y tiến lên từng bước chuẩn bị túm bé gái đến bên cạnh mình, cùng lúc đóTần Kim Chi cũng phản xạ đưa tay kéo lại, sau đó hai người đồngthời sửng sốt, đầu đầy dấu chấm hỏi: a, người đâu?
Giữa hàngngũ hai bên là trống không, đứa trẻ bỗng nhiên không thấy. Nhất thời,một đám người xuống ngựa xới đất bắt đầu giúp chủ tử tìm người. Nhưngchỉ trong chốc lát, mọi người theo tầm mắt của đám người xem náo nhiệtmà phát hiện ra đứa bé lại không biết từ khi nào đã thoát ra khỏi đámngười, ngồi xuống trên thềm đá phố đối diện. Ở trước mặt nó, đưa lưng về phía mọi người là một người hầu thiếu niên. Nguyên lai là trong lòngPhượng Hiên đã ra một quyết định, lúc này thừa dịp người hai phe đangchú ý ở trên người đối phương, nhanh chóng đưa tay ra chụp tới, ôm đứabé vào trong lòng mình, xoay người lại cố ra khỏi đám người, mà chỉ cónhững người xem náo nhiệt bên cạnh hắn mới chú ý tới hắn thôi.
“Này! Ngươi thật to gan, cũng dám bắt đi người mà thiếu gia nhà ta nhìn trúng!” bất luận chuyện gì xảy ra, lớntiếng dọa người hung tợn mà hỏi! Gia phó Giáp rống giận lên tiếng.
A, Hắn cái gì cũng có, gan lớn là mộttrong số đó, một người không biết từ nơi nào xuất hiện “Thiếu gia nhàta” đã muốn dọa hắn. Hừ, chê cười! Phượng Hiên vừa nghĩ một bên vừa nhẹgiọng dỗ đứa nhỏ: “Ngoan, không có việc gì nha!” Mắt điếc, tai ngơ từtrước đến nay là cảnh giới cao nhất mà hắn có khả năng làm tức chếtngười. Không để ý tới người sau lưng, Phượng Hiên lấy khăn tay ra launước mắt sắp chảy ra của bé, nhẹ giọng dụ dỗ, trên mặt là nét cười nhuhòa, cố gắng dịu đi tâm linh nhỏ bé yếu ớt của đứa nhỏ đang bị kinh sợ.
“Ô. . . . Di di, Nhã tỷ tỷ, ô ô. . ..Nương… nương, phụ thân. . . .” Có thể là Phượng Hiên rất xinh đẹp, hòaái dễ gần, rồi nhẹ giọng nói với nó, nên tâm tình đã được dịu đi củatiểu Cốc Nhược Vũ nhất thời nói không nên lời khóc lên. Muốn đi tìm cáikia nên kêu nó ở chỗ này chờ, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng của Mai Phương cùng Tề Hiểu Nhã. Càng bởi vì sợ hãi cho nên cảm thấy ủy khuấtmà muốn tìm phụ thân cùng với nương của mình.
A, hắn không chịu được, thanh âm củatiểu oa nhi này non mềm ngọt ngào như vậy, đến bộ dạng khóc cũng làm cho người ta đau lòng. Trong lòng Phượng Hiên kêu to, nhịn không được ngâyngốc nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ cười. Tiếp theo, tiếp tục cầm khăn tay launước mắt trên gương mặt đỏ hồng của tiểu oa nhi, thuận tiện để cho nó xì mũi.
Thấy Phượng Hiên không có phản ứng, giaphó Giáp đang muốn rống lên lại thấy thiếu gia kia nói chuyện: “Ngu ngốc muốn chết! Dong dài cùng hắn làm gì, còn không mau đoạt lấy người chota!”
“Dạ!” Vội vàng lên tiếng trả lời, gia phó Giáp lập tức xông lên trước vài bước động thủ.
Mắt thấy hắn cuộn ống tay áo lên đểchuẩn bị trừng trị Phượng Hiên, nhưng Phượng Hiên cũng không nhanh không chậm thu khăn tay lại. Sau đó, đem túi hạt dẻ cầm trong tay đặt vàotrong lòng tiểu Cốc Nhược Vũ, để nó ôm thật tốt. Sau đó từ giữa lấy ramột viên, bóc vỏ, sau đó quăng, cuối cùng đưa tới bên miệng tiểu CốcNhược Vũ dỗ nó ăn.
Tiểu oa nhi không biết rốt cuộc là xảyra chuyện gì, dù sao đại ca trước mắt này đút nó ăn ngon, nó cứ tự nhiên mà vươn đầu lưỡi ra nuốt nó xuống như vậy, uhm, ngọt, nó thích, sau đóhá mồm, thuận theo để cho Phượng Hiên đút vào miệng. Nó giống như conmèo nhỏ, động tác vui đùa làm cho ở nơi nào đó của Phượng Hiên vuisướng. Về phần vị gia phó Giáp ở phía sau lưng hắn giương nanh múa vuốtkia “không cẩn thận” bị người nào đó “ám khí” vào huyệt vị một chút,không thể động đậy.
Không nghĩ tới gia phó Giáp tiến lên rốt cuộc lại không nhúc nhích được, một đám người đều sững sờ. Trước khithần trí trở về, thì vị thiếu gia kia đã giận dữ hét lớn: “Các ngươi đều ngẩn người làm cái gì! ? Còn không mau cùng tiến lên cho ta!”
“Dạ, thiếu gia!” thanh âm đồng loạt vang lên, một đám người chuẩn bị đi đối phó với Phượng Hiên đoạt tiểu oa nhi.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối Phượng Hiênnhư là có mắt sau lưng không hề xoay người, không phải dùng hạt để xácđịnh huyệt vị của bọn họ, mà chính là ngẫu nhiên vươn cây quạt trongtay, dùng khéo léo hoá giải động tác của đám người.
Thấy gần mười người bên ta cũng chưađộng được một phần của nô bộc kia, vị thiếu gia Hồng Y tức giận đếngiậm chân, quay đầu đối với hai gã hộ vệ ở bên trái bên phải của mình,thủy chung không nhúc nhích quát : “Hai người các ngươi còn đứng ở trong này làm cái gì! Không phát hiện bọn họ cần hỗ trợ sao? Còn không giúpta bắt cái tên kiêu ngạo kia lại đây! Cũng không đến hỏi bổn thiếu gialà ai mà dám đối nghịch cùng với bổn thiếu gia. Ta muốn phạt hắn thậtnặng, cho hắn biết kết cục dám đắc tội với bổn thiếu gia là cái gì!”
Kiêu ngạo?Vị thiếu gia ngu ngốc này làtừ đâu xuất hiện?A, hắn (Phượng Hiên) còn chưa bao giờ biết bên trongThải Đô cũng có người so với mình có tư cách để hung hăng!
“Thiếu gia, tông chủ không phải vì loạisự tình này mà cho chúng ta bảo vệ ở bên người thiếu gia!” Người nóichuyện giữ căng mặt, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì!” Thủ hạ lạidám cự tuyệt, thiếu gia hồng y không nhịn được, dưới sự giận dữ đánh cho người nọ một cái bạt tai.
Người nọ mặt vẫn không chút thay đổi,nói tiếp: “Thiếu gia, xin người nhớ kỹ nơi này là lãnh địa của bộ tộcPhượng thị, tông chủ lúc trước đặc biệt dặn không nên ở chỗ này gâychuyện. Xin người chớ quên, mục đích của hành trình lần này chủ yếu làvì việc hôn sự của đại tiểu thư nếu như bởi vì đoạt nữ nhân . . . ” Conmắt còn không dám tập trung trên người tiểu oa nhi, trên mặt người nóichuyện hiện lên một tia chịu không nổi “Đoạt nữ nhân mà đập phá đám hỏicủa Lâm thị chúng ta cùng Phượng thị, người phải giải thích như thế nàovới tông chủ cùng với bốn vị trưởng lão?” Ý ở ngoài lời, tại đây là lãnh địa của Phượng thị, tùy thời đều có thể gặp người của tộc Phượng thị,mà tiểu bộc thân thủ bất phàm chỉ sợ lai lịch không đơn giản như vậy,không chừng là thuộc người của tộc Phượng thị, ít chọc mới tốt!
“Lâm Lợi Duy! ngươi thật to gan, cũngdám thuyết giáo với ta! Ngươi cho rằng ngươi là thủ lĩnh hộ vệ, có giagia ta là chỗ dựa có thể làm càn vô lễ như thế sao? Còn không mau độngthủ cho ta, ngươi có phải đã quên vị trí tông chủ của Lâm thị này sớmmuộn cũng là của ta hay không, ngươi sẽ không sợ Lâm Tuyết Nham này saukhi lên làm tông chủ sẽ giết ngươi sao!?” Nguyên lai, vị thiếu gia hồng y này không phải ai khác, đúng là trưởng tử Lâm thị Tông gia Lâm TuyếtNham, đại ca của Lâm Tuyết Thiến. Lâm Tuyết Nham này chính là thườngxuyên với Phượng Thiếu Xuyên cùng nhau dạo thanh lâu, uống rượu có kỹnữ hầu hạ, nổi danh bên ngoài là trẻ hư. Hắn trời sanh tính háo sắc, đối với nữ nhân là ai đến cũng không cự tuyệt, thường xuyên cường thưởngdân nữ, làm nhục không ít nữ tử. Lần này, đi theo muội muội tiến đếnPhượng Châu hắn đã nhẫn nhịn mấy ngày, rốt cục nhịn không được chạy tớiTàng Kiều Các nổi danh ở nơi đây dạo chơi, đã nhìn thấy tiểu Cốc NhượcVũ, đột nhiên bắt đầu sinh ý niệm mới trong đầu, đem đứa nhỏ này trở về nuôi, đợi nó sau khi lớn lên, hắn có thể muốn làm gì thì làm .
Trên phía kia nội chiến náo loạn, ở bênnày đã sớm thu xếp xong. Phượng Hiên một bên nghe đối phương nói chuyệnvới nhau để giải trí, một bên đút cho tiểu oa nhi ăn. Lỗ tai Phượng Hiên sau khi nghe thấy mấy từ mấu chốt trong đối thoại của đối phương, độngtác trong tay dừng một chút. Từ từ hắn vừa rồi có phải nghe được “Lâmthị”, ” việc hôn sự Đại tiểu thư “, còn có mấy từ “Lâm Tuyết Nham” haykhông? A, hoá ra lại là Lâm gia-Lâm Tuyết Nham! Phượng Hiên mắt nhíulại, đem hạt dẻ cầm trong tay đút vào miệng tiểu Cốc Nhược Vũ, nói vớinó: “Ngoan, trước tiên tự mình ăn, đại ca ca lập tức quay lại!”
Tiểu Cốc Nhược Vũ nhu thuận gật đầu,trong lòng không rõ làm sao vậy, chẳng qua là cảm thấy nụ cười của đạica trước mắt nguyên bản sáng lạn lúc này lại càng thêm chói mắt, hơn nữa còn lộ ra hai hàng răng trắng mà chỉnh tề. Nhưng cảm giác này lại nhưlà con hổ gặp con mồi, nhìn thấy máu tươi chuẩn bị được hưởng thì cóphần âm trầm u ám.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cung gia và Phượng gia
- Chương 2: Huynh trưởng dong dài
- Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Chương 4: Tam hỉ lâm môn
- Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
- Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
- Chương 7: Trẻ con bị sủng
- Chương 8: Việc không tình nguyện
- Chương 9: Điên cuồng
- Chương 10: Huynh Muội hài hước
- Chương 11: Hình bộ thị lang
- Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
- Chương 13: Tính toán chính xác
- Chương 14: Chủ nhân chân chính
- Chương 15: Em rể vừa ý
- Chương 16: Biện pháp hủy hôn
- Chương 17: Lòng dạ độc ác
- Chương 18: Cô gái ngạo mạn
- Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
- Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
- Chương 21: Trẻ hư bị đau
- Chương 22: Mang oa nhi về nhà
- Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
- Chương 24: Thị vệ không may
- Chương 25: Trừng phạt khác loại
- Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
- Chương 27: Khách không mời mà đến
- Chương 28: Bị người trêu đùa
- Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
- Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
- Chương 31: Nghi thức đính hôn
- Chương 32: Hối hôn
- Chương 33: Đính hôn vui đùa
- Chương 34: Bé con về nhà
- Chương 35: Tiếc biệt ly
- Chương 36: Thời cuộc thay đổi
- Chương 37: Nam lăng Cốc gia
- Chương 38: Cầu hôn
- Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
- Chương 40: Quyết định sai lầm
- Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
- Chương 42: Việc trong tộc
- Chương 43: Xuân dược
- Chương 44: Âm mưu quỷ kế
- Chương 45: Tâm mang ý xấu
- Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Thất bại trong gang tấc
- Chương 52: Tin dữ đến
- Chương 53: Ba kiếp ập xuống
- Chương 54: Họa vô đơn chí
- Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
- Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
- Chương 57: Sở thích đoạn tụ
- Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
- Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
- Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
- Chương 62: Cha con họa thủy
- Chương 63: Khó lòng giãi bày
- Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
- Chương 65: Động phòng hoa chúc
- Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
- Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
- Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
- Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
- Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
- Chương 71: Dọc đường vui vẻ
- Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
- Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
- Chương 74: Trong họa lại có phúc
- Chương 75: Tình cảm ấm áp
- Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
- Chương 77: Con rể kém chất lượng
- Chương 78: Bé con lắm miệng
- Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
- Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
- Chương 81: Quan phục nguyên chức
- Chương 82: Thân phận thật sự
- Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
- Chương 84: Tin mừng mang thai
- Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
- Chương 86: Con báo mẫu thù
- Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
- Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
- Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 90: Đại náo tửu lâu
- Chương 91: Đại lao Hình bộ
- Chương 92: Kết cục của cha vợ
- Chương 93: Tin dữ giáng xuống
- Chương 94: Thảm sự không ngừng
- Chương 95: Kế hoạch ám sát
- Chương 96: Thả hổ về rừng
- Chương 97: Địa lao Phượng phủ
- Chương 98: Ác giả ác báo
- Chương 99: Ý định của lễ cưới
- Chương 100: Sóng lại lên
- Chương 101: Nói gà thành vịt
- Chương 102: Lời nói dối
- Chương 103: Mưa gió sắp đến
- Chương 104: Trong thọ yến
- Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
- Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
- Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
- Chương 109: Pháp trường kinh biến
- Chương 110: Một mình cướp pháp trường
- Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
- Chương 112: Bảy nước chiến loạn
- Chương 113: Xuống núi đi xa
- Chương 114: Phượng trọng nam chết
- Chương 115: Mạng phú quý vương phi
- Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma