Ánh Trăng Không Biết - Chương 50

Ánh Trăng Không Biết Chương 50
Tần Cố tiến hành nói chuyện với Ôn Dụ cũng không vui vẻ gì, anh ta là người thông mình nên nhìn ra được Ôn Dụ không muốn quan tâm mình, chỉ là có một số lời anh ta không thể không hỏi.

"Cái chuyện Tinh Tinh nói tôi trật đường tôi có thể giải thích, tôi biết cậu không muốn nghe, tôi có thể tự mình nói với Tinh Tinh. Nhưng mà Ôn Dụ, cậu là người biết tình cảm của Tinh Tinh dành cho tôi, tôi cũng thích cô ấy, có một số mâu thuẫn cần phải nói rõ ra."

Khương Tinh thích một cách táo bạo, vì anh ta mà không cần đáp lại. Phải nói trước kia Tần Cố có yêu Khương Tinh hay không thì Ôn Dụ không biết, nhưng bây giờ Tần Cố rất yêu Khương Tinh, cô có thể nhìn ra được.

Chỉ là quá muộn.

Cuối cùng Ôn Dụ cũng quay đầu nhìn về phía anh ta: "Tần Cố, tôi không giúp cậu được, Tinh Tinh cũng sẽ không quay đầu lại. Tinh Tinh đã từng chọn cậu không chút do dự, nhưng cậu lại khiến cô ấy thua cuộc."

"Nếu như cậu thật sự yêu cô ấy, thì đừng đi quấy rầy cô ấy."

Từ khi Dư Dạng đi vào tiệm cà phê vẫn luôn duy trì im lặng, đợi Ôn Dụ nói ra hết lời cuối cùng anh mới mở miệng: "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi."

Tần Cố vẫn ngồi chỗ cũ nhìn bọn họ rời đi, mãi đến khi Dư Dạng lái xe rời đi anh ta mới quay đầu lại. Anh ta nhìn cà phê ở trên bàn, ôm đầu mỉm cười rồi khóc.



Quay về căn hộ, Ôn Dụ tắm xong đi về phía phòng ngủ phụ, cũng không liếc mắt nhìn Dư Dạng cái nào. Dư Dạng phản ứng rất nhanh, không đợi cô đi vào phòng ngủ phụ đã xoay người chặn trước người cô, giang cánh tay ngăn cản đường đi của cô.

Ôn Dụ nhìn người ngang ngược không nói lý trước mặt thì hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến người này.

Dư Dạng lại bước về phía cô một bước, nắm lấy tay cô: "Vẫn còn giận sao?"

Nói nhảm!

Ôn Dụ quay đầu sang chỗ khác.

"Người nhà bà ngoại của Dư Lâm ai ai cũng lòng dạ nham hiểm, nếu em đi chắc chắn phí công." Anh không muốn nhìn thấy có người nói Ôn Dụ không tốt, lại càng không muốn cô đi vào đống sói lang hổ báo.

Ôn Dụ nói: "Em đi lại đâu phải vì gặp bọn họ."

"Vậy càng không cần thiết phải đi."

Dư Dạng ôm cô, dính lên người cô, khom lưng chống cằm lên vai cô: "Đến lúc chúng ta ăn Tết lại về, náo nhiệt."

"Vậy anh về cũng không thèm gửi tin nhắn."

Cô đẩy đẩy Dư Dạng ở bên dưới, muốn đẩy anh ra nhưng phát hiện căn bản không đẩy ra được, đành để anh ôm: "Anh buông ra một chút."

Dư Dạng ôm càng chặt hơn: "Không buông, buông ra em chạy."

"Không phải anh sợ em bận công việc quá quấy rầy em sao?"

"Đây là lý do gì vậy... em có trả lời hay không cũng đâu giống anh có gửi tin nhắn hay không đâu!"

Dư Dạng buông một tay ôm cô ra, lấy điện thoại trong túi quần ra, mở vòng bạn bè nói: "Gửi rồi, chỉ em mới có thể thấy."

Ôn Dụ á khẩu không trả lời được, đột nhiên mỉm cười: "Có phải anh ngốc không, sao em biết được anh đăng lên vòng bạn bè chỉ có em mới nhìn thấy được chứ."

Cô thấy Dư Dạng chưa bao giờ là người lãng mạn, nhưng bây giờ xem ra, quả thật không phải vậy.

"Xin lỗi, anh..."

"Em rất thích." Ôn Dụ nâng cánh tay bị anh buông ra đặt lên mặt anh, hơi cong lông mi nói tiếp: "Em cũng không giận, em chỉ bỗng nhiên cảm thấy ông trời vẫn rất quan tâm em."

Rất may mắn, người em thích cũng rất thích em.

"Dư Dạng, đợi lần sau chúng ta đều có ngày nghỉ thì cùng nhau đi Tây Tạng nhé."

Dư Dạng nhớ ra, Khương Tinh có từng nói sau khi Ôn Dụ thi đại học đã từng một mình đi Tây Tạng một lần, không ai biết tại sao cô lại muốn đi, sau khi cô về cũng thay đổi thành người khác.

"Có thể." Dư Dạng nhìn cô, hỏi: "Nhưng anh rất tò mò, tại sao em lại thích Tây Tạng như vậy?"

Ôn Dụ cười, ậm ờ trả lời: "Nơi đó có bí mật của em."

*

Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt đã đến cuối tháng chạp. Hơn hai tháng này, bọn họ mỗi người một việc. Ôn Dụ thắng được mấy vụ kiện lớn, văn phòng luật cũng tuyển được mấy người.

Về robot AI cũng đang không ngừng cải tiến phổ biến, phòng thí nghiệm cũng hợp tác với một số công ty lớn có tiếng, công việc rất nhiều, lúc Ôn Dụ nhận vụ kiện quen biết được một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.

Sau khi Dư Dạng về nước không đi gặp bác sĩ tâm lý nữa, gần đây chất lượng giấc ngủ cũng tăng lên, thuốc hỗ trợ giấc ngủ như thuốc ngủ melatonin gì đó cũng giảm đi rất nhiều, gần như không uống.

Nhưng Ôn Dụ vẫn lo lắng nên chủ động liên hệ bác sĩ tâm lý giúp anh, hẹn gặp mấy lần. Bác sĩ nói Dư Dạng khôi phục rất tốt, chỉ cần không chịu kích thích thì không gặp vấn đề lớn gì.

Lời của bác sĩ như liều thuốc an thần, tảng đá lớn trong lòng Ôn Dụ cuối cũng cũng rơi xuống, trong lúc yên lòng vẫn để lại phương thức liên lạc với bác sĩ, phòng ngừa vạn nhất.

Văn phòng luật vào cuối năm có lượng công việc rất lớn, nhưng cũng may nhân viên đủ dùng. Ôn Dụ tăng ca liên tục đến nửa tháng, cuối cùng ba ngày trước hôn lễ của Khương Tinh cũng kết thúc công việc trong tay.

Hôn lễ bận rộn, tính tình Khương Tinh không chu đáo nên đã liên lạc với Ôn Dụ từ sớm. Sau khi Ôn Dụ kết thúc công việc trong tay xong bèn mua vé máy bay sáng sớm hôm sau bay về thành phố B.

Năm đó Ôn Từ Thụ vì cô thi đại học mà chuyển công việc đến thành phố B, sau khi có được chỗ đứng vững chắc ở đây, Lâm Triệt – con trai của mẹ kế Lâm Chi cô – đã học cấp 2 ở đây. Có lẽ là không muốn để Lâm Triệt trở nên giống cô nên hai vợ chồng Ôn Từ Thụ không chuyển chỗ nữa.

Mãi cho đến bây giờ vẫn còn ở thành phố B.

Lúc Ôn Dụ về có gửi Wechat cho Ôn Từ Thụ, nhưng vì ngày mốt Khương Tinh phải kết hôn cần Ôn Dụ giúp, nên cô chưa kịp về nhà đã trực tiếp bị Khương Tinh đón về nhà cô nàng.

Từ sau khi Khương Tinh chuyển ra khỏi căn hộ Tinh Vân, các cô vẫn chưa gặp nhau, hai người ôm dính vào nhau một hồi mới về.

"Lương Diên yên tâm để cậu lái xe đến?" Ôn Dụ ngồi ở ghế phó lái cười nói.

Khương Tinh thở dài nói: "Cậu đừng nói nữa, gần đây tớ mới biết mẹ tớ và mẹ anh ấy mê tín như vậy. Nói cái gì mà ba ngày trước khi kết hôn cô dâu chú rể không được gặp nhau."

"Hả?" Ôn Dụ bật cười: "Nhưng không phải hai cậu ở tầng trên tầng dưới sao, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, ngăn được sao?"

"Hai bọn tớ kết hôn, ba mẹ anh ấy lại mua nhà làm nhà tân hôn, bây giờ bọn tớ không ở cùng một khu."

Khương Tinh và Lương Diên muốn làm hôn lễ kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn quàng vai là nguyện vọng trước giờ của Khương Tinh. Ban ngày Ôn Dụ và Khương Tinh đi thử đồ ăn, đợi gần tối hai người cơm nước xong quay về phòng tự tay bơm bong bóng.

Hai người nằm một giường, Khương Tinh nhìn Ôn Dụ bơm bong bóng không ngừng, ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc quần áo của cô bên dưới: "Ôn Ôn, thời gian trôi nhanh ghê, đảo mắt chúng ta đều phải kết hôn rồi."

"Lúc cậu lén đi lãnh chứng cũng không nói như vậy."

Khương Tinh đập cô một cái, nói: "Nào giống cậu, không dễ dàng gì mới yêu đương với Dư Dạng, nếu là tớ tớ đã dứt khoát đi lãnh giấy kết hôn rồi."

Ôn Dụ thắt quả bóng ở trong tay xong đặt qua một bên, thuận theo nằm xuống. Hai người tựa vào nhau, Ôn Dụ mở miệng: "Anh ấy không nhắc đến những cái này."

"Cho nên nói..." Khương Tinh nhìn về phía cô, vẻ mặt hóng chuyện: "Cậu ta cầu hôn cậu có đồng ý không?"

"Đương nhiên..." Ôn Dụ thấy ánh mắt cô nàng tràn đầy hóng chuyện thì dở khóc dở cười: "Cậu vẫn nên lo lắng hôn lễ của mình đi."

"Tớ đâu có sợ kết hôn, sợ cái gì chứ!"

Khương Tinh lại ngồi dậy lần nữa: "Lâm Nam Vũ nói mai cậu ấy đến, tớ quyết định rồi!"

"Tối mai ba người chúng ta ở nhà uống một bữa, trải qua đêm độc thân với chị em."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận