Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu - Chương 47
Chương trước- Chương 1: Cung gia và Phượng gia
- Chương 2: Huynh trưởng dong dài
- Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Chương 4: Tam hỉ lâm môn
- Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
- Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
- Chương 7: Trẻ con bị sủng
- Chương 8: Việc không tình nguyện
- Chương 9: Điên cuồng
- Chương 10: Huynh Muội hài hước
- Chương 11: Hình bộ thị lang
- Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
- Chương 13: Tính toán chính xác
- Chương 14: Chủ nhân chân chính
- Chương 15: Em rể vừa ý
- Chương 16: Biện pháp hủy hôn
- Chương 17: Lòng dạ độc ác
- Chương 18: Cô gái ngạo mạn
- Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
- Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
- Chương 21: Trẻ hư bị đau
- Chương 22: Mang oa nhi về nhà
- Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
- Chương 24: Thị vệ không may
- Chương 25: Trừng phạt khác loại
- Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
- Chương 27: Khách không mời mà đến
- Chương 28: Bị người trêu đùa
- Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
- Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
- Chương 31: Nghi thức đính hôn
- Chương 32: Hối hôn
- Chương 33: Đính hôn vui đùa
- Chương 34: Bé con về nhà
- Chương 35: Tiếc biệt ly
- Chương 36: Thời cuộc thay đổi
- Chương 37: Nam lăng Cốc gia
- Chương 38: Cầu hôn
- Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
- Chương 40: Quyết định sai lầm
- Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
- Chương 42: Việc trong tộc
- Chương 43: Xuân dược
- Chương 44: Âm mưu quỷ kế
- Chương 45: Tâm mang ý xấu
- Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Thất bại trong gang tấc
- Chương 52: Tin dữ đến
- Chương 53: Ba kiếp ập xuống
- Chương 54: Họa vô đơn chí
- Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
- Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
- Chương 57: Sở thích đoạn tụ
- Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
- Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
- Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
- Chương 62: Cha con họa thủy
- Chương 63: Khó lòng giãi bày
- Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
- Chương 65: Động phòng hoa chúc
- Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
- Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
- Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
- Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
- Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
- Chương 71: Dọc đường vui vẻ
- Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
- Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
- Chương 74: Trong họa lại có phúc
- Chương 75: Tình cảm ấm áp
- Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
- Chương 77: Con rể kém chất lượng
- Chương 78: Bé con lắm miệng
- Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
- Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
- Chương 81: Quan phục nguyên chức
- Chương 82: Thân phận thật sự
- Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
- Chương 84: Tin mừng mang thai
- Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
- Chương 86: Con báo mẫu thù
- Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
- Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
- Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 90: Đại náo tửu lâu
- Chương 91: Đại lao Hình bộ
- Chương 92: Kết cục của cha vợ
- Chương 93: Tin dữ giáng xuống
- Chương 94: Thảm sự không ngừng
- Chương 95: Kế hoạch ám sát
- Chương 96: Thả hổ về rừng
- Chương 97: Địa lao Phượng phủ
- Chương 98: Ác giả ác báo
- Chương 99: Ý định của lễ cưới
- Chương 100: Sóng lại lên
- Chương 101: Nói gà thành vịt
- Chương 102: Lời nói dối
- Chương 103: Mưa gió sắp đến
- Chương 104: Trong thọ yến
- Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
- Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
- Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
- Chương 109: Pháp trường kinh biến
- Chương 110: Một mình cướp pháp trường
- Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
- Chương 112: Bảy nước chiến loạn
- Chương 113: Xuống núi đi xa
- Chương 114: Phượng trọng nam chết
- Chương 115: Mạng phú quý vương phi
- Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 47
Trong lúc dùng bữa, Tề Hiểu Nhã tuy rằng bị hành động gắp rau cho Cốc Nhược Vũ của Mai Hiển Diệu làm nổi lênlòng ghen tỵ, nhưng mỗi khi thanh âm nói chuyện của nam tử ngồi phía sau truyền đến tai, cảm thấy âm thanh của hắn thật dễ nghe, nhịn không được liền rời đi lực chú ýCốc Nhược Vũ ở bên cạnh phát hiện biểu tỷ luôn nghiêng tai, nghiêng người lui vềphía sau, nàng tò mò nhìn Phượng Hiên ở phía sau một chút, nhưng khôngnhìn thấy mặt, không thể chứng minh hắn đẹp như thế nào, Cốc Nhược Vũnghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tề Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã tỷ tỷ, thực sự xinh đẹp đến như vậy sao?” Có thể làm cho tỷ trở nên như vậy!
“Muội không tin lời của ta à! Ta nói đẹp chính là đẹp, hơn nữa không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹpđó! Ta thấy gia thế của hắn chắc chắn cũng rất tốt, ôi chao, nếu có thểgả cho người như thế, ta chết mà không uổng!” Biểu ca Hiển Diệu cũng cóthể miễn cưỡng tặng cho kẻ ngu ngốc như ngươi! Tề Hiểu Nhã hạ giọng bấtmãn nói.
Gả cho? Cốc Nhược Vũ lo lắng Tề Hiểu Nhã có thể thật sự nghĩ muốn gả cho một tên nam nhân chỉ mới gặp một lầntrên đường đi hay không, vội vàng khuyên bảo: “Hiểu Nhã tỷ tỷ, mẹ muộinói nam nhân không nên có bộ dáng xinh đẹp, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa nếu gia thế không tồi, vậy càng không thể một vợ, nhất định là sẽcó thêm thiếp, lưu luyến nơi thanh lâu, người như thế không nên gả! Tỷxem bên cạnh hắn đi theo bốn nữ tử, tuy rằng dựa vào ăn mặc có thể nhậnra họ chưa lập gia đình, nhưng trong nhà hắn khẳng định đã có không biết bao nhiêu vị phu nhân. Người từng có nhiều nữ nhân như vậy chỉ có thểlà đồ háo sắc, phải càng tránh xa mới đúng !” tuy rằng vẫn luôn dạy dỗnữ nhi của mình rất tốt, nhưng Mai Bình bởi vì sợ Cốc Nhược Vũ quá mứcthiện lương, tương lai sẽ chủ động giúp đỡ con rể đem thiếp nghênh vàocửa, ủy khuất chính mình, vì thế, từ nhỏ đã dạy nàng rất nhiều thứ tương tự như nam nhân lấy thiếp chẳng khác nào đồ háo sắc, nam nhân xinh đẹpcũng tương đương đồ háo sắc, tuyệt đối không thể tìm loại đồ háo sắcnày.
Từ trước đến nay đem lời nói của mẫuthân là tôn chỉ, Cốc Nhược Vũ đương nhiên nhớ rất kỹ, sợ biểu tỷ đi lầmđường, nàng trừ bỏ tiếng kêu “Hiểu Nhã tỷ tỷ” nhỏ kia, thì các thứ kháckhông cẩn thận càng nói càng lớn tiếng, chắc hẳn Phượng hiên phía sau đã nghe được rõ ràng!
“Hơn nữa, diện mạo một đại nam nhân lạicó thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, vậy khẳng định bộ dạng rất giốngnữ nhân, chỉ cần tiếp xúc với hắn sẽ nghĩ đến ngay hắn là một tên ẻolả!” Vì muốn đưa biểu tỷ quay về chính đạo, Cốc Nhược Vũ vắt hết óc miêu tả những thiếu sót đằng sau dung mạo của nam tử kia.
“Loại này vừa không đứng đắn vừa khôngcó khí khái nam tử, không chừng còn bị bệnh hoa liễu . . . . . .” Bỗngnhiên nhìn biểu tình của Tề Hiểu Nhã mở to hai mắt mới hậu tri hậu giácphát hiện thanh âm mình nói chuyện quá lớn, Cốc Nhược Vũ ngừng nói, vẻmặt xấu hổ, trong lòng hối hận không thôi, người nọ ở phía sau khẳngđịnh nghe thấy được, trời ạ, nương đã nói qua đi ra ngoài chơi chớ xenvào chuyện khác, ô, nàng làm sai rồi! Nàng thế nhưng lại nói lung tung,tùy tiện bình luận người khác!
Từ trước đến nay Phương Hiên vốn ghét bị người khác đem dung mạo của mình làm đề tài bình luận nên sau khi ngheCốc Nhược Vũ nói, tâm tình liền trở nên tồi tệ, tay gắp thức ăn khựnglại, nhưng bởi vì đối phương là nữ nhân, hắn cố gắng trấn an không chotiểu ác ma trong lòng chạy loạn.
Nhưng, khi hắn từ trong miệng Cốc NhượcVũ từ nhiều thiếp, háo sắc đến biến thành ẻo lả, rồi cuối cùng dứt khoác cho hắn bị bệnh hoa liễu, gân xanh của tiểu ác ma kia đã gần như nổtung tóe.
Phát điên.
Không cần biết đó là nữ nhân hay là namnhân, hắn cũng muốn nhìn xem là tên oát con nào có đủ can đảm nói Phượng Hiên hắn như vậy, vẻ mặt tươi cười có phần khủng bố, ánh mắt có chútsắc bén, Phượng Hiên từ trước đến nay vốn có cừu tất báo, quay về phíaCốc Nhược Vũ, muốn phản kích, đúng lúc Cốc Nhược Vũ ngừng nói vì cảmgiác mình nói quá lớn.
Vì thế, Phượng Hiên nhìn thấy sườn mặtcủa Cốc Nhược Vũ, cái sống mũi nhỏ rất khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơinhếch lên chính là tên đầu sỏ đã lải nhải phỉ báng bậy tội của mình, hai má trắng nõn bởi vì xấu hổ mà đỏ rực.
Thanh tú! Hai chữ này trong nháy mắthiện lên trong đầu của Phượng Hiên, nhưng bởi vì bức họa cùng người thật có khác nhau, nên mới nhìn sườn mặt Phượng Hiên tất nhiên không có nhận ra nàng là nguyên nhân lần này hắn đến Nam lăng, càng không nhận ranàng là tiểu oa nhi ba tuổi năm đó.
Thoạt nhìn chỉ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, quên đi, hắn không chấp nhặt với nàng, lửa giận của PhượngHiên hơi tắt, quay người lại tiếp tục ăn.
Cảm thấy có người ở nhìn mình Cốc NhượcVũ vội vàng ngồi thẳng, chột dạ đợi trong chốc lát, phát hiện đối phương không có truy cứu, trái tim lúc này mới yên lòng hạ xuống, nàng lèlưỡi.
Bị nàng dằn vặt như vậy, Phượng Hiênbỗng nhiên mất khẩu vị, không có tâm tình gì ăn cơm, cho nên chưa ănđược vài miếng, hắn liền đặt chiếc đũa xuống, từ đầu tới đuôi mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của các nàng, thấy như vậy họ cũng đều nói mình ănno, cứ như vậy, tuy nói là đoàn người Cốc Nhược Vũ tới trước, nhưng bọnngười Phượng Hiên lại chuẩn bị rời đi trước.
Năm người đứng dậy, hộ vệ cũng theo hầuhạ bên cạnh, thời điểm Phượng Hiên đi qua Cốc Nhược Vũ, thấy nàng có thể vì nhận ra người đứng phía sau đứng dậy mà chột dạ co đầu nhỏ lại.
Phượng Hiên dừng bước chân lại, nhìnchằm chằm vào đầu nhỏ này, tâm ngứa khó chịu, vô ý thức chìa tay ra,lòng bàn tay hướng đến cái ót của Cốc Nhược Vũ ấn một cái, dùng sức đènó xuống, thành công đem mặt Cốc Nhược Vũ ụp vào món món Tạc TươngDiện*. Phượng Hiên thực hiện động tác một mạch lưu loát. Mà bất kể bốnnữ nhân cùng bọn thị vệ phía sau hắn, hay là đám người đang ngồi cùngbàn với Cốc Nhược Vũ, toàn bộ đều vì động tác của hắn mà giật mình, lặng ngắt như tờ
(Bột: Đây là món Tạc Tương Diện -炸酱面)
Mọi người ngây ngốc nhìn Phượng Hiên trẻ con vỗ đầu Cốc Nhược Vũ hai cái, sau khi hoàn toàn khiến nàng cùng mặtbàn kia tiếp xúc thân mật, mới buông tay ra, thảnh thơi mở cây quạt,quạt hai cái, ừm, tâm tình của hắn bỗng nhiên đặc biệt vui vẻ, vẻ buồnbực vừa rồi không cánh mà bay, tốt! Thật tốt quá!
Đột nhiên bị người làm như vậy, cho dùtính tình của Cốc Nhược Vũ không bướng bỉnh, cũng rất khó có thể khônggiận ngút trời, nàng ngẩn đầu, hai tròng mắt bốc hoả nhìn Phượng Hiên.
Vì thế, mười bốn năm sau, một đôi mắt to thâm thúy tiếp tục trừng một đôi mắt tròn trắng đen rõ ràng
Trong mắt Phượng Hiên có chút khiêukhích, nhìn khuông mặt dính đầy tương của Cốc Nhược Vũ giống như khuôngmặt nhỏ bé của mèo tam thể, càng nhịn không được cười to lên tiếng.
Phát hiện dung mạo của nam tử trước mắtkhông thể chỉ dùng xinh đẹp để hình dung, đó là một loại tuấn dật lộ ratiêu sái, trưởng thành mà liều lĩnh, không một chút ẻo lả như nàng nói,tiếng cười của hắn vang dội mạnh mẽ, dáng người cao thẳng, khí chất caoquý, nếu hắn mà không có khí phách nam tử, thì tất cả mọi nam tử trênđời e rằng đều là ẻo lả .
Phượng Hiên thấy Cốc Nhược Vũ bởi vì dung mạo của mình mà ngẩn người, liền khom người xuống.
Đem khuông mặt sát ngay trước mặt củaCốc Nhược Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, không nghỉ ngợiduỗi tay ra đem ngón tay trỏ phếch một chút nước tương trên chóp mũi của nàng, lại bỏ vào miệng của mình, sau khi nhấm nháp một chút, bảy vẻmặt của tay ăn chơi nói: “Uh, ăn ngon thật!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi người này làmsao có thể như vậy!” Khuông mặt quá mức tuấn mỹ kia đột nhiên phóng đạitrước mặt, dọa Cốc Nhược Vũ nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, cái mũi đã bị hắn sờ một cái, càng quá đáng hơn chính là hắn lại còn thử nếm nướctương dính trên chóp mũi của nàng, Cốc Nhược Vũ từ trước đến nay vốnkhông mắng người rốt cục cũng bất mãn lên tiếng!
“Muội không tin lời của ta à! Ta nói đẹp chính là đẹp, hơn nữa không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹpđó! Ta thấy gia thế của hắn chắc chắn cũng rất tốt, ôi chao, nếu có thểgả cho người như thế, ta chết mà không uổng!” Biểu ca Hiển Diệu cũng cóthể miễn cưỡng tặng cho kẻ ngu ngốc như ngươi! Tề Hiểu Nhã hạ giọng bấtmãn nói.
Gả cho? Cốc Nhược Vũ lo lắng Tề Hiểu Nhã có thể thật sự nghĩ muốn gả cho một tên nam nhân chỉ mới gặp một lầntrên đường đi hay không, vội vàng khuyên bảo: “Hiểu Nhã tỷ tỷ, mẹ muộinói nam nhân không nên có bộ dáng xinh đẹp, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa nếu gia thế không tồi, vậy càng không thể một vợ, nhất định là sẽcó thêm thiếp, lưu luyến nơi thanh lâu, người như thế không nên gả! Tỷxem bên cạnh hắn đi theo bốn nữ tử, tuy rằng dựa vào ăn mặc có thể nhậnra họ chưa lập gia đình, nhưng trong nhà hắn khẳng định đã có không biết bao nhiêu vị phu nhân. Người từng có nhiều nữ nhân như vậy chỉ có thểlà đồ háo sắc, phải càng tránh xa mới đúng !” tuy rằng vẫn luôn dạy dỗnữ nhi của mình rất tốt, nhưng Mai Bình bởi vì sợ Cốc Nhược Vũ quá mứcthiện lương, tương lai sẽ chủ động giúp đỡ con rể đem thiếp nghênh vàocửa, ủy khuất chính mình, vì thế, từ nhỏ đã dạy nàng rất nhiều thứ tương tự như nam nhân lấy thiếp chẳng khác nào đồ háo sắc, nam nhân xinh đẹpcũng tương đương đồ háo sắc, tuyệt đối không thể tìm loại đồ háo sắcnày.
Từ trước đến nay đem lời nói của mẫuthân là tôn chỉ, Cốc Nhược Vũ đương nhiên nhớ rất kỹ, sợ biểu tỷ đi lầmđường, nàng trừ bỏ tiếng kêu “Hiểu Nhã tỷ tỷ” nhỏ kia, thì các thứ kháckhông cẩn thận càng nói càng lớn tiếng, chắc hẳn Phượng hiên phía sau đã nghe được rõ ràng!
“Hơn nữa, diện mạo một đại nam nhân lạicó thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, vậy khẳng định bộ dạng rất giốngnữ nhân, chỉ cần tiếp xúc với hắn sẽ nghĩ đến ngay hắn là một tên ẻolả!” Vì muốn đưa biểu tỷ quay về chính đạo, Cốc Nhược Vũ vắt hết óc miêu tả những thiếu sót đằng sau dung mạo của nam tử kia.
“Loại này vừa không đứng đắn vừa khôngcó khí khái nam tử, không chừng còn bị bệnh hoa liễu . . . . . .” Bỗngnhiên nhìn biểu tình của Tề Hiểu Nhã mở to hai mắt mới hậu tri hậu giácphát hiện thanh âm mình nói chuyện quá lớn, Cốc Nhược Vũ ngừng nói, vẻmặt xấu hổ, trong lòng hối hận không thôi, người nọ ở phía sau khẳngđịnh nghe thấy được, trời ạ, nương đã nói qua đi ra ngoài chơi chớ xenvào chuyện khác, ô, nàng làm sai rồi! Nàng thế nhưng lại nói lung tung,tùy tiện bình luận người khác!
Từ trước đến nay Phương Hiên vốn ghét bị người khác đem dung mạo của mình làm đề tài bình luận nên sau khi ngheCốc Nhược Vũ nói, tâm tình liền trở nên tồi tệ, tay gắp thức ăn khựnglại, nhưng bởi vì đối phương là nữ nhân, hắn cố gắng trấn an không chotiểu ác ma trong lòng chạy loạn.
Nhưng, khi hắn từ trong miệng Cốc NhượcVũ từ nhiều thiếp, háo sắc đến biến thành ẻo lả, rồi cuối cùng dứt khoác cho hắn bị bệnh hoa liễu, gân xanh của tiểu ác ma kia đã gần như nổtung tóe.
Phát điên.
Không cần biết đó là nữ nhân hay là namnhân, hắn cũng muốn nhìn xem là tên oát con nào có đủ can đảm nói Phượng Hiên hắn như vậy, vẻ mặt tươi cười có phần khủng bố, ánh mắt có chútsắc bén, Phượng Hiên từ trước đến nay vốn có cừu tất báo, quay về phíaCốc Nhược Vũ, muốn phản kích, đúng lúc Cốc Nhược Vũ ngừng nói vì cảmgiác mình nói quá lớn.
Vì thế, Phượng Hiên nhìn thấy sườn mặtcủa Cốc Nhược Vũ, cái sống mũi nhỏ rất khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơinhếch lên chính là tên đầu sỏ đã lải nhải phỉ báng bậy tội của mình, hai má trắng nõn bởi vì xấu hổ mà đỏ rực.
Thanh tú! Hai chữ này trong nháy mắthiện lên trong đầu của Phượng Hiên, nhưng bởi vì bức họa cùng người thật có khác nhau, nên mới nhìn sườn mặt Phượng Hiên tất nhiên không có nhận ra nàng là nguyên nhân lần này hắn đến Nam lăng, càng không nhận ranàng là tiểu oa nhi ba tuổi năm đó.
Thoạt nhìn chỉ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, quên đi, hắn không chấp nhặt với nàng, lửa giận của PhượngHiên hơi tắt, quay người lại tiếp tục ăn.
Cảm thấy có người ở nhìn mình Cốc NhượcVũ vội vàng ngồi thẳng, chột dạ đợi trong chốc lát, phát hiện đối phương không có truy cứu, trái tim lúc này mới yên lòng hạ xuống, nàng lèlưỡi.
Bị nàng dằn vặt như vậy, Phượng Hiênbỗng nhiên mất khẩu vị, không có tâm tình gì ăn cơm, cho nên chưa ănđược vài miếng, hắn liền đặt chiếc đũa xuống, từ đầu tới đuôi mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của các nàng, thấy như vậy họ cũng đều nói mình ănno, cứ như vậy, tuy nói là đoàn người Cốc Nhược Vũ tới trước, nhưng bọnngười Phượng Hiên lại chuẩn bị rời đi trước.
Năm người đứng dậy, hộ vệ cũng theo hầuhạ bên cạnh, thời điểm Phượng Hiên đi qua Cốc Nhược Vũ, thấy nàng có thể vì nhận ra người đứng phía sau đứng dậy mà chột dạ co đầu nhỏ lại.
Phượng Hiên dừng bước chân lại, nhìnchằm chằm vào đầu nhỏ này, tâm ngứa khó chịu, vô ý thức chìa tay ra,lòng bàn tay hướng đến cái ót của Cốc Nhược Vũ ấn một cái, dùng sức đènó xuống, thành công đem mặt Cốc Nhược Vũ ụp vào món món Tạc TươngDiện*. Phượng Hiên thực hiện động tác một mạch lưu loát. Mà bất kể bốnnữ nhân cùng bọn thị vệ phía sau hắn, hay là đám người đang ngồi cùngbàn với Cốc Nhược Vũ, toàn bộ đều vì động tác của hắn mà giật mình, lặng ngắt như tờ
(Bột: Đây là món Tạc Tương Diện -炸酱面)
Mọi người ngây ngốc nhìn Phượng Hiên trẻ con vỗ đầu Cốc Nhược Vũ hai cái, sau khi hoàn toàn khiến nàng cùng mặtbàn kia tiếp xúc thân mật, mới buông tay ra, thảnh thơi mở cây quạt,quạt hai cái, ừm, tâm tình của hắn bỗng nhiên đặc biệt vui vẻ, vẻ buồnbực vừa rồi không cánh mà bay, tốt! Thật tốt quá!
Đột nhiên bị người làm như vậy, cho dùtính tình của Cốc Nhược Vũ không bướng bỉnh, cũng rất khó có thể khônggiận ngút trời, nàng ngẩn đầu, hai tròng mắt bốc hoả nhìn Phượng Hiên.
Vì thế, mười bốn năm sau, một đôi mắt to thâm thúy tiếp tục trừng một đôi mắt tròn trắng đen rõ ràng
Trong mắt Phượng Hiên có chút khiêukhích, nhìn khuông mặt dính đầy tương của Cốc Nhược Vũ giống như khuôngmặt nhỏ bé của mèo tam thể, càng nhịn không được cười to lên tiếng.
Phát hiện dung mạo của nam tử trước mắtkhông thể chỉ dùng xinh đẹp để hình dung, đó là một loại tuấn dật lộ ratiêu sái, trưởng thành mà liều lĩnh, không một chút ẻo lả như nàng nói,tiếng cười của hắn vang dội mạnh mẽ, dáng người cao thẳng, khí chất caoquý, nếu hắn mà không có khí phách nam tử, thì tất cả mọi nam tử trênđời e rằng đều là ẻo lả .
Phượng Hiên thấy Cốc Nhược Vũ bởi vì dung mạo của mình mà ngẩn người, liền khom người xuống.
Đem khuông mặt sát ngay trước mặt củaCốc Nhược Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, không nghỉ ngợiduỗi tay ra đem ngón tay trỏ phếch một chút nước tương trên chóp mũi của nàng, lại bỏ vào miệng của mình, sau khi nhấm nháp một chút, bảy vẻmặt của tay ăn chơi nói: “Uh, ăn ngon thật!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi người này làmsao có thể như vậy!” Khuông mặt quá mức tuấn mỹ kia đột nhiên phóng đạitrước mặt, dọa Cốc Nhược Vũ nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, cái mũi đã bị hắn sờ một cái, càng quá đáng hơn chính là hắn lại còn thử nếm nướctương dính trên chóp mũi của nàng, Cốc Nhược Vũ từ trước đến nay vốnkhông mắng người rốt cục cũng bất mãn lên tiếng!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cung gia và Phượng gia
- Chương 2: Huynh trưởng dong dài
- Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Chương 4: Tam hỉ lâm môn
- Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
- Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
- Chương 7: Trẻ con bị sủng
- Chương 8: Việc không tình nguyện
- Chương 9: Điên cuồng
- Chương 10: Huynh Muội hài hước
- Chương 11: Hình bộ thị lang
- Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
- Chương 13: Tính toán chính xác
- Chương 14: Chủ nhân chân chính
- Chương 15: Em rể vừa ý
- Chương 16: Biện pháp hủy hôn
- Chương 17: Lòng dạ độc ác
- Chương 18: Cô gái ngạo mạn
- Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
- Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
- Chương 21: Trẻ hư bị đau
- Chương 22: Mang oa nhi về nhà
- Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
- Chương 24: Thị vệ không may
- Chương 25: Trừng phạt khác loại
- Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
- Chương 27: Khách không mời mà đến
- Chương 28: Bị người trêu đùa
- Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
- Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
- Chương 31: Nghi thức đính hôn
- Chương 32: Hối hôn
- Chương 33: Đính hôn vui đùa
- Chương 34: Bé con về nhà
- Chương 35: Tiếc biệt ly
- Chương 36: Thời cuộc thay đổi
- Chương 37: Nam lăng Cốc gia
- Chương 38: Cầu hôn
- Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
- Chương 40: Quyết định sai lầm
- Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
- Chương 42: Việc trong tộc
- Chương 43: Xuân dược
- Chương 44: Âm mưu quỷ kế
- Chương 45: Tâm mang ý xấu
- Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Thất bại trong gang tấc
- Chương 52: Tin dữ đến
- Chương 53: Ba kiếp ập xuống
- Chương 54: Họa vô đơn chí
- Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
- Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
- Chương 57: Sở thích đoạn tụ
- Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
- Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
- Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
- Chương 62: Cha con họa thủy
- Chương 63: Khó lòng giãi bày
- Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
- Chương 65: Động phòng hoa chúc
- Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
- Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
- Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
- Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
- Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
- Chương 71: Dọc đường vui vẻ
- Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
- Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
- Chương 74: Trong họa lại có phúc
- Chương 75: Tình cảm ấm áp
- Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
- Chương 77: Con rể kém chất lượng
- Chương 78: Bé con lắm miệng
- Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
- Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
- Chương 81: Quan phục nguyên chức
- Chương 82: Thân phận thật sự
- Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
- Chương 84: Tin mừng mang thai
- Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
- Chương 86: Con báo mẫu thù
- Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
- Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
- Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 90: Đại náo tửu lâu
- Chương 91: Đại lao Hình bộ
- Chương 92: Kết cục của cha vợ
- Chương 93: Tin dữ giáng xuống
- Chương 94: Thảm sự không ngừng
- Chương 95: Kế hoạch ám sát
- Chương 96: Thả hổ về rừng
- Chương 97: Địa lao Phượng phủ
- Chương 98: Ác giả ác báo
- Chương 99: Ý định của lễ cưới
- Chương 100: Sóng lại lên
- Chương 101: Nói gà thành vịt
- Chương 102: Lời nói dối
- Chương 103: Mưa gió sắp đến
- Chương 104: Trong thọ yến
- Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
- Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
- Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
- Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
- Chương 109: Pháp trường kinh biến
- Chương 110: Một mình cướp pháp trường
- Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
- Chương 112: Bảy nước chiến loạn
- Chương 113: Xuống núi đi xa
- Chương 114: Phượng trọng nam chết
- Chương 115: Mạng phú quý vương phi
- Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma