Bạch Liên Và Trà Xanh - Chương 18: Bạn thân ép buộc trà xanh, chủ động quyến rũ
Chương trướcHiện tại Nhiêu Bạch mang thai, cho nên Ngụy Hải Đông cũng không thường thường qua đêm ở nhà Nhiêu Bạch, mà phần lớn đều là ở nhà của Liễu Ứng Quan và Tề Hàn Bách.
Ngày hôm nay cuối tuần, Ngụy Hải Đông đi ngay đến phòng vẽ tranh của Liễu Ứng Quan.
Vừa mới kết thúc một trận chịch nhẹ nhàng vui vẻ xong, điện thoại của Trịnh Quân đã gọi tới.
“Gì nữa vậy.” Ngụy Hải Đông chả vui vẻ gì hỏi.
“Tìm mày uống rượu đó.” giọng nói của Trịnh Quân có cao hơn thường ngày một chút, “Mày nói một chút cho tao nghe bao lâu rồi mày không đi với tao, mày có còn coi tao là bạn mày không. “
“Nếu như tao nhớ không lầm, ngày hôm qua tao còn mới uống với mày.” Ngụy Hải Đông chả nể nang gì mà đâm chọt lại hắn, mấy ngày này Trịnh Quân cũng bám riết lấy anh chả khác gì như keo con voi, uống đến mức anh muốn ói ra.
“Không biết nói gì thì nói thế thôi, nhanh, mày đang ở đâu tao tới đón.”
Ngụy Hải Đông không nói, Trịnh Quân lại bám riết không tha, cũng đành bó tay mà gửi định vị cho hắn
Cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông hít vào một hơi, Liễu Ứng Quan đang hôn tay anh, ngẩng đầu cười khẽ, “Làm sao vậy? “
“Trịnh Quân. Lại cứ rủ em đi uống rượu.”
Liễu Ứng Quan mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ là leo đến lên người Ngụy Hải Đông, hôn môi anh.
Lấy kính mát xuống, Trịnh Quân nhìn kỹ một chút bảng hiệu của phòng vẽ tranh này, sau khi xác nhận không nhìn lầm rồi, sắc mặt nhìn rất tệ.
Hắn xuống xe, đi thẳng vào.
Đi dạo một chút chung quanh lên lầu hai, vừa quẹo qua đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Anh cũng giỏi quá nhỉ.” Trịnh Quân mở miệng mà châm chọc ông thầy một câu, “Nhiều năm như vậy mà vẫn có thể bò lên giường của Đông tử.”
Liễu Ứng Quan nghe tiếng xoay đầu lại, tóc dài xõa trên vai, môi đỏ tươi, khóe mắt đều mang nét quyến rũ sau trận làm tình, khóe miệng hơi cong lên, nói giọng êm ái, “Cảm ơn cậu có lời khen.”
“Ai muốn khen anh chứ, anh — “. Truyện Tiên Hiệp
Không đợi hắn nói xong, Ngụy Hải Đông đã mở cửa hiện ra, xem ra là mới vừa sửa quần áo ngay ngắn, anh nhìn bầu không khí có chút quái dị giữa hai người, “Làm sao vậy?”
Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng, “Không có gì, nhanh đi với tao. “
Ngụy Hải Đông cũng bó tay với cơn sớm nắng chiều mưa của hắn.
Liễu Ứng Quan đi tới trước người Ngụy Hải Đông, sửa lại một chút vạt áo của anh dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ quẩn quanh mà nói: “Uống rượu xong nhớ phải uống chút nước nóng, nếu như em muốn thì đến đây để thầy chăm em. Nhé..? “
Ngụy Hải Đông vuốt vuốt mái tóc dài của thầy, nở nụ cười, “Em biết rồi.”
Mắt Trịnh Quân bên cạnh như muốn rớt ra ở ngoài, lập tức kéo Ngụy Hải Đông đi ra ngoài liền.
“Mày đi nhanh quá vậy.” Ngụy Hải Đông ở phía sau nhắc nhở.
Trịnh Quân đem anh nhét vào trong xe, cánh tay đặt ở trên lưng ghế dựa của anh, “Sao mày lại còn dám lộn xộn với ông thầy đó vậy? “
“Thế nào gọi là lộn xộn chứ.” Ngụy Hải Đông bình thản thờ ở mà cài dây an toàn vào.
“Anh ta là đồ biến thái mà. Mày đã quên anh trai mày đánh anh ta đến gãy xương sườn à,”
Ngụy Hải Đông cũng nhìn hắn vẻ khó xử, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Mày còn tính đi uống hay không vậy.”
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, miệng Trịnh Quân méo xuống, nuốt xuống giọng điệu này, “Uống chứ.”
Nói xong cũng cắm chìa khoá vào, lái về khu quán bar
Buổi tối hai người đều uống say không biết gì, Ngụy Hải Đông từ từ nhắm hai mắt nghĩ có nên đi tới chỗ của Liễu Ứng Quan hay không, Trịnh Quân lại kéo anh lại, gọi xe nói muốn anh về nhà của hắn.
“Không được, chỗ mày xa như vậy ngày mai không kịp đi làm.”
“Xin nghỉ thì có sao đâu, sếp mày đang ngủ với mày mà, có gì phải sợ chứ.” Trịnh Quân thực sự chả bận tâm mấy, bảo với Ngụy Hải Đông.
“Không được, đi về, về nhà của tao. “
Trịnh Quân liếc mắt nhìn anh, “Nhà nào của mày.”
“Hức, nhà Nhiêu Bạch.” Ngụy Hải Đông có hơi mệt mỏi không thể giấu mà trả lời.
Nghe xong đối thoại của hai người, tài xế giờ trán đã đầy mồ hôi, nghe xong địa chỉ, trên đường lái xe không nói một lời nào.
Đỡ Ngụy Hải Đông vào thang máy, Trịnh Quân dựa vào ở trên tường đang suy tính cái gì đó.
Hắn liếc mắt nhìn qua Ngụy Hải Đông đang nhắm mắt bên cạnh, lại nghĩ tới điệu bộ hồi chiều của Liễu Ứng Quan mà tức, nên cắn vào trên cổ của Ngụy Hải Đông.
Nghe tiếng hít vào của anh do bị đau, Trịnh Quân lại mềm lòng mà liếm liếm vào chỗ có dấu răng do bị hắn cắn.
Ngụy Hải Đông xem hắn thành Nhiêu Bạch, bóp bóp mông của hắn, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Đừng quậy anh mà.”
Bị bóp vào xương sống lưng một cái, Trịnh Quân ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hắn liếm môi một cái, khóe miệng cong lên, đã hạ quyết tâm.
Nhiêu Bạch mới mở cửa đã nhìn thấy Ngụy Hải Đông bị Trịnh Quân đỡ đi tới, cậu kinh hô một tiếng vội vàng muốn đi tiếp, lại bị Trịnh Quân né tránh ra, hắn nhìn xuống dưới bụng của Nhiêu Bạch đầy ẩn ý, “Nên cẩn thận thân thể một chút đi!”
Nhiêu Bạch ngu ngơ gật đầu, luôn cảm thấy thái độ của Trịnh Quân có chút lạ.
Trịnh Quân đỡ Ngụy Hải Đông đi đến phòng ngủ, Nhiêu Bạch đã bưng nước nóng đi tới, vừa bật đèn lên muốn tiến đến nói lời cảm ơn, lại bị Trịnh Quân ngăn ở cửa.
Hắn giật lấy ly nước nóng từ tay Nhiêu Bạch, cúi đầu nhìn cậu, “Được rồi, cậu đi đi, ở đây đển tôi lo cho.”
Nhiêu Bạch chớp mắt một cái, không có phản ứng kịp.
Trịnh Quân lại chả thèm để ý mấy, đi ra ý muốn đóng cửa lại.
Nhiêu Bạch lập tức mở to hai mắt nhìn, theo phản xạ mà dùng cánh tay chống ở cửa, môi run rẩy hỏi hắn, “Anh làm như vậy là có ý gì?”
“Có ý gì? Ý là đêm nay tôi sẽ thay thế cậu để ‘chăm sóc’ cho Ngụy Hải Đông đấy.” Trịnh Quân nhướng lông mày, đáp lại.
Nhiêu Bạch nhìn hắn vẻ không dám tin, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nhưng thanh quản lại đang run rẩy, “Hai người các anh là bạn mà.”
“Chuyện này còn chưa tới phiên cậu quan tâm đâu. Tôi khuyên cậu, ngay bây giờ, lập tức rời khỏi chỗ này.” Trịnh Quân nheo mắt lại, giọng nói đầy lạnh lẽo, trong mắt lại tràn đầy châm biếm, “Bằng không, nếu tôi có thể để cậu leo được lên giường của Ngụy Hải Đông, cũng có thể đem cậu đến nơi khác, vĩnh viễn không được thấy nó nữa.” tầm mắt của hắn dần dần dời xuống, “Đừng tưởng rằng có cái bụng này là địa vị của cậu sẽ không thể suy suyễn, tôi cũng chả phải Ngô Trúc Thanh đâu.”
Nhiêu Bạch lập tức che ở bụng của mình, sắc mặt trắng bệch mà nhìn hắn, lại vẫn chưa chịu rời đi.
Thấy cậu còn không chịu đi, trên mặt Trịnh Quân không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng biến thành cực kỳ sắc bén, “Làm sao, muốn thử thách bản lĩnh của tôi một lần à? “
Nhiêu Bạch ôm chặt bụng mình, cắn môi, nhìn thoáng qua Ngụy Hải Đông ở trên giường.
Để cho cậu mắt mở trừng trừng mà nhìn Ngụy Hải Đông ôm kẻ khác sao? Điều này quá tàn nhẫn.
Thế nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, chỉ bằng với cái bụng này, hẳn sẽ đánh không lại Trịnh Quân vốn có nhiều năm tình nghĩa với Ngụy Hải Đông như thế, lại còn là “thái tử” trong khu nhà ở quân đội.
Có thể nói chỉ cần hắn động một ngón tay, mình và đứa bé sẽ có chuyện.
Nhiêu Bạch thở sâu ra một hơi, cuối cùng vẫn lui về sau một bước.
Trịnh Quân hừ một tiếng, hài lòng cười, tự tay đóng cửa lại.
Trịnh Quân tự tay tắt đèn, sau đó trút bỏ xuống từng thứ một trên người, chậm rãi đi tới bên giường Ngụy Hải Đông.
Trong bóng tối, Ngụy Hải Đông đang thở kẽ khàng, hơi thở ra mang theo nhàn nhạt mùi rượu, dẫn dụ Trịnh Quân từng bước tiến lên, hôn lên môi anh.
Môi của anh lành lạnh, trong nháy mắt Trịnh Quân đang thở bình thường, lại thấy cơ thể trở nên khô nóng, nhưng còn khiến hắn càng thêm hưng phấn. Hắn leo lên giường, vừa khuấy đảo đầu lưỡi trong miệng của Ngụy Hải Đông, vừa cởi quần áo của anh ra.
Ngụy Hải Đông tuy say rượu, nhưng đầu óc anh còn tỉnh táo, cảm giác đầu lưỡi mềm dẻo trong miệng. Anh còn tưởng rằng là Nhiêu Bạch, liền tự tay ôm thắt lưng của người này, đổi khách làm chủ xoay người đưa người kia đặt ở dưới thân, lại đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, cơ thể của người ở dưới thân rõ ràng lớn hơn một chút, trên bụng còn có cơ bụng, anh bật người đứng dậy mở đèn lên.
Thấy là Trịnh Quân, Ngụy Hải Đông ngây ngẩn cả người, “Mày đang làm gì vậy? “
Không đợi anh nói xong, Trịnh Quân đã đưa cánh tay ra ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh, “Tiếp tục đi, đừng có ngừng.”
Ngụy Hải Đông lại muốn đẩy hắn ra, “Trịnh Quân, mày đừng như thế, tao xem mày là anh em mà.”
Trịnh Quân bật lại, “Làm anh em thì làm sao chứ, làm anh em thì không được chịch nhau à.” hắn không ngừng liếm liếm môi của Ngụy Hải Đông, sau đó đi xuống phía dưới khẽ cắn cổ anh, thở hổn hển.
Ngụy Hải Đông còn muốn từ chối, Trịnh Quân lại túm chặt lấy ‘thằng nhỏ’ của anh, bắt đầu tuốt cho anh.
Anh cũng chả phải là thầy tu, đương nhiên đã lập tức cương lên.
Trịnh Quân ngước lên mở to mắt nhìn anh, nở nụ cười đắc ý, cúi người hôn khẽ một cái vào quy đầu, nghiêm túc nói với nó rằng: “Tối nay xin mày hãy ‘dẫn dắt’ cho tao nhiều hơn nhé.”
“… Nằm sấp xuống đi ” cuối cùng cồn và dục vọng vẫn chiến thắng lý trí của Ngụy Hải Đông.
Trịnh Quân lập tức vui vẻ xoay người qua, hắn ưỡn lên đường cong thắt lưng duyên dáng, tách hai cánh mông mở cái khe ở giữa ra, tiểu huyệt phấn hồng lồ lộ hoàn toàn hiện ra trước mắt Ngụy Hải Đông.
“Chỗ này của em đã rửa sạch rồi, chỉ để cho một mình anh dùng thôi đó.” Nói rồi cái mông còn lui về phía sau, tỏ ý mời gọi mà cạ vào c*c của Ngụy Hải Đông.
Ngụy Hải Đông vỗ một cái vào mông của hắn, cười hỏi: “Đến lông cũng đã cạo rồi, rốt cục mày có cái ý đồ này với tao từ lúc nào.”
“Không nói cho anh đâu, ” Trịnh Quân lại nâng mông cao lên, ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh.
“Không nói thì thôi vậy”, Ngụy Hải Đông duỗi ngón tay ra rồi đâm vào.
Ngón tay khô khốc bị tràng thịt dính dấp kéo theo mà cắm vào trong, cảm giác nóng hừng hực làm cho Trịnh Quân kêu Á lên một tiếng, “Anh làm nhè nhẹ thôi.”
“Đối với cưng thì không thể nhẹ nhàng được.” Ngụy Hải Đông vừa đem thân dưới đưa đến giữa hai chân Trịnh Quân, vừa lấy tay khảy lỗ đít của Trịnh Quân.
Thân c*c của Ngụy Hải Đông ma sát vào cái lỗ của Trịnh Quân, làm cho hắn cũng dần dần thấy n*ng lên, phía sau cũng đã càng co rút mạnh hơn, “Nhanh lên đi, đút c*c vào đi, em muốn anh~”
Vừa nói còn vừa lắc lắc trước, hậu môn chủ động phun ra nuốt vào ngón tay của Ngụy Hải Đông.
Ngón tay của Ngụy Hải Đông móc mạnh vào lỗ đít của Trịnh Quân, “Ngoan một chút nào.”
Nhưng lại móc vào đúng cái điểm nhô ra, làm cho Trịnh Quân rên rỉ lên một tiếng cao vút, “Đúng chỗ đó rồi, sướng quá đi, ấn tiếp vào đó đi, ư ưm, đút vào đi, ** em đi.”
Ngụy Hải Đông cắn răng, anh cũng muốn cứ như vậy mà ** banh thằng bạn dâm đãng của mình, thế nhưng bên trong quá chặt, nếu như không mở rộng cho tốt, lại haok chính mình.
Ngón tay thấm nước đặt ở đầu giường, cố kiềm chế mới tăng lên ngón tay, đem lỗ hậu của Trịnh Quân làm đến ướt mềm rồi, Ngụy Hải Đông mới nhắm ngay miệng huyệt, đâm một hơi lút cán vào.
“Á á!” Trịnh Quân ngước cổ lên, thở dốc, cơn sảng khoái như là đột nhiên bị cắt đứt mà dừng lại trong nháy mắt, gậy th*t lửa nóng làm cho đầu hắn trở nên trắng xóa, như chỉ dựa vào cái lỗ ở dưới mà trong đầu đã có thể lên được hình dạng con c*c của Ngụy Hải Đông.
“Không phải muốn tao ** mày sao? Sao giờ không kêu tiếp đi? ” Ngụy Hải Đông đang cưỡi trên mông của hắn, không ngừng nện vào mông.
“Ack.” Trịnh Quân vô lực nở nụ cười một tiếng, bị Ngụy Hải Đông dập hông làm cho giọng nói bị gián đoạn, “Á, Đông à, ** em đi, ** chết em luôn. Á, đúng rồi, chỗ đó, chỗ đó.”
Phần hông của Ngụy Hải Đông không ngừng phập vào mông của Trịnh Quân, chỗ kết nối ở háng có rất nhiều bọt trắng sùi ra, phát ra tiếng vang lép bép chèm nhẹp.
“A…. a…. Nát l*ne em rồi, a….”
Hai người đem tất cả tình nghĩa anh em bạn bè trước giờ mà vứt qua một bên, lâm vào trong dục vọng nguyên thủy.
Ở trong phòng khách cách đó không xa, Nhiêu Bạch nhắm mắt lại nghe tiếng rên rỉ ở cách vách cả một đêm dài.
Một đêm điên cuồng qua rồi, Ngụy Hải Đông bỗng nhiên tỉnh lại, Trịnh Quân vừa vặn từ phòng tắm đi ra.
Anh nhìn Trịnh Quân tràn đầy vết hôn, rơi vào trầm mặc, không biết nên xử lý như thế nào với mối quan hệ hỗn loạn này.
Trịnh Quân lại cười ngồi ở bên giường hôn một cái lên khóe miệng của anh, “Đừng bởi vì chuyện này mà phải …?”
Lại im lặng một hồi, Ngụy Hải Đông thở dài, “Nếu tao thật sự muốn xa cách với mày thì liệu mày có chịu không? “
Trịnh Quân cười ha ha một tiếng, cúi đầu cắn một cái lên bờ vai của anh.