[BHTT] Tim Đập Thình Thịch - Chương 46
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
[BHTT] Tim Đập Thình Thịch
Chương 46
"Tốt nhất tôi nên giúp cô đưa chị ấy về phòng đi, bình thường cũng đều như vậy." Bội Văn không chịu buông ra, Đường Nghiên chỉ có thể tiến lên nắm lấy cánh tay còn lại của cô Kỷ, nhưng sau khi nghe được lời đối phương nói nàng như thế nào lại thấy khó chịu đây.
Sau khi hai người cùng nhau đỡ cô Kỷ về phòng, Bội Văn định rời đi, trước khi rời đi còn không quên nói thêm vài câu: "Chị Du Thanh thật sự không dễ dàng gì để có được như ngày hôm nay, hy vọng cô có thể chăm sóc chị ấy tốt".
"Tôi sẽ làm vậy." Đường Nghiên gật đầu, nhìn người kia đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trở về phòng, Đường Nghiên đi vào phòng tắm lấy chậu nước nóng, Kỷ Du Thanh nửa trên nằm thẳng hai chân buông lỏng dưới giường, Đường Nghiên thuận tiện giúp cô cởi giày rửa chân, bàn chân như ngọc trắng noãn trước sau không tỳ vết.
Đường Nghiên thề rằng lúc đó nàng chỉ giúp cô Kỷ rửa chân, không hề có một điểm nào có suy nghĩ lung tung cả.
Sau khi rửa chân xong, nàng mang nước trở lại phòng tắm, cầm khăn mặt thấm ướt vắt kiệt rồi đi ra giúp cô Kỷ lau mặt, nàng phát hiện trên mặt cô Kỷ vẫn còn trang điểm nên nàng ngập ngừng một chút cuối cùng đi vào nhà tắm lấy bông tẩy trang, giúp cô tháo trang sức và tẩy trang.
Làn da của cô Kỷ rất tốt, dù có tẩy trang đi chăng nữa cũng không có gì khác biệt, trắng trẻo hồng hào đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, nói rằng như làn da của cô gái mười tám tuổi Đường Nghiên cũng không quá lời. Khuyết điểm duy nhất là quầng thâm mắt thật lớn có lẽ do cô Kỷ luôn thức đêm làm việc.
Đường Nghiên ghé lên giường tay cầm bông tẩy trang đang tháo trang sức giúp cô, nàng không khỏi nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô Kỷ một lúc, dường như trước đây nàng chưa từng có cơ hội như vậy, đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu, kiểu nhìn lén lút như vậy thật không giống nàng chút nào.
Sau khi tẩy trang, Đường Nghiên đơn giản giúp Kỷ Du Thanh lau mặt, động tác mềm nhẹ không giám dùng sức.
Vừa quay người cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, Đường Nghiên vội vàng treo khăn lên chạy ra ngoài xem, cô Kỷ vậy mà lại lăn đến cuối giường rồi ngã xuống sàn, Đường Nghiên sợ hãi chạy đến xem, thì cố ấy đúng là đã rất say rồi không hề có phản ứng gì cả.
"Cô Kỷ, bây giờ con đỡ cô lên giường." Đường Nghiên nói xong, liền đưa tay kéo lấy cánh tay cô.
Không ngờ Kỷ Du Thanh lại lật người đẩy Đường Nghiên xuống, đặt một chân lên eo cô, Đường Nghiên hoàn toàn bị cố định trên mặt đất, không thể cử động.
Hơi thở của cô Kỷ phả vào mặt, mùi rượu rất thơm, khiến ai ngửi thấy trong nháy mắt đều có chút say.
Đường Nghiên lắc đầu, khuyên mình tỉnh lại, sàn nhà rất lạnh, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, nàng phải nhanh chóng đưa cô Kỷ về lại giường.
Đường Nghiên cố gắng cử động cơ thể, lại phát hiện mình bị đè chặt, cuối cùng nàng xoay người nằm nghiêng sang một bên, tính toán một chút định kéo cô lên, Kỷ Du Thanh trong nháy mắt đã siết chặt cánh tay môi họ vô thức chạm vào nhau.
Đường Nghiên đầu ong ong, hai tai nàng như bốc khói.
Một giây tiếp theo tách ra, cảm giác mềm mại ngọt ngào đó dường như vẫn còn quay cuồng trong đầu nàng, đây là... nụ hôn đầu tiên của nàng đó.
Giờ khắc này nàng không suy nghĩ được nhiều nữa, Đường Nghiên đang đỏ mặt cố gắng một lần nữa đem cô Kỷ trở lại giường, đắp chăn cho cô, sau đó tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài.
Đường Nghiên trở lại phòng khách rót cho mình ba cốc nước, sau đó đưa tay lên sờ mặt mình vẫn như vậy thật nóng, xong rồi xong rồi, cái này nên làm thế nào bây giờ.
Lúc này trong đầu không khỏi nhớ lại lần đầu nàng không cẩn thận gặp được bộ dáng cô Kỷ không mảnh vại che thân, còn có dáng người gợi cảm khi cô mặc bikini, mặt Đường Nghiên càng lúc càng nóng, nóng đến mức nàng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nàng bắt đầu trở nên miệng khô lưỡi khô, cả người khô nóng khó nhịn.
Rốt cục, đúng lúc này một dòng chất lỏng từ dưới mũi nàng phun ra, Đường Nghiên đưa tay chạm vào, màu đỏ...
Nhất thời trong lòng đại loạn vọt vào nhà tắm, một trận luống cuống tay chân mới cầm được máu.
Lại vùi đầu dùng nước rửa mặt, Đường Nghiên ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt ướt đẫm, má đỏ bừng, nàng đặt hai tay lên chậu rửa mặt, tim không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực, nàng cảm thấy được chính mình.... chính mình hình như là thích cô Kỷ.
Vừa mới biết sự thật này, Đường Nghiên không thể tin được rằng mình lại thích một người lớn hơn mình nhiều như vậy, còn là cô của mình, hơn nữa đối phương còn là phụ nữ.
Không biết bằng cách nào mà trở về phòng, Đường Nghiên ngơ ngác ngồi ở cuối giường hồi lâu, kim đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường từng bước di chuyển, đã gần mười hai giờ đêm.
Nàng thực mờ mịt, cũng không biết phải làm sao, như thể mình đã phạm điều cấm kỵ đi quá giới hạn quy củ, tim nàng đập liên hồi chân tay luống cuống.
Đường Nghiên cuối cùng cũng đứng dậy ngồi xuống bàn học, nàng cảm thấy mình cần phải ghi lại một số việc.
Mở cuốn nhật ký đã ghi được một phần tư, Đường Nghiên dừng lại ở trang mới nhất, nàng lấy một cây bút thường dùng trong ống đựng bút, cầm trong tay suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi viết.
[Bây giờ là 12 giờ đêm và tôi muốn ghi lại điều gì đó.
Những cảm xúc này gần đây đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, trong đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ ngẫu nhiên và hỗn loạn, tôi cảm thấy cuối cùng mình đã tìm ra nguyên nhân sâu xa của tất cả những chuyện này, chính là cô Kỷ.
Tôi bắt đầu quan tâm đến việc cô ấy có mối quan hệ thân thiết nào với người khác hay không, tôi bắt đầu cảm thấy bất an vì cô ấy không về nhà quá muộn, tôi bắt đầu đặc biệt chú ý đến sở thích của cô ấy và muốn biết nhiều hơn về quá khứ của cô ấy. Khi biết được một vài sự tình, tôi lại thực đau lòng sợ cô phát hiện được, tôi trở nên không thể tự kiềm chế mà rơi vào thật sâu.
Tôi không thể không nghĩ đến cô ấy rồi chú ý đến mọi thứ liên quan đến cô ấy, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi thích cả những sở thích của cô.
Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu cô ấy rồi. Đúng vậy, tôi đã yêu cô Kỷ. Tôi rất sợ rằng mình sẽ có những suy nghĩ và tình cảm như vậy với cô Kỷ. Tôi không thể đối mặt với tình cảm của mình, tôi cảm thấy nếu như cô Kỷ biết được, cô ấy chắc chắn sẽ ghét tôi và thấy tôi thật kinh tởm.
Vì vậy tôi phải giấu cảm giác này trong lòng, giấu thật kỹ, không để cho ai nhìn thấy, tôi không muốn cô Kỷ chán ghét và bị coi là quái thai, tôi muốn ở lại với cô âý như thế này lâu một chút, lâu một chút đi. ]
Viết nhật ký xong, Đường Nghiên đóng nhật ký lại, cất bút trở lại hộp đựng bút.
Sau khi viết tất cảnhững điều này, nội tâm căng thẳng cùng bất an của nàng đã giảm đi rất nhiều, Đường Nghiên dựa lưng vào ghế, giơ hai tay lên duỗi thẳng, từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng cuối tuần, Kỷ Du Thanh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô xoa xoa thái dương chậm rãi xuống giường, xỏ dép vào phòng tắm, theo thói quen tính chuản bị tháo trang sức rửa mắt thì phát hiện lớp trang điểm trên mặt đã được tẩy đi sạch sẽ, đang cảm thấy nghi hoặc, cụp mắt xuống, thoáng nhìn thấy đồ tẩy trang bàn rõ ràng đã di chuyển nhưng vẫn chưa đóng lại, một người chợt xuất hiện trong tâm trí cô.
Tắm rửa xong, cô mở cửa đi ra, Đường Nghiên đã đang ở trong bếp làm bữa sáng, Kỷ Du Thanh gọi nàng: "Nghiên Nghiên!"
Tay cầm thìa của Đường Nghiên vô thức run lên, nàng kích động ngẩng đầu lên, đối diện cô nàng không khỏi lại trở nên khẩn trương.
Sau khi hai người cùng nhau đỡ cô Kỷ về phòng, Bội Văn định rời đi, trước khi rời đi còn không quên nói thêm vài câu: "Chị Du Thanh thật sự không dễ dàng gì để có được như ngày hôm nay, hy vọng cô có thể chăm sóc chị ấy tốt".
"Tôi sẽ làm vậy." Đường Nghiên gật đầu, nhìn người kia đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trở về phòng, Đường Nghiên đi vào phòng tắm lấy chậu nước nóng, Kỷ Du Thanh nửa trên nằm thẳng hai chân buông lỏng dưới giường, Đường Nghiên thuận tiện giúp cô cởi giày rửa chân, bàn chân như ngọc trắng noãn trước sau không tỳ vết.
Đường Nghiên thề rằng lúc đó nàng chỉ giúp cô Kỷ rửa chân, không hề có một điểm nào có suy nghĩ lung tung cả.
Sau khi rửa chân xong, nàng mang nước trở lại phòng tắm, cầm khăn mặt thấm ướt vắt kiệt rồi đi ra giúp cô Kỷ lau mặt, nàng phát hiện trên mặt cô Kỷ vẫn còn trang điểm nên nàng ngập ngừng một chút cuối cùng đi vào nhà tắm lấy bông tẩy trang, giúp cô tháo trang sức và tẩy trang.
Làn da của cô Kỷ rất tốt, dù có tẩy trang đi chăng nữa cũng không có gì khác biệt, trắng trẻo hồng hào đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, nói rằng như làn da của cô gái mười tám tuổi Đường Nghiên cũng không quá lời. Khuyết điểm duy nhất là quầng thâm mắt thật lớn có lẽ do cô Kỷ luôn thức đêm làm việc.
Đường Nghiên ghé lên giường tay cầm bông tẩy trang đang tháo trang sức giúp cô, nàng không khỏi nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô Kỷ một lúc, dường như trước đây nàng chưa từng có cơ hội như vậy, đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu, kiểu nhìn lén lút như vậy thật không giống nàng chút nào.
Sau khi tẩy trang, Đường Nghiên đơn giản giúp Kỷ Du Thanh lau mặt, động tác mềm nhẹ không giám dùng sức.
Vừa quay người cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, nàng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, Đường Nghiên vội vàng treo khăn lên chạy ra ngoài xem, cô Kỷ vậy mà lại lăn đến cuối giường rồi ngã xuống sàn, Đường Nghiên sợ hãi chạy đến xem, thì cố ấy đúng là đã rất say rồi không hề có phản ứng gì cả.
"Cô Kỷ, bây giờ con đỡ cô lên giường." Đường Nghiên nói xong, liền đưa tay kéo lấy cánh tay cô.
Không ngờ Kỷ Du Thanh lại lật người đẩy Đường Nghiên xuống, đặt một chân lên eo cô, Đường Nghiên hoàn toàn bị cố định trên mặt đất, không thể cử động.
Hơi thở của cô Kỷ phả vào mặt, mùi rượu rất thơm, khiến ai ngửi thấy trong nháy mắt đều có chút say.
Đường Nghiên lắc đầu, khuyên mình tỉnh lại, sàn nhà rất lạnh, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, nàng phải nhanh chóng đưa cô Kỷ về lại giường.
Đường Nghiên cố gắng cử động cơ thể, lại phát hiện mình bị đè chặt, cuối cùng nàng xoay người nằm nghiêng sang một bên, tính toán một chút định kéo cô lên, Kỷ Du Thanh trong nháy mắt đã siết chặt cánh tay môi họ vô thức chạm vào nhau.
Đường Nghiên đầu ong ong, hai tai nàng như bốc khói.
Một giây tiếp theo tách ra, cảm giác mềm mại ngọt ngào đó dường như vẫn còn quay cuồng trong đầu nàng, đây là... nụ hôn đầu tiên của nàng đó.
Giờ khắc này nàng không suy nghĩ được nhiều nữa, Đường Nghiên đang đỏ mặt cố gắng một lần nữa đem cô Kỷ trở lại giường, đắp chăn cho cô, sau đó tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài.
Đường Nghiên trở lại phòng khách rót cho mình ba cốc nước, sau đó đưa tay lên sờ mặt mình vẫn như vậy thật nóng, xong rồi xong rồi, cái này nên làm thế nào bây giờ.
Lúc này trong đầu không khỏi nhớ lại lần đầu nàng không cẩn thận gặp được bộ dáng cô Kỷ không mảnh vại che thân, còn có dáng người gợi cảm khi cô mặc bikini, mặt Đường Nghiên càng lúc càng nóng, nóng đến mức nàng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nàng bắt đầu trở nên miệng khô lưỡi khô, cả người khô nóng khó nhịn.
Rốt cục, đúng lúc này một dòng chất lỏng từ dưới mũi nàng phun ra, Đường Nghiên đưa tay chạm vào, màu đỏ...
Nhất thời trong lòng đại loạn vọt vào nhà tắm, một trận luống cuống tay chân mới cầm được máu.
Lại vùi đầu dùng nước rửa mặt, Đường Nghiên ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt ướt đẫm, má đỏ bừng, nàng đặt hai tay lên chậu rửa mặt, tim không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực, nàng cảm thấy được chính mình.... chính mình hình như là thích cô Kỷ.
Vừa mới biết sự thật này, Đường Nghiên không thể tin được rằng mình lại thích một người lớn hơn mình nhiều như vậy, còn là cô của mình, hơn nữa đối phương còn là phụ nữ.
Không biết bằng cách nào mà trở về phòng, Đường Nghiên ngơ ngác ngồi ở cuối giường hồi lâu, kim đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường từng bước di chuyển, đã gần mười hai giờ đêm.
Nàng thực mờ mịt, cũng không biết phải làm sao, như thể mình đã phạm điều cấm kỵ đi quá giới hạn quy củ, tim nàng đập liên hồi chân tay luống cuống.
Đường Nghiên cuối cùng cũng đứng dậy ngồi xuống bàn học, nàng cảm thấy mình cần phải ghi lại một số việc.
Mở cuốn nhật ký đã ghi được một phần tư, Đường Nghiên dừng lại ở trang mới nhất, nàng lấy một cây bút thường dùng trong ống đựng bút, cầm trong tay suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi viết.
[Bây giờ là 12 giờ đêm và tôi muốn ghi lại điều gì đó.
Những cảm xúc này gần đây đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, trong đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ ngẫu nhiên và hỗn loạn, tôi cảm thấy cuối cùng mình đã tìm ra nguyên nhân sâu xa của tất cả những chuyện này, chính là cô Kỷ.
Tôi bắt đầu quan tâm đến việc cô ấy có mối quan hệ thân thiết nào với người khác hay không, tôi bắt đầu cảm thấy bất an vì cô ấy không về nhà quá muộn, tôi bắt đầu đặc biệt chú ý đến sở thích của cô ấy và muốn biết nhiều hơn về quá khứ của cô ấy. Khi biết được một vài sự tình, tôi lại thực đau lòng sợ cô phát hiện được, tôi trở nên không thể tự kiềm chế mà rơi vào thật sâu.
Tôi không thể không nghĩ đến cô ấy rồi chú ý đến mọi thứ liên quan đến cô ấy, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi thích cả những sở thích của cô.
Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu cô ấy rồi. Đúng vậy, tôi đã yêu cô Kỷ. Tôi rất sợ rằng mình sẽ có những suy nghĩ và tình cảm như vậy với cô Kỷ. Tôi không thể đối mặt với tình cảm của mình, tôi cảm thấy nếu như cô Kỷ biết được, cô ấy chắc chắn sẽ ghét tôi và thấy tôi thật kinh tởm.
Vì vậy tôi phải giấu cảm giác này trong lòng, giấu thật kỹ, không để cho ai nhìn thấy, tôi không muốn cô Kỷ chán ghét và bị coi là quái thai, tôi muốn ở lại với cô âý như thế này lâu một chút, lâu một chút đi. ]
Viết nhật ký xong, Đường Nghiên đóng nhật ký lại, cất bút trở lại hộp đựng bút.
Sau khi viết tất cảnhững điều này, nội tâm căng thẳng cùng bất an của nàng đã giảm đi rất nhiều, Đường Nghiên dựa lưng vào ghế, giơ hai tay lên duỗi thẳng, từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng cuối tuần, Kỷ Du Thanh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô xoa xoa thái dương chậm rãi xuống giường, xỏ dép vào phòng tắm, theo thói quen tính chuản bị tháo trang sức rửa mắt thì phát hiện lớp trang điểm trên mặt đã được tẩy đi sạch sẽ, đang cảm thấy nghi hoặc, cụp mắt xuống, thoáng nhìn thấy đồ tẩy trang bàn rõ ràng đã di chuyển nhưng vẫn chưa đóng lại, một người chợt xuất hiện trong tâm trí cô.
Tắm rửa xong, cô mở cửa đi ra, Đường Nghiên đã đang ở trong bếp làm bữa sáng, Kỷ Du Thanh gọi nàng: "Nghiên Nghiên!"
Tay cầm thìa của Đường Nghiên vô thức run lên, nàng kích động ngẩng đầu lên, đối diện cô nàng không khỏi lại trở nên khẩn trương.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113