Sau đó lại nghĩ lại, vị trí đó cũng chẳng phải bí ẩn gì, ngày thường cúi đầu xuống là có thể thấy, ngồi cùng bàn với Trì Nghiên mấy ngày thì anh thấy cũng chả có gì kỳ quái.
Mạnh Hành Du nuốt viên bạch tuộc trong miệng xuống, cười nói: “Là con mèo tôi nuôi đó, gọi là Cục Bột Nhão, nhão nhão dính dính.”
“…..”
Trì Nghiên không biết nên bày biểu tình gì ra nữa.
Lúc trước anh nói chuyện phiếm với Hoắc Tu Lệ thì có nói về chuyện hình xăm này.
Hoắc Tu Lệ nói cái gì mà cô gái bé nhỏ gặp được chân ái nhưng không đến được với nhau, liền muốn khắc tên của người ta lên người để nhớ cả đời, còn nói bản thân có một bạn học thời tiểu học gọi là Hồ Hổ, lúc cấp hai học điền kinh, bây giờ có duyên với nữ sinh chết đi được.
Giờ phút này, nhớ lại những lời đó, Trì Nghiên cảm thấy một lời khó nói hết.
Mẹ nó cái gì mà Hồ Hổ học điền kinh, cái gì mà yêu nhưng không được.
Đây là con mèo đó.
Thế nhưng lại chỉ là một con mèo thôi!
Cái tên ngu ngốc Hoắc Tu Lệ này tuyệt đối là chơi đùa, khinh nhờn đây mà.
Thái độ của mọi người đối với hình xăm tương đối chỉ có một, không phải là đại ca xã hội đen thì chính là lưu giữ tình yêu, cô lúc trước nói muốn đi xăm thì ngay cả Bùi Noãn cũng đều cho rằng cô bị kích động gì nên muốn gia nhập vào gia tộc Matt (*).
(*) gia tộc Matt: từ này xuất phát từ tiếng Anh thông minh, có nghĩa là thời trang (fashion; thông minh (smart). Chỉ sự bắt chước một cách mù quáng quần áo, tóc, v.v. của ban nhạc rock trực quan Nhật Bản (Baidu, hình minh hoạ bên dưới).
Bạch tuộc viên lạnh rồi thì không ăn được nữa nên Mạnh Hành Du cúi đầu ăn xong ba viên còn lại, ném rác xong trở về thì thấy tư thế của Trì Nghiên vẫn như khi nãy, do dự vài giây, ngồi xuống nói nhiều hai câu: “Con mèo đó lớn lên với tôi, nghỉ hè năm nay thì mất rồi, trong lòng tôi vẫn nhớ nó, nhưng trí nhớ lại không tốt nên cần phải lưu lại cái gì đó mới được, tôi mà không nhớ rõ cục bột nhão thì trên đời này không ai nhớ rõ nó nữa, nếu vậy, con mèo sống một đời rất thiệt thòi.”
Trì Nghiên ngẩn ra, không nghĩ một người tính cách tuỳ tiện như Mạnh Hành Du mà lại có tâm tư tinh tế như vậy.
“Nhưng cậu xăm ở sau gáy, ngay cả cậu cũng nhìn không được.” Trì Nghiên nói.
Loading...
Mạnh Hành Du gật đầu, ôm ba lô nhìn phía trước, ánh mắt khác thường không có tiêu cự, cảm giác hư vô.
“Cục Bột Nhão bốn mùa cũng như ngủ đông vậy, vừa lười vừa ngốc, thường xuyên bị doạ bởi cái đuôi của chính mình, nhưng nó cũng dính tôi lắm, tôi làm cái gì nó cũng đi theo, chắc với nó tôi là cả thế giới vậy, nghĩ như thế, tôi đau lòng bao nhiêu cũng đáng.”
Nhắc tới cục bột nhão, Mạnh Hành Du khó tránh khỏi thương cảm.
Nói xong những việc này, cô cảm giác cảm xúc của bản thân đi hơi xa, rõ ràng không đáng nói với Trì Nghiên nhiều như vậy, quan hệ không thân nghe xong chỉ cảm thấy cô làm ra vẻ, cô vỗ khuôn mặt, ngậm miệng trầm mặc.
Lúc này, nghe thấy người phục vụ gọi đến số thứ tự của hai người, Mạnh Hành Du như được đại xá, cầm ba lô lên, gọi Trì Nghiên, rồi lại trở về bộ dáng không tim không phổi ngày thường: “Rốt cuộc cũng đến chúng ta rồi, đi đi, tớ sắp chết đói rồi, tớ bây giờ ăn hết một con trâu cũng được.”
Trì Nghiên đi phía sau cô, ngoại trừ bốn chữ “huhu” lộ ra ngoài ra thì mặt sau còn có hình dấu chân mèo, là hình lúc trước ở phòng học anh không thấy được, thì ra chỉ là một dấu chân mèo.
Có thể là nghe xong Mạnh Hành Du nhiều lời mấy câu nên bây giờ Trì Nghiên nhìn cái hình xăm này có vẻ thuận mắt hơn, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Đối với một con mèo mà còn trọng tình trọng nghĩa như thế thì đối với người càng không cần phải nói.
Có cảm giác như thế giới của Mạnh Hành Du rất đơn giản, vui buồn giận hờn đều rất tuỳ ý, cô có thể chỉ vì một câu chuyện nhỏ mà cực kỳ vui vẻ.
Giống như hiện tại cô đang nhìn mấy hình món ăn trên thực đơn vậy, hỏi một câu nói một câu với người phục vụ cũng có thể tự do tuỳ ý cười vui vẻ.
Niềm vui của cô đơn giản đến nỗi có thể giơ tay ra là với tới, rõ ràng mấy phút trước còn vì con mèo mất mà thương cảm.
Trì Nghiên không biết nói cô vô tâm hay vẫn là đơn thuần.
Nhưng mặc kệ là cái gì, vô tâm hay đơn thuần cũng được, Trì Nghiên rất rõ ràng, chỉ có một hoàn cảnh gia đình hạnh phúc mới có thể để cô ấy trưởng thành như vậy.
Dũng cảm, không sợ hãi, lớn lên như bông hoa hướng dướng, làm việc không cần phải cân nhắc đường lui, bởi vì cô ấy vĩnh viễn sẽ có đường lui cho mình.
Trì Nghiên rũ mắt nhìn chén trà trên bàn, uống một hớp nhấp môi, cảm giác còn đắng hơn trà ngày thường.
Mạnh Hành Du thấy cái gì cũng đều muốn ăn, nhưng lý trí vẫn còn nên không thể lãng phí lương thực được.
Hỏi Trì Nghiên muốn ăn cái gì thì anh đều nói gì cũng được, hình như không có kiêng cái gì, Mạnh Hành Du chọn món mình muốn ăn nhất, gọi cũng kha khá đồ ăn đủ cho hai người.
Nhà hàng rất đông khách, nhưng tốc độ lên đồ ăn không hề chậm.
Sau khi nước lẩu đã sôi, người phục vụ bỏ thịt vào trong, đợi nóng nửa phút thì vớt lên ăn.
Ăn lẩu có một chỗ tốt là, cho dù không tìm được chuyện để nói thì cũng không qúa xấu hổ.
Mạnh Hành Du ăn thật sự no nê, Trì Nghiên không ăn nhiều lắm, phần lớn đồ ăn đều vào bụng cô.
Trì Nghiên thấy cô ăn cũng no rồi thì gọi người phục vụ lấy hoá đơn tính tiền, Trì Nghiên sau đó đưa điện thoại cho cô để quét mã trả tiền.
Điện thoại của Mạnh Hành Du hết pin tắt máy, trên người lại không có tiền mặt, cho dù muốn giành trả tiền cũng không được.
Chờ hai người ra khỏi tiệm lẩu, Mạnh Hành Du nói với Trì Nghiên: “Tôi về ký túc xá sẽ trả lại cậu tiền cơm, WeChat hay là Alipay?”
Trì Nghiên không có chọn cái nào, chỉ nói: “Tôi không có thói quen AA.”
Mạnh Hành Du đổi sang loại nhân tình khác: “Được rồi, lần sau tôi mời cậu đi ăn vậy.”
Trì Nghiên nói: “Nói sau.”
Hai người đi qua một con đường, lúc đứng ngay chỗ đèn giao thông ở ngã tư , Trì Nghiên nếu về chung cư thì không cần qua đường, nhưng Mạnh Hành Du thấy anh vẫn đứng đó, giống như chính mình đang chờ đèn xanh thì nhắc nhở: “Cậu có phải choáng đến ngốc rồi à? Cậu đi thẳng 300m là đến Lam Quang Thành rồi.”
Trì Nghiên liếc nhìn cô một cái, có chút cạn lời: “Đưa cậu về trước.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, nhân lúc đèn xanh còn chưa sáng thì nói: “Không cần đâu, cũng đã trễ lắm đâu, cậu không cần đưa tớ về, tôi tự về được rồi.”
“Tôi đưa cậu về.” Trì Nghiên rất kiên quyết, không cho cô phản bác, thấy đèn xanh sáng lên, anh liền đi trước một bước sau đó quay đầu lại nói: “Đi thôi, đèn xanh rồi.”
Tính cách hơi xấu tí, nhưng cũng rất có phong độ quý ông.
Mạnh Hành Du đánh giá đúng trọng tâm, sau đó nhấc chân theo sau.
Sắp đến ký túc xá nữ thì Mạnh Hành Du dừng lại, “Đưa tới đây là được rồi, hôm nay cám ơn nồi lẩu của cậu nhé.”
Trì Nghiên “Ừ” một tiếng, nói xong câu tạm biệt liền xoay người đi, khoé mắt liếc đến mấy người đang đứng dưới ký túc xá nữ thì đôi mắt trầm xuống.
Mạnh Hành Du còn chưa đi được hai bước thì đã bị Trì Nghiên kéo về, cô bị doạ không nhẹ, há mồm muốn kêu lên thì lại bị Trì Nghiên duỗi tay che miệng lại, sau đó lôi kéo cô đi ra ngoài khu ký túc xá vào một góc tối để trốn.
Mạnh Hành Du thấy biểu tình của Trì Nghiên khác thường, trong lòng hơi căng thẳng, không tự giác thấp giọng xuống: “Sao vậy?”
Lời nói xong chưa kịp nghe Trì Nghiên trả lời, Mạnh Hành Du ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng tối sắc mặt anh như rất nghiêm trọng, nỗi băn khoăn trong lòng lại tăng lên gấp đôi.
Trì Nghiên vừa rồi chỉ thấy hơi quen mắt, bây giờ cẩn thận nhìn lại thì có thể xác định bản thân không có nhận sai người.
Mấy nữ sinh kia không phải ở trường Số Năm, không có tí dáng vẻ nào như là học sinh, trang điểm nhìn cũng như lưu manh, chưa cần nói tới quần áo lố lăng thì nhìn đầy hơi thở của mấy kẻ giang hồ.
Đặc biệt là nữ sinh cao nhất và nhìn khá đô con trong đám, vừa nhìn là biết không phải loại hiền lành, giữa lông mày không thể giấu đi sự hung ác và điên cuồng, những học sinh đi ngang qua đó đều không tự giác mà đi đường vòng, ngay cả ánh mắt cũng không dám dừng giây nào, sợ bị theo dõi và chọc giận bọn họ.
Trì Nghiên đè đầu của Mạnh Hành Du lại, khom lưng thấp giọng nói, “Cô gái cao to nhất, hơi đen kia chính là chị họ của Thi Kiều.”
Khó trách Thi Kiều đụng cái gì cũng treo mấy lời như “Chị họ tôi là chị đại ở trường nghề” trên miệng, dáng người này nhìn đúng là lão đại, khó trách cậu ta suốt ngày khoe khoang.
Mạnh Hành Du nhìn thấy Trần Vũ trong đám nữ sinh đó, Trần Vũ vẫn luôn cúi đầu, nép người vào trong góc, quả thật không nhìn kỹ thì không nhận ra cậu ấy.
Mạnh Hành Du đưa ra kết luận, không chút nào sợ hãi, khoé miệng nở một nụ cười khinh thường: “Mấy người đó tới chắc chờ tôi nhỉ, đúng là biết chọn ngày.”
Trì Nghiên dựa vào tường, không nhanh không chậm nói: “Hôm nay tới chính là để xem mặt, chỉ cần cậu ở trường Số Năm, bọn họ cũng không dám động thủ.”
Mạnh Hành Du phản ứng lại, tiếp lời của Trì Nghiên: “Cho nên bọn họ chờ lúc tôi ra khỏi trường thì ngồi xổm trước ngoài trường đợi tôi.”
“Trường Số Năm và trường nghề cách nhau một con đường cũ, có rất nhiều hẻm nhỏ, người không quen sẽ bị lạc ngay. Ban ngày là điểm thu hút của thành phố, buổi tối trời khuya thì lại là một nơi lý tưởng để đánh nhau.”
Nghe Trì Nghiên nói vậy, Mạnh Hành Du cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh là gì, cô dừng một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Trì Nghiên, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
Trì Nghiên đứng thẳng lưng nhìn cô: “Cậu cứ việc học cho tốt, phân rõ giới hạn với Trần Vũ, đừng có dây dưa với những người này.”
“Tôi đâu có muốn dây dưa.” Mạnh Hành Du vẫn luôn cân nhắc những gì Trì Nghiên nói, đơn giản nói: “Thi Kiều không ưa tôi, tìm tôi gây phiền toái là chuyện sớm muộn, việc này có quan hệ gì với việc phân rõ giới hạn với Trần Vũ?”
“Cậu ta đơn thuần gây sự với cậu cùng việc cậu nói giúp Trần Vũ rồi gây chuyện với cậu, là hai chuyện khác nhau.”
“Có ý gì?”
Trì Nghiên thở dài, nói thẳng: “Mẹ của Trần Vũ là bảo mẫu của nhà Thi Kiều.”
Mạnh Hành Du sửng sốt, không rõ Trì Nghiên đột nhiên nói cái này là có ý gì.
Trì Nghiên: “Hồi sơ trung cũng có người như cậu, không quen nhìn Trần Vũ bị ăn hiếp, giúp cậu ta viết thư nặc danh gửi cho trường học.”
“Sau đó thì sao?” Mạnh Hành Du hỏi.
“Vì muốn ở chỗ của Thi Kiều dễ thở hơn một chút, Trần Vũ bán đứng người viết thư nặc danh đó.” Trì Nghiên nói.
Trì Nghiên thấy sắc mặt của Mạnh Hành Du trở nên khó coi, dừng lại rồi đột nhiên không nói gì nữa.
Quá hắc ám.
Những thứ hắc ám như vậy, căn bản không tồn tại trong thế giới của cô.
Mạnh Hành Du thở dài một hơi, rũ đầu xuống hỏi: “Sau đó……Người bạn học kia thế nào?”
“Hôm thứ sáu rời trường bị đám người kia chặn đánh ở hẻm nhõ, sau đó nằm viện một tháng, cuối cùng thì truyển trường.”
“Trần Vũ…..Ở đâu?”
Trì Nghiên không nói được, “Mạnh Hành Du cậu……”
Giọng nói của Mạnh Hành Du run rẩy, cô bắt lấy cánh tay của Trì Nghiên, mở to hai mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập sự khó tin: “Trần Vũ ở đâu? Người ta vì giúp đỡ cậu ta mà bị đánh, còn cậu ta đang làm gì hả!”
Trì Nghiên nhìn đôi mắt của Mạnh Hành Du, dù trong lòng không đành lòng, nhưng vẫn nói ra chân tướng.
“Cậu ta ở đây, nhìn người giúp cậu ta bị đánh.”