Anh Bán Thịt Heo Và Cậu Chàng Tinh Anh - Chương 17: Rượu giao bôi

Anh Bán Thịt Heo Và Cậu Chàng Tinh Anh Chương 17: Rượu giao bôi
Chuyển ngữ: Đờ

Cận Ánh nhạy cảm cảm thấy quan hệ giữa hai người xảy ra sự biến hóa vi diệu nhưng cậu lại chẳng dám đâm thủng cửa sổ giấy. Đàn anh Tiêu ôm hờ dạy cậu xào rau, thỉnh thoảng lại đụng chạm vào lồng ngực đằng sau, những lúc ngủ lại chung chăn chung gối, sáng ngủ dậy có "chào cờ" thì cũng giải quyết cho nhau.

Nhóc đồ cổ nghĩ, chắc là tình bạn giữa những người con trai thì như thế thôi. Lúc trọ ở trường cậu cũng gặp mấy bạn cùng phòng đi chung với nhau nhiều, lắm lúc lại gặp họ khàn khàn rên rỉ trong phòng rửa tay, lúc ra thì kề vai sát cánh, khỏa thân đi ra với vẻ mặt thỏa mãn.

Cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với ai. Từ nhỏ, Cận Ánh đã tiếp nhận nền giáo dục của Anh Quốc, mãi đến lúc học trung học mới được cha mẹ đón về nên tư tưởng khá thoáng.

Trên đường phố Luân Đôn, có không ít các cặp đôi đồng tính nắm tay nhau đi dạo. Hàng xóm cũ của cậu cũng là một cặp đồng tính vô cùng đẹp đôi, thường mời cậu sang nướng BBQ và ăn tối cùng.

Cận Ánh thấy điều đó thật tốt đẹp và cũng chẳng có gì khác biệt.

Để so sánh thì nội tâm của Tiêu Thận dày vò hơn nhiều. Vừa nhìn "em hoa" đã biết là nụ hoa của gia đình đứng đắn, nhận được sự giáo dục nghiêm khắc. Hắn chỉ sợ rằng nếu mình làm gì thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nửa đời sau của Cận Ánh. Hắn làm sao có thể ích kỷ như vậy.

Con đường này khó đi biết bao, liệu hắn có thể bảo vệ được nụ hoa trong nhà ấm này không?

Lòng hai người mang tâm sự, chẳng ai tình nguyện theo đuổi thứ tình cảm đang biến chất này. Theo nhiệt độ ngày càng nóng lên của tình cảm, số lần Cận Ánh ngủ lại nhà đàn anh cũng nhiều thêm. Mà hai vị đương sự cũng chẳng né tránh gì mà cứ làm cho thứ "tình anh em" này ngày càng sâu sắc.

Cậu chàng tinh anh không quen việc bên mình có người. Mỗi sáng mở mắt dậy, thấy gương mặt đẹp trai của Tiêu Thận, mới đầu cậu còn hoảng sợ đạp người ta đến tỉnh lại nhưng về sau cũng bất giác mà lăn vào lòng người ta.

Tiêu Thận cho rằng mình sự kiềm chế của mình cũng tốt lắm nhưng mỗi lần thấy chú mèo con cuộn tròn trong lòng mình thì lại cúi xuống thơm một cái. Đó là bí mật mà hắn muốn chôn dấu. Cho dù đàn anh Tiêu của chúng ta đã tung hoành tình trường nhiều năm thì cũng sẽ quên rằng ánh mắt yêu chiều chẳng thể lừa gạt được ai.

Kiểu tán tỉnh như có như không này cũng kéo dài tận một năm rưỡi. Kỳ đầu năm bốn, Tiêu Thận đã vào một công ty lớn thực tập mà cậu chàng tinh anh cũng bắt đầu thi nghiên cứu sinh. Hai người đều bận tối tăm mặt mũi, thậm chí có khi hơn cả tuần cũng chẳng gặp được nhau.

Đột nhiên Cận Ánh không thích ứng được cuộc sống như bây giờ.

Biệt thự nhỏ của cậu vốn vắng vẻ. Người giúp việc mời đến cũng không ở qua đêm nên nửa đêm muốn uống sữa nóng cũng không có. Vốn đã là người kiêu ngạo nay cậu lại bị Tiêu Thận chiều quá sinh ra không biết bao nhiêu là tật xấu.

Sáng tỉnh dậy không có dịch vụ "sóc lọ" năm sao, dùng cơm trưa xong không có ai ân cần đấm chân bóp vai, trước cơm chiều lại không có bữa phụ hoa quả phong phú.

Chỉ có lời chúc ngủ ngon trước khi lên giường là vẫn như vậy.

Nhóc đồ cổ quá không thể chịu được. Trong lòng ấm ức lại mờ mịt, cậu tìm hiểu rất nhiều về "đồng tính luyến ái" ở trên mạng, làm không ít bài trắc nghiệm, còn lén đi mua sách về tình yêu để kiểm tra xem mình có thích Tiêu Thận không.

Nhưng mà tất cả các dấu hiệu đều cho thấy Tiêu Thận đã cắm rễ trong lòng cậu rồi nhưng Cận Ánh chẳng muốn diệt trừ tai họa này. Ngày càng trở nên rối rắm, thỉnh thoảng cậu lại mở lịch sử trò chuyện của hai người ra nhìn cũng vẫn không yên lòng. . Xin ủng hộ chúng tôi tại || tг𝘶𝙢tг𝘶y𝔢 n.VN ||

Mãi đến lễ tốt nghiệp của đàn anh cậu mới được mời tham gia. Bạn cùng phòng của Tiêu Thận mới ồn ào nói là đóa hoa cao quý kia là vợ nhỏ của đàn anh Tiêu, để hắn cả ngày cần cù kiếm tiền để lo lắng cho gia đình.

Nhóc đồ cổ làm sao mà đấu lại được mấy con sói già này. Ngay lập tức, cậu bị nói cho váng cả đầu, đỏ cả mặt, co rúm lại bên cạnh Tiêu Thận, cầm ly chân dài, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Hiệu trưởng nghe tiếng Tiêu Thận chuẩn bị tốt nghiệp thì rơi lệ, còn tặng riêng cho Tiêu Thận một bộ dụng cụ thí nghiệm cho hắn, cốc đong, ống nghiệm, pipet, đầy đủ cả, đều có đôi có cặp, chất lượng rất tốt. Ông còn vỗ ngực cam đoan sẽ không bị Tiêu Thận làm hỏng.

Chuẩn bị đến lúc tan tiệc, hội bạn cùng phòng của hắn toàn sâu rượu, lần lượt từng người ép rượu Tiêu Thận, lại còn bắt hai người uống rượu giao bôi tại chỗ. Cậu chàng tinh anh luống cuống, ai uống với ai vậy?

Một đàn anh đang nấc cụt lấy cốc đong hiệu trưởng tặng ra mà rót hai cốc đến vạch năm trăm mi-li-lít, nghiêng nghiêng ngả ngả đặt đến trước mặt hai người, cười xấu xa.

"Nhìn này... Hức... Mỗi người nửa lít... Không... Không hơn không kém... Ai cũng phải uống nhé..."

Lời tác giả:

Cốc đong thay chén, uống xong chén giao bôi này, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long không xa rời.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận