Ái Như Xuân Phong - Chương 5

Ái Như Xuân Phong

Chương 5

“Hoàng thượng, không xong rồi, cháy!” Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một tiếng lỗi nặng một tiếng, một lần cấp qua một lần.

“Cháy liền phái cấm vệ quân hỗ trợ dập lửa, chuyện này bản thân ngươi cũng có thể tự xử lý đi.” Hoàng đế không hờn giận nói. Làm cái gì mà lấy chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền hắn, không biết hắn đang vội sao? Cũng còn chưa đến miệng đây!

“Hoàng thượng, là ngự thư phòng…” Thuận công công thanh âm cuống quít lần thứ hai vang lên.

“Phái người đi.”

“Hoàng thượng, còn có ngự hoa viên…”

“Tăng số lượng người qua đó.”

“Hoàng thượng, còn có chỗ ở của hoàng hậu nương nương…”

“Cái gì?”

Càng nghe càng không đúng, nhiều chỗ cháy như vậy rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa, là ai to gan như vậy, dám ở dưới chân thiên tử động thổ.

Hoàng đế từ trên giường vội vàng đứng dậy, buông mành sau bên giường xuống liền bảo Thuận công công tiến vào.

“Tiểu Thuận tử, giúp trẫm mặc quần áo trước.”

“Dạ.”

Thuận công công cẩn thận giúp hoàng đế mặc triều phục giản tiện xong liền lui sang một bên, tĩnh hậu chỉ thị.

“Ngươi ở lại đây trông trừng thất hoàng tử, ngàn vạn lần đừng cho những người khác tiến vào. Nếu có nửa điểm sai sót, trẩm hỏi tội ngươi.” Phân phó xong hoàng đế lập tức đi ra khỏi cửa cùng thống lĩnh cấm vệ quân đi dò xét tình hình tai nạn.

Hoàng thượng thật đúng là… Ai, nhi tử của mình cũng ra tay được. Tuy nói hắn già, kiến thức rộng rãi, chuyện gì xảy ra trong hoàng cung đối với hắn tập mãi cũng đã thành quen nhưng phụ thân xuống tay với nhi tử thì vẫn là lần đầu trông thấy. Muốn trách chỉ có thể trách gương mặt gây họa của thất hoàng tử a!

Chỉ cần qua đêm nay, mình sẽ đạt được thứ hoàng thượng ban cho, cùng với ưu đãi đại hoàng tử cấp cho, vừa nghĩ đã khiến cả người vui vẻ, cười toe toét.

Ha ha… đã biết bước kỳ đi được thật sự hay!

Thuận công công chọn trương băng ghế ngồi xuống, thuận tiện rót cho mình chén trà giải khát, vừa mới liên tục chạy nhiều nơi như vậy, cơ hồ chạy muốn đứt chân già của hắn.

Nhắc tới cũng lạ, đêm nay thế nào lại đột nhiên nhiều nơi nấu cơm như vậy, thật là kỳ quái. Nếu nói có người cố ý đốt thì phóng một chỗ cũng đủ rồi, huống chi cũng không nghe thấy tin tức có thích khách thừa cơ xâm nhập, thật là quái.

Một ánh nến trên bàn đột nhiên tắt, Thuận công công đứng không nhanh không chậm đứng dậy cầm lấy hộp quẹt định châm lại lần nữa thì nháy mắt toàn bộ ánh nến trong phòng đều tắt.

Thuận công công kinh hãi, đang muốn lớn tiếng hô thì chợt cảm thấy cổ đau xót, người cứ như vậy bất tỉnh.

Trong phòng tối, một thân ảnh như gió gọn gàng xuyên vào trong phòng, đứng ở trước giường, vén rèm lên thì thấy

Sở Dung quần áo bán thốn, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, im hơi lặng tiếng mà cắn răng.

(thốn: xộc xệch, không chỉnh chu)

Bóng đen thân hình cứng đờ, tùy tay nắm xiêm y bọc lại thân thể Sở Dung, tiếp theo khom lưng một phen đem người ôm lấy, cánh tay run nhè nhẹ tiết lộ bóng đen lúc này là đang nhịn xuống phẫn nộ cùng đau đớn lớn cỡ nào.

“Bằng Phong…” Sở Dung gắt gao cưu vạt áo của bóng đen, thấp thanh kêu lên.

“Thuộc hạ tới chậm.”

“Bằng Phong…” Hốc mắt Sở Dung phiếm hồng, nước mắt to như hạt đậu cứ như vậy rơi xuống.

Ngươi thật sự nghe được lời kêu gọi của ta tới đây…

“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận.”

Sở Dung vùi đầu vào trong lồng ngực của Bằng Phong, nức nở nói: “Chúng ta trở về.”

Chúng ta trở về! Rời khỏi cái nơi khiến người khác chán ghét này, rời khỏi cái nơi làm người khó thở này…

Sau khi thân ảnh hai người biến mất trong bóng đêm, một thân ảnh từ sau thân cây thong thả đi ra.

“Không thành công sao? Xem ra phải dùng cách khác rồi.”

====================================================

“Tứ ca, ngươi đã về.”

Tuyên Hòa một thân phong trần mệt mỏi từ bên ngoài đi đến, sắc mặt khó được chìm xuống.

“Không sao chứ?”

“Không có việc gì, thế lửa đều khống chế được.”

“Ta hỏi này…” Thanh Danh gãi gãi đầu nói: “Thất ca? Có sao không?”

“Thất đệ không sao.” Nếu như Sở Dung dưới mí mắt hắn xảy ra chuyện, hắn thật không biết nên công đạo với nhị ca như thế nào!

“Thật sự là rất nguy hiểm!”

Vừa nãy Bằng Phong cứ thế xông tới, sắc mặt xanh mét cắt ngang hắn với tứ ca nói chuyện, bất quá chờ Bằng

Phong tự thuật xong sắc mặt xanh mét ngược lại lại là hai người bọn họ!

Thật không nghĩ tới thần phi lại có thể hạ thủ được, tấm tắc, độc nhất chính là lòng dạ đàn bà, nói không sai một chút nào.

“Bát đệ, hoàng hậu bên kia cũng đã bị kinh hách không nhỏ.”

“Cái kia a…Tứ ca.” Hắn thật sự cảm thấy cần phải trong veo hạ xuống: ” Ta chỉ phái người đốt ngự thư phòng thôi, nơi cháy khác là ngũ ca phóng đấy!”

“Bốc Lên Ca? Hắn sao lại biết chuyện của thất đệ?” Trong lúc vội vàng ấy cứu người là việc hàng đầu, không kịp báo cho Bốc Lên Ca, như thế nào lại…

“Ta nghĩ loại chuyện giết người phóng hỏa này ngũ ca nhất định cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cho nên liền thuận miệng nói cho ngũ ca, ai biết ngũ ác như vậy, lại có thể một mồi lửa phóng tới tận bên hoàng hậu, ha ha…” Thanh Danh xấu hổ cười làm lành.

Sớm biết rằng đừng nhiều chuyện, thật sự hối hận không kịp a!

====================================================

Lúc Bằng Phong vừa nhảy vào thất vương phủ, thanh âm u mị lập tức vang lên.

“Thất đệ không sao chứ?” Bốc Lên Ca đại lạt lạt ngồi ở chủ vị, một tay bám lấy quay mặt, ánh nến âm u không rõ chiếu rọi lên khuôn mặt mười phần tà khí, xem ra không thân từng người.

“Chủ nhân không sao.”

“Thất đệ?” Có sao không, đương sự nói mới có nghĩa!

“Ta không sao.” Sở Dung buồn bực, thanh âm cách chất liệu may mặc nghe đến có chút hàm hồ, có chút ách:

“Những người khác đâu?” Hắn không muốn người khác thấy bộ dáng chật vật này.

“Ta khiến tất cả bọn họ đều về phòng nghỉ ngơi rồi.” Mắt thấy Sở Dung thân mình hơi hơi phát run, Bốc Lên Ca hai mắt khinh liễm, thấp giọng nói: “Ngươi đã không sao, ta đi về trước.”

Thất đệ giao cho ngươi chiếu cố!

Bốc Lên Ca đứng dậy, ánh mắt cùng Bằng Phong thoáng qua gặp nhau, dùng ánh mắt ý bảo, một câu nói đổi bằng hết tín nhiệm Bằng Phong.

Đi vào trong phòng, Bằng Phong đem thiên hạ trong lòng vô cùng mềm nhẹ đặt trên giường, đang muốn xoay người châm hộp quẹt thì vạt áo vẫn bị tay Sở Dung gắt gao bắt lấy, không chịu buông tay.

“Không cần đốt đèn!” Sở Dung nhè nhẹ run nói.

“Ân, người có muốn chuẩn bị nước ấm lau người trước không?”

Sở Dung mím chặt môi, lắc đầu.

“Bằng không đổi sạch xiêm y trước được không?”

Sở Dung vẫn lắc đầu.

“Vậy có muốn uống ngụm trà áp an ủi hay không?”

Lấy được đáp án, là phủ định như cũ.

Bằng Phong lại bất đắc dĩ đau lòng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, tùy ý để Sở Dung nắm ống tay áo, đốt ngón tay trở nên trắng bệch làm hắn nhìn đã không muốn lại đau lòng.

“Ta, ta…” Sở Dung ách lên âm thanh, ấp úng ngập ngừng nói.

“Cần thứ gì, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.”

“Ta nóng quá…” Sở Dung ngập ngừng, thanh âm không mấy thể hiện, Bằng Phong cũng nghe được nhất thanh nhị sở.

“Giúp, giúp ta…” Ăn xong cái thuốc kia, thân thể liền càng lúc càng nóng, đầu cũng không chịu khống chế, hắn không phải xử nữ, đương nhiên biết đây là phản ứng đại biểu cho cái gì.

Ý này là muốn hắn tìm người tới giúp sao? Vẫn là… Bằng Phong không muốn cũng không dám nghĩ nhiều, tối nghĩa mở miệng nói: “Thủ hạ đi thỉnh Phi Cừu cô nương tới đây.”

“Không cần!” Sở Dung sốt ruột kêu to: “Ngươi dám kêu nàng, ta giết ngươi!”

Bằng Phong thấy Sở Dung phản ứng mạnh như vậy nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

“Ngươi đồ ngốc này…” Hắn nói còn không đủ hiểu sao?

Sở Dung nhất khuynh về phía trước, hai mắt khẽ nhắm, thần đối thần liền thiếp đi.

Chỉ có một nụ hôn hình như còn chưa đủ, còn muốn càng nhiều càng nhiều nữa, lửa trong cơ thể càng đốt càng vượng, càng lúc càng nóng, cháy sạch khiến toàn thân hắn đều rất khó chịu, hắn cần có người giúp hắn tưới mát, tuy nhiên nó chậm chạp không chiếm được gì đáp lại, không chỗ nào tháo nước đau đớn, trong lòng chứa biết bao ủy khuất, nước mắt lại rơi xuống.

“Vì cái gì ngươi không chịu… Vì cái gì…Là bởi vì ta là nam tử sao? Hay là cảm thấy ta thực bẩn? Thế nhưng cũng đâu phải ta nguyện ý…” Sở Dung nói xong, thấp giọng nức nở khóc.

Bằng Phong vừa từ một ít rung động từ cái hôn hoàn hồn, nhìn qua thấy Sở Dung khuôn mặt lê hoa mang lệ. Hốc mắt sưng đỏ, hai vai run rẩy làm cho người ta nhìn mà đau lòng không thôi.

Thở thật dài, hai tay nhẹ nâng gương mặt của Sở Dung, rơi xuống miên miên mật mật cái hôn. Theo cái trán bóng loáng đến lông mi nồng đậm, từ cái mũi nhỏ xảo đến môi son mê người, tỉ mỉ, nhu như xuân phong, không một di lộ.

“Ngươi không bẩn, chủ nhân của ta, ngươi một chút cũng không bẩn. Trái lại, ngươi rất tốt, rất đẹp, khiến người động tâm, không thể kiềm chế.”

“Vậy vì sao ngươi không chịu giúp ta?”

“Bởi vì ngươi là chủ tử của ta, ta là thuộc hạ của ngươi, chủ nhân cùng thuộc hạ vĩnh viễn đều không thể mặc càng giới tuyến, ngươi hiểu không?”

Trời thấy, hắn hiện tại chỉ muốn hung hăng hôn tiểu tử làm người khác sau đằng kia.

“Ta không hiểu, chết tiệt ta một chút cũng không muốn hiểu!” Sở Dung hung hăng chùy một chút ván giường, khóc nói: “Ta chỉ biết ngươi không không quan tâm ta, không muốn bính ta, không muốn ôm ta cho nên mới tìm lý do nát vụn này để qua loa tắc trách. Ngươi đi ra ngoài, để cho ta một mình tự sinh tự diệt, chết ở đây tốt lắm. Ta, ta không cần làm chủ nhân của ngươi, làm chủ nhân của ngươi một chút cũng không tốt…” Một chút cũng không tốt…

“Đừng như vậy, là lỗi của thuộc hạ.” Cho nên van cầu ngươi đừng khóc.

“Không cần thuộc hạ, không cần, ta cũng không muốn là chủ nhân…” Sở Dung liều mạng lắc đầu, thân thể nhiệt cháy sạch hắn, thật nóng quá, khiến cho hắn không thể hỏi đúng sai, chỉ thầm nghĩ từ nơi này giải thoát hết thảy.

Sở Dung thẳng thân, dường như nảy sinh ác độc cắn lên cổ Bằng Phong, muốn tịch này phát tiết hết thảy bất mãn cùng ủy khuất trong lòng.

“Thật sự có thể ư?” Lướt qua giới tuyến này, ngày mai, chờ hắn là cái gì?

Tâm tư do dự, do dự. Hắn muốn liều lĩnh ôm chặt lấy người trước mắt, tách ra một mặt đẹp nhất dưới thân hắn, mà lý trí của bản thân lại tam qua lời nói nhắc nhở của nhũ mẫu… Một khi vượt khuôn, có lẽ ngay cả trong phủ đều chờ đợi không đi xuống…

Ý nghĩ ngược chiều đấu sức trong lòng hắn, ai cũng không chịu lui nhường.

“Có thể chứ?” Không tự giác lại buột miệng nói ra câu hỏi, âm điệu khàn khàn mà run rẩy, đó là thanh âm của hắn sao?

Cảm nhận đau đớn truyền đến từ cổ, Bằng Phong hoang mang nhìn thiên hạ dưới thân, hồi đáp hắn chính là một nụ hôn bền chắc.

Sở Dung đè đầu Bằng Phong xuống, hắn như lang mà hung hăng gặm môi dưới, thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi mới đổi trận địa, đem cái lưỡi đinh hương đưa vào trong miệng y.

Bằng Phong chỉ cảm thấy trong đầu có vật nào đó nát, liệt, băng như hổ, đinh tai nhức óc, làm cho không người nào có thể tự hỏi mà chỉ có thể tự theo bản năng chìa hai tay vòng ngụ hướng người hắn muốn, nhiệt liệt đáp lại

Ánh trăng dư quang hơi hơi chiếu vào trong phòng, thân ảnh hai người tối khó phân.

Bằng Phong nhẹ nhàng giải khai xiêm y của Sở Dung, thấy dấu vết ứ thanh bạch tích trên da thịt lại tức giận không muốn đem dấu môi son thượng, nhợt nhạt lại thong thả trằn trọc lặp lại thẳng đến khi vượt qua dấu vết mới mới thôi.

Đầu nhũ lộ ra ngoài không khí bởi vì rét lạnh mà thoáng cái đã đứng thẳng, Bằng Phong khéo léo ngậm vào bội lô, trong trong sáng sáng thấm ướt, tiếng ưm của Sở Dung, ngữ khí ngọt nị nháy mắt đã làm lửa cháy lan ra đồng cỏ đại họa.

Bằng Phong thốn hết xiêm y của hai người, cúi đầu nhìn thấy Sở Dung đã ý loạn tình mê, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày, chính mình có thể, có thể…

Hai tròng mắt đóng lại trợn giống như muốn xác định đây không phải một giấc mộng, Bằng Phong cẩm thận phủ qua lại mỗi một chỗ của Sở Dung mang theo tay to kén mặc dù sưng không hơn thoải mái nhưng mỗi chỗ tiếp xúc lại làm Sở Dung nổi lên từng trận vướng mắc, không cách nào tự quyết rên rỉ.

Sợ chính mình làm tổn thương thiên hạ phía dưới, Bằng Phong chịu đựng xúc động, một ngón tay, hai ngón, chậm rãi mà có quy luật khai phá nhanh sáp đường lát gạch.

Sở Dung không chịu nổi loại tra tấn này, khẽ nói: “Nhanh lên…” Hắn rất nóng…

“Sẽ bị thương.”

“Nhanh lên… Tiến vào” Hắn mặc kệ có bị thương hay không, giờ phút này thân thể hắn toàn bộ đều kêu gào, khát vọng có thể nhồi kín phần hư không kia.

Bằng Phong phong phanh nghe lời đưa ngón tay rời khỏi, cướp lấy thứ nóng rực của chính mình, vừa mới tiến vào khi là không thích cảm cùng như tê liệt thống khổ khiến Sở Dung kêu la thảm thiết một tiếng.

Bằng Phong thấy thế dừng lại động tác, muốn đợi Sở Dung thích ứng nhưng là hắn ôm trọn khoái cảm mất hồn cơ hồ khiến hắn cầm giữ không được, thầm nghĩ vứt bỏ toàn bộ lí trí, liều lĩnh ở trong thân thể này mà tàn sát bừa bãi, để lại dấu vết, hơi thở của hắn.

“Đừng dừng lại…” Đừng dừng lại, như vậy còn chưa đủ, hắn còn muốn càng nhiều càng nhiều.

Bằng Phong không dám cuống, chậm rãi đem nóng rực của mình một chút một chút chậm rãi đẩy mạnh, hi vọng có thể làm thiên hạ dưới thân thích ứng, tay phải ôm trọn nóng rực của Sở Dung, từ trên xuống dưới qua lại khuấy động.

Sở Dung phóng thích dưới bàn tay lớn của Bằng Phong, Bằng Phong thấy thế, chậm rãi rút ra, lại nhờ vào bôi trơn nóng ẩm mà dẽ dàng tiến vào đến chỗ đêm khuya.

“A…” Sở Dung ngửa đầu thấp giọng hô một tiếng, diễn cảm như thống khổ lại như vui mừng.

Bằng Phong bắt đầu thật sâu nhợt nhạt đong đưa, vừa mới bắt đầu ôn hòa đẩy mạnh, từ hoãn rời khỏi, lập lại kiểu này một chút, thấy thiên hạ phía dưới tựa hồ đã dần dần thích ứng, động tác bắt đầu nhanh hơn, kịch liệt hơn, trên phạm vi lớn mà trừu sáp, đong đưa rất nhanh khiến Sở Dung thét chói tai mà rên rỉ.

“Chậm, chậm một chút…” Hắn không chịu nổi khoái cảm như muốn đem mình bao phủ này.

“Thực xin lỗi…” Hắn nhịn không được.

Bằng Phong cúi đầu hôn lên đôi môi mê người, hết sức có thể mà gắn bó, ôn nhu quấn lấy nhưng chỗ hai người giao hợp truyền đến tiếng vang dâm mĩ, một tiếng lỗi nặng một tiếng, luật động một lần lại càng nhanh hơn một lần.

“A … Ân … Nơi đó … Không …” Trong lúc vô tình lướt qua một điểm làm Sở Dung toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Bằng Phong phát hiện, đem hai chân trắng noản của Sở Dung đến trên vai mình, kế tiếp mỗi một cái đều là trùng điệp gánh vác tại nơi người khác xấu hổ mở miệng, rồi lại hết sức thoải mái đốt, nhắm trúng Sở Dung liên tục rên rỉ, nũng nịu không ngừng.

“Không…A…” Hắn nhất định là cố ý, nhưng thật thoải mái…

Sở Dung vươn tay, gắt gao bắt được Bằng Phong tùy ý buộc lên phát, giữa lòng bàn tay truyền đến cảm giác an tâm làm nước mắt hắn từng khỏa mà rơi xuống.

Người ôm hắn là Bằng Phong, là Bằng Phong…

Bằng Phong luật động như trước, thân thể khuynh xuống, cúi đầu hôn nước mắt khiến hắn đau lòng không thôi, trong lúc chúi đầu vừa động, nóng rực chạm đến chỗ càng sâu, ra vào không ngừng nghỉ khiến Sở Dung gần như hỏng mất, thân mình hơi hơi co rút, bạch trọc nhiệt dịch phun giữa thân hai người. Cơ hồ cùng lúc, Bằng Phong gầm nhẹ một tiếng cũng phóng thích ở trất người đường lát gạch nội.

Ở lại trong cơ thể ấm áp, Sở Dung mặt noản, thẹn thùng mà vặn vẹo thân dưới. Vừa mới động, nóng rực trong cơ thể mềm mại giống như có dấu hiệu sống lại, Sở Dung ngẩn ngơ, không biết nên động hay bất động.

“Ngoan, trước đừng nhúc nhích được không?” Hắn sợ bản thân sẽ nhịn không được lại muốn lần nữa, thân thể Sở Dung sợ là chịu không nổi a!

Nghe thanh âm khàn khàn áp nén xuống của Bằng Phong, thấy bộ dạng hắn vì mình mà nhẫn nại, Sở Dung trong lòng căng thẳng, lòng tràn đầy cảm động, quả dưa ngốc này a…

Cảm nhận được dưới thân mình cố ý vô ý động, Bằng Phong không thể tin nhìn lên Sở Dung, ánh mắt bỡn cợt, thần bờ mỉm cười, vẻ mặt ngầm đồng ý khiến hắn toàn thân xôn xao.

Ý này là có thể phải không?

Sở Dung hai tay vòng trụ cổ Bằng Phong, cười hết sức mị hoặc làm Bằng Phong khắc chế không được, lại muốn lần nữa công lướt khiến người nhớ thương chỗ khiến người không thể tự kiềm chế mất hồn kia.

“A … Bằng Phong” Sâu hơn, sâu hơn một chút, lộng hư cả người hắn cũng không sao, hắn chỉ muốn thực sự rõ ràng cảm thụ hết thảy của người này, toàn bộ nhiệt tình.

“Gọi tên ta… Phong …” Hắn hi vọng nghe thấy tên mình từ miệng y.

“Sở Dung … ” Hắn vừa yêu vừa thương, lại vĩnh viễn bính cũng không tới, không chiếm được người a…

“Bằng Phong, a … ”

Lần lượt trừu sáp, lần lượt xâm nhập, từng tiếng rên rỉ khiến người khác phát điên, hai cỗ thân thể kịch liệt quấn lấy nhau đều xuân sắc khôn cùng.

“Sách!” Thân vừa khởi động liền phát giác lưng đau, nhất là mặt sau, lại càng độn ma đến nỗi làm cho người ta muốn khóc, Sở Dung đau đến mức nước mắt cũng nhanh chóng rơi ra: “Đau quá!”

“Cẩn thận!” Bằng Phong vội vàng tới phía trước đỡ lấy Sở Dung.

“Không có chuyện gì…” Bản thân đã được đổi hảo xiêm y, chuyện lúc nào vậy? Hắn không nhớ được, tối hôm qua cứ giống như hôn mê bất tỉnh vậy… A! Tối hôm qua mình và Bằng Phong, rốt cuộc đã làm mấy lần?

Thấy Sở Dung sắc mặt lại thanh lại hồng, sợ kịch liệt tối qua làm tổn thương Sở Dung, Bằng Phong mặc dù cấp cũng không biết nên mở miệng hỏi thế nào.

“Thân thể … có khỏe không?”

“Còn, hoàn hảo, không có sao, không có sao… Tối hôm qua chúng ta, ách …” Hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, Sở Dung xinh đẹp dung tăng thêm vài phần chia hoa hồng ngất.

Bằng Phong thấy thái độ, từ ngữ mập mờ của Sở Dung từ trong lòng không hiểu sao có một trận đau đớn như đao cắt.

Hắn … sau khinh nhờn sao?

Tối hôm qua Sở Dung cự tuyệt đề nghị đi tìm Phi Cơ mà đem thân thể mình toàn tâm toàn ý giao cho hắn, khi ấy hắn thực sự nghĩ đến ông trời đã nghe thấy được nguyện vọng nho nhỏ của hắn, ban cho hắn cơ hội mà hắn tha thiết ước mơ.

Có lẽ bởi vì dược liệu, có lẽ bởi vì đã bị kích thích, Sở Dung mới nguyện ý cùng hắn có một đêm sương sớm nhân duyên, hiện tại trời đã sáng, người tỉnh, chuyện tối qua cũng đương nhiên bị hơi sớm, trôi đi bặt vô âm tín.

Một hồi mộng đẹp ngắn ngủi bao nhiêu.

Có lẽ, còn hơn tổn thương xuân thu buồn, hắn càng nên tự hỏi bản thân là còn có thể ở lại bên trong phủ hay không đi!

“Tối hôm qua là thuộc hạ vượt khuôn, thuộc hạ nguyện chịu trách phạt.”

“Cái gì! Ta, ta không phải … Sách, ngươi cùng ta …” Hắn sao lại có thể khẩn trương đến ngay cả lời đều nói không hết như vậy, thật là vô dụng: “Ta, ngươi… Khụ, tóm lại chính là … ” Càng sốt ruột càng nói không tốt, Sở Dung tức giận đến nỗi muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.

“Thuộc hạ hiểu được.”

Hiểu được? Hiểu được cái gì? Chính hắn cũng không minh bạch nổi rồi, hắn lại hiểu được cái gì?

“Việc tối hôm qua là sai lầm của thuộc hạ, thuộc hạ nguyện chịu trách phạt.”

“Việc tối hôm qua … Không phải lỗi của ngươi, coi như hết!” Là chỉ cái việc phụ hoàng kia sao? Hắn cũng không có ý trách cứ gì, sự tình quá đột ngột, đổi lại là những người khác cũng đều trở tay không kịp. Có thể toàn thân ra khỏi, hắn đã thỏa mãn rồi, huống chi hai người còn cùng nhau …

“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ quên tất thảy tối hôm qua.” Ý là bảo hắn coi như không có bất cứ chuyện gì phát sinh sao?

“Quên?” Có một chút bị mơ hồ rồi, vì sao phải quên? Là quên bộ dáng chật vật của mình tối hôm qua sao? Hay là chuyện bởi vì thuốc khiến mình chủ động muốn nhiều lần?

Ra vậy, như vậy tu nhân sự hắn là muốn quên đúng vậy, chính là không đúng, như thế nào sẽ xả đến này vẫn tóc?

Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Sở Dung, Bằng Phong lại nói: ” Vâng chủ nhân vẫn là chủ nhân.”

Tối hôm qua, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, một hồi ngày đem mộng đẹp ngày đêm mong nhớ.

“Ách…” Sở Dung lăng lăng nghe nói. Từng chữ từ Bằng Phong nói hắn đều hiểu nhưng hắn không hiểu là có ý gì?Tình huống hiện tại là gì, như thế nào lại có cảm giác dũng khí ông nói gà bà nói vịt?

“Tối hôm qua không phát sinh bất cứ chuyện gì.”

“Không phát sinh?” Vậy hiện tại eo của mình, lưng đau yếu ớt thì lại là chuyện gì xảy ra, kỳ lạ vậy?

“Đúng, tối hôm qua không phát sinh bất cứ chuyện gì.” Qua tối hôm qua xong, hắn chỉ là một thị vệ, mà Sở Dung là chủ nhân của hắn.

“Tối hôm qua rõ ràng…” Thấy ngữ khí của Bằng Phong như đinh đóng cột khiến bản thân cũng hoài nghi tối qua chẳng qua cũng chỉ là một hồi mộng xuân thôi.

Còn muốn nói tiếp mấy lời nữa, Bằng Phong lại từng bước đem cháo trên bàn nhanh bưng lại, nói: “Chủ nhân tối qua cũng chưa dùng bữa, ăn cháo trước đi!”

“Đợi một chút, nói cho rõ ràng đã!” Sở Dung quật cường nhìn mặt Sở Dung hi vọng được giải thích rõ một chút.

Bằng Phong không trả lời, chỉ đang cầm cháo nhẹ nhàng đưa cho Sở Dung.

“Im hơi lặng tiếng là có ý gì?” Nhìn chằm chằm cháo trước mặt lại thấy vẻ mặt gió êm sóng lặng của Bằng Phong, nội tâm Sở Dung không hiểu sao hỏa lớn, giọng cũng lớn tiếng theo.

Rốt cuộc là ai đốt xảy ra vấn đề, tối hôm qua hai người rõ ràng là ngươi tình ta nguyện … Được rồi! Hắn thừa nhận lúc đầu là chính mình bắt buộc cùng uy hiếp Bằng Phong mới bằng lòng ôm hắn, nhưng đến lúc sau Bằng Phong cũng chủ động đáp lại, hơn nữa được ăn chơi lau tịnh người là da hắn, vì cái gì hiện tại lại thành cái trường hợp này?

Khó phải không chính là của mình một bên tình nguyện, từ đầu tới cuối Bằng Phong cái bổn nhất điểm ý nguyện cũng không còn, chỉ là vì phối hợp hắn mà miễn cưỡng diễn kịch, giả dạng làm thực đầu nhập, thực hưởng thụ, vô cùng …

Càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, ngực cũng theo đó mà đau đớn theo.

Sự tình không phải như hắn nghĩ phải không? Tối hôm qua ôn nhu săn sóc là sự thật đúng không? Bằng Phong đợi hắn tình hình thực tế thật sự đi?

“Chủ nhân…” Thấy sắc mặt Sở Dung lại thanh lại trắng, Bằng Phong chỉ cảm thấy như đao cắt lòng, cùng mình tình hình thực tế thực sự như vậy làm y không thoải mái sao?

“Đừng gọi ta là chủ nhân, tối hôm qua rõ ràng, rõ ràng …” Nhớ tới lúc thì thầm triền miên, Sở Dung vừa thẹn vừa giận mà nói không ra lời.

Đáng ghét! Hắn không cần còn muốn! Mình sao vậy, thái độ đối phương đều đã là bỏ qua, chính mình lại còn ngây ngốc mà quấn quít chặt lấy, huống chi, người bị hại lại là mình.

Nghĩ đến, theo như lời Bằng Phong làm như không có chuyện này thì tốt rồi, nam tử hán đại trượng phu, tiêu sái một chút, đã nhận ra một chút, đừng giống nữ hài tử gia nhăn nhăn nhó nhó, bất quá cũng chỉ là ngủ một đêm mà thôi, đã quên thì là đã quên đi.

Chính là tại sao đáy lòng mình lại chua sót, tâm tình không cam lòng như thế?

Sở Dung cắn chặt môi dưới, tận lực đè nén cảm xúc nội tâm xuống, chết nhìn chằm chằm trong chén cháo chậm rãi toát ra nhiệt khí làm cho hắn có xúc động lỗi giác muốn lã chã rơi lệ.

Sở Dung chậm chạp không chịu tiếp nhận bát, hai cứ như vậy bất động.

“Bỏ đi.” Hắn hiện tại không muốn ăn uống.

Nhìn thấy tính tình trẻ con của Sở Dung mức độ phiết quá, cánh tay gầy phong phanh, chọc người thương tiếc như vậy. Bằng Phong ngữ khí mềm nhũn nói: “Từ tối qua đến nay thật sự là không ăn, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi.”

“Ta không muốn ăn.” Thân hình chịu không nổi cũng, còn có người để ý sao?

“Chủ nhân…” Bằng Phong không thể làm gì kêu.

Sở Dung nghe vậy, hai tay ôm đầu gối, đem mặt vùi vào bên trong, sợi tóc như mây dừng ở bên cạnh người dấu đi toàn bộ diễn cảm.

Nhìn thấy thiên hạ cuộn tròn thành một đoàn, Bằng Phong không khó để tưởng tượng được giờ phút này vẻ mặt của y có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khó sống.

Này là từ trước đây đã thành thói quen, một chút cũng không còn lần, theo mới quen đến nay, Bằng Phong không biết đã thấy bao nhiêu lần nhưng theo độ tuổi lớn lên, số lần cũng dần ít đi, thậm chí có thể nói là đã không còn, lần gặp cuối cùng là khi nào nhỉ? A, đúng rồi, là sau khi nhị hoàng tử rời kinh, không thể tin được là Sở Dung đã duy trì cái tư thế này ước chừng một ngày một đêm, thẳng đến khi hắn quyết tâm điểm huyệt ngủ của Sở Dung mới như đã gần xong được hành vi tự ngược này. Từ sau ngày đó cũng chưa thấy qua Sở Dung bày ra tư thế này.

Hắn không phải chưa nghĩ tới phản ứng của Sở Dung sau khi tỉnh lại, có lẽ là nghiêm khắc mắng, có lẽ là mắt lạnh tương đối, có lẽ sẽ trục xuất hắn ra khỏi vương phủ, thế nhưng hắn không dự đoán được lại là loại phản ứng yếu ớt bất lực này.

Nhưng hiện tại thì là tại sao… Chuyện tối qua thực sự vô cùng tổn thương hắn sao?

Trong lòng chua xót, thẳng bức hầu. Bằng Phong liều mạng áp chế cổ bốc lên khoan tim chi đau này, muốn mở miệng khuyên Sở Dung đừng bữa thì miệng lại hé ra tơ máu uyển đình tích lạc.

“Cháo ngượi rồi, thủ hạ đi đổi bát mới lên.” Nhìn thấy trong bát cháo tnar ra huyết hoa, Bằng Phong cười cười tự giễu.

Hắn đang làm gì cái gì đây? Dơ rồi, cháo không thể ăn nữa, mình sao lại phạm vào cái loại sai lầm nho nhỏ này.

Chỉ là một đêm hư ảo khiến chính mình bị thương ba phần công thể, căn bản chính là mộng xa không thể chạm tới, cần gì phải ngốc như vậy?

“Ta nói ta không muốn ăn!” Sở Dung căm giận ngẩng đầu hô to nhưng chỉ thấy bóng lưng của Bằng Phong ngày càng cách xa, hắn tức giận vỗ một chưởng vào ván giường, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác dinh dính làm hắn lâm vào sửng sốt.

Là máu … vì sao? Không phải của hắn, khó mà đúng được.

“Bằng Phong, ngươi quai lại!” Nhìn thấy vết máu trên bàn tay, Sở Dung vừa vội vừa hoảng.

Cước bộ Bằng Phong chưa từng dừng lại, vẫn hướng cửu tiếp tục rảo bước tiến lên.

“Quay lại, ta biết ngươi đã nghe thấy rồi” Đáng chết, làm cái gì mà đi nhanh như vậy? ” Ta lệnh cho ngươi quai lại!”

“Chủ nhân có gì phân phó?” Bằng Phong dừng chân một chút, vừa lúc đứng ở phía trước cửa.

“Quay đầu, quay trở về!”

Sở Dung thấy cái lưng dày rộng của Bằng Phong, tùy ý ghim lên đuôi tóc ở phía sau, hiện tại hắn muốn xác định y có chuyện gì hay không, bình an hay không, mặt khác tâm tình loạn thất bát tao, như thế này bàn lại.

“Cháo nguội không tốt nhập khẩu.” Hắn không có dũng khí quai đầu lại.

“Không sao, ta ăn.”

“Thay mới, rất nhanh.”

“Mang tới đây, ta ăn.” Nóng hay lạnh cũng không sao, cái hắn muốn biết là chuyện kia!

Bằng Phong thật sâu thổ nạp sổ quay về vẫn là vô ích, thân thể không bị khống chế nhưng như thế nào cũng không dứt chân trở về.

“Bằng Phong…” Vì sao không chịu quay lại, ngươi đã không chịu tới, vậy tốt lắm, ta tới!

Sở Dung cắn răng nhịn xuống cảm giác không khỏe, từng bước một chậm rãi đi hướng Bằng Phong.

Ngay tại khoảng cách nửa bước hết sức, Sở Dung đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người như hôn mê bất tỉnh.

Bằng Phong thuận thế đỡ Sở Dung, nhìn thân thể xụi lơ trong ngực mình, rồi nhìn nhìn lại đầu ngón tay của mình bất đắc dĩ thở dài.

Hắn chính là một tên nhu nhược, lại chỉ có thể điểm huyệt ngủ của Sở Dung, chờ Sở Dung tỉnh lại, nên đối mặt với y như thế nào đây?

_Hoàn chương 5_

“Ta ấp úng, đó là bởi vì… bởi vì” Sở Dung tức đỏ mặt, một cỗ chỉ khí nói: “Đêm đó không biết xấu hổ muốn bao nhiêu lần với ngươi, hôm sau nhìn thấy mặt của ngươi ta đương nhiên nói không nên lời, ngươi cho là da ta làm bằng sắt a!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận