Biên Niên Sử An Nam - Chương 9: An Nam Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
Chương trước- Chương 1: Ánh Sáng Vô Lượng
- Chương 2: Truyền thuyết thượng cổ
- Chương 3: Chính sự Tam Quan
- Chương 4: Đại Chiến Tam Quan
- Chương 5: Máu Chảy Thành Sông
- Chương 6: Đại Chiến Chấm Dứt
- Chương 7: Triệu Kim Nam phế vật
- Chương 8: An Nam Quốc Diệt Vong Tiền Truyện
- Chương 9: An Nam Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
- Chương 10: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 12: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 14: Vận Mệnh Đưa Đẩy
- Chương 15: Nam Hải Long Cung
- Chương 16: Vận khí
- Chương 17: Đột Phá Lực Lượng
- Chương 18: Biển Cả Đích Sự Tình
- Chương 19: Nam Hải Công Chúa
- Chương 20: Trốn Chạy Nam Hải Công Chúa
- Chương 21: Gặp Cướp Biển
- Chương 22: Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 23: Đại Chiến Hắc Bào Nam Tử
- Chương 24: Tiến Đến Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 25: Tranh Đấu Lãnh Chúa
- Chương 26: Thiên Hoàng Triệu Kiến
- Chương 27: Duyệt Binh
- Chương 28: Nam Thiên Quốc đích khải hoàn
- Chương 29: Vân Mộng Đảo
- Chương 30: Hải Thành
- Chương 31: Tin Tức
- Chương 32: Sự tình Nam Uyển thành
- Chương 33: Lý Nam Đế lên ngôi triều đại mới thành lập
- Chương 34: Bí Mật Kinh Thiên
- Chương 35: Sơ Nhập Tín Ngưỡng Công Pháp
- Chương 36: Cung Tuyết Mai bị giết
- Chương 37: Diệt Sát Kha Vũ
- Chương 38: Ô Diên Đại Đô Kiến Tạo
- Chương 39: Tấn Công Bắc Quốc
- Chương 40: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Thượng)
- Chương 41: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Trung)
- Chương 42: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Hạ)
- Chương 43: Cái chết của Tần Hoài Công
- Chương 44: Thiên Kiếp
- Chương 45: Thuần Vu đại đỉnh
- Chương 46: Đại Trận Tụ Linh (Thượng)
- Chương 47: Đại Trận Tụ Linh (Trung)
- Chương 48: Đại Trận Tụ Linh (Hạ)
- Chương 49: Nghiêm Lam huynh đệ hãy theo ta
- Chương 50: Mưu kế
- Chương 51: Lại hưởng lợi
- Chương 52: Đại Hội Nam Hải Long Cung Thượng
- Chương 53: Đại Hội Nam Hải Long Cung Trung
- Chương 54: Đại Hội Nam Hải Long Cung Hạ
- Chương 55: Rắc rối
- Chương 56: Ngươi có thể yêu ta không?
- Chương 57: Độ kiếp nữa sao?
- Chương 58: Truy sát Yêu Sam, tiện thời độ kiếp
- Chương 59: Giao Chiến Yêu Binh Nam Hải
- Chương 60: Cửu đại công pháp Thượng
- Chương 61: Cửu Đại Công Pháp Hạ
- Chương 62: Đây là đâu ?
- Chương 63: Tên nô dịch mất trí
- Chương 64: Khu khai khoáng Đại Sơn
- Chương 65: Giao chiến thủ lĩnh Quỷ tộc
- Chương 66: Địa Thất sụp đổ
- Chương 67: Vô phương hướng
- Chương 68: Truyền kì về Thạch Thất thành
- Chương 69: Băng Tâm Thần Thạch
- Chương 70: Kí ức trở về
- Chương 71: Ta muốn ngươi quỳ gối chui qua háng ta
- Chương 72: Trưởng tiên mới của Thạch Thất thành
- Chương 73: Nếu ta không muốn làm thì sao ?
- Chương 74: Ngũ Đại Pháp Kĩ Hợp Nhất, Quả Cầu Năng Lượng Xanh Ngọc
- Chương 75: Phạm Âm Chưởng Thành, Băng Vực Dị Biến!
- Chương 76: Kiếm chỗ ở
- Chương 77: Cung Ngọc Hân
- Chương 78: Thần Thông không ngờ
- Chương 79: Thế Lực Mới
- Chương 80: Đà Nhân Tông
- Chương 81: Khai phái đại điển
- Chương 82: Nhẫn Trưởng Môn
- Chương 83: Thông Đạo Nhân Giới
- Chương 84: Cho ngươi một cái lễ vật
- Chương 85: Loạn gia tộc
- Chương 86: Xung đột Đà Thiếu Hải
- Chương 87: Tuẫn binh đoàn
- Chương 88: Thần Thông Thu Tâm
- Chương 89: Đại quân Thạch Thất thành
- Chương 90: Truy vấn
- Chương 91: Đại chiến Nguyễn Sư Phàn
- Chương 92: Chiến thuyền huyễn hóa
- Chương 93: Huyết Hải
- Chương 94: Pháp kĩ của Cung Kiếm Phi
- Chương 95: Xung đột Ma Tôn
- Chương 96: Ma Tôn hạ phong
- Chương 97: Xuyên Giới
- Chương 98: Hải Vực Hỗn Loạn
- Chương 99: Tứ Hải Dậy Sóng
- Chương 100: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc! (1)
- Chương 101: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc ! (2)
- Chương 102: Mộng ước Nhân Vương
- Chương 103: Diệt Ngũ Hùng ! (1)
- Chương 104: Diệt Ngũ Hùng (2)
- Chương 105: Diệt Ngũ Hùng (3)
- Chương 106: Diệt Ngũ Hùng (4)
- Chương 107: Diệt Ngũ Hùng (5)
- Chương 108: Tam Thập Tam Thiên Tướng
- Chương 109: Thiên Môn mười năm trước
- Chương 110: Nguyên Thừa Vũ
- Chương 111: Long vương chiến
- Chương 112: Hải lưu kì biến
- Chương 113: Lý giải
- Chương 114: Cung Kiếm Phi xuất thủ
- Chương 115: Thánh chiến môn
- Chương 116: Tiên nhân
- Chương 117: Tiên nhân chiến
- Chương 118: Tiên nhân chiến (2)
- Chương 119: Tiên nhân chiến (3)
- Chương 120: Ma Đế xuất hiện !
- Chương 121: Cổ thần giới
- Chương 122: Cổ thần giới (2)
- Chương 123: Chiến Ma Đế
- Chương 124: Tam giới chiến
- Chương 125: Tam giới chiến(2)
- Chương 126: Tam giới chiến (3)
- Chương 127: Tam giới chiến (4)
- Chương 128: Tam giới chiến(5)
- Chương 129: Tam giới chiến(6)
- Chương 130: Tam giới chiến(7)
- Chương 131: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Biên Niên Sử An Nam
Chương 9: An Nam Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
Kị binh quân đoàn An Nam Quốc, sau khi tiêu diệt xong cái quân đoàn cựthuẫn kia, cũng không có ham chiến, liền tức tốc rút lui về sau trậntuyến.
Quân đội An Nam quốc không có phát binh tiếp tục công kích, mà cơ bản là chờ những đợt tấn công tiếp theo của Bắc Quốc, để có thể phán đoán mộtcách chính xác.
Bởi lẽ địch đông ta mạnh, chỉ có thể tùy thời chờ đợi, mà bẻ gãy những mũi công kích của địch mà thôi.
Tiếp theo sau đó Bắc Quốc liên tiếp tung ra những đợt tấn công như vũbão, từng quân đoàn một, từng quân đoàn một, liên tiếp tiến công.
Mục đích của Bắc Quốc đã quá rõ ràng, chính là muốn làm tiêu hao sinhlực đội quân của An Dương Vương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội AnNam quốc có tinh nhuệ đến đâu, cũng bị làm cho mệt mà chết.
An Dương Vương lúc này đã biết rõ âm mưu của địch nhân, liền tổ chức một đợt công kích vô cùng quy mô, đánh thẳng vào mạn phải cánh quân BắcQuốc, chính là một trăm vạn quân.
Quân đội cánh phải Bắc Quốc, chưa có chuẩn bị gì, đã phải hứng chịu mộtđòn công kích kinh khủng như vậy, cũng không có chống đỡ được, liên tiếp bị diệt sát, liên tiếp có những tiếng thét ghê rợn.
Đợt tấn công quy mô lần này, không những làm thiệt hại nặng nề cánh phải đội quân Bắc Quốc, mà còn làm triệt tiêu hoàn toàn nhuệ khí của độiquân này.
Nhưng bất quá, cái sự nhụt sĩ khí đó cũng không có duy trì được lâu. Các binh sĩ Bắc Quốc nhìn đảo về chiến trường, rồi nhìn đảo về ưu thế bênmình, có sự vượt trội về số lượng rõ ràng. Nhuệ khí nhất thời lại tăngvọt.
Hơn một trăm vạn quân An Nam quốc điên cuồng tấn công, thọc sâu vào lòng địch, ánh mắt họ đỏ lừ, như chìm vào cơn chém giết, với họ, tất cả bâygiờ chỉ là giết.
An Dương Vương cũng hăng máu không kém đội quân của mình, Đoạn HuyềnKích liên tiếp quét ra, bức ra những màn sáng từ đầu kích, An DươngVương đi đến đâu, từng mảng từng mảng binh sĩ bay tung tóe thét vang.
Cứ như khi chúng ta tát vào mặt nước vậy, từng giọt từng giọt nước tunglên khắp không trung. Quả thật không hổ là cường giả tầng ba sơ kì.
Cái chiến trường mới đầu, khi thấy cái đạo quân nhỏ nhoi của An Nam quốc công kích, thì bên phía Bắc Quốc cũng không có coi trọng, bởi sự vượttrội đã quá rõ ràng, một đạo quân có tinh nhuệ hay mạnh mẽ đến đâu, thìcũng không thể lấy một chọi mười, lấy trăm vạn chọi nghìn vạn được.
Thế nhưng sự thật lúc này lại không có như vậy, cái đạo quân nhỏ nhoi mà Bắc Quốc không có coi trọng kia, lại mạnh mẽ vô cùng. Nếu như từng mảng từng mảng đội quân cánh phải của Bắc Quốc bị tan rã và bị diệt sát, thì cái đội quân tinh nhuệ của An Nam quốc kia, chỉ thỉnh thoảng mới có một hai người ngã xuống.
Và dường như, cứ mỗi một binh lính An Nam quốc kia ngã xuống, thì lạicàng kích phát cái sự điên cuồng diệt sát của những binh sĩ sống sót còn lại thì phải.
Chẳng bao lâu, cái đạo quân Bắc quốc hùng mạnh kia cứ như bị gặm nhấm ăn mòn từ bên trong vậy. Mới đầu chỉ là quân đội cánh phải, còn bây giờ là cả đội quân Bắc Quốc, đều bị gặm nhấm, tất cả cái đội hình chỉnh tềhoàn toàn tan rã.
Nếu như, lúc đầu Bắc Quốc chỉ bị thiệt hại vài vạn, thì bây giờ đã thiệt hại đến mấy chục vạn, và dường như đang tăng lên con số trăm vạn.
Binh sĩ Bắc quốc nếu như lúc đầu còn dựa vào sự đông đảo của phe mình mà dâng cao sĩ khí, thì bây giờ cái điều đó họ cũng chẳng bám víu được.
Ngoài những tiếng la hét thảm thiết của những binh sĩ bị diệt sát, lànhững tiếng binh khí bằng thép, của binh sĩ Bắc Quốc kêu lạch cạch vavào nhau, bởi vì lúc này, họ thật sự đã run sợ cực điểm.
Tần Hoài Công khẽ than một tiếng " Thật đáng sợ, nếu ta có đội quân này, lo chi không lấy được thiên hạ".
- " Hừ, thật không biết lượng sức". Đến lúc này lão hán tử Kha Vũ mới lên tiếng. Rồi vung tay thật cao khoát một cái.
Một nhóm hơn trăm người, tức tốc từ sau hậu đài tướng, khinh công baylên giữa trung tâm chiến trường hỗn loạn. Đồng loạt lẩm bẩm chú ngữ,vung những thanh kiếm, vẩy ra những màn xanh màu về đội quân An DươngVương.
Ngay lập tức có một nhóm cao thủ hơn trăm người khác, trên tay mỗi người đều mang một chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chữ Triệu trên mặt nhẫn. Đạiphát khinh công từ sau trận tuyến phòng thủ đội quân An Nam quốc.
Tức tốc ngăn chặn màn công kích ánh sáng màu xanh kia. Rồi quét đườngnhẫn chầm chậm nói lớn Mị...Huyễn...Động....Tâm............Thuậ t, lậptức, những tia sáng tráng li ti ánh về phía quân đội Bắc Quốc.
Đội quân Bắc quốc lúc này mắt nhất thời trở lên ngây dại, đang chuẩn bịchĩa mũi công kích về phía đồng đội. Thì bỗng từ đâu những tiếng thétlớn Phá.... Huyễn... Tâm....Minh.........Thuật.
Lập tức những tia li ti ánh sáng màu xanh, hất lên trên những binh sĩtrong mắt ngây dại kia. Những binh sĩ kia nhất thời tỉnh lại ngay, tuynhiên trong mắt vẫn còn vương lại sự khiếp sợ, bởi một thoáng chốc trước họ không tự chủ được bản thân.
An Dương Vương lúc này hất tung một đám binh sĩ, ánh mắt quắc lên về phía không trung, khẽ khàng thốt lên một câu " Không xong".
Binh sĩ An Nam quốc đánh một lúc lâu giờ cũng đã thấm mệt, không thểchống cự được nữa, đã xuất hiện những nhóm lớn lần lượt ngã gục.
An Dương Vương ánh mắt đỏ như máu, gào lên một tiếng vang vọng trời đất " Lui Binh".
Những binh sĩ An Nam quốc tức tốc hình thành một vòng bảo vệ quanh An Dương Vương, liều mạng trùng kích vòng vây trốn thoát.
Sau một đợt công kích quy mô, lúc này trận thế Bắc Quốc đã hoàn toàn tan rã, An Dương Vương thất thểu dẫn tàn quân đoàn lui về trận tuyến phòngthủ. Miệng còn lẩm bẩm và run rẩy " Bại binh, bại binh... Một trăm vạnquân tinh nhuệ của trẫm, một tram vạn người anh em, thế mà giờ đây chỉcòn tàn quân hai mươi bảy vạn".
-"Lui quân Tam Quan, trấn thủ ải Chi Lăng". An Dương Vương thét vang một câu, giọng nói khàn khàn vì đã quá đau khổ.
Chín mươi bảy vạn quân còn lại lúc này, buồn bã rười rượi rút lui, nhưng cũng không có rối loạn. Họ đang sót thương cho những người anh em củamình bị hy sinh.
Chiến tuyến Tam Quan phòng thủ mạnh mẽ nhất đã thất thủ, ước chừng ải Chi Lăng cũng không giữ được bao lâu.
Ba ngày sau quân đội Bắc Quốc đã có mặt tại ải Chi Lăng, nhất loạt tấncông quy mô lớn. Trận đại chiến Tam Quan cửa khẩu khi trước Bắc Quốcthiệt hại hai trăm hai mươi ba vạn binh, nên lần này chỉ còn hơn bảytrăm vạn binh, thế nhưng cũng là một con số hết sức đông đảo.
An Dương Vương một trăm vạn hùng binh còn lại, liều mạng tử thủ. Haingày sau, An Dương Vương đế quân tử trận hy sinh. Kể từ đây triều đại An Nam Đại Đế Quốc hoàn toàn chấm dứt.
Quân đội An Nam quốc không có phát binh tiếp tục công kích, mà cơ bản là chờ những đợt tấn công tiếp theo của Bắc Quốc, để có thể phán đoán mộtcách chính xác.
Bởi lẽ địch đông ta mạnh, chỉ có thể tùy thời chờ đợi, mà bẻ gãy những mũi công kích của địch mà thôi.
Tiếp theo sau đó Bắc Quốc liên tiếp tung ra những đợt tấn công như vũbão, từng quân đoàn một, từng quân đoàn một, liên tiếp tiến công.
Mục đích của Bắc Quốc đã quá rõ ràng, chính là muốn làm tiêu hao sinhlực đội quân của An Dương Vương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội AnNam quốc có tinh nhuệ đến đâu, cũng bị làm cho mệt mà chết.
An Dương Vương lúc này đã biết rõ âm mưu của địch nhân, liền tổ chức một đợt công kích vô cùng quy mô, đánh thẳng vào mạn phải cánh quân BắcQuốc, chính là một trăm vạn quân.
Quân đội cánh phải Bắc Quốc, chưa có chuẩn bị gì, đã phải hứng chịu mộtđòn công kích kinh khủng như vậy, cũng không có chống đỡ được, liên tiếp bị diệt sát, liên tiếp có những tiếng thét ghê rợn.
Đợt tấn công quy mô lần này, không những làm thiệt hại nặng nề cánh phải đội quân Bắc Quốc, mà còn làm triệt tiêu hoàn toàn nhuệ khí của độiquân này.
Nhưng bất quá, cái sự nhụt sĩ khí đó cũng không có duy trì được lâu. Các binh sĩ Bắc Quốc nhìn đảo về chiến trường, rồi nhìn đảo về ưu thế bênmình, có sự vượt trội về số lượng rõ ràng. Nhuệ khí nhất thời lại tăngvọt.
Hơn một trăm vạn quân An Nam quốc điên cuồng tấn công, thọc sâu vào lòng địch, ánh mắt họ đỏ lừ, như chìm vào cơn chém giết, với họ, tất cả bâygiờ chỉ là giết.
An Dương Vương cũng hăng máu không kém đội quân của mình, Đoạn HuyềnKích liên tiếp quét ra, bức ra những màn sáng từ đầu kích, An DươngVương đi đến đâu, từng mảng từng mảng binh sĩ bay tung tóe thét vang.
Cứ như khi chúng ta tát vào mặt nước vậy, từng giọt từng giọt nước tunglên khắp không trung. Quả thật không hổ là cường giả tầng ba sơ kì.
Cái chiến trường mới đầu, khi thấy cái đạo quân nhỏ nhoi của An Nam quốc công kích, thì bên phía Bắc Quốc cũng không có coi trọng, bởi sự vượttrội đã quá rõ ràng, một đạo quân có tinh nhuệ hay mạnh mẽ đến đâu, thìcũng không thể lấy một chọi mười, lấy trăm vạn chọi nghìn vạn được.
Thế nhưng sự thật lúc này lại không có như vậy, cái đạo quân nhỏ nhoi mà Bắc Quốc không có coi trọng kia, lại mạnh mẽ vô cùng. Nếu như từng mảng từng mảng đội quân cánh phải của Bắc Quốc bị tan rã và bị diệt sát, thì cái đội quân tinh nhuệ của An Nam quốc kia, chỉ thỉnh thoảng mới có một hai người ngã xuống.
Và dường như, cứ mỗi một binh lính An Nam quốc kia ngã xuống, thì lạicàng kích phát cái sự điên cuồng diệt sát của những binh sĩ sống sót còn lại thì phải.
Chẳng bao lâu, cái đạo quân Bắc quốc hùng mạnh kia cứ như bị gặm nhấm ăn mòn từ bên trong vậy. Mới đầu chỉ là quân đội cánh phải, còn bây giờ là cả đội quân Bắc Quốc, đều bị gặm nhấm, tất cả cái đội hình chỉnh tềhoàn toàn tan rã.
Nếu như, lúc đầu Bắc Quốc chỉ bị thiệt hại vài vạn, thì bây giờ đã thiệt hại đến mấy chục vạn, và dường như đang tăng lên con số trăm vạn.
Binh sĩ Bắc quốc nếu như lúc đầu còn dựa vào sự đông đảo của phe mình mà dâng cao sĩ khí, thì bây giờ cái điều đó họ cũng chẳng bám víu được.
Ngoài những tiếng la hét thảm thiết của những binh sĩ bị diệt sát, lànhững tiếng binh khí bằng thép, của binh sĩ Bắc Quốc kêu lạch cạch vavào nhau, bởi vì lúc này, họ thật sự đã run sợ cực điểm.
Tần Hoài Công khẽ than một tiếng " Thật đáng sợ, nếu ta có đội quân này, lo chi không lấy được thiên hạ".
- " Hừ, thật không biết lượng sức". Đến lúc này lão hán tử Kha Vũ mới lên tiếng. Rồi vung tay thật cao khoát một cái.
Một nhóm hơn trăm người, tức tốc từ sau hậu đài tướng, khinh công baylên giữa trung tâm chiến trường hỗn loạn. Đồng loạt lẩm bẩm chú ngữ,vung những thanh kiếm, vẩy ra những màn xanh màu về đội quân An DươngVương.
Ngay lập tức có một nhóm cao thủ hơn trăm người khác, trên tay mỗi người đều mang một chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chữ Triệu trên mặt nhẫn. Đạiphát khinh công từ sau trận tuyến phòng thủ đội quân An Nam quốc.
Tức tốc ngăn chặn màn công kích ánh sáng màu xanh kia. Rồi quét đườngnhẫn chầm chậm nói lớn Mị...Huyễn...Động....Tâm............Thuậ t, lậptức, những tia sáng tráng li ti ánh về phía quân đội Bắc Quốc.
Đội quân Bắc quốc lúc này mắt nhất thời trở lên ngây dại, đang chuẩn bịchĩa mũi công kích về phía đồng đội. Thì bỗng từ đâu những tiếng thétlớn Phá.... Huyễn... Tâm....Minh.........Thuật.
Lập tức những tia li ti ánh sáng màu xanh, hất lên trên những binh sĩtrong mắt ngây dại kia. Những binh sĩ kia nhất thời tỉnh lại ngay, tuynhiên trong mắt vẫn còn vương lại sự khiếp sợ, bởi một thoáng chốc trước họ không tự chủ được bản thân.
An Dương Vương lúc này hất tung một đám binh sĩ, ánh mắt quắc lên về phía không trung, khẽ khàng thốt lên một câu " Không xong".
Binh sĩ An Nam quốc đánh một lúc lâu giờ cũng đã thấm mệt, không thểchống cự được nữa, đã xuất hiện những nhóm lớn lần lượt ngã gục.
An Dương Vương ánh mắt đỏ như máu, gào lên một tiếng vang vọng trời đất " Lui Binh".
Những binh sĩ An Nam quốc tức tốc hình thành một vòng bảo vệ quanh An Dương Vương, liều mạng trùng kích vòng vây trốn thoát.
Sau một đợt công kích quy mô, lúc này trận thế Bắc Quốc đã hoàn toàn tan rã, An Dương Vương thất thểu dẫn tàn quân đoàn lui về trận tuyến phòngthủ. Miệng còn lẩm bẩm và run rẩy " Bại binh, bại binh... Một trăm vạnquân tinh nhuệ của trẫm, một tram vạn người anh em, thế mà giờ đây chỉcòn tàn quân hai mươi bảy vạn".
-"Lui quân Tam Quan, trấn thủ ải Chi Lăng". An Dương Vương thét vang một câu, giọng nói khàn khàn vì đã quá đau khổ.
Chín mươi bảy vạn quân còn lại lúc này, buồn bã rười rượi rút lui, nhưng cũng không có rối loạn. Họ đang sót thương cho những người anh em củamình bị hy sinh.
Chiến tuyến Tam Quan phòng thủ mạnh mẽ nhất đã thất thủ, ước chừng ải Chi Lăng cũng không giữ được bao lâu.
Ba ngày sau quân đội Bắc Quốc đã có mặt tại ải Chi Lăng, nhất loạt tấncông quy mô lớn. Trận đại chiến Tam Quan cửa khẩu khi trước Bắc Quốcthiệt hại hai trăm hai mươi ba vạn binh, nên lần này chỉ còn hơn bảytrăm vạn binh, thế nhưng cũng là một con số hết sức đông đảo.
An Dương Vương một trăm vạn hùng binh còn lại, liều mạng tử thủ. Haingày sau, An Dương Vương đế quân tử trận hy sinh. Kể từ đây triều đại An Nam Đại Đế Quốc hoàn toàn chấm dứt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ánh Sáng Vô Lượng
- Chương 2: Truyền thuyết thượng cổ
- Chương 3: Chính sự Tam Quan
- Chương 4: Đại Chiến Tam Quan
- Chương 5: Máu Chảy Thành Sông
- Chương 6: Đại Chiến Chấm Dứt
- Chương 7: Triệu Kim Nam phế vật
- Chương 8: An Nam Quốc Diệt Vong Tiền Truyện
- Chương 9: An Nam Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
- Chương 10: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 12: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn
- Chương 14: Vận Mệnh Đưa Đẩy
- Chương 15: Nam Hải Long Cung
- Chương 16: Vận khí
- Chương 17: Đột Phá Lực Lượng
- Chương 18: Biển Cả Đích Sự Tình
- Chương 19: Nam Hải Công Chúa
- Chương 20: Trốn Chạy Nam Hải Công Chúa
- Chương 21: Gặp Cướp Biển
- Chương 22: Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 23: Đại Chiến Hắc Bào Nam Tử
- Chương 24: Tiến Đến Đế Quốc Nhật Minh
- Chương 25: Tranh Đấu Lãnh Chúa
- Chương 26: Thiên Hoàng Triệu Kiến
- Chương 27: Duyệt Binh
- Chương 28: Nam Thiên Quốc đích khải hoàn
- Chương 29: Vân Mộng Đảo
- Chương 30: Hải Thành
- Chương 31: Tin Tức
- Chương 32: Sự tình Nam Uyển thành
- Chương 33: Lý Nam Đế lên ngôi triều đại mới thành lập
- Chương 34: Bí Mật Kinh Thiên
- Chương 35: Sơ Nhập Tín Ngưỡng Công Pháp
- Chương 36: Cung Tuyết Mai bị giết
- Chương 37: Diệt Sát Kha Vũ
- Chương 38: Ô Diên Đại Đô Kiến Tạo
- Chương 39: Tấn Công Bắc Quốc
- Chương 40: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Thượng)
- Chương 41: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Trung)
- Chương 42: Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Hạ)
- Chương 43: Cái chết của Tần Hoài Công
- Chương 44: Thiên Kiếp
- Chương 45: Thuần Vu đại đỉnh
- Chương 46: Đại Trận Tụ Linh (Thượng)
- Chương 47: Đại Trận Tụ Linh (Trung)
- Chương 48: Đại Trận Tụ Linh (Hạ)
- Chương 49: Nghiêm Lam huynh đệ hãy theo ta
- Chương 50: Mưu kế
- Chương 51: Lại hưởng lợi
- Chương 52: Đại Hội Nam Hải Long Cung Thượng
- Chương 53: Đại Hội Nam Hải Long Cung Trung
- Chương 54: Đại Hội Nam Hải Long Cung Hạ
- Chương 55: Rắc rối
- Chương 56: Ngươi có thể yêu ta không?
- Chương 57: Độ kiếp nữa sao?
- Chương 58: Truy sát Yêu Sam, tiện thời độ kiếp
- Chương 59: Giao Chiến Yêu Binh Nam Hải
- Chương 60: Cửu đại công pháp Thượng
- Chương 61: Cửu Đại Công Pháp Hạ
- Chương 62: Đây là đâu ?
- Chương 63: Tên nô dịch mất trí
- Chương 64: Khu khai khoáng Đại Sơn
- Chương 65: Giao chiến thủ lĩnh Quỷ tộc
- Chương 66: Địa Thất sụp đổ
- Chương 67: Vô phương hướng
- Chương 68: Truyền kì về Thạch Thất thành
- Chương 69: Băng Tâm Thần Thạch
- Chương 70: Kí ức trở về
- Chương 71: Ta muốn ngươi quỳ gối chui qua háng ta
- Chương 72: Trưởng tiên mới của Thạch Thất thành
- Chương 73: Nếu ta không muốn làm thì sao ?
- Chương 74: Ngũ Đại Pháp Kĩ Hợp Nhất, Quả Cầu Năng Lượng Xanh Ngọc
- Chương 75: Phạm Âm Chưởng Thành, Băng Vực Dị Biến!
- Chương 76: Kiếm chỗ ở
- Chương 77: Cung Ngọc Hân
- Chương 78: Thần Thông không ngờ
- Chương 79: Thế Lực Mới
- Chương 80: Đà Nhân Tông
- Chương 81: Khai phái đại điển
- Chương 82: Nhẫn Trưởng Môn
- Chương 83: Thông Đạo Nhân Giới
- Chương 84: Cho ngươi một cái lễ vật
- Chương 85: Loạn gia tộc
- Chương 86: Xung đột Đà Thiếu Hải
- Chương 87: Tuẫn binh đoàn
- Chương 88: Thần Thông Thu Tâm
- Chương 89: Đại quân Thạch Thất thành
- Chương 90: Truy vấn
- Chương 91: Đại chiến Nguyễn Sư Phàn
- Chương 92: Chiến thuyền huyễn hóa
- Chương 93: Huyết Hải
- Chương 94: Pháp kĩ của Cung Kiếm Phi
- Chương 95: Xung đột Ma Tôn
- Chương 96: Ma Tôn hạ phong
- Chương 97: Xuyên Giới
- Chương 98: Hải Vực Hỗn Loạn
- Chương 99: Tứ Hải Dậy Sóng
- Chương 100: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc! (1)
- Chương 101: Liệp Sát Thuồng Luồng Tộc ! (2)
- Chương 102: Mộng ước Nhân Vương
- Chương 103: Diệt Ngũ Hùng ! (1)
- Chương 104: Diệt Ngũ Hùng (2)
- Chương 105: Diệt Ngũ Hùng (3)
- Chương 106: Diệt Ngũ Hùng (4)
- Chương 107: Diệt Ngũ Hùng (5)
- Chương 108: Tam Thập Tam Thiên Tướng
- Chương 109: Thiên Môn mười năm trước
- Chương 110: Nguyên Thừa Vũ
- Chương 111: Long vương chiến
- Chương 112: Hải lưu kì biến
- Chương 113: Lý giải
- Chương 114: Cung Kiếm Phi xuất thủ
- Chương 115: Thánh chiến môn
- Chương 116: Tiên nhân
- Chương 117: Tiên nhân chiến
- Chương 118: Tiên nhân chiến (2)
- Chương 119: Tiên nhân chiến (3)
- Chương 120: Ma Đế xuất hiện !
- Chương 121: Cổ thần giới
- Chương 122: Cổ thần giới (2)
- Chương 123: Chiến Ma Đế
- Chương 124: Tam giới chiến
- Chương 125: Tam giới chiến(2)
- Chương 126: Tam giới chiến (3)
- Chương 127: Tam giới chiến (4)
- Chương 128: Tam giới chiến(5)
- Chương 129: Tam giới chiến(6)
- Chương 130: Tam giới chiến(7)
- Chương 131: Đại kết cục