Ái Như Xuân Phong - Chương 1-3

Ái Như Xuân Phong

Chương 1-3

Tiếng pháo đầu tiên nổ giòn giã trong ngày 30 tết, gió xuân ấm áp vô cùng, ngàn môn vạn hộ ngay từ sáng sớm đã đem hoa đào đặt trước cửa nhà, mang ý xua đuổi điềm xấu của năm cũ.

Mùng một tháng giêng, buổi thượng triều đầu tiên của năm mới, đủ loại bá quan văn võ thần kính cẩn liệt hai bên. Phía trước là vài vị hoàng tử, hai mắt sắc bén cao ngạo, hai tay để phía sau, người được đợi ngồi trên ghế rồng đã đến.

“Hoàng thượng giá lâm!” Đại công công thủ vệ kéo giọng hô to.

Ngôi cửu ngũ chí tôn mình mặc áo mão bào Cửu Trảo Kim Long, hăng hái ngang bước về phía trước, khi đi đến ngồi xuống Long tòa thì lập tức nghe được phía dưới truyền đến: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Đông hoàng tử, các khanh miễn lễ.” Hoàng đế chừng bốn mươi tuổi, hai mắt sáng ngời có thần, tóc mai hai bên toàn bộ trắng nhưng lại có một mái đầu tóc đen như mực, giơ tay nhấc chân tự nhiên tản mát ra một cỗ hơi thở uy nghiêm mà tôn quý.

Hoàng đế nhìn nhìn phía dưới, khó hiểu hỏi: “Nhị hoàng tử  tại sao chưa quay về?”

“Hồi phụ hoàng, Nhị đệ bởi vì chiến sự biên ải nên không về được, nhưng có viết một lá thư, đã điều Dương phó tướng thúc ngựa quay về tạ thánh ân.” Tứ hoàng tử Tuyên Hòa cung kính đáp.

“Trình lên.”

Công công bên cạnh hoàng đế lập tức đi xuống đài, tiếp nhận thư tín trong tay tứ hoàng tử xong liền trình tới trong tay hoàng đế.

Chỉ thấy hoàng đế sau khi tiếp nhận tín thư cũng không vội vã mở ra xem, chính là không hờn giận nói: “Đứa nhỏ này cũng thật là, biên ải chiến sự đã chậm, những chuyện vặt vãnh đều có thể giao cho phó tướng, như thế nào cứ cố chấp như vậy! Muốn hay không muốn cũng đều đã đi ba, bốn năm, như thế nào cũng không chịu dùng thời gian ngày tết trở về nhà sum họp?”

“Hồi hoàng thượng, chiến sự biên ải mặc dù chậm nhưng quân địch vẫn chưa từ bỏ ý định xâm chiếm cho nên còn cần nhị ca trấn thủ quân doanh, chỉ huy binh mã, lấy hướng hộ ta.” Tứ hoàng tử Tuyên Hòa giải thích, ngữ khí ôn hòa làm dịu hoàng đế.

“Được rồi, các khanh còn có việc gì thượng tấu không?”

Phía dưới triều thần đều là yên lặng không nói gì, ước chừng qua nửa khắc, xác định không có thượng tấu, hoàng đế liền đưa tới một bên Thuận công công truyền lời, ở bên tai nói vài câu xong liền tuyên bố bãi triều.

“Cung tiễn hoàng thượng.”

Hoàng đế đi rồi, Thuận công công đứng thẳng một bên Long tòa lập tức nói: “Thỉnh các vị đại nhân dừng bước. Hoàng thượng có chỉ, hôm nay vừa vặn là ngày hội đầu năm, giờ thân tại Vũ Bốc Lên cung mở tiệc chiêu đãi các vị đại nhân, thỉnh các vị đại nhân bớt chút thì giờ đến.”

Một mái đầu bạc Thuận công công, hai tay thở dài, vẻ mặt ôn hòa gật gật đầu.

“Vâng, tạ hoàng thượng ân điển, chúng ta nhất định đến đúng giờ, vất vả Thuận công công rồi.” Hồng Thượng Thư đi đầu cung kính đáp.

“Đại nhân nói gì vậy.”

Thuận công công đi xuống cầu thang sau, trước mặt mọi hoàng tử dừng lại nói: “Hoàng thượng đặc biệt giao cho, cũng thỉnh các hoàng tử nhất định phải đến ngày hội chúc mừng.” Nói dứt lời ánh mắt hữu ý đặc biệt dừng lại trên thân thất hoàng tử Sở Dung chốc lát.

Sở Dung thấy thế, giương lên mỉm cười châm chọc nói: “Phụ hoàng đều đã nói, chúng ta nào dám không theo? Ngươi nói đúng không, ngũ ca.”

“Thì tính sao?” Ngũ hoàng tử liền khều nhẹ lông mày, lơ đễnh cười cười.

Thuận công công nhìn thấy ngũ hoàng tử ánh mắt ý cười chưa đạt ý, sau lưng lông tơ nhất lập, trên trán cũng mạo chút mồ hôi lạnh. Nhưng dù sao hắn cũng quanh năm hầu hạ bên người hoàng đế, thu liễm tinh thần xong liền lập tức cười nói nịnh nọt: “Vài vị hoàng tử ngày thường khó có dịp cùng một chỗ dùng bữa cơm, thừa dịp ngày tết quả thật là cơ hội tốt, luôn cần đoàn đoàn viên viên ăn một bữa cơm. Này… Hoàng thượng cũng là có ý tốt a.”

“Hoàng huynh, đi thôi!” Hoàng tử thứ mười hai niên kỷ nhỏ nhất Ngàn Dặm, thanh âm mềm mại cùng với khuôn mặt nộn nộn tròn vo người người yêu thích, nhanh chóng khiến không khí xung quanh dịu đi.

“Tiểu Ngàn Dặm đáng yêu đều mở kim khẩu, như thế nào đều chừa lại mặt mũi cho chúng ta đây?” Sủng nịnh xoa đầu Ngàn Dặm, Đại hoàng tử cười cười nói.

“Làm phiền công công chuyển lời tới phụ hoàng, chúng ta sẽ tới.”

Ngũ hoàng tử lạnh lùng liếc mắt một cái, vừa chuyển đầu hướng đại điện đi ra.

“Ngũ hoàng tử người…” Thuận công công bất an nói.

“Yên tâm, ta sẽ kéo hắn qua.” Thất hoàng tử Sở Dung yếu ớt cười nói.

“Vậy làm phiền thất hoàng tử, chúng ta cáo lui.” Thuận công công khom người nói.

Ngẫm lại người trong toàn thành này, tính tình ngũ hoàng tử không ai dám lĩnh giáo, tuy không thể nói rõ ràng là nóng nảy hay là thô lỗ mãnh liệt, dù sao cũng là hoàng tử, luôn chịu lễ nạp thái giáo, học qua Khổng Mạnh.

Nhưng là tính khí ngũ hoàng tử chính là như vậy, âm hiểm lạnh lùng, bình thường cũng không cùng những người khác thái hòa giao tiếp, đối với người trong hoàng thành hình như còn chẳng thèm liếc nhìn tới.

Cho dù là mệnh lệnh của hoàng thượng, đối với hắn mà nói cũng chỉ là gió thoảng bên tai, có nghe hay không, toàn bộ đều phải xem ngày hôm ấy tâm trạng hắn tốt hay xấu. Tuy nói ngũ hoàng tử mặt mày bộ dạng phi thường, ung dung tôn quý nhưng tính khí lãnh đạm, cho dù là hoàng thượng cũng không thể tránh được, càng không nói người đắc tội ngũ hoàng tử kết cục chính là thê thảm, làm cho người ta hận không thể chưa từng tới thế giới này.

Thuận công công vừa nghĩ, vừa đi đến trước điện sở trồng hoa mẫu đơn.

“Thuận công công dừng bước.” Đại hoàng tử Trạm Lô mở miệng đem Thuận công công ngăn lại.

“Đại hoàng tử có chuyện gì không?” Thuận công công lập tức quay đầu lại hỏi.

“Dạ yến buổi tối tuyên bố vội vàng quá, bổn hoàng tử còn không kịp chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng, không biết Thuận công công có thể cho ý kiến hay không?”

“Này…. Đại hoàng tử khách khí rồi, tâm tư hoàng thượng nô tài một tiểu công công làm sao có thể suy đoán đây?”

“Thuận công công đừng nói như vậy, ngươi hầu hạ phụ hoàng nhiều năm như vậy, phụ hoàng rất coi trọng ngươi, trong lòng muốn đồ vật gì này nọ cho dù là phụ hoàng không nói, Thuận công công hẳn cũng có tâm nhãn nhìn ra.”

“Này…” Thuận công công có chút chần chờ, nghĩ thầm đại hoàng tử dù sao cũng là thái tử, hoàng đế tương lai, đắc tội hắn luôn không tốt, nhưng là hoàng thượng muốn gì, hắn cũng nói không được nha!

Tâm niệm vừa chuyển, Thuận công công cung kính nói: “Hoàng thượng gần đây vì quốc sự mà vất vả, trong người luôn nhiều gánh nặng, tuy có ngự y hết lòng hầu hạ nhưng hoàng thượng đối với phương diện này luôn đặc biệt yêu cầu, cho nên đại hoàng tử không bằng nhằm vào phương diện này mà chọn lễ vật đi!”

“Ta hiểu.” Trạm Lô gật gật đầu “Ngoài ra còn có gì khác không?”

“Cũng không còn gì quá đặc biệt. Lại nói, cũng là khẩn cầu mưa thuận gió hòa, xã tắc bình an.” Thuận công công nói.

Trạm Lô trầm ngâm trong chốc lát nói: “Thân thể của Phụ hoàng cần phải làm phiền Thuận công công lưu tâm nhiều hơn.”

“Đây là bổn phận của tiểu nhân.” Thuận công công đáp: “Đại hoàng tử còn có việc gì sao?”

“Không có việc gì, Thuận công công đi thong thả.”

“Chúng ta cáo lui.”

Trạm Lô nhìn thấy bóng lưng Thuận công công đi xa, như có suy nghĩ gì đó mà ở tại chỗ bất động.

Một bên phố hoa mẫu đơn, toát ra mấy phần tao nhã, chốc chốc lại có một bạch hồ điệp đầu xuân bay múa, ở giữa một lùm lại một lùm mẫu đơn cành khô tìm kiếm lấy mật hoa.

Trạm Lô nhìn thấy khinh vũ tiểu bạch điệp đã bay đến nơi cuối cùng của phố hoa mẫu đơn nhưng vẫn là không tìm thấy nửa đóa hoa có thể dừng lại xuống dưới.

Tiểu bạch điệp chưa từ bỏ ý định mà ở các cây qua lại tìm kiếm, lại vẫn là vô ích.

“Tiểu điệp nhi, coi ngươi dù bay như thế nào cũng không đến phiên ngươi muốn gì được đó…”

Không để tiểu bạch điệp kịp ngừng lại, một chiếc phi tiêu bay đến, thân thể một phân thành hai, ngay cả cơ hội lên án cũng không có, hai mảnh cánh hơi mỏng cứ như vậy vô lực nhẹ nhàng rơi xuống, phảng phất điêu linh đóa hoa dừng ở màu xanh chạc cây.

Trong vương phủ, Thất hoàng tử Sở Dung trong lòng ôm mỹ nhân, mặt không chút biểu tình, giống một em bé bạch ngọc hoàn mĩ tinh xảo, xinh đẹp đến nỗi khiến người không thể thở.

“Gia, phiền lòng chuyện gì vậy?” Nữ tử sợ hãi mở miệng hỏi.

Nữ tử tóc đen như mực bị ôm trong ngực, hai tròng mắt xinh đẹp, eo nhỏ nhu nhược không tốn hết một vòng tay, nam tử nhìn thấy thương tư thế của nàng đều có chút tâm tư, khó có thể mà nắm giữ.

“Ôm mỹ nhân còn có chuyện gì đáng phiền lòng đây?” Sở Dung ngả ngớn cười cười.

Phi Cơ thấy Sở Dung cười không khỏi đỏ mặt lên.

Mọi người gặp qua Sở Dung đều biết, Thất hoàng tử mặt mày cùng hoàng thượng là một trời một vực.

Mẫu phi của thất hoàng tử – thần phi là thế gian tuyệt sắc hiếm có, lạc nhạn trầm ngư cũng không đủ để hình dung một phần mười vẻ đẹp của nàng. Lúc trước tiến cung, lập tức lấy được tâm ý của hoàng thượng, cơ hồ hàng đêm độc chiếm giường rồng, được sủng ái đến mức cho dù là mệnh lệnh của hoàng thái hậu cũng không bì được một ánh mắt của thần phi.

Đáng tiếc, hồng nhan bạc phận, một lần ngoài ý muốn, thần phi bỏng mặt. Hoàng đế tuy rất phẫn nộ, nghiêm trị hậu cung nhưng lòng người luôn đứng núi này trông núi nọ, nhất là long tâm hay thay đổi, cứ như vậy thần phi dần dần bị lãng quên.

Thần phi sinh được hai nhi tử, theo thứ tự là nhị hoàng tử Phi Khanh cùng thất hoàng tử Sở Dung.

Nhị hoàng tử Phi Khanh người cũng như tên, tuấn tú bay lên, gương mặt bảy phần giống mẫu thân, ba phần giống phụ thân, người tuy đẹp nhưng cũng chứa nam tử khí khái anh hùng cao ngất làm mê đảo không ít quan gia cung nữ.

Mà hắn cùng thất hoàng tử Sở Dung thì lại không giống nhau, hắn hoàn toàn di truyền vẻ đẹp của thần phi, cả khuôn mặt cũng y như thần phi, dung mạo đẹp tựa trời đất khiến rất nhiều nữ tử hâm mộ không ngừng.

Từng có người hay nói giỡn, nếu thất hoàng tử là công chúa, vương công quý tộc cầu hôn sẽ sớm xếp tới ngoài đầu thành. Chỉ tiếc, Sở Dung là hoàng tử hàng thật giá thật, hơn nữa còn chưa nói tới là hoàng tử tốt.

Sở Dung cùng với các vị triều thần khác lúc bấy giờ luôn không cố ý tạo ra khoảng cách, vẫn luôn có quan thần muốn nịnh bợ, lấy lòng vị thất hoàng tử này cho dù luôn có kết cục là lạnh mặt coi thường hoặc là một trận chế giễu không lưu tình.

Ngay cả như vậy, người muốn cùng Sở Dung kết giao lại vẫn là có cả khối, một trong những nguyên nhân là vì hoàng thượng rất yêu thương vị thất hoàng tử này.

Năm đó sau khi thần phi thất thế cũng không thể dựa vào thế lực nào khác, mà khi ấy hai hoàng tử tuổi lại nhỏ, bị cưỡng chế mang rời khỏi người. Cứ như vậy, thần phi cô độc một mình cùng hai cung nữ canh giữ trong thâm cung, rất thê lương.

Qua mấy năm, Sở Dung lúc bảy tuổi tại một lần cơ hội ngoài ý muốn thấy được bộ dáng cùng tình cảnh của mẫu phi, trong lòng nhất thời thống khổ không thôi, hôm sau lâm triều thì lập tức thượng bẩm hoàng đế, hi vọng đem mẫu phi đón về ở cùng.

Hoàng đế lúc ấy niệm tình xưa nghĩa cũ, mặc dù không nhận lời nhưng ở trên điện lại ban cho thần phi lăng la gấm vóc ngàn con, cung nữ hơn mười người hầu hạ, cũng dời tới cung điện mới xây xong. Lời này vừa nói ra, dưới triều thần đều kinh ngạc không thôi, những thứ này ban cho, cơ hồ chỉ thấp hơn một người là hoàng hậu nương nương.

Bá quan mọi người tuy có dị nghị nhưng với thái độ cường thế của hoàng đế, cũng không ai dám dị nghị nửa câu.

Lúc sau, tin tức này truyền tới tai hoàng thái hậu cùng hoàng hậu, đương nhiên cũng là kinh ngạc vạn phần. Hai người cực lực lấy tiền lệ không hợp làm lí do muốn hoàng đế thu hồi mệnh lệnh nhưng hoàng đế lại lấy “Hoàng lệnh đã ra, sao có thể thay đổi xoành xoạch” cự tuyệt thỉnh cầu của hai người.

Thần phi cứ như vậy, lại quay về địa vị khiến người khác hâm mộ nhưng hoàng đế cho đến giờ cũng chỉ tới trong cung ngồi một chút rốt cuộc không đưa thần phi tới thị tẩm.

Nhưng hoàng đế đối với hai huynh đệ Phi Khanh cùng Sở Dung vẫn là càng thêm yêu thương. Mấy năm trước, bên trong hoàng thành thậm trí còn có loại lời đồn đại như vậy: hoàng đế đem đế vị truyền cho Phi Khanh mà không phải truyền cho đại hoàng tử Trạm Lô.

Một lời này vừa nói ra, đủ loại quan thần triều đình mặt ngoài mặc dù là bình tĩnh vô cùng nhưng cũng bình luận sôi nổi, thảo luận ồn ào huyên náo, lúc ấy cũng đã hình thành hai phái ủng hộ hai vị hoàng tử.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Phi Khanh lại có thể đúng lúc lời đồn đại quá mức rầm rĩ, quan lại thì làm trò đủ loại trước mặt hoàng đế chủ động thỉnh điều đóng ở biên ải, điều này làm cho rất nhiều triều thần sôi nổi sợ tới mức ngay cả sổ con rơi trên mặt đất cũng không biết.

Hoàng đế mặc dù cực lực giữ lại nhưng Phi Khanh ý chí kiên quyết, hoàng đế không muốn, bất đắc dĩ vẫn phải đồng ý. Một tháng sau, Phi Khanh xuất phát tới biên ải.

Kể từ đó, thái tử vị tự nhiên liền dừng ở trong tay đại hoàng tử, hoàng thành cũng có khoảng thời gian bình an ngắn ngủi.

Mà khi Sở Dung, toàn thân trên dưới mang theo hơi thở lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mỹ, tiên thiếu nhìn tới tươi cười. Mặc thái độ của người ngoài, Sở Dung vẫn một phong cách mà hành sự.

Phi Cơ đem thân thể càng hướng Sở Dung nhích lại gần, tựa hồ làm như vậy liền có thể tới sát tâm tư Sở Dung nhiều một chút.

Nàng cho tới bây giờ đều là không hiểu nổi vị thất hoàng tử này. Tuy rằng mua nàng, sủng ái nàng, hàng đêm thị tẩm nhưng nàng thực không có cảm giác được một lần chân chính đụng chạm lấy người nam nhân này.

“Gia…” Phi Cơ thanh âm mềm mại kêu.

“Ngoan, đêm nay không có biện pháp giúp ngươi.” Sở Dung đẩy phi cơ ra, đứng dậy “Đêm nay có dạ yến a!”

Phi Cơ luyến tiếc nhìn Sở Dung đi ra ngoài cửa, trong lòng tuy có chỗ khó hiểu nhưng nàng hiểu được đây không phải chuyện nàng có thể mở miệng hỏi, chỉ có thể bảo vệ tốt bổn phận sủng thiếp mới có thể chờ đợi Sở Dung giữ lại.

Phi cơ khẽ vuốt cây cỏ mềm mại, tinh thần ảm đạm khiến người khác lâm vào cõi lòng tan nát.

Sở Dung dọc theo hành lang uốn lượn, một đường đi bộ tới ao biên, cuối cùng chọn một khối đá lớn bằng phẳng ngồi xuống.

Hồi tưởng lại hai ngày trước khi Thuận công công tới tìm hắn, Sở Dung khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền tăng thêm một tia chán ghét.

Nhớ rõ ngày ấy, buổi trưa vừa ra khỏi không lâu, trong phủ tổng quản liền thông báo Thuận công công tới chơi.

Thuận công công một mái đầu bạc mênh mông, nâng cao thẳng lưng, dưới sự dẫn dắt của tổng quản đi vào nghị nội đường. Tổng quản một bên tiếp đón Thuận công công, một bên sai nô bộc đưa trà lên.

Qua chừng sau ba canh, Sở Dung mới chậm trễ điều tư lý đi tới nội đường.

Sở Dung ngồi tại chủ vị, cầm trà lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.

“Thất hoàng tử, chúng ta hôm nay tới đây…”

“Đợi một chút.” Sở Dung giơ tay lên cắt đứt Thuận công công. “Trước hết để ta thưởng thức xong chén trà này đã.”

Thuận công công sắc mặt đen đen nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của thất hoàng tử, như thế nào cũng là hợp ý thường.

Sở Dung vừa quát lại qua thời gian một chén trà.

Tại khắc đặt chén trà xuống, Thuận công công liền vội mở miệng nói: “Thất hoàng tử, chúng ta…”

“Đợi một chút.” Sở Dung lên tiếng: “Hạ tổng quản, các ngươi ra ngoài trước đi!”

“Dạ.” Tổng quản cùng nô bộc lập tức đi ra ngoài, cũng thuận tiện đóng cửa lại.

“Nói đi.”

“Thất hoàng tử, hoàng thượng có ý mùng một tháng giêng tổ chức tiệc rượu, lấy khao thưởng các quan lại triều đình một năm tới vất vả, mong rằng thất hoàng tử có thể tham dự.”

“Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?”

“Hoàng thượng cũng muốn nhân cơ hội này cùng các hoàng tử tại một chỗ ăn một bữa cơm.”

“Cái tình huống này, đại ca bọn hắn đảm nhiệm chức vụ là đủ rồi.”

“Ý hoàng thượng là các vị hoàng tử đều phải tham dự.” Thuận công công nịnh hót cười cười.

“Mỗi vị hoàng tử… kia ngũ ca?” Sở Dung hỏi ngược lại.

“Bên kia ngũ hoàng tử đã có nô tài đi thông tri.” Này ngũ hoàng tử sánh bằng những hoàng tử khác khó có thể đỡ nha!

“Ác, vậy tốt lắm, ngũ ca nguyện ý ra tay, cũng đã đủ chừa cho phụ hoàng mặt mũi rồi, vừa đúng ý ta. Nói vậy, ta không cần phải tham gia nữa.” Sở Dung lành lạnh liếc Thuận công công một cái.

“Thất hoàng tử.” Thuận công công híp hai mắt cười nói: “Hoàng thượng nói nếu hoàng tử nguyện ý tham gia tham dự yến tiệc, như vậy, thần phi nương nương cũng có thể tới ngày hội. Thất hoàng tử, hoàng thượng chính là mười phần thành ý, hi vọng ngài có thể tới, ta tin hoàng tử có thể hiểu được tâm ý của hoàng thượng.”

Thần phi, luôn luôn là điểm chết uy hiếp thất hoàng tử a!

Sở Dung hai tròng mắt thoáng lạnh, cũng không trả lời, trong khoảng thời gian ngắn đã yên tĩnh trở lại.

“Ý của thất hoàng tử là?” Thất hoàng tử này, bộ dạng, khuôn mặt khiến người khác ý loạn tình mê, chỉ cần nhìn nhiều vài lần, ngay cả hắn kinh nghiệm phong sương cũng đều cảm thấy trong đầu xôn xao.

Bất quá cũng bởi vì khuôn mặt này mới khiến cho thất hoàng tử chịu sự xem trọng của hoàng thượng, chuyện này không được tính là chuyện tốt.

Ở bên người hoàng thượng hầu hạ lâu, nhiều ít cũng biết được một ít thứ hoàng thượng yêu thích, bất kể là có hay không dùng người hoặc không nói ra miệng, chỉ cần chủ nhân vui vẻ, hắn làm nô tài mới có lợi lây, luôn luôn phải làm cho chủ nhân hài lòng như ý.

Cho dù là việc đen tối, kia có là gì đâu! Người này chính là hoàng cung mà hắn gặp ai cũng đều được tôn một tiếng “Thuận công công”, bằng hắn tư chất quanh năm, hoàn hảo, ai dám không cho hắn ba phần mặt mũi? Huống chi, chủ tử của hắn là thánh thượng.

Thuận công công khom người hỏi đến, một đôi mắt thông minh lanh lợi sớm đã đem biểu tình của Sở Dung đánh giá vài lần.

Hắn biết thất hoàng tử sẽ đáp ứng— vì thần phi!

“Đây xem như dụ dỗ sao? Thuận công công.” Sở Dung nói.

“Đây chính là tâm ý của hoàng thượng, hoàng thượng coi trọng thất hoàng tử như thế, nói vậy thất hoàng tử cũng có thể lấy tâm ý giống vậy hồi báo thánh ân a!”

“Trở về nói với phụ hoàng, ta sẽ đi.”

“Vâng. Vậy thỉnh thất hoàng tử đúng giờ tham dự, chúng ta cáo lui trước.”

Thuận công công thở dài, liền rời khỏi. Hắn mang theo biểu tình đắc ý làm Sở Dung đến nay hồi tưởng lại vẫn là hơi hơi buồn nôn.

Nếu không phải vì mẫu phi, hắn như thế nào chịu bước vào tiệc rượu?

Hắn biết vì mình mà mẫu phi trở về được địa vị nương nương, cũng biết phụ hoàng sau đó rốt cuộc cũng chưa sủng hạnh qua mẫu phi, mẫu phi cũng bởi vì mặt mình không mĩ mạo như năm đó mà canh cánh trong lòng.

Nhưng hắn là đã không muốn làm tiếp những thứ này! Từ sau khi hắn biết phụ hoàng hắn bắt hắn ăn loại thuốc này…

“Chủ nhân, trời rét gió mát, thỉnh mặc thêm quần áo.”

Theo Sở Dung đi ra cửa sau ảnh vệ luôn luôn theo sát bên cạnh, đem áo khoác ngoài lông thỏ  cầm trong tay cẩn thận đưa cho Sở Dung.

Sở Dung cũng không tiếp nhận áo mà chính là chuyển phương hướng đưa lưng về phía ảnh vệ.

Bằng Phong quanh năm đi theo bên người Sở Dung, tự nhiên biết ý tứ của Sở Dung. Trong tay có tấm áo cừu, phía sau lưng mềm nhẹ phủ thêm theo người tiếp tục quấn đến trước mặt, đem dây lưng cài lên.

“Bằng Phong, ngươi nói ta nên đi không?” Cũng đã đáp ứng sẽ đi nhưng vẫn nhịn không được chính mình hỏi.

“Thuộc hạ không có ý kiến.” Bằng Phong chuyên chú buộc lên dây lưng.

“Ta cho phép ngươi ý kiến.”

“Chủ nhân đã nhận lời Thuận công công, liền không cần nghĩ nhiều.”

“Nếu ta đột nhiên muốn đổi ý không muốn đi?”

Mặc dù đã đáp ứng dự tiệc nhưng cảm giác không vui vẫn cứ có không được, thực phiền!

“Thuộc hạ không có ý kiến.” Bằng Phong lui tới một bên.

“Ta cho phép ngươi ý kiến!” Sở Dung chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại đi qua truy vấn.

“Chủ nhân đi cũng tốt, đổi ý cũng tốt, bổn phận của thuộc hạ là bảo hộ chủ nhân, không phải thay chủ nhân ý kiến.” Bằng Phong quy củ trả lời.

“Khụ… nói cũng đúng.” Keo kiệt! Bất quá muốn tham khảo ý kiến của ngươi một chút mà thôi, như vậy cũng không được sao? Sở Dung có điểm giận dỗi nhìn cái người cao hơn mình ước chừng một cái đầu, diễn cảm cùng lãnh đạm bình thường khác nhau rất lớn, hơi nhiều một chút cười nhẹ, hơi nhiều một chút nhân khí.

Cùng với lạnh lùng bình thường bất đồng, Sở Dung trong vương phủ của chính mình khó có được thoải mái.

Bằng Phong nhìn thấy chủ tử không lên tiếng lại quay về hướng tảng đá đi tới, bóng lưng thanh lệ, mang theo một chút vắng vẻ.

Trong gió lạnh đìu hiu, thân hình thanh phong làm rung động lòng người nhỏ bé và yếu ớt, thoạt nhìn yếu ớt như vậy, cần phải có người bảo hộ đưa hắn vào trong ngực mà hảo hảo che chở.

Y không thể tưởng tượng, bả vai nhỏ gầy như vậy, như thế nào có biện pháp chống đỡ mưa gió bên ngoài, lòng người hiểm ác.

“Hắt xì!” Sở Dung xoa xoa cái mũi, tiếp tục đợi bất động.

“Chủ nhân, bên ngoài rét lạnh, hay là vào trong nhà nghỉ ngơi?” Bằng Phong lên tiếng nhắc nhở.

“Lắm miệng.” Sở Dung rầu rĩ nói.

Bằng Phong không nói nhiều lời nữa, yên lặng tiêu sái đến nơi trước gió, dùng thân thể ngăn trở gió đông lạnh.

Sở Dung từ nhỏ thân thể so với những hoàng tử khác yếu hơn, hơn nữa mới trước đây còn bị người hạ độc, mặc dù nhặt về được một mạng nhưng từ nay về sau không thể nói trước, sinh mệnh không thể chọn, ngay cả chiêu thức phòng thân trụ cột đều không luyện được. Rõ ràng cũng đã mười tám tuổi nhưng trạng thái khung xương kinh lạc vẫn dừng lại ở tuổi mười lăm tuổi, mùa hè nóng không được, mùa đông lạnh không được, cơ hồ cùng với nữ tử không khác biệt.

Bằng Phong hiểu thân thể của chủ tử mình, cũng hiểu tính tình của chủ tử, lúc này nói cái gì đó, hắn đích thị là nghe không vào.

Gió lạnh gào thét, rét lạnh chui vào tận xương cốt làm cho Sở Dung hắt hơi một cái.

“Chủ nhân tốt của ta, làm sao ngài trúng gió chỗ này a?”

Thanh âm lớn truyền đến, Sở Dung sau khi nghe tiếng, hiểu ý cười, kêu: “Nhũ mẫu”

“Ngài đứa nhỏ này cũng không nhìn thời tiết lấy một cái lại có thể ý định tại bên ngoài chịu gió lạnh, muốn khiến nhũ mẫu đau lòng sao? Ngài xem ngài, mặt đã đông lạnh đến hồng lại. Mau mau mau, mau vào trong phòng sưởi ấm, thuận tiện uống bát canh trị hàn.”

Người bị gọi tên là nhũ mẫu A Hảo, vừa nói nói, một bên đem Sở Dung kéo, thân hình phúc hậu liền dễ dàng kéo người đến.

“Còn ngươi nữa.” Nhũ mẫu bất mãn chỉ chỉ Bằng Phong một bên “Như thế nào không khuyên chủ tử đi vào, còn để cho hắn ở chỗ này trúng gió?”

Bằng Phong tùy ý nhũ mẫu chỉ chỉ trên lồng ngực, không phản kháng.

“Ngươi!”

Nàng đương nhiên biết, nhất định là tính tình tiểu chủ đùa giỡn không đi vào, cố ý ở chỗ này thụ hàn. Bằng Phong đầu gỗ này, võ công mặc dù cao, tài ăn nói cũng có thể kém, sẽ không nói một đôi lời hay hò hét tiểu chủ, hai người cứ như vậy ở bên hồ thiên hàn địa đống, ngươi xem ta, ta xem ngươi, không đông lạnh ra bệnh mới là lạ!

Bằng Phong có thân mình luyện qua võ khiến nàng mới không lo lắng nhưng thân mình chủ nhân, ôi, vừa mới bệnh trước ba bốn ngày.

“Mau mau mau, vào nhà nhanh lên a!”

“Không có việc gì.”

“Còn nói không có việc gì, nhũ mẫu từ xa chợt nghe thấy ngài ở đây bất chợt hắt xì, thực bị bệnh rồi, tối như thế nào đi dự tiệc được?” Nhũ mẫu nhỏ giọng nói.

Lại là chuyện dạ yến! Sở Dung hé miệng không nói một câu.

Nhũ mẫu nhìn thấy phản ứng của Sở Dung, an ủi nói: “Nếu nói muốn đi, coi như dù là không thích, nhẫn cả đêm là qua rồi, cho nhũ mẫu xem cái mặt thối, nhũ mẫu nhưng sẽ khó sống.”

Chuyện trong hoàng cung, nàng không phải không biết, chính là đôi khi biết thì thế nào?

Một đứa trẻ tâm sáng như ngọc như vậy, cuộc sống ở bên trong hoàng thành cùng với những người đó chu toàn mọi chuyện, cũng thực sự là làm khó hắn.

Sở Dung là chính nàng chứng kiến hắn lớn lên từ nhỏ, trừ bỏ khuôn mặt đáng yêu ra, trước đây cái tính làm nũng cũng thập phần khiến người ta yêu thương. Chỉ tiếc, sinh trong hoàng thất khờ dại thì không sống được.

Đứa nhỏ này nếm qua khổ đau, nàng nhìn từng chút từng chút tại trong mắt, chỉ hi vọng thần linh phù hộ cho đứa trẻ này nhân sinh tương lai được thuận buồm xuôi gió.

Bất quá lòng người trong cung a… Nàng nhìn lưng đã muốn cảm thấy rét run, huống chi đứa nhỏ này lại một thân một mình đi đối mặt.

Mở cửa phòng, độ ấm cùng với bên ngoài bất đồng, cả người Sở Dung lập tức ấm lên.

Tiếp nhận bát canh nhũ mẫu truyền tới, đơn giản nhấp một ngụm, vị cay khuếch tán trong miệng, tứ chi cũng ấm áp theo.

“Uống ngon lắm” cay mà không sặc, sau khi vào cổ họng vị ngọt nơi đầu lưỡi lưu chuyển.

“Đương nhiên, đây là nhũ mẫu hầm mấy canh giờ, uống nhiều chút.” Nhũ mẫu tiếp tục đưa chén nữa cho Sở Dung.

Sở Dung tiếp nhận, thủy linh hai mắt, thấy bã gừng trên vấn tóc y, không tự giác thở dài.

Nơi có thể khiến chính mình an tâm uống canh, có lẽ chỉ còn nơi này đi!

“Làm sao vậy, rất nóng sao?”

“Không có.” Sở Dung bưng bát lên, một ngụm uống cạn.

“Hạ tổng quản, chuẩn bị triều phục vào cung, Bằng Phong, mang bội kiếm cùng ta nhập tiệc.”

“Dạ.” Hạ tổng quản cung kính đáp, Bằng Phong một bên cũng hơi hơi vuốt cằm.

Bất quá cũng chỉ là dạ yến, có thể làm mẫu phi vui vẻ, thì tốt rồi…

_Hoàn chương 1_

“Không cần, mau vào đi thôi! Bên ngoài gió lạnh, thân mình Sở Dung chịu không nổi đâu.” Hoàng đế tay dày vỗ vỗ Sở Dung kiên, cứ như thế lãm lên bả vai Sở Dung, nhẹ nói: “Dung nhi, lo lắng đừng để bị lạnh.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận