Biên Niên Sử An Nam - Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn
Chương trước- Chương 1: Ánh Sáng Vô Lượng
- Chương 2: Truyền thuyết thượng cổ
- Chương 3: Chính sự Tam Quan
- Chương 4: Đại Chiến Tam Quan
- Chương 5: Máu Chảy Thành Sông
- Chương 6: Đại Chiến Chấm Dứt
- Chương 7: Triệu Kim Nam phế vật
- Chương 8: An Nam Quốc Diệt Vong Tiền Truyện
- Chương 9: An Nam Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
- Chương 10: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 12: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 14: Vận Mệnh Đưa Đẩy
- Chương 15: Nam Hải Long Cung
- Chương 16: Vận khí
- Chương 17: Đột Phá Lực Lượng
- Chương 18: Biển Cả Đích Sự Tình
- Chương 19: Nam Hải Công Chúa
- Chương 20: Trốn Chạy Nam Hải Công Chúa
- Chương 21: Gặp Cướp Biển
- Chương 22: Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 23: Đại Chiến Hắc Bào Nam Tử
- Chương 24: Tiến Đến Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 25: Tranh Đấu Lãnh Chúa
- Chương 26: Thiên Hoàng Triệu Kiến
- Chương 27: Duyệt Binh
- Chương 28: Nam Thiên Quốc đích khải hoàn
- Chương 29: Vân Mộng Đảo
- Chương 30: Hải Thành
- Chương 31: Tin Tức
- Chương 32: Sự tình Nam Uyển thành
- Chương 33: Lý Nam Đế lên ngôi triều đại mới thành lập
- Chương 34: Bí Mật Kinh Thiên
- Chương 35: Sơ Nhập Tín Ngưỡng Công Pháp
- Chương 36: Cung Tuyết Mai bị giết
- Chương 37: Diệt Sát Kha Vũ
- Chương 38: Ô Diên Đại Đô Kiến Tạo
- Chương 39: Tấn Công Bắc Quốc
- Chương 40: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Thượng)
- Chương 41: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Trung)
- Chương 42: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Hạ)
- Chương 43: Cái chết của Tần Hoài Công
- Chương 44: Thiên Kiếp
- Chương 45: Thuần Vu đại đỉnh
- Chương 46: Đại Trận Tụ Linh (Thượng)
- Chương 47: Đại Trận Tụ Linh (Trung)
- Chương 48: Đại Trận Tụ Linh (Hạ)
- Chương 49: Nghiêm Lam huynh đệ hãy theo ta
- Chương 50: Mưu kế
- Chương 51: Lại hưởng lợi
- Chương 52: Đại Hội Nam Hải Long Cung Thượng
- Chương 53: Đại Hội Nam Hải Long Cung Trung
- Chương 54: Đại Hội Nam Hải Long Cung Hạ
- Chương 55: Rắc rối
- Chương 56: Ngươi có thể yêu ta không?
- Chương 57: Độ kiếp nữa sao?
- Chương 58: Truy sát Yêu Sam, tiện thời độ kiếp
- Chương 59: Giao Chiến Yêu Binh Nam Hải
- Chương 60: Cửu đại công pháp Thượng
- Chương 61: Cửu Đại Công Pháp Hạ
- Chương 62: Đây là đâu ?
- Chương 63: Tên nô dịch mất trí
- Chương 64: Khu khai khoáng Đại Sơn
- Chương 65: Giao chiến thủ lĩnh Quỷ tộc
- Chương 66: Địa Thất sụp đổ
- Chương 67: Vô phương hướng
- Chương 68: Truyền kì về Thạch Thất thành
- Chương 69: Băng Tâm Thần Thạch
- Chương 70: Kí ức trở về
- Chương 71: Ta muốn ngươi quỳ gối chui qua háng ta
- Chương 72: Trưởng tiên mới của Thạch Thất thành
- Chương 73: Nếu ta không muốn làm thì sao ?
- Chương 74: Ngũ Đại Pháp Kĩ Hợp Nhất, Quả Cầu Năng Lượng Xanh Ngọc
- Chương 75: Phạm Âm Chưởng Thành, Băng Vực Dị Biến!
- Chương 76: Kiếm chỗ ở
- Chương 77: Cung Ngọc Hân
- Chương 78: Thần Thông không ngờ
- Chương 79: Thế Lực Mới
- Chương 80: Đà Nhân Tông
- Chương 81: Khai phái đại điển
- Chương 82: Nhẫn Trưởng Môn
- Chương 83: Thông Đạo Nhân Giới
- Chương 84: Cho ngươi một cái lễ vật
- Chương 85: Loạn gia tộc
- Chương 86: Xung đột Đà Thiếu Hải
- Chương 87: Tuẫn binh đoàn
- Chương 88: Thần Thông Thu Tâm
- Chương 89: Đại quân Thạch Thất thành
- Chương 90: Truy vấn
- Chương 91: Đại chiến Nguyễn Sư Phàn
- Chương 92: Chiến thuyền huyễn hóa
- Chương 93: Huyết Hải
- Chương 94: Pháp kĩ của Cung Kiếm Phi
- Chương 95: Xung đột Ma Tôn
- Chương 96: Ma Tôn hạ phong
- Chương 97: Xuyên Giới
- Chương 98: Hải Vực Hỗn Loạn
- Chương 99: Tứ Hải Dậy Sóng
- Chương 100: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc! (1)
- Chương 101: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc ! (2)
- Chương 102: Mộng ước Nhân Vương
- Chương 103: Diệt Ngũ Hùng ! (1)
- Chương 104: Diệt Ngũ Hùng (2)
- Chương 105: Diệt Ngũ Hùng (3)
- Chương 106: Diệt Ngũ Hùng (4)
- Chương 107: Diệt Ngũ Hùng (5)
- Chương 108: Tam Thập Tam Thiên Tướng
- Chương 109: Thiên Môn mười năm trước
- Chương 110: Nguyên Thừa Vũ
- Chương 111: Long vương chiến
- Chương 112: Hải lưu kì biến
- Chương 113: Lý giải
- Chương 114: Cung Kiếm Phi xuất thủ
- Chương 115: Thánh chiến môn
- Chương 116: Tiên nhân
- Chương 117: Tiên nhân chiến
- Chương 118: Tiên nhân chiến (2)
- Chương 119: Tiên nhân chiến (3)
- Chương 120: Ma Đế xuất hiện !
- Chương 121: Cổ thần giới
- Chương 122: Cổ thần giới (2)
- Chương 123: Chiến Ma Đế
- Chương 124: Tam giới chiến
- Chương 125: Tam giới chiến(2)
- Chương 126: Tam giới chiến (3)
- Chương 127: Tam giới chiến (4)
- Chương 128: Tam giới chiến(5)
- Chương 129: Tam giới chiến(6)
- Chương 130: Tam giới chiến(7)
- Chương 131: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Biên Niên Sử An Nam
Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn
Phần 4: Kết cục
Một cái đạo cường binh duy ý chí trỗi lên từ đống tro tàn, sát khí bừngbừng, thế nhưng cũng không có vọng động liều mạng. Bởi vì họ còn chờ,chờ cái mệnh lệnh từ vị thống lĩnh tối cao kia của họ.
- " Thống Lĩnh, đây là thi thể của Triệu môn chủ". Một cái đám binh lính thân thể bị thương khá nặng, ánh mắt buồn bã vẫn lê cái bước chân kéocái xe đang đựng thi thể của một người.
Triệu Kim Nam ánh mắt đờ đẫn nhìn sang, lúc này y phục của hắn bộ giáphoàng kim đã vỡ một miếng lớn, đầu tóc bù xù bốc khói, khuôn mặt đennhẻm, thế nhưng cũng không che được cái vẻ anh tuấn của hắn.
Hắn lúc này quỳ gục xuống, bò tới bên cái thi thể kia, thét lên gào khóc lớn. Nếu như ông nội hắn là người luôn đem đến những cái kí ức đẹp đẽcho hắn, yêu thương hắn, thì cha hắn lại đem đến cho hắn những cái kí ức một người cha lạnh lùng, nghiêm khắc với hắn.
Thế nhưng hắn tuyệt đối biết rằng người quan tâm đến hắn nhiều nhấtchính là cha hắn, cái vẻ mặt lạnh nhạt bên ngoài chỉ là che dấu. Đã cómột lần hắn nhìn thấy cha hắn giấu diếm khóc vì hắn " Kim Nam cái thằngnhóc này, ngươi có là phế vật thì cũng là con ta, tại sao ngươi lại phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy".
Hắn bò đến xác cha hắn tiếng khóc thấu khắp thiên địa, có thể thấy sựthống khổ vô cùng lớn của một người. Hắn đem xác cha hắn tự mình chôn,hôm nay là một cái ngày trời mưa tầm tã, sấm chớp thét vang như ai oán.Hắn tự mình đào bới cái hố huyệt cũng không có dùng cái dụng cụ gì hỗtrợ cả. Đó là dùng tay không, tay hắn gầy yếu, thế nhưng vẫn giữ một cái kiên trì, bàn tay dập nát chảy máu dính đầy bùn đất.
Cái đạo cường binh kia đã đứng đó chờ năm ngày, tất cả chỉ là đứng chờvị Thống Lĩnh kia, mưa rơi tầm tã như vậy, binh sĩ có cường hãn đến đâucũng đã có những người gục xuống, thế nhưng những binh sĩ còn sống sót,vẫn còn sát khí, chính là họ muốn báo thù cho dân tộc này. Những ánh mắt đỏ như máu vẫn mong mỏi vị Thống Lĩnh.
Bẩy ngày sau, lúc này Triệu Kim Nam mới run rẩy đứng lên, khàn khàn một tiếng " Đánh...".
Tức thì nhảy lên ngựa làm tiên phong tướng lĩnh.
Nếu như trước thời điểm này hắn không có thể tu luyện, thì lúc này trong cơ thể hắn lại tự dưng có tồn tại một tia nội khí thấp thoáng, tia nộikhí này chính là sức lực của hắn giúp hắn có thể tồn tại, bằng không với cái thân thể gầy yếu kia, sớm đã gục ngã từ lâu.
Binh sĩ Bắc Quốc từ sau vụ nổ khủng khiếp, lúc này đã dựng lại một cáidoanh trại mới. Sau mấy ngày cũng không thấy cái đạo binh sĩ Cổ Loathành có động tĩnh gì.
Tần Hoài Công chắc mẩm là bọn chúng đã bị điên nên đứng đó chờ chết. Nên đều cho binh sĩ mở những cái đại tiệc linh đình, bắt dân nữ An Nam quốc bù khú dâm loạn vô cùng.
Những cô gái An Nam quốc sau khi bị làm nhục thì cũng thắt cổ vẫn mạng.Cảnh tượng này nếu bất cứ ai nhìn thấy thì cũng hận không thể xẻ thịtlóc xương cái bọn binh sĩ Bắc Quốc này.
Đại tiệc đang linh đình như thế bỗng những tiếng thét chói tai từ đâuvọng tới, hẳn là binh sĩ đang bị diệt sát. Một cái tên binh lính hoảnghốt xông vào doanh tướng lều thét vang.
- " Chúa thượng, Nam... Nam Quốc, kéo một cái đạo mười lăm vạn binh tấncông ta rồi". Nói rồi bỗng một mũi xạ tiễn từ đâu bay tới " Sụt". Cáibinh sĩ bẩm báo kia liền lập tức táng mạng.
Tần Hoài Công lúc này biến sắc, không nghĩ là Nam Quốc lại có một cáitấn công nhanh như vậy, giáp phục cũng không có mặc, giữ nguyên cái bộtrang phục ăn chơi bù khú kia mà lao luôn lên ngựa, chốn thẳng.
Nam binh quốc hăng máu liều mạng, thế nhưng không phải là cái thời kìthể lực sung mãn nhất của họ, nên họ chỉ có thể hơn cái binh lính bìnhthường một chút, chẳng mấy chốc đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín diệt sátgần hết.
Triệu Kim Nam lúc này đang hăng máu, đây là lần đầu tiên từ khi sinh rahắn được chém giết một cách đã tay như vậy, liên tiếp có những binh sĩBắc Quốc cạnh bên bị hắn chém giết. Mà cũng không phải dùng bất cứ chiêu thức võ công gì.
Tất cả chỉ đơn giản là cầm thanh đao lớn mà bổ, Triệu Kim Nam cũng cảmthấy ngạc nhiên vì thể lực mình từ lúc nào mà trở lên sung mãn như vậy.Đúng thật là càng chém càng khỏe, cái tia nội lực mờ nhạt lúc trước kialúc này lại càng rõ dàng hơn.
Lúc này Triệu Kim Nam hắn cũng đã nhận biết, bản thân hắn không phải làkhông thể tu luyện, chính là cách hắn tu luyện không giống người thường. Đó là phải tu luyện trong cái điều kiện khắc nghiệt, phải dồn mình vàosinh tử.
- " Cha... Ông Nội..... Các người có thấy không, con thực sự đã tu luyện được rồi, con không phải là phế vật". Hắn vui mừng thét vang trời đất,những giọt nước mắt rơi lã chã vì vui mừng, cũng là nỗi buồn vô hạn, bởi vì bây giờ đã không còn ai còn sống để thấy thành quả của hắn.
Rất nhanh hắn cảm thấy nội khí sung mãn, tu vi thoáng chốc tăng tiến, quang mang từ cơ thể hắn bạo phát ra.
Thoáng chốc, hắn đã tiến nhập cấp bậc cao thủ nội khí tầng một.
Cái luồng nội khí kia cứ cuồng bạo mãnh liệt tăng lên trong cơ thể hắn,đối với người khác, chiến trường chính là một cái hiểm họa sát thân thếnhưng đối với hắn chính là một cái thứ thuốc đại bổ để tăng tiến tu vi.
Không cần bất cứ công pháp, không cần bất cứ thứ phụ trợ , cái đơn giảnchỉ là thân thể hắn chứa đựng tất cả những thứ đó. Hắn, tuyệt đối là một cái thiên tài tu luyện.
Chém giết đẫm máu như vậy, đến lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh mình chỉ còn hơn một vạn binh lính. Hắn cũng biết bây giờ có liều chết cũngkhông thể báo thù.
- "Rút.. Rút binh". Một đạo mệnh lệnh được ban ra, cái đạo binh lính còn lại kia vẫn còn hăng máu chém giết, thế nhưng cũng không còn chút sứclực. Lục tục vây quanh bảo vệ thống soái, đột phá vòng vây rút binh.
-" Thống Lĩnh, giờ chúng ta rút binh đi đâu đây, đế đô cũng đã không còn". Một võ tiếng thở hổn hển cất tiếng hỏi.
-" Hải Thành". Chỉ ngắn gọn vỏn vẹn một câu, Triệu Kim Nam vẫn phi ngựalướt đi thật nhanh. Trong lòng hắn chính là tồn tại một cái suy nghĩ,làm sao có thể chiến thắng.
Tần Hoài Công lúc này còn đang chạy thục mạng, tại vì Tần Hoài Côngnghĩ, cái đạo binh Bắc Quốc đông gấp năm lần Nam Quốc thế mà bị diệt sát gần như toàn bộ, bây giờ Tần Hoài Công chỉ còn binh đông gấp ba lần,hẳn là nếu cố đánh phải chết không nghi ngờ gì.
Lúc này có một cái đạo giáp binh đuổi theo, Tần Hoài Công chột dạ, không lẽ nhanh như vậy, cái đạo binh năm mươi vạn đã bị mười lăm vạn diệtsát.
- " Chúa thượng, chúa thượng bất tất phải chạy nhanh như vậy, cái đạobinh Nam Quốc đã giải quyết xong rồi". Một thân võ tướng trong đội giápbinh kia tế ngựa phi nhanh lên nói, vẫn còn thở hổn hển vì mệt.
Tần Hoài Công đang lạnh sống lưng vì tưởng mình bị đuổi, lúc này ngheđược như vậy, liền dừng ngay ngựa lại về phía võ tướng, hớt ha hớt hảihỏi " Mau, mau đem sự tình kể cho ta".
Một thân võ tướng kia định thần hồi sức lại, xuống ngựa quỳ nói: " Chúathượng, cái đạo binh kia dầm mưa đã mấy ngày rồi không ăn không uống,sớm đã không còn sức lực, cũng chỉ hơn binh sĩ bình thường chút ít, lúcnày liều mạng tấn công hẳn là vì thù hận, đã bị chúng thần diệt sát gầnnhư toàn bộ, chỉ còn hơn một vạn binh, đã theo cai tên thống lĩnh kiachạy về phía Đông hải, cũng đã được một lúc rồi".
Tần Hoài Công lúc này vui mừng hớn hở như bắt được vàng vội hạ một cáiđạo chỉ thị " Mau, mau đuổi giết hết bọn chúng cho ta, đánh rắn phảiđánh dập đầu, không được để bọn chúng chạy thoát bằng không sẽ là mộtcái nguy hiểm".
- " Chúa thượng, đạo tàn binh kia tuy kiệt sức nhưng chạy rất nhanh,chúng thần sớm không có đuổi được nên đã bỏ cuộc rồi ạ". Võ tướng kiabất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tần Hoài Công tức mình dậm chân một cái hùi hụi than " Đáng tiếc, đáng tiếc".
-" Nói, cái binh ta thiệt hại bao nhiêu". Tần Hoài Công lúc này mới hỏi về chiến quả vãn cuộc.
Thân võ tướng kia run run sợ bẩm báo " Thiệt hại, hai mươi vạn, mười vạn bị thương nặng". Chính là võ tướng sợ sau khi bẩm báo kết quả lại bịTần Hoài Công bực mình mà chém chết.
Nhưng Tần Hoài Công lại không có như vậy, chỉ khẽ thở dài một hơi tiếnđến gần tên võ tướng vỗ vỗ vai hắn một cái nói " Vất vả cho các ngươirồi".
Thân võ tướng kia thấy mình không bị giết, vui mừng phát khóc vội nói " Chúa thượng đây cũng chỉ là chức trách của chúng thần".
Tần Hoài Công gật gật đầu một cái, sau đó liền phi ngựa về phía doanhtrại. Nhưng vẻ mặt có một chút gì đó trầm ngâm suy tư không có nói lênlời.
Ba ngày sau.
Hải thành, thành trì cuối cùng của Nam Quốc còn sót lại. Đây là một cáithành trì sát với Đông hải, giao thương thuận lợi nên chính là sầm uấtvô cùng.
Lúc này một cái đạo tàn binh hơn vạn người, trong doanh trại đều ăn uống một cách ngấu nghiến, đã lâu họ không có ăn, nên lúc này ai cũng ănkhỏe như trâu vậy.
Họ ăn nhưng vừa ăn còn nuốt cả nước mắt mặn nữa, bởi vì họ thực sự cònchưa có báo thù được, nước vẫn mất. Bản thân họ chính là không muốn ăn,thế nhưng vì cái mệnh lệnh của vị Thống Lĩnh kia nên tất cả đều phảichấp hành.
- " Ăn, các ngươi ăn cho ta, mỗi người chính là phải ăn hết hai thùngcơm lớn, không ăn hết được ra chấp hành quân pháp cho ta, sức lực khôngcó mà vẫn muốn báo thù chính là một cái liều mạng, các ngươi có thực sựmuốn báo thù hay không?".
- "Có..". Tất cả binh sĩ đều đồng loạt hô lên, có người đang nghẹn cơm,nước mắt trào ra, vẫn cố gắng gào một tiếng. Một loạt âm thanh vang động khắp Hải Thành.
Chính cái vị Thống Lĩnh Triệu Kim Nam kia cũng đang nghẹn nghào mà nuốtcơm, kèm theo vị mặn đắng chát của nước mắt. Hắn cũng có một nỗi đaukhổ, thậm chí còn gấp vạn lần người khác, thế nhưng hắn là Thống Soái.
Một cái đạo cường binh duy ý chí trỗi lên từ đống tro tàn, sát khí bừngbừng, thế nhưng cũng không có vọng động liều mạng. Bởi vì họ còn chờ,chờ cái mệnh lệnh từ vị thống lĩnh tối cao kia của họ.
- " Thống Lĩnh, đây là thi thể của Triệu môn chủ". Một cái đám binh lính thân thể bị thương khá nặng, ánh mắt buồn bã vẫn lê cái bước chân kéocái xe đang đựng thi thể của một người.
Triệu Kim Nam ánh mắt đờ đẫn nhìn sang, lúc này y phục của hắn bộ giáphoàng kim đã vỡ một miếng lớn, đầu tóc bù xù bốc khói, khuôn mặt đennhẻm, thế nhưng cũng không che được cái vẻ anh tuấn của hắn.
Hắn lúc này quỳ gục xuống, bò tới bên cái thi thể kia, thét lên gào khóc lớn. Nếu như ông nội hắn là người luôn đem đến những cái kí ức đẹp đẽcho hắn, yêu thương hắn, thì cha hắn lại đem đến cho hắn những cái kí ức một người cha lạnh lùng, nghiêm khắc với hắn.
Thế nhưng hắn tuyệt đối biết rằng người quan tâm đến hắn nhiều nhấtchính là cha hắn, cái vẻ mặt lạnh nhạt bên ngoài chỉ là che dấu. Đã cómột lần hắn nhìn thấy cha hắn giấu diếm khóc vì hắn " Kim Nam cái thằngnhóc này, ngươi có là phế vật thì cũng là con ta, tại sao ngươi lại phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy".
Hắn bò đến xác cha hắn tiếng khóc thấu khắp thiên địa, có thể thấy sựthống khổ vô cùng lớn của một người. Hắn đem xác cha hắn tự mình chôn,hôm nay là một cái ngày trời mưa tầm tã, sấm chớp thét vang như ai oán.Hắn tự mình đào bới cái hố huyệt cũng không có dùng cái dụng cụ gì hỗtrợ cả. Đó là dùng tay không, tay hắn gầy yếu, thế nhưng vẫn giữ một cái kiên trì, bàn tay dập nát chảy máu dính đầy bùn đất.
Cái đạo cường binh kia đã đứng đó chờ năm ngày, tất cả chỉ là đứng chờvị Thống Lĩnh kia, mưa rơi tầm tã như vậy, binh sĩ có cường hãn đến đâucũng đã có những người gục xuống, thế nhưng những binh sĩ còn sống sót,vẫn còn sát khí, chính là họ muốn báo thù cho dân tộc này. Những ánh mắt đỏ như máu vẫn mong mỏi vị Thống Lĩnh.
Bẩy ngày sau, lúc này Triệu Kim Nam mới run rẩy đứng lên, khàn khàn một tiếng " Đánh...".
Tức thì nhảy lên ngựa làm tiên phong tướng lĩnh.
Nếu như trước thời điểm này hắn không có thể tu luyện, thì lúc này trong cơ thể hắn lại tự dưng có tồn tại một tia nội khí thấp thoáng, tia nộikhí này chính là sức lực của hắn giúp hắn có thể tồn tại, bằng không với cái thân thể gầy yếu kia, sớm đã gục ngã từ lâu.
Binh sĩ Bắc Quốc từ sau vụ nổ khủng khiếp, lúc này đã dựng lại một cáidoanh trại mới. Sau mấy ngày cũng không thấy cái đạo binh sĩ Cổ Loathành có động tĩnh gì.
Tần Hoài Công chắc mẩm là bọn chúng đã bị điên nên đứng đó chờ chết. Nên đều cho binh sĩ mở những cái đại tiệc linh đình, bắt dân nữ An Nam quốc bù khú dâm loạn vô cùng.
Những cô gái An Nam quốc sau khi bị làm nhục thì cũng thắt cổ vẫn mạng.Cảnh tượng này nếu bất cứ ai nhìn thấy thì cũng hận không thể xẻ thịtlóc xương cái bọn binh sĩ Bắc Quốc này.
Đại tiệc đang linh đình như thế bỗng những tiếng thét chói tai từ đâuvọng tới, hẳn là binh sĩ đang bị diệt sát. Một cái tên binh lính hoảnghốt xông vào doanh tướng lều thét vang.
- " Chúa thượng, Nam... Nam Quốc, kéo một cái đạo mười lăm vạn binh tấncông ta rồi". Nói rồi bỗng một mũi xạ tiễn từ đâu bay tới " Sụt". Cáibinh sĩ bẩm báo kia liền lập tức táng mạng.
Tần Hoài Công lúc này biến sắc, không nghĩ là Nam Quốc lại có một cáitấn công nhanh như vậy, giáp phục cũng không có mặc, giữ nguyên cái bộtrang phục ăn chơi bù khú kia mà lao luôn lên ngựa, chốn thẳng.
Nam binh quốc hăng máu liều mạng, thế nhưng không phải là cái thời kìthể lực sung mãn nhất của họ, nên họ chỉ có thể hơn cái binh lính bìnhthường một chút, chẳng mấy chốc đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín diệt sátgần hết.
Triệu Kim Nam lúc này đang hăng máu, đây là lần đầu tiên từ khi sinh rahắn được chém giết một cách đã tay như vậy, liên tiếp có những binh sĩBắc Quốc cạnh bên bị hắn chém giết. Mà cũng không phải dùng bất cứ chiêu thức võ công gì.
Tất cả chỉ đơn giản là cầm thanh đao lớn mà bổ, Triệu Kim Nam cũng cảmthấy ngạc nhiên vì thể lực mình từ lúc nào mà trở lên sung mãn như vậy.Đúng thật là càng chém càng khỏe, cái tia nội lực mờ nhạt lúc trước kialúc này lại càng rõ dàng hơn.
Lúc này Triệu Kim Nam hắn cũng đã nhận biết, bản thân hắn không phải làkhông thể tu luyện, chính là cách hắn tu luyện không giống người thường. Đó là phải tu luyện trong cái điều kiện khắc nghiệt, phải dồn mình vàosinh tử.
- " Cha... Ông Nội..... Các người có thấy không, con thực sự đã tu luyện được rồi, con không phải là phế vật". Hắn vui mừng thét vang trời đất,những giọt nước mắt rơi lã chã vì vui mừng, cũng là nỗi buồn vô hạn, bởi vì bây giờ đã không còn ai còn sống để thấy thành quả của hắn.
Rất nhanh hắn cảm thấy nội khí sung mãn, tu vi thoáng chốc tăng tiến, quang mang từ cơ thể hắn bạo phát ra.
Thoáng chốc, hắn đã tiến nhập cấp bậc cao thủ nội khí tầng một.
Cái luồng nội khí kia cứ cuồng bạo mãnh liệt tăng lên trong cơ thể hắn,đối với người khác, chiến trường chính là một cái hiểm họa sát thân thếnhưng đối với hắn chính là một cái thứ thuốc đại bổ để tăng tiến tu vi.
Không cần bất cứ công pháp, không cần bất cứ thứ phụ trợ , cái đơn giảnchỉ là thân thể hắn chứa đựng tất cả những thứ đó. Hắn, tuyệt đối là một cái thiên tài tu luyện.
Chém giết đẫm máu như vậy, đến lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh mình chỉ còn hơn một vạn binh lính. Hắn cũng biết bây giờ có liều chết cũngkhông thể báo thù.
- "Rút.. Rút binh". Một đạo mệnh lệnh được ban ra, cái đạo binh lính còn lại kia vẫn còn hăng máu chém giết, thế nhưng cũng không còn chút sứclực. Lục tục vây quanh bảo vệ thống soái, đột phá vòng vây rút binh.
-" Thống Lĩnh, giờ chúng ta rút binh đi đâu đây, đế đô cũng đã không còn". Một võ tiếng thở hổn hển cất tiếng hỏi.
-" Hải Thành". Chỉ ngắn gọn vỏn vẹn một câu, Triệu Kim Nam vẫn phi ngựalướt đi thật nhanh. Trong lòng hắn chính là tồn tại một cái suy nghĩ,làm sao có thể chiến thắng.
Tần Hoài Công lúc này còn đang chạy thục mạng, tại vì Tần Hoài Côngnghĩ, cái đạo binh Bắc Quốc đông gấp năm lần Nam Quốc thế mà bị diệt sát gần như toàn bộ, bây giờ Tần Hoài Công chỉ còn binh đông gấp ba lần,hẳn là nếu cố đánh phải chết không nghi ngờ gì.
Lúc này có một cái đạo giáp binh đuổi theo, Tần Hoài Công chột dạ, không lẽ nhanh như vậy, cái đạo binh năm mươi vạn đã bị mười lăm vạn diệtsát.
- " Chúa thượng, chúa thượng bất tất phải chạy nhanh như vậy, cái đạobinh Nam Quốc đã giải quyết xong rồi". Một thân võ tướng trong đội giápbinh kia tế ngựa phi nhanh lên nói, vẫn còn thở hổn hển vì mệt.
Tần Hoài Công đang lạnh sống lưng vì tưởng mình bị đuổi, lúc này ngheđược như vậy, liền dừng ngay ngựa lại về phía võ tướng, hớt ha hớt hảihỏi " Mau, mau đem sự tình kể cho ta".
Một thân võ tướng kia định thần hồi sức lại, xuống ngựa quỳ nói: " Chúathượng, cái đạo binh kia dầm mưa đã mấy ngày rồi không ăn không uống,sớm đã không còn sức lực, cũng chỉ hơn binh sĩ bình thường chút ít, lúcnày liều mạng tấn công hẳn là vì thù hận, đã bị chúng thần diệt sát gầnnhư toàn bộ, chỉ còn hơn một vạn binh, đã theo cai tên thống lĩnh kiachạy về phía Đông hải, cũng đã được một lúc rồi".
Tần Hoài Công lúc này vui mừng hớn hở như bắt được vàng vội hạ một cáiđạo chỉ thị " Mau, mau đuổi giết hết bọn chúng cho ta, đánh rắn phảiđánh dập đầu, không được để bọn chúng chạy thoát bằng không sẽ là mộtcái nguy hiểm".
- " Chúa thượng, đạo tàn binh kia tuy kiệt sức nhưng chạy rất nhanh,chúng thần sớm không có đuổi được nên đã bỏ cuộc rồi ạ". Võ tướng kiabất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tần Hoài Công tức mình dậm chân một cái hùi hụi than " Đáng tiếc, đáng tiếc".
-" Nói, cái binh ta thiệt hại bao nhiêu". Tần Hoài Công lúc này mới hỏi về chiến quả vãn cuộc.
Thân võ tướng kia run run sợ bẩm báo " Thiệt hại, hai mươi vạn, mười vạn bị thương nặng". Chính là võ tướng sợ sau khi bẩm báo kết quả lại bịTần Hoài Công bực mình mà chém chết.
Nhưng Tần Hoài Công lại không có như vậy, chỉ khẽ thở dài một hơi tiếnđến gần tên võ tướng vỗ vỗ vai hắn một cái nói " Vất vả cho các ngươirồi".
Thân võ tướng kia thấy mình không bị giết, vui mừng phát khóc vội nói " Chúa thượng đây cũng chỉ là chức trách của chúng thần".
Tần Hoài Công gật gật đầu một cái, sau đó liền phi ngựa về phía doanhtrại. Nhưng vẻ mặt có một chút gì đó trầm ngâm suy tư không có nói lênlời.
Ba ngày sau.
Hải thành, thành trì cuối cùng của Nam Quốc còn sót lại. Đây là một cáithành trì sát với Đông hải, giao thương thuận lợi nên chính là sầm uấtvô cùng.
Lúc này một cái đạo tàn binh hơn vạn người, trong doanh trại đều ăn uống một cách ngấu nghiến, đã lâu họ không có ăn, nên lúc này ai cũng ănkhỏe như trâu vậy.
Họ ăn nhưng vừa ăn còn nuốt cả nước mắt mặn nữa, bởi vì họ thực sự cònchưa có báo thù được, nước vẫn mất. Bản thân họ chính là không muốn ăn,thế nhưng vì cái mệnh lệnh của vị Thống Lĩnh kia nên tất cả đều phảichấp hành.
- " Ăn, các ngươi ăn cho ta, mỗi người chính là phải ăn hết hai thùngcơm lớn, không ăn hết được ra chấp hành quân pháp cho ta, sức lực khôngcó mà vẫn muốn báo thù chính là một cái liều mạng, các ngươi có thực sựmuốn báo thù hay không?".
- "Có..". Tất cả binh sĩ đều đồng loạt hô lên, có người đang nghẹn cơm,nước mắt trào ra, vẫn cố gắng gào một tiếng. Một loạt âm thanh vang động khắp Hải Thành.
Chính cái vị Thống Lĩnh Triệu Kim Nam kia cũng đang nghẹn nghào mà nuốtcơm, kèm theo vị mặn đắng chát của nước mắt. Hắn cũng có một nỗi đaukhổ, thậm chí còn gấp vạn lần người khác, thế nhưng hắn là Thống Soái.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ánh Sáng Vô Lượng
- Chương 2: Truyền thuyết thượng cổ
- Chương 3: Chính sự Tam Quan
- Chương 4: Đại Chiến Tam Quan
- Chương 5: Máu Chảy Thành Sông
- Chương 6: Đại Chiến Chấm Dứt
- Chương 7: Triệu Kim Nam phế vật
- Chương 8: An Nam Quốc Diệt Vong Tiền Truyện
- Chương 9: An Nam Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
- Chương 10: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 12: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 14: Vận Mệnh Đưa Đẩy
- Chương 15: Nam Hải Long Cung
- Chương 16: Vận khí
- Chương 17: Đột Phá Lực Lượng
- Chương 18: Biển Cả Đích Sự Tình
- Chương 19: Nam Hải Công Chúa
- Chương 20: Trốn Chạy Nam Hải Công Chúa
- Chương 21: Gặp Cướp Biển
- Chương 22: Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 23: Đại Chiến Hắc Bào Nam Tử
- Chương 24: Tiến Đến Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 25: Tranh Đấu Lãnh Chúa
- Chương 26: Thiên Hoàng Triệu Kiến
- Chương 27: Duyệt Binh
- Chương 28: Nam Thiên Quốc đích khải hoàn
- Chương 29: Vân Mộng Đảo
- Chương 30: Hải Thành
- Chương 31: Tin Tức
- Chương 32: Sự tình Nam Uyển thành
- Chương 33: Lý Nam Đế lên ngôi triều đại mới thành lập
- Chương 34: Bí Mật Kinh Thiên
- Chương 35: Sơ Nhập Tín Ngưỡng Công Pháp
- Chương 36: Cung Tuyết Mai bị giết
- Chương 37: Diệt Sát Kha Vũ
- Chương 38: Ô Diên Đại Đô Kiến Tạo
- Chương 39: Tấn Công Bắc Quốc
- Chương 40: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Thượng)
- Chương 41: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Trung)
- Chương 42: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Hạ)
- Chương 43: Cái chết của Tần Hoài Công
- Chương 44: Thiên Kiếp
- Chương 45: Thuần Vu đại đỉnh
- Chương 46: Đại Trận Tụ Linh (Thượng)
- Chương 47: Đại Trận Tụ Linh (Trung)
- Chương 48: Đại Trận Tụ Linh (Hạ)
- Chương 49: Nghiêm Lam huynh đệ hãy theo ta
- Chương 50: Mưu kế
- Chương 51: Lại hưởng lợi
- Chương 52: Đại Hội Nam Hải Long Cung Thượng
- Chương 53: Đại Hội Nam Hải Long Cung Trung
- Chương 54: Đại Hội Nam Hải Long Cung Hạ
- Chương 55: Rắc rối
- Chương 56: Ngươi có thể yêu ta không?
- Chương 57: Độ kiếp nữa sao?
- Chương 58: Truy sát Yêu Sam, tiện thời độ kiếp
- Chương 59: Giao Chiến Yêu Binh Nam Hải
- Chương 60: Cửu đại công pháp Thượng
- Chương 61: Cửu Đại Công Pháp Hạ
- Chương 62: Đây là đâu ?
- Chương 63: Tên nô dịch mất trí
- Chương 64: Khu khai khoáng Đại Sơn
- Chương 65: Giao chiến thủ lĩnh Quỷ tộc
- Chương 66: Địa Thất sụp đổ
- Chương 67: Vô phương hướng
- Chương 68: Truyền kì về Thạch Thất thành
- Chương 69: Băng Tâm Thần Thạch
- Chương 70: Kí ức trở về
- Chương 71: Ta muốn ngươi quỳ gối chui qua háng ta
- Chương 72: Trưởng tiên mới của Thạch Thất thành
- Chương 73: Nếu ta không muốn làm thì sao ?
- Chương 74: Ngũ Đại Pháp Kĩ Hợp Nhất, Quả Cầu Năng Lượng Xanh Ngọc
- Chương 75: Phạm Âm Chưởng Thành, Băng Vực Dị Biến!
- Chương 76: Kiếm chỗ ở
- Chương 77: Cung Ngọc Hân
- Chương 78: Thần Thông không ngờ
- Chương 79: Thế Lực Mới
- Chương 80: Đà Nhân Tông
- Chương 81: Khai phái đại điển
- Chương 82: Nhẫn Trưởng Môn
- Chương 83: Thông Đạo Nhân Giới
- Chương 84: Cho ngươi một cái lễ vật
- Chương 85: Loạn gia tộc
- Chương 86: Xung đột Đà Thiếu Hải
- Chương 87: Tuẫn binh đoàn
- Chương 88: Thần Thông Thu Tâm
- Chương 89: Đại quân Thạch Thất thành
- Chương 90: Truy vấn
- Chương 91: Đại chiến Nguyễn Sư Phàn
- Chương 92: Chiến thuyền huyễn hóa
- Chương 93: Huyết Hải
- Chương 94: Pháp kĩ của Cung Kiếm Phi
- Chương 95: Xung đột Ma Tôn
- Chương 96: Ma Tôn hạ phong
- Chương 97: Xuyên Giới
- Chương 98: Hải Vực Hỗn Loạn
- Chương 99: Tứ Hải Dậy Sóng
- Chương 100: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc! (1)
- Chương 101: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc ! (2)
- Chương 102: Mộng ước Nhân Vương
- Chương 103: Diệt Ngũ Hùng ! (1)
- Chương 104: Diệt Ngũ Hùng (2)
- Chương 105: Diệt Ngũ Hùng (3)
- Chương 106: Diệt Ngũ Hùng (4)
- Chương 107: Diệt Ngũ Hùng (5)
- Chương 108: Tam Thập Tam Thiên Tướng
- Chương 109: Thiên Môn mười năm trước
- Chương 110: Nguyên Thừa Vũ
- Chương 111: Long vương chiến
- Chương 112: Hải lưu kì biến
- Chương 113: Lý giải
- Chương 114: Cung Kiếm Phi xuất thủ
- Chương 115: Thánh chiến môn
- Chương 116: Tiên nhân
- Chương 117: Tiên nhân chiến
- Chương 118: Tiên nhân chiến (2)
- Chương 119: Tiên nhân chiến (3)
- Chương 120: Ma Đế xuất hiện !
- Chương 121: Cổ thần giới
- Chương 122: Cổ thần giới (2)
- Chương 123: Chiến Ma Đế
- Chương 124: Tam giới chiến
- Chương 125: Tam giới chiến(2)
- Chương 126: Tam giới chiến (3)
- Chương 127: Tam giới chiến (4)
- Chương 128: Tam giới chiến(5)
- Chương 129: Tam giới chiến(6)
- Chương 130: Tam giới chiến(7)
- Chương 131: Đại kết cục