Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!! - Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
Chương trước- Chương 1: Siêu Quậy Thiên Giới
- Chương 2: Siêu Quậy Thiên Giới 2
- Chương 3: Hình Phạt Đáng Yêu !!!
- Chương 4: Tạm Biệt, Trần Gian Ta Tới Đây
- Chương 5: Quay lại việt nam
- Chương 6: Đụng măt, khởi đầu của cặp oan gia
- Chương 7: Gõ cửa school jewel
- Chương 8: Oan gia tương phùng
- Chương 9: Lớp học mới
- Chương 10: Màn thăm hỏi trường mới
- Chương 11: Trong biển lửa
- Chương 12: Hoàng huynh giá đáo
- Chương 13: Một mảnh quá khứ
- Chương 14: Đừng dại động vào tụi tôi!
- Chương 15: Bước vào cuộc chiến
- Chương 16: Trận đánh đầu tiên
- Chương 17: Kết thúc
- Chương 18: Những kẻ không biết điều
- Chương 19: Hiểu lầm tai hại
- Chương 20: Truy tìm
- Chương 21: Giải cứu và trả thù
- Chương 22: Hóa giải hiểu lầm
- Chương 23: Nguyệt Hải Băng k sợ trời k sợ đất nhưng lại sợ nhất...???!
- Chương 24: Kí ức ngủ quên
- Chương 25: Thách đấu
- Chương 26: Chuyện ma quỷ ở trường
- Chương 27: Vanetine
- Chương 28: Bại lộ
- Chương 29: Vở kịch bất thành
- Chương 30: Chuyến thăm Nhật Bản
- Chương 31: Chuyến thăm Nhật Bản 2
- Chương 32: Chuyến thăm Nhật Bản 3
- Chương 33: Thách đấu
- Chương 34: Giao đấu
- Chương 35: Sắp tết rồi
- Chương 36: Diện kiến pama
- Chương 37: Cơn cảm cúm dễ thương!
- Chương 38: Nụ hôn bất ngờ!!!
- Chương 39: Bạn học mới
- Chương 40: Hẹn hò hay truy đuổi?
- Chương 41: Tôi k ghét anh!!!
- Chương 42: Cuộc tranh giành của các quý ông
- Chương 43: Thiệp mời
- Chương 44: Gặp mặt
- Chương 45: Đám cưới bất ngờ?
- Chương 46: Khởi đầu kế hoạch
- Chương 47: Hạ màn
- Chương 48: Nỗi đau kết thúc
- Chương 49: Làm hòa nha!!!
- Chương 50: Rắc rối???
- Chương 51: Chỉ cần vậy thôi
- Chương 52: Đi biển
- Chương 53: Chuyện tình cảm vốn khó nói?
- Chương 54: Lộ thân phận
- Chương 55: Thú Nhận
- Chương 56: Người cũ gặp lại
- Chương 57: Khởi đầu cho một kết thúc
- Chương 58: Em gái xuất chiêu
- Chương 59: Bà mối bất hạnh
- Chương 60: Mĩ nhân ngư, anh yêu em
- Chương 61: Phản bội lòng tin
- Chương 62: Tình yêu mù quáng
- Chương 63: Cạm bẫy
- Chương 64: Chấm dứt mọi phiền toái
- Chương 65: Ông anh ngốc nghếch
- Chương 66: Hiểu lầm
- Chương 67: Mãi bên em
- Chương 68: Ai cũng có đôi
- Chương 69: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn
- Chương 70: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn p2
- Chương 71: Biểu hiện lạ
- Chương 72: Sự thật phải chăng......?
- Chương 73: Quyết định của sự thật
- Chương 74: Bước vào hang quỷ
- Chương 75: Gặp lại *cố nhân*
- Chương 76: Quá khứ và sự thật
- Chương 77: Sợ hãi tột cùng
- Chương 78: Ám ảnh
- Chương 79: Sự ràng buộc vô tình!!!
- Chương 80: Trở về
- Chương 81: Trở về p2
- Chương 82: Cuộc sống thường
- Chương 83: Tạm biệt
- Chương 84: Chân tướng
- Chương 85: Tiểu Long Nữ thích quậy phá
- Chương 86: Hạ phàm lần nữa
- Chương 87: Hòn đảo kì lạ
- Chương 88: Cạm bẫy
- Chương 89: Cạm bẫy_ tiếp
- Chương 90: Thức tỉnh
- Chương 91: Chấm dứt oán hận
- Chương 92: Cuộc sống thường ngày
- Chương 93: Chạm mặt
- Chương 94: Chạm mặt p2
- Chương 95: Hôm nay có bão
- Chương 96: Chúng ta là người quen
- Chương 97: Em gái đã đến
- Chương 98: Tôi ở đây là vì em
- Chương 99: Mama của mary
- Chương 100: Mừng anh trở về
- Chương 101: Kế hoạch của em gái (phần 1)
- Chương 102: Kế hoạch của em gái (phần 2)
- Chương 103: Kế hoạch phá sản
- Chương 104: Ai cũng có bi thương
- Chương 105: Ngày bình yên
- Chương 106: Lo sợ trong lòng
- Chương 107: Đêm
- Chương 108: Hỗn loạn
- Chương 109: Hỗn loạn_ tiếp
- Chương 110: Ác quỷ Mĩ Tư Đế
- Chương 111: Từng người chúng ta
- Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
- Chương 113: Kết thúc cuối -p1
- Chương 114: Kết thúc cuối -p2
- Chương 115: Đại kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!
Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
Con đường này thật tối, thật lạnh lẽo, thật âm u. Đúng là đường vàoĐịa Ngục. Kevil vội vã đi thật nhanh, trong khi Diêm Vương nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa huýt sáo.
Tiếng gào thét, tiếng khóc than hỗn tạp đinh tai nhức óc làm Kevil không thể quen nổi, một nơi đầychướng khí máu tanh thế này, Haray lại từng đi qua. Diêm Vương ngừnglại, quay ra sau nhìn, dường như nghe tiếng người đuổi theo, mới thôngbáo cho Kevil.
Nhóm Rany rất nhanh đãđuổi kịp hai người phía trước, vừa thấy bóng họ, Windy đã lớn giọng gọilại. Mừng rỡ như bắt được vàng, lao đến bên Kevil trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Sao ba người lại ở đây?
- Chuyện này là do...blah blah ...thế đấy anh hiểu không?_ Windy khoa chân múa tay loạn xạ
- Không, em nói vậy sao anh hiểu
- Vậy để tôi giải thích, mọi chuyện là... bloh bloh... đã hiểu chưa?_ Rany xen ngang
- Hiểu được chết liền
- Thôi, vừa đi vừa nói, không phải chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy Haray sao?
***
Vòng ma pháp được vẽ xong, xung quanh thắp nến theo hình bát quái, bàn tế ởgiữa cũng đã được chuẩn bị, dán rất nhiều phù chú. Haray quay lại nhìnMĩ Tư Đế
- Tôi sẽ nằm trên đó sao?
- Đúng vậy, cô chỉ cần nằm đó, ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo
- Vậy được
Đôi chân trần bước vào vòng tròn ma pháp, nằm trên tế đàn, không sao, sẽkhông sao, ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.
Mĩ Tư Đế nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp, chờ cô ổn định mới thi triển ma pháp.
Bàn tay vụt qua, khởi động phù chú, xung quanh Haray lập tức phát ra ánhsáng tím, ấn kí màu đen xuất hiện trên trán, một loại cảm giác khó tảxâm nhập toàn cơ thể.
- Ta Ác Qủy Mĩ Tư Đế, được ngươitriệu hồi, cùng ngươi làm giao dịch, dùng sinh mạng của ngươi để phágiải lời nguyền, ngươi đồng ý không?
- Đồng ý
Haray nhắm mắt, thản nhiên, như không bận tâm điều gì sẽ xảy đến. Từng dòngđiện như lôi sét lóe lên trong không gian, luồng ánh sáng đen xuyên quangực cô, ngột ngạt, đè nén, từng mạch máu trong cơ thể sắp nổ tung rồi.Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
***
Seny áp đầu vào lồng ngực Sky, tiếng tim đập rất yếu, không chút thần sắc,mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Không thể để mọi chuyện xảy ra như này được phảilàm gì đó, nó phải làm gì đó. Chạm tay lên má hắn, miết ngón tay theođường mi mắt, trong lòng đầy sự mất mát không cam. Cúi đầu hôn lên môihắn, ôm chặt lấy hắn, lưu luyến không nỡ rời.
Khóc...trong tim rất đau, tâm đang khóc, từng giọt nước mắt mặn chát chảy ngược về tim...
Đêm bao phủ như một tấm màn đen bất tận. Tiếng bước chân xóa tan sự tĩnhlặng, ai đó đang chạy trong đêm, mong chính mình hòa vào bầu trời u uất, mãi mãi biến mất.
Thiên Nhi đứng sau gốc cây lớn, nhìn nó chạy ra khỏi biệt thự, lạnh nhạt quay lưng bước vàonhà. Cô không làm sai, để Seny đi anh trai cô sẽ sống, cô tuyệt đốikhông sai.
Cứ chạy miết như vậy cho đếnkhi bình tĩnh lại, nó thấy mình đã đứng trước biển. Mỏm đá cao nhô mìnhmuốn vươn ra đại dương bao la, biển cũng đen kịt một màu, trước mắt đềuvô hình trống rỗng. Tiếng sóng dữ dội quật vào thân đá, ngọn sóng cònmuốn vươn lên cao hơn nữa. Nó ngồi thụp xuống, uất ức, nghẹn ngào, không kìm được mà bật khóc, khóc cô độc giữa khoảng không lạnh lẽo, ngoàitiếng khóc thê lương, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ở đây...
" Đừng đi. ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ"
"Kết hôn là gì, có ăn được không"
" Chắc có, có khi còn ăn rất ngon nữa đấy, nhưng nếu kết hôn thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi"
" Anh nhất định sẽ ở bên em... chỉ cần tin tưởng anh là đủ"
" Tôi ở đây là vì em"
" Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé"
Nếu đau lòng đến vậy tại sao không ở lại. Hóa ra nó cũng ích kỉ như vậy,không thể tin tưởng, không thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn như vậy. Tại sao không phải nó, tại sao người chịu khổ không phải nó, từ trước đến nay,hắn luôn chịu tổn thương vì nó, luôn ở bên cạnh chịu đựng, che chở chonó, vậy nên, lần này đến nó đứng ra hi sinh vì hắn.
Mưa rơi trên mặt biển, xóa nhòa đi cả dòng nước mắt, đây từng là nơi bắtđầu, vậy thì hãy biến nó thành nơi kết thúc, đem tất cả một lần nữa vùisâu xuống mặt biển. Chỉ cần nó biến mất, chỉ cần Nguyệt Hải Băng bị xóabỏ khỏi thế giới này, Sky hẳn sẽ sống. Nếu nghĩ vậy, nó có đủ dũng khíđể mỉm cười mà rời xa hắn. Chỉ là trở về với biển mà thôi, chỉ là xóa bỏ sự tồn tại của bản thân vĩnh viễn mà thôi.
Từng đợt sóng dữ dội, quật nát cả khoảng không mù mịt, những phiến đá lô nhô dưới vách bị nước biển thấm ướt, nó đứng lặng trên mỏm đá, nghe tiếngleng keng rền rĩ từ chiếc lắc tay. Những gì thuộc về nó nên bị xóa bỏ,ngoái đầu lại nhìn, nước mắt tại sao lại lạnh đến vậy? Cả cơ thể nhẹbẫng theo đó mà rơi xuống.
" Sky, xin lỗi, chúng ta vốn không nên gặp nhau"
...
...
...
...
...
Tiếng sóng biển bên tai thật ồn ào, gió lạnh đến cắt da cắt thịt, như tay lại thật ấm, nó mở mắt, run run ngước lên nhìn, người trước mắt mặt đãtrắng bệch, tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy tay nó, trên người đầy mồhôi, từng giọt mặt chát nhỏ xuống mặt nó. Kiên trì nắm lấy bàn tay nóđang cheo leo trên vách đá.
- ĐỒ NGỐC, ĐỒ TRỜI ĐÁNH, EM ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ?
- Sky, xin lỗi, em không thể ở cạnh anh nữa, thả em ra đi
- Được thả ra, anh nhảy xuống cùng em
- Ai mới là ngốc hả, buông em ra
- Nếu buông tay, anh thực sự sẽ thành kẻ ngốc, sao anh có thể sỉ nhục IQ của mình chứ
- Anh... làm ơn buông ra đi..hức...làm ơn buông ra...xin anh
Nó túm lấy tay hắn, cố vùng vẫy tuột ra, sao lại xuất hiện trước mặt nó,sao lại ở đây? Nếu thấy hắn, nó chẳng còn đủ can đảm mà rời xa. Đôi tay nắm lấy nó run rẩy, hắn lại ho đến nát ngực, máu hòa cùng mưa thấm chặt nền đất, mắt cũng nhòe đi chẳng trông thấy gì phía trước nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay nó không buông.
Thiên Nhi giúp hắn kéo nó lên, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó ngồi an toànbên cạnh, hắn mới yên tâm. Ôm chặt lấy nó, mắt cũng không mở nổi. Máunóng thiêu đốt bả vai nó, cả đời này chẳng thể quên cảm giác đó, máu của hắn như thấm vào tim nó, chạm tới nơi sâu thẳm nhất, đau đớn nhất.
- Chẳng phải anh đã nói sẽ không rời xa em sao? Tại sao em lại ngốc vậy?
- Em rất sợ, rất sợ mất anh
- Nếu em biến mất, anh sẽ lại tìm em, dù dùng cả đời này anh cũng sẽ tìm em, thấy không? anh vẫn luôn tìm ra em
Tiếng nói yếu ớt qua làn sương mỏng thì thầm bên tai nó, không cách nào đáptrả. Nó thật ngốc. Yêu hắn đến ngốc rồi. Không thể nói gì, nước mắtkhông ngừng rơi, tiếng khóc đau thấu tâm can. Bị hắn làm cho cảm động.Sẽ không... sẽ không rời bỏ hắn, vì như vậy chẳng những nó đau mà hắncũng đau, điều này thật quá nhẫn tâm.
Thiên Nhi bất đắc dĩ thở dài, xem ra có là ông trời cũng chẳng thể chia cắthọ, cô có tư cách gì xen vào? Seny yêu anh trai cô như vậy cô thật sựrất mừng, nhưng lại thấy áy náy, chỉ vì cô ích kỉ tổn thương nên Senymuốn tìm đến cái chết.
- Chị đúng là ngốc mà, sao có thể vì lời em nói mà quyết định tự tử vậy chứ?
Thiên Nhi trách móc, nó ngước lên nhìn, vẫn còn đang khóc, mắt mở to, miệng hơi mấp máy ngây ngốc hỏi
- Ai tự tử thế?
- Chị chứ ai? Đứng trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, chị không chết mới lạ.
- Đùa... đùa sao? Chị chưa hề có ý định tự tử nhé, dù có điên cũng không thể đem mạng sống ra đùa
- Thế sao chị lại nhảy xuống?
- Chị... muốn về Long Cung, mãi mãi không gặp lại Sky. Dù sao bản thể của chị cũng là Tiểu Long Nữ, dù có nhảy từ trên trời xuống cũng chẳng chết nổi đâu.
Thiên Nhi trợn mắt nhìn, vậy mà cô cho rằng Senyvì tình mà quyên sinh chứ. Câu chuyện tình lâm li bi đát, ngược thấu tâm can cô vừa vẽ ra lập tức sụp đổ. Cái gì mà nữ chính vì tình không tiếcsinh mạng hi sinh vì nam chính chứ, đúng là lừa người.
Thiên Nhi ổn định lại tinh thần, làm bộ nghiêm trọng
- Phán Quan vừa đến thuận lại cho em tình hình Địa Phủ, em nghĩ chúng ta nên đến đấy ngay
Nó trầm mặc ôm lấy Sky, do dự một hồi, hắn vỗ vai nó, khẽ gật đầu tỏ ý không sao.
Đêm nay liệu có dài?
Tiếng gào thét, tiếng khóc than hỗn tạp đinh tai nhức óc làm Kevil không thể quen nổi, một nơi đầychướng khí máu tanh thế này, Haray lại từng đi qua. Diêm Vương ngừnglại, quay ra sau nhìn, dường như nghe tiếng người đuổi theo, mới thôngbáo cho Kevil.
Nhóm Rany rất nhanh đãđuổi kịp hai người phía trước, vừa thấy bóng họ, Windy đã lớn giọng gọilại. Mừng rỡ như bắt được vàng, lao đến bên Kevil trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Sao ba người lại ở đây?
- Chuyện này là do...blah blah ...thế đấy anh hiểu không?_ Windy khoa chân múa tay loạn xạ
- Không, em nói vậy sao anh hiểu
- Vậy để tôi giải thích, mọi chuyện là... bloh bloh... đã hiểu chưa?_ Rany xen ngang
- Hiểu được chết liền
- Thôi, vừa đi vừa nói, không phải chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy Haray sao?
***
Vòng ma pháp được vẽ xong, xung quanh thắp nến theo hình bát quái, bàn tế ởgiữa cũng đã được chuẩn bị, dán rất nhiều phù chú. Haray quay lại nhìnMĩ Tư Đế
- Tôi sẽ nằm trên đó sao?
- Đúng vậy, cô chỉ cần nằm đó, ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo
- Vậy được
Đôi chân trần bước vào vòng tròn ma pháp, nằm trên tế đàn, không sao, sẽkhông sao, ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.
Mĩ Tư Đế nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp, chờ cô ổn định mới thi triển ma pháp.
Bàn tay vụt qua, khởi động phù chú, xung quanh Haray lập tức phát ra ánhsáng tím, ấn kí màu đen xuất hiện trên trán, một loại cảm giác khó tảxâm nhập toàn cơ thể.
- Ta Ác Qủy Mĩ Tư Đế, được ngươitriệu hồi, cùng ngươi làm giao dịch, dùng sinh mạng của ngươi để phágiải lời nguyền, ngươi đồng ý không?
- Đồng ý
Haray nhắm mắt, thản nhiên, như không bận tâm điều gì sẽ xảy đến. Từng dòngđiện như lôi sét lóe lên trong không gian, luồng ánh sáng đen xuyên quangực cô, ngột ngạt, đè nén, từng mạch máu trong cơ thể sắp nổ tung rồi.Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
***
Seny áp đầu vào lồng ngực Sky, tiếng tim đập rất yếu, không chút thần sắc,mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Không thể để mọi chuyện xảy ra như này được phảilàm gì đó, nó phải làm gì đó. Chạm tay lên má hắn, miết ngón tay theođường mi mắt, trong lòng đầy sự mất mát không cam. Cúi đầu hôn lên môihắn, ôm chặt lấy hắn, lưu luyến không nỡ rời.
Khóc...trong tim rất đau, tâm đang khóc, từng giọt nước mắt mặn chát chảy ngược về tim...
Đêm bao phủ như một tấm màn đen bất tận. Tiếng bước chân xóa tan sự tĩnhlặng, ai đó đang chạy trong đêm, mong chính mình hòa vào bầu trời u uất, mãi mãi biến mất.
Thiên Nhi đứng sau gốc cây lớn, nhìn nó chạy ra khỏi biệt thự, lạnh nhạt quay lưng bước vàonhà. Cô không làm sai, để Seny đi anh trai cô sẽ sống, cô tuyệt đốikhông sai.
Cứ chạy miết như vậy cho đếnkhi bình tĩnh lại, nó thấy mình đã đứng trước biển. Mỏm đá cao nhô mìnhmuốn vươn ra đại dương bao la, biển cũng đen kịt một màu, trước mắt đềuvô hình trống rỗng. Tiếng sóng dữ dội quật vào thân đá, ngọn sóng cònmuốn vươn lên cao hơn nữa. Nó ngồi thụp xuống, uất ức, nghẹn ngào, không kìm được mà bật khóc, khóc cô độc giữa khoảng không lạnh lẽo, ngoàitiếng khóc thê lương, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ở đây...
" Đừng đi. ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ"
"Kết hôn là gì, có ăn được không"
" Chắc có, có khi còn ăn rất ngon nữa đấy, nhưng nếu kết hôn thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi"
" Anh nhất định sẽ ở bên em... chỉ cần tin tưởng anh là đủ"
" Tôi ở đây là vì em"
" Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé"
Nếu đau lòng đến vậy tại sao không ở lại. Hóa ra nó cũng ích kỉ như vậy,không thể tin tưởng, không thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn như vậy. Tại sao không phải nó, tại sao người chịu khổ không phải nó, từ trước đến nay,hắn luôn chịu tổn thương vì nó, luôn ở bên cạnh chịu đựng, che chở chonó, vậy nên, lần này đến nó đứng ra hi sinh vì hắn.
Mưa rơi trên mặt biển, xóa nhòa đi cả dòng nước mắt, đây từng là nơi bắtđầu, vậy thì hãy biến nó thành nơi kết thúc, đem tất cả một lần nữa vùisâu xuống mặt biển. Chỉ cần nó biến mất, chỉ cần Nguyệt Hải Băng bị xóabỏ khỏi thế giới này, Sky hẳn sẽ sống. Nếu nghĩ vậy, nó có đủ dũng khíđể mỉm cười mà rời xa hắn. Chỉ là trở về với biển mà thôi, chỉ là xóa bỏ sự tồn tại của bản thân vĩnh viễn mà thôi.
Từng đợt sóng dữ dội, quật nát cả khoảng không mù mịt, những phiến đá lô nhô dưới vách bị nước biển thấm ướt, nó đứng lặng trên mỏm đá, nghe tiếngleng keng rền rĩ từ chiếc lắc tay. Những gì thuộc về nó nên bị xóa bỏ,ngoái đầu lại nhìn, nước mắt tại sao lại lạnh đến vậy? Cả cơ thể nhẹbẫng theo đó mà rơi xuống.
" Sky, xin lỗi, chúng ta vốn không nên gặp nhau"
...
...
...
...
...
Tiếng sóng biển bên tai thật ồn ào, gió lạnh đến cắt da cắt thịt, như tay lại thật ấm, nó mở mắt, run run ngước lên nhìn, người trước mắt mặt đãtrắng bệch, tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy tay nó, trên người đầy mồhôi, từng giọt mặt chát nhỏ xuống mặt nó. Kiên trì nắm lấy bàn tay nóđang cheo leo trên vách đá.
- ĐỒ NGỐC, ĐỒ TRỜI ĐÁNH, EM ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ?
- Sky, xin lỗi, em không thể ở cạnh anh nữa, thả em ra đi
- Được thả ra, anh nhảy xuống cùng em
- Ai mới là ngốc hả, buông em ra
- Nếu buông tay, anh thực sự sẽ thành kẻ ngốc, sao anh có thể sỉ nhục IQ của mình chứ
- Anh... làm ơn buông ra đi..hức...làm ơn buông ra...xin anh
Nó túm lấy tay hắn, cố vùng vẫy tuột ra, sao lại xuất hiện trước mặt nó,sao lại ở đây? Nếu thấy hắn, nó chẳng còn đủ can đảm mà rời xa. Đôi tay nắm lấy nó run rẩy, hắn lại ho đến nát ngực, máu hòa cùng mưa thấm chặt nền đất, mắt cũng nhòe đi chẳng trông thấy gì phía trước nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay nó không buông.
Thiên Nhi giúp hắn kéo nó lên, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó ngồi an toànbên cạnh, hắn mới yên tâm. Ôm chặt lấy nó, mắt cũng không mở nổi. Máunóng thiêu đốt bả vai nó, cả đời này chẳng thể quên cảm giác đó, máu của hắn như thấm vào tim nó, chạm tới nơi sâu thẳm nhất, đau đớn nhất.
- Chẳng phải anh đã nói sẽ không rời xa em sao? Tại sao em lại ngốc vậy?
- Em rất sợ, rất sợ mất anh
- Nếu em biến mất, anh sẽ lại tìm em, dù dùng cả đời này anh cũng sẽ tìm em, thấy không? anh vẫn luôn tìm ra em
Tiếng nói yếu ớt qua làn sương mỏng thì thầm bên tai nó, không cách nào đáptrả. Nó thật ngốc. Yêu hắn đến ngốc rồi. Không thể nói gì, nước mắtkhông ngừng rơi, tiếng khóc đau thấu tâm can. Bị hắn làm cho cảm động.Sẽ không... sẽ không rời bỏ hắn, vì như vậy chẳng những nó đau mà hắncũng đau, điều này thật quá nhẫn tâm.
Thiên Nhi bất đắc dĩ thở dài, xem ra có là ông trời cũng chẳng thể chia cắthọ, cô có tư cách gì xen vào? Seny yêu anh trai cô như vậy cô thật sựrất mừng, nhưng lại thấy áy náy, chỉ vì cô ích kỉ tổn thương nên Senymuốn tìm đến cái chết.
- Chị đúng là ngốc mà, sao có thể vì lời em nói mà quyết định tự tử vậy chứ?
Thiên Nhi trách móc, nó ngước lên nhìn, vẫn còn đang khóc, mắt mở to, miệng hơi mấp máy ngây ngốc hỏi
- Ai tự tử thế?
- Chị chứ ai? Đứng trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, chị không chết mới lạ.
- Đùa... đùa sao? Chị chưa hề có ý định tự tử nhé, dù có điên cũng không thể đem mạng sống ra đùa
- Thế sao chị lại nhảy xuống?
- Chị... muốn về Long Cung, mãi mãi không gặp lại Sky. Dù sao bản thể của chị cũng là Tiểu Long Nữ, dù có nhảy từ trên trời xuống cũng chẳng chết nổi đâu.
Thiên Nhi trợn mắt nhìn, vậy mà cô cho rằng Senyvì tình mà quyên sinh chứ. Câu chuyện tình lâm li bi đát, ngược thấu tâm can cô vừa vẽ ra lập tức sụp đổ. Cái gì mà nữ chính vì tình không tiếcsinh mạng hi sinh vì nam chính chứ, đúng là lừa người.
Thiên Nhi ổn định lại tinh thần, làm bộ nghiêm trọng
- Phán Quan vừa đến thuận lại cho em tình hình Địa Phủ, em nghĩ chúng ta nên đến đấy ngay
Nó trầm mặc ôm lấy Sky, do dự một hồi, hắn vỗ vai nó, khẽ gật đầu tỏ ý không sao.
Đêm nay liệu có dài?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Siêu Quậy Thiên Giới
- Chương 2: Siêu Quậy Thiên Giới 2
- Chương 3: Hình Phạt Đáng Yêu !!!
- Chương 4: Tạm Biệt, Trần Gian Ta Tới Đây
- Chương 5: Quay lại việt nam
- Chương 6: Đụng măt, khởi đầu của cặp oan gia
- Chương 7: Gõ cửa school jewel
- Chương 8: Oan gia tương phùng
- Chương 9: Lớp học mới
- Chương 10: Màn thăm hỏi trường mới
- Chương 11: Trong biển lửa
- Chương 12: Hoàng huynh giá đáo
- Chương 13: Một mảnh quá khứ
- Chương 14: Đừng dại động vào tụi tôi!
- Chương 15: Bước vào cuộc chiến
- Chương 16: Trận đánh đầu tiên
- Chương 17: Kết thúc
- Chương 18: Những kẻ không biết điều
- Chương 19: Hiểu lầm tai hại
- Chương 20: Truy tìm
- Chương 21: Giải cứu và trả thù
- Chương 22: Hóa giải hiểu lầm
- Chương 23: Nguyệt Hải Băng k sợ trời k sợ đất nhưng lại sợ nhất...???!
- Chương 24: Kí ức ngủ quên
- Chương 25: Thách đấu
- Chương 26: Chuyện ma quỷ ở trường
- Chương 27: Vanetine
- Chương 28: Bại lộ
- Chương 29: Vở kịch bất thành
- Chương 30: Chuyến thăm Nhật Bản
- Chương 31: Chuyến thăm Nhật Bản 2
- Chương 32: Chuyến thăm Nhật Bản 3
- Chương 33: Thách đấu
- Chương 34: Giao đấu
- Chương 35: Sắp tết rồi
- Chương 36: Diện kiến pama
- Chương 37: Cơn cảm cúm dễ thương!
- Chương 38: Nụ hôn bất ngờ!!!
- Chương 39: Bạn học mới
- Chương 40: Hẹn hò hay truy đuổi?
- Chương 41: Tôi k ghét anh!!!
- Chương 42: Cuộc tranh giành của các quý ông
- Chương 43: Thiệp mời
- Chương 44: Gặp mặt
- Chương 45: Đám cưới bất ngờ?
- Chương 46: Khởi đầu kế hoạch
- Chương 47: Hạ màn
- Chương 48: Nỗi đau kết thúc
- Chương 49: Làm hòa nha!!!
- Chương 50: Rắc rối???
- Chương 51: Chỉ cần vậy thôi
- Chương 52: Đi biển
- Chương 53: Chuyện tình cảm vốn khó nói?
- Chương 54: Lộ thân phận
- Chương 55: Thú Nhận
- Chương 56: Người cũ gặp lại
- Chương 57: Khởi đầu cho một kết thúc
- Chương 58: Em gái xuất chiêu
- Chương 59: Bà mối bất hạnh
- Chương 60: Mĩ nhân ngư, anh yêu em
- Chương 61: Phản bội lòng tin
- Chương 62: Tình yêu mù quáng
- Chương 63: Cạm bẫy
- Chương 64: Chấm dứt mọi phiền toái
- Chương 65: Ông anh ngốc nghếch
- Chương 66: Hiểu lầm
- Chương 67: Mãi bên em
- Chương 68: Ai cũng có đôi
- Chương 69: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn
- Chương 70: Chuyện nhảm của hai đứa cô đơn p2
- Chương 71: Biểu hiện lạ
- Chương 72: Sự thật phải chăng......?
- Chương 73: Quyết định của sự thật
- Chương 74: Bước vào hang quỷ
- Chương 75: Gặp lại *cố nhân*
- Chương 76: Quá khứ và sự thật
- Chương 77: Sợ hãi tột cùng
- Chương 78: Ám ảnh
- Chương 79: Sự ràng buộc vô tình!!!
- Chương 80: Trở về
- Chương 81: Trở về p2
- Chương 82: Cuộc sống thường
- Chương 83: Tạm biệt
- Chương 84: Chân tướng
- Chương 85: Tiểu Long Nữ thích quậy phá
- Chương 86: Hạ phàm lần nữa
- Chương 87: Hòn đảo kì lạ
- Chương 88: Cạm bẫy
- Chương 89: Cạm bẫy_ tiếp
- Chương 90: Thức tỉnh
- Chương 91: Chấm dứt oán hận
- Chương 92: Cuộc sống thường ngày
- Chương 93: Chạm mặt
- Chương 94: Chạm mặt p2
- Chương 95: Hôm nay có bão
- Chương 96: Chúng ta là người quen
- Chương 97: Em gái đã đến
- Chương 98: Tôi ở đây là vì em
- Chương 99: Mama của mary
- Chương 100: Mừng anh trở về
- Chương 101: Kế hoạch của em gái (phần 1)
- Chương 102: Kế hoạch của em gái (phần 2)
- Chương 103: Kế hoạch phá sản
- Chương 104: Ai cũng có bi thương
- Chương 105: Ngày bình yên
- Chương 106: Lo sợ trong lòng
- Chương 107: Đêm
- Chương 108: Hỗn loạn
- Chương 109: Hỗn loạn_ tiếp
- Chương 110: Ác quỷ Mĩ Tư Đế
- Chương 111: Từng người chúng ta
- Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
- Chương 113: Kết thúc cuối -p1
- Chương 114: Kết thúc cuối -p2
- Chương 115: Đại kết thúc