Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa - Chương 4
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14: Hai người phúc hắc
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17: Một đám bại hoại
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: Xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Lần sau đừng lừa anh
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48: Thật là uất ức cho anh hai
- Chương 49: Cô là đồ dễ vỡ ư?
- Chương 50: Đây được coi là phòng không gối chiếc à?
- Chương 51: Tôi đã tới tầng thượng
- Chương 52: Cô không nỡ bỏ anh hai
- Chương 53
- Chương 54: Chọn hồng mềm mà bóp
- Chương 55: Đặt vé tình nhân
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58: Lên được phòng khách, đánh thắng được lưu manh
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: Thề cống hiến sức lực vì anh hai!
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66-1
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 67-1
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 68-1
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 69
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 70-1
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 72
- Chương 72-2
- Chương 73-1
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 77-2
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83-1
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 83-5
- Chương 84: Ngoại truyện
- Chương 85: Ngoại truyện 1: Bà quản gia Trịnh Thiểu Hoa
- Chương 86: Ngoại truyện 2: Có chừng có mực cho tôi
- Chương 87: Ngoại truyện 3: Tôi tra được một ít manh mối
- Chương 88: Ngoại truyện 4: Sống trên đời người có tài quan trọng nhất
- Chương 89: Ngoại truyện 5: Hà Tâm Hạ không muốn biết người sinh ra
- Chương 90: Ngoại truyện 6: Cho tới bây giờ tôi chưa nói không thích cô ấy
- Chương 91: Ngoại truyện 7: Tình cảm sâu đậm cỡ nào
- Chương 92: Ngoại truyện 8: Thế giới lại không tha cho cô sao?
- Chương 93: Ngoại truyện 9: Em ở đây
- Chương 94: Ngoại truyện 10: Kết thúc hoàn toàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Chương 4
“Tiểu Nhạc, ngồi xuống ăn cơm đi, em ở trong phòng bếp bận rộn cả buổi rồi, còn không đói bụng sao?”
Trịnh Thiếu Hoa làm cho người ta có cảm giác đang chìm đắm trong vui sướng, khóe miệng cô nở nụ cười yếu ớt, mặt lộ ra tia ôn nhu, coi như cho dù đả kích anh ta thế nào, anh ta cũng không tức giận.
Trai đẹp là sinh vật có tác dụng dưỡng mắt, mà Trịnh Thiếu Hoa là điển hình của loại này. Chỉ cần nhìn thôi, tâm tình sẽ tốt lên nhiều.
Về phần anh trai nhà mình? Nhất định là người đẹp nhất trong những trai đẹp, phá hủy hình tượng anh ấy là lúc khuôn mặt lạnh lẽo, hơi thở tản ra cả người lạnh như băng, tuyên cáo với mọi người – người lạ đừng đến gần. Ngồi ở chỗ đó, giống như ngọn núi băng, Ai dám yêu thích chứ?
Cái bàn cũng lớn, Dư Tư Nhạc tìm vị trí cách xa Du Lăng Thần nhất. Mà ở vị trí này, vừa đúng ngồi bên cạnh Trịnh Thiếu Hoa.
Trịnh Thiếu Hoa gắp thức ăn cho cô: “Tiểu Nhạc, ăn nhiều một chút, nhìn em mình gầy chỉ còn da bọc xương, lần sau lại phát bệnh, cẩn thận tôi sẽ không chữa trị cho em.”
Dư Tư Nhạc nói một tiếng cảm ơn, rồi cúi đầu ăn cơm.
Hai người động tác thân mật, một chút cũng thu hết vào mắt Du Lăng Thần. Không biết vì sao, anh nhìn gương mặt tuấn tú của Trịnh Thiếu Hoa, lần đầu tiên cho rằng rất đáng đánh đòn, thậm chí quyết định sau này không mang tên này về nhà nữa.
Lúc ý nghĩ này hiện ra trong đầu, làm Du Lăng Thần khiếp sợ một trận. Trước kia, anh hận không thể đẩy Dư Tư Nhạc cách xa mình, hôm nay lại không hài lòng khi người đàn ông khác thân mật với cô. Là vì sao? Chẳng lẽ bởi vì trong mắt Dư Tư Nhạc thiếu đi một phần cố chấp điên cuồng đối với anh?
Trên bàn ăn, chỉ có Trịnh Thiếu Hoa là nói chuyện không ngừng, thường hỏi Dư Tư Nhạc vài câu về sức khỏe của cô. Sau đó còn nắm lấy tay Dư Tư Nhạc, kiểm tra xem miệng vết thương khép lại thế nào.
“Anh Trịnh phải đi rồi sao? Có muốn gọi lái xe đến đưa anh đi không?” Dù sao tính mạng của bản thân cũng là do đối phương cứu trở về, Du Tư Nhạc đã sớm đóng lên trán của Trịnh Thiếu Hoa cái dấu "dễ thân cận". Sau một bữa cơm, xưng hô tự động chuyển từ 'Bác sĩ Trịnh' sang thành 'Anh Trịnh', cũng không ngờ lại gọi rất thuận miệng.
“Không được, nhà tôi ở gần đây, 20 phút là đến, không cần phải phiền phức như vậy.” Anh ta vẫy tay với Dư Tư Nhạc, rồi nhìn về phía Du Lăng Thần nói: “Du thiếu, tôi về trước, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.”
Gần đây? Dư Tư Nhạc nắm lấy điểm quan trọng trong lời nói của anh ta, xem ra Trịnh Thiếu Hoa không phải là bác sĩ bình thường. Ở khu tấc đất tấc vàng này, chỉ có tiền tài không thể đến khu biệt thự này được, cần phải có địa vị nhất định trong xã hội.
Sau này Dư Tư Nhạc mới biết được, Trịnh Thiếu Hoa là người đàn ông có danh tiếng, tuổi còn trẻ đã làm viện trưởng một bệnh viện lớn. Nhà họ Trịnh là gia đình bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy, mấy đời đều theo ngành y, không chỉ anh ta, mà cha mẹ anh em của anh ta, thậm chí là cô cậu, tất cả đều là bác sĩ.
Chính anh ta cũng không chịu thua kem, ba năm trước đây lấy bằng tiến sĩ ở trường y nổi tiếng nước anh, sau khi về nước, bắt đầu quản lý bệnh viện của gia tộc.
Dư Tư Nhạc đưa anh ta ra ngoài, vừa đóng cửa lại, đột nhiên trên đầu vai bị người đè xuống.
một ánh mắt âm u khủng bố, gắt gao tập trung nhìn cô.
Làm Dư Tư Nhạc hít thở khó khắn….
“Tôi nói dường như cô thay đổi người rồi sao? Thích Trịnh Thiếu Hoa rồi hả?” Trong lời nói tràn ngập chất vấn và lạnh như bang, Du Lăng Thần trời sinh có khí chất vương giả, bị ánh mắt không mang theo một chút ấm áp nào nhìn chằm chằm, hai chân Dư Tư Nhạc muốn nhũn ra không đứng vững nổi.
Vừa rồi lúc ăn cơm, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, đã khiến Du Lăng Thần cảm thấy không thoải mái. Nhìn cô “đắm đuối đưa tình, liếc mắt không rời” tiễn bước người yêu, rốt cuộc Du Lăng Thần tức giận lên.
Cỗ tức giận này vô duyên vô cớ xông đến, làm Du Lăng Thần đều không nói nên lời.
“Nếu em nói thích anh ta, không phải là anh vừa vặn thoát khỏi sự quấn nhiễu của em sao? Anh hai phải vui vẻ mới đúng.” Dư Tư Nhạc không phủ nhận, cô và người đàn ông này cúi đầu không thấy ngẩng đầu, giả sử không xử lý tốt quan hệ xấu hổ này, chẳng lẽ từ nay về sau cứ nhìn thấy anh ta, là cô phải đi đường vòng ư?
Hay là mượn danh nghĩa của Trịnh Thiếu Hoa, có thể khiến cho quan hệ anh em giữa hai người nay trở nên tốt hơn?
Nên làm cách này vậy, nhưng mà…. Du Lăng Thần vui vẻ không nổi. Trong lòng như có một nút thắt dài ra thêm, lơ lửng, mắc kẹt trong khí quản, rất khó chịu.
Lúc trước người kia cởi sạch quần áo, chủ động đến anh, anh lại lạnh nhạt, kinh thường. Đến khi cô thích người khác, bản thân nói …. Biết tức giận, đây chắc chắn tự tát vào mặt mình.
Tự ái không cho phép anh làm như vậy.
“Phụ nữ rất lương thiện….” Rất nhanh lý trí chiến thắng cảm xúc, Du Lăng Thần thả cô ra, sau đó nói: “Đừng tưởng rằng tên Trịnh Thiếu Hoa kia, bề ngoài sạch sẽ như nhau, sau lưng anh ta làm chuyện gì, cái gì cô cũng không biết.”
Nghĩ không ra ý tứ trong lời nói, Dư Tư Nhạc không trả lời lại.
Du Lăng Thần không nói nhiều, anh cầm lấy cái áo khoác trên ghế sô pha, lập tức ra khỏi biệt thự, lái xe đi mất.
Du Lăng thần làm bất cứ chuyện gì, đều là một người rất nghiêm túc. Nếu có chuyện ….. sẽ nghĩ ra biện pháp gỉa quyết tất cả. Hai tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thăngr đoạn đường quanh co, từ từ đem những cảnh tượng vừa rồi suy nghĩ lại lần nữa.
Cuối cùng đem sự tức giận này, kết luận cho… không cam tâm khi vật sở hữu riêng bị người khác đoạt mất.
Con người lúc nào cũng là cái dạng này, bản thân không thích gì đó, sẽ tùy tay vứt bỏ. sau đó làm cho người khác lượm về, tấy thứ đó trong tay người khác, không thuộc về mình, sẽ sinh ra một cỗ tức giận, ngược lại như bị người khác phản bội mình.
Đây là hoản toàn là một cảm xúc bình thường…….
Chỉ cần có thời gian lọc qua, loại cảm xúc này tự nhiên sẽ biến mất.
Trong lòng Dư Lăng Thần bình tĩnh, dần dần coi thường chuyện ảnh hưởng đến anh, lái xe thẳng đến công ty, mà phần cảm xúc này vẫn cứ theo anh. Đến giờ ăn tối, lại hiện lên. Miệng nhấm nháp bữa ăn tối của nhà hang cao cấp năm sao, nhưng lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt…. trái lại càng nhớ đến hình ảnh cô gái tự tay làm món ăn gia đình.
rõ ràng là ăn không ngon, nhưng hương vị lại cố tình làm Du Lăng Thần không thể quên được.
Cuộc sống của Dư Tư Nhạc rất có quy luật, sau khi ăn tối, rãnh rỗi nhàm chán thì trở về phòng chơi máy tính. Xem trang Web dạo forum trang Web, lăn qua lăn lại đến chín giờ đêm, vừa chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nhiên nghe dưới lầu truyền đến âm thanh va chạm.
Có trộm?
Đây là suy nghĩ thứ nhất là Dư Tư Nhạc nghĩ ra.
Dù sao chỗ này là khu biệt thự, tùy tiện trộm một nhà, cũng đủ làm trên trộm tiêu xài một thời gian dài.
Phụ nữ tương đối đều nhát gan, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ. Trước kia cô toàn dựa vào tiền kiếm được từ công việc sống qua ngày, nếu cô nhát gan yếu đuối, trên xã hộ sẽ không có chỗ cho cô sống.
Trong phòng ngủ tìm được cây gậy đánh bóng chày, Dư Tư Nhạc lần mò trong bóng đêm. Dự định sau khi thấy tên trộm, sẽ đánh cho hắn một gậy vào gáy. Dù sao cô cung không thuộc loại tự vệ đứng đắn, xuống tay một lần nữa cũng là đương nhiên.
Dư Tư Nhạc bước nh ẩn nấp mình, trốn dưới bàn ăn cơm. Nhìn thấy phòng bếp sáng đèn hơi ngạc nhiên một chút, chăng lẽ năm nay tên trộm đổi tính rồi sao? Thích trộm củi gạo dầu muối?
Vừa đứng bên cạnh cửa, Dư Tư Nhạc suy nghĩ muốn đánh một gậy, trong nháy mắt bóng đen này xoay người lại.
Là gương mặt que thuộc không thể quen thuộc hơn……
Là anh trai cô…….
Gậy bóng chày theo cánh tay cô trượt xuống, rơi xuống nền nhà, tạo ra tiếng vang thật lớn.
Trịnh Thiếu Hoa làm cho người ta có cảm giác đang chìm đắm trong vui sướng, khóe miệng cô nở nụ cười yếu ớt, mặt lộ ra tia ôn nhu, coi như cho dù đả kích anh ta thế nào, anh ta cũng không tức giận.
Trai đẹp là sinh vật có tác dụng dưỡng mắt, mà Trịnh Thiếu Hoa là điển hình của loại này. Chỉ cần nhìn thôi, tâm tình sẽ tốt lên nhiều.
Về phần anh trai nhà mình? Nhất định là người đẹp nhất trong những trai đẹp, phá hủy hình tượng anh ấy là lúc khuôn mặt lạnh lẽo, hơi thở tản ra cả người lạnh như băng, tuyên cáo với mọi người – người lạ đừng đến gần. Ngồi ở chỗ đó, giống như ngọn núi băng, Ai dám yêu thích chứ?
Cái bàn cũng lớn, Dư Tư Nhạc tìm vị trí cách xa Du Lăng Thần nhất. Mà ở vị trí này, vừa đúng ngồi bên cạnh Trịnh Thiếu Hoa.
Trịnh Thiếu Hoa gắp thức ăn cho cô: “Tiểu Nhạc, ăn nhiều một chút, nhìn em mình gầy chỉ còn da bọc xương, lần sau lại phát bệnh, cẩn thận tôi sẽ không chữa trị cho em.”
Dư Tư Nhạc nói một tiếng cảm ơn, rồi cúi đầu ăn cơm.
Hai người động tác thân mật, một chút cũng thu hết vào mắt Du Lăng Thần. Không biết vì sao, anh nhìn gương mặt tuấn tú của Trịnh Thiếu Hoa, lần đầu tiên cho rằng rất đáng đánh đòn, thậm chí quyết định sau này không mang tên này về nhà nữa.
Lúc ý nghĩ này hiện ra trong đầu, làm Du Lăng Thần khiếp sợ một trận. Trước kia, anh hận không thể đẩy Dư Tư Nhạc cách xa mình, hôm nay lại không hài lòng khi người đàn ông khác thân mật với cô. Là vì sao? Chẳng lẽ bởi vì trong mắt Dư Tư Nhạc thiếu đi một phần cố chấp điên cuồng đối với anh?
Trên bàn ăn, chỉ có Trịnh Thiếu Hoa là nói chuyện không ngừng, thường hỏi Dư Tư Nhạc vài câu về sức khỏe của cô. Sau đó còn nắm lấy tay Dư Tư Nhạc, kiểm tra xem miệng vết thương khép lại thế nào.
“Anh Trịnh phải đi rồi sao? Có muốn gọi lái xe đến đưa anh đi không?” Dù sao tính mạng của bản thân cũng là do đối phương cứu trở về, Du Tư Nhạc đã sớm đóng lên trán của Trịnh Thiếu Hoa cái dấu "dễ thân cận". Sau một bữa cơm, xưng hô tự động chuyển từ 'Bác sĩ Trịnh' sang thành 'Anh Trịnh', cũng không ngờ lại gọi rất thuận miệng.
“Không được, nhà tôi ở gần đây, 20 phút là đến, không cần phải phiền phức như vậy.” Anh ta vẫy tay với Dư Tư Nhạc, rồi nhìn về phía Du Lăng Thần nói: “Du thiếu, tôi về trước, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.”
Gần đây? Dư Tư Nhạc nắm lấy điểm quan trọng trong lời nói của anh ta, xem ra Trịnh Thiếu Hoa không phải là bác sĩ bình thường. Ở khu tấc đất tấc vàng này, chỉ có tiền tài không thể đến khu biệt thự này được, cần phải có địa vị nhất định trong xã hội.
Sau này Dư Tư Nhạc mới biết được, Trịnh Thiếu Hoa là người đàn ông có danh tiếng, tuổi còn trẻ đã làm viện trưởng một bệnh viện lớn. Nhà họ Trịnh là gia đình bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy, mấy đời đều theo ngành y, không chỉ anh ta, mà cha mẹ anh em của anh ta, thậm chí là cô cậu, tất cả đều là bác sĩ.
Chính anh ta cũng không chịu thua kem, ba năm trước đây lấy bằng tiến sĩ ở trường y nổi tiếng nước anh, sau khi về nước, bắt đầu quản lý bệnh viện của gia tộc.
Dư Tư Nhạc đưa anh ta ra ngoài, vừa đóng cửa lại, đột nhiên trên đầu vai bị người đè xuống.
một ánh mắt âm u khủng bố, gắt gao tập trung nhìn cô.
Làm Dư Tư Nhạc hít thở khó khắn….
“Tôi nói dường như cô thay đổi người rồi sao? Thích Trịnh Thiếu Hoa rồi hả?” Trong lời nói tràn ngập chất vấn và lạnh như bang, Du Lăng Thần trời sinh có khí chất vương giả, bị ánh mắt không mang theo một chút ấm áp nào nhìn chằm chằm, hai chân Dư Tư Nhạc muốn nhũn ra không đứng vững nổi.
Vừa rồi lúc ăn cơm, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, đã khiến Du Lăng Thần cảm thấy không thoải mái. Nhìn cô “đắm đuối đưa tình, liếc mắt không rời” tiễn bước người yêu, rốt cuộc Du Lăng Thần tức giận lên.
Cỗ tức giận này vô duyên vô cớ xông đến, làm Du Lăng Thần đều không nói nên lời.
“Nếu em nói thích anh ta, không phải là anh vừa vặn thoát khỏi sự quấn nhiễu của em sao? Anh hai phải vui vẻ mới đúng.” Dư Tư Nhạc không phủ nhận, cô và người đàn ông này cúi đầu không thấy ngẩng đầu, giả sử không xử lý tốt quan hệ xấu hổ này, chẳng lẽ từ nay về sau cứ nhìn thấy anh ta, là cô phải đi đường vòng ư?
Hay là mượn danh nghĩa của Trịnh Thiếu Hoa, có thể khiến cho quan hệ anh em giữa hai người nay trở nên tốt hơn?
Nên làm cách này vậy, nhưng mà…. Du Lăng Thần vui vẻ không nổi. Trong lòng như có một nút thắt dài ra thêm, lơ lửng, mắc kẹt trong khí quản, rất khó chịu.
Lúc trước người kia cởi sạch quần áo, chủ động đến anh, anh lại lạnh nhạt, kinh thường. Đến khi cô thích người khác, bản thân nói …. Biết tức giận, đây chắc chắn tự tát vào mặt mình.
Tự ái không cho phép anh làm như vậy.
“Phụ nữ rất lương thiện….” Rất nhanh lý trí chiến thắng cảm xúc, Du Lăng Thần thả cô ra, sau đó nói: “Đừng tưởng rằng tên Trịnh Thiếu Hoa kia, bề ngoài sạch sẽ như nhau, sau lưng anh ta làm chuyện gì, cái gì cô cũng không biết.”
Nghĩ không ra ý tứ trong lời nói, Dư Tư Nhạc không trả lời lại.
Du Lăng Thần không nói nhiều, anh cầm lấy cái áo khoác trên ghế sô pha, lập tức ra khỏi biệt thự, lái xe đi mất.
Du Lăng thần làm bất cứ chuyện gì, đều là một người rất nghiêm túc. Nếu có chuyện ….. sẽ nghĩ ra biện pháp gỉa quyết tất cả. Hai tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thăngr đoạn đường quanh co, từ từ đem những cảnh tượng vừa rồi suy nghĩ lại lần nữa.
Cuối cùng đem sự tức giận này, kết luận cho… không cam tâm khi vật sở hữu riêng bị người khác đoạt mất.
Con người lúc nào cũng là cái dạng này, bản thân không thích gì đó, sẽ tùy tay vứt bỏ. sau đó làm cho người khác lượm về, tấy thứ đó trong tay người khác, không thuộc về mình, sẽ sinh ra một cỗ tức giận, ngược lại như bị người khác phản bội mình.
Đây là hoản toàn là một cảm xúc bình thường…….
Chỉ cần có thời gian lọc qua, loại cảm xúc này tự nhiên sẽ biến mất.
Trong lòng Dư Lăng Thần bình tĩnh, dần dần coi thường chuyện ảnh hưởng đến anh, lái xe thẳng đến công ty, mà phần cảm xúc này vẫn cứ theo anh. Đến giờ ăn tối, lại hiện lên. Miệng nhấm nháp bữa ăn tối của nhà hang cao cấp năm sao, nhưng lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt…. trái lại càng nhớ đến hình ảnh cô gái tự tay làm món ăn gia đình.
rõ ràng là ăn không ngon, nhưng hương vị lại cố tình làm Du Lăng Thần không thể quên được.
Cuộc sống của Dư Tư Nhạc rất có quy luật, sau khi ăn tối, rãnh rỗi nhàm chán thì trở về phòng chơi máy tính. Xem trang Web dạo forum trang Web, lăn qua lăn lại đến chín giờ đêm, vừa chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nhiên nghe dưới lầu truyền đến âm thanh va chạm.
Có trộm?
Đây là suy nghĩ thứ nhất là Dư Tư Nhạc nghĩ ra.
Dù sao chỗ này là khu biệt thự, tùy tiện trộm một nhà, cũng đủ làm trên trộm tiêu xài một thời gian dài.
Phụ nữ tương đối đều nhát gan, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ. Trước kia cô toàn dựa vào tiền kiếm được từ công việc sống qua ngày, nếu cô nhát gan yếu đuối, trên xã hộ sẽ không có chỗ cho cô sống.
Trong phòng ngủ tìm được cây gậy đánh bóng chày, Dư Tư Nhạc lần mò trong bóng đêm. Dự định sau khi thấy tên trộm, sẽ đánh cho hắn một gậy vào gáy. Dù sao cô cung không thuộc loại tự vệ đứng đắn, xuống tay một lần nữa cũng là đương nhiên.
Dư Tư Nhạc bước nh ẩn nấp mình, trốn dưới bàn ăn cơm. Nhìn thấy phòng bếp sáng đèn hơi ngạc nhiên một chút, chăng lẽ năm nay tên trộm đổi tính rồi sao? Thích trộm củi gạo dầu muối?
Vừa đứng bên cạnh cửa, Dư Tư Nhạc suy nghĩ muốn đánh một gậy, trong nháy mắt bóng đen này xoay người lại.
Là gương mặt que thuộc không thể quen thuộc hơn……
Là anh trai cô…….
Gậy bóng chày theo cánh tay cô trượt xuống, rơi xuống nền nhà, tạo ra tiếng vang thật lớn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14: Hai người phúc hắc
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17: Một đám bại hoại
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24: Xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Lần sau đừng lừa anh
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48: Thật là uất ức cho anh hai
- Chương 49: Cô là đồ dễ vỡ ư?
- Chương 50: Đây được coi là phòng không gối chiếc à?
- Chương 51: Tôi đã tới tầng thượng
- Chương 52: Cô không nỡ bỏ anh hai
- Chương 53
- Chương 54: Chọn hồng mềm mà bóp
- Chương 55: Đặt vé tình nhân
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58: Lên được phòng khách, đánh thắng được lưu manh
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: Thề cống hiến sức lực vì anh hai!
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66-1
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 67-1
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 68-1
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 69
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 70-1
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 72
- Chương 72-2
- Chương 73-1
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 77-2
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83-1
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 83-5
- Chương 84: Ngoại truyện
- Chương 85: Ngoại truyện 1: Bà quản gia Trịnh Thiểu Hoa
- Chương 86: Ngoại truyện 2: Có chừng có mực cho tôi
- Chương 87: Ngoại truyện 3: Tôi tra được một ít manh mối
- Chương 88: Ngoại truyện 4: Sống trên đời người có tài quan trọng nhất
- Chương 89: Ngoại truyện 5: Hà Tâm Hạ không muốn biết người sinh ra
- Chương 90: Ngoại truyện 6: Cho tới bây giờ tôi chưa nói không thích cô ấy
- Chương 91: Ngoại truyện 7: Tình cảm sâu đậm cỡ nào
- Chương 92: Ngoại truyện 8: Thế giới lại không tha cho cô sao?
- Chương 93: Ngoại truyện 9: Em ở đây
- Chương 94: Ngoại truyện 10: Kết thúc hoàn toàn
- bình luận