Bạch Liên Và Trà Xanh - Chương 10: Bạch liên giận dữ đánh trà xanh, tự mình hại mình giờ phải xoay chuyển tâm lý chiến đấu

Bạch Liên Và Trà Xanh Chương 10: Bạch liên giận dữ đánh trà xanh, tự mình hại mình giờ phải xoay chuyển tâm lý chiến đấu
Nghe được chuông cửa, Nhiêu Bạch còn thắc mắc làm sao Ngụy Hải Đông trở về nhanh như vậy, anh mới đi không lâu sau, hay có lẽ quên đồ gì đó nên quay lại. Đang muốn mở cửa ra, bàn tay đặt ngay trên tay nắm cửa chợt ngừng lại.

Nhiêu Bạch đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, cậu không tiếp tục mở khóa cửa, mà là nhìn xuyên qua mắt mèo để nhìn ra ngoài.

Khi nhìn rõ mặt của người bên ngoài rồi, trái tim Nhiêu Bạch bỗng đập mạnh kinh hoàng.

Các loại suy nghĩ tràn vào trong đầu, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

Cậu cong khóe miệng, giơ lên bàn tay hơi run, đem mặc áo sơmi của Ngụy Hải Đông  lên người, rồi lại mở ra hai nút ở trên.

Sau đó, cậu đi ra để mở cửa.

Vào khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng ma sát lúc cánh cửa đang được mở ra kia, cậu có cảm giác trái tim mình đang nhảy lên cực kỳ hưng phấn.

Ngô Trúc Thanh nghe tiếng mở cửa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thấy được người trước mắt là ai, hắn lại có cảm thấy như đang qua cực kỳ lâu, giống như là pha quay chậm trong phim, chậm chạp cường liệt, đồng thời như đâm một nhát thật mạnh vào trái tim của hắn.

Hắn ngây người tại chỗ, nét mặt đông cứng lại.

Chỉ thấy Nhiêu Bạch cả người trên dưới chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, ba nút áo ở trên còn chưa gài lại, cho nên có thể nhìn thấy ngực của cậu tràn đầy vết hôn.

Ngô Trúc Thanh đầu óc quay cuồng, thậm chí hắn tưởng chính mình đi nhầm tầng, gõ lộn cửa rồi.

Qua một thời gian mà Ngô Trúc Thanh vẫn chưa có phản ứng kịp.

Nhiêu Bạch cũng không gấp, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, thịt bên đùi có hơi lộ ra, trên đó cũng có rất nhiều dấu hôn.

Lại qua không biết bao lâu, Ngô Trúc Thanh mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy giọng mà cắn răng chất vấn Nhiêu Bạch,  “Sao em lại ở đây? Sao lại còn trong bộ dạng này nữa! ”

Nói xong hắn hướng bên trong phòng nhìn để muốn làm rõ xem là ai đang ở cùng với cậu, Nhiêu Bạch lại nhẹ nhàng nói rằng:  “Anh ấy ra ngoài rồi.”

Nói ra câu này một mặt là để chứng minh, vừa rồi người lưu lại dấu hôn ở trên người  cậu, chính là chủ nhà của cái phòng này, cũng không phải người khác.

Ngô Trúc Thanh quả thực không dám tin được,  “Nhiêu Bạch, em là bạn của anh mà! Những quan tâm anh dành do em, em không nhớ sao? Thế mà lại dám –!  ”

“Anh có chắc là anh quan tâm tới em? Xác định là tốt với em? Chứ không phải là do anh muốn được người khác khen, chỉ tốt cho danh tiếng của anh thôi sao?” Nhiêu Bạch mặt cũng căng thẳng, phản bác trở lại.

Cậu hai năm qua đã chịu đủ rồi, người khác vừa nhắc tới cậu, đều sẽ nghĩ tới đây là một người bạn nghèo do Ngô Trúc Thanh quá tốt bụng mà chơi cùng, làm mình bị so sánh như một người ăn xin ven đường được bố thi cho. Ngô Trúc Thanh có cuộc sống vẻ vang tươi đẹp, thêm việc hỗ trợ một người có cuộc sống u ám hơn mình, hắn càng lộ ra vẻ cao quý không gì sánh được.

Ngô Trúc Thanh vung tay lên tát một cái, âm thanh cực kỳ thanh thúy.

Nhiêu Bạch bị đánh đến lệch đầu, bụm mặt nhìn về phía Ngô Trúc Thanh, cắn môi.

“Cứ xem như cậu không cho là tôi tốt với cậu đi, cũng không cần phải sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi như thế để làm tổn thương tôi!” Ngô Trúc Thanh chỉ vào mũi cậu mà mắng.

“Sao mà bỉ ổi chứ! Người tôi thích là Ngụy Hải Đông, tôi cũng yêu anh ấy mà!  Tình nguyện lên giường với ảnh!” Nhiêu Bạch kéo tay hắn ra, càng nói càng kích động,  “Ngô Trúc Thanh, anh có gia thế, có tiền, có người ủng hộ, hay đem Ngụy Hải Đông đưa cho tôi đi. Mà dù gì, anh cũng phải đi mà, chả phải anh muốn ra nước ngoài học sao?”

Ngô Trúc Thanh sửng sốt một chút, “Làm sao cậu biết? ”

Cả một học kỳ này hắn vẫn cứ bận rộn chuẩn bị chuyện xuất ngoại, lại không có nói cho bất cứ một ai. Hắn nắm hai tay lại thật chặt, “Chuyện tôi có đi du học hay không không liên quan gì tới cậu.”

Nhiêu Bạch lộ ra biểu cảm sẽ vĩnh viễn không bao giờ lộ ra trước mặt Ngụy Hải Đông, mà cười nhạt,  “Vậy chẳng lẽ anh muốn làm cho anh ấy phải chờ đợi anh sao? Anh nhẫn tâm như thế, còn tôi thì không nỡ! Ngô Trúc Thanh anh nói sai rồi, anh mới làm cho người ta rất chán ghét! ”

Ngô Trúc Thanh cho tới bây giờ còn chưa bị ai nói như vậy, hắn bị chọc giận, lần đầu tiên  hắn làm những chuyện mà trước đây hắn hoàn toàn không thể tin được  mình sẽ làm ra. Hắn túm tóc Nhiêu Bạch kéo qua về phía hắn, “Mặc dù như vậy, cũng không cần cậu phải bám lấy anh ấy! Nhiêu Bạch cậu cũng vô liêm sỉ vừa vừa thôi!”

Nhiêu Bạch bị kéo tóc, da đầu tê rần kịch liệt, thế nhưng cậu không sợ, cậu chặn Ngô Trúc Thanh lại đánh cánh tay của hắn, “Anh đâu có thích anh ấy! Dựa vào đâu mà tôi không được tốt với anh ấy chứ!”

Nghe nói những lời này, Ngô Trúc Thanh lại dừng động tác lại, Nhiêu Bạch nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên lại ngưng lại, mắt cậu híp lại nhẹ nhàng cười, “Oh? Tôi nói sai à, hóa ra anh thích anh ấy? Thật đáng tiếc ~ giờ anh ấy chỉ thích chịch tôi thôi, vừa rồi ở trong  cái phòng này, chúng  tôi đã làm tận ba lần đấy, trong thân thể của bây giờ vẫn còn tinh anh ấy bắn vào trong đây!”

Ngô Trúc Thanh bị lời của cậu nói mà thấy tức giận tới mức run lên, mắng thẳng không nể nang gì nữa,  “Cậu quả thực là thứ vô liêm sỉ! Là một thằng đĩ! ”

“Đúng vậy, tôi là đĩ của ca ca đấy ~ thì ra người như anh cũng sẽ nói ra được như vậy nhỉ, anh nói xem nếu anh ấy quay lại thấy hình ảnh của anh như thế này, tôi lại bị anh  đánh thành như vậy, chắc gì anh ấy đã thích anh? Anh ấy vẫn thích mặt của tôi nhất, lúc làm tình vẫn hay cắn vào mặt.” Nhiêu Bạch vừa cầm lấy tay của Ngô Trúc Thanh đang túm tóc cậu muốn để hắn thả thay ra, vừa cười vừa tiếp tục châm dầu vô lửa.

Lúc này, điện thoại của Nhiêu Bạch đang để trên chỗ bệ cửa đột nhiên vang lên.

Ngô Trúc Thanh đang quá mức căng thẳng thần kinh, sợ đến mức bỗng nhiên thả tóc của cậu ra, Nhiêu Bạch mới vội vàng lùi về phía sau mấy bước, thậm chí cũng không có chỉnh lại đầu tóc rối bời mà quay qua nghe điện thoại.

Sau đó chỉ nghe thấy Nhiêu Bạch  dùng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại lại du dương để nói trong điện thoại, “Ca ca,  em đã thu dọn gần xong hết rồi ạ ~ dạ, em sẽ chờ anh.” cậu ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Trúc Thanh, trong mắt lóe lên tia đắc, ngoài miệng cũng làm ra vẻ tủi thân mà nói “Vừa rồi em lỡ bị đụng đầu vô, muốn ca ca hôn hôn lên, anh phải về nhanh một chút nhé ~ ”

Ngô Trúc Thanh nghe mà không thể tin được, chỉ biết lắc đầu, xoay người hoảng hốt bỏ chạy đi, làm sao xuống lầu để ra khỏi chung cư, hắn cũng không biết.

Hắn không biết tại sao muốn lại chạy trốn trông khó coi như vậy, chỉ là hắn không muốn nhìn thấy Ngụy Hải Đông  giống như Nhiêu Bạch nói mà phủ lên mặt của cậu ta, hôn khóe miệng của cậu ta, sau đó nhìn về phía mình, ánh mặt lại trở nên lạnh lùng.

Tuy là không muốn nhìn thấy, nhưng mà trong đầu của hắn đã nổi lên hình ảnh như vậy.

Nội tâm đang kêu gào trong tan vỡ, Ngụy Hải Đông không thích hắn, anh ấy lên giường với người khác, anh ấy đã thích người khác!

Trong chớp nhoáng này, hắn có cảm giác như trái tim của mình vỡ ra thành ngàn mảnh, những mảnh nhỏ ghim vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Thời điểm hắn phản ứng lại được, nước mắt sớm đã rơi đầy trên khuôn mặt, người đi trên đường đều xôn xao, liếc mắt nhìn hắn đầy kỳ quái.

Hắn cũng không quan tâm nữa, đứng ở góc lớn tiếng khóc lên, giống như đã bị mất đi thứ quan trọng nhất.

Điện thoại từ chỗ miệng túi quần rơi ra, hắn quay đầu nhìn sang, mặt đầy nước mắt, trên màn hình là một con thỏ do hắn đã tặng Ngụy Hải Đông, thế nhưng cuối cùng nó lại bệnh chất, thật lâu sau hai người mới hết buồn.

Hắn run rẩy tay mà mở khóa điện thoại, mở album ra, bên trong có một album được ẩn đi, là từng bức ảnh một thời hắn và Ngụy Hải Đông học cấp ba.

Hắn cắn môi ở bên trong, mãi đến khi trong miệng đã chảy đầy máu.

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, hắn muốn gọi điện thoại cho Ngụy Hải Đông, hỏi người ấy còn có  còn thích hắn hay không, còn muốn ở bên hắn hay không.

Sau vài tiếng chuông reo, Ngụy Hải Đông nhận, Ngô Trúc Thanh mới vừa nghe được tiếng, lại nghe thấy một tiếng ‘hừ’ rất, rất nhỏ, thế nhưng cũng đủ làm cho hắn nghe thấy được, trong nháy mắt, Ngô Trúc Thanh đã như đông cứng, âm thanh của Ngụy Hải Đông cũng mang theo tiếng thở dốc, “A lô, Trúc Thanh? Làm sao vậy? Anh, giờ anh đang dọn nhà. ”

Ngô Trúc Thanh nắm chặt điện thoại di động, trong đầu là tiếng rên rỉ kia của Nhiêu Bạch.

Ánh mắt hắn như đông lại, ra sức bình tĩnh để hỏi:  “Vậy giờ anh có thể qua đây gặp em được không?”

Ngụy Hải Đông dường như do dự một chút, “Một chút nữa anh mới rảnh để qua được không.”

Ngô Trúc Thanh cắn chặt môi, không cho anh nghe thấy tiếng khóc của chính mình, nhỏ giọng “Ừ” một cái.

Cúp điện thoại, hắn cúi đầu, nhìn ánh mắt dịu dàng của Ngụy Hải Đông trong album ảnh, nước mắt rơi thẳng xuống trên mặt đất, đập xuống thành từng chấm tròn ướt.

Hắn suýt nữa gần như hít thở vào không nổi, chỉ có thể thở mạnh, lại như một con cá sắp chết.

Có người tốt bụng chậm rãi đi tới, có chút chần chờ mà hỏi thăm:  “Anh gì ơi anh không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”

Ngô Trúc Thanh sửng sốt một chút, như chợt nghĩ ra gì đó hay lắm, như trong cái rủi có cái may, hắn đột nhiên bật cười.

Hắn ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt rơi xuống từ viền mắt, khóe miệng cũng đã cong lên, “Xin cảm ơn, tôi tự đi đến được.”

Người qua đường nhìn hắn với ánh nhìn kỳ lạ, đi ra ngoài.

Hắn lại lau khô nước mắt, đứng dậy đi tới một quán cơm, muốn xin một ly nước đá.

Nhân viên nhà hàng cũng nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái một cái, nhưng sau đó xoay người đi.

Ngô Trúc Thanh lại chuyên chú  nhìn cục đá đang chuyển động trong ly nước.

Nhiêu Bạch, vậy giữa tôi với cậu, để tôi xem xem, Ngụy Hải Đông cuối cùng vẫn là thích ai hơn nhé!

Hắn cầm lên uống hết cả một ly nước đá, lại còn nuốt hết cả cục đá lạnh vào họng.

Dạ dày của hắn vẫn không tốt, đặc biệt với nước đá thì đã phải kiêng không đụng vào cả chục năm nay rồi, nhưng là vì đoạt lại Ngụy Hải Đông, hắn cũng không quan tâm nữa.

Cúp điện xong, Ngụy Hải Đông mới bỏ cái tay đang bịt miệng của Nhiêu Bạch ta.

Nhiêu Bạch đỏ mắt ôm tay anh, nhỏ giọng nói áy náy:  “Xin lỗi, không phải là do em cố ý, em…  ”

“Không có sao hết, chắc cậu ấy cũng không nghe thấy đâu. ”

Nhiêu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ: Hẳn là đã nghe được rồi.

Ngụy Hải Đông còn thấy hơi lạ là sao Ngô Trúc Thanh lại đột nhiên gọi điện thoại muốn gặp.

Nhưng mà anh còn đang cắm ở trong người của Nhiêu Bạch, tên đã lên dây thì không thể không bắn, giờ bắt anh rút ra thì cũng quá ác với anh đi.

Suy nghĩ một chút thì chắc cũng không phải là cái gì việc gấp, làm hết nháy này rồi tính tiếp.

Nghĩ vậy mới cuối thấp thân dưới, bắt đầu chuyển động thắt lưng.

Nhiêu Bạch ở dưới thân anh đang rên ư ư, ôm cổ Ngụy Hải Đông  hôn si mê vào cái cằm đang kéo căng của anh. Trong mắt đều là sự lưu luyến, cậu đã không thể buông tay người này, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Đang lúc Ngụy Hải Đông mới bắn một lần, vẫn chôn ở trong cơ thể của Nhiêu Bạch, đang tính làm thêm lần nữa, điện thoại lại vang lên.

Ngụy Hải Đông nhìn một chút, vẫn là Ngô Trúc Thanh, gọi tận hai lần, xem ra là thật sự có chuyện gì đó, anh đành phải rút con ciu ra, nghe điện thoại,  “Em đang ở đâu, bây giờ anh đi nè.”

“Xin hỏi anh là bạn của người có số này ạ? Cậu ấy bị phát tác bệnh bao tử  nên té xỉu, bây giờ đang ở trong bệnh viện, xin hỏi anh có thể tới đây một chút được không?”

“Cái gì?!”

Anh đứng dậy mặc đồ lại, lập tức ra cửa.

Một tiếng rầm đóng cửa lại, gian phòng mới hồi này còn đầy không khí ám muội, giờ lại vắng vẻ trở lại.

Nhiêu Bạch nằm ở trên giường cắn răng túm chặt vào ga giường

Cậu đã đánh giá sai Ngô Trúc Thanh rồi, cứ nghĩ anh ta sẽ biết khó mà lui.

Nhưng mà cậu không nghĩ tới, Ngô Trúc Thanh vốn vẫn là người ra vẻ cao cao tại thượng lại tự chọn cách hạ mình xuống để giành người với cậu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận