Ánh Trăng Không Biết - Chương 1: Gặp lại

Ánh Trăng Không Biết Chương 1: Gặp lại
Hạ Chí.

(Vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm.)

Thời tiết khô nóng, ve sầu kêu râm ran từng đợt trên cành cây, cơn nắng nóng ập đến khi máy bay hạ cánh.

Ôn Dụ với bộ quần áo đoan trang, trong tay kéo cái vali nhỏ, đi ra từ sân bay. Lúc này chiếc xe cô đặt trước đã đợi khá lâu ở bên ngoài sân bay.

Mới vừa ngồi lên xe trở về văn phòng, điện thoại của mẹ Trần Thi Hoà đã gọi tới. Ôn Dụ nhìn thấy tên mẹ liền thở dài một hơi, day day sự mệt mỏi ở ấn đường. Đợi đến lúc cuộc gọi gọi tới lần thứ hai, cô mới bất đắc dĩ bấm nghe.

Hai năm nay số lần Trần Thi Hoà gọi điện thoại cho cô vô cùng nhiều, mười cuộc cũng chỉ vì một chuyện, giục cô tìm người yêu.

"Ưu Ưu, con xuống máy bay rồi phải không?" Trần Thi Hoà không cho cô bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, không chút do dự mà tiếp tục nói: "Con đừng nghĩ lừa mẹ, mẹ hỏi bạn con rồi, chuyện tháng trước mẹ nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi?"

Trần Thi Hoà túm chuẩn gọi điện đến, còn có thể có chuyện gì.

Bảo cô xem mắt thôi!

Ôn Dụ lấy công việc để từ chối không ít lần sắp xếp xem mắt của Trần Thi Hoà. Tháng trước trước khi gần đi, để ngăn chặn Trần Thi Hoà nói cô nghe lời bà đi xem mắt sau khi đi công tác về, vốn định tìm lý do từ chối trước khi trở về nhưng cô chưa từng nghĩ vụ án sẽ khó giải quyết, bận rồi thì quên hết mọi chuyện.

Trước mắt ngay cả cơ hội từ chối cũng không có.

Trước khi đồng ý còn muốn giãy dụa một chút, "Mẹ, không phải con không muốn đi, chủ yếu là mẹ ở thành phố B còn con ở thủ đô, chúng ta liên lạc không tốt, xem mắt rất phiền phức phải không..."

"Cái này con không cần quan tâm." Trần Thi Hoà đã liên hệ xong hết từ lâu: "Dì con ở thủ đô, mẹ đưa Wechat của dì ấy cho con. Cuối tuần này, không được đến muộn."

"...Ồ."

Lúc Ôn Dụ học đại học chỉ một lòng nghĩ đến việc học, thành tích xuất sắc nổi trội, lại giành được không ít giải thưởng, còn chưa tốt nghiệp đã được đàn chị liên hệ. Suy nghĩ một năm, sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng với mấy đàn anh đàn chị mở văn phòng luật, thành tích của mấy năm nay phát triển không ngừng.

Vụ án vừa rồi của Ôn Dụ là vụ án lớn, cô từ thủ đô đến thành phố S công tác gần một tháng mới giải quyết triệt để. Từ khi cô bắt đầu làm việc, ngoài ngày nghỉ cố định ra, chưa bao giờ nghỉ một lần nào. Lần này đi công tác về, cô cũng có hơi mệt nên chuẩn bị nghỉ ngơi non nửa tháng.

Chỉ có đàn chị đang ở văn phòng, thấy Ôn Dụ quay về, cô ấy dừng công việc trong tay lại, duỗi cái eo mệt mỏi hoạt động một chút, "Tiểu Dụ về rồi đó à, sắp phải nghỉ ngơi rồi, sao còn mặt ủ mày chau vậy?"

"Đừng nhắc nữa ạ."

Ôn Dụ để túi máy tính xuống, nói: "Hai năm nay cũng không biết mẹ em làm sao, chỉ toàn tâm toàn ý giục em tìm người yêu."

"Cái này không phải chuyện tốt sao." Đàn chị cười cười, cảm thấy rất thú vị, lại thêm một câu, "Nhưng mà tiểu Dụ, em rất xinh đẹp, chị thấy không ít người theo đuổi em, sao em không động tâm với ai hết vậy?"

Lông mi Ôn Dụ hơi rủ xuống sau đó biến mất, lúc này mới nâng mắt nở nụ cười, "Có lẽ không gặp được người thích hợp."

Để không tiếp tục chủ đề này nữa, cô sao lưu một bản dữ liệu trong văn phòng rồi mang máy tính quay về căn hộ.

Lúc đến căn hộ, cô trút bỏ một ngày bận rộn, tắm xong nằm trên giường ngủ bù một giấc. Giấc ngủ này ngủ đến khi mặt trời lặn mới tỉnh dậy, cũng may bây giờ là giữa hè, trời hơi tối một chút, lúc cô tỉnh lại cũng đỡ cảm thấy hiu quạnh.

Ôn Dụ nhìn thời gian, sáu rưỡi tối, cái bụng nhìn thấy thời gian đã bắt đầu kêu lên.

Mặc dù cô sống một mình đã mấy năm, nhưng tay nghề nấu ăn... vẫn trước sau như một.

Theo nguyên tắc không ăn ngon không có nghĩa là không thể ăn, Ôn Dụ mở tủ lạnh ra. Khoảnh khắc cửa tủ lạnh mở ra, cô lại buông tha.

Vẫn là gọi đồ ăn bên ngoài đi.

Đi công tác lâu như vậy, chút rau còn sót lại trong tủ lạnh cũng đã héo úa, khoảnh khắc cầm quả cà chua duy nhất không có vấn đề lên, mới phát hiện bên dưới đã thối rồi.

Thời gian đợi đồ ăn bên ngoài, Ôn Dụ đi lấy Ipad chọn một bộ phim truyền hình, điện thoại ở bên cạnh phát ra tiếng "ong ong", Wechat thông báo Trần Thi Hoa gửi một cái danh thiếp Wechat cho cô.

Alice: [Đây là Wechat của dì con, con thêm một cái.]

Ôn Dụ không tình nguyện trả lời chữ 'vâng.'

Alice: [Dì con nói, chàng trai này là tiến sĩ, bây giờ đang nghiên cứu thiết bị y tế. Nói chung là một người tài giỏi, còn từ nước ngoài về. Dì con nói rất xứng đôi với con.]

Bình thường Trần Thi Hoà xem mắt cho cô cũng không có yêu cầu gì. Hôm nay bỏ nhiều lời như vậy, xem ra là rất vừa lòng với người xem mắt này. Ôn Dụ trả lời bà: [Tiến sĩ gì mà mỗi ngày rảnh như vậy, còn có thời gian mà đi xem mắt, anh ta sẽ không phải là ông chú đầu hói chứ ạ?]

Alice: [Ông chú đầu hói cái gì! Dì con có thể lừa con sao, mẹ có thể lừa con sao.]

Bị dạy bảo một trận, Ôn Dụ chịu thua trả lời lại bằng một biểu cảm quỳ xuống, còn thêm Wechat của Trần Thi Hoà về "Không cốc u lan."



Chủ nhật hôm đó, thành phố vốn dĩ khô nóng bỗng nhiên âm u, nhiệt độ không khí oi bức suốt cả ngày nhưng vẫn mãi không đổ mưa.

Sáng sớm dì đã đến căn hộ của cô đợi cô, bị dì nhìn chằm chằm nên cô cũng trang điểm một chút, gọi xe cùng đi đến nhà hàng đã đặt trước.

Nhìn thấy nhà hàng xa hoa trước mặt, dì lôi kéo cánh tay Ôn Dụ, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Đây là do chàng trai nhà người ta đặt đấy, lần đầu dì gặp người xem mắt có bản lĩnh như vậy, lát nữa cháu nói chuyện với người ta cho tốt."

"Cháu biết rồi."

Người phục vụ dẫn đường dẫn Ôn Dụ và dì đi đến trước phòng bao. Hai người vừa mới ngồi xuống, người phục vụ liền kêu người mang đồ ăn lên. Cô nhìn những món ăn nổi tiếng ở trên bàn, mím môi, giá của bữa cơm này ít nhất cũng đủ cô ăn hơn phân nửa tháng.

Ôn Dụ có hơi tò mò, không biết chút gì về người xem mắt này cả. Không đúng, phải nói là ngoài biết người đó có tiền ra, cái gì cô cũng không biết.

"Dì, dì nói cái người tiến sĩ này tên gì ạ?"

Dì có hơi sơ ý, trước đó bà ấy chỉ gặp đối phương một lần, để lại phương thức liên lạc rồi thôi, còn về tên, bà ấy suy nghĩ, nhớ có người đã từng nói nhưng bà ấy lại quên lời rồi.

Ôn Dụ thấy biểu cảm này của bà ấy, hiển nhiên là không biết, "Vậy họ thì sao ạ, họ gì?". Nếu cái này không biết nữa, vậy cô thật sự phải hoài nghi bản thân có phải nhận nhầm người, đến lộn chỗ hay không.

"Hình như họ Dư..."

Nghe thấy cái họ này, vốn dĩ trái tim Ôn Dụ đang bình tĩnh lại có chút hỗn loạn. Cô sửng sốt vài giây, suy nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ của bản thân có hơi buồn cười.

Vì không để cho dì hoài nghi, cô đứng dậy lấy cớ nói đi vệ sinh một lúc, sẽ quay lại liền. Kết quả vừa mới đi tới cửa lại bị tiếng điện thoại cắt ngang suy nghĩ, Ôn Dụ nhìn thấy người liên lạc là Khương Tinh, tiếp nhận nghe điện thoại.

Hành lang không người nên rất yên tĩnh nhưng người ở trong điện thoại lại gào to một tiếng, đập tan sự yên tĩnh, "Ôn Ôn! Nói cho cậu một chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy."

"........." Cô ấy nói xong câu này, Dư Dạng ra khỏi thang máy, đứng ở cuối hành lang, đúng lúc tầm mắt của Ôn Dụ nhìn về phía bên đó, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Dụ sửng sốt, đại não trống rỗng, giờ phút này cô cũng không nghe rõ Khương Tinh đang nói cái gì ở trong điện thoại nữa.

Dư Dạng lấy lại tinh thần trước, bước chân nặng nề đến gần phía cô một chút. Vốn dĩ hành lang không dài nhưng trong mắt cô, mỗi bước chân của Dư Dạng đều rất lâu. Cô ngạc nhiên nhìn anh chăm chú, cảm giác này giống như đang mơ, nhưng nằm mơ luôn luôn phải tỉnh.

Dư Dạng đứng trước mặt cô, nhìn bề ngoài Ôn Dụ bình thản như nước nhưng bàn tay cầm điện thoại lại hơi run lên, mà đầu bên kia điện thoại, Khương Tinh vẫn đang nặng nề nói: "Tớ nghe Tần Cố nói Dư Dạng về nước rồi."

"............." Ôn Dụ nói: "Thấy rồi."

Sau khi cúp máy, hai người cứ đứng như vậy, không biết qua bao lâu, mãi đến khi dì thấy người chậm chạp mãi không quay lại bèn ra ngoài tìm.

"Tiểu Dụ, hai đứa... Sao không đi vào?" Dì cảm thấy bầu không khí giữa hai người có hơi vi diệu.

Dư Dạng duỗi tay ra, giọng nói xa lạ lại quen thuộc vang lên, "Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp.

Đúng vậy, rất lâu rồi.

Ôn Dụ nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn chói mắt như trước, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, chỉ là so với sự hăng hái của thời niên thiếu thì bây giờ càng trưởng thành hơn.

Dì phản ứng lại: "Hai đứa quen biết à!"

Ôn Dụ cứng nhắc trả lời một tiếng "Vâng, bạn cấp 3."

"Bạn học tốt rồi, lúc đầu dì còn sợ hai đứa không biết nói cái gì." Dì vỗ vỗ bả vai Ôn Dụ, cười nhắc: "Bạn học, có chủ đề nói chuyện."

Dì ở đây, lại là Trần Thi Hoà nhờ nên Ôn Dụ không thể không cho mặt mũi.

Ngày trước ngồi bàn trước bàn sau với anh hơn một năm, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Bây giờ cho dù ngồi một bàn ăn cơm, cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Ầm ầm ——

Tiếng sấm bên ngoài vang lên, cơn mưa của một ngày oi bức rốt cuộc cũng rơi xuống, vậy mà Ôn Dụ ngoài mặt bình tĩnh như thường nhưng trong lòng đã rối loạn. Cánh tay cô buông thõng xuống dưới véo chân mình, khiến cho bản thân cố gắng giữ mình bình tĩnh nhất có thể.

Trước đó, Ôn Dụ đã từng mơ vô số lần cảnh tượng gặp lại anh ở trong mơ, nhưng cô tuyệt đối không ngờ sẽ là kiểu này.

Dư Dạng nhìn như rất bình tĩnh chuẩn bị bộ đồ ăn giúp cô, dùng giọng điệu như giải thích cho cô: "Trở về hôm 20 tháng trước, không khéo là cậu đi công tác, đến muộn 20 ngày."

Lòng bàn tay đang nắm chặt của Ôn Dụ hơi buông lỏng, nở một nụ cười không mang theo cảm xúc, nói với Dư Dạng: "Vậy à, mình tưởng cậu và ông Dư không bao giờ gặp mặt nữa."

Lời của cô như con dao sắc bén, hung hăng khoét một vết vào lòng Dư Dạng. Trong lòng anh có một cảm xúc không thể giải thích được nhưng nhìn thấy trong mắt Ôn Dụ chỉ có sự đau lòng không biết làm sao.

Dì không biết giữa bọn họ xảy ra cái gì nhưng bà ấy thấy một chuyện, bình thường gặp mặt bạn tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như bọn họ bây giờ.

"Khụ khụ." Dì vỗ vỗ Ôn Dụ ở phía dưới, cười nói: "Ăn chút trái cây đi."

Dư Dạng bưng đĩa xoài đặt trước mặt cô, dì nhìn thấy xoài thì mím khoé môi, bà ấy nhìn về phía Ôn Dụ có hơi rối rắm rốt cuộc có nên nói hay không. Ôn Dụ lại nói thẳng: "Mình không thích ăn xoài."

Tầm mắt Dư Dạng nhìn về phía Ôn Dụ: "Không phải trước đó rất thích ăn sao."

"Không có ai thích mãi một thứ."

Đầu ngón tay đang rũ xuống của Dư Dạng khẽ run lên, trong mắt xẹt qua một chút cảm xúc không rõ, khẽ cười ra tiếng: "Có lẽ vậy."

...

Lần xem mắt mang theo bầu không khí nặng nề kết thúc, dì gọi điện thoại báo cáo cho Trần Thi Hoà, hỏi hồi lâu cấp 3 Ôn Dụ có đặc biệt không hợp với ai không, có các vấn đề mâu thuẫn linh tinh không nhưng từ trước đến nay Trần Thi Hoà quan tâm Ôn Dụ quá ít, đến nỗi chuyện Ôn Dụ ở cấp 3 bà ấy gần như đều không biết.

Ôn Dụ vừa mới về đến nhà, Trần Thi Hoà và dì nói chuyện điện thoại xong liền gọi điện cho cô. Cô nhìn điện thoại đổ chuông mấy tiếng, cuối cùng bấm tắt máy ném lên sofa.

Cô dựa vào cửa ban công, lẳng lặng nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, cảm nhận thủ đô dông tố xen lẫn trong oi bức. Cô nhìn thành phố nơi cô đã ở một mình trong suốt bảy năm này, chìm vào trong suy nghĩ vô tận.

Trước đây bận lên là không có khái niệm về thời gian, bây giờ nghĩ lại, hoá ra đã trôi qua lâu quá rồi.

Lúc cô còn trẻ không biết thích một người như thế nào, vì vậy cô luôn mang anh vào trong kế hoạch cuộc đời mình, chỉ là thế sự khó liệu, chưa bao giờ cảm thấy sẽ chia xa giống như bây giờ không nghĩ tới sẽ gặp mặt.

Chỉ là quá lâu, có những thứ một khi đã đánh mắt sẽ rất khó tìm về.

...

Mong mình và bộ truyện sẽ đồng hành suôn sẻ ❤️
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận