Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!! - Chương 108: Hỗn loạn
Chương trước- Chương 1: Siêu Quậy Thiên Giới
- Chương 2: Siêu Quậy Thiên Giới 2
- Chương 3: Hình Phạt Đáng Yêu !!!
- Chương 4: Tạm Biệt, Trần Gian Ta Tới Đây
- Chương 5: Quay lại việt nam
- Chương 6: Đụng măt, khởi đầu của cặp oan gia
- Chương 7: Gõ cửa school jewel
- Chương 8: Oan gia tương phùng
- Chương 9: Lớp học mới
- Chương 10: Màn thăm hỏi trường mới
- Chương 11: Trong biển lửa
- Chương 12: Hoàng huynh giá đáo
- Chương 13: Một mảnh quá khứ
- Chương 14: Đừng dại động vào tụi tôi!
- Chương 15: Bước vào cuộc chiến
- Chương 16: Trận đánh đầu tiên
- Chương 17: Kết thúc
- Chương 18: Những kẻ không biết điều
- Chương 19: Hiểu lầm tai hại
- Chương 20: Truy tìm
- Chương 21: Giải cứu và trả thù
- Chương 22: Hóa giải hiểu lầm
- Chương 23: Nguyệt Hải Băng k sợ trời k sợ đất nhưng lại sợ nhất...???!
- Chương 24: Kí ức ngủ quên
- Chương 25: Thách đấu
- Chương 26: Chuyện ma quỷ ở trường
- Chương 27: Vanetine
- Chương 28: Bại lộ
- Chương 29: Vở kịch bất thành
- Chương 30: Chuyến thăm Nhật Bản
- Chương 31: Chuyến thăm Nhật Bản 2
- Chương 32: Chuyến thăm Nhật Bản 3
- Chương 33: Thách đấu
- Chương 34: Giao đấu
- Chương 35: Sắp tết rồi
- Chương 36: Diện kiến pama
- Chương 37: Cơn cảm cúm dễ thương!
- Chương 38: Nụ hôn bất ngờ!!!
- Chương 39: Bạn học mới
- Chương 40: Hẹn hò hay truy đuổi?
- Chương 41: Tôi k ghét anh!!!
- Chương 42: Cuộc tranh giành của các quý ông
- Chương 43: Thiệp mời
- Chương 44: Gặp mặt
- Chương 45: Đám cưới bất ngờ?
- Chương 46: Khởi đầu kế hoạch
- Chương 47: Hạ màn
- Chương 48: Nỗi đau kết thúc
- Chương 49: Làm hòa nha!!!
- Chương 50: Rắc rối???
- Chương 51: Chỉ cần vậy thôi
- Chương 52: Đi biển
- Chương 53: Chuyện tình cảm vốn khó nói?
- Chương 54: Lộ thân phận
- Chương 55: Thú Nhận
- Chương 56: Người cũ gặp lại
- Chương 57: Khởi đầu cho một kết thúc
- Chương 58: Em gái xuất chiêu
- Chương 59: Bà mối bất hạnh
- Chương 60: Mĩ nhân ngư, anh yêu em
- Chương 61: Phản bội lòng tin
- Chương 62: Tình yêu mù quáng
- Chương 63: Cạm bẫy
- Chương 64: Chấm dứt mọi phiền toái
- Chương 65: Ông anh ngốc nghếch
- Chương 66: Hiểu lầm
- Chương 67: Mãi bên em
- Chương 68: Ai cũng có đôi
- Chương 69: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn
- Chương 70: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn p2
- Chương 71: Biểu hiện lạ
- Chương 72: Sự thật phải chăng......?
- Chương 73: Quyết định của sự thật
- Chương 74: Bước vào hang quỷ
- Chương 75: Gặp lại *cố nhân*
- Chương 76: Quá khứ và sự thật
- Chương 77: Sợ hãi tột cùng
- Chương 78: Ám ảnh
- Chương 79: Sự ràng buộc vô tình!!!
- Chương 80: Trở về
- Chương 81: Trở về p2
- Chương 82: Cuộc sống thường
- Chương 83: Tạm biệt
- Chương 84: Chân tướng
- Chương 85: Tiểu Long Nữ thích quậy phá
- Chương 86: Hạ phàm lần nữa
- Chương 87: Hòn đảo kì lạ
- Chương 88: Cạm bẫy
- Chương 89: Cạm bẫy_ tiếp
- Chương 90: Thức tỉnh
- Chương 91: Chấm dứt oán hận
- Chương 92: Cuộc sống thường ngày
- Chương 93: Chạm mặt
- Chương 94: Chạm mặt p2
- Chương 95: Hôm nay có bão
- Chương 96: Chúng ta là người quen
- Chương 97: Em gái đã đến
- Chương 98: Tôi ở đây là vì em
- Chương 99: Mama của mary
- Chương 100: Mừng anh trở về
- Chương 101: Kế hoạch của em gái (phần 1)
- Chương 102: Kế hoạch của em gái (phần 2)
- Chương 103: Kế hoạch phá sản
- Chương 104: Ai cũng có bi thương
- Chương 105: Ngày bình yên
- Chương 106: Lo sợ trong lòng
- Chương 107: Đêm
- Chương 108: Hỗn loạn
- Chương 109: Hỗn loạn_ tiếp
- Chương 110: Ác quỷ Mĩ Tư Đế
- Chương 111: Từng người chúng ta
- Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
- Chương 113: Kết thúc cuối -p1
- Chương 114: Kết thúc cuối -p2
- Chương 115: Đại kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!
Chương 108: Hỗn loạn
Trong đời, điều gì là đáng sợ nhất?
Cái chết? Có thật như vậy không?
Có lẽ...
Seny ngồi thẫn thờ trên phím đàn, nghe tiếng mưa ngoàihiên lạnh lẽo, ngay cả bản nhạc cũng quên mất lời. Từng giọt nước loanglổ trên mặt tấm kính, phản chiếu một hình ảnh nhạt nhòa. Một cơn mưa bất chợt, cơn mưa đầu đông cô độc như chính bản chất của nó.
Windy mở cửa bước vào, đứng sau lưng vén làn tóc rối của nó, vòng tay qua cổôm nó vào lòng, hai má mềm mại cứ cọ cọ vào cổ nó, khiến nó phải quayđầu lại nhìn.
- Sky về rồi, tưởng hai người phải dính lấy nhau như kẹo cao su với đế giầy chứ
- Hajzzz mưa làm tâm trạng tao tụt dốc không phanh, mất hết tinh thần rồi.
Nó nằm bệt lên phím đàn, tạo lên những âm thanh nhiễu loạn chói tai. Windy nhíu mày, khẽ cười nhẹ, dõi mắt ra cơn mưa ngoài kia, hình như tâmtrạng cô cũng bị xấu đi rồi.
Kevilngồi trong bóng tối, nhìn xung quanh phòng, trong lòng đều hỗn loạn.Những hình ảnh lướt qua trong đôi mắt xanh đều là cô gái ấy, xinh đẹp,dịu dàng, thông minh, một màu sắc thuần khiết, thuần khiết trong chínhđêm đen. Môi dưới cắn chặt, cố gắng suy nghĩ. Haray đã đi đâu, rút cuộccô ấy ở đâu, anh đã tìm nhưng không thấy, tất cả những nơi ô ấy có thểđến, đều không lưu lại gì, cứ như đã bốc hơi vậy. Điều mà anh lo lắng,có khi nào cô... giận anh? Để xem nào, chẳng phải anh cái gì cũng nghetheo Haray hay sao? Hay là hôm trước anh đem bỏ mấy cuốn sách của cô ấy, hay là trước nữa anh không cho cô ấy mặc váy ngắn? Hay là trước củatrước của trước cô ấy phát hiện anh là người làm hỏng bình thủy tinh màcô thích? Haray nhỏ mọn vậy sao? Không thể nào?
Thật ra chính bản thân Kevil cũng có đáp án, nhưng anh sợ phải tin vào nó,cô ấy có lẽ đã trở về Địa Ngục, nhưng đáng sợ hơn chính là điều cô đangmuốn làm.
Khuôn mặt Kevil tái nhợt không chút huyết sắc, anh vội nắm lấy chiếc áo khoác trên ghế lao vội ra ngoài.
Thiên Nhi vừa ăn bỏng, vừa tròn mắt xem phim, nằm dài trên ghế, lâu lâu lạicười lớn như thể tăng động, Vừa thấy bóng Kevil liền vui vẻ chìa túibỏng ra mời
- Kevil, qua đây ngồi với em
- Anh có việc phải đi, báo mọi người anh sẽ không về trong vài ngày
- Ấy, khoan đã, từ từ... sao vội vậy chứ? Trời đang mưa vậy mà!
Thiên Nhi nhìn theo bóng người mất hút, cũng chẳng muốn bận tâm thêm.
Nó cuộn người nằm trong lồng ngực Sky, chăm chú đọc quyển sách trước mặt, lâu lâu lại khẽ liếc trộm hắn một cái. Cảm giác này cũng không tệ,ngoài trời mưa, nhưng trong lòng ấm áp, được nằm bên người mình yêu, quá romantic chứ gì nữa?
Hắn khẽ nhắm hờ đôi mắt huyết đỏ, cảm giác trong người rạo rực, như một ngọn lửa lớn dần đang thiêu cháy linh hồn hắn, trước mắt hình ảnh đều đen kịt mờ nhạt. Sky trừng mắt nhìn lại nó, thô bạo đẩy nó ra rồi lao nhanh ra ngoài. Seny ngồi bệt trên mặtđất, xoa xoa cục u trên đầu, cau mày tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Nóbuộc gọn mái tóc xanh lam, cũng mau chóng chạy theo hắn.
Một góc khuất của vườn hoa hồng bị mưa làm ướt đẫm, từng mảng đỏ thẫm hòavào mưa, lăn dài trên cánh hoa xanh nhạt. Sky dựa lưng vào một gốc cây,tay túm chặt lấy ngực áo, cắn răng chịu đựng nỗi đau bất chợt. Đầu nhưmuốn nổ tung, như thể ngàn vạn con bọ đang gặm nhấm tàn phá từng tế bào, lồng ngực cũng bị cào xé, từng đợt từng đợt ho dữ dội khiến máu nhuộmđỏ vạt áo trước. Trong mắt ngoài một màu đen chẳng còn thấy gì. Tại sao? Tại sao lại đau đớn như vậy, chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả ý chí cũngsắp biến mất, ngoài dằn vặt, đau đớn chẳng còn lại gì.
- Sky, sao anh lại ở đây? chị Seny đang kiếm anh khắp nơi kìa, anh xô ngã chị ấy phải không? Á, anh... tại sao, anh sao vậy?
Thiên Nhi buông cây dù trong tay, chạy về phía hắn, mặt tràn đầy lo sợ
- Tránh ra
Sky chẳng ngần ngại gạt cô qua một bên, cả người nhỏ bé bị va vào gốc cây,trong mắt cô bây giờ, tựa hồ chẳng nhìn ra được người anh của mình làmsao. Thiên Nhi, bò dậy, bùn đất lấm lem trên khuôn mặt trắng sứ, trênchiếc váy hồng phấn, cô chẳng mảy may bận tâm, lại chậm rãi tiến đếngần, vươn tay ra với hắn, nhưng lần này bị hắn túm lấy, văng xa ra.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? _ Seny đỡ lấy Thiên Nhi, dường như chẳng tin nổi vào mắt mình, bỗng chốc thấy hắn như đang phát điên. Nó loạngchoạng bước về phía Sky nhưng bị gạt ra
- Sky, anh sao vậy? đừng làm em sợ, Sky anh...
Nó bị tóm lấy, bị đè dưới thân người cao lớn của hắn, từng giọt nước mưatừ trên trời rơi xuống rát bỏng da mặt, từng giọt nước nhỏ từ mái tóchắn làm chua xót cõi lòng, bàn tay mạnh mẽ thô bạo ghì chặt lấy cổ nóđến nghẹt thở, khiến nó không cách nào phản kháng, cứ trơ mắt nhìn, nhìn vào màu đen kì dị đang bao trùm. Seny ho mấy hồi, vươn tay vuốt nhẹ vết máu trên khóe môi hắn, chiếc lắc xanh đã nhuốm màu mưa như thể nó đangkhóc, hơi thở đứt quãng từng hồi.
- Đừng sợ... có em ở đây
Sky buông lỏng tay, run run nhìn vết siết quanh cổ nó, hắn như đem gánhnặng trên vai trút xuống, như thể đã bị hút cạn sức lực, mệt mỏi ngãxuống người nó, hình như trong tiếng mưa, nó nghe thấy hắn nói gì đó, và cả dòng chất lỏng nóng rực thiêu đốt bả vai nó, nhuốm đỏ cả mái tóc bết nước mưa
Thiên Nhi đi đi lại lại ngoàicửa phòng, mặt sàn dưới chân cũng sắp bị cô bào mòn rồi. Nó ngồi một góc thẫn thờ, mắt tròng trọc nhìn vào cửa phòng đang đóng im lặng, ngườivẫn đẫm nước, còn chưa thay trang phục. Windy cầm khăn bông cẩn thậnthấm đi từng giọt nước trên người nó. Vừa thấy bóng Rany và Lay cùng vịbác sĩ riêng bước ra mọi người đều vội lao đến
- Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi, anh ấy bị bệnh gì vậy
- Xin lỗi, chính tôi cũng không rõ nguyên nhân, cơ thể cậu ấy thật rakhông có gì bất thường, nhưng nội thể đang dần bị phá hủy , tôi cũngkhông có cách
- Không rõ nguyên, nhân, không có cách, ônglàm bác sĩ làm gì chứ, ông nói vậy mà được à, thế thì ai chẳng nói được, cút về quê chăn vịt đi
Nó lao lên, túm cổ vị bác sĩ, gàovào mặt ông ta, Lay phải cản nó lại, nếu không nó thật sự hành hung chết người rồi. Rany vội đưa ông ta ra ngoài
- Cảm ơn bác sĩ, bây giờ ông có thể về rồi
- Vậy tôi về trước, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi
- Gọi cho ông, gọi cho ông để lo hậu sự chắc
Nó rút giày đáp mạnh về phía bác sĩ
- Thôi nào Seny, đừng nổi giận vô cớ, người ta có làm gì sai đâu
Windy vỗ vai nó an ủi. nó buông thõng người, tựa vào cô
Rany xoay người, chỉ hướng phòng khách, ý bảo mọi người ra đấy. Khôngkhí trầm mặc thật đáng sợ. Nó ngồi xuống ghế, vẫn tựa vào Windy, trở nên có phần tiều tụy. Rany nhìn một lượt, rồi mới thở dài nói
- Lần này không phải trùng hợp nữa rồi, Sky không bị biến chứng sau tainạn, vậy chỉ có thể là do... lời nguyền của Ma Vương đã ứng nghiệm.Chuyện nay sắp vượt qua khỏi tầm kiểm soát rồi, nếu không nhanh chóng xử lí, e rằng Sky sẽ... mà có ai thấy Kevil đâu không?
- Anh ấy, nói sẽ không về vài hôm
Thiên Nhi nhỏ giọng, trầm mặc khác hẳn ngày thường, run run đứng dậy, bướcđến chỗ seny, khuôn mặt bị mái tóc hồng che gần hết, cúi xuống nhìn sànnhà
- Seny, chị tránh xa Sky ra đi, em biết như vậy là quáđáng, nhưng em sẽ không nhìn anh ấy chết đâu, vậy nên, chị mau tránh xaSky ra, để anh ấy yên đi
- Em nói cái gì vậy, chuyện này đâu phải lỗi của Seny? Em đang quá ích kỉ đấy em biết không?_ Windy thét lớn
- Phải đấy, em ích kỉ, nhưng không thể để Seny khắc chết anh ấy được, mọi người có ai hiểu không hả, có ai hiểu không? Mọi người cũng ích kỉ nhưvậy thôi, lo sợ Seny chết chứ gì, vậy tôi lo cho anh tôi thì có gì sai?có gì sai hả? Chẳng lẽ phải lấy mạng anh tôi để đổi mạng seny sao?
- Em im đi_ Windy phẫn nộ dang tay tát Thiên Nhi
Thiên Nhi ngừng lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, quay người bỏ chạy thật nhanh. Cô có thật quá ích kỉ , quá tùy tiện không? Là cô muốn haingườii bọn họ quay lại bằng được, bây giờ cô lại chia rẽ bọn họ bằngđược, là cô sai sao? Thật đau, thật mệt.
- Windy, em quá đáng rồi đấy_ Lay hằn học nhìn cô
- Đủ rồi, em chỉ muốn bảo vệ mọi người, em không muốn phải hi sinh ai cả
- Em cũng chỉ đang ngụy biện thôi
Lay lạnh lùng quay người rồi biến mất hút
- Mọi người, thôi được chưa, đừng cãi nữa, loạn hết rồi_Rany thét một tiếng
- Còn ai nữa đâu mà cãi
Nó buông tay Windy, lãnh đạm đứng lên, bước về phòng.
Cái chết? Có thật như vậy không?
Có lẽ...
Seny ngồi thẫn thờ trên phím đàn, nghe tiếng mưa ngoàihiên lạnh lẽo, ngay cả bản nhạc cũng quên mất lời. Từng giọt nước loanglổ trên mặt tấm kính, phản chiếu một hình ảnh nhạt nhòa. Một cơn mưa bất chợt, cơn mưa đầu đông cô độc như chính bản chất của nó.
Windy mở cửa bước vào, đứng sau lưng vén làn tóc rối của nó, vòng tay qua cổôm nó vào lòng, hai má mềm mại cứ cọ cọ vào cổ nó, khiến nó phải quayđầu lại nhìn.
- Sky về rồi, tưởng hai người phải dính lấy nhau như kẹo cao su với đế giầy chứ
- Hajzzz mưa làm tâm trạng tao tụt dốc không phanh, mất hết tinh thần rồi.
Nó nằm bệt lên phím đàn, tạo lên những âm thanh nhiễu loạn chói tai. Windy nhíu mày, khẽ cười nhẹ, dõi mắt ra cơn mưa ngoài kia, hình như tâmtrạng cô cũng bị xấu đi rồi.
Kevilngồi trong bóng tối, nhìn xung quanh phòng, trong lòng đều hỗn loạn.Những hình ảnh lướt qua trong đôi mắt xanh đều là cô gái ấy, xinh đẹp,dịu dàng, thông minh, một màu sắc thuần khiết, thuần khiết trong chínhđêm đen. Môi dưới cắn chặt, cố gắng suy nghĩ. Haray đã đi đâu, rút cuộccô ấy ở đâu, anh đã tìm nhưng không thấy, tất cả những nơi ô ấy có thểđến, đều không lưu lại gì, cứ như đã bốc hơi vậy. Điều mà anh lo lắng,có khi nào cô... giận anh? Để xem nào, chẳng phải anh cái gì cũng nghetheo Haray hay sao? Hay là hôm trước anh đem bỏ mấy cuốn sách của cô ấy, hay là trước nữa anh không cho cô ấy mặc váy ngắn? Hay là trước củatrước của trước cô ấy phát hiện anh là người làm hỏng bình thủy tinh màcô thích? Haray nhỏ mọn vậy sao? Không thể nào?
Thật ra chính bản thân Kevil cũng có đáp án, nhưng anh sợ phải tin vào nó,cô ấy có lẽ đã trở về Địa Ngục, nhưng đáng sợ hơn chính là điều cô đangmuốn làm.
Khuôn mặt Kevil tái nhợt không chút huyết sắc, anh vội nắm lấy chiếc áo khoác trên ghế lao vội ra ngoài.
Thiên Nhi vừa ăn bỏng, vừa tròn mắt xem phim, nằm dài trên ghế, lâu lâu lạicười lớn như thể tăng động, Vừa thấy bóng Kevil liền vui vẻ chìa túibỏng ra mời
- Kevil, qua đây ngồi với em
- Anh có việc phải đi, báo mọi người anh sẽ không về trong vài ngày
- Ấy, khoan đã, từ từ... sao vội vậy chứ? Trời đang mưa vậy mà!
Thiên Nhi nhìn theo bóng người mất hút, cũng chẳng muốn bận tâm thêm.
Nó cuộn người nằm trong lồng ngực Sky, chăm chú đọc quyển sách trước mặt, lâu lâu lại khẽ liếc trộm hắn một cái. Cảm giác này cũng không tệ,ngoài trời mưa, nhưng trong lòng ấm áp, được nằm bên người mình yêu, quá romantic chứ gì nữa?
Hắn khẽ nhắm hờ đôi mắt huyết đỏ, cảm giác trong người rạo rực, như một ngọn lửa lớn dần đang thiêu cháy linh hồn hắn, trước mắt hình ảnh đều đen kịt mờ nhạt. Sky trừng mắt nhìn lại nó, thô bạo đẩy nó ra rồi lao nhanh ra ngoài. Seny ngồi bệt trên mặtđất, xoa xoa cục u trên đầu, cau mày tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Nóbuộc gọn mái tóc xanh lam, cũng mau chóng chạy theo hắn.
Một góc khuất của vườn hoa hồng bị mưa làm ướt đẫm, từng mảng đỏ thẫm hòavào mưa, lăn dài trên cánh hoa xanh nhạt. Sky dựa lưng vào một gốc cây,tay túm chặt lấy ngực áo, cắn răng chịu đựng nỗi đau bất chợt. Đầu nhưmuốn nổ tung, như thể ngàn vạn con bọ đang gặm nhấm tàn phá từng tế bào, lồng ngực cũng bị cào xé, từng đợt từng đợt ho dữ dội khiến máu nhuộmđỏ vạt áo trước. Trong mắt ngoài một màu đen chẳng còn thấy gì. Tại sao? Tại sao lại đau đớn như vậy, chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả ý chí cũngsắp biến mất, ngoài dằn vặt, đau đớn chẳng còn lại gì.
- Sky, sao anh lại ở đây? chị Seny đang kiếm anh khắp nơi kìa, anh xô ngã chị ấy phải không? Á, anh... tại sao, anh sao vậy?
Thiên Nhi buông cây dù trong tay, chạy về phía hắn, mặt tràn đầy lo sợ
- Tránh ra
Sky chẳng ngần ngại gạt cô qua một bên, cả người nhỏ bé bị va vào gốc cây,trong mắt cô bây giờ, tựa hồ chẳng nhìn ra được người anh của mình làmsao. Thiên Nhi, bò dậy, bùn đất lấm lem trên khuôn mặt trắng sứ, trênchiếc váy hồng phấn, cô chẳng mảy may bận tâm, lại chậm rãi tiến đếngần, vươn tay ra với hắn, nhưng lần này bị hắn túm lấy, văng xa ra.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? _ Seny đỡ lấy Thiên Nhi, dường như chẳng tin nổi vào mắt mình, bỗng chốc thấy hắn như đang phát điên. Nó loạngchoạng bước về phía Sky nhưng bị gạt ra
- Sky, anh sao vậy? đừng làm em sợ, Sky anh...
Nó bị tóm lấy, bị đè dưới thân người cao lớn của hắn, từng giọt nước mưatừ trên trời rơi xuống rát bỏng da mặt, từng giọt nước nhỏ từ mái tóchắn làm chua xót cõi lòng, bàn tay mạnh mẽ thô bạo ghì chặt lấy cổ nóđến nghẹt thở, khiến nó không cách nào phản kháng, cứ trơ mắt nhìn, nhìn vào màu đen kì dị đang bao trùm. Seny ho mấy hồi, vươn tay vuốt nhẹ vết máu trên khóe môi hắn, chiếc lắc xanh đã nhuốm màu mưa như thể nó đangkhóc, hơi thở đứt quãng từng hồi.
- Đừng sợ... có em ở đây
Sky buông lỏng tay, run run nhìn vết siết quanh cổ nó, hắn như đem gánhnặng trên vai trút xuống, như thể đã bị hút cạn sức lực, mệt mỏi ngãxuống người nó, hình như trong tiếng mưa, nó nghe thấy hắn nói gì đó, và cả dòng chất lỏng nóng rực thiêu đốt bả vai nó, nhuốm đỏ cả mái tóc bết nước mưa
Thiên Nhi đi đi lại lại ngoàicửa phòng, mặt sàn dưới chân cũng sắp bị cô bào mòn rồi. Nó ngồi một góc thẫn thờ, mắt tròng trọc nhìn vào cửa phòng đang đóng im lặng, ngườivẫn đẫm nước, còn chưa thay trang phục. Windy cầm khăn bông cẩn thậnthấm đi từng giọt nước trên người nó. Vừa thấy bóng Rany và Lay cùng vịbác sĩ riêng bước ra mọi người đều vội lao đến
- Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi, anh ấy bị bệnh gì vậy
- Xin lỗi, chính tôi cũng không rõ nguyên nhân, cơ thể cậu ấy thật rakhông có gì bất thường, nhưng nội thể đang dần bị phá hủy , tôi cũngkhông có cách
- Không rõ nguyên, nhân, không có cách, ônglàm bác sĩ làm gì chứ, ông nói vậy mà được à, thế thì ai chẳng nói được, cút về quê chăn vịt đi
Nó lao lên, túm cổ vị bác sĩ, gàovào mặt ông ta, Lay phải cản nó lại, nếu không nó thật sự hành hung chết người rồi. Rany vội đưa ông ta ra ngoài
- Cảm ơn bác sĩ, bây giờ ông có thể về rồi
- Vậy tôi về trước, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi
- Gọi cho ông, gọi cho ông để lo hậu sự chắc
Nó rút giày đáp mạnh về phía bác sĩ
- Thôi nào Seny, đừng nổi giận vô cớ, người ta có làm gì sai đâu
Windy vỗ vai nó an ủi. nó buông thõng người, tựa vào cô
Rany xoay người, chỉ hướng phòng khách, ý bảo mọi người ra đấy. Khôngkhí trầm mặc thật đáng sợ. Nó ngồi xuống ghế, vẫn tựa vào Windy, trở nên có phần tiều tụy. Rany nhìn một lượt, rồi mới thở dài nói
- Lần này không phải trùng hợp nữa rồi, Sky không bị biến chứng sau tainạn, vậy chỉ có thể là do... lời nguyền của Ma Vương đã ứng nghiệm.Chuyện nay sắp vượt qua khỏi tầm kiểm soát rồi, nếu không nhanh chóng xử lí, e rằng Sky sẽ... mà có ai thấy Kevil đâu không?
- Anh ấy, nói sẽ không về vài hôm
Thiên Nhi nhỏ giọng, trầm mặc khác hẳn ngày thường, run run đứng dậy, bướcđến chỗ seny, khuôn mặt bị mái tóc hồng che gần hết, cúi xuống nhìn sànnhà
- Seny, chị tránh xa Sky ra đi, em biết như vậy là quáđáng, nhưng em sẽ không nhìn anh ấy chết đâu, vậy nên, chị mau tránh xaSky ra, để anh ấy yên đi
- Em nói cái gì vậy, chuyện này đâu phải lỗi của Seny? Em đang quá ích kỉ đấy em biết không?_ Windy thét lớn
- Phải đấy, em ích kỉ, nhưng không thể để Seny khắc chết anh ấy được, mọi người có ai hiểu không hả, có ai hiểu không? Mọi người cũng ích kỉ nhưvậy thôi, lo sợ Seny chết chứ gì, vậy tôi lo cho anh tôi thì có gì sai?có gì sai hả? Chẳng lẽ phải lấy mạng anh tôi để đổi mạng seny sao?
- Em im đi_ Windy phẫn nộ dang tay tát Thiên Nhi
Thiên Nhi ngừng lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, quay người bỏ chạy thật nhanh. Cô có thật quá ích kỉ , quá tùy tiện không? Là cô muốn haingườii bọn họ quay lại bằng được, bây giờ cô lại chia rẽ bọn họ bằngđược, là cô sai sao? Thật đau, thật mệt.
- Windy, em quá đáng rồi đấy_ Lay hằn học nhìn cô
- Đủ rồi, em chỉ muốn bảo vệ mọi người, em không muốn phải hi sinh ai cả
- Em cũng chỉ đang ngụy biện thôi
Lay lạnh lùng quay người rồi biến mất hút
- Mọi người, thôi được chưa, đừng cãi nữa, loạn hết rồi_Rany thét một tiếng
- Còn ai nữa đâu mà cãi
Nó buông tay Windy, lãnh đạm đứng lên, bước về phòng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Siêu Quậy Thiên Giới
- Chương 2: Siêu Quậy Thiên Giới 2
- Chương 3: Hình Phạt Đáng Yêu !!!
- Chương 4: Tạm Biệt, Trần Gian Ta Tới Đây
- Chương 5: Quay lại việt nam
- Chương 6: Đụng măt, khởi đầu của cặp oan gia
- Chương 7: Gõ cửa school jewel
- Chương 8: Oan gia tương phùng
- Chương 9: Lớp học mới
- Chương 10: Màn thăm hỏi trường mới
- Chương 11: Trong biển lửa
- Chương 12: Hoàng huynh giá đáo
- Chương 13: Một mảnh quá khứ
- Chương 14: Đừng dại động vào tụi tôi!
- Chương 15: Bước vào cuộc chiến
- Chương 16: Trận đánh đầu tiên
- Chương 17: Kết thúc
- Chương 18: Những kẻ không biết điều
- Chương 19: Hiểu lầm tai hại
- Chương 20: Truy tìm
- Chương 21: Giải cứu và trả thù
- Chương 22: Hóa giải hiểu lầm
- Chương 23: Nguyệt Hải Băng k sợ trời k sợ đất nhưng lại sợ nhất...???!
- Chương 24: Kí ức ngủ quên
- Chương 25: Thách đấu
- Chương 26: Chuyện ma quỷ ở trường
- Chương 27: Vanetine
- Chương 28: Bại lộ
- Chương 29: Vở kịch bất thành
- Chương 30: Chuyến thăm Nhật Bản
- Chương 31: Chuyến thăm Nhật Bản 2
- Chương 32: Chuyến thăm Nhật Bản 3
- Chương 33: Thách đấu
- Chương 34: Giao đấu
- Chương 35: Sắp tết rồi
- Chương 36: Diện kiến pama
- Chương 37: Cơn cảm cúm dễ thương!
- Chương 38: Nụ hôn bất ngờ!!!
- Chương 39: Bạn học mới
- Chương 40: Hẹn hò hay truy đuổi?
- Chương 41: Tôi k ghét anh!!!
- Chương 42: Cuộc tranh giành của các quý ông
- Chương 43: Thiệp mời
- Chương 44: Gặp mặt
- Chương 45: Đám cưới bất ngờ?
- Chương 46: Khởi đầu kế hoạch
- Chương 47: Hạ màn
- Chương 48: Nỗi đau kết thúc
- Chương 49: Làm hòa nha!!!
- Chương 50: Rắc rối???
- Chương 51: Chỉ cần vậy thôi
- Chương 52: Đi biển
- Chương 53: Chuyện tình cảm vốn khó nói?
- Chương 54: Lộ thân phận
- Chương 55: Thú Nhận
- Chương 56: Người cũ gặp lại
- Chương 57: Khởi đầu cho một kết thúc
- Chương 58: Em gái xuất chiêu
- Chương 59: Bà mối bất hạnh
- Chương 60: Mĩ nhân ngư, anh yêu em
- Chương 61: Phản bội lòng tin
- Chương 62: Tình yêu mù quáng
- Chương 63: Cạm bẫy
- Chương 64: Chấm dứt mọi phiền toái
- Chương 65: Ông anh ngốc nghếch
- Chương 66: Hiểu lầm
- Chương 67: Mãi bên em
- Chương 68: Ai cũng có đôi
- Chương 69: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn
- Chương 70: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn p2
- Chương 71: Biểu hiện lạ
- Chương 72: Sự thật phải chăng......?
- Chương 73: Quyết định của sự thật
- Chương 74: Bước vào hang quỷ
- Chương 75: Gặp lại *cố nhân*
- Chương 76: Quá khứ và sự thật
- Chương 77: Sợ hãi tột cùng
- Chương 78: Ám ảnh
- Chương 79: Sự ràng buộc vô tình!!!
- Chương 80: Trở về
- Chương 81: Trở về p2
- Chương 82: Cuộc sống thường
- Chương 83: Tạm biệt
- Chương 84: Chân tướng
- Chương 85: Tiểu Long Nữ thích quậy phá
- Chương 86: Hạ phàm lần nữa
- Chương 87: Hòn đảo kì lạ
- Chương 88: Cạm bẫy
- Chương 89: Cạm bẫy_ tiếp
- Chương 90: Thức tỉnh
- Chương 91: Chấm dứt oán hận
- Chương 92: Cuộc sống thường ngày
- Chương 93: Chạm mặt
- Chương 94: Chạm mặt p2
- Chương 95: Hôm nay có bão
- Chương 96: Chúng ta là người quen
- Chương 97: Em gái đã đến
- Chương 98: Tôi ở đây là vì em
- Chương 99: Mama của mary
- Chương 100: Mừng anh trở về
- Chương 101: Kế hoạch của em gái (phần 1)
- Chương 102: Kế hoạch của em gái (phần 2)
- Chương 103: Kế hoạch phá sản
- Chương 104: Ai cũng có bi thương
- Chương 105: Ngày bình yên
- Chương 106: Lo sợ trong lòng
- Chương 107: Đêm
- Chương 108: Hỗn loạn
- Chương 109: Hỗn loạn_ tiếp
- Chương 110: Ác quỷ Mĩ Tư Đế
- Chương 111: Từng người chúng ta
- Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
- Chương 113: Kết thúc cuối -p1
- Chương 114: Kết thúc cuối -p2
- Chương 115: Đại kết thúc
- bình luận