Bác Sĩ Bảo Cưới - Chương 102: Pd. chia tay
Chương trước- Chương 1: Anh sẽ bắt được em!
- Chương 2
- Chương 3: Bố vợ, con rể đại chiến
- Chương 4: Mối thù đã được trả và thêm một nỗi hận
- Chương 5
- Chương 6: Anh là chồng em, bố của con em
- Chương 7: Em có coi anh như một người chồng?
- Chương 8: Em không chắc sao?
- Chương 9: Khi tâm lí đã sắn sàng
- Chương 10: Con người thật của anh
- Chương 11: Anh không thể chịu đựng "bố vợ" được nữa
- Chương 12: Ok, anh đã nói dối!
- Chương 13: Anh bị sao vậy?
- Chương 14: Anh sẽ ổn mà!
- Chương 15: Em trong mắt anh và anh trong mắt em!
- Chương 16: Không giống các cặp vợ chồng khác
- Chương 17: Đêm lạnh!(khóc thầm)
- Chương 18: 0em0 Khi vợ còn là học sinh
- Chương 19: Anh sẽ đi cùng em đến hết con đường!
- Chương 20: Tiết học của hai tình địch
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29: Em đã có “bụng” chưa?
- Chương 30: Em. Anh thật kì lạ, và em nghĩ không nên tin anh
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34: “Gạo rớt từ trên trời xuống”- Hàng tồn, hàng ế không ai mua
- Chương 35: Cứ cho là vậy đi
- Chương 36: Cái thai, cần phải làm gì đó, thật nhanh
- Chương 37: Em. Buổi khám thai định kì
- Chương 38: Ổn và không ổn
- Chương 39: Trông anh giống côn đồ lắm sao
- Chương 40: Sự giận dữ
- Chương 41: Thừa nhận
- Chương 42: “Anh ấy là chồng em”
- Chương 43: Kiss
- Chương 44: Kế hoạch bắt đầu
- Chương 45: Hạo Thiên
- Chương 46: Anh đã từng nhưng chưa thế
- Chương 47: Em. Kì lạ
- Chương 48: Anh tưởng mình thắng rồi chứ!
- Chương 49: Em. Khó hơn em nghĩ
- Chương 50: Em. Món quá tuyệt nhất
- Chương 51: Chương đặc biệt : Happy birthday
- Chương 52: Thế giới nhỏ - Một người lạ mặt
- Chương 53: Lại đẩy nhanh tiến độ nữa rồi
- Chương 54: Hoàn hảo
- Chương 55: Em. Hạo Thiên Lạ Quá
- Chương 56: Kế hoạch đã kết thúc
- Chương 57: Em. Nỗi đau mà em phải nhận
- Chương 58: Anh sẽ thấy mình thật tồi tệ
- Chương 59: Thằng khốn là anh
- Chương 60: Một buổi sáng của cô
- Chương 61: Câu chuyện của Kim Ngân
- Chương 62: Đặc biệt Chương 1: Đứa con H của tiểu thư họ Lâm
- Chương 63: Em. Người duy nhất
- Chương 64: Em. Chết lặng
- Chương 65: Em. Vị khách lạ
- Chương 66: Không vui
- Chương 67: Đừng đụng vào
- Chương 68: Trò chơi mới
- Chương 69: Chốt súng
- Chương 70: Siêu phẩm
- Chương 71: Anh là một ông hoàng
- Chương 72: Kế hoạch ngắn ngày
- Chương 73: Em. bị giam
- Chương 74: Seme. đêm lạnh
- Chương 75: Seme. đôi mắt
- Chương 76: Bố mẹ vợ về
- Chương 78: Seme. khách sạn tình yêu – miễn phí
- Chương 79: Seme. Khách Sạn Tình Yêu – Miễn Phí
- Chương 80: Uke. Kế Hoạch Của Triệu Tử Lâm
- Chương 81: Uke. buổi đấu giá
- Chương 82: Em. biến động
- Chương 83: Seme. buổi đấu giá – cô vợ nhỏ của triệu tử lâm
- Chương 84: Cái giá phải trả cho những chiêu trò
- Chương 85: Món đấu giá cuối cùng
- Chương 86: Seme. khốn nạn
- Chương 87: Chưa hề có đoạn kết
- Chương 88: Seme. món quà nhỏ
- Chương 89: Hod. sâu lại càng sâu
- Chương 90: Em. đồng minh
- Chương 91: Hoa nở giữa mùa xuân
- Chương 92: Seme. tao không nhịn nữa
- Chương 93: Em làm sao thế?
- Chương 94: Kế hoạch cua vợ! yêu yêu nhiều lắm
- Chương 95: Ngủ chung
- Chương 96: Giường đôi
- Chương 97: Mua sắm
- Chương 98: Cô gái 4 năm trước
- Chương 99: Pd. cái tát
- Chương 100: Pd. zzx
- Chương 101: Pd.con trai của triệu tử lâm
- Chương 102: Pd. chia tay
- Chương 103: Pd. kẻ trộm
- Chương 104: Pd. người lạ
- Chương 105: Chia tay là rất thật
- Chương 106: Pd
- Chương 107: Chương 107.pd
- Chương 108: Chương 108.pd
- Chương 109: End
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bác Sĩ Bảo Cưới
Chương 102: Pd. chia tay
Sống trên đời hơn 20 năm, những năm tháng khó khăn. Mưa hay nắng cũng đã nhìn đến chán. Mà con người ta vẫn cứ thích mãi là trẻ con.
Những giây phút khó khăn cũng đã qua. Giờ đây chỉ còn có những biến cố khác. Mà tất cả những biến cố từ trước đến nay đều bắt nguồn từ kẻ lắm điều Triệu Tử Lâm.
Nước mắt của Lâm Minh Ngọc cứ rưng rưng thành dòng lăn dài trên gò má.
Tử Lâm chỉ cười, đưa tay lau nước mắt cho cô.
-Em muốn chia tay sao?
Đã hai ngày kể từ khi cô cất tiếng nói lời chia tay với hắn. Nhưng cũng vì nghĩa vụ, ngày nào cô cũng đến thăm kẻ suýt nữa chết trong tay cô.
-Vâng, đến khi nào anh thật sự khỏe, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Không biết lần này hắn còn dở thủ đoạn nào nữa. Chắc trong thâm tâm hắn bây giờ đang vô cùng cáu kỉnh, khó chịu vì bị ĐÁ. Đúng như lời Vu Chính nói, hắn bị đá chứ không có ĐÁ.
Vết thương trên bả vai hay ngực đều đã lành. Thực ra thì là do Triệu Tử Lâm khác người mà thôi.
Nhưng hắn cũng nghĩ mãi rồi, hắn nhớ rõ ràng mình đã vạch ra một kế hoạch trơn tru hoàn chỉnh đến kì diệu. Cũng tại thứ thuốc rỏm của Vu Chính mà cả cái bàn cờ ngơn ợ đó hắn mất luôn.
Mặt Tử Lâm bất chợt nhăn lại, hắn cố ngồi dậy( giả vờ) nhưng khi thấy Minh Ngọc ngỏ ý muốn giúp hắn lại đẩy ra, đến khi ngồi ngay ngắn rồi hắn mới nói :
-Được rồi, theo ý em.
-Chúng ta chia tay thôi!
Minh Ngọc bỗng giật mình, nó quá bất ngờ và đột ngột, cô thật sự chưa sắn sàng với cái tâm lí nửa vời này.
Không nhìn Minh Ngọc, hắn hướng ánh mắt vào sâu một con vật nhỏ đang nằm tê liệt dưới đất :
-Anh cũng nên hết tưng tửng bên em rồi.
Minh Ngọc vẫn tiếp tục ngồi im nghe hắn nói :
-Em thì quá ngốc… anh thì quá gian xảo. Lẽ ra anh nên biết chúng ta vốn không hợp nhau.
-Chắc cô gái 4 năm trước thì hợp! – Minh Ngọc nói vậy rồi chạy vụt đi.
Tử Lâm không đuổi theo hình bóng xa dần của người con gái hắn vẫn đang yêu. Hắn bây giờ chỉ biết ngồi chôn chân trên giường, đầu gục xuống tựa vào đầu gồi, hắn nói thầm một câu :
-Có thể là cô gái 4 năm trước hợp thật… cô ta chỉ biết làm người khác đau lòng, nhưng em còn làm người khác đau lòng hơn…
-Rất hợp!
Ngay lúc ấy, Minh Ngọc vẫn tiếp tục chạy, không cần biết con đường cuối ra sao.
Đúng là cô nói lời chia tay trước. Đẩy hắn ra trước. Nhưng khi nhận thức nói rằng đây sẽ là sự thật, cô lại không thể chấp nhận được.
Vẫn chạy, cô bỗng nhìn thấy một cô gái mặc bộ đầm đen, tóc xóa đến thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp bước ra. Không hiểu sao, cô có một cảm giác rất lạ với người phụ nữ này.
Người phụ nữ ấy bước vào bệnh viện. Còn Minh Ngọc vẫn đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng người phụ nữ ấy.
.
Phòng bệnh D123, Triệu Tử Lâm.
-Mụ phù thủy! Cô không biết gõ cửa à?!
Tử Lâm ngồi trên giường, khoang tay trước ngực, mắt nhìn ra cửa sổ. Người phụ nữ có đôi mắt mê hồn bước vào. Và cô cũng là người Minh Ngọc vừa nhìn thấy, cô gái đầm đen.
-Sao cậu lại gọi mình là phù thủy?! – Cô gái đó ngồi xuống ghế, ngay cạnh giường bệnh Tử Lâm.
-Vì cô là phù thủy, thế thôi!
Người con gái này nghe vậy chỉ khẽ cười, cái tính trẻ con của Tử Lâm mãi không sửa được :
-Tìm được cô gái 4 năm trước chưa? Có cần bổn cô nương đây chỉ cho không?
Tử Lâm quay người, lườm cô hồi lâu, người con gái trước mắt hắn bây giờ thật sự là rất chướng mắt :
-Vậy cô không phải rồi!
Đây chính là cô gái 4 năm trước trong suy nghĩ của hắn.
-Cô gái 4 năm trước rất khùng, rất ngang ngược, hống hách, thích ra oai và cậy có hắn!
Cô gái 4 năm trước bật cười khi nghe vậy, trong đầu cô giờ chỉ thấy tên con trai trước mặt mới chính là chúa tể ngốc.
-Cậu sai rồi, cô gái 4 năm trước ấy rất xinh xắn, rất mê li, rất đáng yêu!
-Cô nói mình sao? – Tử Lâm cười khinh rẻ.
-Không, tôi nào phải, nhưng coi ra chỉ có tôi biết cô gái bí ẩn ấy!
Tử Lâm thôi nhìn cô gái trước mặt, hắn đang cố nhịn, hắn tự hỏi tại sao 4 năm trước mình lại có tình cảm với người này chứ? Đó là điều hiển nhiên, cô ấy tốt dường ấy mà, đáng yêu dường ấy mà!
-Cô thôi mặc đồ tang đi!
Nghe vậy, cô gái cũng chỉ cười :
-Thế này mình sẽ thấy tốt hơn, cứ coi như là chứng minh mình còn nhớ anh ấy đi!
Có thể bầu không khí bây giờ rất sâu buồn, nhưng coi ra không phải vậy, chẳng ai thèm nhớ ta cả!!! Hu Hu!
-Con nhỏ lập dị! – Tử Lâm buông lời. Mắt nhắm.
Cô gái 4 năm trước đứng phắt dậy, khó chịu nhìn hắn ( bị nói thế ai mà chịu cho nổi). Dù là bạn, bạn thân đến mấy cũng không chịu nổi cái tính nửa mùa của Tử Lâm, lúc lạnh lúc nóng, nhưng khổ nỗi hai người họ có phải bạn nhau đâu.
“ Ào”, nước từ đâu bắn thẳng vào mặt Tử Lâm. Hắn vội vàng đưa tay lau mặt, hất tung những giọt nước lạnh và nheo mắt nhìn đứa con gái cả gan làm nhục hắn đang đi ra cửa.
-Con mụ kia! Đứng lại!
Cô gái 20 tuổi nhe vậy liền quay đầu lại, lè lưỡi và ngay lập tức quay đi, đóng sầm cửa lại.
-Ta sẽ giết mụ! Mụ không biết là ta mới chia tay người yêu nhất nhất sao!!! Mụ phù thủy!!
Hắn đang cằn nhắn, cứ cằn nhắn mãi, như thể cả đời hắn chỉ biết cằn nhằn. Tự nhiên hắn lại thèm một điếu thuốc lá, dù hắn không hay hút, đơn giản là nó độc. Và hắn thì lại không thích chết vì bị kẻ khác hại( có nghĩa là không thích chết vì thuốc lá, rượu bia,… vì hắn đi mua về, và nhìn chung là của kẻ khác, nghĩa là hắn chết vì đồ của kẻ khác nên hắn không thích thế).
Hắn vẫn đang cằn nhằn thì một đứa bé, chính xác hơn là đứa bé có thuốc giải làm Triệu Tử Lâm tỉnh dậy lần trước. Tên đứa bé gọi ở nhà là Tiểu Phong. Tiểu Phong rất dễ thương lại dễ bảo, nói chung là một đứa bé ngoan. Đứa bé tuyệt vời đó chạy vào phòng, khuôn mặt hớn hở, tay ôm một tập giấy và một hộp thuốc lá.
Thằng bé mặt kệ ánh mắt khó chịu của Tử Lâm, nó cứ cho đó là ánh mắt yêu thương, đúng là trẻ con.
Tiểu Phong chạy đến, nhảy lên giường của Tử Lâm ngay sau khi khổ sở chèo lên chiếc ghế cạnh giường. Thằng bé ngồi lên bụng Tử Lâm cười cười, tay giơ ra hộp thuốc lá :
-Papa!
Tử Lâm vẫn khoanh tay trước ngực, mắt nheo theo hộp thuốc là, hắn không ddihnj đưa tay đón lấy chiếc hộp :
-Sao?
Tiểu Phong cười cười, tay cầm hộp thuốc ném thẳng vào mặt Tử Lâm, vì quá bất ngờ mà hắn không kịp trở tay, mặt hứng chọn chiếc hộp giấy nhỏ xíu. Hắn hét ấm lên, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại chỉ đưa hai tay véo má Tiểu Phong.
-Mày điên à!!!
Đứa bé ngốc Tiểu Phong vẫn cười hồn nhiên trả lời :
-Mama bảo pa Lâm thèm thuốc lá, Tiểu Phong phải làm pa Lâm tỉnh táo lại! Mama bảo thế!!!
Mũi Tử Lâm như thở ra khói, nhưng giờ thì hắn không thể làm gì được. Đây là tiểu Phong, đứa trẻ một hai gọi hắn là papa.
Chương 103.PD. Kẻ trộm.
>> Xong!!!
Những giây phút khó khăn cũng đã qua. Giờ đây chỉ còn có những biến cố khác. Mà tất cả những biến cố từ trước đến nay đều bắt nguồn từ kẻ lắm điều Triệu Tử Lâm.
Nước mắt của Lâm Minh Ngọc cứ rưng rưng thành dòng lăn dài trên gò má.
Tử Lâm chỉ cười, đưa tay lau nước mắt cho cô.
-Em muốn chia tay sao?
Đã hai ngày kể từ khi cô cất tiếng nói lời chia tay với hắn. Nhưng cũng vì nghĩa vụ, ngày nào cô cũng đến thăm kẻ suýt nữa chết trong tay cô.
-Vâng, đến khi nào anh thật sự khỏe, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Không biết lần này hắn còn dở thủ đoạn nào nữa. Chắc trong thâm tâm hắn bây giờ đang vô cùng cáu kỉnh, khó chịu vì bị ĐÁ. Đúng như lời Vu Chính nói, hắn bị đá chứ không có ĐÁ.
Vết thương trên bả vai hay ngực đều đã lành. Thực ra thì là do Triệu Tử Lâm khác người mà thôi.
Nhưng hắn cũng nghĩ mãi rồi, hắn nhớ rõ ràng mình đã vạch ra một kế hoạch trơn tru hoàn chỉnh đến kì diệu. Cũng tại thứ thuốc rỏm của Vu Chính mà cả cái bàn cờ ngơn ợ đó hắn mất luôn.
Mặt Tử Lâm bất chợt nhăn lại, hắn cố ngồi dậy( giả vờ) nhưng khi thấy Minh Ngọc ngỏ ý muốn giúp hắn lại đẩy ra, đến khi ngồi ngay ngắn rồi hắn mới nói :
-Được rồi, theo ý em.
-Chúng ta chia tay thôi!
Minh Ngọc bỗng giật mình, nó quá bất ngờ và đột ngột, cô thật sự chưa sắn sàng với cái tâm lí nửa vời này.
Không nhìn Minh Ngọc, hắn hướng ánh mắt vào sâu một con vật nhỏ đang nằm tê liệt dưới đất :
-Anh cũng nên hết tưng tửng bên em rồi.
Minh Ngọc vẫn tiếp tục ngồi im nghe hắn nói :
-Em thì quá ngốc… anh thì quá gian xảo. Lẽ ra anh nên biết chúng ta vốn không hợp nhau.
-Chắc cô gái 4 năm trước thì hợp! – Minh Ngọc nói vậy rồi chạy vụt đi.
Tử Lâm không đuổi theo hình bóng xa dần của người con gái hắn vẫn đang yêu. Hắn bây giờ chỉ biết ngồi chôn chân trên giường, đầu gục xuống tựa vào đầu gồi, hắn nói thầm một câu :
-Có thể là cô gái 4 năm trước hợp thật… cô ta chỉ biết làm người khác đau lòng, nhưng em còn làm người khác đau lòng hơn…
-Rất hợp!
Ngay lúc ấy, Minh Ngọc vẫn tiếp tục chạy, không cần biết con đường cuối ra sao.
Đúng là cô nói lời chia tay trước. Đẩy hắn ra trước. Nhưng khi nhận thức nói rằng đây sẽ là sự thật, cô lại không thể chấp nhận được.
Vẫn chạy, cô bỗng nhìn thấy một cô gái mặc bộ đầm đen, tóc xóa đến thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp bước ra. Không hiểu sao, cô có một cảm giác rất lạ với người phụ nữ này.
Người phụ nữ ấy bước vào bệnh viện. Còn Minh Ngọc vẫn đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng người phụ nữ ấy.
.
Phòng bệnh D123, Triệu Tử Lâm.
-Mụ phù thủy! Cô không biết gõ cửa à?!
Tử Lâm ngồi trên giường, khoang tay trước ngực, mắt nhìn ra cửa sổ. Người phụ nữ có đôi mắt mê hồn bước vào. Và cô cũng là người Minh Ngọc vừa nhìn thấy, cô gái đầm đen.
-Sao cậu lại gọi mình là phù thủy?! – Cô gái đó ngồi xuống ghế, ngay cạnh giường bệnh Tử Lâm.
-Vì cô là phù thủy, thế thôi!
Người con gái này nghe vậy chỉ khẽ cười, cái tính trẻ con của Tử Lâm mãi không sửa được :
-Tìm được cô gái 4 năm trước chưa? Có cần bổn cô nương đây chỉ cho không?
Tử Lâm quay người, lườm cô hồi lâu, người con gái trước mắt hắn bây giờ thật sự là rất chướng mắt :
-Vậy cô không phải rồi!
Đây chính là cô gái 4 năm trước trong suy nghĩ của hắn.
-Cô gái 4 năm trước rất khùng, rất ngang ngược, hống hách, thích ra oai và cậy có hắn!
Cô gái 4 năm trước bật cười khi nghe vậy, trong đầu cô giờ chỉ thấy tên con trai trước mặt mới chính là chúa tể ngốc.
-Cậu sai rồi, cô gái 4 năm trước ấy rất xinh xắn, rất mê li, rất đáng yêu!
-Cô nói mình sao? – Tử Lâm cười khinh rẻ.
-Không, tôi nào phải, nhưng coi ra chỉ có tôi biết cô gái bí ẩn ấy!
Tử Lâm thôi nhìn cô gái trước mặt, hắn đang cố nhịn, hắn tự hỏi tại sao 4 năm trước mình lại có tình cảm với người này chứ? Đó là điều hiển nhiên, cô ấy tốt dường ấy mà, đáng yêu dường ấy mà!
-Cô thôi mặc đồ tang đi!
Nghe vậy, cô gái cũng chỉ cười :
-Thế này mình sẽ thấy tốt hơn, cứ coi như là chứng minh mình còn nhớ anh ấy đi!
Có thể bầu không khí bây giờ rất sâu buồn, nhưng coi ra không phải vậy, chẳng ai thèm nhớ ta cả!!! Hu Hu!
-Con nhỏ lập dị! – Tử Lâm buông lời. Mắt nhắm.
Cô gái 4 năm trước đứng phắt dậy, khó chịu nhìn hắn ( bị nói thế ai mà chịu cho nổi). Dù là bạn, bạn thân đến mấy cũng không chịu nổi cái tính nửa mùa của Tử Lâm, lúc lạnh lúc nóng, nhưng khổ nỗi hai người họ có phải bạn nhau đâu.
“ Ào”, nước từ đâu bắn thẳng vào mặt Tử Lâm. Hắn vội vàng đưa tay lau mặt, hất tung những giọt nước lạnh và nheo mắt nhìn đứa con gái cả gan làm nhục hắn đang đi ra cửa.
-Con mụ kia! Đứng lại!
Cô gái 20 tuổi nhe vậy liền quay đầu lại, lè lưỡi và ngay lập tức quay đi, đóng sầm cửa lại.
-Ta sẽ giết mụ! Mụ không biết là ta mới chia tay người yêu nhất nhất sao!!! Mụ phù thủy!!
Hắn đang cằn nhắn, cứ cằn nhắn mãi, như thể cả đời hắn chỉ biết cằn nhằn. Tự nhiên hắn lại thèm một điếu thuốc lá, dù hắn không hay hút, đơn giản là nó độc. Và hắn thì lại không thích chết vì bị kẻ khác hại( có nghĩa là không thích chết vì thuốc lá, rượu bia,… vì hắn đi mua về, và nhìn chung là của kẻ khác, nghĩa là hắn chết vì đồ của kẻ khác nên hắn không thích thế).
Hắn vẫn đang cằn nhằn thì một đứa bé, chính xác hơn là đứa bé có thuốc giải làm Triệu Tử Lâm tỉnh dậy lần trước. Tên đứa bé gọi ở nhà là Tiểu Phong. Tiểu Phong rất dễ thương lại dễ bảo, nói chung là một đứa bé ngoan. Đứa bé tuyệt vời đó chạy vào phòng, khuôn mặt hớn hở, tay ôm một tập giấy và một hộp thuốc lá.
Thằng bé mặt kệ ánh mắt khó chịu của Tử Lâm, nó cứ cho đó là ánh mắt yêu thương, đúng là trẻ con.
Tiểu Phong chạy đến, nhảy lên giường của Tử Lâm ngay sau khi khổ sở chèo lên chiếc ghế cạnh giường. Thằng bé ngồi lên bụng Tử Lâm cười cười, tay giơ ra hộp thuốc lá :
-Papa!
Tử Lâm vẫn khoanh tay trước ngực, mắt nheo theo hộp thuốc là, hắn không ddihnj đưa tay đón lấy chiếc hộp :
-Sao?
Tiểu Phong cười cười, tay cầm hộp thuốc ném thẳng vào mặt Tử Lâm, vì quá bất ngờ mà hắn không kịp trở tay, mặt hứng chọn chiếc hộp giấy nhỏ xíu. Hắn hét ấm lên, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại chỉ đưa hai tay véo má Tiểu Phong.
-Mày điên à!!!
Đứa bé ngốc Tiểu Phong vẫn cười hồn nhiên trả lời :
-Mama bảo pa Lâm thèm thuốc lá, Tiểu Phong phải làm pa Lâm tỉnh táo lại! Mama bảo thế!!!
Mũi Tử Lâm như thở ra khói, nhưng giờ thì hắn không thể làm gì được. Đây là tiểu Phong, đứa trẻ một hai gọi hắn là papa.
Chương 103.PD. Kẻ trộm.
>> Xong!!!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Anh sẽ bắt được em!
- Chương 2
- Chương 3: Bố vợ, con rể đại chiến
- Chương 4: Mối thù đã được trả và thêm một nỗi hận
- Chương 5
- Chương 6: Anh là chồng em, bố của con em
- Chương 7: Em có coi anh như một người chồng?
- Chương 8: Em không chắc sao?
- Chương 9: Khi tâm lí đã sắn sàng
- Chương 10: Con người thật của anh
- Chương 11: Anh không thể chịu đựng "bố vợ" được nữa
- Chương 12: Ok, anh đã nói dối!
- Chương 13: Anh bị sao vậy?
- Chương 14: Anh sẽ ổn mà!
- Chương 15: Em trong mắt anh và anh trong mắt em!
- Chương 16: Không giống các cặp vợ chồng khác
- Chương 17: Đêm lạnh!(khóc thầm)
- Chương 18: 0em0 Khi vợ còn là học sinh
- Chương 19: Anh sẽ đi cùng em đến hết con đường!
- Chương 20: Tiết học của hai tình địch
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29: Em đã có “bụng” chưa?
- Chương 30: Em. Anh thật kì lạ, và em nghĩ không nên tin anh
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34: “Gạo rớt từ trên trời xuống”- Hàng tồn, hàng ế không ai mua
- Chương 35: Cứ cho là vậy đi
- Chương 36: Cái thai, cần phải làm gì đó, thật nhanh
- Chương 37: Em. Buổi khám thai định kì
- Chương 38: Ổn và không ổn
- Chương 39: Trông anh giống côn đồ lắm sao
- Chương 40: Sự giận dữ
- Chương 41: Thừa nhận
- Chương 42: “Anh ấy là chồng em”
- Chương 43: Kiss
- Chương 44: Kế hoạch bắt đầu
- Chương 45: Hạo Thiên
- Chương 46: Anh đã từng nhưng chưa thế
- Chương 47: Em. Kì lạ
- Chương 48: Anh tưởng mình thắng rồi chứ!
- Chương 49: Em. Khó hơn em nghĩ
- Chương 50: Em. Món quá tuyệt nhất
- Chương 51: Chương đặc biệt : Happy birthday
- Chương 52: Thế giới nhỏ - Một người lạ mặt
- Chương 53: Lại đẩy nhanh tiến độ nữa rồi
- Chương 54: Hoàn hảo
- Chương 55: Em. Hạo Thiên Lạ Quá
- Chương 56: Kế hoạch đã kết thúc
- Chương 57: Em. Nỗi đau mà em phải nhận
- Chương 58: Anh sẽ thấy mình thật tồi tệ
- Chương 59: Thằng khốn là anh
- Chương 60: Một buổi sáng của cô
- Chương 61: Câu chuyện của Kim Ngân
- Chương 62: Đặc biệt Chương 1: Đứa con H của tiểu thư họ Lâm
- Chương 63: Em. Người duy nhất
- Chương 64: Em. Chết lặng
- Chương 65: Em. Vị khách lạ
- Chương 66: Không vui
- Chương 67: Đừng đụng vào
- Chương 68: Trò chơi mới
- Chương 69: Chốt súng
- Chương 70: Siêu phẩm
- Chương 71: Anh là một ông hoàng
- Chương 72: Kế hoạch ngắn ngày
- Chương 73: Em. bị giam
- Chương 74: Seme. đêm lạnh
- Chương 75: Seme. đôi mắt
- Chương 76: Bố mẹ vợ về
- Chương 78: Seme. khách sạn tình yêu – miễn phí
- Chương 79: Seme. Khách Sạn Tình Yêu – Miễn Phí
- Chương 80: Uke. Kế Hoạch Của Triệu Tử Lâm
- Chương 81: Uke. buổi đấu giá
- Chương 82: Em. biến động
- Chương 83: Seme. buổi đấu giá – cô vợ nhỏ của triệu tử lâm
- Chương 84: Cái giá phải trả cho những chiêu trò
- Chương 85: Món đấu giá cuối cùng
- Chương 86: Seme. khốn nạn
- Chương 87: Chưa hề có đoạn kết
- Chương 88: Seme. món quà nhỏ
- Chương 89: Hod. sâu lại càng sâu
- Chương 90: Em. đồng minh
- Chương 91: Hoa nở giữa mùa xuân
- Chương 92: Seme. tao không nhịn nữa
- Chương 93: Em làm sao thế?
- Chương 94: Kế hoạch cua vợ! yêu yêu nhiều lắm
- Chương 95: Ngủ chung
- Chương 96: Giường đôi
- Chương 97: Mua sắm
- Chương 98: Cô gái 4 năm trước
- Chương 99: Pd. cái tát
- Chương 100: Pd. zzx
- Chương 101: Pd.con trai của triệu tử lâm
- Chương 102: Pd. chia tay
- Chương 103: Pd. kẻ trộm
- Chương 104: Pd. người lạ
- Chương 105: Chia tay là rất thật
- Chương 106: Pd
- Chương 107: Chương 107.pd
- Chương 108: Chương 108.pd
- Chương 109: End